Tự Cẩm
Chương 58: Thiên Lí Tuần Hoàn
Chờ A Phi đi rồi, A Man vẫn đau lòng không thôi, oán giận nói: “ Đã nói là cho một trăm lượng, quay đầu lại cho hai trăm lượng, gà mái đẻ trứng cũng không nhanh như vậy.”
Khương Tự đưa tay gõ trán A Man một cái: “ Trước kia không nhìn ra nha đầu ngươi lại tham tiền như thế.”
A Man che trán bĩu môi, thầm nghĩ cô nương trước kia cũng không có tiền mà, nàng tham tiền cũng không chết được.
“ Không nên cứ coi trọng cái này, tiền bạc rất trọng yếu, nhưng với chúng ta mà nói thì không phải trọng yếu nhất.”
Nàng cần dùng tiền làm việc, nhưng thiếu chính là người làm việc. Phàm là có biện pháp, nàng như thế nào lại dùng một tên lưu manh đầu đường chưa từng quen biết như A Phi được.
Cũng may vận khí của nàng không tệ, A Phi đầu óc linh hoạt, ánh mắt cũng không thiển cận lắm, xem như là kẻ có thể dùng.
“ Hai trăm lượng này ngươi giao cho Lưu tiên cô, trả lại tiền cho bà ta.”
“ Cô nương không gặp Lưu tiên cô?”
“ Không gặp, không có gì hay mà gặp.” Thiếu nợ thì trả tiền, từ đây không ai nợ ai, Lưu tiên cô cũng nên đến lúc ác nhân có ác báo rồi.
Kiếp trước, Lưu tiên cô phong quang rất lâu, cho đến khi nàng gả cho Úc Cẩn rồi lần nữa trở lại kinh thành, bà ta vẫn phong quang như cũ.
Nhưng mà có một ngày, Lưu tiên cô phong quang vô hạn lại bị người ta chém chết ngay trong nhà, mà hung thủ vẫn chậm chạp không sa lưới.
Mà nàng lại vừa hay biết hung thủ là ai.
Bắt đầu từ lúc tước vị rơi xuống đầu nhà Nhị thúc, nàng liền bắt đầu hoài nghi chuyện lúc trước Nhị thẩm mời Lưu tiên cô đến nhà làm phép trừ tà, liền nhờ Úc Cẩn âm thầm điều tra Nhị thúc, đồng thời cũng thuận tiện tra xét Lưu tiên cô.
Rất nhiều chuyện, chỉ cần bất kể chi phí, bất kể thời giờ, dốc hết sức lực đi thăm dò, thì kiểu gì cũng sẽ tra ra rất nhiều chuyện khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Lưu tiên cô để nhi tử giả thành nữ nhi làm hại con gái nhà phú hộ là một chuyện khiến người ta buồn nôn nhất, mà đưa tới họa sát thân cho Lưu tiên cô cũng chính là việc này.
Đương nhiên, hung thủ kia không hề liên quan gì đến nhà Nghiêm viên ngoại cả.
Lưu tiên cô có thể nghĩ ra chủ ý táng tận thiên lương như thế, làm hại đương nhiên không chỉ một nhà Nghiêm viên ngoại không thôi, chẳng qua có nữ hài tính tình cứng cỏi cũng không bởi vì bảy đêm ấy mà muốn sống muốn chết làm loạn gả cho một tên tiểu tử nghèo, cũng có những nhà phụ mẫu thực tình thương nữ nhi, nên liều mạng ngăn cản nữ nhi ngớ ngẩn.
Từ kết quả mà Úc Cẩn phái người điều tra đến xem, cô nương mắc căn bệnh lạ như Nghiêm cô nương chí ít có bốn năm người.
Lưu tiên cô làm việc vẫn khá kín đáo, mấy cô nương này tất cả đều là con gái một, nhà ở những thành trấn khác nhau, cách xa nhau ít nhất trăm dặm trở lên, mà tiểu tử nghèo sống nhờ nhà bà con xa ở trong mộng của các nàng, cái gọi là thân thích mỗi một lần cũng đều khác nhau.
Lưu tiên cô tung rộng lưới có thể nói bỏ hết cả vốn lẫn lời.
Ở trong đó có một vị cô nương họ Đậu, ngày thường hoa dung nguyệt mạo, được cha mẹ sủng ái, cũng là một người có tính tình cương liệt, sau khi bị con trai Lưu tiên cô làm hại liền nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo chân tướng trong đó, nàng liền treo cổ tự vận, đồng thời cũng không hề để lại cho phụ mẫu một câu nào.
Con trai Lưu tiên cô giả thành nữ trang không có chút sơ hở nào, cha mẹ Đậu cô nương làm sao mà biết hàng đêm bồi nữ nhi ngủ chính là một nam nhân, đối mặt với cái chết của nữ nhi hoàn toàn choáng váng, căn bản không nghĩ ra nguyên do.
Lưu tiên cô vừa thấy nháo ra mạng người, liền tranh thủ thời gian chuồn mất.
Đậu cô nương có một vị hôn phu, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sau khi thành niên làm một viên võ tướng trấn giữ Lâm Thành, bởi vì lúc ấy phát sinh dân loạn, nên phải theo cấp trên đi bình định, chờ đến khi trở về lại hay tin vị hôn thê đã chết, thiếu chút nữa thì phát điên.
Cha mẹ Đậu cô nương đối mặt với chất vấn của con rể tương lai, chỉ biết khóc ngốc.
Cái chết của vị hôn thê trở thành nỗi thống khổ mãi không vơi của người nam nhân này, hắn không thể tin được vị hôn thê lại bởi vì một chút chuyện nhỏ mà liền hờn dỗi tự sát, ở trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến vị hôn thê không thể chịu đựng được.
Và thế là, nam nhân chú ý đến vị Lưu tiên cô xuất hiện tại Đậu gia.
Chỉ là lúc đó tin tức không tiện, Lưu tiên cô vừa đi như giọt nước mưa rơi vào biển cả, làm gì còn cách nào tìm được bóng người.
Mà mấy nhà phân tán ở các thành trấn khác nhau bị Lưu tiên cô làm hại gặp phải loại chuyện này cho dù nghĩ thông suốt chân tướng trong đó nhưng cũng chỉ có thể dấu nhẹm đi, với bên ngoài chẳng những không dám nhắc tới nửa chữ Lưu tiên cô không phải, mà còn phải chịu đựng bực mình khen Lưu tiên cô một câu thật bản lãnh.
Khi mà người bị hại chủ động che dấu thay kẻ hại người thì, người ngoài có muốn thấy được chân tướng cũng là việc khó hơn lên trời.
Một lần chờ này, chính là mười mấy năm.
Nam nhân kia rốt cục tra ra chân tướng, phẫn nộ không thôi lập tức chặt đứt mầm mống của con trai Lưu tiên cô, sau đó đi thẳng đến kinh thành ẩn núp trong nhà Lưu tiên cô, thừa dịp ban đêm loạn đao chém chết Lưu tiên cô.
Khi người mời Lưu tiên cô đến làm phép phái người tới cửa, nam nhân đã sớm rời khỏi kinh thành về tới thành trấn nơi vị hôn thê ở rồi.
Bản án như vậy điều tra rất khó khăn, bởi vì dù quan phủ có điều tra từ những người từng có khúc mắc với Lưu tiên cô thì cũng không thể nghĩ đến mười mấy năm trước được.
Huống chi Lưu tiên cô không phải xuất thân nhà cao cửa rộng, chỉ là một phụ nhân sơn dã thôi, giao du được với quý nhân đều là dựa vào tên tuổi của chính mình, vì thế bà ta vừa chết cũng liền người đi trà lạnh, dần dần thành bản án chưa được giải quyết.
Úc Cẩn được Khương Tự nhờ vả đã sớm bắt đầu tra chuyện về Lưu tiên cô, lúc này mới để mắt tới nam nhân kia rồi đào ra được nhiều chuyện như vậy.
Mà kết cục của nam nhân kia cũng khiến Khương Tự thổn thức hồi lâu.
Nam nhân kia sau khi giao phụ mẫu cho các huynh đệ cẩn thận chăm sóc, thì cũng tự sát trước phần mộ của vị hôn thê kia.
Việc này lúc đó cũng tạo thành một cơn oanh động khá lớn.
Dân bản xứ đều nói nam nhân quá si tình, nhớ nhung vị hôn thê mười mấy năm rốt cuộc nhịn không được cũng đi theo vị hôn thê.
Không có ai đem cái chết của nam nhân liên hệ với một bà cốt ở kinh thành xa xôi ấy, hoặc là nói, Lưu tiên cô đã từng xuất hiện ở chỗ này mười mấy năm về trước đã sớm bị mọi người lãng quên hoàn toàn, mà chuyện xảy ra ở kinh thành xa xôi cũng không có khả năng truyền đến nơi này.
Khương Tự còn nhớ rõ khi nàng biểu đạt sự hâm mộ của mình với nam tử đến chết cũng không phai với vị hôn thê kia, thì mặt của Úc Cẩn tràn đầy vẻ khó chịu.
Nàng lườm hắn một cái, nói nam tử như vậy trên đời không có mấy người.
Úc Cẩn liền nói: “ Dùng vài chục năm mới báo thù rửa hận đi tìm vị hôn thê, đoán chừng vị hôn thê đã chờ đến nỗi món ăn cũng đã nguội lạnh rồi, đã sớm đầu thai chuyển thế, nam nhân đần như vậy có gì hay mà hâm với chả mộ.”
Hai người cười ồn ào vài câu, rồi liền bỏ qua việc này.
Trước khi đến thời gian hẹn Lưu tiên cô, Khương Tự lưu lại A Man rồi đi trước một bước.
Đúng giờ giao ước Lưu tiên cô không thấy Khương Tự ở đây trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra: “ Tiền bạc thì ta không cần, còn phải cảm tạ Tứ cô nương tương trợ.”
“ Khó mà làm được, cô nương chúng ta nói, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, ngài mau cầm đi. Còn có, về sau ngài gặp cô nương chúng ta thì cứ xem như người xa lạ là được.”
Lưu tiên cô cầu còn không được, thu hồi hai trăm lượng ngân phiếu đắc ý rời đi.
Mấy ngày sau, ở ngoài một thành nhỏ cách kinh thành mấy trăm dặm có một nam tử trẻ tuổi đi tới.
Nam tử chừng hai mươi, bộ dạng coi như tuấn tú, chỉ là từ tư thái đi đường có thể nhìn ra vài phần lỗ mãng.
Trong thành nhỏ xuất hiện một nam tử như vậy không chút nào thu hút.
Nam tử trẻ tuổi dừng lại trước một cái tửu quán, vuốt cằm lẩm bẩm nói: “ Cô nương nói nam nhân kia thường uống rượu tại tửu quán này nhỉ?”
Vừa hay có một khách uống rượu đi ra ngoài, nam tử trẻ tuổi kéo người kia lại, đút mấy đồng tiền: “ Lão ca, Tần tướng quân có tới uống rượu không?”
Khách uống rượu chỉ chỉ tửu quán, hàm hồ nói:” Đang uống ở bên trong đấy.”
“Cám ơn nha.” Nam tử trẻ tuổi đi vào trong tửu quán.
Tự Cẩm
Khương Tự đưa tay gõ trán A Man một cái: “ Trước kia không nhìn ra nha đầu ngươi lại tham tiền như thế.”
A Man che trán bĩu môi, thầm nghĩ cô nương trước kia cũng không có tiền mà, nàng tham tiền cũng không chết được.
“ Không nên cứ coi trọng cái này, tiền bạc rất trọng yếu, nhưng với chúng ta mà nói thì không phải trọng yếu nhất.”
Nàng cần dùng tiền làm việc, nhưng thiếu chính là người làm việc. Phàm là có biện pháp, nàng như thế nào lại dùng một tên lưu manh đầu đường chưa từng quen biết như A Phi được.
Cũng may vận khí của nàng không tệ, A Phi đầu óc linh hoạt, ánh mắt cũng không thiển cận lắm, xem như là kẻ có thể dùng.
“ Hai trăm lượng này ngươi giao cho Lưu tiên cô, trả lại tiền cho bà ta.”
“ Cô nương không gặp Lưu tiên cô?”
“ Không gặp, không có gì hay mà gặp.” Thiếu nợ thì trả tiền, từ đây không ai nợ ai, Lưu tiên cô cũng nên đến lúc ác nhân có ác báo rồi.
Kiếp trước, Lưu tiên cô phong quang rất lâu, cho đến khi nàng gả cho Úc Cẩn rồi lần nữa trở lại kinh thành, bà ta vẫn phong quang như cũ.
Nhưng mà có một ngày, Lưu tiên cô phong quang vô hạn lại bị người ta chém chết ngay trong nhà, mà hung thủ vẫn chậm chạp không sa lưới.
Mà nàng lại vừa hay biết hung thủ là ai.
Bắt đầu từ lúc tước vị rơi xuống đầu nhà Nhị thúc, nàng liền bắt đầu hoài nghi chuyện lúc trước Nhị thẩm mời Lưu tiên cô đến nhà làm phép trừ tà, liền nhờ Úc Cẩn âm thầm điều tra Nhị thúc, đồng thời cũng thuận tiện tra xét Lưu tiên cô.
Rất nhiều chuyện, chỉ cần bất kể chi phí, bất kể thời giờ, dốc hết sức lực đi thăm dò, thì kiểu gì cũng sẽ tra ra rất nhiều chuyện khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Lưu tiên cô để nhi tử giả thành nữ nhi làm hại con gái nhà phú hộ là một chuyện khiến người ta buồn nôn nhất, mà đưa tới họa sát thân cho Lưu tiên cô cũng chính là việc này.
Đương nhiên, hung thủ kia không hề liên quan gì đến nhà Nghiêm viên ngoại cả.
Lưu tiên cô có thể nghĩ ra chủ ý táng tận thiên lương như thế, làm hại đương nhiên không chỉ một nhà Nghiêm viên ngoại không thôi, chẳng qua có nữ hài tính tình cứng cỏi cũng không bởi vì bảy đêm ấy mà muốn sống muốn chết làm loạn gả cho một tên tiểu tử nghèo, cũng có những nhà phụ mẫu thực tình thương nữ nhi, nên liều mạng ngăn cản nữ nhi ngớ ngẩn.
Từ kết quả mà Úc Cẩn phái người điều tra đến xem, cô nương mắc căn bệnh lạ như Nghiêm cô nương chí ít có bốn năm người.
Lưu tiên cô làm việc vẫn khá kín đáo, mấy cô nương này tất cả đều là con gái một, nhà ở những thành trấn khác nhau, cách xa nhau ít nhất trăm dặm trở lên, mà tiểu tử nghèo sống nhờ nhà bà con xa ở trong mộng của các nàng, cái gọi là thân thích mỗi một lần cũng đều khác nhau.
Lưu tiên cô tung rộng lưới có thể nói bỏ hết cả vốn lẫn lời.
Ở trong đó có một vị cô nương họ Đậu, ngày thường hoa dung nguyệt mạo, được cha mẹ sủng ái, cũng là một người có tính tình cương liệt, sau khi bị con trai Lưu tiên cô làm hại liền nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo chân tướng trong đó, nàng liền treo cổ tự vận, đồng thời cũng không hề để lại cho phụ mẫu một câu nào.
Con trai Lưu tiên cô giả thành nữ trang không có chút sơ hở nào, cha mẹ Đậu cô nương làm sao mà biết hàng đêm bồi nữ nhi ngủ chính là một nam nhân, đối mặt với cái chết của nữ nhi hoàn toàn choáng váng, căn bản không nghĩ ra nguyên do.
Lưu tiên cô vừa thấy nháo ra mạng người, liền tranh thủ thời gian chuồn mất.
Đậu cô nương có một vị hôn phu, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sau khi thành niên làm một viên võ tướng trấn giữ Lâm Thành, bởi vì lúc ấy phát sinh dân loạn, nên phải theo cấp trên đi bình định, chờ đến khi trở về lại hay tin vị hôn thê đã chết, thiếu chút nữa thì phát điên.
Cha mẹ Đậu cô nương đối mặt với chất vấn của con rể tương lai, chỉ biết khóc ngốc.
Cái chết của vị hôn thê trở thành nỗi thống khổ mãi không vơi của người nam nhân này, hắn không thể tin được vị hôn thê lại bởi vì một chút chuyện nhỏ mà liền hờn dỗi tự sát, ở trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến vị hôn thê không thể chịu đựng được.
Và thế là, nam nhân chú ý đến vị Lưu tiên cô xuất hiện tại Đậu gia.
Chỉ là lúc đó tin tức không tiện, Lưu tiên cô vừa đi như giọt nước mưa rơi vào biển cả, làm gì còn cách nào tìm được bóng người.
Mà mấy nhà phân tán ở các thành trấn khác nhau bị Lưu tiên cô làm hại gặp phải loại chuyện này cho dù nghĩ thông suốt chân tướng trong đó nhưng cũng chỉ có thể dấu nhẹm đi, với bên ngoài chẳng những không dám nhắc tới nửa chữ Lưu tiên cô không phải, mà còn phải chịu đựng bực mình khen Lưu tiên cô một câu thật bản lãnh.
Khi mà người bị hại chủ động che dấu thay kẻ hại người thì, người ngoài có muốn thấy được chân tướng cũng là việc khó hơn lên trời.
Một lần chờ này, chính là mười mấy năm.
Nam nhân kia rốt cục tra ra chân tướng, phẫn nộ không thôi lập tức chặt đứt mầm mống của con trai Lưu tiên cô, sau đó đi thẳng đến kinh thành ẩn núp trong nhà Lưu tiên cô, thừa dịp ban đêm loạn đao chém chết Lưu tiên cô.
Khi người mời Lưu tiên cô đến làm phép phái người tới cửa, nam nhân đã sớm rời khỏi kinh thành về tới thành trấn nơi vị hôn thê ở rồi.
Bản án như vậy điều tra rất khó khăn, bởi vì dù quan phủ có điều tra từ những người từng có khúc mắc với Lưu tiên cô thì cũng không thể nghĩ đến mười mấy năm trước được.
Huống chi Lưu tiên cô không phải xuất thân nhà cao cửa rộng, chỉ là một phụ nhân sơn dã thôi, giao du được với quý nhân đều là dựa vào tên tuổi của chính mình, vì thế bà ta vừa chết cũng liền người đi trà lạnh, dần dần thành bản án chưa được giải quyết.
Úc Cẩn được Khương Tự nhờ vả đã sớm bắt đầu tra chuyện về Lưu tiên cô, lúc này mới để mắt tới nam nhân kia rồi đào ra được nhiều chuyện như vậy.
Mà kết cục của nam nhân kia cũng khiến Khương Tự thổn thức hồi lâu.
Nam nhân kia sau khi giao phụ mẫu cho các huynh đệ cẩn thận chăm sóc, thì cũng tự sát trước phần mộ của vị hôn thê kia.
Việc này lúc đó cũng tạo thành một cơn oanh động khá lớn.
Dân bản xứ đều nói nam nhân quá si tình, nhớ nhung vị hôn thê mười mấy năm rốt cuộc nhịn không được cũng đi theo vị hôn thê.
Không có ai đem cái chết của nam nhân liên hệ với một bà cốt ở kinh thành xa xôi ấy, hoặc là nói, Lưu tiên cô đã từng xuất hiện ở chỗ này mười mấy năm về trước đã sớm bị mọi người lãng quên hoàn toàn, mà chuyện xảy ra ở kinh thành xa xôi cũng không có khả năng truyền đến nơi này.
Khương Tự còn nhớ rõ khi nàng biểu đạt sự hâm mộ của mình với nam tử đến chết cũng không phai với vị hôn thê kia, thì mặt của Úc Cẩn tràn đầy vẻ khó chịu.
Nàng lườm hắn một cái, nói nam tử như vậy trên đời không có mấy người.
Úc Cẩn liền nói: “ Dùng vài chục năm mới báo thù rửa hận đi tìm vị hôn thê, đoán chừng vị hôn thê đã chờ đến nỗi món ăn cũng đã nguội lạnh rồi, đã sớm đầu thai chuyển thế, nam nhân đần như vậy có gì hay mà hâm với chả mộ.”
Hai người cười ồn ào vài câu, rồi liền bỏ qua việc này.
Trước khi đến thời gian hẹn Lưu tiên cô, Khương Tự lưu lại A Man rồi đi trước một bước.
Đúng giờ giao ước Lưu tiên cô không thấy Khương Tự ở đây trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra: “ Tiền bạc thì ta không cần, còn phải cảm tạ Tứ cô nương tương trợ.”
“ Khó mà làm được, cô nương chúng ta nói, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, ngài mau cầm đi. Còn có, về sau ngài gặp cô nương chúng ta thì cứ xem như người xa lạ là được.”
Lưu tiên cô cầu còn không được, thu hồi hai trăm lượng ngân phiếu đắc ý rời đi.
Mấy ngày sau, ở ngoài một thành nhỏ cách kinh thành mấy trăm dặm có một nam tử trẻ tuổi đi tới.
Nam tử chừng hai mươi, bộ dạng coi như tuấn tú, chỉ là từ tư thái đi đường có thể nhìn ra vài phần lỗ mãng.
Trong thành nhỏ xuất hiện một nam tử như vậy không chút nào thu hút.
Nam tử trẻ tuổi dừng lại trước một cái tửu quán, vuốt cằm lẩm bẩm nói: “ Cô nương nói nam nhân kia thường uống rượu tại tửu quán này nhỉ?”
Vừa hay có một khách uống rượu đi ra ngoài, nam tử trẻ tuổi kéo người kia lại, đút mấy đồng tiền: “ Lão ca, Tần tướng quân có tới uống rượu không?”
Khách uống rượu chỉ chỉ tửu quán, hàm hồ nói:” Đang uống ở bên trong đấy.”
“Cám ơn nha.” Nam tử trẻ tuổi đi vào trong tửu quán.
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 58: Thiên Lí Tuần Hoàn
9.3/10 từ 40 lượt.