Truyền Thuyết Hồ Ly
C8: Hoá người
“Mẫu thân, chúng ta không nói trước với đệ ấy, liệu sau này đệ đệ có trách chúng ta không?” Đinh Trình Đan gối đầu trên đùi Hồ đế mà lầm bầm.
Hồ đế vuốt nhẹ mái tóc của khuê nữ, “Nó muốn hận hay muốn trách cũng được, nếu nói tất cả là vì tốt cho nó cũng không đúng, ta chỉ không muốn thấy hài tử của mình bước từng bước đến chỗ chết mà thôi”
Đinh Trình Đan lau nhanh giọt nước mắt đang lăn dài xuống, lời muốn nói lại nghẹn ở cổ họng. Hồi lâu, nàng bật dậy, nén đi giọng nói đang run lên, tránh không nhìn mẫu thân mà chạy ra ngoài, “Con đi thăm đệ đệ”
Đinh Trình Đan ngồi bên tảng băng lơ lửng giữa không trung, tay mân mê những cánh hoa trong hồ, nơi nàng chạm đến cánh hoa khẽ nâng lên, hơi phiếm hồng trong giây lát.
“Ta xin lỗi...Lẽ ra tỷ tỷ nên nói trước với đệ… để đệ không phải phạm phải sai lầm như ta”
Đinh Trình Đan càng nghĩ, trái tim nàng càng đau đớn, nước mắt tí tách rơi xuống mặt hồ.
Trước kia khi Đinh Trình Đan vẫn còn là một con hồ ly nhỏ tinh nghịch, nàng thường xuyên trốn khỏi Hồ tộc mà chạy ra Nguyệt lâm để đùa nghịch với lũ dây leo.
Mặc dù hồ đế đã nhiều lần căn dặn không được chạy ra phía bìa rừng, ấy vậy mà Đinh Trình Đan vẫn không để lọt tai, lén lút mà chạy ra ngoài để nhìn ngắm thế giới loài người.
Không ngoài dự liệu, nàng bị đội săn bắt được, chân còn bị mũi tên đâm vào. Trong lúc còn nửa tỉnh nửa mơ, Đinh Trình Đan nhìn thấy một nam nhân chạy đến ôm chặt lấy mình, trên người chàng toả ra một mùi hương vô cùng tuyệt diệu, mùi hương ấy khắc sâu trong tâm trí của nàng, sâu đến mức vĩnh kiếp không thể quên.
“Chàng ôm ta về trị thương, chăm sóc cho ta đến từng miếng ăn giấc ngủ... Trên người chàng có vết thương do dã thú cào xé, là ta giúp chàng chữa lành...”
Ngày tháng sống cùng nhau quấn quýt không rời, mãi đến ngày mà Đinh Trình Đan mọc chiếc đuôi thứ tám, nàng có thể hoá thành người.
“Hâm Nhi có biết không?! Ta lầm tưởng việc yêu chàng và trở thành người giống như chàng...”
Bởi vì ở bên cạnh con người nên thời gian chuyển hoá của hồ ly chậm hơn nhiều so với ở lãnh địa của hồ tộc, Đinh Trình Đan mong muốn trở thành một người giống như nam nhân ấy, có đủ sức mạnh và bản lĩnh để xứng đôi vừa lứa với chàng.
“Nhưng thời gian trôi qua mới có một nửa, gia đình chàng lại đột nhiên tìm đến một cô nương... Nàng ấy rất xinh đẹp, đôi mắt vô cùng trong sáng...”
Đinh Trình Đan bất giác cười trong nước mắt, nàng nhìn xuống hồ, mặt nước phản chiếu lại là gương mặt của nàng. “Chàng nói nét mặt của ta giống hệt nàng ấy... Nhưng rõ ràng ta mới là người đến trước kia mà!”
Lúc này Đinh Trình Đan mới chợt hiểu, nâng khăn sửa túi cho chàng chỉ có thể là một cô nương.
“Vậy nên ta đã thay đổi”… “Ta chọn trở thành nữ nhân”
Đêm đó trời đang yên tĩnh lại nổi sấm rất to, từng cơn sét váng xuống như muốn xé đôi cả bầu trời. Đinh Trình Đan hoá thành một nữ nhân xinh đẹp, nhưng vì phạm vào cấm kị, cô nương kia đã hoá rồ mà truy sát nàng, nam nhân ấy sau khi chứng khiến sự việc cũng chẳng hề ngăn cản, còn có ý muốn lột da hồ ly để mang đi bán.
Hồ ly vừa thành người tất nhiên là yếu ớt, nàng chỉ có thể lẫn trốn dưới sự truy lùng của đám người man rợ.
Nói đến đây Đinh Trình Đan oà khóc như một đứa trẻ, nàng khóc cho thoả sự đau đớn và day dứt trong lòng. “Tất cả đều là lỗi của ta, ta xin lỗi...”
Nếu lựa chọn thay đổi, hoặc là người chết, hoặc là hồ ly chết. Cô nương đó không giết được nàng, nên đã tự giết chính mình, nam nhân đó chẳng hề bị ảnh hưởng, chẳng qua là vì lòng tham cá nhân của hắn đã hiện rõ nguyên hình mà thôi.
Hắn vì sự ra đi của ả ta mà đau lòng tột độ, cuối cùng cũng tự sát. Hồ đế sau khi biết chuyện vô cùng tức giận, không chỉ nhốt Đinh Trình Đan lại, người còn mang linh hồn của hắn ném xuống dòng Vong Xuyên, để hắn vĩnh kiếp sống trong sự dày vò của ma quỷ, không thể luân hồi.
Đinh Trình Đan may mắn thoát chết, nhưng đó cũng là dây xích trói nàng lại cả đời, nhiều lần nàng ta lẻn xuống địa giới để cầu xin cho cô nương đó sớm đầu thai siêu thoát, nhưng vì tự sát là đại tội, trước khi chết còn mang sát ý, vậy nên phải ở lại hầu hạ bên cầu Nại Hà thêm một nghìn năm nữa.
Rồi nàng bật cười thật lớn, “Người ta yêu muốn giết ta, còn ta thì giết người mà chàng yêu…”
Lệ nàng ướt đẫm gương mặt, “Vậy nên.. Hâm Nhi, đệ phải sống cho thật tốt, đừng bao giờ phạm vào cấm kỵ như ta, có biết không?!” Âm thanh của Đinh Trình Đan nhỏ dần, giọng nàng nghẹn ứ, đứng nhìn tảng băng một lúc rồi rời đi.
Hồ đế của hồ tộc chỉ có thể là nữ nhân, mà khi Đinh Trình Đan biết mình phạm phải cấm kỵ đã chết đi tâm niệm, hết lòng bảo vệ tiểu hồ ly có thể chuyển hoá thành hồ đế kế vị. Cho đến khi, nàng biết tiểu hồ ly đã chọn hoá thành nam nhân.
Hai ngày sau cũng là lúc linh mật chín rộ, nhìn quả đỏ trên cây dần trở nên trong suốt lấp lánh, Hồ đế thở nhẹ một hơi dài. “Tiểu Đan, con mang Hâm Nhi đến đây”
“Vâng thưa mẫu thân”
Lúc Đinh Trình Đan quay trở lại, tiểu hồ ly vẫn chưa thật sự tỉnh táo, mãi cho đến khi mùi hương toả ra từ mật thụ đánh thức nó từ trong cơn mê, nó vội nhảy vọt xuống đất mà kêu lên. Tiểu hồ ly điêu luyện mà nhảy sang bên kia bờ suối, thoắt cái đã ngoạm lấy linh mật quả rồi nhảy về bờ bên này.
Mật vừa chảy thành vệt sáng chui tọt vào bụng, bốn chân của tiểu hồ ly đã mềm nhũn xuống, bắt đầu phát ra tiếng kêu ư ử. Hồ đế nhanh chóng thi pháp để giảm đau cho nó, cũng thúc đẩy quá trình hoá người diễn ra nhanh hơn.
Mây đen vừa bay khỏi trăng, ánh trăng vàng rực đã rọi thẳng xuống cơ thể nhỏ bé đang từ từ lớn lên của tiểu hồ ly. Bộ lông trắng muốt trên người hoá thành một lớp y phục mỏng, ôm trùm lấy cơ thể đang lớn dần của nó.
Dưới sự hỗ trợ của Hồ đế, việc hoá thành người của hồ ly vô cùng dễ dàng, đôi chân nhỏ xíu dần trở nên thon dài, ló ra khỏi lớp y phục trắng, gương mặt đáng yêu cũng bắt đầu rộ nét chững chạc.
Việc biến thành người đã hoàn tất trong êm đẹp, vòng tròn bảo vệ tiểu hồ ly cũng biến mất. Lúc này, đột nhiên gió lại thổi lớn, sấm sét đua nhau đánh sáng cả một vùng trời, mây đen ùn ùn trút nước xuống, thác nước đang yên lành cũng bắt đầu nổi cơn tanh bành, đổ ầm ầm xuống hạ lưu, ánh trăng trong veo ban nãy cũng đã bị nuốt chững giữa màn đêm đen đặc.
“Mau, mang Hâm Nhi về điện!”
Truyền Thuyết Hồ Ly