Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 595: Đảo nhỏ vô danh

Du Tiểu Mặc đi ra khỏi không gian, phát hiện bọn họ đã rời khỏi đáy biển rồi, trên đầu là bầu trời bao la xanh biếc, ánh sáng sáng ngời, rực rỡ tới nỗi làm cho người ta không thể nhìn thẳng, xa xa là sóng biển lăn tăn, trong veo, có vẻ bọn hắn đã dạt vào một vùng biển vô danh.

Bên cạnh, Lăng Tiêu đang nhắm mắt tĩnh tâm, có vẻ sắc mặt không được tốt lắm.

Hai tay Du Tiểu Mặc bám vào lớp màng vô hình, giương mắt nhìn y, mặc dù không biết lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ bây giờ bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, không thấy Hắc Tri Chu và hai người kia đâu.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu cũng mở mắt.

Du Tiểu Mặc nhìn y chằm chằm, hắn dùng sức đập cái màng mỏng đang giam cầm mình, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của Lăng Tiêu, đến bây giờ hắn vẫn chưa xác định liệu Lăng Tiêu có biết hắn đang bị nhốt trong cung điện không.

Điều làm hắn thất vọng nhất là, hình như Lăng Tiêu không phát hiện, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.

Du Tiểu Mặc nóng nảy, chẳng lẽ Lăng Tiêu thật sự không biết hắn đang ở trong cung điện sao? Bây giờ tu vi của hắn bị kiềm chế, bởi vậy không thể nào công kích cung điện, chỉ có thể nghĩ cách làm sao để Lăng Tiêu biết hắn đang ở trong này.

Linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên, sao hắn lại quên thứ tiện lợi như đá truyền âm chứ, hắn nhớ đá truyền âm cho phép trò chuyện trong khoảng cách nhất định mà.

Có điều khi hắn thử gọi cho Lăng Tiêu, đá truyền âm hoàn toàn không có phản ứng, quả nhiên ngoại trừ tiến vào không gian, hắn chẳng làm được gì nữa.

Đang uể oải, đỉnh đầu đột nhiên tối thui.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, đợi ánh mắt hắn thích nghi mới phát hiện không phải là trời tối, mà là máu, thật nhiều màu nhỏ vào cung điện, ánh sáng bị máu ngăn cản làm hắn tưởng bầu trời đã tối đen.

Du Tiểu Mặc hốt hoảng, đừng bảo máu này là của Lăng Tiêu chứ, thổ huyết nhiều như vậy, liệu có mất máu quá nhiều không?

Đang nghĩ ngợi, xung quanh bất ngờ thay đổi.

Bốn phía của cung điện đột nhiên bộc phát ra từng đợt hào quang óng ánh, âm thanh vù vù vang lên không ngớt, mặc dù không lớn nhưng Du Tiểu Mặc vẫn có cảm giác đinh tai nhức óc đến kì lạ, choáng váng, đợi hắn kịp phản ứng, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, gió ấm thổi qua gò má hắn, vô cùng chân thật.

Hắn ra ngoài rồi?

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, mãi đến khi một tiếng ho khan vang lên, hắn mới nhớ tới chuyện xảy ra lúc nãy, vội vàng chạy tới trước mặt Lăng Tiêu, lo lắng nói: “Lúc nãy anh thổ huyết nhiều quá, làm em sợ muốn chết.”

Lăng Tiêu: “…”

“Bây giờ cảm giác thế nào rồi?” Hai tay Du Tiểu Mặc sờ tới sờ lui trên người y, hắn cho rằng Lăng Tiêu bị thương, ai ngờ sờ soạng cả buổi mà chẳng tìm được chỗ nào có vẻ là tổn thương cả, ngẩng đầu đã gặp phải cặp mắt vừa đen vừa sâu của Lăng Tiêu, đôi mắt ấy cứ như lỗ đen vũ trụ, vừa nhìn đã hút hắn vào.

“…”

… Tình huống gì thế này?

Có ngốc đến mấy thì Du Tiểu Mặc cũng phát giác được chỗ kì lạ, cười gượng rút hai cái tay vô ý thức đang châm ngòi thổi gió trên người y.

Du Tiểu Mặc thận trọng quan sát Lăng Tiêu, phát hiện ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì toàn thân Lăng Tiêu hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?


“Con mắt nào của em nhìn thấy ta hộc máu?”

Lăng Tiêu nhìn hắn thật lâu, rốt cục đợi tới lúc đầu Du Tiểu Mặc sắp cúi gằm xuống đất y mới lên tiếng, bạn nhỏ nào đó vừa nghe được câu này lập tức ngẩng đầu, sau đó gặp phải tầm mắt của y lại chột dạ nhìn xuống.

Du Tiểu Mặc xoắn xoắn ngón tay, ấp a ấp úng nói: “Em… Thì là…. Lúc nãy còn bị nhốt trong cung điện ấy, em nhìn thấy rất nhiều máu, cho nên em mới nghĩ anh bị thương mà.”

“Thật là nhiều máu?” Giọng Lăng Tiêu mang theo ý cười, “Đây là thật nhiều máu mà em bảo hả?”

Du Tiểu Mặc thận trọng ngẩng đầu, chỉ thấy trên tay Lăng Tiêu có thêm một vật, vuông vắn, chỉ lớn bằng một phần tư bàn tay y.

Bên trên thứ này là một giọt máu đang lan khắp nơi, lúc này vật kia đang hấp thu từng chút từng chút máu, ngọc thạch màu ngà sữa càng ngày càng giống huyết thạch, chẳng phải là cung điện mới giam cầm hắn sao.

“…”

Đúng là chỉ có một giọt máu, nhưng đối với người bị giam trong cung điện mà nói, giọt máu này còn nhiều hơn cả một hồ nước ấy chứ.

Lúc biết mình nhầm to, Du Tiểu Mặc rất muốn đào hố chui vào trốn, hắn lại làm chuyện mất mặt nữa rồi, đã thế còn liên tục làm hai chuyện liền cơ.

“Ngốc! Em nói đi đâu để tìm được người ngốc như em đây?” Lăng Tiêu cười mắng, vốn còn muốn nghiêm nghị trừng phạt hắn một lần, nhưng bị hắn quấy rầy một trận, y lại cảm thấy không nỡ.

Du Tiểu Mặc ỉu xìu.

Sau đó Lăng Tiêu lại đả kích hắn không chút nhân nhượng: “Nếu không có ta bên cạnh em, thì đời này em sẽ chết theo cách ngu xuẩn nhất!”

“Ai bảo anh không có việc gì tự nhiên nhỏ máu lên cung điện chứ.” Du Tiểu Mặc lẩm bẩm.

“Có vẻ em vẫn còn muốn nghỉ ngơi bên trong một hồi nhỉ, có muốn ta hoàn thành tâm nguyện của em không?” Lăng Tiêu không truy vấn việc hắn nói thầm, cũng không giận, đem cung điện phiên bản thu nhỏ đưa tới trước mặt hắn, “Ta đích thân tiễn em đi một đoạn nha?”

Du Tiểu Mặc tóm chặt lấy cánh tay y, lảng sang chuyện khác, dù không thành công lắm: “… Cách mở cung điện có liên quan tới máu hả?”

“Chứ không thì em nghĩ sao?” Lăng Tiêu nhướn mày hỏi lại.

Du Tiểu Mặc nghiêm trang gật gật đầu: “Em cho rằng anh thật sự quá anh minh thần vũ.”

Lăng Tiêu xùy một tiếng, bật cười, hiển nhiên là không thèm để ý tới cái trò vuốt mông ngựa này.

Về sau, Lăng Tiêu để Du Tiểu Mặc dìu y đến đằng sau nghỉ ngơi, nội thương chưa lành đã phải chiến đấu dưới đáy biển, mặc dù khiến gã áo choàng đen kia bị thương, nhưng nội thương của y cũng nặng thêm, có thể trốn khỏi tay Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên đã coi là may mắn.

Nếu Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên biết rõ Lăng Tiêu thực sự bị trọng thương, chắc chắn hai người đó sẽ liên thủ đối phó với y không chút do dự, may mà họ không tin lời gã kia nói, nhưng thực ra việc y trốn được phải cảm ơn Phục Tử Lâm, nếu không nhờ có sự xuất hiện của hắn làm mấy người kia chú ý, chỉ sợ sự việc đã không thuận lợi như vậy.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Du Tiểu Mặc đỡ Lăng Tiêu ngồi xuống một gốc cây như cây dừa, vị trí hiện tại của họ là một hòn đảo nhỏ vô danh, phía trước là biển lớn mênh mông mịt mù.



Du Tiểu Mặc sững sờ, hắn có nghe nói về biển Đại Thông, chính là vùng biển giáp với Động Vực, nằm ở biên giới của đại lục Thông Thiên, vô biên vô hạn, cực kỳ bao la, nếu không có người dẫn đường, chỉ sợ người bình thường sẽ lạc phương hướng giữa biển Đại Thông rộng lớn, nếu xui xẻo, có khi còn không bao giờ rời khỏi được nơi này.

Hắn không biết Lăng Tiêu đã bóp nát không gian phù, vì thế bây giờ bọn hắn bị truyền tống đến góc nào trên biển, ngay cả Lăng Tiêu cũng không biết.

Có điều Du Tiểu Mặc không xoắn xuýt nhiều, bây giờ bọn hắn không cần phải vội vã tìm đường rời khỏi biển Đại Thông, việc cấp bách nhất là tăng thực lực và dưỡng thương.

Đảo nhỏ là một hòn đảo nguyên thủy, cây cối trên đảo rậm rạp, mỗi cây ít nhất cũng phải bốn năm trăm tuổi, có vẻ không đủ dinh dưỡng, trên thực tế những cây ở đây đều đã sống hơn ngàn năm, tài nguyên cực kỳ phong phú, linh khí cũng tốt hơn Đông Châu nhiều.

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm trong một thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi này, liền chặt một ít cây cối trên đảo mang về, sau đó xây một căn nhà đơn giản, chưa đến một giờ đã hoàn thành.

Trong phòng còn có một chiếc giường gỗ mới đóng, hắn cố ý lựa chọn vật liệu mềm mại còn mang theo mùi thơm ngát, là một loại trầm mộc ngàn năm không biết tên, loại gỗ này khác với mấy loại vật liệu gỗ khác vừa gập lại đã gãy. Du Tiểu Mặc thử bẻ cong hơn chín mươi độ cũng không thấy sứt mẻ gì, bền dẻo xưa nay chưa từng gặp, vì thế, hắn còn cố ý cấy ghép mấy cây vào trong không gian của mình.

Cho tới bây giờ, Du Tiểu Mặc vẫn cảm thấy không gian của hắn có chút đơn điệu, trồng thêm mấy cái cây cũng thấy dễ chịu hơn.

Sau đó hắn lại chọn thêm mấy giống nữa, cây màu đen, cây màu đỏ, cây màu nâu, từng hàng từng hàng, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt.

Sau khi xây xong nhà nhỏ, Du Tiểu Mặc còn trang hoàng một phen.

Một cái ổ chó ấm áp, hắn chỉ dùng hai giờ đã đạt được rồi, ngoại trừ xây phòng bằng vật liệu chịu lực, thì những thứ còn lại đều được làm từ vật liệu gỗ có tính bền dẻo, như vậy không cần lo những thứ như rằm gỗ.

Du Tiểu Mặc nhìn căn nhà mình xây xong cực kỳ có cảm giác thành công, cảm khái một lát, hắn thật là một phu nhân tốt.

“Về sau cho dù không làm đan sư được thì làm kiến trúc sư cũng không tệ.”

Lăng Tiêu tận mắt nhìn Du Tiểu Mặc từng bước từng bước dựng lên căn nhà, mặc dù sớm biết hắn có am hiểu về vấn đề này, nhưng không ngờ lại thuần thục như vậy.

Du Tiểu Mặc cười đắc ý, “Giấc mộng lúc trước của em chính là trở thành một kiến trúc sư mà, loại nhà gỗ đơn giản này không làm khó được em, đợi về sau anh tới Trái Đất, phòng ở đó hoàn toàn khác nơi này, cũng phức tạp hơn nhiều.”

“Đức hạnh.” Lăng Tiêu nói.

Một hoàn cảnh sống tốt đẹp có trợ giúp cơ thể và tinh thần khỏe mạnh mà!

Du Tiểu Mặc tin như thế đấy, vì để cho Lăng Tiêu điều dưỡng nội thương thoải mái, hắn lại chạy vào trong rừng rậm nguyên thủy săn mấy con yêu thú, may mắn săn được hai con yêu thú có bề ngoài như gà tây. Hắn quyết định làm thành gà ăn mày, phải để cho Lăng Tiêu thưởng thức mỹ vị của món này mới được, con khác hầm thành súp bồi bổ thân thể.

Mặc dù biết rõ mấy món ăn này không có bất cứ tác dụng gì cho nội thương của Lăng Tiêu, nhưng ít nhất hãy để hắn “ý ***” một lát đi nha, bây giờ hắn đang thề phải làm hiền thê lương mẫu tới bến.

Lúc trước Du Tiểu Mặc đã làm gà ăn mày ở nhà một lần, nhưng khi ấy không chôn xuống đất, giữa thế kỷ 21 khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, ai lại chôn gà xuống đất chứ?

Khi đó Du Tiểu Mặc cũng không nghĩ tới, nhưng hắn dám cam đoan, nếu hắn thực sự làm như vậy nhất định phải chuẩn bị nhận được sự ghét bỏ của người nhà, nhất là vị phu nhân ưu nhã như mẹ hắn, cực kì bắt bẻ về ẩm thực và lễ nghi trên bàn ăn, đã vậy bà còn có một ông chồng sủng mình lên tận trời nữa chứ.

Du Tiểu Mặc giết gà, làm sạch nội tạng, sau khi rửa xong thì thoa gia vị đã mua lúc trước lên, có điều bởi vì chuẩn bị không đầy đủ lắm nên chỉ có thể đơn giản hóa, may mà gia vị cơ bản đều có, chắc hương vị sẽ không thay đổi nhiều đâu.



Du Tiểu Mặc còn định mượn lửa của Lăng Tiêu, nhưng ngẫm kỹ lại thôi.

Làm xong gà ăn mày, hắn bắt đầu làm món thứ hai, mùi thơm bay rất xa, toàn bộ đều là món mặn, hắn cũng muốn làm món chay nhưng nguyên liệu ít quá, tìm mãi cũng chỉ được hơn hai mươi cây nấm dại, nếu xào thì quá đơn điệu, còn không bằng dùng làm gia vị.

Một lúc lâu sau, Du Tiểu Mặc đã làm được cả bàn món ăn mặn.

Mùi thịt bay khắp nơi, không đợi Du Tiểu Mặc gọi, Lăng Tiêu đã tự đi ra.

Du Tiểu Mặc hưng phấn kéo y ngồi xuống bên bàn, bàn ghế đều là kiệt tác của hắn cả, rộng rãi hơn bàn bình thường một chút, “Anh xem đi, tất cả đều là em làm cho anh đấy.”

Lăng Tiêu rất thích ăn thịt nướng Du Tiểu Mặc làm, mặc dù lúc trước ở sơn động bọn họ phải ăn thịt nướng liên tục mấy tháng, nhưng y chưa bao giờ cảm thấy ngán, hơn nữa chất thịt của từng loại yêu thú khác nhau cũng có chỗ khác nhau, cho nên so với Du Tiểu Mặc đã sớm chán ngấy mùi thịt nướng, Lăng Tiêu vẫn còn hứng thú dạt dào. Chưa kể, yêu thú đều thích ăn thịt, lực hấp dẫn của thịt đối với họ mạnh mẽ hơn so với loài người nhiều.

“Đây là cái gì?” Ánh mắt Lăng Tiêu rơi vào món gà ăn mày vẫn còn nguyên một lớp bùn bên ngoài, nhíu mày.

Du Tiểu Mặc biết rõ y đã hiểu lầm, nhưng không giải thích ngay, chỉ cười hì hì: “Cái này phải đợi cuối cùng mới ăn, đến lúc ấy sẽ cho anh thấy sự thần kỳ của nó.”

Lăng Tiêu nhướn mày nhìn hắn.

Hai người bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn, mỗi món Du Tiểu Mặc đều làm rất đầy đặn, bảy món ăn mặn có mùi vị hoàn toàn khác nhau, Lăng Tiêu ăn hết vẫn chưa thấy thỏa mãn, ánh mắt lại tiếp tục rơi vào gà ăn mày.

Du Tiểu Mặc ăn tới nỗi cái bụng nhỏ tròn vo, hắn lặng lẽ vận chuyện năng lượng trong cơ thể, tiêu hóa một nửa mới bắt đầu bóc gà ăn mày, lớp bùn ngăn không cho món gà tỏa nhiệt, vì thế dù đã nửa giờ trôi qua, món ăn vẫn đủ sắc hương vị như trước, nóng hổi tới nỗi nước miếng cứ nhỏ tí tách không thôi. Mùi thơm lan về phía bờ biển, một cơn gió thổi tới, lại quay về trên đảo.

Từ ngày đó về sau, Lăng Tiêu si mê gà ăn mày.

Mỗi ngày sau khi tĩnh tâm điều dưỡng xong, chắc chắn y sẽ chủ động ngồi bên bàn ăn đợi gà ăn mày, không bỏ bữa nào.

Du Tiểu Mặc đành phải vào rừng bắt gà mỗi ngày, bắt tới mỗi không chỉ có số lượng Hỏa kê giảm đáng kể, mà một khoảng thời gian đặc biệt nào đó, trong tầm mắt của hắn gần như không thấy nổi một con Hỏa kê.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc phải thay đổi chiến lược, không bắt gà vào một thời gian cố định nữa, hơn nữa một lần phải bắt mấy con, vì cam đoan sau này Lăng Tiêu cũng được ăn gà, hắn bắt mấy con gà mái và gà trống nuôi trong không gian, sợ chúng dẫm lên ruộng linh thảo, lại phải chém chút gỗ làm thành một cái hàng rào đơn giản.

Có điều gà mái đẻ trứng ấp trứng không phải là chuyện một sớm một chiều, mãi tới khi Hỏa kê ở phụ cần đều bị Du Tiểu Mặc tóm đến sắp tuyệt chủng, hắn mới thấy tình hình có chút không ổn.

Một ngày nào đó, hắn lại vào rừng bắt gà, vậy mà tìm cả buổi đều không thấy một con, hơn nữa đã vài ngày liên tục đều gặp phải loại tình huống này, lúc ấy Du Tiểu Mặc biết Hỏa kê sắp tuyệt chủng trong tay hắn rồi.

Bốn năm ngày không được ăn gà ăn mày, mặc dù ngoài miệng Lăng Tiêu không nói gì, nhưng mỗi lần đều yên lặng đi ra, lại yên lặng trở về, ngơ ngác tới nỗi Du Tiểu Mặc đột nhiên sinh ra một loại tâm trạng áy náy không nên tồn tại.

Mãi đến một hôm Du Tiểu Mặc vẫn phải ra về tay không, hắn không định động tới gà trong không gian, cuối cùng Du Tiểu Mặc quyết định đi vào sâu trong rừng rậm tìm xem. Bởi vì Hỏa kê là yêu thú cấp thấp, vì thế đến hôm nay hắn vẫn chỉ bắt gà ở ven rừng thôi, rất ít khi đi sâu vào trong.

Sáng hôm sau, Du Tiểu Mặc lên tiếng chào Lăng Tiêu rồi xuất phát.

Mặc dù đảo nhỏ vô danh này không có bóng người, nhưng với tư cách rừng rậm nguyên thủy, khẳng định phải có yêu thú sinh tồn, thế nên dù không có Hỏa kê thì loại gà khác cũng ổn, gà ăn mày chỉ cần có gà là làm được.



Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, hắc ưng tình cờ bay qua đầu hắn nhưng Du Tiểu Mặc chỉ thấy một cái đuôi lướt qua, không nhịn được mà thán phục tốc độ của nó, trong lòng không hề nghi ngờ.

Hòn đảo này không nhỏ, ngược lại còn rất lớn.

Du Tiểu Mặc không ngừng xuyên qua rừng rậm, tốc độ nhanh tới nỗi chỉ để lại tàn ảnh, ngẫu nhiên nhìn thấy một vài yêu thú cấp thấp hoặc trung cấp, nhưng cho tới giờ, hắn vẫn chưa thấy con yêu thú giống gà nào, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Yêu thú giống gà không phải là yêu thú hiếm có gì, ngược lại còn bình thường như gà được nuôi ở thế giới người phàm ấy, hơn nữa hắn cũng chỉ bắt Hỏa kê, không thể nào tuyệt chủng tới nỗi không còn một con chứ.

Du Tiểu Mặc đáp xuống một cành đại thụ, nhìn xung quanh, phụ cận có không ít yêu thú trung giai, còn yêu thú loại gà hoàn toàn không thấy một con, chẳng lẽ thực ra trên hòn đảo nhỏ này rất ít yêu thú?

Cũng không lâu lắm, nghi vấn của Du Tiểu Mặc đã có lời giải đáp.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục đi vào sâu hơn, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một con Hồng Quan kê, mào đỏ rực rỡ, lông cũng đỏ rực, Hồng Quan kê chính là yêu thú trung giai, biến dị thể của Hỏa kê, biết phun lửa, tốc độ nhanh gấp ba Hỏa kê.

Du Tiểu Mặc rất kinh hỉ, tìm suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng phát hiện được một con, với tư cách là biến dị thể của Hỏa kê, lại còn là yêu thú trung giai, chắc chất thịt phải ngon lắm đây, hắn lập tức phấn chấn đuổi theo.

Hắn thấy con gà nọ giương cánh phấn khởi chạy về phía hắn, nhưng trên đường đột nhiên xuất hiện một con yêu thú, không biết nó đã nói gì với con Hồng Quan kê kia, con gà nọ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó hấp tấp chạy trốn theo hướng ngược lại.

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, tình huống gì vậy hả?

Sau khi tỉnh táo lại, hắn bất chấp tất cả, lập tức đuổi theo Hồng Quan kê, dù có chạy nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng hắn, sau khi bị hắn bắt được, không đợi hắn hành động, Hồng Quan kê đã điên cồng công kích, phun hỏa cầu liên tiếp về phía hắn.

Du Tiểu Mặc tùy ý tránh thoát hỏa cầu, không mất năm giây đã đập bẹp nó, nhưng đáng tiếc là con gà này vẫn chưa thể biến hóa, nếu không có thể hỏi nó xem con yêu thú kia mới nói với nó những gì.

Sau khi đập Hồng Quan kê bất tỉnh, Du Tiểu Mặc cầm nó lên chuẩn bị rời đi, thể tích của Hồng Quan kê lớn hơn Hỏa kê tới ba lần, phải cần lá cây thật lớn mới bọc hết, đợi trên đường về tiện thể hái là được.

Du Tiểu Mặc vừa xoay người, một tiếng vù vù vù vang lên bên tai hắn, nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền sang, hắn phát hiện là một con yêu thú trung giai, bề ngoài rất giống con yêu thú đã nói chuyện với con gà này, nhưng hắn biết là hai con khác nhau, bởi vì tốc độ của nó có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn hắn được.

Đây là một yêu thú tên là Thử thú, chúng là loại động vật hoạt động về đêm, động tác của Thử thú rất nhanh nhẹn, cực kỳ mẫn cảm với âm thanh, cũng sẽ âm thầm đào động, rất thích hợp làm thám tử.

Thử thú phát hiện hắn không có động tác gì, lại lặng lẽ chui vào lòng đất, yên lặng ẩn náu không nhúc nhích.

Du Tiểu Mặc cảm thấy rất thú vị, sức mạnh linh hồn trong cơ thể lập tức lan tràn khắp xung quanh, tiếp đó hắn phát hiện xung quanh có hơn mười con Thử thú đang ẩn núp, gần như tất cả số Thử thú này đều nhìn về phía hắn. Đã đến nước này, nếu Du Tiểu Mặc vẫn không rõ có người thao túng đám Thử thú này thì hắn sống hai mươi mấy năm quá uổng phí rồi.

Trước đó hắn vẫn cho đây là một hòn đảo nhỏ vô chủ, hiện tại xem ra, rất có thể đã có một con yêu thú mạnh mẽ chiếm cứ đảo nhỏ, sở dĩ không phát hiện có lẽ là vì bọn chúng ở hướng ngược lại.

Du Tiểu Mặc không đi xác minh, xách Hồng Quan kê trở về.

Hắn không đến để tranh giành địa bàn với yêu thú, đợi nội thương của Lăng Tiêu đỡ hơn, hoặc đợi hắn đột phá đến tứ phẩm, bọn hắn sẽ rời đi.

Cho nên hoàn toàn không cần phải tranh giành một chỗ khỉ ho cò gáy thế này.

Ngay sau khi Du Tiểu Mặc đi không bao lâu, Thử thú cũng đồng loạt rời đi.

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Story Chương 595: Đảo nhỏ vô danh
8.1/10 từ 61 lượt.
loading...