Truyền Nhân Thiên Y
Chương 92: 92: Có Tôi Ở Đây Cô Không Chết Được Đâu!
“Chạy mau! Chạy vào trong thôn!”
“Để chị ở lại cản ông ta!”
Sau khi đẩy mấy đứa trẻ xung quanh ra, trong lòng Hạ Tử Yên chùng xuống.
Cô dứt khoát đi tới chỗ Lỗ Trì và dùng toàn bộ sức lực đánh ra 1 chưởng!
“Ha…”
Lỗ Trì cười vô cùng quái dị và dễ dàng tránh được 1 đòn này của Hạ Tử Yên chỉ trong nháy mắt.
Thấy vậy, Hạ Tử Yên dốc toàn lực tấn công.
Tốc độ tấn công của cô càng ngày càng nhanh nhưng sau 10 chiêu liên tiếp, cô vẫn không đánh trúng một chiêu nào vào người ông ta.
Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy mệt dần, Lỗ Trì đột nhiên tăng tốc và xuất hiện ngay phía sau cô, ông ta dùng một chưởng đánh mạnh vào lưng cô.
“Phụt!”
Hạ Tử Yên phun một ngụm máu và ngã xuống đất.
Điều này khiến cho mấy đứa trẻ sợ hãi tới mức không dám cử động, trong lòng trở nên lo lắng.
“Mấy đứa còn đứng đấy làm gì! Chạy mau!”
“Muốn chạy ư?”
Lỗ Trì hừ lạnh một tiếng, nói: “Nên giữ sức đi, hôm nay đừng có ai mong chạy thoát!”
Nói xong, chỉ thấy ông ta vung tay áo lên!
Một màn sương đen độc trùng xuất hiện trở lại và trôi về phía đám trẻ.
Cùng lúc đó, ông ta di chuyển tới chỗ Hạ Tử Yên và dùng tay nắm lấy cằm của cô, khóe miệng khẽ nhếch.
“Chậc chậc…Bây giờ đúng là hiếm thấy cô gái xinh đẹp thuần khiết nào như cô.”
“Trước khi biến cô thành chất dinh dưỡng nuôi Cổ vương, để tôi cho một lần cảm thụ niềm vui sướng trở thành phụ nữ như thế nào, làm như vậy cũng được coi là tích đức tuổi già đúng không?”
“Ha ha!”
Hạ Tử Yên nghe vậy thì nổi giận.
“Ông là đồ vô liêm sỉ!”
“Đồ bỉ ổi!”
Cô vừa la hét vừa giãy dụa nhưng cô đã bị thương nặng nên làm sao có thể là đối thủ của Lỗ Trì được.
Xoạt!
Sau khi áo ngoài của Hạ Tử Yên bị xé ra, chiếc áo ngực viền đăng ten màu đỏ mà cô đang mặc bị lộ ra hoàn toàn khiến cho đôi mắt Lỗ Trì sáng lên.
“Ha ha ha!”
“Tốt, tốt lắm! Đúng là gu mà ông đây thích!”
Thấy Lỗ Trì định giương móng vuốt về phía mình, chỉ trong nháy mắt Hạ Tử Yên căng chặt toàn thân, nét tuyệt vọng trên khuôn mặt xinh đẹp ngày càng đậm.
Thế nhưng ngay sau đó.
Xoẹt!
Trong không trung truyền đến tiếng xé gió, sắc mặt của Lỗ Trì đột nhiên thay đổi.
Lúc này, ông ta không còn tâm trạng làm việc nữa mà phi thân nhảy lên còn Hạ Tử Yên cũng nhìn thấy một tia sáng lướt qua.
Giống như một cây châm vàng.
Trong lúc sợ hãi, trong đầu cô chợt hiện ra hình bóng của một người.
“Lương Siêu!”
Hạ Tử Yên cố nén cảm giác đau đớn để ngồi dậy, sau đó cô nhìn thấy một chàng trẻ đang tiến đến từ xa.
Tuy tốc độ không nhanh nhưng chỉ trong chốc lát đã vượt qua cả trăm mét để tới gần.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn Hạ Tử Yên kích động tới phát khóc.
Dường như chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, cho dù cô có làm bất cứ chuyện gì cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm…
Lúc này, Lỗ Trì cũng ổn định thân hình lại nhưng khi nhìn thấy Lương Siêu, ông ta trợn trừng mắt như nhìn thấy quỷ!
“Cậu, rốt cuộc cậu là người hay quỷ!”
“Ông bị ngốc à? Quỷ mà lại chạy giữa ban ngày ban mặt như thế ư?”
Mặc dù bị nói một câu như vậy nhưng Lỗ Trì vẫn nhìn hắn với vẻ khó thể tin nổi.
“Cậu, rõ ràng cậu đã trúng cổ độc của tôi.
Làm sao cậu có thể sống đến tận bây giờ !”
Lương Siêu cười lạnh nói: “Chút độc nho nhỏ đấy của ông mà cũng có thể gây khó dễ cho tôi được ư?”
“Trước đó, tôi còn đang thắc mắc tại sao những cổ sư lại hạ cổ lên người mình.
Hiện tại tôi đã hiểu rõ hóa ra bọn họ đều muốn giúp ông khôi phục tu vi nên muốn luyện hóa ra Cổ vương đúng không?”
Lương Siêu vừa dứt lời, Lỗ Trì không nói gì mà đã xoay người bỏ chạy!
“Thằng nhãi, cậu không chết càng tốt!”
“Cậu cứ chờ đấy, rất nhanh thôi chính tay tôi sẽ giết cậu! Tôi sẽ tự tay báo thù!”
“Ông còn muốn báo thù?”
Lương Siêu thầm nghĩ ông già này nghĩ quá nhiều rồi, hắn lập tức đuổi theo.
Thấy vậy, Lỗ Trì lập tức lấy ra một cái túi vải mang theo bên người và ném về phía lũ trẻ.
Khi túi vải vừa mở ra, một đám trùng độc sương đen khác bay về phía lũ trẻ.
“Nếu như cậu còn dám đuổi theo tôi, thậm chí còn giết được cả tôi thì cô bạn gái bé nhỏ xinh đẹp của cậu cùng với mấy đứa trẻ kia nhất định phải chôn cùng tôi!”
“Mẹ nó!”
Lương Siêu tức giận tới mức chửi thề, đây cũng chính là lý do vì sao hắn ghét cổ sư.
Đánh không lại liền bỏ chạy, hơn nữa còn chạy cực nhanh.
Mấu chốt là ở chỗ tìm kiếm lá chắn, kỹ thuật tuyệt đối là đỉnh cao!
Rơi vào đường cùng, Lương Siêu cũng phải từ bỏ việc đuổi giết.
Khi hắn đang định đi giải cứu Hạ Tử Yên và lũ trẻ, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại thì đã thấy đàn độc trùng sương đen kia bao phủ lấy toàn bộ lũ trẻ còn Hạ Tử Yên lại đột nhiên dùng sức vọt qua đó!
Sau khi dẫn dắt đoàn độc trùng xong, chỉ trong nháy mắt toàn thân cô bị chúng bao phủ…
“Này cô!”
Lương Siêu vô cùng tức giận, hắn lập tức vận chuyển huyền khí đánh mấy chưởng về phía độc trùng sương đen khiến cho bay tán loạn rồi vội vàng chạy qua đó.
Hạ Tử Yên nằm trên mặt đất, toàn thân chằng chịt vết thương do bị độc trùng cắn, khóe miệng còn đọng lại một tia máu đen…
Cảm giác được Lương Siêu tới gần, cô gắng gượng mở mí mắt.
Sau khi ho ra hai ngụm máu đen, cô miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.
Thấy vậy, Lương Siêu tức giận mắng.
“Cô có thể đừng làm bừa như vậy được không!”
“Cô cứ không coi mạng sống của mình ra gì như vậy sao!”
Hạ Tử Yên vừa cười vừa yếu ớt nói: “Mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tôi, tôi không thể cứ thấy chết mà không cứu được…”
Sau khi cảm nhận được Lương Siêu lần này thật sự tức giận, cô dùng sức nắm lấy tay hắn.
Chỉ trong nháy mắt, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên má.
Sợ hãi, bất đắc dĩ cùng với rất nhiều cảm xúc khác nhau đan xen khiến cô khóc nức nở: “Tôi, tôi sắp chết rồi, anh có thể đừng hung dữ với tôi như vậy được không?”
“Kể từ khi quen anh, tôi, tôi không phải vẫn luôn làm bừa như vậy sao.
Nên anh cứ để cho tôi làm bừa một lần cuối cùng này đi…Sau khi tôi chết, anh cũng có thể từ hôn như ý muốn…”
Lương Siêu hơi ngạc nhiên.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô ngất, hắn chợt cảm thấy trong lòng có chút xúc động.
Sau khi vội vàng thu lại cảm xúc, hắn dùng kim châm phong bế tâm mạch của Hạ Tử Yên lại và nói thầm: “Cô nói nhảm gì vậy!”
“Đường đường là truyền nhân Thiên Y, chỉ cần có tôi ở đây thì cô muốn chết cũng khó!”
Ba giờ chiều.
Sau khi Lương Siêu trở về nhà với Hạ Tử Yên ở trên lưng cùng với lũ trẻ, Hàn Phỉ đứng chờ mãi ở cổng thôn thấy vậy thì vô cùng đau lòng.
“Bác sĩ Lương!”
“Tử Yên, cậu ấy…”
“Yên tâm đi, cô ấy không sao nhưng cần phải nghỉ ngơi một tháng.”
Nghe vậy, trong lòng Hàn Phỉ mới yên tâm trở lại, thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, cho rằng Lỗ Trì bị dọa sợ nên sẽ không đến ngôi làng này nữa, Lương Siêu dẫn mọi người lên đường trở về nhà.
Không lâu sau, Liễu Băng Khanh đang chơi cùng với Nghiên Nghiên gọi video tới.
“Bao giờ anh về?”
Lương Siêu cười nói: “Bây giờ tôi đang trên đường về.”
“Được, vậy tôi…”
“Nghiên Nghiên!”
Cô còn chưa nói xong, một việc bất ngờ xảy ra!
Nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Liễu Băng Khanh, Lương Siêu lập tức nhìn kỹ thì thấy một nhóm người xông vào và bắt Lương Nghiên đi qua video!.
Truyền Nhân Thiên Y