Tự Cẩm
Chương 220: Không giống
Cảnh Minh đế là một minh quân, thân là minh quân đương nhiên không thể quá tùy hứng, ngoài con trai của mình ra, với thần dân khó mà nói thưởng liền thưởng, nói phạt liền phạt.
Giờ phút này tuy ông nổi lên một ít lòng đồng tình với vị cô nương xui xẻo kia, lại không có khả năng lập tức ban thưởng đồ vật tăng thể diện cho nàng, bằng không ngự sử sẽ mắng ông trầm mê nữ sắc muốn mở rộng hậu cung làm sao bây giờ?
Trong lòng chuyển qua những ý niệm này, Cảnh Minh đế nhìn về phía nhi tử mặt phủ hàn sương, cười nói: “Dù sao cũng là biểu đệ của ngươi, đừng nói khó nghe quá.”
Úc Cẩn mặt không biểu tình nói: “Nhi thần giúp lý không giúp thân.”
Vô luận là giúp lý hay là giúp thân, đều là giúp A Tự, còn về tên khốn kiếp Quý Sùng Dịch, sớm muộn gì cũng có ngày hắn thu thập xả giận cho A Tự.
Cảnh Minh đế thở dài: “Ngươi đó, xem ra rất thích hợp theo Chân Thế Thành làm việc.”
Quá ngay thẳng mà, ngay cả lời dễ nghe cũng không biết nói, không giống người trong hoàng thất tí nào.
Không biết vì sao, Cảnh Minh đế tuy ghét bỏ, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút lo lắng.
“ Công việc làm không tồi, về sau không ngừng cố gắng, đi xuống đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Cho đến khi đi ra đại môn hoàng cung, Úc Cẩn vẫn chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ mục đích bị gọi tiến cung là cái gì.
Quay đầu nhìn thoáng qua tường cung uy nghiêm trang trọng, cặp mắt như ngọc thạch đen của hắn hơi hơi nheo lại, bên trong đựng đầy tia sáng lấp lánh.
Đại thái giám Phan Hải xem tình cảnh lần này ở trong mắt, không khỏi cảm thấy Thất hoàng tử đi ra cửa cung với Thất hoàng tử đối mặt với Hoàng Thượng hoàn toàn không giống nhau. Song muốn nói chỗ nào không giống, lại khó mà nói rõ được.
Có lẽ là không quen trói buộc trong cung đi.
Phan Hải trở lại trong cung, hướng Cảnh Minh đế bẩm báo Úc Cẩn đã rời đi.
Cảnh Minh đế để xuống thoại bản che ở trên mặt, lườm Phan Hải một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Yến Vương thế nào?”
Phan Hải run lập cập.
Bình phẩm hoàng tử từ đầu đến chân, hắn ta trừ phi điên rồi mới làm như vậy.
“Nô tỳ* với Yến Vương chưa từng giao tiếp, không nói được ạ.”
(Vũ #* Có chương trước Vũ thấy xưng nô tỳ thấy là lạ nên đổi thành nô tài, sau này mới biết danh xưng nô tài bắt đầu từ thời nhà Thanh mới dùng, nên bây giờ Vũ sẽ để là Nô tỳ nhá. Thông cảm vì sự bất tiện này Edit by Khuynh Vũ )
Cảnh Minh đế nhìn chằm chằm Phan Hải một lát, cười cười: “Thôi, ngươi lui ra đi.”
Có lẽ bởi vì ông cũng giống như mấy người con kia, sinh ở hoàng cung, lớn lên ở hoàng cung, không khác gì mấy với các hoàng tử lịch đại các đời, cho nên đối mặt với đứa con trai thứ bảy Úc Cẩn sinh ở dân gian kiểu gì cũng sẽ sinh ra một tí tò mò khó hiểu.
Chỉ là ngay cả bản thân Cảnh Minh đế cũng không biết rằng, một khi một người sinh ra tò mò với một người khác, như vậy ắt sẽ sinh ra khoan dung.
Cũng nên nhẫn nại nhiều chút, mới có thể nhìn xem đối phương làm việc ra sao mà.
Nhất cử nhất động của thượng vị giả liên lụy vô số lòng người, Cảnh Minh đế triệu tập trọng thần lục bộ hỏi chuyện xong liền triệu một mình Yến Vương tiến cung, cuối cùng Yến Vương còn do đại thái giám Phan Hải tự mình đưa tiễn, việc này lập tức khiến mọi người nhao nhao phỏng đoán.
Yến Vương đây là được Hoàng Thượng coi trọng?
Cạnh tranh cùng Thái Tử? Điều này không phù hợp, không ai sẽ đem một vị hoàng tử từ nhỏ nuôi ở dân gian đánh đồng với Thái tử đã ngồi vững Đông Cung.
Nhưng một hoàng tử được Hoàng Thượng coi trọng, với một hoàng tử Hoàng Thượng đều không nhớ nổi diện mạo, điều đó tuyệt đối không giống nhau.
Yến Vương không thể cạnh tranh với Thái Tử, chẳng lẽ còn không thể giúp đỡ người khác cạnh tranh với Thái Tử sao?
Tỷ như Tứ hoàng tử Tề Vương.
Nói ra, trong vài vị Vương gia danh vọng của Tề Vương cũng được xem là tối cao, tài đức vẹn toàn.
Các nương nương trong cung nhận được tin tức trước, Hiền phi vừa nghe xong liền bắt đầu xoay chuyển tâm tư.
Bà ta vốn dĩ cho rằng lão Thất là một phế tử, hiện giờ xem ra, là rất có tương lai.
Đứa con xuất chúng như Lão Tứ, chỉ thiệt thòi vì sinh muộn mấy năm, nếu như có một huynh đệ ruột được Hoàng Thượng coi trọng giúp đỡ, con đường tương lai ắt dễ đi hơn nhiều.
Hiền phi hết sức rõ ràng tầm quan trọng của hoàng tử được sủng ái, tỉ như Lục hoàng tử.
Mẫu phi Lục hoàng tử là Trang phi năm đó lấy tài hoa nổi danh, mà nay có tuổi rồi kỳ thật đã không còn được sủng ái, nhưng bởi vì có đứa con trai được sủng ái là Lục hoàng tử ở đây, mỗi khi Lục hoàng tử dỗ Hoàng Thượng cao hứng, Hoàng Thượng đều sẽ đến chỗ Trang phi ngồi một lúc.
Cũng bởi vậy, trong cung trên dưới không người nào dám khinh thường Trang phi.
Hiền phi là một người sấm rền gió cuốn, Úc Cẩn bên này mới trở lại dân trạch trong hẻm nhỏ Tước Tử, thái giám bên người Hiền phi đã mang theo một đống quà tặng tới đây.
Nhị Ngưu chặn cửa không cho vào.
Thái giám giọng the thé nói: “ Súc sinh nhà ngươi, đừng có chặn đường!”
Nhị Ngưu nghe xong nổi giận, chồm lên hạ gục thái giám trên mặt đất, nhắm ngay mông gã táp cho một táp.
Thái giám kêu thảm thiết một tiếng, quát: “Các ngươi đều chết rồi sao? Còn không đuổi con súc sinh này đi!”
Long Đán hai tay ôm ngực, cười mỉm chi nhắc nhở: “Nhị Ngưu chính là quan chính ngũ phẩm, Hoàng Thượng thân phong.”
Ba năm trước Đại Chu và Nam Lan có một trận ác chiến, chủ tử bị trọng thương, là Nhị Ngưu cắn chết địch nhân chuẩn bị hạ sát thủ với chủ tử, cũng ở trong đống núi thây khắp nơi kéo chủ tử đi ra.
Một chân của Nhị Ngưu chính là bị què khi đó.
Nhị Ngưu không chỉ cứu hoàng tử đương triều, mà người Nam Lan bị cắn chết kia còn là một vị tiểu vương gia, tình hình chiến đấu truyền đến kinh thành, tuy rằng Nhị Ngưu chỉ là một con chó, Cảnh Minh đế vẫn không màng nhóm ngự sử nhảy nhót lung tung, ngự bút vung lên phong Nhị Ngưu làm chính ngũ phẩm Khiếu Thiên tướng quân.
Long Đán vừa ra lời này, những thái giám nọ đều sửng sốt, nhất thời không biết là thật là giả.
Long Đán cười lạnh: “Mới qua ba năm đã không ai nhớ rõ? Các ngươi có muốn xem thẻ đồng trên cổ Khiếu Thiên tướng quân không?”
Nhị Ngưu nghe thế nhả miệng ra, đứng thẳng thân mình, lộ ra tấm thẻ đồng treo trên cần cổ.
Cún bự uy phong lẫm lẫm, bễ nghễ nhìn chúng thái giám ngây ra như phỗng.
“Thấy rồi chứ? Nếu thật sự tính toán, các ngươi gặp Nhị Ngưu còn phải hành lễ kìa. Muốn đánh nó? Đây là dĩ hạ phạm thượng, phải ăn đòn ngồi đại lao!”
Chúng thái giám càng há hốc mồm, không khỏi nhìn về phía vị dẫn đầu trên mặt đất.
Thái giám dẫn đầu ôm mông gian nan bò dậy, vừa muốn lấy Hiền phi ra đè người, đã thấy cún bự cao cỡ nửa người đột nhiên nhe răng.
Thái giám dẫn đầu bị dọa phát run, mặt xám mày tro bỏ chạy.
Chúng thái giám tự nhiên lập tức giải tán theo.
Trong lúc nhất thời khôi phục quạnh quẽ, chỉ có quà tặng chất đầy trên đất là còn cho thấy náo nhiệt rực rỡ muôn màu.
Nhị Ngưu dẫm qua những quà tặng đó, đi đến bên người Úc Cẩn từ đầu đến cuối không nói lời nào, lấy lòng cọ cọ tay hắn.
Trên mặt băng lãnh như sương của Úc Cẩn lộ ra một ý cười, nhẹ vỗ về đầu Nhị Ngưu nói: “Làm rất tốt, khi nào sẽ bảo Long Đán mua thịt bò hầm cho ngươi.”
“Gâu gâu!” Nhị Ngưu cảm thấy mỹ mãn kêu hai tiếng, từ bên cạnh chủ nhân chen vào tiếp tục ăn thịt xương.
Dưới bóng cây, một chậu thịt xương tản ra mùi thơm khiến người chảy nước miếng, Nhị Ngưu chọn một cục thuận mắt nhất bắt đầu gặm, đuôi to quất qua quất lại.
Ừm, có thịt xương, nếu lại có nữ chủ nhân làm bạn nữa, cuộc sống của cún liền hoàn mỹ thôi rồi.
Long Đán nhìn quà tặng chất đầy trên đất, lại nhìn bộ dạng lạnh băng của Úc Cẩn, thử nói: “Chủ tử, nếu không tiểu nhân ném hết mấy thứ này ra đường cái đi?”
Úc Cẩn cười lạnh: “Ném làm gì, đều là thứ tốt, giữ lại dùng!”
Hắn cũng không làm ra mấy việc ngốc nghếch như chán ghét một người liền lấy đồ vật xả giận.
Tốt hay xấu, đều là người làm ra, không có tí ti can hệ với đồ vật.
Nhị Ngưu ầm ỹ một hồi như vậy, rất nhiều người lưu ý động tĩnh bên này đều đã hay.
Thái Tử vốn dĩ đã chuẩn bị tìm cơ hội hung hăng chèn ép Úc Cẩn một phen, miễn cho về sau liên thủ với Tứ hoàng tử làm hắn ta đau đầu, hiện giờ vừa nghe người của Hiền phi ngay cả cửa tòa nhà ở hẻm Tước Tử cũng chưa được vào, không khỏi vui vẻ hẳn.
Ý, hình như hắn ta chưa cần phải gấp gáp làm kẻ ác, lão Thất không giống mấy huynh đệ khác nha.
#Edit by Khuynh Vũ#
Tự Cẩm
Giờ phút này tuy ông nổi lên một ít lòng đồng tình với vị cô nương xui xẻo kia, lại không có khả năng lập tức ban thưởng đồ vật tăng thể diện cho nàng, bằng không ngự sử sẽ mắng ông trầm mê nữ sắc muốn mở rộng hậu cung làm sao bây giờ?
Trong lòng chuyển qua những ý niệm này, Cảnh Minh đế nhìn về phía nhi tử mặt phủ hàn sương, cười nói: “Dù sao cũng là biểu đệ của ngươi, đừng nói khó nghe quá.”
Úc Cẩn mặt không biểu tình nói: “Nhi thần giúp lý không giúp thân.”
Vô luận là giúp lý hay là giúp thân, đều là giúp A Tự, còn về tên khốn kiếp Quý Sùng Dịch, sớm muộn gì cũng có ngày hắn thu thập xả giận cho A Tự.
Cảnh Minh đế thở dài: “Ngươi đó, xem ra rất thích hợp theo Chân Thế Thành làm việc.”
Quá ngay thẳng mà, ngay cả lời dễ nghe cũng không biết nói, không giống người trong hoàng thất tí nào.
Không biết vì sao, Cảnh Minh đế tuy ghét bỏ, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút lo lắng.
“ Công việc làm không tồi, về sau không ngừng cố gắng, đi xuống đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Cho đến khi đi ra đại môn hoàng cung, Úc Cẩn vẫn chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ mục đích bị gọi tiến cung là cái gì.
Quay đầu nhìn thoáng qua tường cung uy nghiêm trang trọng, cặp mắt như ngọc thạch đen của hắn hơi hơi nheo lại, bên trong đựng đầy tia sáng lấp lánh.
Đại thái giám Phan Hải xem tình cảnh lần này ở trong mắt, không khỏi cảm thấy Thất hoàng tử đi ra cửa cung với Thất hoàng tử đối mặt với Hoàng Thượng hoàn toàn không giống nhau. Song muốn nói chỗ nào không giống, lại khó mà nói rõ được.
Có lẽ là không quen trói buộc trong cung đi.
Phan Hải trở lại trong cung, hướng Cảnh Minh đế bẩm báo Úc Cẩn đã rời đi.
Cảnh Minh đế để xuống thoại bản che ở trên mặt, lườm Phan Hải một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Yến Vương thế nào?”
Phan Hải run lập cập.
Bình phẩm hoàng tử từ đầu đến chân, hắn ta trừ phi điên rồi mới làm như vậy.
“Nô tỳ* với Yến Vương chưa từng giao tiếp, không nói được ạ.”
(Vũ #* Có chương trước Vũ thấy xưng nô tỳ thấy là lạ nên đổi thành nô tài, sau này mới biết danh xưng nô tài bắt đầu từ thời nhà Thanh mới dùng, nên bây giờ Vũ sẽ để là Nô tỳ nhá. Thông cảm vì sự bất tiện này Edit by Khuynh Vũ )
Cảnh Minh đế nhìn chằm chằm Phan Hải một lát, cười cười: “Thôi, ngươi lui ra đi.”
Có lẽ bởi vì ông cũng giống như mấy người con kia, sinh ở hoàng cung, lớn lên ở hoàng cung, không khác gì mấy với các hoàng tử lịch đại các đời, cho nên đối mặt với đứa con trai thứ bảy Úc Cẩn sinh ở dân gian kiểu gì cũng sẽ sinh ra một tí tò mò khó hiểu.
Chỉ là ngay cả bản thân Cảnh Minh đế cũng không biết rằng, một khi một người sinh ra tò mò với một người khác, như vậy ắt sẽ sinh ra khoan dung.
Cũng nên nhẫn nại nhiều chút, mới có thể nhìn xem đối phương làm việc ra sao mà.
Nhất cử nhất động của thượng vị giả liên lụy vô số lòng người, Cảnh Minh đế triệu tập trọng thần lục bộ hỏi chuyện xong liền triệu một mình Yến Vương tiến cung, cuối cùng Yến Vương còn do đại thái giám Phan Hải tự mình đưa tiễn, việc này lập tức khiến mọi người nhao nhao phỏng đoán.
Yến Vương đây là được Hoàng Thượng coi trọng?
Cạnh tranh cùng Thái Tử? Điều này không phù hợp, không ai sẽ đem một vị hoàng tử từ nhỏ nuôi ở dân gian đánh đồng với Thái tử đã ngồi vững Đông Cung.
Nhưng một hoàng tử được Hoàng Thượng coi trọng, với một hoàng tử Hoàng Thượng đều không nhớ nổi diện mạo, điều đó tuyệt đối không giống nhau.
Yến Vương không thể cạnh tranh với Thái Tử, chẳng lẽ còn không thể giúp đỡ người khác cạnh tranh với Thái Tử sao?
Tỷ như Tứ hoàng tử Tề Vương.
Nói ra, trong vài vị Vương gia danh vọng của Tề Vương cũng được xem là tối cao, tài đức vẹn toàn.
Các nương nương trong cung nhận được tin tức trước, Hiền phi vừa nghe xong liền bắt đầu xoay chuyển tâm tư.
Bà ta vốn dĩ cho rằng lão Thất là một phế tử, hiện giờ xem ra, là rất có tương lai.
Đứa con xuất chúng như Lão Tứ, chỉ thiệt thòi vì sinh muộn mấy năm, nếu như có một huynh đệ ruột được Hoàng Thượng coi trọng giúp đỡ, con đường tương lai ắt dễ đi hơn nhiều.
Hiền phi hết sức rõ ràng tầm quan trọng của hoàng tử được sủng ái, tỉ như Lục hoàng tử.
Mẫu phi Lục hoàng tử là Trang phi năm đó lấy tài hoa nổi danh, mà nay có tuổi rồi kỳ thật đã không còn được sủng ái, nhưng bởi vì có đứa con trai được sủng ái là Lục hoàng tử ở đây, mỗi khi Lục hoàng tử dỗ Hoàng Thượng cao hứng, Hoàng Thượng đều sẽ đến chỗ Trang phi ngồi một lúc.
Cũng bởi vậy, trong cung trên dưới không người nào dám khinh thường Trang phi.
Hiền phi là một người sấm rền gió cuốn, Úc Cẩn bên này mới trở lại dân trạch trong hẻm nhỏ Tước Tử, thái giám bên người Hiền phi đã mang theo một đống quà tặng tới đây.
Nhị Ngưu chặn cửa không cho vào.
Thái giám giọng the thé nói: “ Súc sinh nhà ngươi, đừng có chặn đường!”
Nhị Ngưu nghe xong nổi giận, chồm lên hạ gục thái giám trên mặt đất, nhắm ngay mông gã táp cho một táp.
Thái giám kêu thảm thiết một tiếng, quát: “Các ngươi đều chết rồi sao? Còn không đuổi con súc sinh này đi!”
Long Đán hai tay ôm ngực, cười mỉm chi nhắc nhở: “Nhị Ngưu chính là quan chính ngũ phẩm, Hoàng Thượng thân phong.”
Ba năm trước Đại Chu và Nam Lan có một trận ác chiến, chủ tử bị trọng thương, là Nhị Ngưu cắn chết địch nhân chuẩn bị hạ sát thủ với chủ tử, cũng ở trong đống núi thây khắp nơi kéo chủ tử đi ra.
Một chân của Nhị Ngưu chính là bị què khi đó.
Nhị Ngưu không chỉ cứu hoàng tử đương triều, mà người Nam Lan bị cắn chết kia còn là một vị tiểu vương gia, tình hình chiến đấu truyền đến kinh thành, tuy rằng Nhị Ngưu chỉ là một con chó, Cảnh Minh đế vẫn không màng nhóm ngự sử nhảy nhót lung tung, ngự bút vung lên phong Nhị Ngưu làm chính ngũ phẩm Khiếu Thiên tướng quân.
Long Đán vừa ra lời này, những thái giám nọ đều sửng sốt, nhất thời không biết là thật là giả.
Long Đán cười lạnh: “Mới qua ba năm đã không ai nhớ rõ? Các ngươi có muốn xem thẻ đồng trên cổ Khiếu Thiên tướng quân không?”
Nhị Ngưu nghe thế nhả miệng ra, đứng thẳng thân mình, lộ ra tấm thẻ đồng treo trên cần cổ.
Cún bự uy phong lẫm lẫm, bễ nghễ nhìn chúng thái giám ngây ra như phỗng.
“Thấy rồi chứ? Nếu thật sự tính toán, các ngươi gặp Nhị Ngưu còn phải hành lễ kìa. Muốn đánh nó? Đây là dĩ hạ phạm thượng, phải ăn đòn ngồi đại lao!”
Chúng thái giám càng há hốc mồm, không khỏi nhìn về phía vị dẫn đầu trên mặt đất.
Thái giám dẫn đầu ôm mông gian nan bò dậy, vừa muốn lấy Hiền phi ra đè người, đã thấy cún bự cao cỡ nửa người đột nhiên nhe răng.
Thái giám dẫn đầu bị dọa phát run, mặt xám mày tro bỏ chạy.
Chúng thái giám tự nhiên lập tức giải tán theo.
Trong lúc nhất thời khôi phục quạnh quẽ, chỉ có quà tặng chất đầy trên đất là còn cho thấy náo nhiệt rực rỡ muôn màu.
Nhị Ngưu dẫm qua những quà tặng đó, đi đến bên người Úc Cẩn từ đầu đến cuối không nói lời nào, lấy lòng cọ cọ tay hắn.
Trên mặt băng lãnh như sương của Úc Cẩn lộ ra một ý cười, nhẹ vỗ về đầu Nhị Ngưu nói: “Làm rất tốt, khi nào sẽ bảo Long Đán mua thịt bò hầm cho ngươi.”
“Gâu gâu!” Nhị Ngưu cảm thấy mỹ mãn kêu hai tiếng, từ bên cạnh chủ nhân chen vào tiếp tục ăn thịt xương.
Dưới bóng cây, một chậu thịt xương tản ra mùi thơm khiến người chảy nước miếng, Nhị Ngưu chọn một cục thuận mắt nhất bắt đầu gặm, đuôi to quất qua quất lại.
Ừm, có thịt xương, nếu lại có nữ chủ nhân làm bạn nữa, cuộc sống của cún liền hoàn mỹ thôi rồi.
Long Đán nhìn quà tặng chất đầy trên đất, lại nhìn bộ dạng lạnh băng của Úc Cẩn, thử nói: “Chủ tử, nếu không tiểu nhân ném hết mấy thứ này ra đường cái đi?”
Úc Cẩn cười lạnh: “Ném làm gì, đều là thứ tốt, giữ lại dùng!”
Hắn cũng không làm ra mấy việc ngốc nghếch như chán ghét một người liền lấy đồ vật xả giận.
Tốt hay xấu, đều là người làm ra, không có tí ti can hệ với đồ vật.
Nhị Ngưu ầm ỹ một hồi như vậy, rất nhiều người lưu ý động tĩnh bên này đều đã hay.
Thái Tử vốn dĩ đã chuẩn bị tìm cơ hội hung hăng chèn ép Úc Cẩn một phen, miễn cho về sau liên thủ với Tứ hoàng tử làm hắn ta đau đầu, hiện giờ vừa nghe người của Hiền phi ngay cả cửa tòa nhà ở hẻm Tước Tử cũng chưa được vào, không khỏi vui vẻ hẳn.
Ý, hình như hắn ta chưa cần phải gấp gáp làm kẻ ác, lão Thất không giống mấy huynh đệ khác nha.
#Edit by Khuynh Vũ#
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 220: Không giống
9.3/10 từ 40 lượt.