Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 497: Nghệ thuật kiểu đao phủ
Du Tiểu Mặc nằm trên giường lén lút liếc nhìn Lăng Tiêu, trong lòng đang có một sự nghi vấn nhộn nhạo ngứa ngáy, ban đầu chỉ như gãi ngứa, về sau càng bứt rứt khó chịu.
“Phu nhân thân yêu.”
Du Tiểu Mặc nghe thấy Lăng Tiêu gọi hắn, ngẩng đầu chỉ thấy y đã đặt chén trà xuống, đang nhìn về phía này, hình như nét mặt còn có một chút trêu tức.
Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, “Nhìn cái biểu lộ xoắn xuýt của em, chẳng lẽ còn muốn làm thêm mấy lần hả?” Nụ cười rất tà ác, nhìn sao cũng thấy tên này muốn bổ nhào vào hắn rồi ấy.
Du Tiểu Mặc yên lặng quay đầu, nửa người dưới đã mất cảm giác, hắn có muốn chết đâu, vốn hắn chỉ cần uống chút linh thủy là có thể khôi phục ngay, nhưng lúc nghe được câu sau, hắn lại yên lặng bỏ đi ý nghĩ này, tốt nhất là không nên tự tìm đến cái chết.
“Anh… Làm sao anh biết em đang ở thành Tinh La, lại còn tới phủ thành chủ nữa?” Du Tiểu Mặc do dự một lát, cuối cùng không nén nổi tò mò, liền mở miệng hỏi.
Động tác rót trà của Lăng Tiêu dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười như có như không, “Làm sao ta lại biết người nào đó vì cố ý trốn ta mà chạy tới phủ thành chủ được.”
Du Tiểu Mặc á khẩu.
Coi như hắn chưa từng hỏi được không?
Lăng Tiêu tiếp tục bình tĩnh quở trách: “Phu nhân, mấy ngày ta không có ở đây, hình như em tiến bộ lắm nhỉ, nào là cứu người, nào là báo thù, cuối cùng còn nhốt mình vào trong ổ chó, còn có chuyện gì em chưa làm không?”
Du Tiểu Mặc dúi đầu vào trong gối, mấy giây sau bỗng nhiên ngẩng đầu, “Làm sao anh biết mấy sự việc này?”
Lăng Tiêu hừ một tiếng, “Bởi vì ta là thần cơ diệu toán.”
Du Tiểu Mặc vội vàng vỗ mông ngựa, “Anh lợi hại quá đi.” Thực ra hắn đã đoán được rồi, chuyện báo thù chỉ có hắn và Ông Công biết rõ, nếu Lăng Tiêu biết thì chỉ có một khả năng, đó là y đã gặp được Ông Công, hơn nữa còn hỏi được về hắn, từ đó tìm tới thành Tinh La.
“Em cứ nghỉ ngơi thêm hai canh giờ nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi thành Tinh La.” Lăng Tiêu nghiêm nghị nói.
Du Tiểu Mặc thận trọng đánh giá nét mặt của y, nói: “Nhất định phải đi ngay hôm nay sao? Nhưng em đã đáp ứng với Ông Công sẽ báo thù giúp rồi mà.”
Hình như Lăng Tiêu đã nhỏ giọng nói câu gì đó, Du Tiểu Mặc không nghe thấy.
“Vậy làm thịt hắn rồi đi.”
Ngày hôm sau, chắc cũng chỉ có mỗi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đêm hôm trước lẻn vào phủ thành chủ trộm hết bảo bối nhưng sáng hôm sau vẫn dám đi nghênh ngang trên đường. Có điều việc phủ thành chủ bị trộm không truyền ra ngoài, đại khái là thành chủ Tinh La cho rằng họ đã bỏ đi, cho nên chỉ tăng thêm ít thủ vệ tuần tra mà thôi.
Tổng bộ của Thanh Phong Môn không nằm trong nội thành Tinh La.
Trong thành là phạm vi quản hạt của thành chủ, đặt tổng bộ trong thành chỉ thêm vướng chân vướng tay, cho nên rất nhiều thế lực hoạt động trong thành đều dời cứ điểm ra xa thành Tinh La.
Có điều Cao Mã Viễn chỉ là tiểu nhân vật hơi được coi trọng trong Thanh Phong Môn, gã không có tư cách bước vào tổng bộ, cho nên Cao Mã Viễn ở ngay trong nội thành, tại một nơi gọi là Đông Phong Lâu.
Du Tiểu Mặc hơi nghe ngóng đã biết Đông Phong Lâu ở nơi nào, hóa ra là phố hoa nổi danh nhất thành Tinh La.
Phố hoa ở đây không phải là nơi bán hoa, trái cây hay mấy vật phẩm cho ngày lễ, mà là nơi để phong lưu, toàn bộ con phố đều là quan quán kỹ quán.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng đại lục Thông Thiên không có mấy thứ phản cảm này chứ, hóa ra là hắn không có kiến thức.
Kỹ quán và quan quán ở phố hoa không giống như mấy hình ảnh hắn từng xem trên phim, việc làm ăn ở nơi này rất cởi mở, trước cửa được trang trí rất đẹp, nhưng không có cô nương hay thiếu gia xinh đẹp đứng ngoài mời chào khách.
Du Tiểu Mặc rướn cổ lên dò xét, mặc dù là giữa ban ngày nhưng không thiếu khách nhân đến mua vui, oanh oanh yến yến, đủ các loại lời nói tục tĩu, không thiếu một chữ.
Lăng Tiêu xách cổ áo hắn vào, “Muốn xem? Vậy hãy xem một cách quang minh chính đại.”
Vừa nói xong, người bên trong đều nhìn lại.
Du Tiểu Mặc = =, ở nơi tràn ngập hơi thở *** mỹ này, tuy lúc trước hắn cũng muốn nhìn qua chút xem sao, nhưng giờ lại cảm thấy hoàn toàn không thích hợp.
Người chiêu đãi họ là một nữ tử ăn mặc hở hang, mặt trang điểm lòe lọt, nử tữ lắc lắc thân hình như rắn nước, âm thầm đánh giá họ.
Du Tiểu Mặc bảo nữ tử chuyển hai chữ cho Cao Mã Viễn, sau đó bọn hắn ngồi đợi trong một phòng khác.
Mười lăm phút sau, Cao Mã Viễn liền dẫn người tới, bây giờ gã vẫn còn điều tra chuyện về thôn Hồ, gã đã hứa với tiểu thiếp là sẽ báo thù cho em vợ, nhưng tìm mãi vẫn không có manh mối làm gã cảm thấy quá mất mặt, cho nên vừa mới nghe thấy tên thôn Hồ, Cao Mã Viễn lập tức chạy tới.
“Các ngươi là ai?”
Cao Mã Viễn vừa vào phòng đã thấy hai gương mặt lạ lẫm, không khỏi cảnh giác.
Lăng Tiêu nâng chén lên nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên vui vẻ, “Ta nghe nói các ngươi đang điều tra về việc em vợ ngươi bị giết, cho nên ta muốn nói cho ngươi biết hung thủ là ai.”
Du Tiểu Mặc phun hết nước trong miệng.
“Hung thủ? Ngươi là ai? Sao lại biết? Có mục đích gì?” Cao Mã Viễn không nghi ngờ vì sao y lại biết, bởi vì gã không hề giấu diếm, có người biết cũng không lạ, nhưng gã không tùy tiện tin một người xa lạ vừa gặp lần đầu.
“Mục đích của ta là gì, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Lăng Tiêu nói xong liền đẩy Du Tiểu Mặc ra, cười tủm tỉm, “Nói trước cho ngươi một tin tốt, người này chính là hung thủ giết em vợ ngươi.”
Du Tiểu Mặc cười khan, y đang chơi trò gì đó?
Ánh mắt hung dữ của Cao Mã Viễn rơi vào khuôn mặt cứng ngắc của Du Tiểu Mặc, dùng vỏ kiếm chỉ vào mặt hắn: “Là ngươi đã giết hại em vợ ta?”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, người nọ vẫn bình tĩnh, hay lắm, đã thế… “Đúng vậy, ta chính là người giết em vợ ngươi, nhưng ta bị người sai khiến.”
“Kẻ nào sai khiến người?” Cao Mã Viễn nắm chặt đao trong tay, trên mặt lóe lên sự tàn khốc.
Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, chỉ về phía Lăng Tiêu, “Là hắn sai ta làm đó.”
Cao Mã Viễn giận tái mặt, “Các ngươi đang đùa ta?”
Lăng Tiêu uống hết trà trong chén, mỉm cười nhìn Du Tiểu Mặc, nhếch môi, “Mới không gặp vài ngày, em thông minh hơn hẳn, đúng là mở mang tầm mắt.”
Du Tiểu Mặc đắc ý nâng cằm lên, “Nhờ hồng phúc của anh cả.”
Cao Mã Viễn thấy hai người nói qua nói lại không coi ai ra gì, gã không thèm quan tâm liệu hai kẻ này có phải là hung thủ hay không, dù sao gã đã có ý định không bỏ qua cho chúng, dám coi hắn như con khỉ mà đùa qua giỡn lại, tức giận rút đao bổ xuống Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đưa hai ngón tay nắm lấy cánh tay gã, cử động nhẹ một cái, tiếng xương vỡ kêu răng rắc, cả cánh tay đều vặn ngược ra phía sau, mũi đao cắm thẳng vào trong người Cao Mã Viễn, máu tươi phun khắp nơi, năm giây sau Cao Mã Viễn mới trút hơi thở cuối cùng, gã còn chẳng có sức mà gào lên, bởi vì tốc độ quá nhanh.
Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, quá hung tàn
Lăng Tiêu rút đao ra khỏi người Cao Mã Viễn, máu phun ra ngoài, đưa cho hắn, “Cầm.”
Du Tiểu Mặc nhận đạo, “Làm gì?”
Lăng Tiêu nói: “Cắt đầu hắn.”
Tay Du Tiểu Mặc run lên, không hiểu: “Không phải hắn đã chết rồi à, vì sao còn phải cắt đầu?”
“Không phải em đã đáp ứng Ông Công giúp lão báo thù sao, không đem đầu đến cho lão xem thì làm sao được, hay xem định vác cả cái thi thể này đi?” Lăng Tiêu lơ đễnh hỏi ngược lại.
“Nhưng mà gớm lắm, hôm qua em mới ăn cơm xong.”
“Không sao, đã tiêu hóa xong rồi.”
“… Có thể chuyển sang nơi khác không?”
“Có thể, nửa người trên hoặc nửa người dưới, chọn một.”
“… Thôi thì đầu vậy.”
Chém đầu là việc của đao phủ, Du Tiểu Mặc không ngờ có một ngày hắn lại đi cướp việc của người ta cơ đấy, hắn đã nhìn thấy rất nhiều thi thể có tử trạng cực kỳ thê thảm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự ra tay chém đầu người khác, Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ đến cảnh cái đầu rời ra be bét máu, ọe…
Lăng Tiêu giữ cái tay đang cầm đao của hắn, hoa tay múa chân trên thi thể, nhẹ giọng an ủi: “Em cứ coi như mình đang làm thịt heo là được, đừng sợ!”
“Anh đừng nói nữa, bằng không thì sau này em chẳng dám ăn thịt heo nữa đâu.” Du Tiểu Mặc muốn thổ huyết, an ủi cái gì chớ, rõ ràng là làm hắn thấy gớm hơn thì có.
Thực ra giết người, à nhầm, chém đầu thi thể đơn giản hơn hắn tưởng tượng nhiều, giơ tay chém xuống, gọn gàng linh hoạt, cái đầu còn chẳng thèm lăn khỏi bàn, vẫn kết nói với cổ Cao Mã Viễn, tuy chính giữa còn có một thanh đao mắc kẹt, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng thấy có nghệ thuật ghê chứ.
Du Tiểu Mặc buông chuôi đao, cười gian nói: “Được rồi.”
Lăng Tiêu cười cười vỗ tay không ngớt, khen ngợi: “Kỹ thuật không tệ, không ngờ em lại có thiên phú đến thế, vậy sau này em hãy lo mấy việc này đi nha.”
“…”
Đợi hai người rời khỏi kỹ quán, thi thể của Cao Mã Viễn và thuộc hạ mới bị phát hiện, mấy tên thuộc hạ chết khá nhẹ nhàng, thảm nhất là thi thể không đầu của Cao Mã Viễn.
Không ai biết, từ sau khi Du Tiểu Mặc lỡ tay chạy đến địa bàn của gia tộc Xích Huyết, phía tây không có một ngày yên ổn, thực ra đây đều do ô long gây họa.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
“Phu nhân thân yêu.”
Du Tiểu Mặc nghe thấy Lăng Tiêu gọi hắn, ngẩng đầu chỉ thấy y đã đặt chén trà xuống, đang nhìn về phía này, hình như nét mặt còn có một chút trêu tức.
Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, “Nhìn cái biểu lộ xoắn xuýt của em, chẳng lẽ còn muốn làm thêm mấy lần hả?” Nụ cười rất tà ác, nhìn sao cũng thấy tên này muốn bổ nhào vào hắn rồi ấy.
Du Tiểu Mặc yên lặng quay đầu, nửa người dưới đã mất cảm giác, hắn có muốn chết đâu, vốn hắn chỉ cần uống chút linh thủy là có thể khôi phục ngay, nhưng lúc nghe được câu sau, hắn lại yên lặng bỏ đi ý nghĩ này, tốt nhất là không nên tự tìm đến cái chết.
“Anh… Làm sao anh biết em đang ở thành Tinh La, lại còn tới phủ thành chủ nữa?” Du Tiểu Mặc do dự một lát, cuối cùng không nén nổi tò mò, liền mở miệng hỏi.
Động tác rót trà của Lăng Tiêu dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười như có như không, “Làm sao ta lại biết người nào đó vì cố ý trốn ta mà chạy tới phủ thành chủ được.”
Du Tiểu Mặc á khẩu.
Coi như hắn chưa từng hỏi được không?
Lăng Tiêu tiếp tục bình tĩnh quở trách: “Phu nhân, mấy ngày ta không có ở đây, hình như em tiến bộ lắm nhỉ, nào là cứu người, nào là báo thù, cuối cùng còn nhốt mình vào trong ổ chó, còn có chuyện gì em chưa làm không?”
Du Tiểu Mặc dúi đầu vào trong gối, mấy giây sau bỗng nhiên ngẩng đầu, “Làm sao anh biết mấy sự việc này?”
Lăng Tiêu hừ một tiếng, “Bởi vì ta là thần cơ diệu toán.”
Du Tiểu Mặc vội vàng vỗ mông ngựa, “Anh lợi hại quá đi.” Thực ra hắn đã đoán được rồi, chuyện báo thù chỉ có hắn và Ông Công biết rõ, nếu Lăng Tiêu biết thì chỉ có một khả năng, đó là y đã gặp được Ông Công, hơn nữa còn hỏi được về hắn, từ đó tìm tới thành Tinh La.
“Em cứ nghỉ ngơi thêm hai canh giờ nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi thành Tinh La.” Lăng Tiêu nghiêm nghị nói.
Du Tiểu Mặc thận trọng đánh giá nét mặt của y, nói: “Nhất định phải đi ngay hôm nay sao? Nhưng em đã đáp ứng với Ông Công sẽ báo thù giúp rồi mà.”
Hình như Lăng Tiêu đã nhỏ giọng nói câu gì đó, Du Tiểu Mặc không nghe thấy.
“Vậy làm thịt hắn rồi đi.”
Ngày hôm sau, chắc cũng chỉ có mỗi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đêm hôm trước lẻn vào phủ thành chủ trộm hết bảo bối nhưng sáng hôm sau vẫn dám đi nghênh ngang trên đường. Có điều việc phủ thành chủ bị trộm không truyền ra ngoài, đại khái là thành chủ Tinh La cho rằng họ đã bỏ đi, cho nên chỉ tăng thêm ít thủ vệ tuần tra mà thôi.
Tổng bộ của Thanh Phong Môn không nằm trong nội thành Tinh La.
Trong thành là phạm vi quản hạt của thành chủ, đặt tổng bộ trong thành chỉ thêm vướng chân vướng tay, cho nên rất nhiều thế lực hoạt động trong thành đều dời cứ điểm ra xa thành Tinh La.
Có điều Cao Mã Viễn chỉ là tiểu nhân vật hơi được coi trọng trong Thanh Phong Môn, gã không có tư cách bước vào tổng bộ, cho nên Cao Mã Viễn ở ngay trong nội thành, tại một nơi gọi là Đông Phong Lâu.
Du Tiểu Mặc hơi nghe ngóng đã biết Đông Phong Lâu ở nơi nào, hóa ra là phố hoa nổi danh nhất thành Tinh La.
Phố hoa ở đây không phải là nơi bán hoa, trái cây hay mấy vật phẩm cho ngày lễ, mà là nơi để phong lưu, toàn bộ con phố đều là quan quán kỹ quán.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng đại lục Thông Thiên không có mấy thứ phản cảm này chứ, hóa ra là hắn không có kiến thức.
Kỹ quán và quan quán ở phố hoa không giống như mấy hình ảnh hắn từng xem trên phim, việc làm ăn ở nơi này rất cởi mở, trước cửa được trang trí rất đẹp, nhưng không có cô nương hay thiếu gia xinh đẹp đứng ngoài mời chào khách.
Du Tiểu Mặc rướn cổ lên dò xét, mặc dù là giữa ban ngày nhưng không thiếu khách nhân đến mua vui, oanh oanh yến yến, đủ các loại lời nói tục tĩu, không thiếu một chữ.
Lăng Tiêu xách cổ áo hắn vào, “Muốn xem? Vậy hãy xem một cách quang minh chính đại.”
Vừa nói xong, người bên trong đều nhìn lại.
Du Tiểu Mặc = =, ở nơi tràn ngập hơi thở *** mỹ này, tuy lúc trước hắn cũng muốn nhìn qua chút xem sao, nhưng giờ lại cảm thấy hoàn toàn không thích hợp.
Người chiêu đãi họ là một nữ tử ăn mặc hở hang, mặt trang điểm lòe lọt, nử tữ lắc lắc thân hình như rắn nước, âm thầm đánh giá họ.
Du Tiểu Mặc bảo nữ tử chuyển hai chữ cho Cao Mã Viễn, sau đó bọn hắn ngồi đợi trong một phòng khác.
Mười lăm phút sau, Cao Mã Viễn liền dẫn người tới, bây giờ gã vẫn còn điều tra chuyện về thôn Hồ, gã đã hứa với tiểu thiếp là sẽ báo thù cho em vợ, nhưng tìm mãi vẫn không có manh mối làm gã cảm thấy quá mất mặt, cho nên vừa mới nghe thấy tên thôn Hồ, Cao Mã Viễn lập tức chạy tới.
“Các ngươi là ai?”
Cao Mã Viễn vừa vào phòng đã thấy hai gương mặt lạ lẫm, không khỏi cảnh giác.
Lăng Tiêu nâng chén lên nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên vui vẻ, “Ta nghe nói các ngươi đang điều tra về việc em vợ ngươi bị giết, cho nên ta muốn nói cho ngươi biết hung thủ là ai.”
Du Tiểu Mặc phun hết nước trong miệng.
“Hung thủ? Ngươi là ai? Sao lại biết? Có mục đích gì?” Cao Mã Viễn không nghi ngờ vì sao y lại biết, bởi vì gã không hề giấu diếm, có người biết cũng không lạ, nhưng gã không tùy tiện tin một người xa lạ vừa gặp lần đầu.
“Mục đích của ta là gì, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Lăng Tiêu nói xong liền đẩy Du Tiểu Mặc ra, cười tủm tỉm, “Nói trước cho ngươi một tin tốt, người này chính là hung thủ giết em vợ ngươi.”
Du Tiểu Mặc cười khan, y đang chơi trò gì đó?
Ánh mắt hung dữ của Cao Mã Viễn rơi vào khuôn mặt cứng ngắc của Du Tiểu Mặc, dùng vỏ kiếm chỉ vào mặt hắn: “Là ngươi đã giết hại em vợ ta?”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, người nọ vẫn bình tĩnh, hay lắm, đã thế… “Đúng vậy, ta chính là người giết em vợ ngươi, nhưng ta bị người sai khiến.”
“Kẻ nào sai khiến người?” Cao Mã Viễn nắm chặt đao trong tay, trên mặt lóe lên sự tàn khốc.
Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, chỉ về phía Lăng Tiêu, “Là hắn sai ta làm đó.”
Cao Mã Viễn giận tái mặt, “Các ngươi đang đùa ta?”
Lăng Tiêu uống hết trà trong chén, mỉm cười nhìn Du Tiểu Mặc, nhếch môi, “Mới không gặp vài ngày, em thông minh hơn hẳn, đúng là mở mang tầm mắt.”
Du Tiểu Mặc đắc ý nâng cằm lên, “Nhờ hồng phúc của anh cả.”
Cao Mã Viễn thấy hai người nói qua nói lại không coi ai ra gì, gã không thèm quan tâm liệu hai kẻ này có phải là hung thủ hay không, dù sao gã đã có ý định không bỏ qua cho chúng, dám coi hắn như con khỉ mà đùa qua giỡn lại, tức giận rút đao bổ xuống Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đưa hai ngón tay nắm lấy cánh tay gã, cử động nhẹ một cái, tiếng xương vỡ kêu răng rắc, cả cánh tay đều vặn ngược ra phía sau, mũi đao cắm thẳng vào trong người Cao Mã Viễn, máu tươi phun khắp nơi, năm giây sau Cao Mã Viễn mới trút hơi thở cuối cùng, gã còn chẳng có sức mà gào lên, bởi vì tốc độ quá nhanh.
Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, quá hung tàn
Lăng Tiêu rút đao ra khỏi người Cao Mã Viễn, máu phun ra ngoài, đưa cho hắn, “Cầm.”
Du Tiểu Mặc nhận đạo, “Làm gì?”
Lăng Tiêu nói: “Cắt đầu hắn.”
Tay Du Tiểu Mặc run lên, không hiểu: “Không phải hắn đã chết rồi à, vì sao còn phải cắt đầu?”
“Không phải em đã đáp ứng Ông Công giúp lão báo thù sao, không đem đầu đến cho lão xem thì làm sao được, hay xem định vác cả cái thi thể này đi?” Lăng Tiêu lơ đễnh hỏi ngược lại.
“Nhưng mà gớm lắm, hôm qua em mới ăn cơm xong.”
“Không sao, đã tiêu hóa xong rồi.”
“… Có thể chuyển sang nơi khác không?”
“Có thể, nửa người trên hoặc nửa người dưới, chọn một.”
“… Thôi thì đầu vậy.”
Chém đầu là việc của đao phủ, Du Tiểu Mặc không ngờ có một ngày hắn lại đi cướp việc của người ta cơ đấy, hắn đã nhìn thấy rất nhiều thi thể có tử trạng cực kỳ thê thảm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự ra tay chém đầu người khác, Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ đến cảnh cái đầu rời ra be bét máu, ọe…
Lăng Tiêu giữ cái tay đang cầm đao của hắn, hoa tay múa chân trên thi thể, nhẹ giọng an ủi: “Em cứ coi như mình đang làm thịt heo là được, đừng sợ!”
“Anh đừng nói nữa, bằng không thì sau này em chẳng dám ăn thịt heo nữa đâu.” Du Tiểu Mặc muốn thổ huyết, an ủi cái gì chớ, rõ ràng là làm hắn thấy gớm hơn thì có.
Thực ra giết người, à nhầm, chém đầu thi thể đơn giản hơn hắn tưởng tượng nhiều, giơ tay chém xuống, gọn gàng linh hoạt, cái đầu còn chẳng thèm lăn khỏi bàn, vẫn kết nói với cổ Cao Mã Viễn, tuy chính giữa còn có một thanh đao mắc kẹt, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng thấy có nghệ thuật ghê chứ.
Du Tiểu Mặc buông chuôi đao, cười gian nói: “Được rồi.”
Lăng Tiêu cười cười vỗ tay không ngớt, khen ngợi: “Kỹ thuật không tệ, không ngờ em lại có thiên phú đến thế, vậy sau này em hãy lo mấy việc này đi nha.”
“…”
Đợi hai người rời khỏi kỹ quán, thi thể của Cao Mã Viễn và thuộc hạ mới bị phát hiện, mấy tên thuộc hạ chết khá nhẹ nhàng, thảm nhất là thi thể không đầu của Cao Mã Viễn.
Không ai biết, từ sau khi Du Tiểu Mặc lỡ tay chạy đến địa bàn của gia tộc Xích Huyết, phía tây không có một ngày yên ổn, thực ra đây đều do ô long gây họa.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 497: Nghệ thuật kiểu đao phủ
8.1/10 từ 61 lượt.