Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 347: Phù dung tiên tử
Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người đều đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu.
Nhìn thấy Đường Ngọc Lân, suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã cười bể bụng, bởi vì trên mặt hắn có thêm một tấm mặt nạ rất xấu, hóa ra sáng nay Bách Lý Thiên Dật dẫn hắn ra ngoài là để mua tấm mặt nạ này. Vừa hỏi thăm nguyên nhân với biết được, vì Bách Lý Thiên Dật lo lắng Phù Dung tiên tử sẽ vừa ý với Đường Ngọc Lân. Du Tiểu Mặc cho rằng, Bách Lý Thiên Dật mới là người cần đeo mặt nạ ấy, Phù Dung tiên tử kia đã thành danh nhiều năm như vậy, lại còn là hạng người lòng dạ độc ác, kiểu thanh tú như Đường Ngọc Lân sao có thể lọt vào mắt mụ. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn và Đường Ngọc Lân không hề có khí khái hiên ngang kiểu đàn ông như thế này.
Bởi vì Hỏa Diễm điểu không thể bay qua biển, nên lần này đã đổi qua một loại yêu thú phi hành khác, đó là một loài chim sinh sống trường kỳ ở biển Vô Tận, Hải Bằng điểu, tốc độ của chúng rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Hỏa diễm điểu, cũng không cần lo sẽ lạc đường trên biển. Nhưng mà dù đã có Hải Bằng điểu chở đi, thì cũng cần phải đi ba bốn ngày mới đến được đảo Kính Hoa.
Trên đường, Du Tiểu Mặc cảm thấy nhàm chán cực kì, chui vào ngực Lăng Tiêu ngủ thiếp đi. Đường Ngọc Lân thấy thế, cũng kéo Bách Lý Thiên Dật qua làm gối đầu, học theo Du Tiểu Mặc, chui vào ngực nam nhân nhà mình để ngủ, không hề tu luyện, thật là hiếm thấy, cũng có thể là cách Du Tiểu Mặc bày cho đã có hiệu quả. Các bạn trai độc thân bày tỏ: không thèm hâm mộ.
Trên không trung của biển Vô Tận rất nhiều sương mù, dùng mắt thường cũng chỉ nhìn thấy đường cảnh vật trong phạm vi ngàn mát, nhìn từ trên không xuống dưới biển còn có thể nhìn thấy yêu thú đang bơi qua bơi lại trên mặt biển, bởi vì Hải Bằng điểu bay rất cao, dù yêu thú có khổng lồ đến mấy cũng chỉ như một con cá nhỏ. Vài ngày sau, cuối cùng thì Hải Bằng điểu cũng đến đích. Từ xa xa đã thấy một hòn đào rộng lớn nằm yên lặng trên biển, thỉnh thoảng còn có tu luyện giả tuần tra trên không, canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt. Thấy sự xuất hiện của bọn họ, những người tuần tra đều đề cao cảnh giác, bầu không khí nghiêm túc cũng tự động sinh ra.
“Người đến là người phương nào?” Một nam tử trung niên mặc đạo bào màu đỏ, tay cầm trường thương lập tức hét lớn một tiếng khi Hải Bằng điểu đến gần, theo giọng nói này vang lên, những người gần đó cũng tới tớp bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Du Tiểu Mặc bị âm thanh này đánh thức, dụi dụi mắt mới phát hiện bọn họ đã đến nơi. Một khối lệnh bài màu đen lao về phía nam tử trung niên.
Nam tử trung niên nhận lấy xem xét, bên trên lệnh bài viết bốn chữ “Học viện Đạo Tâm” màu đỏ, hơi giật mình, lập tức bảo thuộc hạ nhường đường, sau đó mới ném trả lệnh bài lại, khi Hải Bằng điểu biến mất bên trong hòn đảo, nam tử mới nói với người bên cạnh: “Ngươi đi thông báo cho ba vị đảo chủ, người của học viện Đạo Tâm đã đến, người dẫn đầu hẳn là phó viện trưởng Diêm Pháp.”
Đảo Kính Hoa được chia thành bảy hòn đảo nhỏ, ở chính giữa là một hòn đảo lớn nhất, diện kích lớn gấp mười lần những đảo nhỏ xung quanh, Hải Bằng điểu đáp xuống ngay bên ngoài mảnh quảng trường rộng lớn kia. Bọn họ đến khá trễ, trên quảng trường đã có hơn vài chục con Hải Bằng điểu, người lạ, người quen, tụ tập lại thành một đám đông. Diêm Pháp là người đầu tiên bước xuống khỏi Hải Bằng điểu, rất nhiều người đều nhường bước. Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu theo sát phía sau, lúc trước nhìn từ trên không xuống dưới vẫn chưa cảm giác được, bây giờ đứng ở đây rồi mới phát hiện ra hồn nào này thật sự rất lớn, chỉ riêng quảng trường để cho Hải Bằng điểu đỗ lại cũng đã lớn ngang với mười sân bóng.
Không lâu sau, một người phụ trách liền chạy ra chào đón, sau khi trò chuyện vài câu khách sáo với Diêm Pháp, người nọ mới dẫn bọn hắn tới hội trưởng tổ chức đại hội. Nửa giờ nữa trôi qua, bọn họ đã đến hội trường. Đại hội được tổ chức ở một mảnh đất trống, không hề hoa lệ, mà ngược lại rất đơn giản. Chỉ chia vị trí của nhiều thế lực, mỗi thế lực đều có một khu diên, ở đó bày biện một ít bàn ghế. Chỉ là ba vị đảo chủ cũng không dám lạnh nhạt với đám người của học viện Đạo Tâm.
“Diêm phó viện trưởng, lâu rồi mới gặp, thiếp nhớ ngài lắm đó.” Thời điểm bọn họ ngồi xuống, một giọng nói yêu mị tới mức làm người ta nổi da gà đột nhiên vang lên. Mọi người nhìn theo tiếng nói, đã bị một hình ảnh diễm lệ làm cho giật mình, hóa ra là một nữ nhân sinh đẹp đến cực điểm, bề ngoài của nữ nhân nọ chỉ khoảng ha ba mươi tuổi, mắt hạnh má đào, mày như trăng khuyết, trong mắt chứa xuân thủy, cơ thể nở nang, dáng người thướt tha mềm mại, giống như một nụ phù dung chớm nở trong nước. Mặt mũi nữ nhân tràn đầy mị ý, quần áo khá mát mẻ, nhưng trên người lại có khí chất thùy mị theo kiểu trưởng thành, nàng chính đối tượng mà đám Du Tiểu Mặc bàn luận hôm trước —— Phù Dung tiên tử.
Da mặt Diêm Pháp hơi nhăn, gần như vô thức nhớ tới nội dung cuộc thảo luận của mấy học sinh hôm trước. Cũng may mà lão đã sớm tu luyện đến nơi đến chốn, loại biểu cảm mất tự nhiên này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, dù là Phù Dung tiên tử cũng không nhìn ra được có gì khác thường. Chỉ là một đám học sinh phía sau thì không ổn chút nào. Đám người Cao Dương đã từng bái kiến Phù Dung tiên tử, vừa nhìn thấy ả, gần như tầm mắt của mọi người đều rơi trên người ả, trong ánh mắt như cố nén cảm xúc nào đó, cuối cùng đành phải buộc bình nhìn sang chỗ khác. Hiện tượng này lập tức rơi vào trong ánh mắt lão luyện tới mức thành tinh của Phù Dung, trong lòng không khỏi hiện lên một chút nghi ngờ, bởi vì khó giải thích, Phù Dung liền quy tội cho mình quá đẹp, cho nên bọn họ mới nhìn tới ngẩn ngơ.
Phù Dung xoắn xoắn lọn tóc, trong nháy mắt đã hiện ra phong tình vạn chủng, cặp mắt mang theo ý cười yêu mị quét qua từng người một, đó là một loại dò xét mang tính xâm lược, làm cho người ta không thể nào thoải mái nổi. Da đầu cả đám đều tê dại, vô thức nhớ tới câu nói của Du Tiểu Mặc vào mấy ngày trước, đúng là mỏ quả đen, đừng bảo là thật sự ưng ý bọn họ rồi đó nha? Đúng lúc này, Phù Dung nũng nịu cười nói: “Diêm phó viện trưởng, học sinh của quý viện, thật đúng là người nào cũng tuấn tú.”
Diêm Pháp lạnh mặt, không khách khí: “Dù có tuấn cũng không để cho ngươi mơ ước.”
Tuy thực lực của Diêm Pháp không bằng, nhưng phía sau lưng lão còn có cường giả lợi hại hơn cả nàng, dù Phù Dung có tự tin đến đâu, cũng không dám đắc tội Diêm Pháp. Diêm Pháp cũng cho rằng nàng không dám, không thèm nhiều lời nữa.
Phù Dung không muốn rước nhục, quay người rời đi, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt len lén rơi trên người ả, liếc qua, lại là một thiếu niên mà ả chưa từng gặp bao giờ, đôi mắt đen lay láy to tròn kia cứ nhìn ả chằm chằm như thể tò mò lắm, “Tiểu đệ đệ, ngươi còn nhìn thiếp nữa, thiếp sẽ nghĩ ngươi thích thiếp rồi đó.” Lúc này Phù Dung với yển chuyển chớp mắt với hắn, khuôn mặt xinh đẹp còn nở một nụ cười mê người, giọng nói mang theo mị ý như muốn dụ dỗ người ta lạc lối.
Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh táo lại mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, liền vội vàng xua tay: “Không đâu không đâu, ta không có chút hứng thú nào với bà lão hết á.” Mọi người âm thầm thu ánh mắt lại. Mặt Phù Dung thì đã đen thui.
Bao nhiêu năm qua chưa có ai dám gọi ả là lão bà, nhất là từ sau khi nàng trở thành cường giả Đế cảnh, thì ngay cả Hắc Vân lão nhân và Phích Lịch Phi Hạt cũng không dám nói vậy trước mặt ả.
Mặt Phù Dung càng đen hơn, ánh mắt mù mịt âm u liếc nhìn Du Tiểu Mặc, hất đầu rời đi. Thế này là triệt để đắc tội người ta rồi. Cao Dương đi tới an ủi: “Yên tâm đi, mục tiêu của mụ là nguyên tố chi tâm, không có thời gian dư thừa tới tìm ngươi để tính sổ đâu.”
Du Tiểu Mặc lườm Lăng Tiêu.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người xuất hiện ở hội trường, mà tứ đại gia tộc cũng đến gần đông đủ, Du Tiểu Mặc phát hiện ra cả Đằng Tử Tâm, Sài Chính và Đường Mạnh Thừa đều có mặt, cũng không thấy Đằng Tử Diệp đâu, nghe nói trước một ngày khi chuyện linh mạch được đồn ầm ĩ, y đã tiến vào cấm địa truyền thừa của gia tộc.
Tuy bọn họ cũng là học sinh của học viện Đạo Tâm, nhưng suy cho cùng thì cũng không thuộc về học viện, đối với điều này, học viện cũng không ép buộc bọn họ phải đứng về phía mình. Sài Chính phát hiện ra sự có mặt của Du Tiểu Mặc, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau khi thu ánh mắt thì cúi đầu nói mấy câu với một lão giả khí thế bất phàm bên cạnh mấy câu, một lát sau, lão giả kia nhìn về phía hắn. Lạnh lùng như sét, dù cách xa mười mấy mét cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của lão giả kia còn mang theo một luồng uy áp làm cho người ta bị đè nén, cảm giác không thể thở nổi.
Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai hắn, Du Tiểu Mặc không cần nhìn cũng biết người nọ là Lăng Tiêu, hắn bỗng thấy toàn thân chợt nhẹ bẫng, mà sự áp bách kia cũng biến mất. Lăng Tiêu cúi người, thì thầm vào tai hắn: “Người này là lão tổ đã thành danh nhiều năm của Sài gia.”
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Nhìn thấy Đường Ngọc Lân, suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã cười bể bụng, bởi vì trên mặt hắn có thêm một tấm mặt nạ rất xấu, hóa ra sáng nay Bách Lý Thiên Dật dẫn hắn ra ngoài là để mua tấm mặt nạ này. Vừa hỏi thăm nguyên nhân với biết được, vì Bách Lý Thiên Dật lo lắng Phù Dung tiên tử sẽ vừa ý với Đường Ngọc Lân. Du Tiểu Mặc cho rằng, Bách Lý Thiên Dật mới là người cần đeo mặt nạ ấy, Phù Dung tiên tử kia đã thành danh nhiều năm như vậy, lại còn là hạng người lòng dạ độc ác, kiểu thanh tú như Đường Ngọc Lân sao có thể lọt vào mắt mụ. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn và Đường Ngọc Lân không hề có khí khái hiên ngang kiểu đàn ông như thế này.
Bởi vì Hỏa Diễm điểu không thể bay qua biển, nên lần này đã đổi qua một loại yêu thú phi hành khác, đó là một loài chim sinh sống trường kỳ ở biển Vô Tận, Hải Bằng điểu, tốc độ của chúng rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Hỏa diễm điểu, cũng không cần lo sẽ lạc đường trên biển. Nhưng mà dù đã có Hải Bằng điểu chở đi, thì cũng cần phải đi ba bốn ngày mới đến được đảo Kính Hoa.
Trên đường, Du Tiểu Mặc cảm thấy nhàm chán cực kì, chui vào ngực Lăng Tiêu ngủ thiếp đi. Đường Ngọc Lân thấy thế, cũng kéo Bách Lý Thiên Dật qua làm gối đầu, học theo Du Tiểu Mặc, chui vào ngực nam nhân nhà mình để ngủ, không hề tu luyện, thật là hiếm thấy, cũng có thể là cách Du Tiểu Mặc bày cho đã có hiệu quả. Các bạn trai độc thân bày tỏ: không thèm hâm mộ.
Trên không trung của biển Vô Tận rất nhiều sương mù, dùng mắt thường cũng chỉ nhìn thấy đường cảnh vật trong phạm vi ngàn mát, nhìn từ trên không xuống dưới biển còn có thể nhìn thấy yêu thú đang bơi qua bơi lại trên mặt biển, bởi vì Hải Bằng điểu bay rất cao, dù yêu thú có khổng lồ đến mấy cũng chỉ như một con cá nhỏ. Vài ngày sau, cuối cùng thì Hải Bằng điểu cũng đến đích. Từ xa xa đã thấy một hòn đào rộng lớn nằm yên lặng trên biển, thỉnh thoảng còn có tu luyện giả tuần tra trên không, canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt. Thấy sự xuất hiện của bọn họ, những người tuần tra đều đề cao cảnh giác, bầu không khí nghiêm túc cũng tự động sinh ra.
“Người đến là người phương nào?” Một nam tử trung niên mặc đạo bào màu đỏ, tay cầm trường thương lập tức hét lớn một tiếng khi Hải Bằng điểu đến gần, theo giọng nói này vang lên, những người gần đó cũng tới tớp bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Du Tiểu Mặc bị âm thanh này đánh thức, dụi dụi mắt mới phát hiện bọn họ đã đến nơi. Một khối lệnh bài màu đen lao về phía nam tử trung niên.
Nam tử trung niên nhận lấy xem xét, bên trên lệnh bài viết bốn chữ “Học viện Đạo Tâm” màu đỏ, hơi giật mình, lập tức bảo thuộc hạ nhường đường, sau đó mới ném trả lệnh bài lại, khi Hải Bằng điểu biến mất bên trong hòn đảo, nam tử mới nói với người bên cạnh: “Ngươi đi thông báo cho ba vị đảo chủ, người của học viện Đạo Tâm đã đến, người dẫn đầu hẳn là phó viện trưởng Diêm Pháp.”
Đảo Kính Hoa được chia thành bảy hòn đảo nhỏ, ở chính giữa là một hòn đảo lớn nhất, diện kích lớn gấp mười lần những đảo nhỏ xung quanh, Hải Bằng điểu đáp xuống ngay bên ngoài mảnh quảng trường rộng lớn kia. Bọn họ đến khá trễ, trên quảng trường đã có hơn vài chục con Hải Bằng điểu, người lạ, người quen, tụ tập lại thành một đám đông. Diêm Pháp là người đầu tiên bước xuống khỏi Hải Bằng điểu, rất nhiều người đều nhường bước. Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu theo sát phía sau, lúc trước nhìn từ trên không xuống dưới vẫn chưa cảm giác được, bây giờ đứng ở đây rồi mới phát hiện ra hồn nào này thật sự rất lớn, chỉ riêng quảng trường để cho Hải Bằng điểu đỗ lại cũng đã lớn ngang với mười sân bóng.
Không lâu sau, một người phụ trách liền chạy ra chào đón, sau khi trò chuyện vài câu khách sáo với Diêm Pháp, người nọ mới dẫn bọn hắn tới hội trưởng tổ chức đại hội. Nửa giờ nữa trôi qua, bọn họ đã đến hội trường. Đại hội được tổ chức ở một mảnh đất trống, không hề hoa lệ, mà ngược lại rất đơn giản. Chỉ chia vị trí của nhiều thế lực, mỗi thế lực đều có một khu diên, ở đó bày biện một ít bàn ghế. Chỉ là ba vị đảo chủ cũng không dám lạnh nhạt với đám người của học viện Đạo Tâm.
“Diêm phó viện trưởng, lâu rồi mới gặp, thiếp nhớ ngài lắm đó.” Thời điểm bọn họ ngồi xuống, một giọng nói yêu mị tới mức làm người ta nổi da gà đột nhiên vang lên. Mọi người nhìn theo tiếng nói, đã bị một hình ảnh diễm lệ làm cho giật mình, hóa ra là một nữ nhân sinh đẹp đến cực điểm, bề ngoài của nữ nhân nọ chỉ khoảng ha ba mươi tuổi, mắt hạnh má đào, mày như trăng khuyết, trong mắt chứa xuân thủy, cơ thể nở nang, dáng người thướt tha mềm mại, giống như một nụ phù dung chớm nở trong nước. Mặt mũi nữ nhân tràn đầy mị ý, quần áo khá mát mẻ, nhưng trên người lại có khí chất thùy mị theo kiểu trưởng thành, nàng chính đối tượng mà đám Du Tiểu Mặc bàn luận hôm trước —— Phù Dung tiên tử.
Da mặt Diêm Pháp hơi nhăn, gần như vô thức nhớ tới nội dung cuộc thảo luận của mấy học sinh hôm trước. Cũng may mà lão đã sớm tu luyện đến nơi đến chốn, loại biểu cảm mất tự nhiên này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, dù là Phù Dung tiên tử cũng không nhìn ra được có gì khác thường. Chỉ là một đám học sinh phía sau thì không ổn chút nào. Đám người Cao Dương đã từng bái kiến Phù Dung tiên tử, vừa nhìn thấy ả, gần như tầm mắt của mọi người đều rơi trên người ả, trong ánh mắt như cố nén cảm xúc nào đó, cuối cùng đành phải buộc bình nhìn sang chỗ khác. Hiện tượng này lập tức rơi vào trong ánh mắt lão luyện tới mức thành tinh của Phù Dung, trong lòng không khỏi hiện lên một chút nghi ngờ, bởi vì khó giải thích, Phù Dung liền quy tội cho mình quá đẹp, cho nên bọn họ mới nhìn tới ngẩn ngơ.
Phù Dung xoắn xoắn lọn tóc, trong nháy mắt đã hiện ra phong tình vạn chủng, cặp mắt mang theo ý cười yêu mị quét qua từng người một, đó là một loại dò xét mang tính xâm lược, làm cho người ta không thể nào thoải mái nổi. Da đầu cả đám đều tê dại, vô thức nhớ tới câu nói của Du Tiểu Mặc vào mấy ngày trước, đúng là mỏ quả đen, đừng bảo là thật sự ưng ý bọn họ rồi đó nha? Đúng lúc này, Phù Dung nũng nịu cười nói: “Diêm phó viện trưởng, học sinh của quý viện, thật đúng là người nào cũng tuấn tú.”
Diêm Pháp lạnh mặt, không khách khí: “Dù có tuấn cũng không để cho ngươi mơ ước.”
Tuy thực lực của Diêm Pháp không bằng, nhưng phía sau lưng lão còn có cường giả lợi hại hơn cả nàng, dù Phù Dung có tự tin đến đâu, cũng không dám đắc tội Diêm Pháp. Diêm Pháp cũng cho rằng nàng không dám, không thèm nhiều lời nữa.
Phù Dung không muốn rước nhục, quay người rời đi, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt len lén rơi trên người ả, liếc qua, lại là một thiếu niên mà ả chưa từng gặp bao giờ, đôi mắt đen lay láy to tròn kia cứ nhìn ả chằm chằm như thể tò mò lắm, “Tiểu đệ đệ, ngươi còn nhìn thiếp nữa, thiếp sẽ nghĩ ngươi thích thiếp rồi đó.” Lúc này Phù Dung với yển chuyển chớp mắt với hắn, khuôn mặt xinh đẹp còn nở một nụ cười mê người, giọng nói mang theo mị ý như muốn dụ dỗ người ta lạc lối.
Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh táo lại mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, liền vội vàng xua tay: “Không đâu không đâu, ta không có chút hứng thú nào với bà lão hết á.” Mọi người âm thầm thu ánh mắt lại. Mặt Phù Dung thì đã đen thui.
Bao nhiêu năm qua chưa có ai dám gọi ả là lão bà, nhất là từ sau khi nàng trở thành cường giả Đế cảnh, thì ngay cả Hắc Vân lão nhân và Phích Lịch Phi Hạt cũng không dám nói vậy trước mặt ả.
Mặt Phù Dung càng đen hơn, ánh mắt mù mịt âm u liếc nhìn Du Tiểu Mặc, hất đầu rời đi. Thế này là triệt để đắc tội người ta rồi. Cao Dương đi tới an ủi: “Yên tâm đi, mục tiêu của mụ là nguyên tố chi tâm, không có thời gian dư thừa tới tìm ngươi để tính sổ đâu.”
Du Tiểu Mặc lườm Lăng Tiêu.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người xuất hiện ở hội trường, mà tứ đại gia tộc cũng đến gần đông đủ, Du Tiểu Mặc phát hiện ra cả Đằng Tử Tâm, Sài Chính và Đường Mạnh Thừa đều có mặt, cũng không thấy Đằng Tử Diệp đâu, nghe nói trước một ngày khi chuyện linh mạch được đồn ầm ĩ, y đã tiến vào cấm địa truyền thừa của gia tộc.
Tuy bọn họ cũng là học sinh của học viện Đạo Tâm, nhưng suy cho cùng thì cũng không thuộc về học viện, đối với điều này, học viện cũng không ép buộc bọn họ phải đứng về phía mình. Sài Chính phát hiện ra sự có mặt của Du Tiểu Mặc, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau khi thu ánh mắt thì cúi đầu nói mấy câu với một lão giả khí thế bất phàm bên cạnh mấy câu, một lát sau, lão giả kia nhìn về phía hắn. Lạnh lùng như sét, dù cách xa mười mấy mét cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của lão giả kia còn mang theo một luồng uy áp làm cho người ta bị đè nén, cảm giác không thể thở nổi.
Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai hắn, Du Tiểu Mặc không cần nhìn cũng biết người nọ là Lăng Tiêu, hắn bỗng thấy toàn thân chợt nhẹ bẫng, mà sự áp bách kia cũng biến mất. Lăng Tiêu cúi người, thì thầm vào tai hắn: “Người này là lão tổ đã thành danh nhiều năm của Sài gia.”
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 347: Phù dung tiên tử
8.1/10 từ 61 lượt.