Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 567: Giải quyết
T
Cuối cùng Du Tiểu Mặc không ép buộc nữa.
Nhờ đan sư khác luyện đan rất mạo hiểm, phải suy tính quá nhiều việc, nào là nguy hiểm rồi thì bại lộ, chẳng thà mình tự luyện cho an tâm.
“Em nói xem, vừa nãy em cười gì thế?” Thương lượng xong chuyện linh đan, Lăng Tiêu lại hỏi lại, hiển nhiên là tâm trạng tốt hơn Du Tiểu Mặc nhiều, còn biết kéo lại chủ đề đã lạc từ hồi nào.
Du Tiểu Mặc kể sơ qua về những chuyện đã xảy ra hai ngày nay, kể cả việc chưởng quầy sát hại người phía ngoài, băm họ ra làm bánh bao nhân thịt người, còn hại hắn suýt thì ăn thịt người ta luôn nữa chứ.
“Trước kia anh tới Đông Châu bao giờ chưa, em thấy người ở Tập Cửu trấn này thật đáng ghê tởm.”
Lăng Tiêu đáp: “Có đến một lần, nhưng không ở lâu, hơn nữa đó là chuyện từ vạn năm trước rồi, Đông Châu sẽ thay đổi, nhưng sự thật là người Đông Châu bài ngoại, nhất là thành trấn của tu luyện giả, đa số không phải là người thuộc bộ lạc nào.”
“Em cảm thấy đám người kia sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, hay là anh vào trong không gian của em đợi?” Du Tiểu Mặc đề nghị, hắn rất muốn ném Lăng Tiêu vào không gian cho bớt việc.
Lăng Tiêu từ chối không chút nghĩ ngợi, “Không cần, tình trạng của ta vẫn chưa nghiêm trọng tới mức không có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ là một bầy kiến hôi thôi mà, có gì phải lo lắng, nếu chúng muốn hăm dọa, giết luôn, hơn nữa em ngốc như vậy, ta lo lắng!”
Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ!
Du Tiểu Mặc khinh bỉ, nếu mấy người thì thôi đi, nhưng vấn đề là cả Tập Cửu trấn này phải có hơn vạn người, sao có thể không để lộ tiếng gió.
Hắn không muốn chịu cảnh vừa chạy tới Đông Châu đã bị khắp nơi đuổi giết.
Bây giờ còn thêm chuyện phiền não về Chuyển Sinh đan nữa, nếu làm hỏng quan hệ, một ngày còn ở Đông Châu, hắn đừng mơ tưởng xuất hiện ở nơi đông người, phải tìm hai cây linh thảo còn thiếu ở đâu đây? Cuối cùng…
Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!
“Đi được bước nào hay bước ấy, đợi tối nay giải quyết xong chưởng quầy và tiểu nhị rồi nói sau, cứ quyết định vui vẻ thế đi, anh tiếp tục điều dưỡng.” Du Tiểu Mặc tự tiện quyết định, làm đàn ông phải có phong phạm của người chủ một gia đình chứ.
Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, “Vui vẻ cái đầu em.”
Du Tiểu Mặc ôm đầu, bỗng cảm thấy làm chủ một gia đình thật không dễ, hở chút là bị gia bạo, mà hắn chỉ dám trách cứ trong lòng.
Mặc dù sự kiện xảy ra ban ngày đã gây chấn động, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai dám tới gây sự với Du Tiểu Mặc, ngay cả nam nhân lợi hại nhất Tập Cửu trấn cũng bị hắn đánh cho co đầu rút cổ, họ có tìm tới cửa cũng chỉ bị đánh thêm, cho nên phải bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng những người từ ngoài tới khác lại bị vạ lây, bởi vì đám người này còn bài xích họ khủng khiếp hơn, bây giờ có linh tinh cũng không bán cho họ, nhiều người không chịu nổi không khí nơi này, lập tức rời đi.
Một buổi tối nữa lại đến.
Lần này chưởng quầy của khách sạn Hảo Lai đã học hỏi được từ kinh nghiệm thất bại lần trước, sợ họ không ăn khuya, cho nên dứt khoát hạ dược vào bữa tối.
Chưởng quầy bảo đầu bếp làm một mâm đồ ăn, sau đó đích thân mang lên phòng, quan trọng nhất là, lão phải đảm bảo hai người kia phải ăn hết mới được, nếu chỉ có thiếu niên kia ăn, kế hoạch sẽ thất bại, còn bị phát hiện.
Lúc chưởng quầy đẩy cửa đi vào, lão bất ngờ khi thấy cả thiếu niên và bạn hắn đều ngồi cạnh bàn, trong lòng không nén nổi vui mừng, xem ra ông trời đang giúp lão rồi, như vậy lão cũng không cần mạo hiểm tìm đủ mọi cách để gọi người kia ra ăn nữa.
“Hai vị khách quan, đây là đồ ăn các vị đã gọi!”
Chưởng quầy còn chịu khó đặt từng món lên bàn, sắc mặt cực kì hí hửng, cuối cùng còn đặt một bình trà bên cạnh, nói một câu: “Mời dùng.” Rồi nhẹ nhàng đi ra.
Du Tiểu Mặc nhìn một mâm đồ ăn đủ cả sắc hương vị, trong lòng lại thấy ghê tởm muốn ói, nhất là mấy món mặn kia, ai mà biết có được làm từ thịt người không, vừa nghĩ đã thấy gớm.
Lăng Tiêu dùng đũa gẩy gẩy mấy miếng thịt, dùng vẻ mặt vô cảm nhận xét: “Mùi này hẳn là thịt người.”
Du Tiểu Mặc nôn.
Lăng Tiêu rót chén trà ngửi ngửi, cũng bị hạ được.
Cả một bàn đồ ăn, bất cứ món nào cũng bị hạ dược, đúng là quyết tâm đánh gục họ.
Nếu không phải làm từ thịt người, thì dù biết bên trong có thuốc, Du Tiểu Mặc cũng sẽ ăn cho no bụng luôn, dù sao thuốc kia đâu thể làm gì được họ, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có cảm xúc để ăn uống.
Lầu một, chưởng quầy thấy thời gian đã tới, liền dẫn thuộc hạ lên lầu hai.
Vì đảm bảo phải bắt được hai con dê béo này trót lọt, lão đã hạ thuốc mê tất cả những vị khách khác rồi, miễn cho có kẻ đột nhiên xuất hiện làm hỏng kế hoạch.
Đầu bếp cầm một con dao phay, bất luận là giết người hay làm đồ ăn, mụ chỉ dùng con dao trên tay.
Hai tên tiểu nhị đều cầm đại đao.
Bốn người rón rén tới gần căn phòng, tu vi của chưởng quầy là cao nhất, phát hiện trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, giả ý gõ cửa, không có ai đáp lại, liền đoán họ đã trúng thuốc rồi.
Lão đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang gục trên bàn, thức ăn đã hết một nửa, ấm trà bị hất đổ, nước trà chảy xuống đất, lênh láng.
“Chưởng quầy, bọn chúng gục rồi.”
Tiểu nhị giáp giơ đại đao lên, hưng phấn chạy qua, phát hiện bọn họ thật sự không nhúc nhích.
Tiểu nhị ất bị câm, chỉ có thể vung vẩy đại đao hai cái tỏ vẻ hưng phấn.
Mụ đầu bếp dắt dao phay vào hông, sau đó lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn, hỏi: “Chưởng quầy, có trói chúng lại ngay không?”
“Không cần.” Chưởng quầy nói: “Khách ở phòng khác đã bị hạ thuốc mê, tạm thời không có ai phát hiện đâu, tìm túi trữ vật của chúng trước đã.”
Chưởng quầy nói xong liền đi tới bên cạnh Du Tiểu Mặc, nhấc trường bào của hắn lên, tìm một vòng quanh hông, ai ngờ tìm mãi tìm mãi mà chẳng thấy tung tích của túi trữ vật, không nén nổi kinh ngạc, “Kỳ lạ, sao lại không có?”
Rõ ràng lúc trước chính thiếu niên này trả linh tinh, lão tận mắt nhìn thấy hắn lấy linh tinh ra mà, cho nên mới lục lọi túi trữ vật của hắn đầu tiên.
Chưởng quầy lại tới trước mặt Lăng Tiêu, quả nhiên tìm mãi cũng không thấy túi trữ vật đâu, linh cơ trong đầu lão lóe lên, kéo tay bọn hắn ra, kết quả vẫn không có gì.
“Chưởng quầy, có chuyện gì thế này?” Đầu bếp vội vàng hỏi.
Chưởng quầy lắc đầu, “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, không có túi trữ vật, cũng không có không gian giới chỉ, vậy linh tinh của chúng từ đâu ra?”
“Lấy trong không gian ấy mà!”
Bốn người giật mình tỉnh ngộ, gật gật đầu.
Chưởng quầy biến sắc, cúi đầu đã thấy thiếu niên nằm sấp trên bàn đang mở to cặp mắt vừa đen vừa sáng kia, dùng ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn chằm chằm vào họ, nam nhân bên cạnh cũng đã tỉnh, một tay chống cằm không thèm đếm xỉa tới họ, khuôn mặt vô cảm kia làm cho cả đám cảm thấy áp lực như núi.
“CHẠY MAU!”
Chưởng quầy hét lớn, xoay người bỏ chạy.
Không gian là thứ gì? Là thứ chỉ cường giả mới có!
Tốc độ của Du Tiểu Mặc nhanh hơn lão nhiều, mới chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện ở cửa phòng, chưởng quầy hoảng hốt, vội vàng dừng lại, kết quả là khiến tiểu nhị ất và tiểu nhị giáp chạy đằng sau không kịp phanh lại, cả hai lao vào người lão, đè lão muốn bẹp dí.
Mụ đầu bếp kia hơi nhiều mỡ, tốc độ không nhanh như ba người, thấy Du Tiểu Mặc chặn cửa liền rút dao phay của mình ra, chém về phía hắn, vẻ mặt cực kỳ hung ác.
Du Tiểu Mặc chỉ dùng một bước đã đá bay con dao phay của mụ, lúc này, con dao kia đang cắm trên khung cửa.
Mụ đầu bếp giận dữ gào lớn, bổ nhào về phía hắn, thịt mỡ trên người rung rung từng đợt, vẻ mặt dữ tợn như muốn dùng thịt đè người.
Du Tiểu Mặc cảm thấy con mụ này chính là kẻ đáng ghê tởm nhất, bởi vì chính mụ làm ra mấy món ăn từ thịt người kia, có trời mới biết đậu phộng và mứt củ sen hắn ăn hôm đầu có dính phải thứ gì không, vừa nghĩ tới là đã thấy muốn ói, đá ra một cước không chút lưu tình.
Mụ đầu bếp kêu thảm thiết, cả người bắn ngược ra ngoài, có vẻ phải bay ra tận ngoài đường luôn ấy chứ, nhưng ngay lúc mụ sắp đụng vào cửa sổ đóng chặt, một lớp màng trong suốt cản lại cái thân thể to tướng kia.
Chưởng quầy và hai gã tiểu nhị mới lóp ngóp bò dậy, thấy cảnh tượng này lại lặng lẽ nằm xuống.
Du Tiểu Mặc đi qua đá cho mỗi tên một cước, “Định giả chết hả, có tin ta cho các ngươi một vé tới gặp Diêm Vương luôn không?”
Diêm Vương là ai?
Cả ba không biết, nhưng nghe là hiểu không có gì tốt lành, vội vội vàng vàng đứng lên rúc vào trong góc.
“Khách quan, đại hiệp, hảo hán, chúng ta sai rồi, cầu xin ngài hãy buông tha cho chúng ta! Chúng ta phải bất đắc dĩ lắm mới làm hành động trộm cướp này thôi, ta cam đoan sau này tuyệt đối không tái phạm nữa.” Chưởng quầy bị sự hung tàn của hắn dọa cho sợ chết khiếp, lão càng khẳng định Du Tiểu Mặc chính là thiếu niên đã đại náo hiệu may sáng nay.
Nếu không biết chuyện mấy kẻ này làm bánh bao nhân thịt người, có khi Du Tiểu Mặc sẽ dao động một chút đấy, loại chuyện giết người và cướp bóc này đã có nhiều người làm rồi, nhưng không phải ai cũng giống nhau.
Du Tiểu Mặc căm hận đạp cho lão một cái, “Đúng rồi, ngươi cam đoan không cướp bóc nữa, thế giết người làm bánh bao làm đồ ăn thì sao? Ngươi nghĩ ta ngu chắc! Lại còn hoàn toàn bất đắc dĩ, bất cái con mẹ ngươi ấy, ngươi cho rằng ta không nhìn ra được các ngươi đã làm mấy việc này ít nhất mấy năm rồi à?”
Vừa xem xét là biết cái gã A Xuyên kia đã hợp tác với mấy kẻ này nhiều lần rồi.
Xét theo bề ngoài thì khách sạn Hảo Lai đã hoạt động tối thiểu là mười năm, lại thấy đám người này phạm tội mà động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí dùng thuốc cũng biết phải dùng loại có thể hạ được tu luyện giả, bất đắc dĩ gì chứ, bất cái lông.
Cũng chỉ có mấy kẻ phát rồ mới làm được mấy chuyện này.
“Muốn xử lý chúng thế nào?” Du Tiểu Mặc đạp thêm mấy cước để phát tiết cơn bực bội trong lòng, sau đó mới đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, vẫn còn thở phì phò.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Còn cần phải xử lý thế nào nữa, giết là được!”
Du Tiểu Mặc gãi đầu, “Nghe lời anh.”
Đây là lần đầu tiên hắn đồng ý với quan điểm giết người của Lăng Tiêu không chút do dự, thật đáng mừng!
Rạng sáng ngày hôm sau, những người sống xung quanh vừa tỉnh dậy đã phát hiện khách sạn Hảo Lai bị thiêu rụi rồi, vậy mà họ chẳng hề hay biết, ngoại trừ chưởng quầy và ba kẻ còn lại đã mất tích, những vị khách ở trong khách sạn cùng ngày đều bị ném ra đường, hoàn toàn không có một chút tổn thương.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Cuối cùng Du Tiểu Mặc không ép buộc nữa.
Nhờ đan sư khác luyện đan rất mạo hiểm, phải suy tính quá nhiều việc, nào là nguy hiểm rồi thì bại lộ, chẳng thà mình tự luyện cho an tâm.
“Em nói xem, vừa nãy em cười gì thế?” Thương lượng xong chuyện linh đan, Lăng Tiêu lại hỏi lại, hiển nhiên là tâm trạng tốt hơn Du Tiểu Mặc nhiều, còn biết kéo lại chủ đề đã lạc từ hồi nào.
Du Tiểu Mặc kể sơ qua về những chuyện đã xảy ra hai ngày nay, kể cả việc chưởng quầy sát hại người phía ngoài, băm họ ra làm bánh bao nhân thịt người, còn hại hắn suýt thì ăn thịt người ta luôn nữa chứ.
“Trước kia anh tới Đông Châu bao giờ chưa, em thấy người ở Tập Cửu trấn này thật đáng ghê tởm.”
Lăng Tiêu đáp: “Có đến một lần, nhưng không ở lâu, hơn nữa đó là chuyện từ vạn năm trước rồi, Đông Châu sẽ thay đổi, nhưng sự thật là người Đông Châu bài ngoại, nhất là thành trấn của tu luyện giả, đa số không phải là người thuộc bộ lạc nào.”
“Em cảm thấy đám người kia sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, hay là anh vào trong không gian của em đợi?” Du Tiểu Mặc đề nghị, hắn rất muốn ném Lăng Tiêu vào không gian cho bớt việc.
Lăng Tiêu từ chối không chút nghĩ ngợi, “Không cần, tình trạng của ta vẫn chưa nghiêm trọng tới mức không có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ là một bầy kiến hôi thôi mà, có gì phải lo lắng, nếu chúng muốn hăm dọa, giết luôn, hơn nữa em ngốc như vậy, ta lo lắng!”
Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ!
Du Tiểu Mặc khinh bỉ, nếu mấy người thì thôi đi, nhưng vấn đề là cả Tập Cửu trấn này phải có hơn vạn người, sao có thể không để lộ tiếng gió.
Hắn không muốn chịu cảnh vừa chạy tới Đông Châu đã bị khắp nơi đuổi giết.
Bây giờ còn thêm chuyện phiền não về Chuyển Sinh đan nữa, nếu làm hỏng quan hệ, một ngày còn ở Đông Châu, hắn đừng mơ tưởng xuất hiện ở nơi đông người, phải tìm hai cây linh thảo còn thiếu ở đâu đây? Cuối cùng…
Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!
“Đi được bước nào hay bước ấy, đợi tối nay giải quyết xong chưởng quầy và tiểu nhị rồi nói sau, cứ quyết định vui vẻ thế đi, anh tiếp tục điều dưỡng.” Du Tiểu Mặc tự tiện quyết định, làm đàn ông phải có phong phạm của người chủ một gia đình chứ.
Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, “Vui vẻ cái đầu em.”
Du Tiểu Mặc ôm đầu, bỗng cảm thấy làm chủ một gia đình thật không dễ, hở chút là bị gia bạo, mà hắn chỉ dám trách cứ trong lòng.
Mặc dù sự kiện xảy ra ban ngày đã gây chấn động, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai dám tới gây sự với Du Tiểu Mặc, ngay cả nam nhân lợi hại nhất Tập Cửu trấn cũng bị hắn đánh cho co đầu rút cổ, họ có tìm tới cửa cũng chỉ bị đánh thêm, cho nên phải bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng những người từ ngoài tới khác lại bị vạ lây, bởi vì đám người này còn bài xích họ khủng khiếp hơn, bây giờ có linh tinh cũng không bán cho họ, nhiều người không chịu nổi không khí nơi này, lập tức rời đi.
Một buổi tối nữa lại đến.
Lần này chưởng quầy của khách sạn Hảo Lai đã học hỏi được từ kinh nghiệm thất bại lần trước, sợ họ không ăn khuya, cho nên dứt khoát hạ dược vào bữa tối.
Chưởng quầy bảo đầu bếp làm một mâm đồ ăn, sau đó đích thân mang lên phòng, quan trọng nhất là, lão phải đảm bảo hai người kia phải ăn hết mới được, nếu chỉ có thiếu niên kia ăn, kế hoạch sẽ thất bại, còn bị phát hiện.
Lúc chưởng quầy đẩy cửa đi vào, lão bất ngờ khi thấy cả thiếu niên và bạn hắn đều ngồi cạnh bàn, trong lòng không nén nổi vui mừng, xem ra ông trời đang giúp lão rồi, như vậy lão cũng không cần mạo hiểm tìm đủ mọi cách để gọi người kia ra ăn nữa.
“Hai vị khách quan, đây là đồ ăn các vị đã gọi!”
Chưởng quầy còn chịu khó đặt từng món lên bàn, sắc mặt cực kì hí hửng, cuối cùng còn đặt một bình trà bên cạnh, nói một câu: “Mời dùng.” Rồi nhẹ nhàng đi ra.
Du Tiểu Mặc nhìn một mâm đồ ăn đủ cả sắc hương vị, trong lòng lại thấy ghê tởm muốn ói, nhất là mấy món mặn kia, ai mà biết có được làm từ thịt người không, vừa nghĩ đã thấy gớm.
Lăng Tiêu dùng đũa gẩy gẩy mấy miếng thịt, dùng vẻ mặt vô cảm nhận xét: “Mùi này hẳn là thịt người.”
Du Tiểu Mặc nôn.
Lăng Tiêu rót chén trà ngửi ngửi, cũng bị hạ được.
Cả một bàn đồ ăn, bất cứ món nào cũng bị hạ dược, đúng là quyết tâm đánh gục họ.
Nếu không phải làm từ thịt người, thì dù biết bên trong có thuốc, Du Tiểu Mặc cũng sẽ ăn cho no bụng luôn, dù sao thuốc kia đâu thể làm gì được họ, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có cảm xúc để ăn uống.
Lầu một, chưởng quầy thấy thời gian đã tới, liền dẫn thuộc hạ lên lầu hai.
Vì đảm bảo phải bắt được hai con dê béo này trót lọt, lão đã hạ thuốc mê tất cả những vị khách khác rồi, miễn cho có kẻ đột nhiên xuất hiện làm hỏng kế hoạch.
Đầu bếp cầm một con dao phay, bất luận là giết người hay làm đồ ăn, mụ chỉ dùng con dao trên tay.
Hai tên tiểu nhị đều cầm đại đao.
Bốn người rón rén tới gần căn phòng, tu vi của chưởng quầy là cao nhất, phát hiện trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, giả ý gõ cửa, không có ai đáp lại, liền đoán họ đã trúng thuốc rồi.
Lão đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang gục trên bàn, thức ăn đã hết một nửa, ấm trà bị hất đổ, nước trà chảy xuống đất, lênh láng.
“Chưởng quầy, bọn chúng gục rồi.”
Tiểu nhị giáp giơ đại đao lên, hưng phấn chạy qua, phát hiện bọn họ thật sự không nhúc nhích.
Tiểu nhị ất bị câm, chỉ có thể vung vẩy đại đao hai cái tỏ vẻ hưng phấn.
Mụ đầu bếp dắt dao phay vào hông, sau đó lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn, hỏi: “Chưởng quầy, có trói chúng lại ngay không?”
“Không cần.” Chưởng quầy nói: “Khách ở phòng khác đã bị hạ thuốc mê, tạm thời không có ai phát hiện đâu, tìm túi trữ vật của chúng trước đã.”
Chưởng quầy nói xong liền đi tới bên cạnh Du Tiểu Mặc, nhấc trường bào của hắn lên, tìm một vòng quanh hông, ai ngờ tìm mãi tìm mãi mà chẳng thấy tung tích của túi trữ vật, không nén nổi kinh ngạc, “Kỳ lạ, sao lại không có?”
Rõ ràng lúc trước chính thiếu niên này trả linh tinh, lão tận mắt nhìn thấy hắn lấy linh tinh ra mà, cho nên mới lục lọi túi trữ vật của hắn đầu tiên.
Chưởng quầy lại tới trước mặt Lăng Tiêu, quả nhiên tìm mãi cũng không thấy túi trữ vật đâu, linh cơ trong đầu lão lóe lên, kéo tay bọn hắn ra, kết quả vẫn không có gì.
“Chưởng quầy, có chuyện gì thế này?” Đầu bếp vội vàng hỏi.
Chưởng quầy lắc đầu, “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, không có túi trữ vật, cũng không có không gian giới chỉ, vậy linh tinh của chúng từ đâu ra?”
“Lấy trong không gian ấy mà!”
Bốn người giật mình tỉnh ngộ, gật gật đầu.
Chưởng quầy biến sắc, cúi đầu đã thấy thiếu niên nằm sấp trên bàn đang mở to cặp mắt vừa đen vừa sáng kia, dùng ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn chằm chằm vào họ, nam nhân bên cạnh cũng đã tỉnh, một tay chống cằm không thèm đếm xỉa tới họ, khuôn mặt vô cảm kia làm cho cả đám cảm thấy áp lực như núi.
“CHẠY MAU!”
Chưởng quầy hét lớn, xoay người bỏ chạy.
Không gian là thứ gì? Là thứ chỉ cường giả mới có!
Tốc độ của Du Tiểu Mặc nhanh hơn lão nhiều, mới chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện ở cửa phòng, chưởng quầy hoảng hốt, vội vàng dừng lại, kết quả là khiến tiểu nhị ất và tiểu nhị giáp chạy đằng sau không kịp phanh lại, cả hai lao vào người lão, đè lão muốn bẹp dí.
Mụ đầu bếp kia hơi nhiều mỡ, tốc độ không nhanh như ba người, thấy Du Tiểu Mặc chặn cửa liền rút dao phay của mình ra, chém về phía hắn, vẻ mặt cực kỳ hung ác.
Du Tiểu Mặc chỉ dùng một bước đã đá bay con dao phay của mụ, lúc này, con dao kia đang cắm trên khung cửa.
Mụ đầu bếp giận dữ gào lớn, bổ nhào về phía hắn, thịt mỡ trên người rung rung từng đợt, vẻ mặt dữ tợn như muốn dùng thịt đè người.
Du Tiểu Mặc cảm thấy con mụ này chính là kẻ đáng ghê tởm nhất, bởi vì chính mụ làm ra mấy món ăn từ thịt người kia, có trời mới biết đậu phộng và mứt củ sen hắn ăn hôm đầu có dính phải thứ gì không, vừa nghĩ tới là đã thấy muốn ói, đá ra một cước không chút lưu tình.
Mụ đầu bếp kêu thảm thiết, cả người bắn ngược ra ngoài, có vẻ phải bay ra tận ngoài đường luôn ấy chứ, nhưng ngay lúc mụ sắp đụng vào cửa sổ đóng chặt, một lớp màng trong suốt cản lại cái thân thể to tướng kia.
Chưởng quầy và hai gã tiểu nhị mới lóp ngóp bò dậy, thấy cảnh tượng này lại lặng lẽ nằm xuống.
Du Tiểu Mặc đi qua đá cho mỗi tên một cước, “Định giả chết hả, có tin ta cho các ngươi một vé tới gặp Diêm Vương luôn không?”
Diêm Vương là ai?
Cả ba không biết, nhưng nghe là hiểu không có gì tốt lành, vội vội vàng vàng đứng lên rúc vào trong góc.
“Khách quan, đại hiệp, hảo hán, chúng ta sai rồi, cầu xin ngài hãy buông tha cho chúng ta! Chúng ta phải bất đắc dĩ lắm mới làm hành động trộm cướp này thôi, ta cam đoan sau này tuyệt đối không tái phạm nữa.” Chưởng quầy bị sự hung tàn của hắn dọa cho sợ chết khiếp, lão càng khẳng định Du Tiểu Mặc chính là thiếu niên đã đại náo hiệu may sáng nay.
Nếu không biết chuyện mấy kẻ này làm bánh bao nhân thịt người, có khi Du Tiểu Mặc sẽ dao động một chút đấy, loại chuyện giết người và cướp bóc này đã có nhiều người làm rồi, nhưng không phải ai cũng giống nhau.
Du Tiểu Mặc căm hận đạp cho lão một cái, “Đúng rồi, ngươi cam đoan không cướp bóc nữa, thế giết người làm bánh bao làm đồ ăn thì sao? Ngươi nghĩ ta ngu chắc! Lại còn hoàn toàn bất đắc dĩ, bất cái con mẹ ngươi ấy, ngươi cho rằng ta không nhìn ra được các ngươi đã làm mấy việc này ít nhất mấy năm rồi à?”
Vừa xem xét là biết cái gã A Xuyên kia đã hợp tác với mấy kẻ này nhiều lần rồi.
Xét theo bề ngoài thì khách sạn Hảo Lai đã hoạt động tối thiểu là mười năm, lại thấy đám người này phạm tội mà động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí dùng thuốc cũng biết phải dùng loại có thể hạ được tu luyện giả, bất đắc dĩ gì chứ, bất cái lông.
Cũng chỉ có mấy kẻ phát rồ mới làm được mấy chuyện này.
“Muốn xử lý chúng thế nào?” Du Tiểu Mặc đạp thêm mấy cước để phát tiết cơn bực bội trong lòng, sau đó mới đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, vẫn còn thở phì phò.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Còn cần phải xử lý thế nào nữa, giết là được!”
Du Tiểu Mặc gãi đầu, “Nghe lời anh.”
Đây là lần đầu tiên hắn đồng ý với quan điểm giết người của Lăng Tiêu không chút do dự, thật đáng mừng!
Rạng sáng ngày hôm sau, những người sống xung quanh vừa tỉnh dậy đã phát hiện khách sạn Hảo Lai bị thiêu rụi rồi, vậy mà họ chẳng hề hay biết, ngoại trừ chưởng quầy và ba kẻ còn lại đã mất tích, những vị khách ở trong khách sạn cùng ngày đều bị ném ra đường, hoàn toàn không có một chút tổn thương.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 567: Giải quyết
8.1/10 từ 61 lượt.