Tự Cẩm
Chương 357: Xin vui lòng nhận cho
Trong chớp mắt Thục Vương đem hoa mai đặt ở trước mặt Khương Tự, trường hợp nhất thời yên tĩnh.
Mà Thục vương cũng ở trong đợt an tĩnh này lấy lại tỉnh táo.
Y đã làm gì?
Đúng rồi, y hoàn toàn theo bản năng nam nhân, để lục mai trước mặt cô nương xinh đẹp nhất toàn trường.
Có chút ngượng ngùng, mà nhiều hơn chính là ảo não, nhưng mà dù nhiều ảo não cũng không thể thay đổi sự thật do xúc động nhất thời tạo thành.
Trong lòng Thục Vương tuy gợn sóng mọc lan tràn, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự trầm ổn, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ mũi, đi trở về.
Còn có năm nhánh hoa mai, có thể tặng cho năm vị cô nương, lại nói nhất thời xúc động cũng không tính là gì.
Tuy là như thế, Thục Vương vẫn dùng dư quang khóe mắt lặng lẽ ngó Trang phi một cái, ngó thấy chính là mặt Trang phi nháy mắt trầm xuống.
Lúc này Trang phi xác thật có hơi phát ngốc.
Bà thật sự không nghĩ tới nhi tử từ trước đến nay luôn thông tuệ trầm ổn thế mà lại làm ra hành vi kinh người thế này.
Nó sao có thể đem lục mai cho cô nương từng từ hôn của Đông Bình Bá phủ!
Khiếp sợ qua đi, chính là cuồng nộ.
Giận nhi tử thấy sắc mờ mắt, giận Hiền phi đầu óc có bệnh đưa thiệp mời cho cô nương Đông Bình Bá phủ.
Đủ mọi cảm xúc rơi xuống trên mặt, chỉ là ánh mắt vẫn nhàn nhạt bình tĩnh cùng thâm trầm, sinh hoạt trong cung nhiều năm sớm đã làm nữ nhân có địa vị cao như Trang phi tu luyện đến nơi đến chốn, hỉ nộ không hiện ra mặt.
Cũng may, sáu nhánh hoa mai sáu người chờ chọn Vương phi, cuối cùng người định ra Vương phi vẫn là bà.
Các quý nữ nhìn Thục Vương trở về, mất mát, giật mình, buồn bực, khó hiểu đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, đến cuối cùng chỉ còn lại có chua xót: Chỉ bởi vì Khương cô nương lớn lên mỹ mạo, Thục Vương liền đem nhánh hoa mai đầu tiên cho nàng? Đây cũng thật không công bằng, mỹ mạo có ích lợi gì, là có thể ăn có thể uống có thể quản gia, hay là có thể trở thành trợ lực cho phu quân?
Hết thảy đều không có, chẳng qua trời sinh có được một túi da tốt thôi!
Các quý nữ nghĩ như vậy, trong lòng cực kỳ hụt hẫng, cầm khăn trong tay giật tới giật lui, vò tới vò lui…… Suýt nữa thì vò thành mảnh vải nát.
Mà lúc này, Úc Cẩn chỉ muốn phi thân lên cho ngực Thục Vương một đạp thôi.
Tên Vương bát đản lão Lục này, thế mà dám mơ ước tức phụ của hắn!
Không sai, A Tự xác thật mọi thứ đều tốt, Vương bát đản này coi như thật tinh mắt, chính là có tinh mắt cũng không thể mơ ước tức phụ của đệ đệ nha, quả thực táng tận thiên lương mà!
Theo Thục Vương đến gần, Úc Cẩn dần dần bình tĩnh lại.
Lý trí nhảy ra nói, hành động lần này của Thục Vương với hắn mà nói thực ra là một chuyện tốt.
Hắn tin Trang phi và Hiền phi đều là người giống nhau, nhìn thấy nhi tử đem hoa mai cho A Tự, tất nhiên sẽ lo lắng. Cứ như vậy, chờ đến khi hắn lựa chọn A Tự, Trang phi chắc chắn sẽ quạt gió thêm củi.
Á, vẫn tức giận nhá.
Những kẻ có mắt không tròng đó dựa vào cái gì ghét bỏ A Tự? Luôn có một ngày bọn họ sẽ phải hối hận!
Tay rũ ở bên người gắt gao nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, trên mặt Úc Cẩn lại một mảnh lạnh lùng.
Hắn ngược lại muốn xem xem kế tiếp Thục Vương sẽ tìm đường chết như thế nào, nếu nhánh hoa mai thứ hai còn tặng cho A Tự, vậy hắn thật sự không thể ngồi yên rồi.
Trơ mắt nhìn người trong lòng bị nam nhân khác chọn tới chọn lui, Úc Cẩn sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trong chữ nhẫn có một cây đao.
Loại tư vị này cũng thật mẹ nó khó chịu.
Thục Vương đi đến đứng trước mặt Úc Cẩn, cười cười làm ra một thủ thế với hắn: “Nên đến Thất đệ rồi.”
“Không cần, Lục ca tuyển luôn một lượt đi.” Úc Cẩn nhàn nhạt nói.
Thục Vương chối từ: “Này sao mà được.”
Hai người thay phiên chọn lựa mới hợp quy củ, nếu như y một hơi tặng hết luôn sáu nhánh hoa mai, chẳng phải sẽ thành Yến Vương chọn người còn dư lại của mình ư.
Điều này có hơi không thích hợp, truyền ra ngoài còn tưởng rằng y bá đạo quá ấy chứ.
Úc Cẩn cười nói: “Hà tất phiền toái như vậy, vẫn là Lục ca chọn xong rồi tới lượt ta đi, lười đứng lên ngồi xuống chọn lắm.”
Thấy hắn kiên trì, Thục Vương đành phải đồng ý.
Úc Cẩn mắt lạnh nhìn Thục Vương trở lại chỗ cung tì bưng hoa, rút ra nhánh lục mai thứ hai đi về phía nhóm quý nữ, cuối cùng đặt hoa mai tới trước mặt cô nương Khấu Lăng Ba* của Thọ Xuân Hầu phủ, cỗ tức nghẹn ở ngực mới hơi tiêu tan.
( * Mấy chương trước ta cứ tưởng Khấu Lăng Ba là tên một khúc vũ, ai ngờ là tên người. Ta đã sửa lại, mong mn thông cảm cho bất tiện này)
Khấu Lăng Ba nhìn chằm chằm nhánh lục mai trong khay bạch ngọc trước mặt, bên tai dần dần ửng đỏ.
Thục Vương nhìn chằm chằm vành tai tinh xảo của thiếu nữ, trong đầu hiện lên khuôn mặt tú mỹ vô song lại đạm mạc như nước kia, trong lòng bật cười: Thôi, cô nương Đông Bình Bá phủ dù lớn lên đẹp, nhưng một băng mỹ nhân cũng chẳng có ý tứ gì.
Nghĩ như vậy, y lại nhịn không được quét hướng Khương Tự.
Áo đỏ hồng, váy trắng thuần, dáng người tinh tế có độ, cùng với mặt nghiêng tinh xảo vô song.
Chút xíu tự mình an ủi của Thục vương nháy mắt bị đánh nát.
Y nói dối, băng mỹ nhân rất có ý tứ nhá! Chẳng qua là không có biện pháp có được, lừa mình dối người thôi.
Khôi phục lý trí, trong lòng Thục Vương than nhẹ một tiếng, giương môi cười nói: “Vừa rồi hai vị cô nương biểu diễn thật sự kinh diễm tiểu vương, hai nhánh hoa mai này liền tặng cho nhị vị cô nương, thiết nghĩ có lẽ nhị vị nương nương và các vị cô nương sẽ không mắng tiểu vương ánh mắt kém.”
Y nói bằng phẳng như vậy, mà Khương Tự với Khấu Lăng Ba triển lãm tài nghệ xác thật là làm người ta kinh diễm nhất trong số các quý nữ ở đây, ngược lại làm cho hành vi tặng nhánh hoa mai thứ nhất cho Khương Tự của y không còn ý vị sâu xa như vậy nữa.
Sắc mặt Trang phi bình tĩnh, đáy mắt hiện lên ý cười.
Bà biết ngay nhi tử của bà là đứa đáng tin cậy.
Hiền phi nhướng mày, trong lòng rất là tiếc nuối.
Vốn tưởng rằng có thể xem một hồi chê cười, ai biết lại không thành.
Đối với Trang phi, Hiền phi vẫn luôn tồn tại chút kiêng kị.
Rõ ràng vào cung muộn hơn bà, tư sắc lại thường thường, cố tình dựa vào biết ngâm hai câu thơ liền được Hoàng Thượng sủng ái, lại trường thịnh không suy cho tới bây giờ.
Chê cười Trang phi, nhiều năm qua bà vẫn chưa từng nhìn thấy bao giờ, thật là tiếc nuối quá đi mà.
Thục Vương cầm lấy nhánh hoa mai thứ ba, nhìn chung quanh một lượt, hơi chần chờ, đặt hoa lên trên khay bạch ngọc trước mặt một vị quý nữ.
Quý nữ nhận được lục mai vui mừng ra mặt, lại cật lực đè xuống cảm xúc vui mừng.
Các quý nữ khác thấy quý nữ kia xuất thân cũng không tính là đứng đầu, dung mạo cũng không thể xưng là xuất sắc, trong lòng lại chua lè: Thục Vương đem lục mai cho Khấu Lăng Ba dáng múa tuyệt luân và Khương cô nương dung mạo xuất chúng thì cũng thôi, dựa vào cái gì mà mỗ mỗ nào đó cũng có thể nhận được hoa mai?
So ra, mỗ mỗ nào đó còn chưa bằng chính mình đâu.
Vừa nghĩ như vậy, chúng nữ lại bắt đầu chờ mong.
Thục Vương nếu có thể tặng hoa mai cho một vị quý nữ có các phương diện thường thường, chẳng phải nói người người đều có cơ hội sao.
Trong lúc các chúng nữ duỗi cổ mong chờ, Thục Vương tặng đi ba nhánh hoa mai còn lại.
Quý nữ nhận được hoa mai vui mừng khôn xiết, không nhận được hoa mai thì mất mát tiếc nuối.
Úc Cẩn đứng dậy, rút ra từ trong lẵng hoa trước mặt cung tì một nhánh lục mai.
Chúng nữ lập tức chỉnh đốn đủ loại tâm tình, khẩn trương chờ xem Yến Vương sẽ đem nhánh hoa mai thứ nhất tặng cho người nào.
Bình thường mà nói, quý nữ đã nhận được lục mai rồi thì sẽ không được hoa mai của Yến Vương nữa, như vậy trong số các quý nữ còn dư lại sẽ có sáu người nhận được hoa mai, cơ hội của mỗi người đều không hề nhỏ.
Úc Cẩn đi nhanh về hướng Khương Tự.
“Xin Khương cô nương vui lòng nhận cho.” Thiếu niên cầm hoa mỉm cười đặt lục mai vào trong khay ngọc trước mặt Khương Tự.
Chúng nữ hơi kinh ngạc, ý cười bên môi Hiền phi có hơi cứng đờ, mà Thục Vương kinh ngạc qua đi thì hiểu rõ cười cười.
Phàm là một nam nhân, ai lại không muốn đứng ở vị trí tối cao, ngủ với nữ nhân đẹp nhất.
Úc Cẩn liếc nhìn Khương Tự một cái thật sâu, xoay người trở về, rút ra nhánh hoa mai thứ hai lại lần nữa đi về phía chúng nữ.
Chúng nữ không hẹn mà cùng nghĩ: Hẳn là Yến Vương cũng sẽ tặng nhánh hoa mai thứ hai cho Khấu cô nương?
Hai vị Vương gia đem hai nhánh hoa mai cho hai vị cô nương biểu hiện xuất chúng nhất, này cũng còn nói được.
Mà ở trong đủ loại suy đoán Úc Cẩn lần nữa dừng trước mặt Khương Tự, mỉm cười đặt hoa mai xuống: “Xin Khương cô nương vui lòng nhận cho.”
Tự Cẩm
Mà Thục vương cũng ở trong đợt an tĩnh này lấy lại tỉnh táo.
Y đã làm gì?
Đúng rồi, y hoàn toàn theo bản năng nam nhân, để lục mai trước mặt cô nương xinh đẹp nhất toàn trường.
Có chút ngượng ngùng, mà nhiều hơn chính là ảo não, nhưng mà dù nhiều ảo não cũng không thể thay đổi sự thật do xúc động nhất thời tạo thành.
Trong lòng Thục Vương tuy gợn sóng mọc lan tràn, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự trầm ổn, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ mũi, đi trở về.
Còn có năm nhánh hoa mai, có thể tặng cho năm vị cô nương, lại nói nhất thời xúc động cũng không tính là gì.
Tuy là như thế, Thục Vương vẫn dùng dư quang khóe mắt lặng lẽ ngó Trang phi một cái, ngó thấy chính là mặt Trang phi nháy mắt trầm xuống.
Lúc này Trang phi xác thật có hơi phát ngốc.
Bà thật sự không nghĩ tới nhi tử từ trước đến nay luôn thông tuệ trầm ổn thế mà lại làm ra hành vi kinh người thế này.
Nó sao có thể đem lục mai cho cô nương từng từ hôn của Đông Bình Bá phủ!
Khiếp sợ qua đi, chính là cuồng nộ.
Giận nhi tử thấy sắc mờ mắt, giận Hiền phi đầu óc có bệnh đưa thiệp mời cho cô nương Đông Bình Bá phủ.
Đủ mọi cảm xúc rơi xuống trên mặt, chỉ là ánh mắt vẫn nhàn nhạt bình tĩnh cùng thâm trầm, sinh hoạt trong cung nhiều năm sớm đã làm nữ nhân có địa vị cao như Trang phi tu luyện đến nơi đến chốn, hỉ nộ không hiện ra mặt.
Cũng may, sáu nhánh hoa mai sáu người chờ chọn Vương phi, cuối cùng người định ra Vương phi vẫn là bà.
Các quý nữ nhìn Thục Vương trở về, mất mát, giật mình, buồn bực, khó hiểu đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, đến cuối cùng chỉ còn lại có chua xót: Chỉ bởi vì Khương cô nương lớn lên mỹ mạo, Thục Vương liền đem nhánh hoa mai đầu tiên cho nàng? Đây cũng thật không công bằng, mỹ mạo có ích lợi gì, là có thể ăn có thể uống có thể quản gia, hay là có thể trở thành trợ lực cho phu quân?
Hết thảy đều không có, chẳng qua trời sinh có được một túi da tốt thôi!
Các quý nữ nghĩ như vậy, trong lòng cực kỳ hụt hẫng, cầm khăn trong tay giật tới giật lui, vò tới vò lui…… Suýt nữa thì vò thành mảnh vải nát.
Mà lúc này, Úc Cẩn chỉ muốn phi thân lên cho ngực Thục Vương một đạp thôi.
Tên Vương bát đản lão Lục này, thế mà dám mơ ước tức phụ của hắn!
Không sai, A Tự xác thật mọi thứ đều tốt, Vương bát đản này coi như thật tinh mắt, chính là có tinh mắt cũng không thể mơ ước tức phụ của đệ đệ nha, quả thực táng tận thiên lương mà!
Theo Thục Vương đến gần, Úc Cẩn dần dần bình tĩnh lại.
Lý trí nhảy ra nói, hành động lần này của Thục Vương với hắn mà nói thực ra là một chuyện tốt.
Hắn tin Trang phi và Hiền phi đều là người giống nhau, nhìn thấy nhi tử đem hoa mai cho A Tự, tất nhiên sẽ lo lắng. Cứ như vậy, chờ đến khi hắn lựa chọn A Tự, Trang phi chắc chắn sẽ quạt gió thêm củi.
Á, vẫn tức giận nhá.
Những kẻ có mắt không tròng đó dựa vào cái gì ghét bỏ A Tự? Luôn có một ngày bọn họ sẽ phải hối hận!
Tay rũ ở bên người gắt gao nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, trên mặt Úc Cẩn lại một mảnh lạnh lùng.
Hắn ngược lại muốn xem xem kế tiếp Thục Vương sẽ tìm đường chết như thế nào, nếu nhánh hoa mai thứ hai còn tặng cho A Tự, vậy hắn thật sự không thể ngồi yên rồi.
Trơ mắt nhìn người trong lòng bị nam nhân khác chọn tới chọn lui, Úc Cẩn sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trong chữ nhẫn có một cây đao.
Loại tư vị này cũng thật mẹ nó khó chịu.
Thục Vương đi đến đứng trước mặt Úc Cẩn, cười cười làm ra một thủ thế với hắn: “Nên đến Thất đệ rồi.”
“Không cần, Lục ca tuyển luôn một lượt đi.” Úc Cẩn nhàn nhạt nói.
Thục Vương chối từ: “Này sao mà được.”
Hai người thay phiên chọn lựa mới hợp quy củ, nếu như y một hơi tặng hết luôn sáu nhánh hoa mai, chẳng phải sẽ thành Yến Vương chọn người còn dư lại của mình ư.
Điều này có hơi không thích hợp, truyền ra ngoài còn tưởng rằng y bá đạo quá ấy chứ.
Úc Cẩn cười nói: “Hà tất phiền toái như vậy, vẫn là Lục ca chọn xong rồi tới lượt ta đi, lười đứng lên ngồi xuống chọn lắm.”
Thấy hắn kiên trì, Thục Vương đành phải đồng ý.
Úc Cẩn mắt lạnh nhìn Thục Vương trở lại chỗ cung tì bưng hoa, rút ra nhánh lục mai thứ hai đi về phía nhóm quý nữ, cuối cùng đặt hoa mai tới trước mặt cô nương Khấu Lăng Ba* của Thọ Xuân Hầu phủ, cỗ tức nghẹn ở ngực mới hơi tiêu tan.
( * Mấy chương trước ta cứ tưởng Khấu Lăng Ba là tên một khúc vũ, ai ngờ là tên người. Ta đã sửa lại, mong mn thông cảm cho bất tiện này)
Khấu Lăng Ba nhìn chằm chằm nhánh lục mai trong khay bạch ngọc trước mặt, bên tai dần dần ửng đỏ.
Thục Vương nhìn chằm chằm vành tai tinh xảo của thiếu nữ, trong đầu hiện lên khuôn mặt tú mỹ vô song lại đạm mạc như nước kia, trong lòng bật cười: Thôi, cô nương Đông Bình Bá phủ dù lớn lên đẹp, nhưng một băng mỹ nhân cũng chẳng có ý tứ gì.
Nghĩ như vậy, y lại nhịn không được quét hướng Khương Tự.
Áo đỏ hồng, váy trắng thuần, dáng người tinh tế có độ, cùng với mặt nghiêng tinh xảo vô song.
Chút xíu tự mình an ủi của Thục vương nháy mắt bị đánh nát.
Y nói dối, băng mỹ nhân rất có ý tứ nhá! Chẳng qua là không có biện pháp có được, lừa mình dối người thôi.
Khôi phục lý trí, trong lòng Thục Vương than nhẹ một tiếng, giương môi cười nói: “Vừa rồi hai vị cô nương biểu diễn thật sự kinh diễm tiểu vương, hai nhánh hoa mai này liền tặng cho nhị vị cô nương, thiết nghĩ có lẽ nhị vị nương nương và các vị cô nương sẽ không mắng tiểu vương ánh mắt kém.”
Y nói bằng phẳng như vậy, mà Khương Tự với Khấu Lăng Ba triển lãm tài nghệ xác thật là làm người ta kinh diễm nhất trong số các quý nữ ở đây, ngược lại làm cho hành vi tặng nhánh hoa mai thứ nhất cho Khương Tự của y không còn ý vị sâu xa như vậy nữa.
Sắc mặt Trang phi bình tĩnh, đáy mắt hiện lên ý cười.
Bà biết ngay nhi tử của bà là đứa đáng tin cậy.
Hiền phi nhướng mày, trong lòng rất là tiếc nuối.
Vốn tưởng rằng có thể xem một hồi chê cười, ai biết lại không thành.
Đối với Trang phi, Hiền phi vẫn luôn tồn tại chút kiêng kị.
Rõ ràng vào cung muộn hơn bà, tư sắc lại thường thường, cố tình dựa vào biết ngâm hai câu thơ liền được Hoàng Thượng sủng ái, lại trường thịnh không suy cho tới bây giờ.
Chê cười Trang phi, nhiều năm qua bà vẫn chưa từng nhìn thấy bao giờ, thật là tiếc nuối quá đi mà.
Thục Vương cầm lấy nhánh hoa mai thứ ba, nhìn chung quanh một lượt, hơi chần chờ, đặt hoa lên trên khay bạch ngọc trước mặt một vị quý nữ.
Quý nữ nhận được lục mai vui mừng ra mặt, lại cật lực đè xuống cảm xúc vui mừng.
Các quý nữ khác thấy quý nữ kia xuất thân cũng không tính là đứng đầu, dung mạo cũng không thể xưng là xuất sắc, trong lòng lại chua lè: Thục Vương đem lục mai cho Khấu Lăng Ba dáng múa tuyệt luân và Khương cô nương dung mạo xuất chúng thì cũng thôi, dựa vào cái gì mà mỗ mỗ nào đó cũng có thể nhận được hoa mai?
So ra, mỗ mỗ nào đó còn chưa bằng chính mình đâu.
Vừa nghĩ như vậy, chúng nữ lại bắt đầu chờ mong.
Thục Vương nếu có thể tặng hoa mai cho một vị quý nữ có các phương diện thường thường, chẳng phải nói người người đều có cơ hội sao.
Trong lúc các chúng nữ duỗi cổ mong chờ, Thục Vương tặng đi ba nhánh hoa mai còn lại.
Quý nữ nhận được hoa mai vui mừng khôn xiết, không nhận được hoa mai thì mất mát tiếc nuối.
Úc Cẩn đứng dậy, rút ra từ trong lẵng hoa trước mặt cung tì một nhánh lục mai.
Chúng nữ lập tức chỉnh đốn đủ loại tâm tình, khẩn trương chờ xem Yến Vương sẽ đem nhánh hoa mai thứ nhất tặng cho người nào.
Bình thường mà nói, quý nữ đã nhận được lục mai rồi thì sẽ không được hoa mai của Yến Vương nữa, như vậy trong số các quý nữ còn dư lại sẽ có sáu người nhận được hoa mai, cơ hội của mỗi người đều không hề nhỏ.
Úc Cẩn đi nhanh về hướng Khương Tự.
“Xin Khương cô nương vui lòng nhận cho.” Thiếu niên cầm hoa mỉm cười đặt lục mai vào trong khay ngọc trước mặt Khương Tự.
Chúng nữ hơi kinh ngạc, ý cười bên môi Hiền phi có hơi cứng đờ, mà Thục Vương kinh ngạc qua đi thì hiểu rõ cười cười.
Phàm là một nam nhân, ai lại không muốn đứng ở vị trí tối cao, ngủ với nữ nhân đẹp nhất.
Úc Cẩn liếc nhìn Khương Tự một cái thật sâu, xoay người trở về, rút ra nhánh hoa mai thứ hai lại lần nữa đi về phía chúng nữ.
Chúng nữ không hẹn mà cùng nghĩ: Hẳn là Yến Vương cũng sẽ tặng nhánh hoa mai thứ hai cho Khấu cô nương?
Hai vị Vương gia đem hai nhánh hoa mai cho hai vị cô nương biểu hiện xuất chúng nhất, này cũng còn nói được.
Mà ở trong đủ loại suy đoán Úc Cẩn lần nữa dừng trước mặt Khương Tự, mỉm cười đặt hoa mai xuống: “Xin Khương cô nương vui lòng nhận cho.”
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 357: Xin vui lòng nhận cho
9.3/10 từ 40 lượt.