Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 420: Cấp bậc

Trong lúc mọi người ôm những suy nghĩ khác nhau, một trưởng lão khí độ bất phàm đi ra, đi sau ông còn có một thanh niên nữa, chính là Đàm Trạch.

Trưởng lão kia ngũ quan đoan chính, nhìn thì như bình thường không có gì đặc nhiệt, nhưng trên khuôn mặt ngẫu nhiên sẽ lóe lên chút nghiêm nghị làm cho cả người bỗng nghiêm khắc hơn, vừa ra sân đã làm cho mọi người cảm thấy khí thế bức người.

Ông chính là người phụ trách bài kiểm tra thứ hai – Thanh trưởng lão.

Thanh trưởng lão tùy ý liếc nhìn bảy người, trong lúc cả phòng hoàn toàn yên tĩnh mới lên tiếng: “Trước khi các ngươi tới đây, chắc các đạo sư đã nói cho các ngươi rồi, lần này là lần kiểm tra thứ hai, không liên quan tới nội dung bài thi.”

Sau đó ông lại nói một việc về linh hồn thất thải.

Ở đại lục Long Tường, đan sư cấp sao là chỉ cấp chín và cấp mười, còn đan sư cấp mười một và mười hai được gọi là đan sư đỉnh cấp, nhưng thật ra đây là cách gọi của vị diện trung cấp, bởi vì ở nơi ấy muốn sinh ra một vị đan sư thất thải đúng là khó hơn lên trời.

Đan sư đỉnh cấp còn được gọi là đan sư thất thải, mà cấp mười một và cấp mười hai được gọi chung là thải cấp, cấp bậc của linh đan từ cấp này cũng được chia theo thứ tự là nhất phẩm đến thất phẩm, cấp bậc càng cao càng lợi hại.

Đàm Trạch lấy một khối đá khảo nghiệm ra từ túi trữ vật, đặt bên cạnh Thanh trưởng lão.

Đá khảo nghiệm nghiệm này cũng giống như khối đá mà Du Tiểu Mặc đã thấy, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy được có sự khác nhau ở kết cấu.

Khối đá khảo nghiệm này chính là bản thăng cấp, chuyên dùng để kiểm tra linh hồn thải cấp.

“Bây giờ, ai muốn lên trước.”

Thanh trưởng lão đi đến trước đá khảo nghiệm, quay mặt nói với mọi người.

Dứt lời, mọi người quay sang nhìn nhau, trong giây lát không có ai bước lên trước, nhưng chỉ một lát sau, Uyển Nhã đột nhiên bước tới trước mặt Thanh trưởng lão, nhẹ nhàng chắp tay với ông, “Người đầu tiên hãy để Uyển Nhã làm.”

Thanh trưởng lão khẽ gật đầu, “Vậy thì bắt đầu đi.”


Uyển Nhã đi tới trước đá khảo nghiệm, tầm mắt của mọi người cũng chuyển theo từng bước chân nàng, bất cứ đan sư nào có được linh hồn thất thải, chỉ cần cho họ thời gian, chắc chắn tương lai người đó sẽ đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp của đại lục Thông Thiên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Nhã không có nhiều cảm xúc, vô cùng nghiêm túc, có thể thấy nàng cũng rất chờ mong kết quả. Dù trước kia nàng là người của Đan Sư Công Hội hội, nhưng chưa từng được kiểm tra cấp bậc của linh hồn, bởi vì toàn bộ đại lục Thông Thiên chỉ có một khối đá khảo nghiệm được cải tiến, đó chính là khối đá của Tiêu Dao Viện.

Trong ánh nhìn hồi hộp của mọi người, Uyển Nhã đưa tay đặt lên trên đá khảo nghiệm, đem một chút sức mạnh linh hồn từ lòng bàn tay rót vào bên trong khối đá.

Một lát sau, bên ngoài đá khảo nghiệm toát ra một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt…

Du Tiểu Mặc nhìn không chớp mắt, nhưng tia sáng trắng kia chỉ xuất hiện có bốn năm giây mà thôi, còn đá khảo nghiệm chẳng hề có sự thay đổi, hắn còn đang buồn phiền thì ai đó bỗng kêu lên.

“Nhìn xem, xuất hiện rồi!”

Người nói chuyện là thiếu nữ kia, hai mắt cô nàng sáng lên nhìn chằm chằm vào Uyển Nhã.

Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt thiếu nữ và thấy được một cảnh tượng khó quên, đá khảo nghiệm cao khoảng hai mét, ở chỗ cao nhất chậm rãi chảy ra một sợi màu hồng nhạt, sợi màu kia tiếp tục kéo dài xuống phía dưới, màu sắc cũng thay đổi, biến thành vàng nhạt, đợi tới khi sợi màu vàng kia đi xuống thêm 8 cm nữa, sắp chuyển thành màu xanh lục, tốc độ bỗng nhiên chậm lãi, sau đó ngừng hẳn.

Uyển Nhã thu tay lại, trên mặt không hề có sự vui vẻ, lui xuống ngay.

Du Tiểu Mặc suy ngẫm, hình như màu sắc này cũng tương đương với màu sắc của linh hồn đan sư, chẳng lẽ cấp bậc của linh hồn thất thải cũng được phân kia như thế? Vậy chẳng phải, sợi màu đổi sắc càng nhiều, cấp bậc càng cao?

Nếu như Lăng Tiêu ở đây, hắn có thể hỏi y rồi.

Du Tiểu Mặc bỗng thấy hơi cô đơn.

“Sợi màu này có thể tu luyện.”


Đang nghĩ ngợi, bên tai bỗng vang lên một tiếng nói lạnh nhạt, Du Tiểu Mặc giật mình, quay đầu lại mới thấy một nam tử có nụ cười rất rực rỡ đang nói chuyện với hắn, mà kinh sợ hơn là, người này có hai lúm đồng tiền rất sâu.

Thấy hắn nhìn sang, lúm đồng tiền trên má nam tử còn sâu hơn, nhiệt tình nói: “Ngươi tên là Du Tiểu Hắc thật hả?”

Du Tiểu Mặc phỏng đoán chắc y nghe được đối thoại giữa hắn và Uyển Nhã, liền gật đầu, “Xin hỏi ngươi là?”

Nam tử cười ha hả: “Ta là biểu ca của Kiều Vô Song, Kiều Vô Tinh, ba ngày trước, ta nhận được tin tức của Vô Song gửi tới, hắn nói sẽ có một người tên Du Tiểu Hắc tham gia kì thi của Tiêu Dao Viện, nhờ ta chú ý một hai.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc một chút, lúc kịp phản ứng mới nói: “Kiều huynh khách khí quá, thật sự không cần phải làm phiền ngươi đâu.”

“Không phiền.” Kiều Vô Tinh cười cười, “Thực ra ta cũng muốn xem người làm vị đường đệ kia dặn dò muốn ta quan tâm là dạng người gì.”

Du Tiểu Mặc không biết vai trò của Kiều Vô Tinh ở Ngự Thú Công Hội là gì, sau khi hàn huyên với y vài câu, hắn mới hỏi ý tứ của câu mà y nói lúc nãy.

Kiều Vô Tinh giải thích: “Rất nhiều chuyện không phải chỉ có thể dựa vào thiên phú để một vốn bốn lời được, cố gắng sau này cũng rất quan trọng, đối với chúng ta mà nói, linh hồn thất thải chỉ là nền móng, đã có nền móng rồi, còn phải xem cố gắng của cá nhân đó như thế nào, nhưng cũng có người trời sinh đã được đi quãng đường ngắn hơn người khác.”

“Mới nãy ngươi cũng thấy đấy, sợi màu của Uyển Nhã tiểu thư có hai màu, nhưng đoạn cuối cùng lại thêm chút xanh lục, đây chính là kết quả khi tu luyện, nhưng bây nàng vẫn chỉ được coi là thất thải nhị phẩm, tư chất coi như là hạ phẩm chếch lên.”

Du Tiểu Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, bảo sao sau khi nhìn thấy kết quả Uyển Nhã lại mất hứng.

Mặc dù có cơ bản, nhưng tư chất vẫn là hạ phẩm, làm gì có ai vui nổi, nhưng chỉ có nền móng không cũng đã đáng để người ta hâm mộ rồi.

“Đa tạ Kiều đại ca.” Du Tiểu Mặc chắp tay nói tạ với y.

Kiều Vô Tinh khoát khoát tay, “Không khách khí.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, người thứ hai bắt đầu bước lên kiểm tra, hắn không phải là người của Đan Sư Công Hội hoặc Ngự Thú Công Hội, Du Tiểu Mặc nhận ra hắn, vì hắn chính là người nói ‘Nhàm chán’ kia.

Người này rất trẻ, bề ngoài khoảng hai mươi lăm, nét mặt rất căng thẳng, xem ra cũng có chút hồi hộp, sau đó hắn đặt tay lên đá khảo nghiệm.

Một lát sau, đợi màu phía trên xuất hiện.

Màu sắc của nó cũng giống như khi Uyển Nhã kiểm tra, ban đầu là hồng nhạt, sau đó thành vàng nhạt, chỉ có điều, sợi màu vàng nhạt đi đến ba phần tư rồi ngừng lại.

Tư chất hạ phẩm, nhưng thanh niên lại không thấy buồn, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ, hắn chắp tay với Thanh trưởng lão rồi lui ra.

Tiếp theo là người thứ ba.

Du Tiểu Mặc đưa măt nhìn những người khác, thấy bọn họ không có động tác, vô thức sờ mũi một cái, bởi vì hắn là người cuối cùng đi vào, cho nên hắn cứ tưởng thứ tự xếp theo thời gian vào chứ, nếu không thì hắn sẽ bước lên đầu tiên luôn ấy.

Đang lúc hắn nghĩ nếu không thì mình lên vậy, Kiều Vô Tinh bên cạnh đột nhiên đi trước hắn một bước.

Du Tiểu Mặc lặng lẽ thu chân.

Các ngươi định đùa cái gì vậy hả, muốn kiểm tra thì nhanh nhẹn một chút xem nào!

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kiều Vô Tinh, Thanh trưởng lão bỗng mở miệng, “Vô Tinh, xem ra ngươi rất nắm chắc, nghe nói gần đây ngươi rất cố gắng, vì đợi thời khắc này hả?”

Kiều Vô Tinh không hề cảm thấy nam nhân có má lúm đồng tiền là tệ, còn cười rất tươi: “Nói sao thì ta cũng là người được Ngự Thú Công Hội gửi gắm hy vọng mà, cũng nên cho công hội thêm chút thể diện chứ.”

Khuôn mặt nghiêm ngặt của Thanh trưởng lão cũng nở nụ cười, “Bắt đầu đi.”

Kiều Vô Tinh không nói gì, tất cả sự chú ý đều đặt vào đá khảo nghiệm, lúc ánh sáng phát ra, tất cả mọi người đều nhìm chăm chú.

Lúc ấy, sợi màu nhẹ nhàng kéo về phía trước, màu hồng, màu vàng nhạt, màu xanh lục… Run run rẩy rẩy bò qua màu xanh lục, tiến vào vùng của màu xanh da trời, đa số đều hít một ngụm khí lạnh.


Thất thải tứ phẩm!

Mặc dù chỉ là tư chất trung đẳng, nhưng đã bỏ qua hai người trước tới mấy con phố rồi, phải cố gắng thật lâu mới có thể bù được sự chênh lệch này.

Cửu Dạ đứng trong góc lóe lên nhìn Kiều Vô Tinh, không hổ là đối thủ của y, quả nhiên có chút tài năng.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc mở to mắt, không ngờ Kiều Vô Tinh lại xuất sắc thế.

Thời điểm cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, thiếu nữ kia phá vỡ không phí trầm mặc, mừng rỡ bổ nhào vào người Kiều Vô Tinh, trong miệng hét lớn: “Vô Tinh ca, huynh thật là lợi hại!”

Kiều Vô Tinh cũng rất vui vẻ.

Thanh trưởng lão vuốt sau nói: “Tiếp theo là người thứ tư.”

Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi.

“Ta lên trước.” Giọng nói của Cửu Dạ bỗng vang lên, trong trẻo lạnh lùng, vang theo một chút phóng đãng không trói buộc.

Du Tiểu Mặc nhụt chí.

Tất cả sự chú ý đều tập trung vào người y, Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh vẫn luôn là đối thủ bị mọi người so sánh, cả hai người đều là thiên tài ngàn năm khó gặp của hai công hội, nhưng có lời đồn, Cửu Dạ vẫn mạnh hơn Kiều Vô Tinh một chút, bây giờ chính là cơ hội tốt để chứng minh.

Cửu Dạ là đồ đệ thân truyền của hội trưởng Đan Sư Công Hội, là người vừa có tài vừa có sắc, con cưng của trời trong truyền thuyết đó, so với An Kiều còn danh xứng với thực hơn, tuy tính cách lạnh lùng, cũng thường bỏ qua người khác, nhưng đối với y, đa số người chỉ cảm thấy kính sợ và sùng bái.

Thấy Cửu Dạ chuẩn bị đưa tay, ngay cả má lúm đồng tiền trên má Kiều Vô Tinh cũng nhạt hơn, nhíu mày chú ý nhất cử nhất động của y.

Du Tiểu Mặc cũng hơi hồi hộp, mỗi lần hóng chuyện của người khác hắn đều có cảm giác này.

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân Story Chương 420: Cấp bậc
8.1/10 từ 61 lượt.
loading...