Tự Cẩm
Chương 226: Về nhà ngủ
Trên sông Kim Thủy náo nhiệt như ban ngày, theo ba người Thôi Dật lục tục được cứu lên, mọi người rất nhanh thì biết khi mấy công tử ca uống rượu thì thuyền hoa nổi lửa, mà lửa này vẫn là do một tiểu quan trên thuyền hoa phóng.
Nhưng mà quan sai chạy đến lúc này căn bản không rảnh đi truy cứu tiểu quan, bởi vì từ trong miệng ba người Thôi Dật bọn họ biết được một sự kiện: Cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư Dương Thịnh Tài còn chưa tìm được!
Khoảng cách bốn người nhảy thuyền đã qua lâu như vậy, người còn chưa tìm được, tình huống đã có chút không ổn.
Nhưng họa chăng những quan sai này lại không ai rành biết bơi cho mấy, chỉ có thể phát động những người làm ăn trên sông Kim Thủy hỗ trợ.
Sông Kim Thủy mênh mông rộng lớn, muốn ở trong sông tìm một người rơi xuống nước, nom khó hơn lên trời.
Mắt thấy đã tới nửa đêm mà vẫn hoàn toàn không có tiến triển, trừ một số ít người lòng hiếu kỳ đặc biệt nặng là luyến tiếc rời đi, đại đa số người đều chuẩn bị trở về.
Trên bờ sông quan sai canh giữ ở bến tàu chỉ có hơn mười người, nào ngăn được người ta, đối mặt với những quyền quý cưỡi thuyền hoa đó chỉ có thể thành thành thật thật cho đi, mà với một ít thuyền nhỏ, thuyền đánh cá thì kiểm tra trọng điểm một chút.
Dù vậy, đại đa số con thuyền vẫn chưa kịp kiểm tra đến, trách sao được, nhân thủ quá ít.
Lão Tần xen lẫn trong những con thuyền đó né tránh kiểm tra thí điểm, mà con thuyền hoa của Úc Cẩn thì thông suốt lại gần bờ.
Trên bờ bị bóng đêm bao phủ càng đậm hơn, phóng nhãn ra xa, càng là một vùng đen kịt.
Đêm đã qua nửa, nhà nhà đốt đèn sớm đã yên giấc, chỉ còn thưa thớt ngôi sao còn lấp lánh trên màn trời như mặc ngọc.
“Để Lãnh Ảnh đưa các nàng về đi.” Trong bóng đêm mông lung nhìn thiếu nữ ăn mặc như nam trang, Úc Cẩn nuốt xuống lời nói tự mình tiễn người.
Nói vậy nhất định sẽ bị A Tự không chút lưu tình cự tuyệt.
“ Không cần, người nhiều ngược lại không tốt, có lão Tần là đủ rồi.” Khương Tự như thường cự tuyệt, ngữ khí lại rất nhu hòa, “ Nhị ca ta liền phiền ngươi chiếu cố.”
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “ Nàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố hắn " thật tốt ".”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “ thật tốt”, bởi vì lúc trước hai người đã thương lượng xong, để Khương Trạm cho rằng được Úc Cẩn cứu càng thỏa đáng hơn. Mà Khương Tự thì có một cái yêu cầu chính là thu thập Khương Trạm một trận thật tốt, để cho hắn nhớ giáo huấn thật lâu.
Đối mặt với phân phó của người trong lòng, Úc Cẩn đương nhiên không chút do dự đáp ứng.
Về phần hữu nghị giữa Khương Trạm ấy à? Ha hả, không tồn tại.
“Vậy là tốt rồi.” Khương Tự cười cười, mang theo A Man rời đi.
Một đêm này, hơn phân nửa kinh thành đều trở nên náo nhiệt.
Tướng quân phủ, Thị lang phủ, Thái Bình Bá phủ nhận được Thuận Thiên Phủ truyền tin, trong phủ trên dưới đều bị kinh động, vội phái người đi Thuận Thiên Phủ đón người.
Lễ Bộ Thượng Thư phủ nghe nói Dương Thịnh Tài rơi xuống nước đến nay còn chưa tìm được, càng là chủ hoảng tớ loạn, đem hết tất cả nhân thủ có thể triệu tập phái đến sông Kim Thủy tìm người.
Phủ Doãn Thuận Thiên Chân Thế Thành đương nhiên không thể ngủ, ngồi trên công đường bắt đầu tra hỏi ba người Thôi Dật.
Hỏi đến cái này, cảm xúc của ba người Thôi Dật kích động hẳn, nhao nhao la: “Có một tiểu quan cố ý phóng hỏa!”
“Thôi công tử, ngươi nói đi.”
Nghe Thôi Dật kể lại tiền căn hậu quả thuyền hoa bốc cháy, Chân Thế Thành sờ sờ râu không hé răng.
Ngắn ngủi trầm mặc làm ba người đều có chút khó chịu, Thôi Dật kêu: “Chân đại nhân, các ngươi nhất định phải tìm ra tên tiểu quan đáng chết kia, thiên đao vạn quả!”
“Thuận Thiên Phủ sẽ tận lực.” Chân Thế Thành đương nhiên sẽ không cam đoan.
Mấy tay ăn chơi này từ nhỏ đến lớn còn không biết đắc tội bao nhiêu người, muốn từ đầu mối kết thù tìm ra người, không khác gì mò kim đáy biển.
“ Các ngươi cùng nhau uống rượu không chỉ có bốn người đi?”
Chân Thế Thành vừa hỏi câu này, ba người tức khắc biến sắc.
Chân Thế Thành nhẹ cong ngón tay gõ bàn, không nhanh không chậm nói: “Bản quan tìm hiểu được từ chỗ tiểu quan chạy trốn trên thuyền hoa rằng, các ngươi uống rượu tổng cộng có năm người.”
Thôi Dật đột nhiên vỗ đầu: “Đúng rồi, còn có Nhị công tử Đông Bình Bá phủ Khương Trạm, hắn cũng rơi xuống nước!”
Chân Thế Thành sắc mặt trầm xuống: “Một khi đã như vậy, các ngươi vì sao không nói sớm?”
“ Người uống rượu cùng cũng có thể quên?” Bằng vào kinh nghiệm, Chân Thế Thành có thể kết luận trong việc này có điều mờ ám không thể cho ai hay.
“ Chúng ta cũng đâu thân quen, người là Dương Thịnh Tài gọi tới, cho nên gặp phải sự việc dọa người như nổi lửa rơi xuống nước do quá khẩn trương liền quên mất tiêu hắn.” Hai thiếu niên khác rối rít nói.
Thôi Dật mang vẻ mặt mất hứng: “ Chân đại nhân, chúng ta là người bị hại, Thuận Thiên Phủ các người không lo mau mau tìm ra tên tiểu quan phóng hỏa kia, lại coi ba chúng ta như phạm nhân thẩm vấn, đây là đạo lý gì?”
Chân Thế Thành bỗng nhiên vỗ kinh đường mộc, mặc dù không có nha dịch đứng ở hai bên công đường cầm sát uy bổng trong tay hô “Uy vũ”, ba người vẫn khá hoảng sợ.
“ Ngươi đây là có ý gì?” Ba người ngoài mạnh trong yếu kêu.
Chân Thế Thành chậm rãi để kinh đường mộc xuống: “Chính là nói cho ba vị công tử, đây mới gọi là thẩm vấn. Vừa rồi bản quan chỉ là tìm các ngươi tìm hiểu một ít tình huống, các ngươi lại cho rằng chính mình bị coi thành phạm nhân thẩm vấn, lẽ nào đã làm chuyện gì trái với lương tâm?”
“Chúng ta không có!” Ba người trăm miệng một lời phủ nhận.
“Không có thì tốt. Ba vị công tử vất vả, các ngươi có thể hồi phủ, có điều nếu sau đó bản quan cần tìm hiểu tình huống còn sẽ làm phiền các ngươi tới đây.” Chân Thế Thành híp mắt nói.
Mấy thằng nhãi ranh không có đầu óc này còn chưa khó chơi bằng con của hắn đâu, cũng bày đặt nói linh ta linh tinh với hắn?
Nghĩ đến gần đây con trai buồn bã ỉu xìu, Chân Thế Thành đột nhiên có chút chột dạ.
Đợi ba người Thôi Dật rời đi, Chân Thế Thành lập tức phân phó người đi Đông Bình Bá phủ báo tin.
Tuy rằng đã sớm nhìn quen sinh tử, nhưng đối mặt với người hoàn toàn xa lạ và người thân quen đương nhiên hoàn toàn không giống nhau.
Thiếu niên kia chẳng lẽ cứ mất đi như vậy?
Còn có tiểu cô nương kia, biết huynh trưởng xảy ra chuyện chắc sẽ thương tâm lắm lắm.
Đông Bình Bá phủ nhận được tin tức quả nhiên loạn thành một nùi, Khương An Thành lập tức triệu tập gia đinh chạy tới sông Kim Thủy, dọc theo đường đi không ngừng mắng: “Tiểu súc sinh, tìm được mày xem lão tử có lột da của mày không!”
Ông ngoài miệng mắng rất hăng, nhưng trong mắt lại lóe ánh nước, nắm tay nắm chặt càng run đến lợi hại.
Khương nhị lão gia cùng Khương tam lão gia liên mồm an ủi, sắc mặt đều rất nặng nề, chẳng qua tia nhẹ nhõm nơi đáy mắt Khương nhị lão gia bị bóng đêm che lấp, không ai phát hiện thôi.
Nhã Hinh Uyển, Nhị thái thái Tiêu thị trùm chăn gấm cười to một trận mới khôi phục như thường, thu thập một phen tiến về Từ Tâm Đường an ủi Phùng lão phu nhân.
Khương Trạm vừa chết, đại phòng tuyệt hậu, chờ tương lai nếu lão gia có thể lập được đại công như hàng xóm Vĩnh Xương Bá cách vách, tước vị này đương nhiên sẽ rơi xuống trên đầu Nhị phòng bọn họ rồi.
Trong Hải Đường Cư, A Man nhìn Khương Tự không nhanh không chậm thay áo trong sạch sẽ nhịn không được nhắc nhở nói: “Cô nương, nhà trước động tĩnh rất lớn đó, mấy người đại lão gia đều đi tìm Nhị công tử rồi.”
Khương An Thành sợ nữ nhi lo lắng, cũng không gọi người tới Hải Đường Cư truyền lời, ở trong mắt người khác lúc này Tứ cô nương hẳn là còn đang ngủ say, có điều lại chẳng hay Tứ cô nương vừa mới giết người phóng hỏa trở về.
Khương Tự thay xong xiêm y nằm xuống: “Không cần phải xen vào mấy việc đó, ngủ đi.”
Trong phủ ầm ỹ đến lợi hại càng tốt, cũng để cho Nhị ca nhìn một chút, huynh ấy mà không thông minh ra sẽ mang đến cho người nhà thống khổ thế nào! # Edit by Khuynh Vũ #
Tự Cẩm
Nhưng mà quan sai chạy đến lúc này căn bản không rảnh đi truy cứu tiểu quan, bởi vì từ trong miệng ba người Thôi Dật bọn họ biết được một sự kiện: Cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư Dương Thịnh Tài còn chưa tìm được!
Khoảng cách bốn người nhảy thuyền đã qua lâu như vậy, người còn chưa tìm được, tình huống đã có chút không ổn.
Nhưng họa chăng những quan sai này lại không ai rành biết bơi cho mấy, chỉ có thể phát động những người làm ăn trên sông Kim Thủy hỗ trợ.
Sông Kim Thủy mênh mông rộng lớn, muốn ở trong sông tìm một người rơi xuống nước, nom khó hơn lên trời.
Mắt thấy đã tới nửa đêm mà vẫn hoàn toàn không có tiến triển, trừ một số ít người lòng hiếu kỳ đặc biệt nặng là luyến tiếc rời đi, đại đa số người đều chuẩn bị trở về.
Trên bờ sông quan sai canh giữ ở bến tàu chỉ có hơn mười người, nào ngăn được người ta, đối mặt với những quyền quý cưỡi thuyền hoa đó chỉ có thể thành thành thật thật cho đi, mà với một ít thuyền nhỏ, thuyền đánh cá thì kiểm tra trọng điểm một chút.
Dù vậy, đại đa số con thuyền vẫn chưa kịp kiểm tra đến, trách sao được, nhân thủ quá ít.
Lão Tần xen lẫn trong những con thuyền đó né tránh kiểm tra thí điểm, mà con thuyền hoa của Úc Cẩn thì thông suốt lại gần bờ.
Trên bờ bị bóng đêm bao phủ càng đậm hơn, phóng nhãn ra xa, càng là một vùng đen kịt.
Đêm đã qua nửa, nhà nhà đốt đèn sớm đã yên giấc, chỉ còn thưa thớt ngôi sao còn lấp lánh trên màn trời như mặc ngọc.
“Để Lãnh Ảnh đưa các nàng về đi.” Trong bóng đêm mông lung nhìn thiếu nữ ăn mặc như nam trang, Úc Cẩn nuốt xuống lời nói tự mình tiễn người.
Nói vậy nhất định sẽ bị A Tự không chút lưu tình cự tuyệt.
“ Không cần, người nhiều ngược lại không tốt, có lão Tần là đủ rồi.” Khương Tự như thường cự tuyệt, ngữ khí lại rất nhu hòa, “ Nhị ca ta liền phiền ngươi chiếu cố.”
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “ Nàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố hắn " thật tốt ".”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “ thật tốt”, bởi vì lúc trước hai người đã thương lượng xong, để Khương Trạm cho rằng được Úc Cẩn cứu càng thỏa đáng hơn. Mà Khương Tự thì có một cái yêu cầu chính là thu thập Khương Trạm một trận thật tốt, để cho hắn nhớ giáo huấn thật lâu.
Đối mặt với phân phó của người trong lòng, Úc Cẩn đương nhiên không chút do dự đáp ứng.
Về phần hữu nghị giữa Khương Trạm ấy à? Ha hả, không tồn tại.
“Vậy là tốt rồi.” Khương Tự cười cười, mang theo A Man rời đi.
Một đêm này, hơn phân nửa kinh thành đều trở nên náo nhiệt.
Tướng quân phủ, Thị lang phủ, Thái Bình Bá phủ nhận được Thuận Thiên Phủ truyền tin, trong phủ trên dưới đều bị kinh động, vội phái người đi Thuận Thiên Phủ đón người.
Lễ Bộ Thượng Thư phủ nghe nói Dương Thịnh Tài rơi xuống nước đến nay còn chưa tìm được, càng là chủ hoảng tớ loạn, đem hết tất cả nhân thủ có thể triệu tập phái đến sông Kim Thủy tìm người.
Phủ Doãn Thuận Thiên Chân Thế Thành đương nhiên không thể ngủ, ngồi trên công đường bắt đầu tra hỏi ba người Thôi Dật.
Hỏi đến cái này, cảm xúc của ba người Thôi Dật kích động hẳn, nhao nhao la: “Có một tiểu quan cố ý phóng hỏa!”
“Thôi công tử, ngươi nói đi.”
Nghe Thôi Dật kể lại tiền căn hậu quả thuyền hoa bốc cháy, Chân Thế Thành sờ sờ râu không hé răng.
Ngắn ngủi trầm mặc làm ba người đều có chút khó chịu, Thôi Dật kêu: “Chân đại nhân, các ngươi nhất định phải tìm ra tên tiểu quan đáng chết kia, thiên đao vạn quả!”
“Thuận Thiên Phủ sẽ tận lực.” Chân Thế Thành đương nhiên sẽ không cam đoan.
Mấy tay ăn chơi này từ nhỏ đến lớn còn không biết đắc tội bao nhiêu người, muốn từ đầu mối kết thù tìm ra người, không khác gì mò kim đáy biển.
“ Các ngươi cùng nhau uống rượu không chỉ có bốn người đi?”
Chân Thế Thành vừa hỏi câu này, ba người tức khắc biến sắc.
Chân Thế Thành nhẹ cong ngón tay gõ bàn, không nhanh không chậm nói: “Bản quan tìm hiểu được từ chỗ tiểu quan chạy trốn trên thuyền hoa rằng, các ngươi uống rượu tổng cộng có năm người.”
Thôi Dật đột nhiên vỗ đầu: “Đúng rồi, còn có Nhị công tử Đông Bình Bá phủ Khương Trạm, hắn cũng rơi xuống nước!”
Chân Thế Thành sắc mặt trầm xuống: “Một khi đã như vậy, các ngươi vì sao không nói sớm?”
“ Người uống rượu cùng cũng có thể quên?” Bằng vào kinh nghiệm, Chân Thế Thành có thể kết luận trong việc này có điều mờ ám không thể cho ai hay.
“ Chúng ta cũng đâu thân quen, người là Dương Thịnh Tài gọi tới, cho nên gặp phải sự việc dọa người như nổi lửa rơi xuống nước do quá khẩn trương liền quên mất tiêu hắn.” Hai thiếu niên khác rối rít nói.
Thôi Dật mang vẻ mặt mất hứng: “ Chân đại nhân, chúng ta là người bị hại, Thuận Thiên Phủ các người không lo mau mau tìm ra tên tiểu quan phóng hỏa kia, lại coi ba chúng ta như phạm nhân thẩm vấn, đây là đạo lý gì?”
Chân Thế Thành bỗng nhiên vỗ kinh đường mộc, mặc dù không có nha dịch đứng ở hai bên công đường cầm sát uy bổng trong tay hô “Uy vũ”, ba người vẫn khá hoảng sợ.
“ Ngươi đây là có ý gì?” Ba người ngoài mạnh trong yếu kêu.
Chân Thế Thành chậm rãi để kinh đường mộc xuống: “Chính là nói cho ba vị công tử, đây mới gọi là thẩm vấn. Vừa rồi bản quan chỉ là tìm các ngươi tìm hiểu một ít tình huống, các ngươi lại cho rằng chính mình bị coi thành phạm nhân thẩm vấn, lẽ nào đã làm chuyện gì trái với lương tâm?”
“Chúng ta không có!” Ba người trăm miệng một lời phủ nhận.
“Không có thì tốt. Ba vị công tử vất vả, các ngươi có thể hồi phủ, có điều nếu sau đó bản quan cần tìm hiểu tình huống còn sẽ làm phiền các ngươi tới đây.” Chân Thế Thành híp mắt nói.
Mấy thằng nhãi ranh không có đầu óc này còn chưa khó chơi bằng con của hắn đâu, cũng bày đặt nói linh ta linh tinh với hắn?
Nghĩ đến gần đây con trai buồn bã ỉu xìu, Chân Thế Thành đột nhiên có chút chột dạ.
Đợi ba người Thôi Dật rời đi, Chân Thế Thành lập tức phân phó người đi Đông Bình Bá phủ báo tin.
Tuy rằng đã sớm nhìn quen sinh tử, nhưng đối mặt với người hoàn toàn xa lạ và người thân quen đương nhiên hoàn toàn không giống nhau.
Thiếu niên kia chẳng lẽ cứ mất đi như vậy?
Còn có tiểu cô nương kia, biết huynh trưởng xảy ra chuyện chắc sẽ thương tâm lắm lắm.
Đông Bình Bá phủ nhận được tin tức quả nhiên loạn thành một nùi, Khương An Thành lập tức triệu tập gia đinh chạy tới sông Kim Thủy, dọc theo đường đi không ngừng mắng: “Tiểu súc sinh, tìm được mày xem lão tử có lột da của mày không!”
Ông ngoài miệng mắng rất hăng, nhưng trong mắt lại lóe ánh nước, nắm tay nắm chặt càng run đến lợi hại.
Khương nhị lão gia cùng Khương tam lão gia liên mồm an ủi, sắc mặt đều rất nặng nề, chẳng qua tia nhẹ nhõm nơi đáy mắt Khương nhị lão gia bị bóng đêm che lấp, không ai phát hiện thôi.
Nhã Hinh Uyển, Nhị thái thái Tiêu thị trùm chăn gấm cười to một trận mới khôi phục như thường, thu thập một phen tiến về Từ Tâm Đường an ủi Phùng lão phu nhân.
Khương Trạm vừa chết, đại phòng tuyệt hậu, chờ tương lai nếu lão gia có thể lập được đại công như hàng xóm Vĩnh Xương Bá cách vách, tước vị này đương nhiên sẽ rơi xuống trên đầu Nhị phòng bọn họ rồi.
Trong Hải Đường Cư, A Man nhìn Khương Tự không nhanh không chậm thay áo trong sạch sẽ nhịn không được nhắc nhở nói: “Cô nương, nhà trước động tĩnh rất lớn đó, mấy người đại lão gia đều đi tìm Nhị công tử rồi.”
Khương An Thành sợ nữ nhi lo lắng, cũng không gọi người tới Hải Đường Cư truyền lời, ở trong mắt người khác lúc này Tứ cô nương hẳn là còn đang ngủ say, có điều lại chẳng hay Tứ cô nương vừa mới giết người phóng hỏa trở về.
Khương Tự thay xong xiêm y nằm xuống: “Không cần phải xen vào mấy việc đó, ngủ đi.”
Trong phủ ầm ỹ đến lợi hại càng tốt, cũng để cho Nhị ca nhìn một chút, huynh ấy mà không thông minh ra sẽ mang đến cho người nhà thống khổ thế nào! # Edit by Khuynh Vũ #
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 226: Về nhà ngủ
9.3/10 từ 40 lượt.