Tự Cẩm
Chương 620: Đau khổ
“A ——” A Man thét lên một tiếng sợ hãi, gắt gao bưng kín miệng.
Khương Tự lại hoàn toàn không có phản ứng, giống như con rối mất đi chủ nhân giật dây.
Úc Cẩn lo lắng không thôi, kêu: “A Tự ——”
Khương Tự bưng kín mặt.
Úc Cẩn kéo nàng vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Khó chịu liền khóc ra đi, không cần nghẹn ở trong lòng.”
Khương Tự không phát ra tiếng, nước mắt lại từ khe hở ngón tay trào ra.
Úc Cẩn nhìn càng thêm khó chịu, trong cổ họng lại như bị chặn cục đá, không biết nên nói cái gì cho phải.
Ở trước mặt sinh tử, an ủi thế nào cũng có vẻ yếu ớt bất lực.
Khương Tự chôn ở trong ngực Úc Cẩn, tay dùng sức túm lấy vạt áo hắn, nước mắt càng ngày càng mãnh liệt.
Hồi lâu sau, suy nghĩ của nàng vẫn là trì độn, trong đầu càng là hoang mang mờ mịt.
Chẳng lẽ nói vận mệnh đã định sẽ không có cách nào sửa đổi, vô luận nàng nỗ lực như thế nào, vẫn là thay đổi không được vận mệnh chết sớm của Nhị ca?
Không biết qua bao lâu, Khương Tự rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối diện với Úc Cẩn.
“Nhị ca ta ——” Nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi, nhưng mới mở miệng đã hỏi không nổi nữa.
Nỗi đau mất đi thân nhân này vô luận trải qua bao nhiêu lần, vẫn như cũ sẽ đau triệt nội tâm.
“Hiện tại tình hình còn chưa rõ ràng lắm, qua hai ngày nữa hẳn là sẽ có nhiều tin tức truyền về hơn, chúng ta trước chờ một chút. Mặt khác, ta đã lệnh Lãnh Ảnh lập tức khởi hành đi phía Nam rồi……”
Khương Tự nhẹ nhàng gật gật đầu.
Úc Cẩn thay nàng lau sạch nước mắt, chần chờ một chút rồi nói: “Nhạc phụ đại nhân bên kia hẳn là cũng nhận được tin tức rồi, ta bồi nàng trở về xem sao nha?”
“Được.”
Hai người thay đổi một thân xiêm y, ngồi trên xe ngựa vội vàng chạy tới Đông Bình Bá phủ.
Giờ phút này ở Đông Bình Bá phủ, Phan Hải vừa mới nói ra tin tức Khương Trạm bỏ mình, nhìn Khương An Thành ngây ra như phỗng, âm thầm thở dài.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vẫn là nhi tử duy nhất, thật sự bi thảm.
Nhưng có bi thảm đến đâu cũng không thay đổi được sự thật.
“Bá gia nén bi thương.” Phan Hải an ủi một câu.
Khương An Thành đờ đẫn gật đầu.
Trường hợp thế này làm Phan Hải không muốn ở lâu, vội nói: “Vậy gia ta liền hồi cung phục mệnh trước.”
Phan Hải nhanh chân rời khỏi cửa viện, Khương An Thành lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, cao giọng nói: “Công công xin dừng bước!”
Phan Hải dừng lại, xoay người.
Khương An Thành nhanh chân đuổi theo, cầm lòng không đậu bắt lấy cổ tay Phan Hải, lực độ to lớn làm Phan Hải âm thầm nhíu mày.
“ Di thể con ta có tìm về được không?”
Khi Khương An Thành còn trẻ cũng là người từng lên chiến trường, biết sau khi hai bên giao chiến tướng sĩ có cơ hội quét tước chiến trường sẽ tận lực mang di thể đồng bào về, nhưng nếu bên ta thảm bại, sự tình liền khó nói.
Nhi tử chết đối với ông là một đả kích trọng đại, nhưng nếu ngay cả di thể của nhi tử cũng không tìm về được, thì càng không có cách nào thừa nhận.
Núi xanh may mắn chôn trung cốt, cần gì da ngựa bọc thây còn.
Lời này nói đến hào khí, nhưng đặt ở trên người nhi tử của mình, mặc cho ai đều khó mà tiếp thu.
“Bá gia yên tâm, tự sẽ toàn lực tìm về di thể của các tướng sĩ vì nước hy sinh thân mình.” Tình huống ở phía Nam trước mắt biết được còn chưa nhiều lắm, Phan Hải tự nhiên không dám cam đoan, chỉ có thể nói mấy lời có lệ.
“Phải không?” Khương An Thành nghe xong, thần sắc ngơ ngẩn.
Phan Hải lặng lẽ rời đi.
Trong viện đứng đầy người, có Phùng lão phu nhân, vợ chồng Khương Tam lão gia, còn có Khương Nhị lão gia vội vàng trở về.
Giờ phút này những người này tất cả đều nhìn Khương An Thành.
Khương An Thành thật lâu vẫn không có phản ứng.
Phùng lão phu nhân cau mày, mở miệng nói: “Lão đại, ngươi tỉnh lại chút.”
Đối với tôn tử Khương Trạm, trước giờ bà ta đều chưa từng xem trọng, sau lại đi Kim Ngô Vệ mới coi như coi trọng vài phần. Tuyệt đối không nghĩ tới đứa nhỏ này không lo yên ổn làm Kim Ngô Vệ, lại chủ động xin ra trận muốn lên chiến trường.
Việc này nếu như rơi vào trên người trưởng tôn Khương Thương, bà ta chắc chắn ngăn cản, nhưng đặt trên người Khương Trạm cũng mặc hắn đi.
Trên chiến trường tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng có kỳ ngộ, nếu lập được công lớn nói không chừng có thể mã thượng phong hầu, cái này so với những văn thần chịu khổ mấy chục năm mới có cơ hội nhập thì mạnh hơn nhiều.
Còn nữa, nhập các thì thế nào? Quyền khuynh nhất thời tuy hiển hách, nhưng một khi con cháu trong tộc không biết cố gắng, hai đời không xuất hiện nhân tài cũng sẽ suy sụp, nào so được với tước vị tướng tập nhiều thế hệ.
Mà ở Đại Chu, văn thần chính là không cơ hội phong tước, trừ phi xuất hiện một khuê nữ làm Hoàng Hậu hoặc Thái Hậu, nhưng cả triều cũng chỉ có một vị Hoàng Hậu mà thôi.
So ra, cơ hội của võ tướng lớn hơn rất nhiều.
Theo Phùng lão phu nhân thấy thì, một tôn tử râu ria đi lên chiến trường kiến công lập nghiệp là một chuyện cực kỳ có lời. Nếu như bất hạnh chết trận, khổ sở là khổ sở, nhưng không đến mức thương gân động cốt.
Cũng bởi vậy, Phùng lão phu nhân trấn định hơn Khương An Thành nhiều.
Khương An Thành giật giật mí mắt, nhìn về phía Phùng lão phu nhân: “Mẫu thân nói cái gì?”
“Ta nói ngươi muốn tỉnh táo lại chút. Ngươi là chủ nhân một phủ, chuyện hậu sự của Trạm Nhi còn cần ngươi lo liệu, chớ có làm Hoàng Thượng cảm thấy Bá phủ chúng ta khuyết thiếu trung quân có lòng vì nước.”
Khương Nhị lão gia cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, đại ca, Trạm Nhi là chủ động xin ra trận, vì nước hy sinh thân mình với nó mà nói cũng coi như chết có ý nghĩa ——”
Khương An Thành hai mắt đỏ bừng, vung lên nắm tay đánh về phía Khương nhị lão gia: “Đi con mẹ ngươi chứ chết có ý nghĩa, ngươi có phải còn ngóng trông Hoàng Thượng cho Bá phủ chút bồi thường, tiện thể được thơm lây luôn không?”
Với mẹ ruột, ông không thể làm gì; với huynh đệ miệng tiện, trước đánh cho thống khoái rồi nói sau.
Tâm tình của Khương An Thành vốn đã ác liệt tới cực điểm, giờ phút này rốt cuộc có nơi để phát tiết.
Khương Nhị lão gia là một thư sinh văn nhược gian khổ học tập khổ đọc lớn lên, làm sao là đối thủ của Khương An Thành, trốn lại trốn không thoát, chạy lại chạy không được, rất nhanh đã bị đánh đến kêu ngao ngao.
“Lão đại, ngươi điên rồi sao? Bắt Nhị đệ ngươi xả tức cái gì!” Thấy nhi tử thương yêu nhất bị đánh, Phùng lão phu nhân tức muốn hộc máu kêu.
Khương An Thành mắt điếc tai ngơ, tiếp tục điện cuồng đánh Khương nhị lão gia.
Phùng lão phu nhân không làm gì được, húc đầu mắng Khương Tam lão gia: “Lão Tam, ngươi là đầu gỗ sao, còn không mau khuyên đại ca ngươi!”
Còn về mấy tôn bối đứng đơ ở đó, bị bà ta xem nhẹ.
Trưởng bối đánh nhau, tiểu đồng lứa không thể cản.
Trong lòng Khương Tam lão gia cười lạnh một tiếng.
Lời vừa rồi của Nhị ca thật là thiếu đánh, thuần túy là đứng nói chuyện không eo đau, để đại ca xả giận cũng tốt.
Phùng lão phu nhân lên tiếng, Khương tam lão gia lúc này mới làm ra bộ dạng phục hồi tinh thần, tiến lên ngăn cản: “Đại ca, đừng đánh.”
Khương An Thành một cước đá văng Khương Tam lão gia xuất công không ra lực, đè lại Khương Nhị lão gia tiếp tục dồn sức đánh.
Lúc Khương Tự và Úc Cẩn chạy tới, nhìn thấy chính là tình cảnh hỗn loạn như vậy.
“Tứ muội, muội đã đến rồi.” Khương Y đôi mắt đỏ bừng, nước mắt chưa khô.
Khương Tự gật gật đầu, gọi một tiếng: “Phụ thân ——”
Bàn tay đang vung ra của Khương An Thành khẽ dừng, quay đầu nhìn.
Khương Nhị lão gia nhân cơ hội tránh thoát, dựa vào trên người trưởng tử Khương Thương hữu khí vô lực nói: “Mau, mau mời đại phu……”
Đại ca nhất định là điên rồi, đây là muốn đánh chết ông ta để đi làm bạn với Khương Trạm à?
“Ách.” Khương Thương đờ đẫn gật đầu, như còn ở trong mộng.
Nhị đệ thật sự đã chết?
Cảm xúc bùng nổ qua đi, Khương An Thành ngơ ngác dừng ở chỗ cũ.
Khương Tự từng bước một đi đến trước mặt ông.
Khương An Thành giật giật tròng mắt, vành mắt đỏ ửng, nói giọng khàn khàn: “Tự Nhi, Nhị ca ngươi không còn nưa……”
Hán tử làm bằng sắt này ở trước mặt nữ nhi thương yêu nhất rốt cuộc khóc rống lên, phảng phất như cái năm mất đi thê tử ấy.
Tự Cẩm
Khương Tự lại hoàn toàn không có phản ứng, giống như con rối mất đi chủ nhân giật dây.
Úc Cẩn lo lắng không thôi, kêu: “A Tự ——”
Khương Tự bưng kín mặt.
Úc Cẩn kéo nàng vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Khó chịu liền khóc ra đi, không cần nghẹn ở trong lòng.”
Khương Tự không phát ra tiếng, nước mắt lại từ khe hở ngón tay trào ra.
Úc Cẩn nhìn càng thêm khó chịu, trong cổ họng lại như bị chặn cục đá, không biết nên nói cái gì cho phải.
Ở trước mặt sinh tử, an ủi thế nào cũng có vẻ yếu ớt bất lực.
Khương Tự chôn ở trong ngực Úc Cẩn, tay dùng sức túm lấy vạt áo hắn, nước mắt càng ngày càng mãnh liệt.
Hồi lâu sau, suy nghĩ của nàng vẫn là trì độn, trong đầu càng là hoang mang mờ mịt.
Chẳng lẽ nói vận mệnh đã định sẽ không có cách nào sửa đổi, vô luận nàng nỗ lực như thế nào, vẫn là thay đổi không được vận mệnh chết sớm của Nhị ca?
Không biết qua bao lâu, Khương Tự rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối diện với Úc Cẩn.
“Nhị ca ta ——” Nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi, nhưng mới mở miệng đã hỏi không nổi nữa.
Nỗi đau mất đi thân nhân này vô luận trải qua bao nhiêu lần, vẫn như cũ sẽ đau triệt nội tâm.
“Hiện tại tình hình còn chưa rõ ràng lắm, qua hai ngày nữa hẳn là sẽ có nhiều tin tức truyền về hơn, chúng ta trước chờ một chút. Mặt khác, ta đã lệnh Lãnh Ảnh lập tức khởi hành đi phía Nam rồi……”
Khương Tự nhẹ nhàng gật gật đầu.
Úc Cẩn thay nàng lau sạch nước mắt, chần chờ một chút rồi nói: “Nhạc phụ đại nhân bên kia hẳn là cũng nhận được tin tức rồi, ta bồi nàng trở về xem sao nha?”
“Được.”
Hai người thay đổi một thân xiêm y, ngồi trên xe ngựa vội vàng chạy tới Đông Bình Bá phủ.
Giờ phút này ở Đông Bình Bá phủ, Phan Hải vừa mới nói ra tin tức Khương Trạm bỏ mình, nhìn Khương An Thành ngây ra như phỗng, âm thầm thở dài.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vẫn là nhi tử duy nhất, thật sự bi thảm.
Nhưng có bi thảm đến đâu cũng không thay đổi được sự thật.
“Bá gia nén bi thương.” Phan Hải an ủi một câu.
Khương An Thành đờ đẫn gật đầu.
Trường hợp thế này làm Phan Hải không muốn ở lâu, vội nói: “Vậy gia ta liền hồi cung phục mệnh trước.”
Phan Hải nhanh chân rời khỏi cửa viện, Khương An Thành lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, cao giọng nói: “Công công xin dừng bước!”
Phan Hải dừng lại, xoay người.
Khương An Thành nhanh chân đuổi theo, cầm lòng không đậu bắt lấy cổ tay Phan Hải, lực độ to lớn làm Phan Hải âm thầm nhíu mày.
“ Di thể con ta có tìm về được không?”
Khi Khương An Thành còn trẻ cũng là người từng lên chiến trường, biết sau khi hai bên giao chiến tướng sĩ có cơ hội quét tước chiến trường sẽ tận lực mang di thể đồng bào về, nhưng nếu bên ta thảm bại, sự tình liền khó nói.
Nhi tử chết đối với ông là một đả kích trọng đại, nhưng nếu ngay cả di thể của nhi tử cũng không tìm về được, thì càng không có cách nào thừa nhận.
Núi xanh may mắn chôn trung cốt, cần gì da ngựa bọc thây còn.
Lời này nói đến hào khí, nhưng đặt ở trên người nhi tử của mình, mặc cho ai đều khó mà tiếp thu.
“Bá gia yên tâm, tự sẽ toàn lực tìm về di thể của các tướng sĩ vì nước hy sinh thân mình.” Tình huống ở phía Nam trước mắt biết được còn chưa nhiều lắm, Phan Hải tự nhiên không dám cam đoan, chỉ có thể nói mấy lời có lệ.
“Phải không?” Khương An Thành nghe xong, thần sắc ngơ ngẩn.
Phan Hải lặng lẽ rời đi.
Trong viện đứng đầy người, có Phùng lão phu nhân, vợ chồng Khương Tam lão gia, còn có Khương Nhị lão gia vội vàng trở về.
Giờ phút này những người này tất cả đều nhìn Khương An Thành.
Khương An Thành thật lâu vẫn không có phản ứng.
Phùng lão phu nhân cau mày, mở miệng nói: “Lão đại, ngươi tỉnh lại chút.”
Đối với tôn tử Khương Trạm, trước giờ bà ta đều chưa từng xem trọng, sau lại đi Kim Ngô Vệ mới coi như coi trọng vài phần. Tuyệt đối không nghĩ tới đứa nhỏ này không lo yên ổn làm Kim Ngô Vệ, lại chủ động xin ra trận muốn lên chiến trường.
Việc này nếu như rơi vào trên người trưởng tôn Khương Thương, bà ta chắc chắn ngăn cản, nhưng đặt trên người Khương Trạm cũng mặc hắn đi.
Trên chiến trường tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng có kỳ ngộ, nếu lập được công lớn nói không chừng có thể mã thượng phong hầu, cái này so với những văn thần chịu khổ mấy chục năm mới có cơ hội nhập thì mạnh hơn nhiều.
Còn nữa, nhập các thì thế nào? Quyền khuynh nhất thời tuy hiển hách, nhưng một khi con cháu trong tộc không biết cố gắng, hai đời không xuất hiện nhân tài cũng sẽ suy sụp, nào so được với tước vị tướng tập nhiều thế hệ.
Mà ở Đại Chu, văn thần chính là không cơ hội phong tước, trừ phi xuất hiện một khuê nữ làm Hoàng Hậu hoặc Thái Hậu, nhưng cả triều cũng chỉ có một vị Hoàng Hậu mà thôi.
So ra, cơ hội của võ tướng lớn hơn rất nhiều.
Theo Phùng lão phu nhân thấy thì, một tôn tử râu ria đi lên chiến trường kiến công lập nghiệp là một chuyện cực kỳ có lời. Nếu như bất hạnh chết trận, khổ sở là khổ sở, nhưng không đến mức thương gân động cốt.
Cũng bởi vậy, Phùng lão phu nhân trấn định hơn Khương An Thành nhiều.
Khương An Thành giật giật mí mắt, nhìn về phía Phùng lão phu nhân: “Mẫu thân nói cái gì?”
“Ta nói ngươi muốn tỉnh táo lại chút. Ngươi là chủ nhân một phủ, chuyện hậu sự của Trạm Nhi còn cần ngươi lo liệu, chớ có làm Hoàng Thượng cảm thấy Bá phủ chúng ta khuyết thiếu trung quân có lòng vì nước.”
Khương Nhị lão gia cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, đại ca, Trạm Nhi là chủ động xin ra trận, vì nước hy sinh thân mình với nó mà nói cũng coi như chết có ý nghĩa ——”
Khương An Thành hai mắt đỏ bừng, vung lên nắm tay đánh về phía Khương nhị lão gia: “Đi con mẹ ngươi chứ chết có ý nghĩa, ngươi có phải còn ngóng trông Hoàng Thượng cho Bá phủ chút bồi thường, tiện thể được thơm lây luôn không?”
Với mẹ ruột, ông không thể làm gì; với huynh đệ miệng tiện, trước đánh cho thống khoái rồi nói sau.
Tâm tình của Khương An Thành vốn đã ác liệt tới cực điểm, giờ phút này rốt cuộc có nơi để phát tiết.
Khương Nhị lão gia là một thư sinh văn nhược gian khổ học tập khổ đọc lớn lên, làm sao là đối thủ của Khương An Thành, trốn lại trốn không thoát, chạy lại chạy không được, rất nhanh đã bị đánh đến kêu ngao ngao.
“Lão đại, ngươi điên rồi sao? Bắt Nhị đệ ngươi xả tức cái gì!” Thấy nhi tử thương yêu nhất bị đánh, Phùng lão phu nhân tức muốn hộc máu kêu.
Khương An Thành mắt điếc tai ngơ, tiếp tục điện cuồng đánh Khương nhị lão gia.
Phùng lão phu nhân không làm gì được, húc đầu mắng Khương Tam lão gia: “Lão Tam, ngươi là đầu gỗ sao, còn không mau khuyên đại ca ngươi!”
Còn về mấy tôn bối đứng đơ ở đó, bị bà ta xem nhẹ.
Trưởng bối đánh nhau, tiểu đồng lứa không thể cản.
Trong lòng Khương Tam lão gia cười lạnh một tiếng.
Lời vừa rồi của Nhị ca thật là thiếu đánh, thuần túy là đứng nói chuyện không eo đau, để đại ca xả giận cũng tốt.
Phùng lão phu nhân lên tiếng, Khương tam lão gia lúc này mới làm ra bộ dạng phục hồi tinh thần, tiến lên ngăn cản: “Đại ca, đừng đánh.”
Khương An Thành một cước đá văng Khương Tam lão gia xuất công không ra lực, đè lại Khương Nhị lão gia tiếp tục dồn sức đánh.
Lúc Khương Tự và Úc Cẩn chạy tới, nhìn thấy chính là tình cảnh hỗn loạn như vậy.
“Tứ muội, muội đã đến rồi.” Khương Y đôi mắt đỏ bừng, nước mắt chưa khô.
Khương Tự gật gật đầu, gọi một tiếng: “Phụ thân ——”
Bàn tay đang vung ra của Khương An Thành khẽ dừng, quay đầu nhìn.
Khương Nhị lão gia nhân cơ hội tránh thoát, dựa vào trên người trưởng tử Khương Thương hữu khí vô lực nói: “Mau, mau mời đại phu……”
Đại ca nhất định là điên rồi, đây là muốn đánh chết ông ta để đi làm bạn với Khương Trạm à?
“Ách.” Khương Thương đờ đẫn gật đầu, như còn ở trong mộng.
Nhị đệ thật sự đã chết?
Cảm xúc bùng nổ qua đi, Khương An Thành ngơ ngác dừng ở chỗ cũ.
Khương Tự từng bước một đi đến trước mặt ông.
Khương An Thành giật giật tròng mắt, vành mắt đỏ ửng, nói giọng khàn khàn: “Tự Nhi, Nhị ca ngươi không còn nưa……”
Hán tử làm bằng sắt này ở trước mặt nữ nhi thương yêu nhất rốt cuộc khóc rống lên, phảng phất như cái năm mất đi thê tử ấy.
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 620: Đau khổ
9.3/10 từ 40 lượt.