Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 608: Tâm ý không thông
Lúc loài người biến thành Thủy yêu sẽ không còn trí nhớ khi còn sống nữa, tuy nhiên đan sư cũng có trường hợp đặc biệt.
Ví dụ như Giang Lưu, bởi vì khi còn sống hắn có chấp niệm quá sâu, trước khi chết vẫn không quên được mối thù với Du Tiểu Mặc, cho nên sau khi chết chấp niệm này khắc sâu trong đầu hắn, đến khi biến thành Thủy yêu rồi, việc hắn muốn làm nhất vẫn là giết chết Du Tiểu Mặc.
Nghe được đối thoại của họ, Thủy yêu lập tức nổi giận.
Du Tiểu Mặc vẫn chưa đến mức sợ hắn, nhớ thời điểm gặp Giang Lưu tại thành Tinh La, tu vi của người này mới chỉ là cấp chín thượng phẩm, bây giờ cũng mới đến cấp mười hạ phẩm, từ ngày ấy đến giờ tu vi của hắn không tăng lên nhiều.
Bây giờ Giang Lưu biến thành Thủy yêu, thực lực cao hơn khi còn sống một chút, đại khái là bởi vì biến thành tà vật, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Du Tiểu Mặc.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, Thủy yêu đã bị Du Tiểu Mặc dẫm nát dưới chân, tứ chi bị hắn cắt đứt, một loại chất lỏng sền sệt màu xanh chảy ra từ miệng vết thương, ngấm vào trong đất.
Thủy yêu lợi hại nhất ở tính lây nhiễm, có điều lây bệnh qua không khí chỉ có tác dụng với người bình thường, đối với những cường giả như bọn họ, chỉ khi bị cào xước mới lây bệnh. Cho nên thời điểm chiến đấu với Thủy yêu, trừ khi có năng lực diệt nó ngay trong vòng một nốt nhạc, nếu không đa số đều chém đứt tứ chi của nó, phòng ngừa bị cào trúng.
Du Tiểu Mặc chưa từng đối chiến với Thủy yêu, đây là cách thanh niên đề nghị.
Thủy yêu bị khống chế phát ra tiếng rít gào như tiếng kim loại ma sát vào nhau cực kỳ chói tai, bao hàm cả phẫn nộ và không cam lòng, nhưng không có tứ chi nó cũng chỉ như hổ báo không có nanh vuốt. Bây giờ Du Tiểu Mặc không giết nó, chỉ cần ném nó ở bên hồ, không tới mười ngày nó cũng sẽ chết.
Du Tiểu Mặc cảm khái: “Nể tình chúng ta từng là sư huynh đệ đồng môn, ta sẽ gọi ngươi một tiếng Giang sư đệ cuối cùng, ta biết ngươi nhất định không muốn trở thành quái vật như Thủy yêu, ngươi yên tâm, bây giờ ta giải thoát cho ngươi đây, nếu kiếp sau có thể luân hồi, hy vọng chúng ta đừng gặp lại nữa.”
“Xì… Xì!”
Thủy yêu phát ra tiếng rống giận dữ, nó không thể nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng âm thanh để truyền đạt sự phẫn nộ trong lòng mình, nhưng hình như kẻ thù của nó chưa bao giờ hiểu nó.
Du Tiểu Mặc giơ tay lên, dùng một quyền đánh thẳng vào đầu Thủy yêu.
Cứ như vậy, nó bị kẻ thù của mình tước đoạt tính mạng một cách rất không cam lòng.
Lúc này, “đao phủ” vẫn đang cảm khái về sự tốt bụng của mình.
Thanh niên đứng bên cạnh nhìn trọn vẹn toàn bộ quái trình, khóe miệng không nhịn được mà giật giật, nếu như hắn đoán không lầm, giữa hai người phải có một vài ân oán mới đúng.
Hắn cũng có chút hiểu biết về Thủy yêu, nếu như khi còn sống không có thù oán, Thủy yêu không thể nào dùng loại ánh mắt căm hận kia để nhìn Du Tiểu Mặc, mà cái sự căm hận ấy mạnh mẽ tới nỗi sau khi chết biến thành Thủy yêu rồi mà còn nhớ rõ, chứng tỏ khi còn sống người này phải oán hận Du Tiểu Mặc tới cực độ.
Chỉ là hắn có quan sát thế nào cũng thấy hình như Du Tiểu Mặc hoàn toàn không biết Giang Lưu cực kỳ căm hận mình, xét theo loại tình hình này, có lẽ là Giang Lưu đơn phương thù hận Du Tiểu Mặc.
Đúng là chuyện bi ai nhất trên thế giới này.
Thiết nghĩ nếu Giang Lưu dưới suối vàng có biết, chắc sẽ chết mà không nhắm mắt.
Đối tượng bị hắn căm hận không chỉ giết hắn, mà còn cảm thấy mình đang làm chuyện tốt, thậm chí còn cảm giác hắn phải cảm tạ sự tốt bụng này.
Thanh niên nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không nói sự thật này cho Du Tiểu Mặc nghe.
Bên phía bọn họ giải quyết xong Thủy yêu, bên kia cũng đã gần tới hồi kết, tất cả Thủy yêu cấp mười một đã bị giết sạch, chỉ còn lại con Thủy yêu cấp mười hai kia đang liều mạng chống cự, có điều nó đã không kiên trì nổi nữa rồi, cứ thỉnh thoảng lại bị Lăng Tiêu dí cho một mồi lửa, thân thể lồi lõm như bề mặt của mặt trăng.
Biết mình đánh không lại bọn họ, Thủy yêu cấp mười hai đột nhiên ngửa đầu lên gầm rú đầy phẫn nộ, đã trốn không thoát, thế thì cùng chết đi.
“Không ổn, nó muốn tự bạo!”
Cường giả của Đan Sư Công Hội đột nhiên kinh hãi kêu lên, vội vã lui lại, những người khác nghe được câu này cũng không dám trì hoãn, rối rít lao ra phía ngoài.
Thủy yêu há lại để họ bỏ chạy, nhảy dựng lên định đuổi theo, nhưng đúng lúc này, hai ngọn lửa màu đỏ tím bao vây nó lại, không chỉ cản trở bước chân của nó, mà còn chặn luôn cả đường lui.
Thủy yêu trốn về phía bên trái, ngọn lửa đã bao thành một vòng tròn, trốn lên trên, Lăng Tiêu đang ở phía trên chờ nó, nếu nó dám ló ra thì một quyền của y sẽ đánh nát đầu nó ngay.
Thủy yêu bi phẫn gào thét, rốt cục kiên nhẫn cũng cạn kiệt, bất chấp tất cả định tự bạo, cho dù không giết chết được người nam nhân này thì cũng phải để y bị trọng thương.
Uy lực khi Thủy yêu cấp mười hai tự bạo tuyệt đối có thể đánh nát cả nửa Linh Sơn.
Chướng khí xung quanh bắt đầu chuyển động, thân thể Thủy yêu phồng lên như khí cầu, cùng lúc đó, bọn lửa đang bao vây xung quanh được Lăng Tiêu điều khiển nhào về phía nó, không bao lâu đã bọc nó lại trong một quả cầu lửa.
Thủy yêu cấp mười hai tự bạo không giống người thường, nếu không xử lý ổn thỏa ngược lại còn làm liên lụy tới mình.
Nét mặt Lăng Tiêu rất nghiêm túc, sau khi dùng lửa bao vây quanh nó, ở nơi mọi người không thấy được, y lại thêm vào quả cầu lửa một chút hơi thở của Chân Long.
Mặc dù Chân Long tộc không có ngọn lửa bản mệnh lợi hại như Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, nhưng họ có thể phun ra hơi thở của rồng, mà hơi thở của Chân Long là lợi hại nhất, nhiệt độ của nó có thể sánh ngang với thần hỏa, Thủy yêu thuộc về loại bán yêu thú, dù phòng ngự có lợi hại đến mấy cũng không thể địch lại tuyệt chiêu của ba Đế Vương thú được.
Hơi thở của Chân Long vừa được thêm vào, bên trong quả cầu lửa lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Thủy yêu cấp mười hai, khí tức làm người ta sợ hại kia dần dần yếu bớt, sau mười mấy phút đã vô thanh vô tức rồi.
Khi quả cầu lửa tán đi, bên trong nào còn bóng dáng của Thủy yêu, thậm chí chất lỏng sau khi cơ thể bị hòa tan cũng đã bốc hơi, chính thức biến mất trong thiên địa.
“Anh không sao chứ?” Du Tiểu Mặc chạy tới bên cạnh Lăng Tiêu, quan tâm khẽ hỏi.
Lăng Tiêu lắc đầu, chút chiêu thức này không đến mức khiến nội thương của y tăng thêm, bằng không thì mấy tháng điều dưỡng của y chỉ tốn thời gian à, hơn nữa lúc rời khỏi hòn đảo nhỏ là y biết mình vẫn phải ra tay.
“Thủy yêu trong hàn đàm đã bị diệt sạch, hiện tại có thể đi đào linh thảo bên hồ rồi.”
Du Tiểu Mặc thấy sắc mặt y không trắng không xanh, cuối cùng cũng yên tâm, sau đó mời thanh niên đi đào linh thảo cùng mình, hắn không cần nhiều lắm, bởi vì hắn không có nhu cầu gì mấy với số linh thảo ở đây, như Dục Hỏa Bảo đan chẳng hạn, hắn đã có Luân Hồi đan để thay thế rồi.
Thanh niên đại biểu cho Chân Long tộc nhờ hắn, biết rõ bọn họ tự động thủ đi đào linh thảo rất phiền toái, bởi vì không phải đan sư, nếu muốn lấy linh thảo họ phải đào cả cụm đất xung quanh linh thảo, Du Tiểu Mặc liền thuận tay giúp thanh niên việc nhỏ này.
Cũng không lâu sau, những người khác đã chạy về.
Nhìn thấy Thủy yêu bị Lăng Tiêu giải quyết, ngoại trừ Kỳ Lân tộc, hai lão giả ở Đan Sư Công Hội và Chân Long tộc đều có chút xấu hổ, lúc này bọn họ không tiện độc chiếm công đầu, cho nên quyết định chia cho Du Tiểu Mặc một nửa.
Đối với việc này Kỳ Lân tộc có phê bình kín đáo, nhưng tất cả đã quyết định, họ cũng không tiện nói gì, bởi vì nếu không có Lăng Tiêu giải quyết con Thủy yêu cấp mười hai kia, chỉ sợ bây giờ họ còn chẳng lấy nổi một cái rễ linh thảo.
Du Tiểu Mặc định lấy mỗi loại hai đến ba cây thôi, nhưng sau khi biết được quyết định của họ, hắn liền vui vẻ đồng ý, không dùng hết thì bán lại cho người khác cũng được.
Thế nhưng mà ngay khi hắn đào xong cây linh thảo cuối cùng, mặt đất đột nhiên chấn động.
Du Tiểu Mặc ngã ngồi xuống lớp bùn đất màu đen.
Lăng Tiêu đi tới kéo hắn dậy, “Kết giới của động phủ bị mở ra rồi, mau mau đến xem sao?” Hai người không quen thuộc với di tích Đào Nguyên, nhưng bình thường động phủ ở nơi này đều có giấu không ít bảo bối.
“Rất có thể là Hắc Tri Chu.” Thanh niên đã tới, thuật lại sơ qua về chuyện Hắc Tri Chu và gia tộc Xích Huyết bỏ chạy giữa trận. Xem tình hình này, hẳn là đám người đó đã chuyển mục tiêu vào phủ thứ sáu, ruộng linh thảo cách phủ thứ sáu một đoạn, hơn nữa có Thủy yêu phân tán lực chú ý, cho nên tất cả mọi người không chú ý tới việc Hắc Tri Chu lén lút công kích kết giới của động phủ.
Vừa nghĩ tới việc Hắc Tri Chu đã làm, sắc mặt của những người ở Đan Sư Công Hội và Chân Long tộc đều rất tệ, cuối cùng họ quyết định tới đó xem sao, nếu thật là Hắc Tri Chu, quyết không thể để chúng lấy bảo bối trong động phủ.
Đợi họ chạy tới, quả nhiên kết giới phía ngoài động phủ thứ sáu đã biến mất, dù kết giới có lợi hại thế nào thì cũng đã trải qua ngàn vạn năm, cuối cùng vẫn bị phá hủy trước công kích liên tiếp của các cường giả thôi.
Mọi người không kịp nói chuyện, lập tức xông vào.
Hiển nhiên là Hắc Tri Chu không ngờ họ lại giải quyết Thủy yêu nhanh đến thế, vì vậy bị bắt tận tay ngay trong động phủ, vừa nghĩ tới hành động hãm hại họ của Hắc Tri Chu, ba thế lực đều không muốn cho qua.
“Ôi, chư vị đã giết sạch Thủy yêu rồi sao, thật là đáng mừng!” Cường giả phía Hắc Tri Chu phát ra tiếng cười giả tạo, không biết là có vui mừng thật không, thoạt nhìn thì có vẻ không chút bối rối.
Cường giả của Đan Sư Công Hội cười lạnh một tiếng.
Lúc này, thanh niên đi tới, dùng ánh mắt bất thiện liếc gã, chợt quay đầu nói với cường giả của Chân Long tộc: “Trưởng lão, thật ra lúc trước con suýt nữa thì bị Thủy yêu sát hại là có người âm thầm ngáng chân con, con nghi ngờ Hắc Tri Chu cố ý hạ độc thủ, mục đích là muốn tất cả chúng ta chết trong tay Thủy yêu.”
Cường giả Chân Long tộc biến sắc.
Đúng lúc này, Hắc Tri Chu đột nhiên chuyển động, từng bóng người lần lượt hóa thành từng dòng sáng vội vã chạy về phương hướng bất đồng, kể cả cường giả kia, tốc độ của gã là nhanh nhất, ngay thời khắc gã sắp lao ra khỏi đại môn của động phủ, một luồng uy áp kèm theo công kích từ trên trời giáng xuống, lập tức nện bay gã đến xây xẩm mặt mày, ầm một tiếng ngã sõng soài ngay tại cửa lớn.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Ví dụ như Giang Lưu, bởi vì khi còn sống hắn có chấp niệm quá sâu, trước khi chết vẫn không quên được mối thù với Du Tiểu Mặc, cho nên sau khi chết chấp niệm này khắc sâu trong đầu hắn, đến khi biến thành Thủy yêu rồi, việc hắn muốn làm nhất vẫn là giết chết Du Tiểu Mặc.
Nghe được đối thoại của họ, Thủy yêu lập tức nổi giận.
Du Tiểu Mặc vẫn chưa đến mức sợ hắn, nhớ thời điểm gặp Giang Lưu tại thành Tinh La, tu vi của người này mới chỉ là cấp chín thượng phẩm, bây giờ cũng mới đến cấp mười hạ phẩm, từ ngày ấy đến giờ tu vi của hắn không tăng lên nhiều.
Bây giờ Giang Lưu biến thành Thủy yêu, thực lực cao hơn khi còn sống một chút, đại khái là bởi vì biến thành tà vật, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Du Tiểu Mặc.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, Thủy yêu đã bị Du Tiểu Mặc dẫm nát dưới chân, tứ chi bị hắn cắt đứt, một loại chất lỏng sền sệt màu xanh chảy ra từ miệng vết thương, ngấm vào trong đất.
Thủy yêu lợi hại nhất ở tính lây nhiễm, có điều lây bệnh qua không khí chỉ có tác dụng với người bình thường, đối với những cường giả như bọn họ, chỉ khi bị cào xước mới lây bệnh. Cho nên thời điểm chiến đấu với Thủy yêu, trừ khi có năng lực diệt nó ngay trong vòng một nốt nhạc, nếu không đa số đều chém đứt tứ chi của nó, phòng ngừa bị cào trúng.
Du Tiểu Mặc chưa từng đối chiến với Thủy yêu, đây là cách thanh niên đề nghị.
Thủy yêu bị khống chế phát ra tiếng rít gào như tiếng kim loại ma sát vào nhau cực kỳ chói tai, bao hàm cả phẫn nộ và không cam lòng, nhưng không có tứ chi nó cũng chỉ như hổ báo không có nanh vuốt. Bây giờ Du Tiểu Mặc không giết nó, chỉ cần ném nó ở bên hồ, không tới mười ngày nó cũng sẽ chết.
Du Tiểu Mặc cảm khái: “Nể tình chúng ta từng là sư huynh đệ đồng môn, ta sẽ gọi ngươi một tiếng Giang sư đệ cuối cùng, ta biết ngươi nhất định không muốn trở thành quái vật như Thủy yêu, ngươi yên tâm, bây giờ ta giải thoát cho ngươi đây, nếu kiếp sau có thể luân hồi, hy vọng chúng ta đừng gặp lại nữa.”
“Xì… Xì!”
Thủy yêu phát ra tiếng rống giận dữ, nó không thể nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng âm thanh để truyền đạt sự phẫn nộ trong lòng mình, nhưng hình như kẻ thù của nó chưa bao giờ hiểu nó.
Du Tiểu Mặc giơ tay lên, dùng một quyền đánh thẳng vào đầu Thủy yêu.
Cứ như vậy, nó bị kẻ thù của mình tước đoạt tính mạng một cách rất không cam lòng.
Lúc này, “đao phủ” vẫn đang cảm khái về sự tốt bụng của mình.
Thanh niên đứng bên cạnh nhìn trọn vẹn toàn bộ quái trình, khóe miệng không nhịn được mà giật giật, nếu như hắn đoán không lầm, giữa hai người phải có một vài ân oán mới đúng.
Hắn cũng có chút hiểu biết về Thủy yêu, nếu như khi còn sống không có thù oán, Thủy yêu không thể nào dùng loại ánh mắt căm hận kia để nhìn Du Tiểu Mặc, mà cái sự căm hận ấy mạnh mẽ tới nỗi sau khi chết biến thành Thủy yêu rồi mà còn nhớ rõ, chứng tỏ khi còn sống người này phải oán hận Du Tiểu Mặc tới cực độ.
Chỉ là hắn có quan sát thế nào cũng thấy hình như Du Tiểu Mặc hoàn toàn không biết Giang Lưu cực kỳ căm hận mình, xét theo loại tình hình này, có lẽ là Giang Lưu đơn phương thù hận Du Tiểu Mặc.
Đúng là chuyện bi ai nhất trên thế giới này.
Thiết nghĩ nếu Giang Lưu dưới suối vàng có biết, chắc sẽ chết mà không nhắm mắt.
Đối tượng bị hắn căm hận không chỉ giết hắn, mà còn cảm thấy mình đang làm chuyện tốt, thậm chí còn cảm giác hắn phải cảm tạ sự tốt bụng này.
Thanh niên nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không nói sự thật này cho Du Tiểu Mặc nghe.
Bên phía bọn họ giải quyết xong Thủy yêu, bên kia cũng đã gần tới hồi kết, tất cả Thủy yêu cấp mười một đã bị giết sạch, chỉ còn lại con Thủy yêu cấp mười hai kia đang liều mạng chống cự, có điều nó đã không kiên trì nổi nữa rồi, cứ thỉnh thoảng lại bị Lăng Tiêu dí cho một mồi lửa, thân thể lồi lõm như bề mặt của mặt trăng.
Biết mình đánh không lại bọn họ, Thủy yêu cấp mười hai đột nhiên ngửa đầu lên gầm rú đầy phẫn nộ, đã trốn không thoát, thế thì cùng chết đi.
“Không ổn, nó muốn tự bạo!”
Cường giả của Đan Sư Công Hội đột nhiên kinh hãi kêu lên, vội vã lui lại, những người khác nghe được câu này cũng không dám trì hoãn, rối rít lao ra phía ngoài.
Thủy yêu há lại để họ bỏ chạy, nhảy dựng lên định đuổi theo, nhưng đúng lúc này, hai ngọn lửa màu đỏ tím bao vây nó lại, không chỉ cản trở bước chân của nó, mà còn chặn luôn cả đường lui.
Thủy yêu trốn về phía bên trái, ngọn lửa đã bao thành một vòng tròn, trốn lên trên, Lăng Tiêu đang ở phía trên chờ nó, nếu nó dám ló ra thì một quyền của y sẽ đánh nát đầu nó ngay.
Thủy yêu bi phẫn gào thét, rốt cục kiên nhẫn cũng cạn kiệt, bất chấp tất cả định tự bạo, cho dù không giết chết được người nam nhân này thì cũng phải để y bị trọng thương.
Uy lực khi Thủy yêu cấp mười hai tự bạo tuyệt đối có thể đánh nát cả nửa Linh Sơn.
Chướng khí xung quanh bắt đầu chuyển động, thân thể Thủy yêu phồng lên như khí cầu, cùng lúc đó, bọn lửa đang bao vây xung quanh được Lăng Tiêu điều khiển nhào về phía nó, không bao lâu đã bọc nó lại trong một quả cầu lửa.
Thủy yêu cấp mười hai tự bạo không giống người thường, nếu không xử lý ổn thỏa ngược lại còn làm liên lụy tới mình.
Nét mặt Lăng Tiêu rất nghiêm túc, sau khi dùng lửa bao vây quanh nó, ở nơi mọi người không thấy được, y lại thêm vào quả cầu lửa một chút hơi thở của Chân Long.
Mặc dù Chân Long tộc không có ngọn lửa bản mệnh lợi hại như Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, nhưng họ có thể phun ra hơi thở của rồng, mà hơi thở của Chân Long là lợi hại nhất, nhiệt độ của nó có thể sánh ngang với thần hỏa, Thủy yêu thuộc về loại bán yêu thú, dù phòng ngự có lợi hại đến mấy cũng không thể địch lại tuyệt chiêu của ba Đế Vương thú được.
Hơi thở của Chân Long vừa được thêm vào, bên trong quả cầu lửa lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Thủy yêu cấp mười hai, khí tức làm người ta sợ hại kia dần dần yếu bớt, sau mười mấy phút đã vô thanh vô tức rồi.
Khi quả cầu lửa tán đi, bên trong nào còn bóng dáng của Thủy yêu, thậm chí chất lỏng sau khi cơ thể bị hòa tan cũng đã bốc hơi, chính thức biến mất trong thiên địa.
“Anh không sao chứ?” Du Tiểu Mặc chạy tới bên cạnh Lăng Tiêu, quan tâm khẽ hỏi.
Lăng Tiêu lắc đầu, chút chiêu thức này không đến mức khiến nội thương của y tăng thêm, bằng không thì mấy tháng điều dưỡng của y chỉ tốn thời gian à, hơn nữa lúc rời khỏi hòn đảo nhỏ là y biết mình vẫn phải ra tay.
“Thủy yêu trong hàn đàm đã bị diệt sạch, hiện tại có thể đi đào linh thảo bên hồ rồi.”
Du Tiểu Mặc thấy sắc mặt y không trắng không xanh, cuối cùng cũng yên tâm, sau đó mời thanh niên đi đào linh thảo cùng mình, hắn không cần nhiều lắm, bởi vì hắn không có nhu cầu gì mấy với số linh thảo ở đây, như Dục Hỏa Bảo đan chẳng hạn, hắn đã có Luân Hồi đan để thay thế rồi.
Thanh niên đại biểu cho Chân Long tộc nhờ hắn, biết rõ bọn họ tự động thủ đi đào linh thảo rất phiền toái, bởi vì không phải đan sư, nếu muốn lấy linh thảo họ phải đào cả cụm đất xung quanh linh thảo, Du Tiểu Mặc liền thuận tay giúp thanh niên việc nhỏ này.
Cũng không lâu sau, những người khác đã chạy về.
Nhìn thấy Thủy yêu bị Lăng Tiêu giải quyết, ngoại trừ Kỳ Lân tộc, hai lão giả ở Đan Sư Công Hội và Chân Long tộc đều có chút xấu hổ, lúc này bọn họ không tiện độc chiếm công đầu, cho nên quyết định chia cho Du Tiểu Mặc một nửa.
Đối với việc này Kỳ Lân tộc có phê bình kín đáo, nhưng tất cả đã quyết định, họ cũng không tiện nói gì, bởi vì nếu không có Lăng Tiêu giải quyết con Thủy yêu cấp mười hai kia, chỉ sợ bây giờ họ còn chẳng lấy nổi một cái rễ linh thảo.
Du Tiểu Mặc định lấy mỗi loại hai đến ba cây thôi, nhưng sau khi biết được quyết định của họ, hắn liền vui vẻ đồng ý, không dùng hết thì bán lại cho người khác cũng được.
Thế nhưng mà ngay khi hắn đào xong cây linh thảo cuối cùng, mặt đất đột nhiên chấn động.
Du Tiểu Mặc ngã ngồi xuống lớp bùn đất màu đen.
Lăng Tiêu đi tới kéo hắn dậy, “Kết giới của động phủ bị mở ra rồi, mau mau đến xem sao?” Hai người không quen thuộc với di tích Đào Nguyên, nhưng bình thường động phủ ở nơi này đều có giấu không ít bảo bối.
“Rất có thể là Hắc Tri Chu.” Thanh niên đã tới, thuật lại sơ qua về chuyện Hắc Tri Chu và gia tộc Xích Huyết bỏ chạy giữa trận. Xem tình hình này, hẳn là đám người đó đã chuyển mục tiêu vào phủ thứ sáu, ruộng linh thảo cách phủ thứ sáu một đoạn, hơn nữa có Thủy yêu phân tán lực chú ý, cho nên tất cả mọi người không chú ý tới việc Hắc Tri Chu lén lút công kích kết giới của động phủ.
Vừa nghĩ tới việc Hắc Tri Chu đã làm, sắc mặt của những người ở Đan Sư Công Hội và Chân Long tộc đều rất tệ, cuối cùng họ quyết định tới đó xem sao, nếu thật là Hắc Tri Chu, quyết không thể để chúng lấy bảo bối trong động phủ.
Đợi họ chạy tới, quả nhiên kết giới phía ngoài động phủ thứ sáu đã biến mất, dù kết giới có lợi hại thế nào thì cũng đã trải qua ngàn vạn năm, cuối cùng vẫn bị phá hủy trước công kích liên tiếp của các cường giả thôi.
Mọi người không kịp nói chuyện, lập tức xông vào.
Hiển nhiên là Hắc Tri Chu không ngờ họ lại giải quyết Thủy yêu nhanh đến thế, vì vậy bị bắt tận tay ngay trong động phủ, vừa nghĩ tới hành động hãm hại họ của Hắc Tri Chu, ba thế lực đều không muốn cho qua.
“Ôi, chư vị đã giết sạch Thủy yêu rồi sao, thật là đáng mừng!” Cường giả phía Hắc Tri Chu phát ra tiếng cười giả tạo, không biết là có vui mừng thật không, thoạt nhìn thì có vẻ không chút bối rối.
Cường giả của Đan Sư Công Hội cười lạnh một tiếng.
Lúc này, thanh niên đi tới, dùng ánh mắt bất thiện liếc gã, chợt quay đầu nói với cường giả của Chân Long tộc: “Trưởng lão, thật ra lúc trước con suýt nữa thì bị Thủy yêu sát hại là có người âm thầm ngáng chân con, con nghi ngờ Hắc Tri Chu cố ý hạ độc thủ, mục đích là muốn tất cả chúng ta chết trong tay Thủy yêu.”
Cường giả Chân Long tộc biến sắc.
Đúng lúc này, Hắc Tri Chu đột nhiên chuyển động, từng bóng người lần lượt hóa thành từng dòng sáng vội vã chạy về phương hướng bất đồng, kể cả cường giả kia, tốc độ của gã là nhanh nhất, ngay thời khắc gã sắp lao ra khỏi đại môn của động phủ, một luồng uy áp kèm theo công kích từ trên trời giáng xuống, lập tức nện bay gã đến xây xẩm mặt mày, ầm một tiếng ngã sõng soài ngay tại cửa lớn.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 608: Tâm ý không thông
8.1/10 từ 61 lượt.