Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 175: Biến hóa và thành viên mới
Sau mười lăm ngay, thời gian bọn họ tiến vào Thiên Đường Cảnh đã trôi qua gần hai mươi ngày, thời hạn một tháng chỉ còn thừa lại một phần ba.
Tới lúc này, rất nhiều thế lực đã bắt đầu hợp lại, mọi người đều tiến về một hướng, tòa cung điện nằm trên đỉnh ngọn Yêu Phong, ngọn núi cao nhất trong Thiên Đường Cảnh.
Nghe nói, ban đầu tòa cung điện này đã từng bị phong ấn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mỗi tháng cung điện sẽ mở ra một lần, thời gian là một ngày, mà lúc ấy trùng hợp vào nửa tháng sau.
Chính vì vậy, cho nên lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu gặp được Lôi Cự, thái độ của mấy người kia mới thảnh thơi đến vậy, bởi vì dù họ có lập tức chạy tới ngay cũng bị chặn ở bên ngoài, huống chi họ còn không nhất định sẽ lên được ngọn Yêu Phong để mà vào cung điện.
Sở dĩ người ta gọi nó là Yêu Phong là vì trên đó có rất nhiều yêu thú thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Không chỉ vậy, những con yêu thú kia đều thuộc giống loài rất thưa thớt quý hiếm, thực lực thấp nhất cũng khoảng cấp sáu, cao nhất nghe nói là có thể tới cấp mười, bởi vì Yêu Phong đã hạn chế tu vi của chúng, cho nên thực lực của đám yêu thú chỉ dừng lại ở cấp mười mà thôi.
Nhiều yêu thú mạnh mẽ như vậy, nếu thật sự gặp phải, dù tất cả mọi người đang ở trong Thiên Đường Cảnh này cộng lại cũng chẳng đủ để cho chúng dẫm đạp.
Cũng may là, chỉ cần không chủ động đi quấy rầy những yêu thú mạnh mẽ kia là ổn, vì bình thường chúng chỉ đi quanh quẩn trong địa bàn của mình.
Con đường lên Yêu Phong quá khó khăn nặng nề, cho nên tất cả các môn phái thế lực lớn đều tới sớm trước năm sáu ngày.
Đệ tử của phái Thanh Thành rất đông, nhưng thực lực không đồng đều, một đội năm người muốn xông vào là chuyện hão huyền, cho nên từ trước khi vào, Lạc Thư Hà đã hẹn với tất cả mọi người, sau ngày thứ hai mươi sẽ gặp nhau tại một sơn cốc nhỏ gần đó.
Nhóm người Lạc Thư Hà tới đích đầu tiên, họ dọn dẹp sạch sẽ hết yêu thú trong sơn cốc, sau đó mới ngồi chờ đợi.
Nhưng vì đến quá sớm, cho nên đợi hơn hai canh giờ cũng không thấy bóng dáng đồng môn, tại thời điểm tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, Lý trưởng lão đề nghị, để cho lão đi thăm dò tình hình…
※※※
Trên một thảo nguyên mênh mông vô tận, một bóng người đang ngồi khoanh chân yên lặng trên đồng cỏ.
Người này chính là Du Tiểu Mặc, xung quanh hắn còn có ba con yêu thú lớn nhỏ không đều vây quanh, một con có vẻ mặt như suy nghĩ gì đó sâu xa lắm, một con mặt không cảm xúc, một con thì không thèm đếm xỉa, ánh mắt xanh biếc thỉnh thoảng đảo một vòng, như muốn nói ‘Tại sao ta lại phải làm cái chuyện ngu ngốc này với các ngươi chứ’.
Đúng lúc này, con yêu thú đang bày ra cái vẻ suy nghĩ xâu xa đột nhiên ‘Ngao’ một tiếng, nhảy dựng lên, cái đuôi màu trắng vẫy qua vẫy lại ngày càng nhanh, hai con mắt tựa như tỏa sáng mà nhìn Du Tiểu Mặc.
Hai con yêu thú còn lại bỏ qua sự hưng phấn của nó, vẫn người biếng nằm ườn trên mặt đất.
Nhưng ánh mắt của chúng vẫn nhìn chăm chú vào Du Tiểu Mặc, chỉ thấy linh khí xung quanh Du Tiểu Mặc đột nhiên bạo động, như thể không gì ngăn cản nổi, dần dần hình thành một cơn lốc xoáy quanh hắn, trong nháy mắt, những linh khí này đều bị hấp thu vào mi tâm của hắn.
Ấn ký đã xuất hiện trong lúc tu luyện ở không gian lại mơ hồ hiện lên.
Bởi vì lần này còn có ba con yêu thú đang nhìn, cho nên chúng đều thấy rõ giữa mi tâm của hắn đang xuất hiện ấn ký gì đó, chỉ này ấn ký này quá mờ ảo.
Có điều, nếu như bọn chúng có cơ hội được nhìn thấy lần đầu tiên ấn ký xuất hiện hẳn sẽ nhận ra được một điều, lúc này ấn ký đã đậm hơn một chút, hơn nữa còn có xu hướng chậm rãi kéo dài sang hai bên trán.
Lúc ấn ký biến mất, linh khí cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Du Tiểu Mặc mở tho mắt, thở phào một hơi, cuối cùng hắn đã đột phá được cấp ba để trở thành đan sư cấp bốn rồi.
Có trời mới biết hắn đã chờ đợi thời khắc này tới nửa tháng, cứ kẹt mãi ở đỉnh phong của cấp ba, trong lòng hắn vô cùng nôn nóng.
Nhưng hắn không ngờ, lượng linh khí cần khi lên cấp bốn quá nhiều, không chỉ nhiều gấp đôi lúc trước, quả nhiên cấp bốn không thể đột phá dễ như vậy. Hắn cũng tiện thể đột phá được tầng thứ hai của Thiên Hồn Kinh, đúng hơn là phải nói là nhờ nó thì hắn mới nắm được cơ hội trở thành đan sư cấp bốn.
Bởi vì vừa mới đột phá, cho nên sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc vẫn trong trạng thái no đủ.
Hắn cảm nhận một chút về sức mạnh linh hồn của đan sư cấp bốn, có thể nói là mạnh mẽ hơn cấp ba rất nhiều, hắn có lòng tin, nếu như lúc này lại gặp được một cây linh thảo cấp chín, hắn có thể hái nó mà không cần uống linh thủy nữa.
Đại Cầu thấy chủ nhân không chú ý tới mình, liền tru một tiếng.
Lúc này Du Tiểu Mặc mới phản ứng lại, mỉm cười xoa đầu nó: “Ta biết rồi, ngươi không cần thúc.”
Nói trong hắn liền đứng lên, biến mất trong ánh mắt chăm chú của ba con yêu thú.
Theo lý thuyết, hai không gian hoàn toàn không thể chồng lên nhau.
Nhưng không gian của Du Tiểu Mặc không phải hình thành từ vết nứt không gian đúng nghĩa, nơi này khá đặc biệt, nếu như phải đưa ra một lời giải thích, có thể nói là, một không gian độc lập được lấy ra từ bên trong vết nứt không gian, cho nên dù hắn đang ở trong không gian của Lăng Tiêu, nhưng hắn vẫn có thể đi vào không gian của mình.
Sau nửa canh giờ, Du Tiểu Mặc lại xuất hiện.
Chỉ là lúc này trong tay hắn có thêm ba cây linh thảo, ba cây linh thảo này chính là hóa hình thảo.
Nửa tháng trước, hắn trồng hóa hình thảo trong không gian, bởi vì muốn hóa hình thảo mau mau thành thục rồi rụng hạt giống, cứ mỗi canh giờ hắn lại tưới linh thủy cho nó một lần, cuối cùng cũng thành công thúc cho hóa hình thảo trưởng thành, không chỉ vậy, hắn lại dùng hạt giống đã rụng ra để trồng thêm vài cây hóa hình thảo, hơn nữa đều là linh thảo thượng phẩm.
Hôm nay, những cây hóa hình thảo được hắn cầm trên tay không còn là một màu đỏ rực như lửa nữa, mà là một màu đỏ rất trầm, loại màu sắc như đã lắng đọng nhiều năm.
Vừa thấy Du Tiểu Mặc xuất hiện, Đại Cầu và Tiểu Hắc đã nhảy lên, hai đôi mắt một đỏ một vàng cứ lấp la lấp lánh nhìn vào hóa hình thảo trong tay hắn.
Trong lòng Tiểu Hắc lúc này hoàn toàn không còn chút kháng cự nào nữa, bởi vì Đại Cầu nói cho nó biết chủ nhân có thể gây trồng được hóa hình thảo, hơn nữa còn là loại thượng phẩm, đối với một yêu thú đã lớn trên trong không gian từ nhỏ như Đại Cầu, nó là người thứ hai hiểu rõ nhất về bí mật của chủ nhân.
Vừa nghe đến có hóa hình thảo, hơn nữa còn là thượng phẩm, Tiểu Hắc vô cùng xấu hổ bị mua chuộc chỉ vì một cây hóa hình thảo, từ thể xác và tinh thần cho tới cả linh hồn, chỉ cần có hóa hình thảo, ngoại trừ bắt nó hiến mạng mình thì nó có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ngoài hóa hình thảo thì Du Tiểu Mặc còn mang theo cả Kim Minh đỉnh.
Đối với yêu thú mà nói, chỉ cần hóa hình thảo vừa chín, chúng sẽ tìm một nơi thiên thời địa lợi để chuẩn bị nuốt hóa hình thảo, cũng vì nếu chậm trễ, rất có thể sẽ bị yêu thú khác cướp mất.
Cho nên, dù đám yêu thú biết rõ hóa hình thảo không thể nuốt bừa bãi, nhưng nguyên một đám vẫn không thể chờ đợi nổi.
Có điều dù hóa hình thảo chỉ là linh thảo cấp bảy, không so được với linh thảo cấp tám trở nên, nhưng dược lực mạnh mẽ của nó thì tới yêu thú cũng khó mà chịu nổi, bởi vậy mà rất nhiều yêu thú dù đã có hóa hình thảo cũng chưa chắc đã biến hóa thành công.
Đương nhiên cái này cũng liên quan tới chất lượng của linh thảo nữa.
Tỉ lệ thất bại của hóa hình thảo hạ phẩm và trung phẩm cao hơn loại thượng phẩm rất rất nhiều, cộng với việc đám yêu thú không biết cách sử dụng hóa hình thảo thực sự, cho nên mới khiến khả năng thất bại cao tới vậy.
Việc Du Tiểu Mặc muốn làm lúc này, chính là giúp Đại Cầu và Tiểu Hắc luyện hóa hình thảo thành linh đan.
Nếu như trực tiếp nuốt hóa hình thảo thì dược lực mạnh mẽ của nó sẽ trực tiếp đâm vào da thịt trong người yêu thú, tuy thịt chúng rất cứng, nhưng sao có thể chịu nổi sự đâm chọc như vậy, lúc ấy sẽ khiến cho dược lực của hóa hình thảo bị tiết ra ngoài.
Cho nên, chỉ có khi đem hóa hình thảo luyện thành linh đan, dùng sức mạnh linh hồn nhẹ nhàng bao vây dược lực lại, như vậy mới có thể tăng tỉ lệ biến hóa thành công.
Không lâu sau, Du Tiểu Mặc đã biến ba cây hóa hình thảo thành linh đan.
Cũng vì luyện một cây nhanh và dễ dàng hơn phối hợp các loại linh thảo, cho nên hắn chỉ tốn có một phút mà thôi.
Đại Cầu và Tiểu Hắc nhẹ nhàng dùng răng cắn Hóa Hình đan Du Tiểu Mặc đưa cho chúng, nhanh chân chạy tới nơi mình đã chọn sẵn từ trước để chuẩn bị biến hóa.
Sau khi cả hai chạy mất, Du Tiểu Mặc liền nắm chặt viên hóa hình đan còn lại, nhìn về phía Cửu Dực Linh Tê xà.
Nói tới Cửu Dực Linh Tê xà, tên này sau khi tỉnh lại thì phát hiện nó đã bị loài người hèn hạ khế ước.
Mà tên đan sư hèn hạ kia còn đang đứng trước mặt nó, không chỉ có vậy, nó còn phát hiện kẻ khế ước mình lại chỉ là một đan sư cấp ba nho nhỏ, quan trọng nhất là, cái tên đan sư cấp ba nhỏ bé này còn không thèm ký khế ước bản mệnh với nó, nó rất tức giận.
Tôn nghiêm của yêu thú cấp cao thì tới thần thánh cũng không được xâm phạm, huống chi là một đan sư yếu ớt.
Nhưng nó còn chưa kịp ra oai trước mặt đan sư kia, một uy áp mạnh mẽ đến từ huyết mạch đã đè cho nó không ngóc dậy nổi, vì vậy, Linh Tê Xà chín cánh rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là trời xanh vô tận, thú mạnh còn có thú mạnh hơn!
Đan sư nho nhỏ trước mắt nó lại có một Đế Vương thú cao quý, khó trách hắn không ký kết khế ước bản mệnh với yêu thú cấp cao như nó.
Linh Tê Xà dùng đôi mắt thật là to của mình để nhìn trọn vẹn đan sư nho nhỏ kia.
Không thể không nói, cặp mắt thú của nó đã bị mù luôn rồi, một đan sư cấp ba lại có thể khế ước được một Đế Vương thú sao, hơn nữa còn là khế ước bản mệnh, trời đất thiên địa ơi, kẻ này phải may mắn tới mức nào chứ?
Vì vậy, nể mặt đan sư nho nhỏ này khế ước được Đế Vương thú, Linh Tê Xà không thèm so đo nữa.
Đương nhiên, không so đo không có nghĩa là nó phải chấp nhận hắn.
Nhưng ở thời điểm đan sư nho nhỏ trong mắt nó chỉ dùng hai ngày đã chữa cho vết thương của nó tốt những bảy tám phần, vấn đề đã không còn là vấn đề nữa, nó vô cùng may mắn với quyết định sáng suốt của mình, trong lòng càng thêm kiên định muốn cuốn thật chặt vào cây đại thụ sau lưng tiểu thụ này, bạn xà nào đó tự đắc mà nghĩ.
Nếu như muốn nói trong vụ việc này có khuyết điểm gì… thì đó chính là…
“Xà Cầu, sao ngươi lại trở nên nhỏ như vậy? Ta thiếu chút nữa đã dẫm lên ngươi rồi.”
Du Tiểu Mặc ngồi xổm xuống dưới, xách Cửu Dực Linh Tê xà nhỏ xíu xiu lên.
Cửu Dực Linh Tê xà, hay còn gọi là Xà Cầu, dùng đôi mắt xanh biếc của mình chán nản liếc Du Tiểu Mặc, hẳn là ai bị gọi là Xà Cầu cũng chẳng vui nổi rồi, hơn nữa biến cho bản thân lớn nhỏ đa số đã thành bản năng của mỗi yêu thú rồi.
Về phần tại sao Du Tiểu Mặc lại gọi nó là Xà Cầu, tất cả tội lỗi đều là do nó, đều do nó không tốt.
Nó không nên vừa mới tỉnh lại đã… cuộn mình thành hình cầu, kết quả khiến cho Du Tiểu Mặc có linh cảm, nói cái gì mà bởi vì phải đặt tên nó có chữ Cầu, sau này Đại Cầu sẽ có bạn rồi, rồi thì cũng có thể tạo thành một đội bóng, vì vậy cái tên Xà Cầu cứ như thế mà sinh ra.
Đau đớn quá đi mà!
Còn có, đội bóng là cái thứ gì.
Cửu Dực Linh Tê xà, à không phải, bây giờ đã là Xà Cầu, cho dù mặt nó không biểu lộ cái gì, nhưng mà trong lòng thì vô cùng nhiều cảm xúc đang thét gào, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không nhìn nổi, càng không biết sở dĩ nó biến thành một con rắn nhỏ xíu là vì không muốn hắn tìm được nó, việc này là hoàn toàn cố ý!
Du Tiểu Mặc không rõ lắm, hắn còn tưởng thời điểm hắn đột phá thì trên người Xà Cầu đã xảy ra chuyện gì chứ.
Lúc hắn đang muốn kiểm tra cho Xà Cầu, thì nơi Tiểu Hắc đang bế quan đột nhiên truyền tới từng đợt năng lượng chấn động, Du Tiểu Mặc cũng cảm nhận được, bởi vì cỗ năng lượng này có chút mạnh, quay người nhìn lại mới phát hiện việc Tiểu Hắc biến hóa khiến cho linh khí thiên địa rung chuyển, khó trách quãng đường từ cấp tám lên cấp chín sẽ được gọi là vực tuyệt vọng.
Hiện tượng linh khí thiên địa rung chuyển giằng co suốt một phút vẫn không ngừng, bên phía Đại Cầu cũng có động tĩnh, đây là dấu hiệu nó sắp biến hóa thành công rồi.
Trong giây lát, hai cỗ linh khí như đang tranh đấu với nhau, âm thanh vang vọng cực kỳ.
Mãi đến một lúc lâu sau, hai cỗ linh khí mới lần lượt ngừng lại.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Tới lúc này, rất nhiều thế lực đã bắt đầu hợp lại, mọi người đều tiến về một hướng, tòa cung điện nằm trên đỉnh ngọn Yêu Phong, ngọn núi cao nhất trong Thiên Đường Cảnh.
Nghe nói, ban đầu tòa cung điện này đã từng bị phong ấn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mỗi tháng cung điện sẽ mở ra một lần, thời gian là một ngày, mà lúc ấy trùng hợp vào nửa tháng sau.
Chính vì vậy, cho nên lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu gặp được Lôi Cự, thái độ của mấy người kia mới thảnh thơi đến vậy, bởi vì dù họ có lập tức chạy tới ngay cũng bị chặn ở bên ngoài, huống chi họ còn không nhất định sẽ lên được ngọn Yêu Phong để mà vào cung điện.
Sở dĩ người ta gọi nó là Yêu Phong là vì trên đó có rất nhiều yêu thú thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Không chỉ vậy, những con yêu thú kia đều thuộc giống loài rất thưa thớt quý hiếm, thực lực thấp nhất cũng khoảng cấp sáu, cao nhất nghe nói là có thể tới cấp mười, bởi vì Yêu Phong đã hạn chế tu vi của chúng, cho nên thực lực của đám yêu thú chỉ dừng lại ở cấp mười mà thôi.
Nhiều yêu thú mạnh mẽ như vậy, nếu thật sự gặp phải, dù tất cả mọi người đang ở trong Thiên Đường Cảnh này cộng lại cũng chẳng đủ để cho chúng dẫm đạp.
Cũng may là, chỉ cần không chủ động đi quấy rầy những yêu thú mạnh mẽ kia là ổn, vì bình thường chúng chỉ đi quanh quẩn trong địa bàn của mình.
Con đường lên Yêu Phong quá khó khăn nặng nề, cho nên tất cả các môn phái thế lực lớn đều tới sớm trước năm sáu ngày.
Đệ tử của phái Thanh Thành rất đông, nhưng thực lực không đồng đều, một đội năm người muốn xông vào là chuyện hão huyền, cho nên từ trước khi vào, Lạc Thư Hà đã hẹn với tất cả mọi người, sau ngày thứ hai mươi sẽ gặp nhau tại một sơn cốc nhỏ gần đó.
Nhóm người Lạc Thư Hà tới đích đầu tiên, họ dọn dẹp sạch sẽ hết yêu thú trong sơn cốc, sau đó mới ngồi chờ đợi.
Nhưng vì đến quá sớm, cho nên đợi hơn hai canh giờ cũng không thấy bóng dáng đồng môn, tại thời điểm tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, Lý trưởng lão đề nghị, để cho lão đi thăm dò tình hình…
※※※
Trên một thảo nguyên mênh mông vô tận, một bóng người đang ngồi khoanh chân yên lặng trên đồng cỏ.
Người này chính là Du Tiểu Mặc, xung quanh hắn còn có ba con yêu thú lớn nhỏ không đều vây quanh, một con có vẻ mặt như suy nghĩ gì đó sâu xa lắm, một con mặt không cảm xúc, một con thì không thèm đếm xỉa, ánh mắt xanh biếc thỉnh thoảng đảo một vòng, như muốn nói ‘Tại sao ta lại phải làm cái chuyện ngu ngốc này với các ngươi chứ’.
Đúng lúc này, con yêu thú đang bày ra cái vẻ suy nghĩ xâu xa đột nhiên ‘Ngao’ một tiếng, nhảy dựng lên, cái đuôi màu trắng vẫy qua vẫy lại ngày càng nhanh, hai con mắt tựa như tỏa sáng mà nhìn Du Tiểu Mặc.
Hai con yêu thú còn lại bỏ qua sự hưng phấn của nó, vẫn người biếng nằm ườn trên mặt đất.
Nhưng ánh mắt của chúng vẫn nhìn chăm chú vào Du Tiểu Mặc, chỉ thấy linh khí xung quanh Du Tiểu Mặc đột nhiên bạo động, như thể không gì ngăn cản nổi, dần dần hình thành một cơn lốc xoáy quanh hắn, trong nháy mắt, những linh khí này đều bị hấp thu vào mi tâm của hắn.
Ấn ký đã xuất hiện trong lúc tu luyện ở không gian lại mơ hồ hiện lên.
Bởi vì lần này còn có ba con yêu thú đang nhìn, cho nên chúng đều thấy rõ giữa mi tâm của hắn đang xuất hiện ấn ký gì đó, chỉ này ấn ký này quá mờ ảo.
Có điều, nếu như bọn chúng có cơ hội được nhìn thấy lần đầu tiên ấn ký xuất hiện hẳn sẽ nhận ra được một điều, lúc này ấn ký đã đậm hơn một chút, hơn nữa còn có xu hướng chậm rãi kéo dài sang hai bên trán.
Lúc ấn ký biến mất, linh khí cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Du Tiểu Mặc mở tho mắt, thở phào một hơi, cuối cùng hắn đã đột phá được cấp ba để trở thành đan sư cấp bốn rồi.
Có trời mới biết hắn đã chờ đợi thời khắc này tới nửa tháng, cứ kẹt mãi ở đỉnh phong của cấp ba, trong lòng hắn vô cùng nôn nóng.
Nhưng hắn không ngờ, lượng linh khí cần khi lên cấp bốn quá nhiều, không chỉ nhiều gấp đôi lúc trước, quả nhiên cấp bốn không thể đột phá dễ như vậy. Hắn cũng tiện thể đột phá được tầng thứ hai của Thiên Hồn Kinh, đúng hơn là phải nói là nhờ nó thì hắn mới nắm được cơ hội trở thành đan sư cấp bốn.
Bởi vì vừa mới đột phá, cho nên sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc vẫn trong trạng thái no đủ.
Hắn cảm nhận một chút về sức mạnh linh hồn của đan sư cấp bốn, có thể nói là mạnh mẽ hơn cấp ba rất nhiều, hắn có lòng tin, nếu như lúc này lại gặp được một cây linh thảo cấp chín, hắn có thể hái nó mà không cần uống linh thủy nữa.
Đại Cầu thấy chủ nhân không chú ý tới mình, liền tru một tiếng.
Lúc này Du Tiểu Mặc mới phản ứng lại, mỉm cười xoa đầu nó: “Ta biết rồi, ngươi không cần thúc.”
Nói trong hắn liền đứng lên, biến mất trong ánh mắt chăm chú của ba con yêu thú.
Theo lý thuyết, hai không gian hoàn toàn không thể chồng lên nhau.
Nhưng không gian của Du Tiểu Mặc không phải hình thành từ vết nứt không gian đúng nghĩa, nơi này khá đặc biệt, nếu như phải đưa ra một lời giải thích, có thể nói là, một không gian độc lập được lấy ra từ bên trong vết nứt không gian, cho nên dù hắn đang ở trong không gian của Lăng Tiêu, nhưng hắn vẫn có thể đi vào không gian của mình.
Sau nửa canh giờ, Du Tiểu Mặc lại xuất hiện.
Chỉ là lúc này trong tay hắn có thêm ba cây linh thảo, ba cây linh thảo này chính là hóa hình thảo.
Nửa tháng trước, hắn trồng hóa hình thảo trong không gian, bởi vì muốn hóa hình thảo mau mau thành thục rồi rụng hạt giống, cứ mỗi canh giờ hắn lại tưới linh thủy cho nó một lần, cuối cùng cũng thành công thúc cho hóa hình thảo trưởng thành, không chỉ vậy, hắn lại dùng hạt giống đã rụng ra để trồng thêm vài cây hóa hình thảo, hơn nữa đều là linh thảo thượng phẩm.
Hôm nay, những cây hóa hình thảo được hắn cầm trên tay không còn là một màu đỏ rực như lửa nữa, mà là một màu đỏ rất trầm, loại màu sắc như đã lắng đọng nhiều năm.
Vừa thấy Du Tiểu Mặc xuất hiện, Đại Cầu và Tiểu Hắc đã nhảy lên, hai đôi mắt một đỏ một vàng cứ lấp la lấp lánh nhìn vào hóa hình thảo trong tay hắn.
Trong lòng Tiểu Hắc lúc này hoàn toàn không còn chút kháng cự nào nữa, bởi vì Đại Cầu nói cho nó biết chủ nhân có thể gây trồng được hóa hình thảo, hơn nữa còn là loại thượng phẩm, đối với một yêu thú đã lớn trên trong không gian từ nhỏ như Đại Cầu, nó là người thứ hai hiểu rõ nhất về bí mật của chủ nhân.
Vừa nghe đến có hóa hình thảo, hơn nữa còn là thượng phẩm, Tiểu Hắc vô cùng xấu hổ bị mua chuộc chỉ vì một cây hóa hình thảo, từ thể xác và tinh thần cho tới cả linh hồn, chỉ cần có hóa hình thảo, ngoại trừ bắt nó hiến mạng mình thì nó có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ngoài hóa hình thảo thì Du Tiểu Mặc còn mang theo cả Kim Minh đỉnh.
Đối với yêu thú mà nói, chỉ cần hóa hình thảo vừa chín, chúng sẽ tìm một nơi thiên thời địa lợi để chuẩn bị nuốt hóa hình thảo, cũng vì nếu chậm trễ, rất có thể sẽ bị yêu thú khác cướp mất.
Cho nên, dù đám yêu thú biết rõ hóa hình thảo không thể nuốt bừa bãi, nhưng nguyên một đám vẫn không thể chờ đợi nổi.
Có điều dù hóa hình thảo chỉ là linh thảo cấp bảy, không so được với linh thảo cấp tám trở nên, nhưng dược lực mạnh mẽ của nó thì tới yêu thú cũng khó mà chịu nổi, bởi vậy mà rất nhiều yêu thú dù đã có hóa hình thảo cũng chưa chắc đã biến hóa thành công.
Đương nhiên cái này cũng liên quan tới chất lượng của linh thảo nữa.
Tỉ lệ thất bại của hóa hình thảo hạ phẩm và trung phẩm cao hơn loại thượng phẩm rất rất nhiều, cộng với việc đám yêu thú không biết cách sử dụng hóa hình thảo thực sự, cho nên mới khiến khả năng thất bại cao tới vậy.
Việc Du Tiểu Mặc muốn làm lúc này, chính là giúp Đại Cầu và Tiểu Hắc luyện hóa hình thảo thành linh đan.
Nếu như trực tiếp nuốt hóa hình thảo thì dược lực mạnh mẽ của nó sẽ trực tiếp đâm vào da thịt trong người yêu thú, tuy thịt chúng rất cứng, nhưng sao có thể chịu nổi sự đâm chọc như vậy, lúc ấy sẽ khiến cho dược lực của hóa hình thảo bị tiết ra ngoài.
Cho nên, chỉ có khi đem hóa hình thảo luyện thành linh đan, dùng sức mạnh linh hồn nhẹ nhàng bao vây dược lực lại, như vậy mới có thể tăng tỉ lệ biến hóa thành công.
Không lâu sau, Du Tiểu Mặc đã biến ba cây hóa hình thảo thành linh đan.
Cũng vì luyện một cây nhanh và dễ dàng hơn phối hợp các loại linh thảo, cho nên hắn chỉ tốn có một phút mà thôi.
Đại Cầu và Tiểu Hắc nhẹ nhàng dùng răng cắn Hóa Hình đan Du Tiểu Mặc đưa cho chúng, nhanh chân chạy tới nơi mình đã chọn sẵn từ trước để chuẩn bị biến hóa.
Sau khi cả hai chạy mất, Du Tiểu Mặc liền nắm chặt viên hóa hình đan còn lại, nhìn về phía Cửu Dực Linh Tê xà.
Nói tới Cửu Dực Linh Tê xà, tên này sau khi tỉnh lại thì phát hiện nó đã bị loài người hèn hạ khế ước.
Mà tên đan sư hèn hạ kia còn đang đứng trước mặt nó, không chỉ có vậy, nó còn phát hiện kẻ khế ước mình lại chỉ là một đan sư cấp ba nho nhỏ, quan trọng nhất là, cái tên đan sư cấp ba nhỏ bé này còn không thèm ký khế ước bản mệnh với nó, nó rất tức giận.
Tôn nghiêm của yêu thú cấp cao thì tới thần thánh cũng không được xâm phạm, huống chi là một đan sư yếu ớt.
Nhưng nó còn chưa kịp ra oai trước mặt đan sư kia, một uy áp mạnh mẽ đến từ huyết mạch đã đè cho nó không ngóc dậy nổi, vì vậy, Linh Tê Xà chín cánh rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là trời xanh vô tận, thú mạnh còn có thú mạnh hơn!
Đan sư nho nhỏ trước mắt nó lại có một Đế Vương thú cao quý, khó trách hắn không ký kết khế ước bản mệnh với yêu thú cấp cao như nó.
Linh Tê Xà dùng đôi mắt thật là to của mình để nhìn trọn vẹn đan sư nho nhỏ kia.
Không thể không nói, cặp mắt thú của nó đã bị mù luôn rồi, một đan sư cấp ba lại có thể khế ước được một Đế Vương thú sao, hơn nữa còn là khế ước bản mệnh, trời đất thiên địa ơi, kẻ này phải may mắn tới mức nào chứ?
Vì vậy, nể mặt đan sư nho nhỏ này khế ước được Đế Vương thú, Linh Tê Xà không thèm so đo nữa.
Đương nhiên, không so đo không có nghĩa là nó phải chấp nhận hắn.
Nhưng ở thời điểm đan sư nho nhỏ trong mắt nó chỉ dùng hai ngày đã chữa cho vết thương của nó tốt những bảy tám phần, vấn đề đã không còn là vấn đề nữa, nó vô cùng may mắn với quyết định sáng suốt của mình, trong lòng càng thêm kiên định muốn cuốn thật chặt vào cây đại thụ sau lưng tiểu thụ này, bạn xà nào đó tự đắc mà nghĩ.
Nếu như muốn nói trong vụ việc này có khuyết điểm gì… thì đó chính là…
“Xà Cầu, sao ngươi lại trở nên nhỏ như vậy? Ta thiếu chút nữa đã dẫm lên ngươi rồi.”
Du Tiểu Mặc ngồi xổm xuống dưới, xách Cửu Dực Linh Tê xà nhỏ xíu xiu lên.
Cửu Dực Linh Tê xà, hay còn gọi là Xà Cầu, dùng đôi mắt xanh biếc của mình chán nản liếc Du Tiểu Mặc, hẳn là ai bị gọi là Xà Cầu cũng chẳng vui nổi rồi, hơn nữa biến cho bản thân lớn nhỏ đa số đã thành bản năng của mỗi yêu thú rồi.
Về phần tại sao Du Tiểu Mặc lại gọi nó là Xà Cầu, tất cả tội lỗi đều là do nó, đều do nó không tốt.
Nó không nên vừa mới tỉnh lại đã… cuộn mình thành hình cầu, kết quả khiến cho Du Tiểu Mặc có linh cảm, nói cái gì mà bởi vì phải đặt tên nó có chữ Cầu, sau này Đại Cầu sẽ có bạn rồi, rồi thì cũng có thể tạo thành một đội bóng, vì vậy cái tên Xà Cầu cứ như thế mà sinh ra.
Đau đớn quá đi mà!
Còn có, đội bóng là cái thứ gì.
Cửu Dực Linh Tê xà, à không phải, bây giờ đã là Xà Cầu, cho dù mặt nó không biểu lộ cái gì, nhưng mà trong lòng thì vô cùng nhiều cảm xúc đang thét gào, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không nhìn nổi, càng không biết sở dĩ nó biến thành một con rắn nhỏ xíu là vì không muốn hắn tìm được nó, việc này là hoàn toàn cố ý!
Du Tiểu Mặc không rõ lắm, hắn còn tưởng thời điểm hắn đột phá thì trên người Xà Cầu đã xảy ra chuyện gì chứ.
Lúc hắn đang muốn kiểm tra cho Xà Cầu, thì nơi Tiểu Hắc đang bế quan đột nhiên truyền tới từng đợt năng lượng chấn động, Du Tiểu Mặc cũng cảm nhận được, bởi vì cỗ năng lượng này có chút mạnh, quay người nhìn lại mới phát hiện việc Tiểu Hắc biến hóa khiến cho linh khí thiên địa rung chuyển, khó trách quãng đường từ cấp tám lên cấp chín sẽ được gọi là vực tuyệt vọng.
Hiện tượng linh khí thiên địa rung chuyển giằng co suốt một phút vẫn không ngừng, bên phía Đại Cầu cũng có động tĩnh, đây là dấu hiệu nó sắp biến hóa thành công rồi.
Trong giây lát, hai cỗ linh khí như đang tranh đấu với nhau, âm thanh vang vọng cực kỳ.
Mãi đến một lúc lâu sau, hai cỗ linh khí mới lần lượt ngừng lại.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 175: Biến hóa và thành viên mới
8.1/10 từ 61 lượt.