Tự Cẩm
Chương 570: Thiên kim
Sáu bà đỡ vây quanh Khương Tự, trong đó một bà đỡ tiếp nhận hài tử, trước tiên đi xem hài tử là nam hay là nữ.
Là một nữ hài nhi ——
Trong lòng bà đỡ trầm xuống, trên mặt lại không lộ chút thanh sắc, cùng một bà đỡ khác lưu loát lau người cho hài tử rồi dùng chăn nhỏ mềm mại quấn kỹ, ôm cho Khương Tự nhìn.
“Chúc mừng Vương phi, là một vị thiên kim, xinh đẹp giống ngài lắm.”
Trong lòng những bà đỡ này đều rõ ràng, càng là gia đình phú quý, lại càng coi trọng nam đinh, đặt ở hoàng gia truyền thừa hương khói lại càng là đại sự.
Vương phi thai đầu sinh chính là nữ nhi, tự nhiên không vui mừng bằng sinh nhi tử.
Các bà chúc mừng Vương phi, lòng cũng treo lên.
Làm bà đỡ lâu rồi cái dạng gì mà chưa từng đụng phải, phát hiện sinh hạ chính là nữ nhi, sản phụ suy sụp khóc lớn có khối người, càng có người có lòng dạ tàn nhẫn thấy là nữ nhi liền lặng lẽ ném ra ngoài.
Thảm, quá thảm.
Đương nhiên, sau khi các bà có thanh danh loại sự tình này liền ít gặp hơn, gia đình phú quý ít nhất không thiếu một phần cơm cho nữ hài nhi, vứt bỏ hoặc là dìm chết vẫn khá ít.
Khương Tự lúc này đã kiệt sức, cố hết sức mở to trợn mắt, liền thấy được một hài nhi nho nhỏ.
Hài nhi nhắm hai mắt, đang oa oa khóc lớn.
Khương Tự không khỏi cong cong môi.
Tiểu gia hỏa ở trong bụng nàng thì thích lộn xộn, sau khi ra ngoài tiếng khóc trung khí mười phần, quả nhiên là một nhóc con hoạt bát.
Thấy Khương Tự ý cười rõ ràng, bà tử ôm hài nhi đánh bạo ôm lại gần nàng, cùng nàng dán dán mặt.
Trong nháy mắt đó, nước mắt Khương Tự không khỏi rơi xuống.
Cũng không phải thương tâm, thậm chí cũng không phải vui mừng, chính là nước mắt mãnh liệt trào ra, vô pháp chống đỡ.
Đây đại khái chính là cảm giác huyết mạch tương liên đi.
Từ nay về sau, trên đời này có một nhân nhi nho nhỏ, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu của nàng và A Cẩn.
Thì ra làm mẫu thân là cảm giác như thế này.
“Vương phi đừng khóc mà, cẩn thận bị thương đôi mắt.” Bà tử ôm hài tử hơi hoảng.
Lẽ nào Vương phi không cao hứng?
Khương Tự cười cười: “Chính là cao hứng. Ôm hài tử ra ngoài cho Vương gia nhìn xem đi.”
Bà đỡ lúc này mới yên lòng, ôm hài nhi đi ra ngoài.
Úc Cẩn ở ngoài phòng đã nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, đang chuẩn bị đá văng Kỷ ma ma vướng bận, cũng may bà đỡ kịp thời đi ra.
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi thêm cho ngài một vị thiên kim.”
“Là nữ hài nhi?” Úc Cẩn bước qua.
Bà đỡ cười mỉa nói: “Trước nở hoa sau kết quả ——”
Vương phi thoạt nhìn coi như vừa lòng, Vương gia đây là ghét bỏ?
Úc Cẩn nhìn bé con đỏ hỏn nhăn nheo dúm dó trong tã lót liền ngây người.
“Vương gia?”
Úc Cẩn vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc mặt hài nhi: “Đây là…… Vương phi sinh?”
Đứa nhỏ này, xấu như một con khỉ vậy, vẫn là một nữ hài nhi ——
Không phải Vương phi sinh, chẳng lẽ là từ cục đá biến ra sao?
Vương gia quả nhiên là ghét bỏ!
Bé con bị phụ thân lỗ mãng chọc chọc như vậy, nhất thời gào khóc.
Úc Cẩn luống cuống: “Nó khóc…… Kỷ ma ma, mau bảo nhũ mẫu dỗ nó, ta vào xem Vương phi.”
Thấy Úc Cẩn bước xa vọt vào, Kỷ ma ma vô lực trợn trắng mắt.
Bà đỡ ngẩn ngơ, thật cẩn thận tìm Kỷ ma ma tìm hiểu: “Vương gia có phải thấy Vương phi sinh một thư nhi ——”
Kỷ ma ma cười cười: “Vương gia vui đến phát rồ đó, bế thư nhi cho nhũ mẫu, rồi đi lĩnh thưởng đi.”
Bà đỡ bên ngoài không hiểu chuyện, nào biết rằng chỉ cần là Vương phi sinh, đừng nói là một nữ hài nhi, chính là một con khỉ, Vương gia cũng sẽ không ghét bỏ.
Khụ khụ, bà nhất định là bị Vương gia chọc giận đến choáng đầu rồi, sao có thể chửi thầm lung tung chứ.
Kỷ ma ma mơ hồ cảm thấy hình tượng nghiêm túc đứng đắn của mình có nguy cơ sụp đổ, chỉnh đốn tâm tình rồi lập tức đi an bài công việc kế tiếp.
Vương phi bình an sinh con, kế tiếp sẽ bận rộn hơn nhiều, trong cung cùng với nhà mẹ đẻ của Vương phi đều phải sớm truyền tin qua đó.
Trong phòng mùi máu tanh còn chưa tiêu tán, lại là thời tiết tháng sáu không được mở cửa sổ, nên cứ như cái lồng hấp.
Úc Cẩn nhìn về phía người nằm trên giường.
Mặt tái nhợt, tóc đen lộn xộn, cào rách khăn trải giường……
Lòng hắn đột nhiên thắt chặt, bước nhanh đi đến bên người Khương Tự, cầm tay nàng: “A Tự, nàng thế nào?”
Khương Tự mở mắt, thanh âm mỏi mệt: “Mệt đến hoảng. A Cẩn, ta muốn ngủ trước một giấc, chàng đi ra ngoài đi.”
Khương Tự lần nữa nhắm mắt lại.
Đối với người lần đầu sinh nở mà nói, lần giày vò này xác thật hao hết sức lực.
Úc Cẩn cũng không rời đi.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt khiến cho hắn như có thể cảm nhận được tất cả thống khổ mà Khương Tự thừa nhận trước đó.
Trong lòng Úc Cẩn chỉ có một ý niệm: Không sinh nữa, không sinh nữa, một khuê nữ xấu như khỉ vậy là đủ rồi.
A Xảo phúc thân với Úc Cẩn: “Vương gia, ngài vẫn là đi ra ngoài trước đi, phải lau người thay quần áo cho Vương phi.”
Úc Cẩn gật gật đầu, nhìn Khương Tự một cái thật sâu, lúc này mới đi ra ngoài.
Bên ngoài không khí nhất thời tươi mát hẳn.
“Hài tử đâu?” Úc Cẩn hất đầu hỏi Kỷ ma ma.
Kỷ ma ma nói: “Nhũ mẫu đang cho thư nhi bú sữa rồi.”
Nghe nhũ mẫu đang đút sữa cho hài tử, Úc Cẩn bỏ ý niệm đi xem, sau khi do dự một lúc thấp giọng hỏi Kỷ ma ma: “ Trẻ con vừa mới sinh ra, đều xấu như vậy sao?”
Kỷ ma ma khóe mắt run rẩy một chút, nghiêm mặt nói: “Thư nhi cũng không xấu, thư nhi hẳn là hài nhi đẹp nhất trong những hài nhi mới sinh ra, dù gì cũng giống Vương phi mà.”
Úc Cẩn hồi tưởng bé con nhăn nheo dúm dó kia một chút, ánh mắt nhìn Kỷ ma ma sinh ra hoài nghi sâu sắc.
Đã là nửa đêm, đèn chủ viện Tề Vương phủ còn chưa tắt.
Tề Vương bước nhanh vào trong, Tề Vương phi lập tức xoay người đứng lên.
“Còn chưa ngủ?”
Nàng ta có thai chỉ chậm hơn Khương Tự chút, nếu không đẻ non, cũng phải chuẩn bị cho hài tử sắp sinh ra, nhưng hiện tại lại chỉ có thể trằn trọc chờ tin tức bên Yến Vương phủ.
“Yến Vương phi sinh rồi?”
Từ Yến Vương phủ truyền ra động tĩnh Yến Vương phi chuyển dạ, Tề Vương phủ bên này liền phái người theo dõi, hiện tại Vương gia tới đây, chắc là có kết quả rồi.
“Sinh rồi.”
“ Sinh lúc nào?” Phản ứng đầu tiên của Tề Vương phi chính là cái này.
Tề Vương mím môi, nói: “ Sau nửa đêm.”
Tề Vương phi lập tức có chút ủ rũ.
Sau nửa đêm chính là mùng một tháng sáu, chỉ cần sinh sớm hơn một lát đã là sinh vào tháng năm rồi, tại sao chuyện tốt đều để cho Yến Vương phi chiếm hết vậy?
Nàng ta lập tức nghĩ đến vấn đề thứ hai: “Là nam hay nữ?”
Trên mặt Tề Vương lúc này mới có ý cười: “Là một thư nhi.”
“Ồ, nữ hài nhi à……” Tề Vương phi nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Nếu là một ca nhi, vậy nàng càng bị Yến Vương phi đè xuống, chỉ sợ một khoảng thời gian thật dài đều không được dễ chịu.
Tề Vương cũng khoan khoái rất nhiều.
Sau khi Tấn Vương đổ, mục tiêu hàng đầu của hắn chính là kéo Thái Tử xuống, nhưng trăm triệu không nghĩ tới lão Thất lại có được danh tiếng nổi bật như vậy.
Dân gian có thanh danh tốt, nghe nói Triệu thượng thư mới nhậm chức vô cùng tôn sùng lão Thất, nếu như lại sinh con trai, lão Thất không phải lên trời luôn sao? Yến Vương phi sinh một nữ hài, uy hiếp liền nhỏ đi nhiều.
Vợ chồng Tề Vương nhìn nhau cười, cùng nhau đi ngủ.
Hôm sau, tin Yến Vương phi sinh nữ sớm đưa vào trong cung.
Tự Cẩm
Là một nữ hài nhi ——
Trong lòng bà đỡ trầm xuống, trên mặt lại không lộ chút thanh sắc, cùng một bà đỡ khác lưu loát lau người cho hài tử rồi dùng chăn nhỏ mềm mại quấn kỹ, ôm cho Khương Tự nhìn.
“Chúc mừng Vương phi, là một vị thiên kim, xinh đẹp giống ngài lắm.”
Trong lòng những bà đỡ này đều rõ ràng, càng là gia đình phú quý, lại càng coi trọng nam đinh, đặt ở hoàng gia truyền thừa hương khói lại càng là đại sự.
Vương phi thai đầu sinh chính là nữ nhi, tự nhiên không vui mừng bằng sinh nhi tử.
Các bà chúc mừng Vương phi, lòng cũng treo lên.
Làm bà đỡ lâu rồi cái dạng gì mà chưa từng đụng phải, phát hiện sinh hạ chính là nữ nhi, sản phụ suy sụp khóc lớn có khối người, càng có người có lòng dạ tàn nhẫn thấy là nữ nhi liền lặng lẽ ném ra ngoài.
Thảm, quá thảm.
Đương nhiên, sau khi các bà có thanh danh loại sự tình này liền ít gặp hơn, gia đình phú quý ít nhất không thiếu một phần cơm cho nữ hài nhi, vứt bỏ hoặc là dìm chết vẫn khá ít.
Khương Tự lúc này đã kiệt sức, cố hết sức mở to trợn mắt, liền thấy được một hài nhi nho nhỏ.
Hài nhi nhắm hai mắt, đang oa oa khóc lớn.
Khương Tự không khỏi cong cong môi.
Tiểu gia hỏa ở trong bụng nàng thì thích lộn xộn, sau khi ra ngoài tiếng khóc trung khí mười phần, quả nhiên là một nhóc con hoạt bát.
Thấy Khương Tự ý cười rõ ràng, bà tử ôm hài nhi đánh bạo ôm lại gần nàng, cùng nàng dán dán mặt.
Trong nháy mắt đó, nước mắt Khương Tự không khỏi rơi xuống.
Cũng không phải thương tâm, thậm chí cũng không phải vui mừng, chính là nước mắt mãnh liệt trào ra, vô pháp chống đỡ.
Đây đại khái chính là cảm giác huyết mạch tương liên đi.
Từ nay về sau, trên đời này có một nhân nhi nho nhỏ, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu của nàng và A Cẩn.
Thì ra làm mẫu thân là cảm giác như thế này.
“Vương phi đừng khóc mà, cẩn thận bị thương đôi mắt.” Bà tử ôm hài tử hơi hoảng.
Lẽ nào Vương phi không cao hứng?
Khương Tự cười cười: “Chính là cao hứng. Ôm hài tử ra ngoài cho Vương gia nhìn xem đi.”
Bà đỡ lúc này mới yên lòng, ôm hài nhi đi ra ngoài.
Úc Cẩn ở ngoài phòng đã nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, đang chuẩn bị đá văng Kỷ ma ma vướng bận, cũng may bà đỡ kịp thời đi ra.
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi thêm cho ngài một vị thiên kim.”
“Là nữ hài nhi?” Úc Cẩn bước qua.
Bà đỡ cười mỉa nói: “Trước nở hoa sau kết quả ——”
Vương phi thoạt nhìn coi như vừa lòng, Vương gia đây là ghét bỏ?
Úc Cẩn nhìn bé con đỏ hỏn nhăn nheo dúm dó trong tã lót liền ngây người.
“Vương gia?”
Úc Cẩn vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc mặt hài nhi: “Đây là…… Vương phi sinh?”
Đứa nhỏ này, xấu như một con khỉ vậy, vẫn là một nữ hài nhi ——
Không phải Vương phi sinh, chẳng lẽ là từ cục đá biến ra sao?
Vương gia quả nhiên là ghét bỏ!
Bé con bị phụ thân lỗ mãng chọc chọc như vậy, nhất thời gào khóc.
Úc Cẩn luống cuống: “Nó khóc…… Kỷ ma ma, mau bảo nhũ mẫu dỗ nó, ta vào xem Vương phi.”
Thấy Úc Cẩn bước xa vọt vào, Kỷ ma ma vô lực trợn trắng mắt.
Bà đỡ ngẩn ngơ, thật cẩn thận tìm Kỷ ma ma tìm hiểu: “Vương gia có phải thấy Vương phi sinh một thư nhi ——”
Kỷ ma ma cười cười: “Vương gia vui đến phát rồ đó, bế thư nhi cho nhũ mẫu, rồi đi lĩnh thưởng đi.”
Bà đỡ bên ngoài không hiểu chuyện, nào biết rằng chỉ cần là Vương phi sinh, đừng nói là một nữ hài nhi, chính là một con khỉ, Vương gia cũng sẽ không ghét bỏ.
Khụ khụ, bà nhất định là bị Vương gia chọc giận đến choáng đầu rồi, sao có thể chửi thầm lung tung chứ.
Kỷ ma ma mơ hồ cảm thấy hình tượng nghiêm túc đứng đắn của mình có nguy cơ sụp đổ, chỉnh đốn tâm tình rồi lập tức đi an bài công việc kế tiếp.
Vương phi bình an sinh con, kế tiếp sẽ bận rộn hơn nhiều, trong cung cùng với nhà mẹ đẻ của Vương phi đều phải sớm truyền tin qua đó.
Trong phòng mùi máu tanh còn chưa tiêu tán, lại là thời tiết tháng sáu không được mở cửa sổ, nên cứ như cái lồng hấp.
Úc Cẩn nhìn về phía người nằm trên giường.
Mặt tái nhợt, tóc đen lộn xộn, cào rách khăn trải giường……
Lòng hắn đột nhiên thắt chặt, bước nhanh đi đến bên người Khương Tự, cầm tay nàng: “A Tự, nàng thế nào?”
Khương Tự mở mắt, thanh âm mỏi mệt: “Mệt đến hoảng. A Cẩn, ta muốn ngủ trước một giấc, chàng đi ra ngoài đi.”
Khương Tự lần nữa nhắm mắt lại.
Đối với người lần đầu sinh nở mà nói, lần giày vò này xác thật hao hết sức lực.
Úc Cẩn cũng không rời đi.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt khiến cho hắn như có thể cảm nhận được tất cả thống khổ mà Khương Tự thừa nhận trước đó.
Trong lòng Úc Cẩn chỉ có một ý niệm: Không sinh nữa, không sinh nữa, một khuê nữ xấu như khỉ vậy là đủ rồi.
A Xảo phúc thân với Úc Cẩn: “Vương gia, ngài vẫn là đi ra ngoài trước đi, phải lau người thay quần áo cho Vương phi.”
Úc Cẩn gật gật đầu, nhìn Khương Tự một cái thật sâu, lúc này mới đi ra ngoài.
Bên ngoài không khí nhất thời tươi mát hẳn.
“Hài tử đâu?” Úc Cẩn hất đầu hỏi Kỷ ma ma.
Kỷ ma ma nói: “Nhũ mẫu đang cho thư nhi bú sữa rồi.”
Nghe nhũ mẫu đang đút sữa cho hài tử, Úc Cẩn bỏ ý niệm đi xem, sau khi do dự một lúc thấp giọng hỏi Kỷ ma ma: “ Trẻ con vừa mới sinh ra, đều xấu như vậy sao?”
Kỷ ma ma khóe mắt run rẩy một chút, nghiêm mặt nói: “Thư nhi cũng không xấu, thư nhi hẳn là hài nhi đẹp nhất trong những hài nhi mới sinh ra, dù gì cũng giống Vương phi mà.”
Úc Cẩn hồi tưởng bé con nhăn nheo dúm dó kia một chút, ánh mắt nhìn Kỷ ma ma sinh ra hoài nghi sâu sắc.
Đã là nửa đêm, đèn chủ viện Tề Vương phủ còn chưa tắt.
Tề Vương bước nhanh vào trong, Tề Vương phi lập tức xoay người đứng lên.
“Còn chưa ngủ?”
Nàng ta có thai chỉ chậm hơn Khương Tự chút, nếu không đẻ non, cũng phải chuẩn bị cho hài tử sắp sinh ra, nhưng hiện tại lại chỉ có thể trằn trọc chờ tin tức bên Yến Vương phủ.
“Yến Vương phi sinh rồi?”
Từ Yến Vương phủ truyền ra động tĩnh Yến Vương phi chuyển dạ, Tề Vương phủ bên này liền phái người theo dõi, hiện tại Vương gia tới đây, chắc là có kết quả rồi.
“Sinh rồi.”
“ Sinh lúc nào?” Phản ứng đầu tiên của Tề Vương phi chính là cái này.
Tề Vương mím môi, nói: “ Sau nửa đêm.”
Tề Vương phi lập tức có chút ủ rũ.
Sau nửa đêm chính là mùng một tháng sáu, chỉ cần sinh sớm hơn một lát đã là sinh vào tháng năm rồi, tại sao chuyện tốt đều để cho Yến Vương phi chiếm hết vậy?
Nàng ta lập tức nghĩ đến vấn đề thứ hai: “Là nam hay nữ?”
Trên mặt Tề Vương lúc này mới có ý cười: “Là một thư nhi.”
“Ồ, nữ hài nhi à……” Tề Vương phi nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Nếu là một ca nhi, vậy nàng càng bị Yến Vương phi đè xuống, chỉ sợ một khoảng thời gian thật dài đều không được dễ chịu.
Tề Vương cũng khoan khoái rất nhiều.
Sau khi Tấn Vương đổ, mục tiêu hàng đầu của hắn chính là kéo Thái Tử xuống, nhưng trăm triệu không nghĩ tới lão Thất lại có được danh tiếng nổi bật như vậy.
Dân gian có thanh danh tốt, nghe nói Triệu thượng thư mới nhậm chức vô cùng tôn sùng lão Thất, nếu như lại sinh con trai, lão Thất không phải lên trời luôn sao? Yến Vương phi sinh một nữ hài, uy hiếp liền nhỏ đi nhiều.
Vợ chồng Tề Vương nhìn nhau cười, cùng nhau đi ngủ.
Hôm sau, tin Yến Vương phi sinh nữ sớm đưa vào trong cung.
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 570: Thiên kim
9.3/10 từ 40 lượt.