Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 438: Đông châu lạc hậu

Đã có vết xe đổ của Du Tiểu Mặc, trận đấu của Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ phải nói là cực kỳ thuận lợi, nhưng bọn họ bị xếp vào xế chiều, Du Tiểu Mặc không đi cho nên không biết.

Sau khi trận đấu kết thúc, Du Tiểu Mặc chạy tới tầng ba mươi lăm để xác định đối thủ, rồi đi xuống tầng một với Lăng Tiêu, bây giờ hắn không cần lo tình huống như hôm nay sẽ xuất hiện nữa. Không thể không nói, vận khí cũng có thể làm lòng người bàng hoàng, chắc mấy người ở tầng sáu mươi sẽ không dùng thủ đoạn như Chu Hoành nữa đâu.

Tầng một, trong căn phòng nhỏ đơn sơ.

Du Tiểu Mặc đang xếp đống linh thảo Lăng Tiêu đã rửa sạch hôm qua.

Nói là rửa sạch, nhưng trên thực tế y chỉ ném linh thảo vào trong thùng nước, để cho bùn đất tự rụng ra, cuối cùng vớt lên bỏ để vào kệ là xong.

Làm vậy mà sạch mới lạ, trên rễ linh thảo vẫn để vào chút bùn đất, phải rửa bằng tay mới sạch được, lười như vậy đúng là khiến nhân thần cộng phẫn mà.

Du Tiểu Mặc vừa rửa linh thảo, vừa oán trách người nào đó.

Bởi vì hôm sau không phải thi đấu, Du Tiểu Mặc quyết định ở trong phòng cả ngày, cũng có thời gian sắp xếp đống linh thảo hắn vừa đào hôm qua, bởi vì Lăng Tiêu không chịu trách nhiệm, cho nên hắn phải rửa lại lần nữa.

Về phần Lăng Tiêu, y nói có chút việc muốn làm, cho nên đã rời khỏi Tiêu Dao Viện rồi.

Tiêu Dao Viện không giảng dạy theo kiểu khép kín, bất kể là lúc thi đấu hay khi bình thường đều có thể tùy ý ra vào, chỉ cần có huy hiệu đan sư là được.

Sau khi biết Du Tiểu Mặc ở trong phòng một mình, Nhan Huy kéo hắn ra khỏi phòng, nói muốn dẫn hắn tới tầng sáu mươi xem xét, bởi vì không lâu nữa họ sẽ dọn vào tầng sáu mươi rồi, phải làm quen trước chứ hả.

Du Tiểu Mặc đang mải suy tư về tỷ lệ từ chối thành công cao bao nhiêu thì đã bị bắt ra khỏi phòng, đi cùng họ còn có đại thúc, những người khác đều có chỗ riêng rồi.

“Không phải là chỗ ở sao, có gì hay mà nhìn?” Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ hỏi.


“Đương nhiên là khác chứ.” Nhan Huy quay đầu lại, “Ta nghe nói phòng ở tầng sáu mươi rất lớn rất đẹp, còn có hai gian, giường rộng tới nỗi ba người ngủ chung cũng không thấy chật, hơn nữa trước kia Thiên Tâm đã nói mỗi tầng đều có thứ tốt riêng mà.”

Du Tiểu Mặc nói: “Cho dù có thứ tốt, thì bây giờ chúng ta vẫn chưa phải người của tầng sáu mươi, có tới cũng không được xem.”

“Chẳng lẽ ngươi đã quên mất chuyện tường Thời Gian sao?” Nhan Huy dùng ánh mắt không thể tin để nhìn hắn, biểu lộ cực kỳ khoa trương.

Du Tiểu Mặc sững lại, đúng là hắn đã quên mất.

Nhan Huy vừa nhìn nét mặt của hắn liền biết mình đoán đúng rồi, giận dữ nói: “Tường Thời Gian ở ngay tầng sáu mươi, bởi vì lúc kiểm tra ngươi lấy được thải đan, cho nên lúc nào cũng có thể tới tường Thời Gian.”

“Cho nên bây giờ các ngươi định dẫn ta tới chỗ tường Thời Gian đó hả?”

“Chúng ta cũng muốn biết tường Thời Gian ra sao mà, đúng lúc ngươi không rõ lắm, cho nên…”

Cho nên liền lôi kéo hắn đi cùng.

Du Tiểu Mặc còn cho là họ thật sự muốn dẫn hắn đi dạo cơ.

Trình Hướng Vinh đứng bên cạnh thận trọng nhìn hắn, “Ngươi giận sao?”

Du Tiểu Mặc nói: “Không có.” Đại thúc, đừng nhạy cảm như vậy, loại chuyện này không đáng để giận, chỉ là hắn vẫn luôn tò mò, đến cùng thì nơi nào mới sinh ra được tính cách như của đại thúc đây, nghĩ vậy, hắn liền hỏi, “Đại thúc, ngươi là người nơi nào?”

Trình Hướng Vinh không ngờ hắn lại hỏi tới chuyện này, ngơ ngác một lát, thấy Du Tiểu Mặc nhìn mình mới trả lời: “Ta tới từ Đông Châu.”


Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, “Trùng hợp quá, Nhan Huy cũng tới từ Đông Châu này.”

Đông Châu là khu vực chưa khai hóa ở đại lục Thông Thiên, sở dĩ gọi là chưa khai hóa, là vì người ở Đông Châu chính là cư dân nguyên thủy của đại lục Thông Thiên, cũng là tộc người may mắn nhất, có điều tư tưởng của họ rất cố chấp, cộng thêm việc càng ngày càng có nhiều người tới từ vị diện khác, cuối cùng phát triển tới viễn cảnh cư dân nguyên thủy đều chuyển hết tới Đông Châu.

Nhưng dù tư tưởng bất đồng, cũng phải nói Đông Châu xuất hiện không ít cường giả, ví dụ như mười Thần trong Thông Thiên Bảng, có hai người xuất thân từ Đông Châu.

Nghe được Nhan Huy cũng tới từ Đông Châu, cả khuôn mặt Trình Hướng Vinh đều sáng lên, hắn kích động nắm chặt hai tay Nhan Huy, “Đồng hương, không ngờ lại có thể gặp được người Đông Châu ở đây, ta vui quá.”

Nhan Huy xấu hổ, bị nhìn tới nỗi mất tự nhiên, “Đúng rồi, ta cũng không ngờ đấy, thật là bất ngờ.”

“Ta tới từ bộ lạc Thủy Tây ở Đông Châu, ngươi thì sao?” Trình Hướng Vinh gặp được đồng hương, máy hát được mở, cả người cũng hoạt bát hơn nhiều.

“Ây, ta ở bộ lạc Cổ Mã.”

Đại khái là thấy Trình Hướng Vinh nhiệt tình quá mức, Nhan Huy đã bị kinh hãi.

Trình Hướng Vinh mừng rỡ hết sức, “Bộ lạc Cổ Mã là bộ lạc mạnh nhất Đông Châu đó, ta biết mấy vị cường giả tiếng tăm lừng lẫy ở Thông Thiên Bảng đều tới từ bộ lạc Cổ Mã, chắc chắn sau này Nhan Huy sẽ rất mạnh.”

Nhan Huy gãi gãi đầu, gượng cười: “Hy vọng là thế.”

“Nhưng mà cũng tốt quá, không ngờ Đông Châu lại xuất hiện hai đan sư có linh hồn thất thải cùng một lúc, trước kia chưa bao giờ xảy ra đâu nha.” Trình Hướng Vinh lại cảm thán một câu.

“Câu này là sao?” Du Tiểu Mặc đứng bên cạnh cũng lên tiếng, tuy hắn chưa từng tới Đông Châu, nhưng có thể tưởng tượng ra chắc Đông Châu phải là một mảnh địa vực vô cùng bao la, lại có lịch sử lâu đời như vậy, chắc không bi đát tới nỗi chẳng có nổi một đan sư sở hữu linh hồn thất thải chứ hả.

Trình Hướng Vinh giải thích: “Bởi vì đan sư ở Đông Châu rất ít ỏi, bộ lạc của chúng ta kể cả những bộ lạc khác, thể chất số đông chỉ thích hợp tu luyện, còn người thích hợp luyện đan không có mấy, mượn bộ lạc Thủy Tây mà nói, đan sư gần như không chiếm được một phần vạn, hơn nữa không phải cứ thích hợp luyện đan là có thể trở thành đan sư cao cấp, làm cho bộ lạc của chúng ta khá lạc hậu và yếu thế.”

Du Tiểu Mặc gật đầu, cái hiểu cái không, nhìn về phía Nhan Huy, “Thế bộ lạc Cổ Mã thì sao, cũng gặp phải tình huống như vậy hả?”

Nhan Huy hơi ngơ ra một chút, nói: “Cũng không hẳn vậy, tình hình của bộ lạc Cổ Mã đỡ hơn bộ lạc Thủy Tây một chút.”

“Bởi vì nhiều cường giả hơn?”

“Đây chỉ là một trong số nguyên nhân đó thôi.” Trình Hướng Vinh nói tiếp: “Sở dĩ Thủy Tây lạc hậu là có liên quan tới quan niệm, có lẽ ngươi không hiểu rõ lịch sử của đại lục Thông Thiên, thật ra đa số bộ lạc ở Đông Châu xem thường người tới từ vị diện khác, cho nên cũng ít khi liên hệ với bên ngoài, nhưng bộ lạc Cổ Mã thì khác, tuy đan sư của họ không hơn chúng ta là bao, nhưng họ chịu liên hệ với người ngoài.”

Du Tiểu Mặc đã hiểu, chính là bảo thủ, tình huống này có chút tương tự với triều Thanh này, không muốn tiến lên, mà chỉ khư khư giữ lấy quy củ cũ, cuối cùng người khác đang tiến bộ, còn bản thân thì đang lùi lại.

Trình Hướng Vinh nói: “Ta vẫn muốn thay đổi tình trạng này, cho nên mới tới đây, chỉ là ta cứ cho rằng có mình ta mới có suy nghĩ này thôi, không ngờ Nhan Huy cũng vậy, thật tốt quá, ngươi nói có đúng không?”

Nhan Huy bị tùy tiện định nghĩa chỉ có thể cười gượng, hắn thật sự không chịu nói ánh mắt Trình Hướng Vinh nhìn mình, sáng rực và nóng bỏng.

Du Tiểu Mặc nói: “Vậy thì ngươi phải cố gắng lên, một ngày nào đó ngươi có thể hoàn thành ước mơ.”

Trình Hướng Vinh gật đầu mừng rỡ, hắn cũng có thiện cảm với Du Tiểu Mặc, nghe được câu cổ vũ như vậy càng cao hứng hơn, cảm giác vui vẻ khi chia xẻ với bạn bè, thật tốt quá!

Vừa đi vừa nói chuyện, ba người đã tới tầng sáu mươi.

Xét theo khái niệm vệ sinh thì, tầng một là nơi mới có bầy gà chạy qua, còn tầng sáu mươi chính là khách sạn ba sao.

Mặc dù không khoa trương như Nhan Huy nói, nhưng quả thật không tệ.

“Nghe nói tường Thời Gian nằm ở phía tây nam của tầng sáu mươi, cũng là nơi ở của đạo sư và các trưởng lão, hôm qua ta đã nghe ngóng được, ta dẫn các ngươi qua.” Nhan Huy nói xong cũng bước lên trước dẫn đường.


Ước chừng nửa giờ, bọn họ cũng tới đích.

Chỗ ở của đạo sư và các trưởng lão giống như tầng sáu mươi, không xa hoa cũng chẳng đơn giản, chỉ có điều cả trong lẫn ngoài đều toát ra bầu không khí nghiêm cẩn.

Một đạo sư nhìn thấy họ liền lãnh đạm nói: “Đây không phải là nơi các ngươi được tới.”

Nhan Huy lập tức cười nịnh nọt: “Đạo sư, chúng ta tới tìm tường Thời Gian.”

Đạo sư nhíu mày lại, “Tường Thời Gian không mở.”

“Không phải.” Nhan Huy chỉ vào Du Tiểu Mặc, giải thích: “Chúng ta là tân sinh, hắn tên là Du Tiểu Hắc.”

Ánh mắt của đạo sư liếc về phía Du Tiểu Mặc, vẻ mặt xa cách thay đổi thành dò xét, đúng là ông ta đã từng nghe nói tới cái tên này, từ sau khi bọn họ trở thành viện sinh của Tiêu Dao Viện, cấp trên cũng đã thông báo qua, Du Tiểu Hắc chính là người may mắn năm nay, liếc nhìn Du Tiểu Mặc, “Ngươi đi theo ta, hai người khác đợi ở đây.”

Nhan Huy còn định đi cùng, nghe được câu này liền thất vọng.

Trình Hướng Vinh nói: “Tiểu Hắc, chúng ta sẽ ở đây đợi ngươi.”

Du Tiểu Mặc khẽ lay động một cái, bình tĩnh nào, ngươi đã nói phải thừa nhận cái tên này rồi mà, cho dù có người thân mật gọi ngươi là Hắc Hắc cũng phải chịu, hắn gật đầu với hai người, rồi đi theo đạo sư.

Năm phút sau, bọn họ dừng lại trước một kiến trúc rất giống tòa tháp.

Tòa tháp này cao khoảng hai mươi mấy mét, cụ thể thì không đoán được, bởi vì tòa tháp vàng này xuyên thấu trần nhà, vàng lấp láng rực rỡ rất giống với bảo tháp trong tay Thách Tháp Thiên Vương Lí Tĩnh.

Đạo sư chỉ vào tháp: “Tường Thời Gian ở bên trong, ngươi vào đi.”

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Story Chương 438: Đông châu lạc hậu
8.1/10 từ 61 lượt.
loading...