Tự Cẩm
Chương 168: Thiếu hai người
Editor: Khuynh Vũ
Khương Tự cẩn thận sắp xếp lại những mấu chốt kia.
Vĩnh Xương Bá phu nhân chết thảm, trượng phu ngủ ở bên người, mùi lạ trong tủ treo quần áo, đại nha hoàn nhảy sông tự sát, thông phòng đốt vàng mã......
Tất cả chuyện này tựa như một cuộn chỉ rối, đi theo con đường nhận định không tìm được mục tiêu, làm cho người ta lập tức mê mang.
Thế nhưng rất nhanh ý nghĩ của Khương Tự liền kiên định.
Vô luận hung thủ che giấu sâu bao nhiêu, mùi hương trên tóc là không xóa đươc, nếu nàng không phát hiện được người trên người mang theo mùi thơm ở trong những người này, đó chỉ có thể nói người nọ cũng không ở trong những người này.
Chân Thế Thành cũng nghĩ đến điểm này.
Theo hắn thấy, chỉ cần từng tới hiện trường, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết, không có án mưu sát nào thiên y vô phùng.
Người đó có phải không ở trong những người này hay không?
Chân Thế Thành lấy từ trong tay áo ra danh sách xem lại lần nữa, trên danh sách rõ ràng viết hậu trạch tổng cộng có bảy mươi hai người.
Chủ tử Bá phủ chỉ có bốn người, mà nhân số duy trì hậu trạch Bá phủ vận chuyển lại là con số gấp mười, con số này đặt ở nhà huân quý lại chỉ là bình thường.
Chân Thế Thàn gọi tới một thuộc hạ, thì thầm vài câu.
Tên thuộc hạ này am hiểu nhớ số, nghe Chân Thế Thành phân phó xong ánh mắt rất nhanh lướt qua đám người trong viện, ước chừng sau thời gian uống cạn tuần trà, ghé vào bên tai Chân Thế Thành nói: " Đại nhân, không tính mấy người Vĩnh Xương Bá, thì hiện trường tổng cộng có bảy mươi người."
Chân Thế Thành ánh mắt xiết chặt.
Thiếu mất hai người!
Khương Tự thấy thần sắc Chân Thế Thành biến hóa, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, cũng hiểu được hẳn là có phát hiện, đáng tiếc nàng nghe không được, chỉ có thể chờ đợi Chân đại nhân công bố đáp án.
" Quản sự, bản quan hỏi lại lần nữa, người hậu trạch đều đến đông đủ sao?"
Quản sự bị nghiêm túc của Chân Thế Thành làm cho có chút khẩn trương, thần sắc thấp thỏm nói: " Đều đến đông đủ nha."
Những người này mấy người bọn hắn kiểm lại nhiều lần, ngay cả xin nghỉ đều phái người gọi trở về, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
Chân Thế Thành vỗ trang bìa danh sách cười lạnh một tiếng: " Trên danh sách ghi có bảy mươi hai người, nhưng đến chỉ có bảy mươi người, còn có hai người đi đâu?"
Quản sự bị hỏi đến sững sờ.
Chân Thế Thành không cho quản sự cơ hội suy nghĩ, quát: " Thiếu đi hai người lại không báo cáo, lẽ nào ngươi đang bao che hung thủ?"
Quản sự bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng chắp tay thi lễ nói: " Đại nhân, oan uổng a, cho tiểu nhân một trăm lá gan cũng không dám bao che cho hung thủ!"
" Vậy ngươi nói coi, thiếu hai người này là ai?"
Quản sự không khỏi nhìn về phía một bà tử.
Bà tử kia là chủ quản hậu viện, xem như quản sự bên trong, vừa bị quản sự nhìn như thế, mồ hôi đều toát ra, chặn lại nói: " Đại nhân, hạ nhân các nơi của các viện hậu trạch đều ở nơi này, chính là trong phòng bếp lưu lại hai người ——"
" Bên trong phòng bếp lưu lại hai người?" Chân Thế Thành nghe thế trong lòng hơi động, trên mặt vô cùng nghiêm túc, " Bản quan liên tục nhấn mạnh muốn tất cả mọi người tập trung đến đây, vì sao lưu lại hai người các ngươi lại không nói?"
Bà tử quản sự bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: " Đại nhân, lão nô không phải cố ý giấu diếm đâu. Người trong phòng bếp sao có thể rời đi, vừa phải chuẩn bị cho các chủ tử đồ ăn thức uống sẵn, còn phải chuẩn bị đồ vật cần dùng cho tế bái phu nhân...... Bên trong phòng bếp lúc đầu có sáu người, chỉ để lại hai người đã là ít nhất rồi."
" Hồ đồ, còn không kêu hai người đến đây!" Vĩnh Xương Bá vừa nghe bà tử quản sự nhắc đến phu nhân, giận tím mặt.
Đều đã lúc này rồi, những kẻ vô liêm sỉ này thế mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống.
Vĩnh Xương Bá lại quên rằng, đối với những hạ nhân này mà nói, hầu hạ tốt ăn uống của chủ tử một phủ là chuyện cực kỳ trọng yếu.
Mặt đất ô uế nhất thời không người quét dọn không sao, nếu như chủ tử khát đói bụng lại không thể kịp thời bưng cơm canh lên, nói không chừng công việc đang làm sẽ phải mất, nhất là thời điểm tâm tình của các chủ tử không tốt.
Các quản sự cũng là nhân tinh, vì để tránh cho loại tình huống này phát sinh, lưu lại hai kẻ trung thực làm việc ở phòng bếp, không cho rằng như vậy sẽ có ảnh hưởng gì đến việc tra án.
Không quá lâu, hai người nữ tử được mang tới.
Một người trong đó là một phụ nhân trung niên, mặc một thân y phục vải xanh, tóc chải chỉnh chỉnh tề tề, bao cùng khăn vải cùng màu, nhìn gọn gàng cân đối. Một người khác là tiểu nha hoàn, trên thân bụi bẩn, tám chín phần mười là nhóm lửa.
Hai người được đưa tới trước mặt Chân Thế Thành, trung niên phụ nhân an tĩnh xuôi tay đứng đó, tiểu nha hoàn rõ ràng mang theo hoảng loạn, hai tay nắm chặt không ngừng xoắn lại, dáng vẻ thoạt nhìn tùy thời muốn khóc.
Chân Thế Thành chỉ quét tiểu nha hoàn một chút, lực chú ý liền rơi xuống trên người phụ nhân trung niên.
Tuổi tác phụ nhân cùng bộ huyết y được thay ra kia khá tương xứng.
Tuy nói hung thủ có thể làm ngược lại điều này, cố ý mặc y phục không phù hợp thân phận, nhưng cái này thoạt nhìn thì cẩn thận, nhưng thật ra là hành vi không khôn ngoan.
Tỉ như một phụ nhân trung niên mặc váy áo của tiểu cô nương mười mấy tuổi hành tẩu ở trong viện vậy, bị người bắt gặp tương đương nói cho người khác biết là nàng ta có vấn đề.
Che giấu tốt nhất, chính là làm chính mình.
Chân Thế Thành không nói một lời đánh giá phụ nhân.
Trong sự trầm mặc khẩn trương như vậy, Khương Tự lại không dấu vết vòng đến phía sau, tới gần phụ nhân.
Cứ việc phụ nhân quấn khăn trùm đầu, nhưng Khương Tự chẳng những trời sinh khứu giác xuất chúng, còn theo trưởng lão Ô Miêu học qua dị thuật, càng cường hóa năng lực ở phương diện này, theo nàng ngưng thần nín hơi, rất nhanh liền ngửi được tí mùi hương dị thường như có như không kia.
Mắt Khương Tự sáng lên, nhỏ không thể thấy gật đầu với Chân Thế Thành.
Trái tim của Chân Thế Thành lập tức buông xuống.
Xác định hung thủ, muốn cạy ra miệng của hắn liền không khó.
Chân Thế Thành đưa mắt ra hiệu với một thuộc hạ, tên thuộc hạ kia lập tức đến sát gần.
" Lặng lẽ để cho người ta dẫn ngươi đi chỗ ở của phụ nhân này điều tra một chút, xem có gì dị thường không, đặc biệt phải lưu ý những thứ phát ra mùi thơm cùng giày đã thay."
" Vâng." Thuộc hạ thấp giọng đáp, lặng yên lui ra.
Trong viện vây quanh nhiều người như vậy, sau khi nha dịch lui ra rất nhanh liền bị người chê lại, cũng không có ai lưu ý hướng đi của hắn.
" Các ngươi ở bên trong phòng bếp làm công việc gì?" Chân Thế Thành hỏi.
" Tiểu phụ nhân chuyên làm món điểm tâm ngọt." Phụ nhân mở miệng nói.
" Tỳ, tiểu tỳ là nha đầu nhóm lửa." Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ nói.
Chân Thế Thành tiếp nhận chén trà nha dịch đưa qua uống một hớp nước làm trơn yết hầu, lại hỏi: " Vì sao là hai người các ngươi lưu lại?"
Lần này là tiểu nha hoàn trả lời trước: " Cần tiểu tỳ nhóm lửa ạ."
Ở trong cái nhìn của tiểu nha hoàn, phòng bếp lưu người nhóm lửa là sự tình thiên kinh địa nghĩa.
Ánh mắt Chân Thế Thành dừng ở trên mặt phụ nhân: " Vậy ngươi thì sao? Bên trong phòng bếp có sáu người, vì sao lưu lại đầu bếp nữ làm món điểm tâm ngọt?"
Món điểm tâm ngọt chỉ là khai vị sau bữa ăn, lưu lại đầu bếp nữ làm món điểm tâm ngọt có chút không hợp tình lý.
Phụ nhân trả lời: " Các chủ tử thích món điểm tâm ngọt tiểu phụ nhân làm, đại cô nương còn thường xuyên sai người đến lấy bánh ngọt Bông Tuyết."
Nghe xong ba chữ " Bánh Bông Tuyết ", Khương Tự nhất thời đổi sắc mặt.
Ngay tại hôm qua, nàng đến Vĩnh Xương Bá phủ làm khách, Tạ Thanh Yểu cố ý mời nàng ăn bánh ngọt Bông Tuyết, cũng khen nữ đầu bếp không dứt miệng.
Nghĩ tới đây, Khương Tự linh quang chợt lóe, lại nghĩ tới một vấn đề: " Ngươi là mới tới?"
Ngày xuân Vĩnh Xương Bá phủ có làm một buổi ngắm hoa yến, khi đó nàng còn chưa trùng sinh, lúc đến dự tiệc cũng chưa từng được nếm bánh Bông Tuyết mềm mại thơm ngọt kia.
Nàng hiểu bạn tốt, Tạ Thanh Yểu là người có tình tình có đồ tốt sẽ cùng người chia sẻ, nếu mà lúc ấy đầu bếp nữ này ở đó, không có đạo lý không lấy ra bánh ngọt Bông Tuyết đãi yến khách.
Quản sự nhìn về phía Khương Tự ánh mắt khó nén kinh ngạc: " Đậu Nương là ba tháng trước vào phủ."
Tự Cẩm
Khương Tự cẩn thận sắp xếp lại những mấu chốt kia.
Vĩnh Xương Bá phu nhân chết thảm, trượng phu ngủ ở bên người, mùi lạ trong tủ treo quần áo, đại nha hoàn nhảy sông tự sát, thông phòng đốt vàng mã......
Tất cả chuyện này tựa như một cuộn chỉ rối, đi theo con đường nhận định không tìm được mục tiêu, làm cho người ta lập tức mê mang.
Thế nhưng rất nhanh ý nghĩ của Khương Tự liền kiên định.
Vô luận hung thủ che giấu sâu bao nhiêu, mùi hương trên tóc là không xóa đươc, nếu nàng không phát hiện được người trên người mang theo mùi thơm ở trong những người này, đó chỉ có thể nói người nọ cũng không ở trong những người này.
Chân Thế Thành cũng nghĩ đến điểm này.
Theo hắn thấy, chỉ cần từng tới hiện trường, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết, không có án mưu sát nào thiên y vô phùng.
Người đó có phải không ở trong những người này hay không?
Chân Thế Thành lấy từ trong tay áo ra danh sách xem lại lần nữa, trên danh sách rõ ràng viết hậu trạch tổng cộng có bảy mươi hai người.
Chủ tử Bá phủ chỉ có bốn người, mà nhân số duy trì hậu trạch Bá phủ vận chuyển lại là con số gấp mười, con số này đặt ở nhà huân quý lại chỉ là bình thường.
Chân Thế Thàn gọi tới một thuộc hạ, thì thầm vài câu.
Tên thuộc hạ này am hiểu nhớ số, nghe Chân Thế Thành phân phó xong ánh mắt rất nhanh lướt qua đám người trong viện, ước chừng sau thời gian uống cạn tuần trà, ghé vào bên tai Chân Thế Thành nói: " Đại nhân, không tính mấy người Vĩnh Xương Bá, thì hiện trường tổng cộng có bảy mươi người."
Chân Thế Thành ánh mắt xiết chặt.
Thiếu mất hai người!
Khương Tự thấy thần sắc Chân Thế Thành biến hóa, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, cũng hiểu được hẳn là có phát hiện, đáng tiếc nàng nghe không được, chỉ có thể chờ đợi Chân đại nhân công bố đáp án.
" Quản sự, bản quan hỏi lại lần nữa, người hậu trạch đều đến đông đủ sao?"
Quản sự bị nghiêm túc của Chân Thế Thành làm cho có chút khẩn trương, thần sắc thấp thỏm nói: " Đều đến đông đủ nha."
Những người này mấy người bọn hắn kiểm lại nhiều lần, ngay cả xin nghỉ đều phái người gọi trở về, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
Chân Thế Thành vỗ trang bìa danh sách cười lạnh một tiếng: " Trên danh sách ghi có bảy mươi hai người, nhưng đến chỉ có bảy mươi người, còn có hai người đi đâu?"
Quản sự bị hỏi đến sững sờ.
Chân Thế Thành không cho quản sự cơ hội suy nghĩ, quát: " Thiếu đi hai người lại không báo cáo, lẽ nào ngươi đang bao che hung thủ?"
Quản sự bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng chắp tay thi lễ nói: " Đại nhân, oan uổng a, cho tiểu nhân một trăm lá gan cũng không dám bao che cho hung thủ!"
" Vậy ngươi nói coi, thiếu hai người này là ai?"
Quản sự không khỏi nhìn về phía một bà tử.
Bà tử kia là chủ quản hậu viện, xem như quản sự bên trong, vừa bị quản sự nhìn như thế, mồ hôi đều toát ra, chặn lại nói: " Đại nhân, hạ nhân các nơi của các viện hậu trạch đều ở nơi này, chính là trong phòng bếp lưu lại hai người ——"
" Bên trong phòng bếp lưu lại hai người?" Chân Thế Thành nghe thế trong lòng hơi động, trên mặt vô cùng nghiêm túc, " Bản quan liên tục nhấn mạnh muốn tất cả mọi người tập trung đến đây, vì sao lưu lại hai người các ngươi lại không nói?"
Bà tử quản sự bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: " Đại nhân, lão nô không phải cố ý giấu diếm đâu. Người trong phòng bếp sao có thể rời đi, vừa phải chuẩn bị cho các chủ tử đồ ăn thức uống sẵn, còn phải chuẩn bị đồ vật cần dùng cho tế bái phu nhân...... Bên trong phòng bếp lúc đầu có sáu người, chỉ để lại hai người đã là ít nhất rồi."
" Hồ đồ, còn không kêu hai người đến đây!" Vĩnh Xương Bá vừa nghe bà tử quản sự nhắc đến phu nhân, giận tím mặt.
Đều đã lúc này rồi, những kẻ vô liêm sỉ này thế mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống.
Vĩnh Xương Bá lại quên rằng, đối với những hạ nhân này mà nói, hầu hạ tốt ăn uống của chủ tử một phủ là chuyện cực kỳ trọng yếu.
Mặt đất ô uế nhất thời không người quét dọn không sao, nếu như chủ tử khát đói bụng lại không thể kịp thời bưng cơm canh lên, nói không chừng công việc đang làm sẽ phải mất, nhất là thời điểm tâm tình của các chủ tử không tốt.
Các quản sự cũng là nhân tinh, vì để tránh cho loại tình huống này phát sinh, lưu lại hai kẻ trung thực làm việc ở phòng bếp, không cho rằng như vậy sẽ có ảnh hưởng gì đến việc tra án.
Không quá lâu, hai người nữ tử được mang tới.
Một người trong đó là một phụ nhân trung niên, mặc một thân y phục vải xanh, tóc chải chỉnh chỉnh tề tề, bao cùng khăn vải cùng màu, nhìn gọn gàng cân đối. Một người khác là tiểu nha hoàn, trên thân bụi bẩn, tám chín phần mười là nhóm lửa.
Hai người được đưa tới trước mặt Chân Thế Thành, trung niên phụ nhân an tĩnh xuôi tay đứng đó, tiểu nha hoàn rõ ràng mang theo hoảng loạn, hai tay nắm chặt không ngừng xoắn lại, dáng vẻ thoạt nhìn tùy thời muốn khóc.
Chân Thế Thành chỉ quét tiểu nha hoàn một chút, lực chú ý liền rơi xuống trên người phụ nhân trung niên.
Tuổi tác phụ nhân cùng bộ huyết y được thay ra kia khá tương xứng.
Tuy nói hung thủ có thể làm ngược lại điều này, cố ý mặc y phục không phù hợp thân phận, nhưng cái này thoạt nhìn thì cẩn thận, nhưng thật ra là hành vi không khôn ngoan.
Tỉ như một phụ nhân trung niên mặc váy áo của tiểu cô nương mười mấy tuổi hành tẩu ở trong viện vậy, bị người bắt gặp tương đương nói cho người khác biết là nàng ta có vấn đề.
Che giấu tốt nhất, chính là làm chính mình.
Chân Thế Thành không nói một lời đánh giá phụ nhân.
Trong sự trầm mặc khẩn trương như vậy, Khương Tự lại không dấu vết vòng đến phía sau, tới gần phụ nhân.
Cứ việc phụ nhân quấn khăn trùm đầu, nhưng Khương Tự chẳng những trời sinh khứu giác xuất chúng, còn theo trưởng lão Ô Miêu học qua dị thuật, càng cường hóa năng lực ở phương diện này, theo nàng ngưng thần nín hơi, rất nhanh liền ngửi được tí mùi hương dị thường như có như không kia.
Mắt Khương Tự sáng lên, nhỏ không thể thấy gật đầu với Chân Thế Thành.
Trái tim của Chân Thế Thành lập tức buông xuống.
Xác định hung thủ, muốn cạy ra miệng của hắn liền không khó.
Chân Thế Thành đưa mắt ra hiệu với một thuộc hạ, tên thuộc hạ kia lập tức đến sát gần.
" Lặng lẽ để cho người ta dẫn ngươi đi chỗ ở của phụ nhân này điều tra một chút, xem có gì dị thường không, đặc biệt phải lưu ý những thứ phát ra mùi thơm cùng giày đã thay."
" Vâng." Thuộc hạ thấp giọng đáp, lặng yên lui ra.
Trong viện vây quanh nhiều người như vậy, sau khi nha dịch lui ra rất nhanh liền bị người chê lại, cũng không có ai lưu ý hướng đi của hắn.
" Các ngươi ở bên trong phòng bếp làm công việc gì?" Chân Thế Thành hỏi.
" Tiểu phụ nhân chuyên làm món điểm tâm ngọt." Phụ nhân mở miệng nói.
" Tỳ, tiểu tỳ là nha đầu nhóm lửa." Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ nói.
Chân Thế Thành tiếp nhận chén trà nha dịch đưa qua uống một hớp nước làm trơn yết hầu, lại hỏi: " Vì sao là hai người các ngươi lưu lại?"
Lần này là tiểu nha hoàn trả lời trước: " Cần tiểu tỳ nhóm lửa ạ."
Ở trong cái nhìn của tiểu nha hoàn, phòng bếp lưu người nhóm lửa là sự tình thiên kinh địa nghĩa.
Ánh mắt Chân Thế Thành dừng ở trên mặt phụ nhân: " Vậy ngươi thì sao? Bên trong phòng bếp có sáu người, vì sao lưu lại đầu bếp nữ làm món điểm tâm ngọt?"
Món điểm tâm ngọt chỉ là khai vị sau bữa ăn, lưu lại đầu bếp nữ làm món điểm tâm ngọt có chút không hợp tình lý.
Phụ nhân trả lời: " Các chủ tử thích món điểm tâm ngọt tiểu phụ nhân làm, đại cô nương còn thường xuyên sai người đến lấy bánh ngọt Bông Tuyết."
Nghe xong ba chữ " Bánh Bông Tuyết ", Khương Tự nhất thời đổi sắc mặt.
Ngay tại hôm qua, nàng đến Vĩnh Xương Bá phủ làm khách, Tạ Thanh Yểu cố ý mời nàng ăn bánh ngọt Bông Tuyết, cũng khen nữ đầu bếp không dứt miệng.
Nghĩ tới đây, Khương Tự linh quang chợt lóe, lại nghĩ tới một vấn đề: " Ngươi là mới tới?"
Ngày xuân Vĩnh Xương Bá phủ có làm một buổi ngắm hoa yến, khi đó nàng còn chưa trùng sinh, lúc đến dự tiệc cũng chưa từng được nếm bánh Bông Tuyết mềm mại thơm ngọt kia.
Nàng hiểu bạn tốt, Tạ Thanh Yểu là người có tình tình có đồ tốt sẽ cùng người chia sẻ, nếu mà lúc ấy đầu bếp nữ này ở đó, không có đạo lý không lấy ra bánh ngọt Bông Tuyết đãi yến khách.
Quản sự nhìn về phía Khương Tự ánh mắt khó nén kinh ngạc: " Đậu Nương là ba tháng trước vào phủ."
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 168: Thiếu hai người
9.3/10 từ 40 lượt.