Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 72: Mất tích

“Du sư huynh, sao ngươi không đi tiếp?” Giang Lưu thấy hắn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, trong mắt lóe lên một chút lo lắng.

Tuy Du Tiểu Mặc thường vứt đồ bừa bãi, hay quên trước quên sau, nhưng ở trên địa bàn của người khác, hắn vẫn hiểu phải để tâm một chút, tên Giang Lưu này biểu hiện cổ quái như vậy, thật sự làm hắn không thể nào an tâm mà đi tiếp, huống gì Giang Lưu còn là người của Thiên Phong.

“Giang sư đệ, chúng ta chỉ nói mấy câu thôi mà, cần gì mà đi xa như vậy?”

“Việc này… không gạt ngươi, thực ra ta có một thứ muốn cho ngươi xem, cho nên mới muốn dẫn ngươi tới thẳng đó.”

Giang Lưu ấp úng kiếm cớ, thật ra trước khi đến cũng đã nghĩ tới các loại hậu quả, nhưng không ngờ Du Tiểu Mặc lại dứt khoát đi cùng với mình như vậy, cho nên mấy cái cớ cậu ta nghĩ kỹ lúc trước hiện tại đã phát huy công dụng rồi.

“Nếu như ta đoán không nhầm, thì hướng hẳn là đi tới phía sau núi phải không, chẳng lẽ thứ ngươi nói lại ở sau núi?” Du Tiểu Mặc khó tin dò hỏi, nếu như hắn không lầm thì cái tên Giang Lưu này cũng giống như hắn, lần đầu tiên tới Trung Mạch mới đúng.

“Đúng, đúng vậy.” Giang Lưu căng thẳng nói.

Du Tiểu Mặc không còn gì để nói, người này nói dối cũng không biết đường mà che giấu, nhìn cái bộ dạng căng thẳng kia, rõ ràng có vấn đề.

Tuy nhiên Lăng Tiêu lúc nào cũng nói hắn ngốc, nhưng dù hắn có ngốc đến mấy, cũng không thể không nhận ra nổi chút sơ hở này, nghĩ đến thân phận của Giang Lưu, cùng với hành động vô duyên vô cớ tự dưng tới tìm mình, rõ ràng là bị người khác sai khiến, mà cái người kia, rất có thể là kẻ hận hắn tới tận xương tủy - Thang Vân Kỳ, nếu thật là cô ả, thì tất cả đều hợp lý rồi.

“Giang sư đệ, ta cảm thấy tốt nhất đừng tới phía sau núi, dù sao đây cũng là Trung Mạch, đừng tùy tiện chạy loạn.”


Du Tiểu Mặc nghĩ rất có thể Giang Lưu đang bị Thang Vân Kỳ uy hiếp, tuy rằng đồng tình với cậu ta, nhưng hắn không phải là người đã biết rõ nguy hiểm rình rập mà còn theo vào, đành phải vòng vo ám chỉ cho Giang Lưu, hy vọng cậu ta hiểu được.

Giang Lưu cắn cắn môi dưới, trong mắt lóe lên một ít giãy dụa.

Du Tiểu Mặc thấy thế cũng khônh đành lòng, liền nói, “Ta biết Thang Vân Kỳ sai ngươi làm việc này, nếu không thì vậy đi, ngươi hãy nói thẳng với Thang Vân Kỳ, nói kế hoạch đã bị ta đoán được, ta bảo cô ta tự đến mà tìm ta, như vậy chắc là Thang Vân Kỳ sẽ không làm khó ngươi đâu.”

“Du sư huynh, vô dụng thôi.” Mắt Giang Lưu rơm rớm nhìn hắn, chợt cúi đầu xuống, “Nếu Thang sư tỷ biết rõ ta không làm tốt việc nàng giao, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, tuy ta là đệ tử của Thiên Phong, nhưng sau khi Thang sư tỷ biết rõ ta và ngươi là đồng hương, nàng vẫn rất ghét ta, có đôi khi còn dẫn người tới tìm ta gây phiền phức, nàng thậm chí còn uy hiếp ta không được nói cho sư phụ.”

Nghe xong lời này, hàng lông mày của Du Tiểu Mặc nhíu chặt, hắn thật không ngờ Thang Vân Kì lại là loại người này.

Bởi vì ghét hắn, thậm chí còn ghét lây cả đồng hương của hắn, còn ỷ mình là con gái của chưởng môn để ức hiếp Giang sư đệ, loại hành vi này quá độc ác, nhưng đồng tình thì cũng chỉ là đồng tình mà thôi, hắn cũng bất lực, nếu như không có Lăng Tiêu che chở chỉ sợ chính hắn đã bị Thang Vân Kỳ hành hạ tới chết rồi.

“Giang sư đệ, ta cảm thấy ngươi cần phải nói chuyện này cho sư phụ ngươi biết, sư phụ ngươi đã vừa ý với tiềm năng của ngươi, chắc ông ấy cũng sẽ xem trọng ngươi thôi, nếu ngươi nói với sư phụ, nhất định sư phụ ngươi sẽ ra mặt.” Du Tiểu Mặc thành tâm thành ý mà đề nghị.

“Cám ơn ngươi, nhưng Thang Vân Kỳ là con gái của chưởng môn. Ta… ta không đấu lại, sư phụ có thể giúp ta, nhưng không giúp ta cả đời được.” Đôi mắt Giang Lưu ngấn lệ, nhưng ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc lại tràn đầy cảm kích.

Du Tiểu Mặc bị cậu ta nhìn bằng ánh mắt này, đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi trào dâng.



“Như vậy đi, ngươi chuyển lời giúp ta, nói với Thang Vân Kỳ là ta hẹn nàng ở lối rẽ chúng ta mới đi qua, ta sẽ tự mình nói với nàng.”

Kỳ thật Du Tiểu Mặc cũng không có nhân cách cao thượng tới vậy, lén gặp Thang Vân Kỳ là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng mà dù sao thì Giang Lưu cũng là đồng hương của hắn, cũng là người đầu tiên hắn gặp từ sau khi tới đây, cũng may mà quen biết cậu ta, hắn mới biết mình đang ở thế giới nào, hiện tại Giang Lưu lại vì mình mà bị giận cá chém thớt, có lẽ hắn phải chịu một phần trách nhiệm.

“Làm vậy có được không?” Đôi mắt Giang Lưu đẫm lệ.

“Ta nói được là được, dù sao lần này không thành, Thang Vân Kỳ vẫn sẽ nghĩ cách tìm ta gây phiền phức, còn không bằng giải quyết hết một lần.”

Khóe mắt Du Tiểu Mặc có chút run rẩy, hắn cứ tưởng Giang Lưu là một thiếu niên hoạt bát sáng sủa, không nghĩ cậu ta lại thích khóc như vậy, tuyến lệ còn tốt hơn cả con gái nữa, nói khóc là khóc được luôn.

“Cám ơn ngươi!” Giang Lưu rốt cục cũng ngừng khóc, run run nói cảm tạ.

“Ừa, vậy ngươi đi nhanh đi, miễn cho nàng chờ lâu lại giận lây sang ngươi, ta đi tới chỗ kia chờ.” Tiếc là cậu ta không phải nữ hài tử, nếu không Du Tiểu Mặc rất có thể ga lăng một lần, lấy khăn tay cho cậu ta lau mặt.

“Vậy ta đi trước nha, gặp lại sau Du sư huynh.” Giang Lưu vẫy vẫy tay với Du Tiểu Mặc, sau đó mới chạy đi báo cho Thang Vân Kỳ.

Chờ Giang Lưu chạy mất, Du Tiểu Mặc rốt cục không giả bộ được nữa rồi, ai bảo ngươi làm màu, ai bảo ngươi mềm lòng, giờ thì vui rồi, lát nữa lại phải gặp đại tiểu thư điêu ngoa kia, thật sự là… có chút sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại, Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy hay là gọi Lăng Tiêu tới thì tốt hơn, nếu Thang Vân Kỳ muốn ra tay với hắn, ít ra còn có Lăng Tiêu cản lại.



Giải quyết xong vấn đề này, Du Tiểu Mặc vừa ngâm nga một bài hát vừa dò theo đường cũ trở về.

Ngay lúc hắn chưa đi xa, một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện ở vị trí hai người mới đứng, bóng đen nhìn phía Du Tiểu Mặc rời đi, thân hình thoắt một cái là biến mất, phương hướng tàn ảnh đi tới đúng là nơi Du Tiểu Mặc đang đứng.

Bên kia, Giang Lưu đã chuyển lời của Du Tiểu Mặc lại cho Thang Vân Kỳ.

Thang Vân Kỳ vừa nghe tới Du Tiểu Mặc lại dám can đảm hẹn nàng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ vui sướng, “Giang sư đệ, ngươi nói thật không, Du Tiểu Mặc thực sự hẹn ta gặp ở chỗ kia hả, có phải hắn đã biết kế hoạch của ta rồi không, cho nên cố ý nói thế để trốn thoát khỏi chúng ta?”

“Không có khả năng, chắc chắn hắn sẽ tới.” Giang Lưu cúi đầu, không ai thấy rõ nét mặt.

“Được rồi, vậy ta sẽ tin ngươi một lần, ta biết ngay phái ngươi đi sẽ thành công mà, ngươi làm tốt lắm, tiếp theo không có việc của ngươi nữa, ngươi có thể đi, mặt khác, ta không muốn có người khác biết chuyện này, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?” Thang Vân Kỳ hài lòng vỗ vai Giang Lưu, may mà nàng có lá bài này, lần này tuyệt đối phải cho Du Tiểu Mặc sáng mắt ra, cho hắn biết đại sư huynh là của ai.

“Ta biết rồi, Thang sư tỷ.” Giang Lưu nhếch môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, nhưng đáng tiếc không ai nhìn thấy.

Vì vậy, Thang Vân Kỳ mang theo hai tên tùy tùng chậm rãi đi tới địa điểm Du Tiểu Mặc hẹn gặp mặt, tuy rằng chỗ kia thường xuyên có người qua lại, nhưng lúc này mọi người đều nghỉ ngơi sau trận đấu, làm gì còn ai hưng phấn tới nỗi đi dạo quanh, căn bản không có một bóng người, tính toán của Du Tiểu Mặc lần này đã lầm rồi.

Mang theo tâm trạng dễ chịu, đám người Thang Vân Kỳ rất nhanh đã tới địa điểm gặp mặt.



“Không phải Giang sư đệ đã nói Du Tiểu Mặc sẽ đợi chúng ta ở đây sao? Căn bản chẳng có ma nào hết, chẳng lẽ chúng ta bị lừa?” Một tên tùy tùng nghi ngờ.

“Ta cảm thấy có khả năng là Giang sư đệ đã bị Du Tiểu Mặc lừa rồi.” Tên tùy tùng còn lại cũng nói ra phỏng đoán của bản thân.

Sắc mặt Thang Vân Kỳ âm u, “Các ngươi nói đều có lý, chỉ là theo như Giang sư đệ nói, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ không lừa hắn, bây giờ không thấy tăm hơi Du Tiểu Mặc đâu, có phải có nguyên nhân khác không?” Nói cho cùng, nàng không muốn buông tha cho cơ hội vất vả lắm mới có được này.

“Nếu không, chúng ta chờ thêm một lát.” Tùy tùng một cẩn thận dò hỏi.

“Vậy cứ làm thế đi.” Thang Vân Kì lạnh giọng gằn từng chữ, nếu như Du Tiểu Mặc dám lừa nàng, thù mới hận cũ, nàng nhất định phải làm cho hắn chết cũng không yên thân.

Chỉ là cả ba người đều không ngờ được, họ không thể đợi được Du Tiểu Mặc, ngược lại còn đợi được một người khác.

Trên thực tế, lúc Du Tiểu Mặc vừa rời phòng thì Lăng Tiêu đã phát hiện, ngoại trừ có thể tạo ảo giác, thì kết giới y giăng còn có cảm giác, bất luận là ai ra vào kết giới của y, y đều biết được, cho nên y biết rõ có người tới tìm Du Tiểu Mặc, khí tức của người kia y không biết, nhưng Du Tiểu Mặc lại đi cùng người kia.

Nghĩ tới chỗ này, Lăng Tiêu cảm thấy không vấn đề gì to tát, cũng không quan tâm nữa, nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, Lăng Tiêu rốt cục cũng phát hiện ra điều kì lạ, Du Tiểu Mặc vẫn chưa về, việc này có chút kỳ quái.

Người quen biết Du Tiểu Mặc không nhiều lắm, đặc biệt là ở Trung Mạch, người quen của hắn chỉ có Phục Tử Lâm, các sư huynh đệ đồng môn của hắn cũng không thể tới Trung Mạch được, hơn nữa dù bọn họ có thể tìm tới Du Tiểu Mặc rồi gọi hắn đi ra ngoài, Lăng Tiêu cũng không có khả năng không nhận ra người đó là ai.

Phát giác được chuyện kì quái, Lăng Tiêu tạm biệt hai vị sư đệ, lần theo mùi của Du Tiểu Mặc tìm tới.

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Story Chương 72: Mất tích
8.1/10 từ 61 lượt.
loading...