Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 412: Đồng quy vu tận?
Dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng trôi trên biển lửa, trôi tới đâu ngọn lửa vặn vẹo tới đó, cuốn lại như vòi rồng, gầm gừ lao về phía Lăng Tiêu.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Tiêu hiện lên nét vui vẻ trào phúng, người thừa kế Phong Chi Chân Đế cũng sẽ làm trò mèo này sao?
Vòi rồng điên cuồng kia xuất hiện trong ba bốn giây ngắn ngủi, rồi sụp đổ chỉ bằng một suy nghĩ của Lăng Tiêu, muốn dùng gió để thao túng ngọn lửa bản mệnh của y hả, trên đời còn có điều gì buồn cười hơn không?
Lăng Tiêu thu gọn biển lửa lại chỉ còn một mét, ngước mắt liếc nhìn Du An Thái đang cau mày, cười nhạt nhòa: “Du An Thái, muốn mưu toan dùng gió thao túng thần hỏa của ta sao, chỉ số thông minh của ngươi chỉ có ngần ấy thôi hả?”
Chiêu công kích chỉ số thông minh không chút lưu tình nào thế này, Du Tiểu Mặc trong không gian có nhiều tâm đắc lắm nè.
Nhưng Du An Thái không phải Du Tiểu Mặc, Du Tiểu Mặc đã quen bị đả kích, còn lão già này chỉ nếm trải mùi vị này lần đầu mà thôi.
Ai cũng nói lần đầu tiên là khó chịu nhất mà, cứ nhìn sắc mặt tái nhợt của Du An Thái là hiểu liền, chắc trong đầu lão già này đang tức tới sắp nổ tung ấy chứ.
“Thằng nhãi chỉ biết mạnh miệng, ngươi đã cố ý muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong, không gian vốn bình tĩnh xung quanh lão đột nhiên xuất hiện sáu cơn gió xoáy nho nhỏ, càng ngày càng lớn, dần dần biến thánh sáu cơn lốc khổng lồ, điên cuồng cuốn hết mọi thứ xung quanh, như thể ẩn chứa sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, đây là sức mạnh mà gió tự nhiên không thể nào có được, cũng mạnh mẽ hơn bất cứ thủ đoạn công kích nào.
Từ sau khi Du An Thái nắm giữ Phong Chi Chân Đế, lão liền bỏ hết các loại kỹ pháp không kích, chỉ chuyên tâm tu luyện và lĩnh ngộ Phong Chi Chân Đế, sau này rốt cục cũng trở thành Thiết Huyết Thần người gặp người sợ, ngoại trừ chín Thần nổi danh cùng lão, thì những kẻ có tu vi dưới Thánh cảnh, chưa có kẻ nào thắng nổi lão.
“Bây giờ ta sẽ để cho ngươi mở mắt ra xem, Phong Chi Chân Đế chiêu thứ nhất.”
Đi theo âm thanh của Du An Thái, sáu cơn gió lốc khổng lồ xung quanh lão cũng hòa vào nhau, tiếng gió gào thét chói tai, trong giây lát đã tạo thành một con rồng khổng lồ làm từ gió, con rồng xoay quanh trên bầu trời, thân thể to lớn như muốn che lấp cả nửa bầu trời, chiều cao chắc phải hơn năm trăm mét.
Sau khi con rồng khổng lồ hình thành, Du An Thái chỉ một ngón tay về phía Lăng Tiêu, con rồng cũng theo chỉ thị của lão, sau khi đã tập trung được mục tiêu, Du An Thái gào lớn: “Tiếp chiêu của ta —— Phong Long Khiếu Thiên!”
Phong Long phát ra một tiếng gào thét, cái đầu khổng lồ bắn thẳng về phía Lăng Tiêu, những nơi nó đi qua, không gian đều bị bóp méo.
Nhìn Phong Long đang điên cuồng lao tới, Lăng Tiêu khẽ xì một tiếng, ngọn lửa màu tím xung quanh nhanh chóng dâng cao hơn đỉnh đầu y, cuối cùng hình thành một con Kỳ Lân cao khoảng bốn, năm trượng tuy so với con rồng kia thì khá bé nhỏ, nhưng uy áp từ Kỳ Lân Thần Hỏa đang từ từ chèn ép Phong Long.
Hỏa Kỳ Lân hơi dừng lại trên không trung, sau đó nhảy dựng lên, chạy băng băng về phía Phong Long, chỉ một lát sau đã va chạm, từng vòng từng vòng không khí gợn sóng khuếch trương ra từ chấn động, dư âm còn lại ảnh hưởng tới những người đứng khá gần, thực lực hơi kém một lúc, lập tức ngã xuống đất thổ huyết.
Lửa và gió cắn xé lẫn nhau, nhìn thì như thể Phong Long đang thắng thế, nhưng trên thực tế, tốc độ cắn giết và uy lực của Hỏa Kỳ Lân lại hơn Phong Long gấp bội.
Hơn nữa, Lăng Tiêu có thể dùng suy nghĩ để khống chế Hỏa Kỳ Lân, còn Du An Thái vì vấn để khoảng cách nên chỉ có thể đứng nhìn, so sánh hai bên, nếu Lăng Tiêu không thắng vậy thì thiên lý khó tha rồi.
Thời điểm cái đuôi của Phong Long bị Hỏa Kỳ Lân cắn nuốt gần hết, sắc mặt Du An Thái tái nhợt lui về phía sau một bước, quả nhiên Phong Long Khiếu Thiên không thể làm gì được Kỳ Lân Thần Hỏa.
Đáng chết, cái thứ Kỳ Lân Thần Hỏa này đúng là khắc tinh của lão, ngay cả uy lực của Phong Chi Chân Đế cũng không làm gì được y, xem ra lão phải nghĩ cách khác mới được, nếu không thì uy danh của Thiết Huyết Thần sẽ bị hủy ở nơi này.
Nhưng đám người kia sao có thể trấn định như Du An Thái.
Phong Long Khiếu Thiên là chiêu thức đã thành danh của Du An Thái, vậy mà lại thua đau đớn như thế.
“Hùng lão ca, với tin tức của Thương Minh, ngươi có thể đoán Lăng Mặc là ai không?” Kiều Vô Song dùng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa để hỏi, không ngờ hai người xa lạ mà bọn họ tùy ý kết giao lại có một người là cường giả đỉnh phong, thậm chí tới Thiết Huyết Thần Du An Thái cũng không phải là đối thủ của y. Nếu như trên đại lục Thông Thiên thật sự có người này tồn tại, chắc chắn Thương Minh sẽ biết.
Không ngờ, Hùng Tiếu lại lắc đầu, thất vọng nói: “Mặc dù Thương Minh có tin tức của Kỳ Lân tộc, nhưng không có ai phù hợp với Lăng Mặc cả, người này như thể xuất hiện từ hư không vậy đó.”
Nghe thế, vẻ mặt Kiều Vô Song chuyển thành nghiền ngẫm, “Xem ra, hai người Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc này, còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
“Ha ha, chẳng cần biết bọn họ là ai, chắc có lẽ Lăng Mặc này không phải là địch nhân của chúng ta đâu.” Hoàng Phủ Lập đứng cạnh cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền bật cười sung sướng, “Hơn nữa, chỉ sợ vị trí của Thiết Huyết Thần sẽ phải đổi cho người khác rồi.”
Hùng Tiếu và Kiều Vô Song liếc nhau một cái, nở nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau, điều này chứng minh rằng mắt nhìn người của họ vẫn còn chuẩn lắm.
Trong khi bọn họ bàn tán, Du An Thái vì muốn vãn hồi mặt mũi đã mất sạch, rốt cục cũng không có ý định nương tay nữa, linh lực mỏng manh trong cơ thể lão phun ra ngoài, liên kết với gió xung quanh, lực sát thương của gió bỗng tăng lên gấp ba bốn lần, đây là chiêu thứ hai lão lĩnh ngộ được từ Phong Chi Chân Đế —— Lãnh Vực Giảo Sát.
Chỉ cần đi vào phạm vi của Lãnh Vực Giảo Sát này, lão có thể dùng toàn bộ các góc trong lãnh vực để tiến hành xoắn giết kể địch, có thể nói là 360 độ không góc chết ấy. Du An Thái đã từng dùng chiêu này để giết chết vài tên cường giả Thần cảnh, một trong những kẻ đó đã chết trong tay lão từ khi lão chưa trở thành Thiết Huyết Thần, lúc ấy Du An Thái còn khiêu chiến vượt cấp.
Chuẩn bị xong xuôi, Du An Thái bỗng biến mất tại chỗ.
Phạm vi của Lãnh Vực Giảo Sát chỉ còn một phần mười của Phong Chi Chân Đế, tức ra mười mét, cho nên lão phải tới gần Lăng Tiêu mới có thể triển khai được.
Du An Thái thấy vậy cũng chỉ hơi cảnh giác một chút, nhưng lão quá tự tin với Lãnh Vực Giảo Sát của mình, tự tin tới mức lão không hề để ý tới chút quái dị đang nhen nhóm trong lòng kia.
Đã nói ở trong lãnh vực, chỉ có mình ta là độc tôn.
Nếu như hai lãnh vực va chạm vào nhau thì sao? Chỉ có một loại kết quả, đó là nổ tung.
Dù là lãnh vực, nhưng lại được tạo thành từ hai thuộc tính bất đồng, nhất là dưới tình huống Lăng Tiêu cố ý lao tới, nổ tung là điều hiển nhiên.
Không phải Du An Thái chưa từng gặp cường giả Thần cảnh nào cũng tu luyện ra được lãnh vực, nhưng đối với cường giả Thần cảnh thông thường, đối phương còn chưa kịp thi triển đã chết mất xác trong tay lão.
Nhưng điều quan trọng nhất là, Du An Thái không ngờ Lăng Tiêu lại làm vậy, bởi vì một khi lãnh vực bị nổ tung, chính bản thân y cũng sẽ bị thương, nhẹ thì trọng thương, còn nặng chắc từ nay về sau không thể triển khai lãnh vực được nữa.
Khi trận nổ thổi lão bay về đằng sau, trong đầu Du An Thái chỉ hiện lên một ý nghĩ, đây chính là tên điên, vậy mà dám lựa chọn cách đồng quy vu tận, nếu không phải điên thì là gì!
Nhưng khi lão thoáng nhìn thấy Lăng Tiêu bình yên vô sự đứng trước mặt mình một khoảng không xa, cơ thể Du An Thái đột nhiên chấn động, con mắt trợn tròn như chuông đồng, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao y không hề gì!
Thực ra không phải là không hề hấn gì, mà là Lăng Tiêu đã rời lãnh vực nổ tung kia đi.
Bởi vì trên người y, ngoài huyết mạch Kỳ Lân, thì còn có cả viễn cổ Yêu Hoàng nữa, mà từ xưa tới nay người ta đã nói Yêu Hoàng tộc hồi sinh từ tro tàn mà.
Thế nhưng mà tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ đám Xà Cầu, không có ai biết.
Cho nên bọn họ có nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Lăng Tiêu lại an toàn.
Nói cho cùng thì Du An Thái cũng là nhân vật thành danh đã lâu, lão biết mình không thể ở chỗ này nữa, quyết định dứt khoát lao về phía Du Minh và Du Thanh Sơn, đồng thời bóp nát không gian phù trong tay, tóm lấy vai cả hai, chuẩn bị chạy trốn.
Ngay lúc cả ba sắp bị năng lượng không gian bao trùm, nửa người dưới của Du Minh đột nhiên bị ngọn lửa quấn lấy, cảm giác đau thấu xương này làm cho lão gào thảm thiết.
Du An Thái thấy Du Minh đã bị hỏa thiêu sắp thành phế nhân, sợ Du Minh cản trở thời gian đào tẩu tốt nhất, suy nghĩ ngoan độc lóe lên, tay trái buông lỏng bả vai Du Minh, khuôn mặt người nọ bị bao phủ bởi sự sợ hãi và tuyệt vọng, cuối cùng cả người bị ngọn lửa cắn nuốt.
Thực ra toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng mấy giây mà thôi.
Mọi người chỉ nhìn thấy Du Thái An đẩy Du Minh ra, thời điểm Du Minh ngã xuống, đã sắp tiêu tùng rồi.
Bốn phía tĩnh lặng, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Du Minh lại không hề có lấy một chút đồng tình.
Lăng Tiêu không để ý đến Du Minh, dù sao lão cũng là kẻ sắp chết, còn cả những đệ tử của gia tộc Xích Huyết bị Du An Thái vứt bỏ, y bay về tảng đá lớn đã đứng lúc đầu, nhìn thoáng qua vị trí đám Xà Cầu đang đứng, quay người rời đi.
Thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Tiêu lão đại, năm tên lặng lẽ bỏ chạy.
Không ngờ, một bóng người đột nhiên lóe lên từ bên cạnh, chặn ngay trước mặt Lăng Tiêu…
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Tiêu hiện lên nét vui vẻ trào phúng, người thừa kế Phong Chi Chân Đế cũng sẽ làm trò mèo này sao?
Vòi rồng điên cuồng kia xuất hiện trong ba bốn giây ngắn ngủi, rồi sụp đổ chỉ bằng một suy nghĩ của Lăng Tiêu, muốn dùng gió để thao túng ngọn lửa bản mệnh của y hả, trên đời còn có điều gì buồn cười hơn không?
Lăng Tiêu thu gọn biển lửa lại chỉ còn một mét, ngước mắt liếc nhìn Du An Thái đang cau mày, cười nhạt nhòa: “Du An Thái, muốn mưu toan dùng gió thao túng thần hỏa của ta sao, chỉ số thông minh của ngươi chỉ có ngần ấy thôi hả?”
Chiêu công kích chỉ số thông minh không chút lưu tình nào thế này, Du Tiểu Mặc trong không gian có nhiều tâm đắc lắm nè.
Nhưng Du An Thái không phải Du Tiểu Mặc, Du Tiểu Mặc đã quen bị đả kích, còn lão già này chỉ nếm trải mùi vị này lần đầu mà thôi.
Ai cũng nói lần đầu tiên là khó chịu nhất mà, cứ nhìn sắc mặt tái nhợt của Du An Thái là hiểu liền, chắc trong đầu lão già này đang tức tới sắp nổ tung ấy chứ.
“Thằng nhãi chỉ biết mạnh miệng, ngươi đã cố ý muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong, không gian vốn bình tĩnh xung quanh lão đột nhiên xuất hiện sáu cơn gió xoáy nho nhỏ, càng ngày càng lớn, dần dần biến thánh sáu cơn lốc khổng lồ, điên cuồng cuốn hết mọi thứ xung quanh, như thể ẩn chứa sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, đây là sức mạnh mà gió tự nhiên không thể nào có được, cũng mạnh mẽ hơn bất cứ thủ đoạn công kích nào.
Từ sau khi Du An Thái nắm giữ Phong Chi Chân Đế, lão liền bỏ hết các loại kỹ pháp không kích, chỉ chuyên tâm tu luyện và lĩnh ngộ Phong Chi Chân Đế, sau này rốt cục cũng trở thành Thiết Huyết Thần người gặp người sợ, ngoại trừ chín Thần nổi danh cùng lão, thì những kẻ có tu vi dưới Thánh cảnh, chưa có kẻ nào thắng nổi lão.
“Bây giờ ta sẽ để cho ngươi mở mắt ra xem, Phong Chi Chân Đế chiêu thứ nhất.”
Đi theo âm thanh của Du An Thái, sáu cơn gió lốc khổng lồ xung quanh lão cũng hòa vào nhau, tiếng gió gào thét chói tai, trong giây lát đã tạo thành một con rồng khổng lồ làm từ gió, con rồng xoay quanh trên bầu trời, thân thể to lớn như muốn che lấp cả nửa bầu trời, chiều cao chắc phải hơn năm trăm mét.
Sau khi con rồng khổng lồ hình thành, Du An Thái chỉ một ngón tay về phía Lăng Tiêu, con rồng cũng theo chỉ thị của lão, sau khi đã tập trung được mục tiêu, Du An Thái gào lớn: “Tiếp chiêu của ta —— Phong Long Khiếu Thiên!”
Phong Long phát ra một tiếng gào thét, cái đầu khổng lồ bắn thẳng về phía Lăng Tiêu, những nơi nó đi qua, không gian đều bị bóp méo.
Nhìn Phong Long đang điên cuồng lao tới, Lăng Tiêu khẽ xì một tiếng, ngọn lửa màu tím xung quanh nhanh chóng dâng cao hơn đỉnh đầu y, cuối cùng hình thành một con Kỳ Lân cao khoảng bốn, năm trượng tuy so với con rồng kia thì khá bé nhỏ, nhưng uy áp từ Kỳ Lân Thần Hỏa đang từ từ chèn ép Phong Long.
Hỏa Kỳ Lân hơi dừng lại trên không trung, sau đó nhảy dựng lên, chạy băng băng về phía Phong Long, chỉ một lát sau đã va chạm, từng vòng từng vòng không khí gợn sóng khuếch trương ra từ chấn động, dư âm còn lại ảnh hưởng tới những người đứng khá gần, thực lực hơi kém một lúc, lập tức ngã xuống đất thổ huyết.
Lửa và gió cắn xé lẫn nhau, nhìn thì như thể Phong Long đang thắng thế, nhưng trên thực tế, tốc độ cắn giết và uy lực của Hỏa Kỳ Lân lại hơn Phong Long gấp bội.
Hơn nữa, Lăng Tiêu có thể dùng suy nghĩ để khống chế Hỏa Kỳ Lân, còn Du An Thái vì vấn để khoảng cách nên chỉ có thể đứng nhìn, so sánh hai bên, nếu Lăng Tiêu không thắng vậy thì thiên lý khó tha rồi.
Thời điểm cái đuôi của Phong Long bị Hỏa Kỳ Lân cắn nuốt gần hết, sắc mặt Du An Thái tái nhợt lui về phía sau một bước, quả nhiên Phong Long Khiếu Thiên không thể làm gì được Kỳ Lân Thần Hỏa.
Đáng chết, cái thứ Kỳ Lân Thần Hỏa này đúng là khắc tinh của lão, ngay cả uy lực của Phong Chi Chân Đế cũng không làm gì được y, xem ra lão phải nghĩ cách khác mới được, nếu không thì uy danh của Thiết Huyết Thần sẽ bị hủy ở nơi này.
Nhưng đám người kia sao có thể trấn định như Du An Thái.
Phong Long Khiếu Thiên là chiêu thức đã thành danh của Du An Thái, vậy mà lại thua đau đớn như thế.
“Hùng lão ca, với tin tức của Thương Minh, ngươi có thể đoán Lăng Mặc là ai không?” Kiều Vô Song dùng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa để hỏi, không ngờ hai người xa lạ mà bọn họ tùy ý kết giao lại có một người là cường giả đỉnh phong, thậm chí tới Thiết Huyết Thần Du An Thái cũng không phải là đối thủ của y. Nếu như trên đại lục Thông Thiên thật sự có người này tồn tại, chắc chắn Thương Minh sẽ biết.
Không ngờ, Hùng Tiếu lại lắc đầu, thất vọng nói: “Mặc dù Thương Minh có tin tức của Kỳ Lân tộc, nhưng không có ai phù hợp với Lăng Mặc cả, người này như thể xuất hiện từ hư không vậy đó.”
Nghe thế, vẻ mặt Kiều Vô Song chuyển thành nghiền ngẫm, “Xem ra, hai người Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc này, còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
“Ha ha, chẳng cần biết bọn họ là ai, chắc có lẽ Lăng Mặc này không phải là địch nhân của chúng ta đâu.” Hoàng Phủ Lập đứng cạnh cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền bật cười sung sướng, “Hơn nữa, chỉ sợ vị trí của Thiết Huyết Thần sẽ phải đổi cho người khác rồi.”
Hùng Tiếu và Kiều Vô Song liếc nhau một cái, nở nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau, điều này chứng minh rằng mắt nhìn người của họ vẫn còn chuẩn lắm.
Trong khi bọn họ bàn tán, Du An Thái vì muốn vãn hồi mặt mũi đã mất sạch, rốt cục cũng không có ý định nương tay nữa, linh lực mỏng manh trong cơ thể lão phun ra ngoài, liên kết với gió xung quanh, lực sát thương của gió bỗng tăng lên gấp ba bốn lần, đây là chiêu thứ hai lão lĩnh ngộ được từ Phong Chi Chân Đế —— Lãnh Vực Giảo Sát.
Chỉ cần đi vào phạm vi của Lãnh Vực Giảo Sát này, lão có thể dùng toàn bộ các góc trong lãnh vực để tiến hành xoắn giết kể địch, có thể nói là 360 độ không góc chết ấy. Du An Thái đã từng dùng chiêu này để giết chết vài tên cường giả Thần cảnh, một trong những kẻ đó đã chết trong tay lão từ khi lão chưa trở thành Thiết Huyết Thần, lúc ấy Du An Thái còn khiêu chiến vượt cấp.
Chuẩn bị xong xuôi, Du An Thái bỗng biến mất tại chỗ.
Phạm vi của Lãnh Vực Giảo Sát chỉ còn một phần mười của Phong Chi Chân Đế, tức ra mười mét, cho nên lão phải tới gần Lăng Tiêu mới có thể triển khai được.
Du An Thái thấy vậy cũng chỉ hơi cảnh giác một chút, nhưng lão quá tự tin với Lãnh Vực Giảo Sát của mình, tự tin tới mức lão không hề để ý tới chút quái dị đang nhen nhóm trong lòng kia.
Đã nói ở trong lãnh vực, chỉ có mình ta là độc tôn.
Nếu như hai lãnh vực va chạm vào nhau thì sao? Chỉ có một loại kết quả, đó là nổ tung.
Dù là lãnh vực, nhưng lại được tạo thành từ hai thuộc tính bất đồng, nhất là dưới tình huống Lăng Tiêu cố ý lao tới, nổ tung là điều hiển nhiên.
Không phải Du An Thái chưa từng gặp cường giả Thần cảnh nào cũng tu luyện ra được lãnh vực, nhưng đối với cường giả Thần cảnh thông thường, đối phương còn chưa kịp thi triển đã chết mất xác trong tay lão.
Nhưng điều quan trọng nhất là, Du An Thái không ngờ Lăng Tiêu lại làm vậy, bởi vì một khi lãnh vực bị nổ tung, chính bản thân y cũng sẽ bị thương, nhẹ thì trọng thương, còn nặng chắc từ nay về sau không thể triển khai lãnh vực được nữa.
Khi trận nổ thổi lão bay về đằng sau, trong đầu Du An Thái chỉ hiện lên một ý nghĩ, đây chính là tên điên, vậy mà dám lựa chọn cách đồng quy vu tận, nếu không phải điên thì là gì!
Nhưng khi lão thoáng nhìn thấy Lăng Tiêu bình yên vô sự đứng trước mặt mình một khoảng không xa, cơ thể Du An Thái đột nhiên chấn động, con mắt trợn tròn như chuông đồng, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao y không hề gì!
Thực ra không phải là không hề hấn gì, mà là Lăng Tiêu đã rời lãnh vực nổ tung kia đi.
Bởi vì trên người y, ngoài huyết mạch Kỳ Lân, thì còn có cả viễn cổ Yêu Hoàng nữa, mà từ xưa tới nay người ta đã nói Yêu Hoàng tộc hồi sinh từ tro tàn mà.
Thế nhưng mà tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ đám Xà Cầu, không có ai biết.
Cho nên bọn họ có nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Lăng Tiêu lại an toàn.
Nói cho cùng thì Du An Thái cũng là nhân vật thành danh đã lâu, lão biết mình không thể ở chỗ này nữa, quyết định dứt khoát lao về phía Du Minh và Du Thanh Sơn, đồng thời bóp nát không gian phù trong tay, tóm lấy vai cả hai, chuẩn bị chạy trốn.
Ngay lúc cả ba sắp bị năng lượng không gian bao trùm, nửa người dưới của Du Minh đột nhiên bị ngọn lửa quấn lấy, cảm giác đau thấu xương này làm cho lão gào thảm thiết.
Du An Thái thấy Du Minh đã bị hỏa thiêu sắp thành phế nhân, sợ Du Minh cản trở thời gian đào tẩu tốt nhất, suy nghĩ ngoan độc lóe lên, tay trái buông lỏng bả vai Du Minh, khuôn mặt người nọ bị bao phủ bởi sự sợ hãi và tuyệt vọng, cuối cùng cả người bị ngọn lửa cắn nuốt.
Thực ra toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng mấy giây mà thôi.
Mọi người chỉ nhìn thấy Du Thái An đẩy Du Minh ra, thời điểm Du Minh ngã xuống, đã sắp tiêu tùng rồi.
Bốn phía tĩnh lặng, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Du Minh lại không hề có lấy một chút đồng tình.
Lăng Tiêu không để ý đến Du Minh, dù sao lão cũng là kẻ sắp chết, còn cả những đệ tử của gia tộc Xích Huyết bị Du An Thái vứt bỏ, y bay về tảng đá lớn đã đứng lúc đầu, nhìn thoáng qua vị trí đám Xà Cầu đang đứng, quay người rời đi.
Thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Tiêu lão đại, năm tên lặng lẽ bỏ chạy.
Không ngờ, một bóng người đột nhiên lóe lên từ bên cạnh, chặn ngay trước mặt Lăng Tiêu…
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 412: Đồng quy vu tận?
8.1/10 từ 61 lượt.