Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 614: Suy đoán thân phận
Trên mặt đất lênh láng máu tươi, những khối thịt be bét kia tỏ rõ cách đây không lâu, nơi này mới trải qua một trận ngược đãi đơn phương, hai cỗ thi thể, không có cái nào là hoàn chỉnh.
Mà hết thảy đều là kiệt tác của nam nhân nọ, nếu không phải đại đao trên tay y còn dính máu tươi, có lẽ nhìn vào cẩm bào sạch sẽ trắng tinh của y sẽ khó tưởng tượng y mới hành hạ hai tên áo đen đến chết.
Nam nhân ném thanh đao nhuốm máu kia, đây là lần đầu y dùng đao giết người, cảm giác không giống như lúc giết bằng tay không. Mặc dù không gọn gàng linh hoạt, nhưng lâu lâu dùng một lần cũng gọi là có thú, đương nhiên, lén làm sau lưng phu nhân nhà y thôi.
“Không tệ!”
Giọng nói trêu tức sặc mùi hứng thú vang lên sau lưng nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ, người này không phải ai khác, chính là nam tử áo đen vừa mới đuổi giết hai gã Hắc Tri Chu khác.
Nam tử vẫn khiêng thanh Thiêu Hỏa côn như trước, vì cẩm bào quá đen nên không biết có dính chút máu nào không, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn còn đậm hơn lúc trước, thậm chí trên thanh Thiêu Hỏa côn màu tím kia còn dính một ít máu.
“Hơn một tháng trước, có người liên tục quét sạch bảy tám động phủ trong mười lăm ngày, người này là ngươi đúng không?”
Nam tử áo đen liếc nhìn y, mặc dù người này nói ra câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại khẳng định rõ ràng, như thể cho dù nam nhân có phủ nhận thì hắn cũng không tin.
Ánh mắt thản nhiên của nam nhân chuyển từ thanh đao qua người đối phương, mang theo ý dò xét, khóe miệng dần dần cong lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Cho nên?”
“Ta có hứng thú với ngươi, đánh với ta một trận.” Nam tử áo đen tùy tiện đề nghị, ánh mắt kiêu ngạo nhìn y chằm chằm, càng nhìn càng hăng hái, rõ ràng là phần tử hiếu chiến, chắc chắn đây là một người lúc nào cũng đắm chìm trong máu tanh và giết chóc.
Nam nhân thờ ơ liếc nhìn hắn: “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”
“Ha ha!” Nam tử áo đen không giận mà còn cười lớn. Hắn là một người độc đoán bá đạo, sống lâu như vậy, đây không phải là lần đầu tiên có người nói với hắn câu này, nhưng đây lại là người duy nhất khiến hắn tin tưởng lời nói của y, bởi vì y nói không sai, đúng là hiện tại hắn không phải là đối thủ của y.
“Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
Hắn không bị cuồng ngược đãi, rõ ràng biết mình không phải đối thủ của người ta mà vẫn đâm đầu vào, sở dĩ muốn đấu với nam nhân một trận là vì hắn tin tưởng chỉ có chiến đấu mới khiến mình trở nên lợi hại, đột phá trong hiểm nguy, bùng nổ trước sinh tử, đây mới là phương châm sống của hắn.
“Không rảnh!” Nam nhân lạnh lùng ném cho hắn một câu, xoay người rời đi.
Bóng nam tử áo đen lóe lên, cản trước mặt y, cố chấp: “Không được, ngươi phải đánh với ta một trận.”
Ánh mắt nam nhân trầm xuống.
Phía bên kia, lôi vân nổi lên thật lâu, cuối cùng cũng bạo phát.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên đứng từ phía này chỉ có thể nghe được tiếng sấm nhỏ.
Không có Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc phải tự đối phó với lôi vân, cũng may là hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, cộng thêm thực lực của hắn không tệ, bởi vậy cho dù uy lực của lôi vân tứ phẩm mạnh hơn tam phẩm một chút, hắn vẫn thành thạo.
Giải quyết xong lôi kiếp, Du Tiểu Mặc bỏ linh đan đang có ý định đào tẩu vào bình, đợi hắn chạy ra bên ngoài, Hoàng Thử thú lại nói cho hắn biết Lăng Tiêu ra ngoài vẫn chưa trở về.
Lúc này còn ra ngoài làm gì?
Vì vậy đợi khi Du Tiểu Mặc ôm một bụng tò mò lần theo tung tích tới nơi, Lăng Tiêu đã đánh nhau tưng bừng với nam tử áo đen.
Tu vi của nam tử là cấp mười hai hai sao, thấp hơn Lăng Tiêu hai sao, chưa kể Lăng Tiêu bị nội thương làm giảm thực lực mất một sao, vì thế sự chênh lệch chỉ còn đúng một sao mà thôi.
Có điều thân là một người cuồng chiến đấu, quanh năm đấu đá với các cường giả, kinh nghiệm chiến đấu của nam nhân phong phú hơn Lăng Tiêu nhiều, cộng thêm việc Lăng Tiêu cố tình dây dưa với hắn, kết quả hai người đánh tới nỗi cát bay đá chạy, oanh oanh liệt liệt.
Phạm vi một trăm mét vuông xung quanh đều có “dấu chân” họ để lại khi đánh nhau, hai cỗ thi thể bị Lăng Tiêu tách rời cũng đã biến mất tăm.
Nếu tình huống này xảy ra sớm hơn, nhất định sẽ thu hút tất cả mọi người ở trong Linh Sơn, dù sao người chiến đấu cũng là hai cường giả cấp mười hai. Chỉ là lúc này mục tiêu của mọi người là đỉnh núi, thế nên lúc này chỉ còn mỗi Du Tiểu Mặc đứng nhìn.
Một tiếng sau, hai bóng người giằng co trên không trung rốt cục cũng tách ra.
Thiêu Hỏa côn trên tay nam tử áo đen rực lên ánh sáng màu tím, giống như đang hỗn loạn, Lăng Tiêu đang cầm thanh đại đao vơ vét ở động phủ khác, lưỡi đao mang một màu đen hiếm thấy, vết máu đỏ phía trên vẫn chưa kịp lau sạch.
“Lăng Tiêu!”
Du Tiểu Mặc vội vàng vẫy tay với Lăng Tiêu.
Đương nhiên Lăng Tiêu đã phát hiện ra hắn từ trước, ném cho Du Tiểu Mặc một ánh mắt an tâm.
Không ngờ, động tác nam tử áo đen đột nhiên dừng lại khi nghe thấy cái tên này, con mắt quỷ dị lóe lên vẻ hưng phấn, “Hóa ra ngươi chính là Lăng Tiêu!”
“Ngươi biết ta?” Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, thản nhiên hỏi.
Nam tử thè đầu lưỡi đỏ thắm ra, liếm liếm đôi môi khô ráo, “Đương nhiên, tên của ngươi ta nghe như sấm bên tai, làm sao cũng không quên được, từ rất lâu trước đây ta đã muốn gặp ngươi rồi.”
Đã từng có một khoảng thời gian ngắn, có người có lẩm bẩm cái tên này bên tai hắn, khi ấy hắn cũng muốn gặp người này một lần, chỉ là mãi không có cơ hội chạm mặt.
Hôm nay lại đụng phải một cách tình cờ thế này, đúng là kinh hỉ, bởi vì sự thực khác hoàn toàn với tin tình báo, lúc ấy người khác nói cho hắn biết tu vi của Lăng Tiêu là cấp mười hai một sao, nhưng Lăng Tiêu trước mặt y nhìn thế nào cũng không có khả năng chỉ mang tu vi một sao.
“Vậy ngươi là ai?”
Người hỏi câu này là Du Tiểu Mặc, hắn cảm giác nam tử áo đen trước mắt này vừa giống bạn lại vừa giống địch.
Nam tử không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại cất Thiêu Hỏa côn đi, có vẻ không định đánh tiếp, làm họ khá bất ngờ.
“Ta là ai, về sau các ngươi sẽ biết, hôm nay không phải là lần gặp cuối cùng, ta tin, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp gỡ.”
Nam tử áo đen nhướn hàng lông mày kiếm, ngũ quan sắc bén bỗng sinh ra vẻ tà khí nghiêm nghị, đó là một cảm giác vừa bá đạo vừa đường hoàng, khác với loại mị hoặc bẩm sinh, nhưng lại càng thêm hấp dẫn.
Du Tiểu Mặc nghe mà chẳng hiểu gì, theo ý của nam tử thì có vẻ là người quen, nhưng hắn có thể khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp người này, nam tử là người mang sát khí nặng nhất mà hắn từng gặp từ khi bước vào thế giới này, nếu gặp rồi thì không bao giờ quên nổi.
Nam tử áo đen nói xong liền tiêu sái đi mất.
Tựa như hắn quấn quít lấy Lăng Tiêu đòi đánh một chầu là xong, đi như một cơn gió.
Chỉ là ánh mắt nhìn họ lần cuối đầy ẩn ý sâu xa, nhất là lúc nhìn về phía Lăng Tiêu, cứ có cảm giác trong đó cất giấu sự thích thú mà họ không hề hay biết. Nhưng có thể khẳng định một điều, lúc nam tử áo đen nhìn họ không hề có sát khí, dù chỉ là một chút.
Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, quay qua hỏi Lăng Tiêu, “Anh biết hắn là ai không?”
Lăng Tiêu đang lau vết máu trên đao, sau đó đóng vỏ lại, trước mắt thì y dùng cây đại đao này rất thuận tay, cho nên tạm thời không có ý định ném đi, thấy Du Tiểu Mặc mới trả lời: “Hiển nhiên, hắn hiểu rất sâu về chúng ta.”
“Thì sao chớ, anh có thể đoán được hắn là ai không?” Du Tiểu Mặc hỏi tiếp
“Đại khái.” Lăng Tiêu đáp.
“Đại khái… Ý là đoán được hắn là ai?”
“Ừm.”
“Là ai?”
“Yêu thú cấp mười hai chứng tỏ hắn ở Tây Cảnh, lại biết rõ về chúng ta, mà chúng ta lại không biết hắn, quan trọng nhất là ánh mắt hắn nhìn chúng ta có vẻ gì đó rất chờ mong chuyện sắp đến, còn có vẻ hả hê rất kỳ quái, em cảm thấy hắn là ai?” Lăng Tiêu chỉ ra các manh mối, sau đó hỏi ngược lại.
Du Tiểu Mặc xoa cằm suy nghĩ, một phút trôi qua, hắn không nhịn được mà đưa tay vuốt tóc, năm phút trôi qua, hắn xoắn tóc tới tê cả da đầu, mười phút trôi qua, hắn giương mắt nhìn Lăng Tiêu, cầu đáp án!
“Không nghĩ ra được?” Ánh mắt Lăng Tiêu sặc mùi khi dễ.
Du Tiểu Mặc bĩu môi, phiền não nói: “Trong ấn tượng của em ngoại trừ Chân Long tộc và Huyền Quy tộc có vẻ hữu hảo với chúng ta, người kia có tu vi cấp mười hai, hẳn là thuộc hai tộc này, nhưng em không biết cường giả cấp mười hai nào trong tộc của họ hết, anh bảo em phải đoán thế nào chớ!”
“Em đúng là ngu ngốc đến chết.”
Lăng Tiêu ném ra câu này rồi xoay người bỏ đi, không thèm nói chuyện với hắn.
Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo, nhìn phản ứng của Lăng Tiêu là hắn biết mình đoán sai rồi, nhưng vậy thì hắn càng hồ đồ hơn. Chẳng lẽ là người của Yêu Hoàng tộc, dù sao cũng chỉ có phe của Cơ Hách mới coi họ là kẻ thù, những người khác đều thiên vị Tiểu Kê, chắc không hận bọn họ mới phải.
“Vậy anh nói thẳng đáp án cho em đi!”
Đã biết chỉ số thông minh của hắn rất thấp mà còn bảo hắn đoán, chẳng phải là muốn hắn sốt ruột muốn chết sao.
“Không nói.” Lăng Tiêu không quay đầu lại, lần này quyết tâm không nói cho hắn biết.
Du Tiểu Mặc kêu ca ầm ĩ, cái loại cảm giác đọc đến cuối câu chuyện rồi mà bị kẹt lại ngay ở lời giải đáp này thật sự đáng ghét, chắc chắn tối nay hắn sẽ ngủ không yên cho coi.
Lăng Tiêu tỏ vẻ, thế thì đừng ngủ.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Mà hết thảy đều là kiệt tác của nam nhân nọ, nếu không phải đại đao trên tay y còn dính máu tươi, có lẽ nhìn vào cẩm bào sạch sẽ trắng tinh của y sẽ khó tưởng tượng y mới hành hạ hai tên áo đen đến chết.
Nam nhân ném thanh đao nhuốm máu kia, đây là lần đầu y dùng đao giết người, cảm giác không giống như lúc giết bằng tay không. Mặc dù không gọn gàng linh hoạt, nhưng lâu lâu dùng một lần cũng gọi là có thú, đương nhiên, lén làm sau lưng phu nhân nhà y thôi.
“Không tệ!”
Giọng nói trêu tức sặc mùi hứng thú vang lên sau lưng nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ, người này không phải ai khác, chính là nam tử áo đen vừa mới đuổi giết hai gã Hắc Tri Chu khác.
Nam tử vẫn khiêng thanh Thiêu Hỏa côn như trước, vì cẩm bào quá đen nên không biết có dính chút máu nào không, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn còn đậm hơn lúc trước, thậm chí trên thanh Thiêu Hỏa côn màu tím kia còn dính một ít máu.
“Hơn một tháng trước, có người liên tục quét sạch bảy tám động phủ trong mười lăm ngày, người này là ngươi đúng không?”
Nam tử áo đen liếc nhìn y, mặc dù người này nói ra câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại khẳng định rõ ràng, như thể cho dù nam nhân có phủ nhận thì hắn cũng không tin.
Ánh mắt thản nhiên của nam nhân chuyển từ thanh đao qua người đối phương, mang theo ý dò xét, khóe miệng dần dần cong lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Cho nên?”
“Ta có hứng thú với ngươi, đánh với ta một trận.” Nam tử áo đen tùy tiện đề nghị, ánh mắt kiêu ngạo nhìn y chằm chằm, càng nhìn càng hăng hái, rõ ràng là phần tử hiếu chiến, chắc chắn đây là một người lúc nào cũng đắm chìm trong máu tanh và giết chóc.
Nam nhân thờ ơ liếc nhìn hắn: “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”
“Ha ha!” Nam tử áo đen không giận mà còn cười lớn. Hắn là một người độc đoán bá đạo, sống lâu như vậy, đây không phải là lần đầu tiên có người nói với hắn câu này, nhưng đây lại là người duy nhất khiến hắn tin tưởng lời nói của y, bởi vì y nói không sai, đúng là hiện tại hắn không phải là đối thủ của y.
“Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
Hắn không bị cuồng ngược đãi, rõ ràng biết mình không phải đối thủ của người ta mà vẫn đâm đầu vào, sở dĩ muốn đấu với nam nhân một trận là vì hắn tin tưởng chỉ có chiến đấu mới khiến mình trở nên lợi hại, đột phá trong hiểm nguy, bùng nổ trước sinh tử, đây mới là phương châm sống của hắn.
“Không rảnh!” Nam nhân lạnh lùng ném cho hắn một câu, xoay người rời đi.
Bóng nam tử áo đen lóe lên, cản trước mặt y, cố chấp: “Không được, ngươi phải đánh với ta một trận.”
Ánh mắt nam nhân trầm xuống.
Phía bên kia, lôi vân nổi lên thật lâu, cuối cùng cũng bạo phát.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên đứng từ phía này chỉ có thể nghe được tiếng sấm nhỏ.
Không có Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc phải tự đối phó với lôi vân, cũng may là hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, cộng thêm thực lực của hắn không tệ, bởi vậy cho dù uy lực của lôi vân tứ phẩm mạnh hơn tam phẩm một chút, hắn vẫn thành thạo.
Giải quyết xong lôi kiếp, Du Tiểu Mặc bỏ linh đan đang có ý định đào tẩu vào bình, đợi hắn chạy ra bên ngoài, Hoàng Thử thú lại nói cho hắn biết Lăng Tiêu ra ngoài vẫn chưa trở về.
Lúc này còn ra ngoài làm gì?
Vì vậy đợi khi Du Tiểu Mặc ôm một bụng tò mò lần theo tung tích tới nơi, Lăng Tiêu đã đánh nhau tưng bừng với nam tử áo đen.
Tu vi của nam tử là cấp mười hai hai sao, thấp hơn Lăng Tiêu hai sao, chưa kể Lăng Tiêu bị nội thương làm giảm thực lực mất một sao, vì thế sự chênh lệch chỉ còn đúng một sao mà thôi.
Có điều thân là một người cuồng chiến đấu, quanh năm đấu đá với các cường giả, kinh nghiệm chiến đấu của nam nhân phong phú hơn Lăng Tiêu nhiều, cộng thêm việc Lăng Tiêu cố tình dây dưa với hắn, kết quả hai người đánh tới nỗi cát bay đá chạy, oanh oanh liệt liệt.
Phạm vi một trăm mét vuông xung quanh đều có “dấu chân” họ để lại khi đánh nhau, hai cỗ thi thể bị Lăng Tiêu tách rời cũng đã biến mất tăm.
Nếu tình huống này xảy ra sớm hơn, nhất định sẽ thu hút tất cả mọi người ở trong Linh Sơn, dù sao người chiến đấu cũng là hai cường giả cấp mười hai. Chỉ là lúc này mục tiêu của mọi người là đỉnh núi, thế nên lúc này chỉ còn mỗi Du Tiểu Mặc đứng nhìn.
Một tiếng sau, hai bóng người giằng co trên không trung rốt cục cũng tách ra.
Thiêu Hỏa côn trên tay nam tử áo đen rực lên ánh sáng màu tím, giống như đang hỗn loạn, Lăng Tiêu đang cầm thanh đại đao vơ vét ở động phủ khác, lưỡi đao mang một màu đen hiếm thấy, vết máu đỏ phía trên vẫn chưa kịp lau sạch.
“Lăng Tiêu!”
Du Tiểu Mặc vội vàng vẫy tay với Lăng Tiêu.
Đương nhiên Lăng Tiêu đã phát hiện ra hắn từ trước, ném cho Du Tiểu Mặc một ánh mắt an tâm.
Không ngờ, động tác nam tử áo đen đột nhiên dừng lại khi nghe thấy cái tên này, con mắt quỷ dị lóe lên vẻ hưng phấn, “Hóa ra ngươi chính là Lăng Tiêu!”
“Ngươi biết ta?” Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, thản nhiên hỏi.
Nam tử thè đầu lưỡi đỏ thắm ra, liếm liếm đôi môi khô ráo, “Đương nhiên, tên của ngươi ta nghe như sấm bên tai, làm sao cũng không quên được, từ rất lâu trước đây ta đã muốn gặp ngươi rồi.”
Đã từng có một khoảng thời gian ngắn, có người có lẩm bẩm cái tên này bên tai hắn, khi ấy hắn cũng muốn gặp người này một lần, chỉ là mãi không có cơ hội chạm mặt.
Hôm nay lại đụng phải một cách tình cờ thế này, đúng là kinh hỉ, bởi vì sự thực khác hoàn toàn với tin tình báo, lúc ấy người khác nói cho hắn biết tu vi của Lăng Tiêu là cấp mười hai một sao, nhưng Lăng Tiêu trước mặt y nhìn thế nào cũng không có khả năng chỉ mang tu vi một sao.
“Vậy ngươi là ai?”
Người hỏi câu này là Du Tiểu Mặc, hắn cảm giác nam tử áo đen trước mắt này vừa giống bạn lại vừa giống địch.
Nam tử không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại cất Thiêu Hỏa côn đi, có vẻ không định đánh tiếp, làm họ khá bất ngờ.
“Ta là ai, về sau các ngươi sẽ biết, hôm nay không phải là lần gặp cuối cùng, ta tin, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp gỡ.”
Nam tử áo đen nhướn hàng lông mày kiếm, ngũ quan sắc bén bỗng sinh ra vẻ tà khí nghiêm nghị, đó là một cảm giác vừa bá đạo vừa đường hoàng, khác với loại mị hoặc bẩm sinh, nhưng lại càng thêm hấp dẫn.
Du Tiểu Mặc nghe mà chẳng hiểu gì, theo ý của nam tử thì có vẻ là người quen, nhưng hắn có thể khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp người này, nam tử là người mang sát khí nặng nhất mà hắn từng gặp từ khi bước vào thế giới này, nếu gặp rồi thì không bao giờ quên nổi.
Nam tử áo đen nói xong liền tiêu sái đi mất.
Tựa như hắn quấn quít lấy Lăng Tiêu đòi đánh một chầu là xong, đi như một cơn gió.
Chỉ là ánh mắt nhìn họ lần cuối đầy ẩn ý sâu xa, nhất là lúc nhìn về phía Lăng Tiêu, cứ có cảm giác trong đó cất giấu sự thích thú mà họ không hề hay biết. Nhưng có thể khẳng định một điều, lúc nam tử áo đen nhìn họ không hề có sát khí, dù chỉ là một chút.
Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, quay qua hỏi Lăng Tiêu, “Anh biết hắn là ai không?”
Lăng Tiêu đang lau vết máu trên đao, sau đó đóng vỏ lại, trước mắt thì y dùng cây đại đao này rất thuận tay, cho nên tạm thời không có ý định ném đi, thấy Du Tiểu Mặc mới trả lời: “Hiển nhiên, hắn hiểu rất sâu về chúng ta.”
“Thì sao chớ, anh có thể đoán được hắn là ai không?” Du Tiểu Mặc hỏi tiếp
“Đại khái.” Lăng Tiêu đáp.
“Đại khái… Ý là đoán được hắn là ai?”
“Ừm.”
“Là ai?”
“Yêu thú cấp mười hai chứng tỏ hắn ở Tây Cảnh, lại biết rõ về chúng ta, mà chúng ta lại không biết hắn, quan trọng nhất là ánh mắt hắn nhìn chúng ta có vẻ gì đó rất chờ mong chuyện sắp đến, còn có vẻ hả hê rất kỳ quái, em cảm thấy hắn là ai?” Lăng Tiêu chỉ ra các manh mối, sau đó hỏi ngược lại.
Du Tiểu Mặc xoa cằm suy nghĩ, một phút trôi qua, hắn không nhịn được mà đưa tay vuốt tóc, năm phút trôi qua, hắn xoắn tóc tới tê cả da đầu, mười phút trôi qua, hắn giương mắt nhìn Lăng Tiêu, cầu đáp án!
“Không nghĩ ra được?” Ánh mắt Lăng Tiêu sặc mùi khi dễ.
Du Tiểu Mặc bĩu môi, phiền não nói: “Trong ấn tượng của em ngoại trừ Chân Long tộc và Huyền Quy tộc có vẻ hữu hảo với chúng ta, người kia có tu vi cấp mười hai, hẳn là thuộc hai tộc này, nhưng em không biết cường giả cấp mười hai nào trong tộc của họ hết, anh bảo em phải đoán thế nào chớ!”
“Em đúng là ngu ngốc đến chết.”
Lăng Tiêu ném ra câu này rồi xoay người bỏ đi, không thèm nói chuyện với hắn.
Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo, nhìn phản ứng của Lăng Tiêu là hắn biết mình đoán sai rồi, nhưng vậy thì hắn càng hồ đồ hơn. Chẳng lẽ là người của Yêu Hoàng tộc, dù sao cũng chỉ có phe của Cơ Hách mới coi họ là kẻ thù, những người khác đều thiên vị Tiểu Kê, chắc không hận bọn họ mới phải.
“Vậy anh nói thẳng đáp án cho em đi!”
Đã biết chỉ số thông minh của hắn rất thấp mà còn bảo hắn đoán, chẳng phải là muốn hắn sốt ruột muốn chết sao.
“Không nói.” Lăng Tiêu không quay đầu lại, lần này quyết tâm không nói cho hắn biết.
Du Tiểu Mặc kêu ca ầm ĩ, cái loại cảm giác đọc đến cuối câu chuyện rồi mà bị kẹt lại ngay ở lời giải đáp này thật sự đáng ghét, chắc chắn tối nay hắn sẽ ngủ không yên cho coi.
Lăng Tiêu tỏ vẻ, thế thì đừng ngủ.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 614: Suy đoán thân phận
8.1/10 từ 61 lượt.