Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 233: Lại là hai lựa chọn
Buổi tối, Du Tiểu Mặc bỏ Lăng Tiêu lại mà chạy vào không gian.
Sau khi tới phía bắc, Du Tiểu Mặc rất ít khi thả đội bóng ra, không phải là hắn không muốn, mà là không đứa nào chịu ra, bởi vì linh khí trong không gian rất đậm, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện, hơn nữa cho dù có ra ngoài thì chúng cũng chẳng có chuyện gì để làm, vì vậy cả đám đều trốn hết trong không gian.
Chỉ là do Du Tiểu Mặc đã giao cho chúng một vài nhiệm vụ, cho nên sau khi thương lượng xong liền quyết định ra được một lịch thay phiên.
Dùng mười ngày làm chuẩn, sau mười ngày sẽ đổi sang tên tiếp theo.
Thời điểm Du Tiểu Mặc đi vào cũng là ca trực của Tiểu Cầu.
Tiểu Cầu vẫn như mấy tháng trước, nhìn chẳng hề thay đổi một chút nào, dù là chiều cao, hay là cái thân mập mạp của nó, vừa nhìn cũng biết cái bộ dáng tròn quay kia là do dinh dưỡng quá thừa.
Tiểu Cầu đang tưới nước cho linh thảo, vừa thấy hắn tiến vào, đã lập tức bỏ gáo nước xuống chạy vèo tới.
“Chủ nhân, ngươi rốt cục cũng tới thăm ta sao?” Tiểu Cầu mở lớn đôi mắt to tròn của nó, nét mặt thì rất chi là mừng rỡ.
Du Tiểu Mặc nhìn nét mặt của Tiểu Cầu, không đành lòng nói cho nó biết về chân tướng thật sự, liền nói, “Đúng rồi, ta tới thăm các ngươi nè.”
Vừa mới dứt lời, bên cạnh hồ nước liền truyền đến một tiếng ‘Xùy~’, sau sau đó là một âm thanh cười nhạo vang lên, “Bảo ngươi ngốc ngươi còn không chịu, sao chủ nhân có thể cố ý tới thăm ngươi được, rõ ràng hắn lại chôm được hạt giống ở đâu, cho nên mới vào.”
Người đang nói chuyện đúng là Tiểu Hắc, tuy bề ngoài của nó nhìn rất là lạnh lùng, nhưng cái kiểu nói chuyện lại khác xa một trời một vực, rất là độc miệng, chính là cái kiểu mà nghe xong đã làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi ấy.
Du Tiểu Mặc bị châm chọc thật nhiều thật nhiều lần, cho nên giờ đã quen rồi, hơn nữa hắn biết rõ, tuy lời nói của Tiểu Hắc rất độc, nhưng thực tế trái tim vẫn mềm lắm, đương nhiên, chỉ mềm với mấy người họ thôi, còn với người ngoài thì câu nói thường xuyên nhất của nó là, ăn bọn chúng.
“Chủ nhân, Tiểu Hắc nói thật sao?” Tiểu Cầu tha thiết nhìn Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc suýt thì lau mồ hôi lạnh trước mặt nó rồi, vội vàng lôi đồ ăn từ trong túi trữ vật ra, đó là một miếng thịt Vạn Linh Địa Dương trong phần của Lăng Tiêu, “Tiểu Cầu, ra chỗ khác ăn thịt đi ha.”
Thời điểm ngửi thấy mùi thịt là nước miếng của Tiểu Cầu đã nhỏ tí tách rồi, vội vàng ôm thịt rồi chạy vào trong góc.
Tiểu Hắc ngồi bên hồ thấy cảnh kia, lại hứ rồi nói một câu ‘Tham ăn không có tiền đồ’
Tiểu Cầu tuy còn nhỏ, nhưng mà tham ăn lắm nhé, không chỉ có thịt Vạn Linh Địa Dương mới hấp dẫn được nó, chỉ cần một miếng thịt thú thông thường cũng đủ làm nó thèm chảy nước miếng rồi.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Cầu, Tiểu Hắc đều mắng một câu.
Tiểu Cầu mặc kệ, tóm lại có thịt ăn là vui, bị mắng trăm câu ngàn câu nó cũng chịu.
Sau khi xử lý xong Tiểu Cầu bé nhỏ, Du Tiểu Mặc lấy một cái chậu gỗ từ trong nhà ra, đi đến bên cạnh hồ múc đầy chậu, lại bỏ hết hạt giống mà Liễu Nhạc cho hắn vào đó, hạt giống đủ loại màu sắc, rất giống như mấy viên đá rực rỡ mà hắn thả trong hồ cá ở kiếp trước.
Nói đến đá, Du Tiểu Mặc muốn bội phục mình có tài lắm lắm ấy, bởi vì hồi đó thuê phòng chẳng có đồ bài trí gì, mà hắn lại muốn có mỹ quan một chút, thế là hắn tới chợ mua đủ loại đá rực rỡ thả vào bể, nhưng không nuôi nổi cá, cho nên hắn nuôi đá thay vậy.
Hạt giống Thanh Thảo Các đưa cho không được tươi mọng cho lắm, có hạt thậm chí còn bị thoát nước, khô quắt lại như sắp hỏng tới nơi.
Nếu cứ trồng xuống luôn như thế thì sẽ không mọc ra cây nổi, cho nên phải ngâm linh thủy một đêm, đợi đến khi hạt giống hấp thu đủ linh thủy, tới lúc trồng xuống sẽ không cần chăm sóc cẩn thận nữa.
Lúc trước Du Tiểu Mặc đã từng thử qua, hắn trồng hạt giống đã sắp héo xuống, kết quả thì buồn phiền lắm luôn, hắn phải tốn không ít công sức mới phục hồi được nó.
Sau khi làm xong việc, Du Tiểu Mặc mới bắt đầu tới thăm đám Xà Cầu.
Lúc này cả đám đều hóa thành hình người rồi ngồi khoanh chân ở bên hồ tu luyện, mới mấy tháng ngắn ngủi mà tu vi của cả đám đã tăng một đến hai sao rồi, tốc độ này còn nhanh hơn cả trong Thiên Đường Cảnh, mà đã nếm được ngon ngọt rồi thì chẳng còn đứa nào chịu ra khỏi đây.
Nhìn cả đám một lượt, Du Tiểu Mặc lại đi tới mảnh ruộng trồng thất linh thảo.
Thế nhưng mà, bây giờ mới chỉ hai tháng mà thôi, cả hai con đã hoạt bát bay lượn trong ruộng, tung tăng cực kì.
Du Tiểu Mặc quan sát một hồi lâu, sau khi xác định chúng không có vấn đề gì mới đi, trước hay sau khi lột xác cũng chẳng có gì khác nhau, kích cỡ và màu sắc vẫn như thế, hắn cứ tưởng sẽ có gì khác chớ.
Lúc này Tiểu Cầu đã ăn xong miếng thịt kia, ôm cái bụng nhỏ tròn vo rồi dùng hai cái chân ngắn chạy tới.
Du Tiểu Mặc lập tức giao cho nó một nhiệm vụ, đó là ngày mai hãy giúp hắn trồng linh thảo trong chậu xuống ruộng.
Tiểu Cầu vỗ cái ngực toàn thịt của nó cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Hắc ngồi bên hồ lại quen miệng châm biếm cả chủ lẫn thú một câu, “Đúng là đồ ngốc chỉ biết ăn, bị lừa bán còn đếm kim tệ cho người ta.”
Tiểu Cầu, “…”
Du Tiểu Mặc, “…”
Tiểu Hắc đúng là cái đồ kiêu ngạo, một ngày mà không làm mình làm mẩy thì khó chịu đây mà.
Du Tiểu Mặc cố gắng lờ nó đi, trước đi ra khỏi còn cổ vũ Tiểu Cầu làm việc rất giỏi, sau đó tặng thêm cho nó một miếng thịt chừng năm cân, Tiểu Cầu vừa bị đả kích lập tức sống lại, trong nháy mắt đã quên sạch lời nói của Tiểu Hắc.
Tiểu Cầu nói, “Chủ nhân, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.”
Tiểu Hắc, “…”
Du Tiểu Mặc vốn muốn tiện thể tắm luôn trong không gian, nhưng Lăng Tiêu không cho phép, bởi vì trong không gian còn có đội bóng của hắn, Lăng Tiêu tuyên bố thân thể của hắn chỉ có một mình y được nhìn, cho nên liền tước đoạt quyền lợi được tắm trong không gian của Du Tiểu Mặc, tuy đã phản kháng rồi đấy, nhưng vẫn bị lạnh lùng chấn áp, thậm chí tới cả cúc hoa đều khó mà giữ được, từ đó về sau, hắn không dám tắm rửa trong không gian nữa, trừ khi là thời điểm không thể làm gì khác được.
Du Tiểu Mặc vô thức chạy qua, nhưng vừa đi tới một bước, hắn đột nhiên phát hiện có thứ gì đó xuất hiện sau bình phong, cả khu vực đều mờ mịt hơi nước.
Du Tiểu Mặc mở lớn cặp mắt có thị lực 2.0 của mình, như thể ánh mắt của hắn có tia X nhìn thấu qua bình phong ấy, rốt cục cũng mơ hồ nhìn thấy một cái bồn tắm lớn thật là lớn, đủ ba bốn người ngồi vào đó, còn đổ đầy nước ấm, còn cái đám hơi nước kia chính là tỏa ra từ nơi này.
“…”
Du Tiểu Mặc yên lặng rút lại bước chân của mình, tắm rửa gì gì ấy hả, rất là hung tàn á, sau khi có kinh nghiệm lần đầu, hắn vừa thấy bồn tắm đã có ý nghĩ rất không thuần khiết về cảnh tượng hôm ấy.
Cái gì gọi là giúp hắn tắm rửa chớ, cả ba lựa chọn đều bị y lôi ra sử dụng lần lượt, chỉ có hắn là thiệt thòi thôi.
Vừa thấy hắn quay người muốn chạy, Lăng Tiêu không lập tức tiến tới ngăn cản, y cười, tiếng cười rất nhẹ nhàng, phiêu đãng trong phòng khiến cho Du Tiểu Mặc muốn rợn cả tóc gáy, cơ thể cũng đứng lại theo.
Lăng Tiêu dịu dàng nói, “Tiểu Mặc Mặc, cho em hai lựa chọn, một là tới đây tắm luôn, ta sẽ nhẹ nhàng, hai là tối mai lại tắm…”
“Em chọn cách thứ hai.” Không đợi y nói xong, Du Tiểu Mặc đã lập tức quyết định.
Hay quá ha, bây giờ đã thành phản xạ có điều kiện rồi, nhưng giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy cái sau còn thê thảm hơn cả cái trước.
“Em chắc chứ?” Nét mặt của Lăng Tiêu thay đổi, vốn còn hơi kì lạ, sau đó lại cười rất phóng đãng, rồi nhẹ nhàng hỏi lại hắn một câu.
Du Tiểu Mặc… không chắc nữa, cái bộ dạng này của Lăng Tiêu, có cảm giác thật là nguy hiểm!
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, “Thế… Anh vừa mới nói lựa chọn thứ hai là gì ấy nhỉ? Em không nghe rõ.”
Lăng Tiêu cười tươi rói, ngả ngớn nhìn hắn, “Lựa chọn thứ hai hả, đêm mai chúng ta làm tiếp, nhưng… Ta không đảm bảo sẽ nhẹ nhàng nha.”
Hắn thề, về sau nhất định phải bỏ cái thói quen nghe một nửa.
Sau này hắn nhất định phải hỏi rõ ràng rành mạch mỗi câu mỗi chữ của Lăng Tiêu, nếu không rất dễ bị sụp hố.
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, hắn sẽ không làm cái chuyện dại dột là hỏi có lựa chọn thứ ba hay không, bởi vì hắn biết rõ với cái suy nghĩ của Lăng Tiêu, khẳng định còn nghĩ ra được sự lựa chọn càng hạ lưu, càng vô sỉ hơn, bản thân hắn đã dính chưởng tới hai lần, nếu còn phạm cái sai lầm hạ đẳng này thì hắn là một đứa ngu tới không thể ngu hơn ấy.
Nhưng hắn nhất định sẽ không chọn cách thứ hai.
Bởi vì sáng ngày mốt phải xuất phát rồi, mà sao hắn có thể quên được sức chiến đấu của Lăng Tiêu.
Tên này không những có động tác thô bạo, mà lực bền còn thuộc hạng nhất, hết lần này tới lần khác y phải làm từ hai lần trở lên, cuồi cùng người thiệt thòi lại là hắn, mà chắc chắn hôm sau hắn không thể lết nổi xuống giường được, cho nên… Đúng là hắn chỉ còn cách thứ nhất mà thôi.
“Đến!” Lăng Tiêu ngoắc ngoắc tay.
Du Tiểu Mặc do dự một chút, vừa lề mà lề mề lết tới, vừa thương lượng: “Anh thật sự sẽ nhẹ nhàng chứ?”
Lăng Tiêu nói, “Chỉ cần em nghe lời, ta sẽ nhẹ nhàng.”
Du Tiểu Mặc lại nói, “Chỉ cần anh nhẹ nhàng, em sẽ nghe lời.” Dù sao thì đưa đầu cũng chết mà rụt đầu cũng chết, còn không bằng chết sao cho thoải mái, cùng lắm thì coi như hắn ngồi xổm trong nhà vệ sinh lâu hơn đi.
Lăng Tiêu không nói gì, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng đành phải gật đầu, có vẻ không được tình nguyện cho lắm.
Du Tiểu Mặc, “…”
Hay quá ha, cái nét mặt không tình nguyện của anh là sao đây, đừng bảo là thật sự lừa mình nha?
Rõ ràng chỉ còn khoảng cách ngắn ngủi chừng mười bước mà Du Tiểu Mặc lại đi mất năm phút đồng hồ, cuối cùng còn ngừng lại, người nào đó hết kiên nhẫn lập tức đi qua, một tay khiêng hắn rồi ném thẳng vào bồn tắm, bắt đầu “này nọ í é”, thực ra y nên làm như vậy từ sớm mới phải!
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Sau khi tới phía bắc, Du Tiểu Mặc rất ít khi thả đội bóng ra, không phải là hắn không muốn, mà là không đứa nào chịu ra, bởi vì linh khí trong không gian rất đậm, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện, hơn nữa cho dù có ra ngoài thì chúng cũng chẳng có chuyện gì để làm, vì vậy cả đám đều trốn hết trong không gian.
Chỉ là do Du Tiểu Mặc đã giao cho chúng một vài nhiệm vụ, cho nên sau khi thương lượng xong liền quyết định ra được một lịch thay phiên.
Dùng mười ngày làm chuẩn, sau mười ngày sẽ đổi sang tên tiếp theo.
Thời điểm Du Tiểu Mặc đi vào cũng là ca trực của Tiểu Cầu.
Tiểu Cầu vẫn như mấy tháng trước, nhìn chẳng hề thay đổi một chút nào, dù là chiều cao, hay là cái thân mập mạp của nó, vừa nhìn cũng biết cái bộ dáng tròn quay kia là do dinh dưỡng quá thừa.
Tiểu Cầu đang tưới nước cho linh thảo, vừa thấy hắn tiến vào, đã lập tức bỏ gáo nước xuống chạy vèo tới.
“Chủ nhân, ngươi rốt cục cũng tới thăm ta sao?” Tiểu Cầu mở lớn đôi mắt to tròn của nó, nét mặt thì rất chi là mừng rỡ.
Du Tiểu Mặc nhìn nét mặt của Tiểu Cầu, không đành lòng nói cho nó biết về chân tướng thật sự, liền nói, “Đúng rồi, ta tới thăm các ngươi nè.”
Vừa mới dứt lời, bên cạnh hồ nước liền truyền đến một tiếng ‘Xùy~’, sau sau đó là một âm thanh cười nhạo vang lên, “Bảo ngươi ngốc ngươi còn không chịu, sao chủ nhân có thể cố ý tới thăm ngươi được, rõ ràng hắn lại chôm được hạt giống ở đâu, cho nên mới vào.”
Người đang nói chuyện đúng là Tiểu Hắc, tuy bề ngoài của nó nhìn rất là lạnh lùng, nhưng cái kiểu nói chuyện lại khác xa một trời một vực, rất là độc miệng, chính là cái kiểu mà nghe xong đã làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi ấy.
Du Tiểu Mặc bị châm chọc thật nhiều thật nhiều lần, cho nên giờ đã quen rồi, hơn nữa hắn biết rõ, tuy lời nói của Tiểu Hắc rất độc, nhưng thực tế trái tim vẫn mềm lắm, đương nhiên, chỉ mềm với mấy người họ thôi, còn với người ngoài thì câu nói thường xuyên nhất của nó là, ăn bọn chúng.
“Chủ nhân, Tiểu Hắc nói thật sao?” Tiểu Cầu tha thiết nhìn Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc suýt thì lau mồ hôi lạnh trước mặt nó rồi, vội vàng lôi đồ ăn từ trong túi trữ vật ra, đó là một miếng thịt Vạn Linh Địa Dương trong phần của Lăng Tiêu, “Tiểu Cầu, ra chỗ khác ăn thịt đi ha.”
Thời điểm ngửi thấy mùi thịt là nước miếng của Tiểu Cầu đã nhỏ tí tách rồi, vội vàng ôm thịt rồi chạy vào trong góc.
Tiểu Hắc ngồi bên hồ thấy cảnh kia, lại hứ rồi nói một câu ‘Tham ăn không có tiền đồ’
Tiểu Cầu tuy còn nhỏ, nhưng mà tham ăn lắm nhé, không chỉ có thịt Vạn Linh Địa Dương mới hấp dẫn được nó, chỉ cần một miếng thịt thú thông thường cũng đủ làm nó thèm chảy nước miếng rồi.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Cầu, Tiểu Hắc đều mắng một câu.
Tiểu Cầu mặc kệ, tóm lại có thịt ăn là vui, bị mắng trăm câu ngàn câu nó cũng chịu.
Sau khi xử lý xong Tiểu Cầu bé nhỏ, Du Tiểu Mặc lấy một cái chậu gỗ từ trong nhà ra, đi đến bên cạnh hồ múc đầy chậu, lại bỏ hết hạt giống mà Liễu Nhạc cho hắn vào đó, hạt giống đủ loại màu sắc, rất giống như mấy viên đá rực rỡ mà hắn thả trong hồ cá ở kiếp trước.
Nói đến đá, Du Tiểu Mặc muốn bội phục mình có tài lắm lắm ấy, bởi vì hồi đó thuê phòng chẳng có đồ bài trí gì, mà hắn lại muốn có mỹ quan một chút, thế là hắn tới chợ mua đủ loại đá rực rỡ thả vào bể, nhưng không nuôi nổi cá, cho nên hắn nuôi đá thay vậy.
Hạt giống Thanh Thảo Các đưa cho không được tươi mọng cho lắm, có hạt thậm chí còn bị thoát nước, khô quắt lại như sắp hỏng tới nơi.
Nếu cứ trồng xuống luôn như thế thì sẽ không mọc ra cây nổi, cho nên phải ngâm linh thủy một đêm, đợi đến khi hạt giống hấp thu đủ linh thủy, tới lúc trồng xuống sẽ không cần chăm sóc cẩn thận nữa.
Lúc trước Du Tiểu Mặc đã từng thử qua, hắn trồng hạt giống đã sắp héo xuống, kết quả thì buồn phiền lắm luôn, hắn phải tốn không ít công sức mới phục hồi được nó.
Sau khi làm xong việc, Du Tiểu Mặc mới bắt đầu tới thăm đám Xà Cầu.
Lúc này cả đám đều hóa thành hình người rồi ngồi khoanh chân ở bên hồ tu luyện, mới mấy tháng ngắn ngủi mà tu vi của cả đám đã tăng một đến hai sao rồi, tốc độ này còn nhanh hơn cả trong Thiên Đường Cảnh, mà đã nếm được ngon ngọt rồi thì chẳng còn đứa nào chịu ra khỏi đây.
Nhìn cả đám một lượt, Du Tiểu Mặc lại đi tới mảnh ruộng trồng thất linh thảo.
Thế nhưng mà, bây giờ mới chỉ hai tháng mà thôi, cả hai con đã hoạt bát bay lượn trong ruộng, tung tăng cực kì.
Du Tiểu Mặc quan sát một hồi lâu, sau khi xác định chúng không có vấn đề gì mới đi, trước hay sau khi lột xác cũng chẳng có gì khác nhau, kích cỡ và màu sắc vẫn như thế, hắn cứ tưởng sẽ có gì khác chớ.
Lúc này Tiểu Cầu đã ăn xong miếng thịt kia, ôm cái bụng nhỏ tròn vo rồi dùng hai cái chân ngắn chạy tới.
Du Tiểu Mặc lập tức giao cho nó một nhiệm vụ, đó là ngày mai hãy giúp hắn trồng linh thảo trong chậu xuống ruộng.
Tiểu Cầu vỗ cái ngực toàn thịt của nó cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Hắc ngồi bên hồ lại quen miệng châm biếm cả chủ lẫn thú một câu, “Đúng là đồ ngốc chỉ biết ăn, bị lừa bán còn đếm kim tệ cho người ta.”
Tiểu Cầu, “…”
Du Tiểu Mặc, “…”
Tiểu Hắc đúng là cái đồ kiêu ngạo, một ngày mà không làm mình làm mẩy thì khó chịu đây mà.
Du Tiểu Mặc cố gắng lờ nó đi, trước đi ra khỏi còn cổ vũ Tiểu Cầu làm việc rất giỏi, sau đó tặng thêm cho nó một miếng thịt chừng năm cân, Tiểu Cầu vừa bị đả kích lập tức sống lại, trong nháy mắt đã quên sạch lời nói của Tiểu Hắc.
Tiểu Cầu nói, “Chủ nhân, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.”
Tiểu Hắc, “…”
Du Tiểu Mặc vốn muốn tiện thể tắm luôn trong không gian, nhưng Lăng Tiêu không cho phép, bởi vì trong không gian còn có đội bóng của hắn, Lăng Tiêu tuyên bố thân thể của hắn chỉ có một mình y được nhìn, cho nên liền tước đoạt quyền lợi được tắm trong không gian của Du Tiểu Mặc, tuy đã phản kháng rồi đấy, nhưng vẫn bị lạnh lùng chấn áp, thậm chí tới cả cúc hoa đều khó mà giữ được, từ đó về sau, hắn không dám tắm rửa trong không gian nữa, trừ khi là thời điểm không thể làm gì khác được.
Du Tiểu Mặc vô thức chạy qua, nhưng vừa đi tới một bước, hắn đột nhiên phát hiện có thứ gì đó xuất hiện sau bình phong, cả khu vực đều mờ mịt hơi nước.
Du Tiểu Mặc mở lớn cặp mắt có thị lực 2.0 của mình, như thể ánh mắt của hắn có tia X nhìn thấu qua bình phong ấy, rốt cục cũng mơ hồ nhìn thấy một cái bồn tắm lớn thật là lớn, đủ ba bốn người ngồi vào đó, còn đổ đầy nước ấm, còn cái đám hơi nước kia chính là tỏa ra từ nơi này.
“…”
Du Tiểu Mặc yên lặng rút lại bước chân của mình, tắm rửa gì gì ấy hả, rất là hung tàn á, sau khi có kinh nghiệm lần đầu, hắn vừa thấy bồn tắm đã có ý nghĩ rất không thuần khiết về cảnh tượng hôm ấy.
Cái gì gọi là giúp hắn tắm rửa chớ, cả ba lựa chọn đều bị y lôi ra sử dụng lần lượt, chỉ có hắn là thiệt thòi thôi.
Vừa thấy hắn quay người muốn chạy, Lăng Tiêu không lập tức tiến tới ngăn cản, y cười, tiếng cười rất nhẹ nhàng, phiêu đãng trong phòng khiến cho Du Tiểu Mặc muốn rợn cả tóc gáy, cơ thể cũng đứng lại theo.
Lăng Tiêu dịu dàng nói, “Tiểu Mặc Mặc, cho em hai lựa chọn, một là tới đây tắm luôn, ta sẽ nhẹ nhàng, hai là tối mai lại tắm…”
“Em chọn cách thứ hai.” Không đợi y nói xong, Du Tiểu Mặc đã lập tức quyết định.
Hay quá ha, bây giờ đã thành phản xạ có điều kiện rồi, nhưng giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy cái sau còn thê thảm hơn cả cái trước.
“Em chắc chứ?” Nét mặt của Lăng Tiêu thay đổi, vốn còn hơi kì lạ, sau đó lại cười rất phóng đãng, rồi nhẹ nhàng hỏi lại hắn một câu.
Du Tiểu Mặc… không chắc nữa, cái bộ dạng này của Lăng Tiêu, có cảm giác thật là nguy hiểm!
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, “Thế… Anh vừa mới nói lựa chọn thứ hai là gì ấy nhỉ? Em không nghe rõ.”
Lăng Tiêu cười tươi rói, ngả ngớn nhìn hắn, “Lựa chọn thứ hai hả, đêm mai chúng ta làm tiếp, nhưng… Ta không đảm bảo sẽ nhẹ nhàng nha.”
Hắn thề, về sau nhất định phải bỏ cái thói quen nghe một nửa.
Sau này hắn nhất định phải hỏi rõ ràng rành mạch mỗi câu mỗi chữ của Lăng Tiêu, nếu không rất dễ bị sụp hố.
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, hắn sẽ không làm cái chuyện dại dột là hỏi có lựa chọn thứ ba hay không, bởi vì hắn biết rõ với cái suy nghĩ của Lăng Tiêu, khẳng định còn nghĩ ra được sự lựa chọn càng hạ lưu, càng vô sỉ hơn, bản thân hắn đã dính chưởng tới hai lần, nếu còn phạm cái sai lầm hạ đẳng này thì hắn là một đứa ngu tới không thể ngu hơn ấy.
Nhưng hắn nhất định sẽ không chọn cách thứ hai.
Bởi vì sáng ngày mốt phải xuất phát rồi, mà sao hắn có thể quên được sức chiến đấu của Lăng Tiêu.
Tên này không những có động tác thô bạo, mà lực bền còn thuộc hạng nhất, hết lần này tới lần khác y phải làm từ hai lần trở lên, cuồi cùng người thiệt thòi lại là hắn, mà chắc chắn hôm sau hắn không thể lết nổi xuống giường được, cho nên… Đúng là hắn chỉ còn cách thứ nhất mà thôi.
“Đến!” Lăng Tiêu ngoắc ngoắc tay.
Du Tiểu Mặc do dự một chút, vừa lề mà lề mề lết tới, vừa thương lượng: “Anh thật sự sẽ nhẹ nhàng chứ?”
Lăng Tiêu nói, “Chỉ cần em nghe lời, ta sẽ nhẹ nhàng.”
Du Tiểu Mặc lại nói, “Chỉ cần anh nhẹ nhàng, em sẽ nghe lời.” Dù sao thì đưa đầu cũng chết mà rụt đầu cũng chết, còn không bằng chết sao cho thoải mái, cùng lắm thì coi như hắn ngồi xổm trong nhà vệ sinh lâu hơn đi.
Lăng Tiêu không nói gì, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng đành phải gật đầu, có vẻ không được tình nguyện cho lắm.
Du Tiểu Mặc, “…”
Hay quá ha, cái nét mặt không tình nguyện của anh là sao đây, đừng bảo là thật sự lừa mình nha?
Rõ ràng chỉ còn khoảng cách ngắn ngủi chừng mười bước mà Du Tiểu Mặc lại đi mất năm phút đồng hồ, cuối cùng còn ngừng lại, người nào đó hết kiên nhẫn lập tức đi qua, một tay khiêng hắn rồi ném thẳng vào bồn tắm, bắt đầu “này nọ í é”, thực ra y nên làm như vậy từ sớm mới phải!
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 233: Lại là hai lựa chọn
8.1/10 từ 61 lượt.