Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 452: Tố cáo

Không khí trên khoảng đất trống trở nên căng thẳng hơn sau khi Diều Hâu dứt lời.

Cũng như Du Tiểu Mặc đã đoán, người của Diều Hâu hội, nhất là bản thân Diều Hâu, không chỉ tính tình ngang ngược, mà còn nhìn đời bằng nửa con mắt, nói đạo lý với gã cũng vô dụng, bởi vì gã cho rằng bản thân mình chính là đạo lý.

Một trận đấu rất bình thường, kết quả đệ đệ của người ta bỗng xuất hiện, thấy ca ca bị đánh bại, đã không chịu còn đòi ăn vạ người thắng.

Thực ra mấy chuyện thế này không chỉ xảy ra một lần, người của thành Trung Tâm đã gặp quá nhiều lần, thanh danh của Diều Hâu hội cũng sớm tỏa mùi thối xa tới vạn vạn dặm, chỉ là đành chịu thôi, người ta có nắm đấm, còn rất cứng, ngoại trừ chín Thần khác và cường giả Thánh cảnh ở đại lục Thông Thiên, căn bản không có ai làm gì được gã.

Du Tiểu Mặc không ngu tới mức thật sự chọn một trong hai, cho dù Lăng Tiêu không có mặt cũng vậy.

Kiếp này của hắn thuận buồm xuôi gió lắm, cũng gặp không ít cực phẩm, nhưng đúng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này đấy, mấy câu Diều Hâu nói làm cho hắn rất bực bội, tức đến sắp phát nổ, nhưng đầu óc hắn vẫn chưa hồ đồ.

Nếu thật sự lựa chọn, hắn sẽ chọn phương án thứ ba.

Du Tiểu Mặc không trả lời, mà dần dần lui về sau.

Diều Hâu nhìn hắn, nhếch miệng cười thích thú, âm u cười nói: “Ta đếm tới ba, nếu không chọn, ta sẽ chọn thay ngươi.”

Thực ra Diều Hâu không muốn Du Tiểu Mặc lựa chọn ngay, tính cách của gã hơi quái gở, gã thích thưởng thức bộ dạng sợ hãi của người ta, mỗi lần nhìn đều làm máu gã hưng phấn không thôi.

“Một!” Diều Hâu chậm rãi thì thầm.

Du Tiểu Mặc xoay xoay chân, đang định chạy trốn.


Một bóng đen đột nhiên lao ra khỏi đám đông, nắm tay Du Tiểu Mặc kéo đi.

Diều Hâu khẽ giật mình, đột nhiên nở nụ cười, không ngờ vẫn có kẻ dám đứng ra, hơn nữa còn là một con yêu thú cấp mười, tuy cũng làm cho gã khá bất ngờ, nhưng tiếc là yếu quá.

Liêu Nha thấy Du Tiểu Mặc đã bỏ chạy, hơi lo lắng nhìn về phía hội trưởng nhà mình.

Diều Hâu thản nhiên, trên mặt không hề có chút lo lắng nào, chỉ thấy gã hời hợt phất tay về phía bóng đen đang kéo Du Tiểu Mặc bỏ chạy, vùng không gian kia lập tức bị bóp méo.

Bóng đen không kịp thu thế, đành phải miễn cưỡng lao tới, kết quả bị đánh bay, té hơn mười mét mới dừng lại, một vệt máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng người nọ.

Du Tiểu Mặc vội vàng chạy đến trước mặt nó, lo lắng nói: “Xà Cầu, ngươi có sao không? Đừng làm ta sợ.”

Người cứu hắn đúng là Xà Cầu, thời điểm xung đột phát sinh ở tửu lâu, nó đã biết, sở dĩ không ra mặt ngay là vì đã thấy Du Tiểu Mặc đột phá tới cấp mười rồi.

Hơn nữa nó cũng hiểu Du Tiểu Mặc, nếu không nắm chắc chuyện gì thì sẽ không làm, bởi vậy khi thấy hắn muốn quyết đấu với Độc Nhãn mặt sẹo, nó không xuất hiện. Nói thật, Xà Cầu cũng không ngờ Độc Nhãn mặt sẹo lại có một tên đệ đệ cực phẩm đến vậy, đúng là minh chứng sống cho hai câu “nắm đấm mới là lý lẽ cứng rắn nhất’ và “cực phẩm”.

“Ta không sao, chỉ bị chút nội thương.” Xà Cầu ôm lấy ngực đang đau đớn không ngừng, gắng đứng lên.

Du Tiểu Mặc nghe thấy Xà Cầu bị nội thương, lập tức lấy một viên Thánh Linh đan cho nó dùng, “Ăn cái này là ổn.”

Xà Cầu không khách khí, nhận lấy ném vào trong miệng, nhai như đậu phộng bọc đường, nội thương lập tức đỡ nhiều, Xà Cầu che chở trước mặt Du Tiểu Mặc, nói: “Chủ nhân, ngươi đi trước đi, ở đây cứ giao cho ta, có thể duy trì bao lâu hay bấy lâu, đại nhân sắp trở về rồi.”

“Không được.” Du Tiểu Mặc nghe thấy Xà Cầu muốn đối mặt với Diều Hâu một mình, làm sao mà hắn yên tâm đợc, “Ta không thể vứt bỏ các ngươi, cùng lắm thì để lộ vật kia cũng phải để các ngươi bình an vô sự.


Xà Cầu bị hắn làm động lòng, tuy rất cảm động, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như trước.

Đúng lúc này, Diều Hâu mở miệng, “Ta đổi ý.”

Hai người cùng đề phòng nhìn gã.

Diều Hâu cười cười, nhìn Du Tiểu Mặc rồi nói: “Hình như ngươi là một đan sư cấp mười, ta sẽ không giết ngươi, ngươi phải luyện đan cho Diều Hâu hội, luyện đến khi ta hài lòng mới thôi, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng, hơn nữa thả bạn của ngươi đi.”

Du Tiểu Mặc: “Phi!”

Sắc mặt Diều Hâu lập tức trầm xuống, “Xem ra ngươi không thích rượu mời mà muốn uống rượu phạt hơn, đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”

Xà Cầu thấy gã nổi sát khí, vội vàng đẩy Du Tiểu Mặc, thất giọng quát: “Đi mau.”

“Một tên cũng đừng hòng chạy.” Diều Âm âm lãnh nói. Chân phải nhảy tới một bước, bóng gã biến mất, chỉ nháy mắt sau đã xuất hiện trước mặt hai người, giơ tay lên định đánh vào đầu Du Tiểu Mặc.

Xà Cầu không kịp kéo hắn ra, đành dùng cơ thể mình đỡ đòn, một chưởng của cường giả Thần cảnh đánh thẳng vào người, nó cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều sắp bể nát, lập tức kéo Du Tiểu Mặc lui về sau.

Du Tiểu Mặc giận không kiềm được, cũng quên mất việc mình không phải là đối thủ của Diều Hâu, hai tay nhanh chóng kết thủ ấn, một tia sức mạnh linh hồn mang theo linh khí trời đất ngưng tụ giữa hai tay hắn thành một Huyền ấn, vốn định kết Địa ấn, nhưng hắn còn chưa rành Địa ấn cho lắm, cũng không có thời gian để kéo dài, sau khi kết thành lập tức đánh về phía Diều Hâu.

Diều Hâu thấy hắn lại dám phản kháng, còn làm ra một thứ ấn gì đó khí tệ tàm tạm, lập tức bật cười, “Cũng không hơn gì cái này.”

Nói xong, gã tự tay bắt Huyền ấn.


Trên mặt Du Tiểu Mặc không hề lộ ra sự vui mừng, viên Huyền ấn rung rung trong tay Diều Hâu vài lần, sau đó dần dần suy yếu, rồi biến mất.

“Đã biểu diễn xong, bây giờ đến phiên ta, các ngươi rất vinh hạnh, hôm nay sẽ cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Âm Thực trảo.”

Diều Hâu phất tay áo, bàn tay phải của gã đột nhiên nổi lên từng đợt hắc khí, âm u mù mịt quấn quanh tay gã, một khắc sau, một thứ như móng vuốt đen to lớn tập trung lao vào vào Du Tiểu Mặc, tản ra khí tức ghê rợn.

Với tư cách là một trong mười Thần, đương nhiên gã phải có tuyệt chiêu rồi, nhưng so với thủ đoạn quang minh chính đại của một số người, thủ đoạn của Diều Hâu cũng như chính con người gã, rất thích âm, cho nên trên cơ bản các chiêu thức của gã đều liên quan tới mấy thứ âm độc.

Ví như Âm Thực trảo, nghe nói là phải giết chết vô số đồng nữ, rồi lấy tay nuôi âm khí, sau khi rèn luyện nhiều năm, sẽ trở thành một loại cực độc mang thuộc tính âm, người bị thương bởi loại độc này, không chỉ có huyết nhục bị ăn mòn, mà linh hồn cũng xảy ra vấn đề, đã từng gây chấn động rất lớn.

Linh hồn của đan sư rất quan trọng, một khi bị thương sẽ rất khó khôi phục, còn ảnh hưởng tới tu vi, cho nên, mặc dù chuyện bé xé ra to, nhưng có thể thấy được sự âm hiểm của Diều Hâu, không chiếm được liền phá hủy.

Xà Cầu không biết sự lợi hại của Âm Thực trảo, nhưng nó có thể cảm giác được, nếu không trốn thoát chỉ có một con đường chết.

Đúng lúc nó muốn đẩy Du Tiểu Mặc ra, Du Tiểu Mặc lại nhanh tay hơn níu cổ áo Xà Cầu kéo đi, điên cuồng chạy về nơi không người, “Chạy mau!”

Khóe miệng Xà Cầu giật giật muộn màng.

Dù bọn họ có chạy nhanh tới mấy cũng không trốn thoát khỏi Hắc Trảo đã tập trung vào Du Tiểu Mặc.

Trừ khi có một người chạy tới đỡ toàn bộ đòn, tuy hành vi này rất giống với việc tự sát, nhưng đúng là không còn cách nào khác, nghĩ vậy, Xà Cầu giơ tay lên, dồn hết nhẫn tâm đánh mạnh vào lưng Du Tiểu Mặc, đẩy hắn ra xa.

Nào biết, Du Tiểu Mặc đã nắm cổ áo nó thật chặt, như thể sợ nó sẽ lao tới đỡ đòn một mình vậy, Xà Cầu vừa đánh một chưởng xuống, đúng là thật sự đánh bay hắn, nhưng… Ngay cả mình cũng bị Du Tiểu Mặc kéo đi luôn.


Xà Cầu suýt nghẹt thở.

Quỷ dị nhất là, Xà Cầu lại bay ngược tới trước mặt Du Tiểu Mặc, như thể bị Du Tiểu Mặc quăng từ sau ra trước vậy đó, thời điểm hai người ngã trên mặt đất, Du Tiểu Mặc ngã không xa lắm.

Đợi Du Tiểu Mặc lóp ngóp bò dậy, Hắc Trảo to lớn đã đến trước mặt hắn, ngay khoảnh khắc Hắc Trảo muốn cắn nuốt hắn, một mũi tên lửa màu tím xé tan hư không, bay vụt tới từ phía sau Du Tiểu Mặc, tiếp theo bắn trúng Hắc Trảo.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hắc Trảo như gặp phải khắc tinh vậy, đột nhiên chấn động điên cuồng, mấy giây sau liền tan rã, bị mũi tên lửa xé tan trên không trung.

Du Tiểu Mặc còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị người ta kéo vào trong vòng tay, giọng nói hời hợt vang lên trên đầu hắn.

“Ngu xuẩn, chơi vui không?”

Bạn nhỏ ngu xuẩn nào đó tựa vào ngực y, cả người mềm nhũn, ấp úng phản bác: “Em đâu có chơi.”

Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc ra khỏi vòng tay, để hắn đối mặt với mình.

Bạn nhỏ ngu xuẩn lập tức gặp được một ánh mắt sâu thẳm đen huyền, mang theo nội dung phức tạp mà hắn không thể hiểu nổi, vô thức rụt cổ xuống, vì giảm bớt hình phạt, lập tức giả bộ đáng thương khóc lóc kể lể.

“Ức hức hức, chuyện này đâu phải lỗi của em đâu, tại cái con Diều Hâu kia vô lý quá á, đã thua mà không chịu nhận nợ, còn muốn giết em…”

Sau đó hắn mách lại toàn bộ câu chuyện.

Lúc này, động tĩnh mà Hắc Trảo và mũi tên lửa tạo ra dần dần lặng xuống, phía đối diện cũng hiện ra bóng Diều Hâu và thuộc hạ của gã, cùng ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người.

Lăng Tiêu nghiêng đầu, đồng tử sâu lóe lên mấy tia sáng sắc bén nhìn xoáy vào Diều Hâu mang vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu, khẽ cười: “Em chờ đi, ta lập tức sẽ biến hắn từ Diều Hâu thành gà con.”

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Story Chương 452: Tố cáo
8.1/10 từ 61 lượt.
loading...