Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 148: Không gian biến hóa
Khoảng thời gian sau đó trôi qua như sóng êm gió lặng.
Mặc dù Thang Vân Kỳ nói ra những lời kia, nhưng về sau Du Tiểu Mặc cũng không gặp lại cô nàng nữa, cũng không nghe nói nàng đi tìm Lăng Tiêu hay gì, chỉ là chính hắn cũng không gặp lại Lăng Tiêu.
Về sau mới biết, thì ra Thang Phàm đã giao cho Lăng Tiêu một nhiệm vụ, vì thế nên y mới bận rộn, mấy ngày đều thông thấy bóng dáng đâu, có thể nghĩ y bận tới cỡ nào, Du Tiểu Mặc suy đoán có thể là đám người Tiêu Long và Thang Vân Kỳ tới cáo trạng với Thang Phàm, cho nên vì khiến Lăng Tiêu không có thời gian tới tìm hắn, lão liền giao cho y một số nhiệm vụ.
Dù sao thì những điều này để sau hãy nói.
Sau khi trở lại Đô Phong, Du Tiểu Mặc tìm Triệu Đạt Chu, hàn huyên chừng nửa canh giờ mới trở về phòng.
Vài ngày không trở về, cả gian phòng đều bị phủ bởi một lớp bụi mỏng, Du Tiểu Mặc liền bưng chậu ra ngoài để xách nước về, chỉ tốn một chút thời gian cả bàn lẫn tủ đều được lau sạch sẽ rồi, thu dọn xong xuôi hắn mới tiến vào không gian.
Vừa mở cửa nhà gỗ, một cái bóng trắng đã lao về phía hắn.
Du Tiểu Mặc cúi đầu nhìn, Tiểu Cầu đang dùng cái vẻ mặt rất tủi thân mà nháy nháy đôi mắt to với hắn, trong miệng còn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, ý đồ khiến cho hắn áy náy đây mà.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, kiên quyết không mắc mưu, bởi vì nếu thả nó ra nhất định nó sẽ giẫm hỏng hết ruộng linh thảo của hắn, đã phạm sai lầm một lần sao có thể lặp lại.
Tiểu Cầu thấy chủ nhân không phản ứng, liền cắn cắn áo hắn.
Du Tiểu Mặc coi như không thấy gì, đặt nó xuống đắt, sau đó mới lấy ra một miếng thịt Vạn Linh Địa dương từ trong túi trữ vật ra, bởi vì thịt còn chưa được rửa sạch, cho nên mùi máu tươi nhàn nhạt nhanh chóng bao phủ không khí bên trong nhà gỗ.
Du Tiểu Mặc cũng bỏ qua, bỏ thịt vào một cái chậu gỗ rồi mới bưng nó vào phòng bếp khá đơn so.
Sau lưng, thời điểm hắn lấy thịt ra, hai con mắt của Tiểu Cầu như dính lại trên miếng thịt, ánh mắt kia tựa như nhìn thấy con mồi, trong ánh nhìn chằm chằm còn kèm theo chút hung tàn, có thể thấy tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng bản năng khi gặp thiên địch đã có từ khi mới sinh ra rồi.
Thấy Du Tiểu Mặc đi, Tiểu Cầu vội vàng chạy theo.
Lúc trước khi dựng nhà gỗ, Du Tiểu Mặc cũng từng cân nhắc chắc mình sẽ phải xuống bếp, cho nên còn đặc biệt làm thêm một gian phòng bếp, tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ, nồi chén bát đũa, củi gạo dầu muối tương dấm trà đủ cả, không thiếu gì.
Bởi vì trong không gian không có nước bình thường, cho nên Du Tiểu Mặc dùng luôn linh thủy để rửa thịt, sau khi rửa sạch sẽ mới để lên thớt, hắn cũng không vội nấu cơm cho Tiểu Cầu, mà còn lấy ra vài thứ trong túi trữ vật, đều được mua trong lần xuống núi này, các loại lá thơm, đồ gia vị, nước sốt.
Để từng cái vào vị trí, Du Tiểu Mặc mới cầm dao, cắt nguyên miếng thịt Vạn Linh Địa dương thành tám miếng bằng nhau, sau đó để vào trong nồi, luộc sơ vài phút rồi lại vớt ra, sau đó bỏ gia vị đã được thái nhuyễn, rồi lại châm thêm một ít linh thủy, đậy nắp nồi lại chuẩn bị hầm.
Bởi vì đã quen dùng bếp gas ở hiện đại, cho nên bây giờ phải trở về cách đun bằng củi lửa hoang sơ khiến Du Tiểu Mặc thật không quen nổi, vất vả lắm mới nhóm lửa được, lại còn phải canh chừng độ mạnh yếu của lửa.
Tuy rằng hắn chưa từng nấu thịt Vạn Linh Địa dương bao giờ, nhưng chắc cũng không khác thịt bò là bao, nếu muốn hầm nhừ cần rất nhiều thời gian, cho nên phải để ý mới được, riêng điểm này cũng đã rất phiền toái.
Thực ra Du Tiểu Mặc còn biết nấu những món ăn khác nữa, dù sao thì hắn cũng sống một mình suốt quãng thời gian dài cơ mà, chỉ là Tiểu Cầu là động vật ăn thịt, dù cho hắn làm ngon tới mức nào thì nó cũng chẳng biết thưởng thức, cho nên đành hầm luôn một nồi thịt cho gọn.
Nhưng mà rất nhanh thôi Du Tiểu Mặc đã nếm được tư vị của sự thiếu hiểu biết.
Hắn cứ tưởng một nồi thịt Vạn Linh Địa dương hầm trong hai tiếng rưỡi chắc hẳn sẽ nhừ giống thịt bò rồi, bởi vì số lượng khá nhiều, ai mà ngờ, Vạn Linh Địa dương là yêu thú cấp tám, mà thịt bò sao mà sánh nổi thịt của yêu thú cấp tám cơ chứ, tuy cấu tạo thịt rất ngon, nhưng bởi vì tràn ngập linh lực, cho nên nấu bằng lửa bình thường không thể chín nổi…
Sau khi hắn đã ngồi xổm trên đất và thay đổi rất nhiều tư thế, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng ý thức được hình là thời gian hầm cũng quá lâu rồi đó.
Vì vậy, qua một lúc lâu thật là lâu, hắn mở nắp nồi ra, chứng kiến đám thịt vẫn còn nguyên si như một canh giờ trước hắn bỏ vào, bó tay toàn tập luôn, vì nước nấu đã sôi sùng sục, đồ gia vị và các thứ đều hòa vào với nước dùng, vậy mà thứ quan trọng nhất là thịt thì chẳng thay đổi chút nào.
Du Tiểu Mặc bị đả kích nặng nề đành phải dập lửa trước, sau đó suy nghĩ xem đến cùng mình đã làm sai chỗ nào.
Nghĩ mãi nghĩ mãi mới ra sự liên quan tới cấu tạo thịt, nhưng mà đáng tiếc là hắn chỉ có mỗi lửa bình thường mà thôi.
Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc cảm giác quần của mình sắp bị Tiểu Cầu kéo tụt rồi, liền vội vàng túm chặt, cúi đầu nhìn mới thấy Tiểu Cầu đang bám vào quần hắn, cố gắng leo lên trên, hai mắt tỏa sáng nhìn miếng thịt trong tay hắn.
Du Tiểu Mặc im lặng một lúc, đành mở nắp nồi gắp một miếng thịt ra, vừa mới đặt vào bát, Tiểu Cầu đột nhiên đã “Ngaooo” một tiếng rồi nhào tới, cả cái đầu nhỏ đều chui vào trong vào trong bát rồi, ăn sung sướng tới mức nước thịt bắn tung tóe.
Mặc dù Tiểu Cầu mới sinh ra chưa đến một tháng, nhưng răng nó bén nhọn cực kì, xoẹt xoẹt vui vẻ cắn thịt Vạn Linh Địa dương, nhanh chóng tiêu diệt xong một khối thịt lớn.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi chỗ khác, làm một con người đã ăn thực phẩm chín gần hai chục năm, hắn không tiếp thu được vụ ăn thịt sống, cho nên hắn cũng không thích ăn sashimi, nhưng kỳ lạ nhất là, người nhà của hắn ai cũng thích sashimi, chỉ có mình hắn là không, Du Tiểu Mặc đã từng buồn bực hết sức vì chuyện này.
Không để ý tới Tiểu Cầu nữa, Du Tiểu Mặc lại lấy ra mấy trăm cây linh thảo đã để sẵn trên giá.
Đã mấy ngày hắn không luyện đan rồi, để mau chóng thăng cấp thì hắn phải luyện tập thường xuyên mới được, chỉ là trước đó, hắn phải tĩnh tâm tu luyện Thiên Hồn Kinh, mãi một lúc lâu sau mới rời khỏi không gian.
Du Tiểu Mặc ra ngoài dạo một vòng, phát hiện không khí của Đô Phong vẫn không khác gì mấy hôm trước, trước khi về phòng còn tiện thể nghe ngóng hành tung của đại sư huynh, đúng như hắn đoán, vẫn còn ở trên Vân Thủy Phong.
Vì không gặp được đại sư huynh, Du Tiểu Mặc đành phải trở về phòng.
Sau khi bày hết mấy trăm cây linh thảo trên bàn, Du Tiểu Mặc lại bắt đầu luyện linh đan cấp ba.
Từ lần đầu tiên thất bại tới giờ, Du Tiểu Mặc liền bắt đầu cố gắng phấn đấu, như vậy mới có thể bảo trì tỉ lệ gần như không thất bại đầy huy hoàng được.
Khi đó hắn còn không biết tư chất thực sự của mình, cứ cho là dựa vào sự nỗ lực mới có thành công, hiện tại đã biết rồi, hắn càng phải bảo trì tỉ lệ đó, nếu không thì quá hổ thẹn với linh hồn của mình.
Tuy nói vậy nhưng Du Tiểu Mặc vẫn có một chút gánh nặng.
Thường thì khi phát hiện ra mình là một người ưu tú, lúc ấy sẽ có quyết tâm làm cái gì cũng phải làm tốt nhất mới được, không cho phép bản thân thất bại, bởi như vậy, tâm lý cũng không ổn định, mà không ổn định sẽ dễ dàng dẫn đến thất bại.
Cho nên, lúc dung hợp linh thảo lần thứ hai bị thất bại, Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt ngó vào lô đỉnh.
Giời ạ, đùa gì vậy trời, tại sao sau khi biết được tư chất của mình, tỉ lệ luyện đan thất bại của hắn lại tăng cao hơn vậy?
Du Tiểu Mặc vò tóc, có lẽ là hắn đã biết vì sao mình lại thất bại liên tục những hai lần, chủ yếu là bởi vì hắn quá kích động, trong lòng thúc ép bản thân nhất định phải thành công, kết quả là không tập trung nổi, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ xảy ra thế này, hắn thà không biết gì về tư chất của mình còn hơn.
Xoắn xuýt cả buổi, Du Tiểu Mặc không tiếp tục luyện đan nữa, mà vào trong không gian tu luyện Thiên Hồn Kinh.
Hắn cần phải tĩnh tâm lại mới được, nếu không dù cho tư chất tốt tới đâu cũng bị hắn làm lãng phí.
Sau khi nhắm mắt lại, Du Tiểu Mặc yên lặng vận chuyển Thiên Hồn Kinh, lỗ chân lông trên toàn thân như được mở ra, linh khí thông qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể hắn, rồi dũng mãnh chảy lên mi tâm mãi cho tới khi linh hồn cảm giác no bụng, rốt cuộc cũng không tiếp thu nổi chút linh khí nào.
Đúng lúc này, thân thể Du Tiểu Mặc đột nhiên chấn động một chút, ngay sau đó, một luồng sức mạnh linh hồn bàng bạc phun ra từ mi tâm, dâng lên như thủy triều, khiến cho không khí yên lặng trong không gian xuất hiện từng đợt từng đợt gợn sóng, dùng Du Tiểu Mặc làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Mãi cho tới khi sức mạnh linh hồn của hắn tràn ngập khắp không gian, hồ linh thủy vốn yên ả đột nhiên phát sinh biến hóa, trung tâm hồ như sôi sùng sục, giống như có vật gì đó muốn nổi lên từ giữa hồ, một lát sau, một thứ như cái trụ tầm cỡ nắm tay dần dần trồi lên, trên đó đựng một hạt châu màu xanh da trời, nho nhỏ nằm ngay chính giữa.
Sau một giây, hạt châu này như bị cái gì đó dẫn dắt, trời khỏi trụ mà bay lên, lập tức hóa thành một mũi nhọn bắn thẳng vào mi tâm của Du Tiểu Mặc.
Hạt châu biến mất, mi tâm của Du Tiểu Mặc đột nhiên xuất hiện một ấn ký mơ hồ, lập lòe vài cái ngay chính giữa mi tâm của hắn rồi biến mất.
Một lúc lâu sau, Du Tiểu Mặc rốt cục mở to mắt, lúc này tâm tình của hắn không còn là phấn khích tới khó có thể kiềm chế nổi nữa, mà hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ là không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, hắn cảm giác sức mạnh linh hồn đột nhiên tăng lên, đưa tay phải ra, Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy cực kỳ vi diệu, giống như hắn có thể cảm nhận được từng cọng cây ngọn cỏ trong không gian vậy.
Đột nhiên hắn nhớ tới, hình như trong ruộng đã có một số linh thảo thành cây rồi, cũng là thời điểm cần thu hoạch, cảm giác mệt mỏi dâng trào, lượng công việc này thật sự quá nhiều, quá tốn thời gian, nếu như linh thảo chín rồi có thể tự đi lên kệ thì tốt quá.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, một gốc linh thảo đột nhiên vù qua trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, còn cứ tưởng xuất hiện ảo giác, cũng mặc kệ luôn, nhưng tới khi gốc linh thảo thứ N bay qua trước mặt hắn, Du Tiểu Mặc rốt cục trợn tròn mắt mà nhìn theo.
Cứ cho là ảo giác nhưng không thể xuất hiện ảo giác tới N lần chứ.
Ước chừng là choáng váng mất một phút đồng hồ, Du Tiểu Mặc rốt cục chạy tới ruộng linh thảo xem xét, quả nhiên mấy khối đất vốn trồng đầy linh thảo bây giờ trụi lủi, bùn đất còn như mới được xới xong, rất tơi xốp.
Hắn không tin, lại chạy vào trong sân, kiểm tra hết mấy cái giá, vậy mà trên đó thực sự có hơn một ngàn cây linh thảo nằm ngay ngắn, thậm chí gốc rễ của chúng còn đang dính bùn đất, bùn đất ướt át, hiển nhiên là mới được nhổ khỏi ruộng.
Chuyện này… Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra thế này?
Mới tu luyện có hơn một canh giờ, đến lúc tỉnh lại đã thành loại tình huống này, có phải quá thần kỳ rồi không.
Du Tiểu Mặc có thể chắc chắn trước kia hắn không có loại năng lực này, cho nên chỉ có thể là trong lúc tu luyện đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, cho nên bây giờ mới thành ra như vậy.
Tuy rằng rất bất ngờ, nhưng không thể không thừa nhận, loại năng lực này thật sự quá quá quá tuyệt vời.
Đã có năng lực này, Du Tiểu Mặc cũng chẳng cần lo lắng việc gieo trồng linh thảo hay tưới nước nữa rồi, chỉ cần nghĩ một cái là không gian sẽ tự động làm hết thay hắn, vốn hắn còn định mua thêm vài con yêu thú nữa, hiện tại xem ra cũng không cần tới rồi.
Quên mất, không biết Tiểu Cầu thế nào.
Vừa nghĩ tới, một tiểu yêu thú ngủ say sưa, đang cuộn lại thành một nắm, cái bụng nhỏ còn phình phình vì ăn quá no liền xuất hiện trước mặt hắn, cái bụng trắng như tuyết của Tiểu Cầu đang ngửa lên trời, ngáy rất vang dội.
Thế nhưng mà mới được một lát, Du Tiểu Mặc đã phát hiện Tiểu Cầu lớn hơn rồi, vốn chỉ nhỏ bằng hai nắm tay của người trưởng thành, lúc này to hơn gấp đôi rồi, dần dần thoát khỏi hình thái của thú con, ngoại hình bắt đầu lộ ra uy phong của Huyết Thương lang trưởng thành.
Du Tiểu Mặc há hốc miệng nhìn nó thật lâu, đúng là hôm nay chuyện ly kỳ gì cũng có thể xảy ra.
Tuy không biết là vì sao, nhưng Du Tiểu Mặc có thể đoán được trong việc này có liên quan tới chuyện Tiểu Cầu ăn thịt Vạn Linh Địa dương, bảo sao Lăng Tiêu lại thích loại thịt này, thì ra thịt Vạn Linh Địa dương thật sự thần kỳ tới vậy.
Nếu như cứ theo tốc độ này mà tới thì chẳng bao lâu nữa Tiểu Cầu có thể thành Đại Cầu rồi.
Ôm tâm trạng hưng phấn muốn chết này, cả ngày Du Tiểu Mặc đều không luyện đan nữa, mà cũng chẳng còn tâm trí để luyện đan nữa.
Nếu như thịt Vạn Linh Địa dương thật sự có thể khiến có Tiểu Cầu lớn lên, vậy thì trước khi Thiên Đường Cảnh mở ra, hắn quyết định trong vòng hai tháng sẽ nuôi Tiểu Cầu thành Đại Cầu, chỉ là bởi vì không có loại lửa để nấu thịt, cho nên đành phải cho nó ăn thịt tươi rồi.
Hạ quyết tâm, ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc liền ổn định tinh thần bắt đầu luyện đan.
Lúc này hắn cũng không gặp thất bại nữa, bởi vì có lẽ do tâm tình buông lỏng hoặc sức mạnh linh hồn đột phá, hắn cảm giác luyện đan còn thuận tay hơn trước.
Cứ như vậy, gần hai tháng trôi qua trong nháy mắt.
Mà thời hạn hai tháng của Khổng Văn cũng đã đến.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Mặc dù Thang Vân Kỳ nói ra những lời kia, nhưng về sau Du Tiểu Mặc cũng không gặp lại cô nàng nữa, cũng không nghe nói nàng đi tìm Lăng Tiêu hay gì, chỉ là chính hắn cũng không gặp lại Lăng Tiêu.
Về sau mới biết, thì ra Thang Phàm đã giao cho Lăng Tiêu một nhiệm vụ, vì thế nên y mới bận rộn, mấy ngày đều thông thấy bóng dáng đâu, có thể nghĩ y bận tới cỡ nào, Du Tiểu Mặc suy đoán có thể là đám người Tiêu Long và Thang Vân Kỳ tới cáo trạng với Thang Phàm, cho nên vì khiến Lăng Tiêu không có thời gian tới tìm hắn, lão liền giao cho y một số nhiệm vụ.
Dù sao thì những điều này để sau hãy nói.
Sau khi trở lại Đô Phong, Du Tiểu Mặc tìm Triệu Đạt Chu, hàn huyên chừng nửa canh giờ mới trở về phòng.
Vài ngày không trở về, cả gian phòng đều bị phủ bởi một lớp bụi mỏng, Du Tiểu Mặc liền bưng chậu ra ngoài để xách nước về, chỉ tốn một chút thời gian cả bàn lẫn tủ đều được lau sạch sẽ rồi, thu dọn xong xuôi hắn mới tiến vào không gian.
Vừa mở cửa nhà gỗ, một cái bóng trắng đã lao về phía hắn.
Du Tiểu Mặc cúi đầu nhìn, Tiểu Cầu đang dùng cái vẻ mặt rất tủi thân mà nháy nháy đôi mắt to với hắn, trong miệng còn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, ý đồ khiến cho hắn áy náy đây mà.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, kiên quyết không mắc mưu, bởi vì nếu thả nó ra nhất định nó sẽ giẫm hỏng hết ruộng linh thảo của hắn, đã phạm sai lầm một lần sao có thể lặp lại.
Tiểu Cầu thấy chủ nhân không phản ứng, liền cắn cắn áo hắn.
Du Tiểu Mặc coi như không thấy gì, đặt nó xuống đắt, sau đó mới lấy ra một miếng thịt Vạn Linh Địa dương từ trong túi trữ vật ra, bởi vì thịt còn chưa được rửa sạch, cho nên mùi máu tươi nhàn nhạt nhanh chóng bao phủ không khí bên trong nhà gỗ.
Du Tiểu Mặc cũng bỏ qua, bỏ thịt vào một cái chậu gỗ rồi mới bưng nó vào phòng bếp khá đơn so.
Sau lưng, thời điểm hắn lấy thịt ra, hai con mắt của Tiểu Cầu như dính lại trên miếng thịt, ánh mắt kia tựa như nhìn thấy con mồi, trong ánh nhìn chằm chằm còn kèm theo chút hung tàn, có thể thấy tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng bản năng khi gặp thiên địch đã có từ khi mới sinh ra rồi.
Thấy Du Tiểu Mặc đi, Tiểu Cầu vội vàng chạy theo.
Lúc trước khi dựng nhà gỗ, Du Tiểu Mặc cũng từng cân nhắc chắc mình sẽ phải xuống bếp, cho nên còn đặc biệt làm thêm một gian phòng bếp, tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ, nồi chén bát đũa, củi gạo dầu muối tương dấm trà đủ cả, không thiếu gì.
Bởi vì trong không gian không có nước bình thường, cho nên Du Tiểu Mặc dùng luôn linh thủy để rửa thịt, sau khi rửa sạch sẽ mới để lên thớt, hắn cũng không vội nấu cơm cho Tiểu Cầu, mà còn lấy ra vài thứ trong túi trữ vật, đều được mua trong lần xuống núi này, các loại lá thơm, đồ gia vị, nước sốt.
Để từng cái vào vị trí, Du Tiểu Mặc mới cầm dao, cắt nguyên miếng thịt Vạn Linh Địa dương thành tám miếng bằng nhau, sau đó để vào trong nồi, luộc sơ vài phút rồi lại vớt ra, sau đó bỏ gia vị đã được thái nhuyễn, rồi lại châm thêm một ít linh thủy, đậy nắp nồi lại chuẩn bị hầm.
Bởi vì đã quen dùng bếp gas ở hiện đại, cho nên bây giờ phải trở về cách đun bằng củi lửa hoang sơ khiến Du Tiểu Mặc thật không quen nổi, vất vả lắm mới nhóm lửa được, lại còn phải canh chừng độ mạnh yếu của lửa.
Tuy rằng hắn chưa từng nấu thịt Vạn Linh Địa dương bao giờ, nhưng chắc cũng không khác thịt bò là bao, nếu muốn hầm nhừ cần rất nhiều thời gian, cho nên phải để ý mới được, riêng điểm này cũng đã rất phiền toái.
Thực ra Du Tiểu Mặc còn biết nấu những món ăn khác nữa, dù sao thì hắn cũng sống một mình suốt quãng thời gian dài cơ mà, chỉ là Tiểu Cầu là động vật ăn thịt, dù cho hắn làm ngon tới mức nào thì nó cũng chẳng biết thưởng thức, cho nên đành hầm luôn một nồi thịt cho gọn.
Nhưng mà rất nhanh thôi Du Tiểu Mặc đã nếm được tư vị của sự thiếu hiểu biết.
Hắn cứ tưởng một nồi thịt Vạn Linh Địa dương hầm trong hai tiếng rưỡi chắc hẳn sẽ nhừ giống thịt bò rồi, bởi vì số lượng khá nhiều, ai mà ngờ, Vạn Linh Địa dương là yêu thú cấp tám, mà thịt bò sao mà sánh nổi thịt của yêu thú cấp tám cơ chứ, tuy cấu tạo thịt rất ngon, nhưng bởi vì tràn ngập linh lực, cho nên nấu bằng lửa bình thường không thể chín nổi…
Sau khi hắn đã ngồi xổm trên đất và thay đổi rất nhiều tư thế, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng ý thức được hình là thời gian hầm cũng quá lâu rồi đó.
Vì vậy, qua một lúc lâu thật là lâu, hắn mở nắp nồi ra, chứng kiến đám thịt vẫn còn nguyên si như một canh giờ trước hắn bỏ vào, bó tay toàn tập luôn, vì nước nấu đã sôi sùng sục, đồ gia vị và các thứ đều hòa vào với nước dùng, vậy mà thứ quan trọng nhất là thịt thì chẳng thay đổi chút nào.
Du Tiểu Mặc bị đả kích nặng nề đành phải dập lửa trước, sau đó suy nghĩ xem đến cùng mình đã làm sai chỗ nào.
Nghĩ mãi nghĩ mãi mới ra sự liên quan tới cấu tạo thịt, nhưng mà đáng tiếc là hắn chỉ có mỗi lửa bình thường mà thôi.
Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc cảm giác quần của mình sắp bị Tiểu Cầu kéo tụt rồi, liền vội vàng túm chặt, cúi đầu nhìn mới thấy Tiểu Cầu đang bám vào quần hắn, cố gắng leo lên trên, hai mắt tỏa sáng nhìn miếng thịt trong tay hắn.
Du Tiểu Mặc im lặng một lúc, đành mở nắp nồi gắp một miếng thịt ra, vừa mới đặt vào bát, Tiểu Cầu đột nhiên đã “Ngaooo” một tiếng rồi nhào tới, cả cái đầu nhỏ đều chui vào trong vào trong bát rồi, ăn sung sướng tới mức nước thịt bắn tung tóe.
Mặc dù Tiểu Cầu mới sinh ra chưa đến một tháng, nhưng răng nó bén nhọn cực kì, xoẹt xoẹt vui vẻ cắn thịt Vạn Linh Địa dương, nhanh chóng tiêu diệt xong một khối thịt lớn.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi chỗ khác, làm một con người đã ăn thực phẩm chín gần hai chục năm, hắn không tiếp thu được vụ ăn thịt sống, cho nên hắn cũng không thích ăn sashimi, nhưng kỳ lạ nhất là, người nhà của hắn ai cũng thích sashimi, chỉ có mình hắn là không, Du Tiểu Mặc đã từng buồn bực hết sức vì chuyện này.
Không để ý tới Tiểu Cầu nữa, Du Tiểu Mặc lại lấy ra mấy trăm cây linh thảo đã để sẵn trên giá.
Đã mấy ngày hắn không luyện đan rồi, để mau chóng thăng cấp thì hắn phải luyện tập thường xuyên mới được, chỉ là trước đó, hắn phải tĩnh tâm tu luyện Thiên Hồn Kinh, mãi một lúc lâu sau mới rời khỏi không gian.
Du Tiểu Mặc ra ngoài dạo một vòng, phát hiện không khí của Đô Phong vẫn không khác gì mấy hôm trước, trước khi về phòng còn tiện thể nghe ngóng hành tung của đại sư huynh, đúng như hắn đoán, vẫn còn ở trên Vân Thủy Phong.
Vì không gặp được đại sư huynh, Du Tiểu Mặc đành phải trở về phòng.
Sau khi bày hết mấy trăm cây linh thảo trên bàn, Du Tiểu Mặc lại bắt đầu luyện linh đan cấp ba.
Từ lần đầu tiên thất bại tới giờ, Du Tiểu Mặc liền bắt đầu cố gắng phấn đấu, như vậy mới có thể bảo trì tỉ lệ gần như không thất bại đầy huy hoàng được.
Khi đó hắn còn không biết tư chất thực sự của mình, cứ cho là dựa vào sự nỗ lực mới có thành công, hiện tại đã biết rồi, hắn càng phải bảo trì tỉ lệ đó, nếu không thì quá hổ thẹn với linh hồn của mình.
Tuy nói vậy nhưng Du Tiểu Mặc vẫn có một chút gánh nặng.
Thường thì khi phát hiện ra mình là một người ưu tú, lúc ấy sẽ có quyết tâm làm cái gì cũng phải làm tốt nhất mới được, không cho phép bản thân thất bại, bởi như vậy, tâm lý cũng không ổn định, mà không ổn định sẽ dễ dàng dẫn đến thất bại.
Cho nên, lúc dung hợp linh thảo lần thứ hai bị thất bại, Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt ngó vào lô đỉnh.
Giời ạ, đùa gì vậy trời, tại sao sau khi biết được tư chất của mình, tỉ lệ luyện đan thất bại của hắn lại tăng cao hơn vậy?
Du Tiểu Mặc vò tóc, có lẽ là hắn đã biết vì sao mình lại thất bại liên tục những hai lần, chủ yếu là bởi vì hắn quá kích động, trong lòng thúc ép bản thân nhất định phải thành công, kết quả là không tập trung nổi, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ xảy ra thế này, hắn thà không biết gì về tư chất của mình còn hơn.
Xoắn xuýt cả buổi, Du Tiểu Mặc không tiếp tục luyện đan nữa, mà vào trong không gian tu luyện Thiên Hồn Kinh.
Hắn cần phải tĩnh tâm lại mới được, nếu không dù cho tư chất tốt tới đâu cũng bị hắn làm lãng phí.
Sau khi nhắm mắt lại, Du Tiểu Mặc yên lặng vận chuyển Thiên Hồn Kinh, lỗ chân lông trên toàn thân như được mở ra, linh khí thông qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể hắn, rồi dũng mãnh chảy lên mi tâm mãi cho tới khi linh hồn cảm giác no bụng, rốt cuộc cũng không tiếp thu nổi chút linh khí nào.
Đúng lúc này, thân thể Du Tiểu Mặc đột nhiên chấn động một chút, ngay sau đó, một luồng sức mạnh linh hồn bàng bạc phun ra từ mi tâm, dâng lên như thủy triều, khiến cho không khí yên lặng trong không gian xuất hiện từng đợt từng đợt gợn sóng, dùng Du Tiểu Mặc làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Mãi cho tới khi sức mạnh linh hồn của hắn tràn ngập khắp không gian, hồ linh thủy vốn yên ả đột nhiên phát sinh biến hóa, trung tâm hồ như sôi sùng sục, giống như có vật gì đó muốn nổi lên từ giữa hồ, một lát sau, một thứ như cái trụ tầm cỡ nắm tay dần dần trồi lên, trên đó đựng một hạt châu màu xanh da trời, nho nhỏ nằm ngay chính giữa.
Sau một giây, hạt châu này như bị cái gì đó dẫn dắt, trời khỏi trụ mà bay lên, lập tức hóa thành một mũi nhọn bắn thẳng vào mi tâm của Du Tiểu Mặc.
Hạt châu biến mất, mi tâm của Du Tiểu Mặc đột nhiên xuất hiện một ấn ký mơ hồ, lập lòe vài cái ngay chính giữa mi tâm của hắn rồi biến mất.
Một lúc lâu sau, Du Tiểu Mặc rốt cục mở to mắt, lúc này tâm tình của hắn không còn là phấn khích tới khó có thể kiềm chế nổi nữa, mà hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ là không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, hắn cảm giác sức mạnh linh hồn đột nhiên tăng lên, đưa tay phải ra, Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy cực kỳ vi diệu, giống như hắn có thể cảm nhận được từng cọng cây ngọn cỏ trong không gian vậy.
Đột nhiên hắn nhớ tới, hình như trong ruộng đã có một số linh thảo thành cây rồi, cũng là thời điểm cần thu hoạch, cảm giác mệt mỏi dâng trào, lượng công việc này thật sự quá nhiều, quá tốn thời gian, nếu như linh thảo chín rồi có thể tự đi lên kệ thì tốt quá.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, một gốc linh thảo đột nhiên vù qua trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, còn cứ tưởng xuất hiện ảo giác, cũng mặc kệ luôn, nhưng tới khi gốc linh thảo thứ N bay qua trước mặt hắn, Du Tiểu Mặc rốt cục trợn tròn mắt mà nhìn theo.
Cứ cho là ảo giác nhưng không thể xuất hiện ảo giác tới N lần chứ.
Ước chừng là choáng váng mất một phút đồng hồ, Du Tiểu Mặc rốt cục chạy tới ruộng linh thảo xem xét, quả nhiên mấy khối đất vốn trồng đầy linh thảo bây giờ trụi lủi, bùn đất còn như mới được xới xong, rất tơi xốp.
Hắn không tin, lại chạy vào trong sân, kiểm tra hết mấy cái giá, vậy mà trên đó thực sự có hơn một ngàn cây linh thảo nằm ngay ngắn, thậm chí gốc rễ của chúng còn đang dính bùn đất, bùn đất ướt át, hiển nhiên là mới được nhổ khỏi ruộng.
Chuyện này… Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra thế này?
Mới tu luyện có hơn một canh giờ, đến lúc tỉnh lại đã thành loại tình huống này, có phải quá thần kỳ rồi không.
Du Tiểu Mặc có thể chắc chắn trước kia hắn không có loại năng lực này, cho nên chỉ có thể là trong lúc tu luyện đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, cho nên bây giờ mới thành ra như vậy.
Tuy rằng rất bất ngờ, nhưng không thể không thừa nhận, loại năng lực này thật sự quá quá quá tuyệt vời.
Đã có năng lực này, Du Tiểu Mặc cũng chẳng cần lo lắng việc gieo trồng linh thảo hay tưới nước nữa rồi, chỉ cần nghĩ một cái là không gian sẽ tự động làm hết thay hắn, vốn hắn còn định mua thêm vài con yêu thú nữa, hiện tại xem ra cũng không cần tới rồi.
Quên mất, không biết Tiểu Cầu thế nào.
Vừa nghĩ tới, một tiểu yêu thú ngủ say sưa, đang cuộn lại thành một nắm, cái bụng nhỏ còn phình phình vì ăn quá no liền xuất hiện trước mặt hắn, cái bụng trắng như tuyết của Tiểu Cầu đang ngửa lên trời, ngáy rất vang dội.
Thế nhưng mà mới được một lát, Du Tiểu Mặc đã phát hiện Tiểu Cầu lớn hơn rồi, vốn chỉ nhỏ bằng hai nắm tay của người trưởng thành, lúc này to hơn gấp đôi rồi, dần dần thoát khỏi hình thái của thú con, ngoại hình bắt đầu lộ ra uy phong của Huyết Thương lang trưởng thành.
Du Tiểu Mặc há hốc miệng nhìn nó thật lâu, đúng là hôm nay chuyện ly kỳ gì cũng có thể xảy ra.
Tuy không biết là vì sao, nhưng Du Tiểu Mặc có thể đoán được trong việc này có liên quan tới chuyện Tiểu Cầu ăn thịt Vạn Linh Địa dương, bảo sao Lăng Tiêu lại thích loại thịt này, thì ra thịt Vạn Linh Địa dương thật sự thần kỳ tới vậy.
Nếu như cứ theo tốc độ này mà tới thì chẳng bao lâu nữa Tiểu Cầu có thể thành Đại Cầu rồi.
Ôm tâm trạng hưng phấn muốn chết này, cả ngày Du Tiểu Mặc đều không luyện đan nữa, mà cũng chẳng còn tâm trí để luyện đan nữa.
Nếu như thịt Vạn Linh Địa dương thật sự có thể khiến có Tiểu Cầu lớn lên, vậy thì trước khi Thiên Đường Cảnh mở ra, hắn quyết định trong vòng hai tháng sẽ nuôi Tiểu Cầu thành Đại Cầu, chỉ là bởi vì không có loại lửa để nấu thịt, cho nên đành phải cho nó ăn thịt tươi rồi.
Hạ quyết tâm, ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc liền ổn định tinh thần bắt đầu luyện đan.
Lúc này hắn cũng không gặp thất bại nữa, bởi vì có lẽ do tâm tình buông lỏng hoặc sức mạnh linh hồn đột phá, hắn cảm giác luyện đan còn thuận tay hơn trước.
Cứ như vậy, gần hai tháng trôi qua trong nháy mắt.
Mà thời hạn hai tháng của Khổng Văn cũng đã đến.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Đánh giá:
Truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Story
Chương 148: Không gian biến hóa
8.1/10 từ 61 lượt.