Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 716: Xuất hiện và cảm tạ

“Bọn chúng xa lánh các ngươi như vậy, các ngươi việc gì phải liều mạng thế này?”

Đúng lúc này, Hà Bình bị thiếu niên tóm lấy đột nhiên lên tiếng, giọng nói có cảm giác rất trầm lặng, như thể chỉ lơ đãng nói ra, nhưng kỳ dị hơn cả là bên trong âm thanh ấy còn ẩn chứa ý đồ tiêm nhiễm đầu độc.

Hai người không khỏi quay sang nhìn nhau.

Thiếu niên nghiêng đầu thắc mắc: “Chúng ta có vẻ gì dốc sức liều mạng sao?”

Hà Bình: “…”

Chẳng lẽ không phải? Đám thành viên lão luyện của Bạch Sa đều vội vã chạy lên mặt nước, chỉ sợ đánh nhau dưới đáy biển sẽ bị thiệt thòi, chỉ có hai người các ngươi là đuổi theo như không muốn sống, quan trọng nhất là, chú ý nhầm trọng điểm rồi đó, gã muốn hai người này đồng cảm với câu nói đầu tiên cơ mà.

“Ta cảm thấy rất vui mà, mấy việc này như trò trẻ con á.” Thiếu niên không hiểu dụng ý của gã, lơ đễnh đáp, mà cũng phải thôi, chẳng lẽ còn hy vọng cường giả siêu cấp đi sợ hãi một con hải thú bé bé? Không được đâu nha, nhỡ việc này bị truyền tới đại lục Thông Thiên, người ta sẽ cười rớt hàm mất.

“Chẳng lẽ các ngươi không tức giận sao?” Hà Bình khô khốc nói một câu tối nghĩa.

Thiếu niên nhướn mày: “Tức cái gì?”

Hà Bình lại cứng họng, rốt cuộc thì hắn ngu thật hay giả vờ ngu? Không biết vì sao nét mặt của thiếu niên rất nghiêm túc, gã căn bản không biết hắn đang nghĩ gì.

“Đừng đùa nữa, ‘chính sự’ quan trọng hơn.” Lúc này, nam nhân cao lớn mới lên tiếng, giọng điệu mang theo sự cưng chiều và thích thú.

Thiếu niên lập tức bĩu môi, “Ai chơi chớ, em không hiểu thật mà, được rồi…”


Đối diện, hải thú cảm giác được sự khinh thị gầm lên giận dữ, nước biển cuồn cuộn, vòng xoáy khổng lồ lại hình thành trên mặt biển, thiếu niên còn chưa nói hết lời, nó đã quẫy cái thân dài mấy chục mét lao về phía họ, tốc độ rất nhanh, nhưng trong mắt hai người thì chậm lắm lắm ấy.

Hà Bình thấy thiếu niên giao gã cho nam nhân, sau đó bước lên phía trước vài bước, cơ thể gầy yếu đưa lưng về phía gã, tại thời khắc này, thiếu nhiên bỗng cho gã cảm giác hắn chính là chúa tể của thế giới này, cảm giác này rất kì quái, nhưng cảnh tượng kế tiếp đã khiến hai mắt gã trợn thật lớn.

Các thành viên Bạch Sa đứng trên mặt biển cũng chứng kiến xoáy nước khổng lồ thình lình xuất hiện, hiển nhiên là con hải thú kia vẫn chưa đi, không khỏi lộ vẻ sốt ruột, tình hình này có vẻ vẫn chưa giải cứu phạm nhân thành công, nếu không thì hải thú đã sớm đào tẩu.

“Chúng ta mau xuống hỗ trợ, không thể để cho Hà Bình đào tẩu.”

Một người vừa dứt lời, bốn người lập tức bay về phía nước xoáy, họ không muốn thừa nhận, lần này Hà Bình không đào tẩu được rất có thể là nhờ công lao của hai tay lính mới, giờ chỉ còn cách lập công chuộc tội, nhưng họ vừa khởi hành, một tiếng ầm ầm đột nhiên truyền tới từ dưới đáy biển, mực nước biển bắt dầu dâng lên bằng tốc độ chóng mặt, nói không chừng đứng hơi gần sẽ bị vạ lây.

“Mau tránh ra!”

Bốn người cảm ứng được nguy hiểm vọt tới, vội vã lui lại.

Vừa dứt lời, một con hải thú phá vỡ mặt biển, như thể nó vừa bị ai đó đá ra khỏi đáy biển vậy, kèm theo là bọt nước văng tung tóe, hải thú phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi rơi xuống và đập mạnh vào mặt biển.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người choáng váng tới không nói lên lời.

Hải thú không chìm xuống đáy biển, một lát sau liền hóa thành hình người, bị một người nam nhân xách tới, nam nhân chính là Lăng Tiêu mà họ đã xa lánh, còn phạm nhân Hà Bình đang nằm trong tay Du Tiểu Mặc.

Thấy hình ảnh đó, cả bốn người đều trầm mặc, nếu hiện tại vẫn không rõ cơ sự thì họ đúng là kẻ đần, chỉ dựa vào hai người đã bắt được cả Hà Bình và hải thú, hiển nhiên thực lực của hai người cao hơn họ nhiều lắm, thế mà trước kia họ còn nói gì mà đừng làm vướng chân chúng tôi, kết quả thì sao, sự thật đã tát cho họ một cú như trời giáng.



Khi họ chạy tới đã thấy tình cảnh này, ánh mắt Kiều Sâm rơi vào Hà Bình và đồng bọn nằm trong tay lính mới, ánh mắt lóe lên, bầu không khí chìm vào sự im lặng kì lạ.

“Đội… Đội trưởng, mất thuyền rồi.”

Thành viên mặc quân trang hổ thẹn phá vỡ sự trầm mặc, nhưng hiển nhiên là nội dung có chút lãng nhách, người có mắt đều biết thuyền đã mất rồi.

Kiều Sâm gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, “Làm tốt lắm.”

Bởi vì không thể phái người điều tàu thủy tới lần nữa, Kiều Sâm quyết định rời khỏi vùng hải vực này, đương nhiên phải cẩn thận không để ai phát hiện, sau đó, bọn họ bắt đầu xuất phát.

Trên đường, những thành viên cũ của Bạch Sa đều không lên tiếng, cả một đám im lặng như không có gì để nói, nhất là Trương Long và một người nữa lúc trước còn lớn tiếng nói lính mới vướng víu nặng nợ, quả thực chỉ hận không thể làm cho bản thân biến mất, mà người nói không ngừng lại biến thành Du Tiểu Mặc.

Hắn lúc này trở thành một thiếu niên ngây thơ lãng mạn, líu ra líu ríu như thể chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng trên Trái Đất, mà nam nhân bên cạnh hắn vĩnh viễn nhìn hắn với nét mặt dịu dàng và nụ cười bao dung.

Trên thực tế, không ai biết tình huống phải đổi ngược lại mới phải.

Là một người Trái Đất chính hiệu, đáng lẽ ra lòng hiếu kỳ của Du Tiểu Mặc không thể lớn hơn Lăng Tiêu đúng không, nhưng hắn đã rời khỏi nơi này quá lâu, rất nhiều chuyện đều mang lại cảm giác rất xa xôi, hơn nữa vừa trở về đã gặp phải sự kiện kiểu này, hắn cảm giác cả đời trước mình sống quá vô dụng, và cánh cửa thế giới mới đã mở ra như vậy đó!

Tuy trong lần hành động này bị hai con hải thú đánh lén, tới thuyền cũng mất, nhưng thu hoạch rất phong phú.

Ngoại trừ bản thân Hà Bình thì cả đồng bọn của gã đều bị tóm gọn, đợi khi bọn họ giải phạm nhân tới học viện Lôi Đình, quả nhiên cấp trên rất vui mừng, nghe nói rất có thể khen thưởng sẽ tăng gấp bội.



“Kiều đội trưởng, xin dừng bước.”

Phó hiệu trưởng của học viện Lôi Đình đột nhiên đi ra khỏi cổng trường, vội vội vàng vàng gọi họ lại.

Kiều Sâm dừng bước, nghi hoặc quay đầu hỏi, “Phó hiệu trưởng còn có chuyện gì?”

Khuôn mặt đôn hậu của phó hiệu trưởng nở một nụ cười rất tươi, ánh mắt lại liếc nhìn thành viên phía sau Kiều Sâm, sau đó mới giải thích: “Là thế này, mấy học sinh bị hai gã phạm nhân mà các cậu áp giải sát hại đó, tình cờ là hiện tại gia đình của một người trong số đó đang có mặt ở học viện Lôi Đình, họ biết rõ các cậu có công bắt người, cho nên muốn nói lời cảm tạ trước mặt.”

“Việc này…” Kiều Sâm do dự nói, “Phó hiệu trưởng, chúng tôi chỉ phụ trách áp giải thôi, người thực sự bắt được phạm nhân là một người khác.”

Phó viện trưởng cười ha hả: “Nhưng tên phạm nhân còn lại do các cậu bắt được đúng không.”

Kiều Sâm lập tức hiểu rõ nguyên nhân, liền nói: “Phó hiệu trưởng, thật ra người bắt được phạm nhân là hai thành viên mới của Bạch Sa, người nhà nạn nhân nên cảm tạ họ mới phải.”

“Hả? Vậy họ là?” Phó hiệu trưởng kinh ngạc nhướn mày, nhìn theo tầm mắt Kiều Sâm thấy hai người đứng cuối cùng, một nam nhân cao lớn và một thiếu niên có vẻ rất vô hại.

Kiều Sâm không nói rõ tình huống cụ thể, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, nếu người nhà nạn nhân đã muốn ra mặt nói lời cảm tạ, ông liền để Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi theo họ.

Hai người có vẻ rất bất ngờ, nhưng bọn hắn không nói gì thêm, lên tiếng chào hỏi Kiều Sâm một câu rồi đi theo phó hiệu trưởng vào học viện Lôi Đình.

Du Tiểu Mặc vừa đi vừa tò mò, đây là lần đầu tiên hắn biết trên Trái Đất còn có nơi như thế này đó, quy cách cũng na ná như học viện Đạo Tâm, đều là nơi dạy học, nhưng bản chất khác nhau, hơn nữa nơi này đều được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại, mang lại cho hắn cảm giác rất thân thiết.



Du Tiểu Mặc dẩu môi, “Sự thật chứng minh, dù gia tộc của em thật sự là Du tộc, nhưng với thân phận của em, em cũng không thể vào những chỗ như thế này.” Nếu không thì sao hắn lại đi học mười mấy năm như một người bình thường chứ, hắn đâu có chết lúc ba tuổi, hắn nhớ rõ mình học từ tiểu học đến trung học đều là những tri thức của người bình thường.

Lăng Tiêu nghe hắn phàn nàn, không khỏi cười cười, “Phu nhân thân yêu, nếu lúc trước em tới những chỗ như thế, em cũng không gặp được ta.”

“Cho nên anh phải coi trọng em đó nha, chỉ vì gặp được anh mà em đã phải chết một lần đó, em đây đã hy sinh cả cuộc đời quý giá của mình, anh phải đền bù tổn thất cho em.” Du Tiểu Mặc dõng dạc nói.

“Yên tâm, vi phu nhất định sẽ đền bù tổn thất cho em thật nhiệt tình!” Lăng Tiêu cười tủm tỉm.

Du Tiểu Mặc cảm thấy lạnh hết cả người, hắn xoa xoa da gà nổi lên hai cánh tay, dùng hoa cúc để nghĩ cũng biết đền bù tổn thất của y có ý gì, lập tức bổ sung: “Em muốn được đền bù bằng vật chất.”

Lăng Tiêu gật gật đầu, “Ừm, chắc chắn sẽ đền bù bằng vật chất.”

Nghe y nói dứt khoát như vậy, Du Tiểu Mặc thấy nghi ngờ sao đó, hắn nói không sai chứ hả? Nhưng thái độ của Lăng Tiêu lại khiến hắn có cảm giác mình đã hớ miệng, không khỏi cắn cắn môi, vẫn không nghĩ ra được!

Không đợi hắn xoắn xuýt xong, bọn họ đã tới nơi.

Phó hiệu trưởng đưa họ tới cửa phòng hiệu trưởng, vừa gõ cửa, trong phòng lập tức vang lên âm thanh trầm ổn lão luyện, hẳn là hiệu trưởng học viện Lôi Đình.

Đẩy cửa đi vào.

Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua, trong đầu lập tức hiện lên suy nghĩ duy nhất.

Hắn vẫn chưa chẩn bị kỹ càng mà!

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Story Chương 716: Xuất hiện và cảm tạ
8.1/10 từ 61 lượt.
loading...