Tự Cẩm

Chương 122: Khổ chủ thứ hai

Chân đại nhân chính là vị Huyện úy xử án như thần ở chùa Linh Vụ ư?

Khương Tự quả thực lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh lại nghĩ thông suốt.

Nàng vốn còn kỳ quái một vị Huyện úy của một huyện thành nho nhỏ như thế nào sẽ có phần bản lĩnh kia, nếu như hắn là Chân thanh thiên, vậy thì không kỳ quái rồi.

Chân đại nhân hẳn là đúng lúc đi ngang qua nơi đó, gặp bản án phát sinh liền lợi dụng thân phận Huyện úy bản huyện xuất hiện.

Đối với dân chúng mà nói, Thanh Thiên đại lão gia xa không thể chạm có tác dụng kém xa một vị Huyện úy có tên chưởng quản một huyện nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy một người thuộc hạ bên cạnh vị Huyện úy kia còn nói hung thủ thường thường sẽ quay về hiện trường hung án, kiến thức bực này cũng không phải một nha dịch phổ thông có thể có.

Thì ra lúc này Úc Thất còn chưa biết Chân đại nhân.

“ Bên người Chân đại nhân nhiều người tài ba, ngươi đi nói cho hắn biết, chớ có bị người phát hiện.”

“Cô nương yên tâm.” Lão Tần nghe xong Khương Tự bàn giao, ôm quyền rời đi.

Chân Thế Thành tiến kinh, mới đến Thuận Thiên phủ đưa tin liền nhận được một cọc đại án: Huynh trưởng sủng phi của Kim thượng chết bất đắc kỳ tử tại trạm dịch, Hoàng Thượng giận dữ, mệnh trưởng quan Tam Pháp Ti cùng phủ Doãn Thuận Thiên cùng nhau tra án này.

Chân Thế Thành không thẹn là Thanh Thiên đại lão gia mà bách tính ủng hộ, vừa mới nhậm chức gặp được án tử khó giải quyết như vậy đang vào lúc sứt đầu mẻ trán, còn nhớ cẩn thận dàn xếp sinh hoạt cho đậu hũ Tây Thi Tú nương tử, trong khoảng thời gian tra án vẫn cẩn thận tìm hiểu chuyện nữ nhi của Tú nương tử mất tích.

“ Đại tẩu nói nữ nhi báo mộng, việc này thực sự quá ly kỳ ——” Chân Thế Thành châm chước nói.


Hắn mặc dù có can đảm vì dân làm chủ, lại không phải kẻ ngu ngốc, bằng không cũng sẽ không thuận thuận lợi lợi mà đi đến vị trí hiện giờ.

Phủ Doãn Thuận Thiên, đã là đại quan Tam phẩm đường đường chính chính.

Nhìn vào hành động, nghe bằng lời nói, lại bằng vào kinh nghiệm nhiều năm qua, Chân Thế Thành cảm thấy lời nói của Tú nương tử mặc dù ly kỳ, nhưng lại có mấy phần có thể tin.

Chỉ là có mấy phần có thể tin lại không thể làm việc qua loa được.

Tú nương tử cáo trạng chính là Trường Hưng Hầu thế tử, không có bằng chứng chạy tới Trường Hưng Hầu phủ quật thổ tìm thi, đây là muốn bị Ngự Sử tụt rớt quần cộc.

“Đại nhân, dân phụ có chứng cứ!”

Ánh mắt Chân Thế Thành lóe lên: “ Hả, đại tẩu có chứng cứ gì?”

Tú nương tử mở tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là một cây đồng trâm.

“ Đại nhân ngài xem, cây đồng trâm này là Nữu Nữu vẫn luôn mang theo, sau khi Nữu Nữu báo mộng cho dân phụ thì xuất hiện ở trên mặt đất trong nhà. Đại nhân, dân phụ không phải bị điên, Nữu Nữu thật sự bị người hại chết rồi báo mộng cho ta, cầu xin ngài tin tưởng dân phụ đi mà.” Tú nương tử không để ý người cản liền quỳ xuống, bang bang dập đầu với Chân Thế Thành.

Nàng ta dập từng cái từng cái, cái trán cùng sàn nhà chạm nhau, phát ra thùng thùng trầm đục, đem sự tuyệt vọng cùng bất lực của một người mẫu thân hiển thị rõ không thể nghi ngờ.

Chân Thế Thành thở dài, tự tay đỡ Tú nương tử: “ Đại tẩu, tình huống bản quan đã hiểu được không sai biệt lắm, ngươi tạm thời an tâm ở lại đi, đợi bản quan nắm giữ manh mối chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi.”



Chân Thế Thành nhíu mày, trầm giọng nói: “ Bản quan có từng sợ dẫn lửa thiêu thân?”

Nếu có mười phần nắm chắc, hắn thà rằng tự mình đi nhóm lửa.

Chỉ là vụ án này của Tú nương tử xác thực không thể hành động thiếu suy nghĩ, đối phó với loại quái vật khổng lồ Trường Hưng Hầu phủ, hoặc là bất động, muốn động nhất thiết phải một kích tất trúng. Mà bây giờ, hắn còn không thể xác định Tú nương tử đến tột cùng là quá mức tưởng niệm nữ nhi sinh ra phán đoán, hay là thật sự có chuyện này.

Trên đời này thật sự có quỷ hồn báo mộng?

“ Phân ra hai người đi tìm hiểu nhân phẩm của Trường Hưng Hầu thế tử kia trước đi.”

“Lĩnh mệnh.”

Chuyển ngày, thuộc hạ liền đem tình huống tìm hiểu được  bẩm báo với Chân Thế Thành: “ Mọi người đều nói Trường Hưng Hầu thế tử ôn nhuận như ngọc, là một quý công tử nhân phẩm không tệ.  Vợ chồng Trường Hưng hầu khoan dung nhân hậu với hạ nhân, cũng không có tiếng xấu gì, ngược lại là thế tử phu nhân ——”

“Thế tử phu nhân làm sao?”

Thuộc hạ vội vàng đem chuyện Trường Hưng Hầu thế tử phu nhân bị tà ma nhập thể trở thành trò cười của người kinh thành nói ra.

“ Vợ chồng Trường Hưng Hầu thế tử quan hệ như thế nào?”

“Cũng rất ân ái. Phu nhân của Trường Hưng Hầu thế tử gặp phải sự tình như vậy, nhưng chưa từng truyền ra Trường Hưng Hầu thế tử có ngôn ngữ bất mãn gì.”



Xem ra dựa vào mặt ngoài nghe ngóng rất khó có đột phá.

Nhưng bây giờ đại bộ phận tinh lực của hắn đều liên lụy đến án tử ‘ Dương Quốc cữu ‘chết bất đắc kỳ, một lát khó mà tìm được manh mối đột phá bản án của Tú nương tử.

“ Tiếp tục đi tìm hiểu, có dị thường gì nhanh chóng bẩm báo.”

Chiều ngày hôm đó, không chờ thuộc hạ có hồi đáp, lại có người đánh trống kêu oan.

Chân Thế Thành nhận được đơn kiện vừa nhìn, bất ngờ đứng lên.

Khổ chủ cáo trạng lại là Trường Hưng Hầu thế tử!

Chân Thế Thành lập tức truyền khổ chủ tiến vào.

Khổ chủ là một nam tử trung niên hơi mập mạp, khác biệt với Tú nương tử, người tới ăn mặc đẹp đẽ, vừa nhìn liền biết xuất thân giàu có.

“ Đại nhân, tiểu dân chính là người của Yến Tử trấn huyện Bảo Tuyền Bắc Hà thành, dưới gối có một nữ, hơn hai mươi ngày trước rời nhà du ngoạn mãi mà không về, tiểu dân tìm khắp nơi không có kết quả, hai ngày trước mới biết được tiểu nữ đã gặp cảnh ngộ bị người hại chết!”

Trên đơn kiện chỉ viết cáo trạng Trường Hưng Hầu thế tử hại chết con gái, nguyên do cụ thể lại không viết rõ, Chân Thế Thành vội hỏi: “ Ngươi làm thế nào biết được lệnh ái là bị Trường Hưng Hầu thế tử làm hại?”

Trì lão gia nhấc tay áo gạt lệ: “ Lúc đầu tiểu dân đi ra ngoài kinh thương, thế nhưng đột nhiên gặp ác mộng liên tục, mơ thấy tiểu nữ hướng ta cầu cứu. Tiểu dân trái lo phải nghĩ không yên lòng liền dứt khoát về nhà sớm, không nghĩ tới tiểu nữ quả nhiên mất tích......”



“ Tiểu nữ mặc dù thường xuyên đi ra ngoài du ngoạn, nhưng không có lần nào không trở về thời gian dài như vậy, nếu mà quá năm ngày chắc chắn sẽ truyền tin về nhà, thế nhưng lần này lại không hề có một câu. Hiểu con gái không ai bằng cha, tiểu dân có thể khẳng định tiểu nữ nhất định là gặp chuyện gì bị hại rồi.”

“ Vậy lại như thế nào xác nhận nàng ta ngộ hại, thậm chí ngay cả hung thủ đều biết?”

Môi Trì lão gia khô khốc run rẩy: “ Bởi vì tiểu nữ báo mộng cho tiểu dân, là tiểu nữ chính miệng nói ra hung thủ!”

Giờ khắc này, tâm tình Chân Thế Thành phá lệ phức tạp.

Lại là quỷ hồn báo mộng!

Thấy Chân Thế Thành không nói, Trì lão gia khẩn trương: “Đại nhân, tiểu dân không có điên, những lời này câu câu là thật! Là tiểu nữ nói cho tiểu dân hung thủ hại chết nó là người nào, còn nói chỉ có tìm tân nhiệm phủ Doãn Thuận Thiên mới có thể thay nàng giải oan!”

“ Ngươi cũng là người vào Nam ra Bắc, thật sự tin tưởng mấy chuyện quỷ hồn báo mộng này?”

“ Đó, đó là nữ nhi của tiểu dân mà!” Trì lão gia chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, nước mắt rơi như mưa, “ Cha con liền tâm, nếu tiểu nữ bình an không việc gì, tiểu dân tại sao lại liên tục mơ thấy nó cầu cứu? Hơn nữa lần này nó báo mộng cả phòng lưu hương, chính là mùi Hương Lộ tiểu nữ quen dùng, tiểu dân tuyệt sẽ không nhận lầm! Đại nhân, cầu ngài tin tưởng tiểu dân đi. Tiểu nữ dù không phải tiểu thư khuê các, cũng là như châu như bảo nâng ở trong lòng bàn tay nuôi lớn, không thể ngay cả một thi thể đều tìm không thấy a ——”

Chân Thế Thành không khỏi nắm chặt đơn kiện.

Quỷ hồn báo mộng là thật là giả tạm thời không nói, Tú nương tử cùng Trì viên ngoại hai người không liên quan nhau đều cáo trạng Trường Hưng Hầu thế tử, nếu nói Trường Hưng Hầu thế tử một chút vấn đề cũng không có, hắn tuyệt không tin.

Làm sao đến Trường Hưng Hầu phủ tìm tòi hư thực đây?

Chân Thế Thành tâm niệm vừa chuyển, đã có chủ ý.

Tự Cẩm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm Truyện Tự Cẩm Story Chương 122: Khổ chủ thứ hai
9.3/10 từ 40 lượt.
loading...