Truyền Nhân Thiên Y
Chương 7: 7: Có Lẽ Tôi Mạnh Hơn Hắn Ta
Tiệc mừng thọ ư?
Mày kiếm Lương Siêu cong lên, nhất thời trong lòng có một sự tức giận vô hình.
Em gái của mình bị người cả nhà họ hại ra nông nỗi vậy, thậm chí họ còn trắng trợn chạy đến ra vẻ cao ngạo mà xỉ nhục toàn bộ truyền nhân của thiên y mà tên đó vẫn còn muốn tổ chức một tiệc mừng thọ hoành tráng sao?
Xem ra tôi thật sự phải đi đến đó trình diện, đi giúp hắn ta trợ hứng một phen.
"Phù..."
Sau khi hít một hơi thật sâu, Lương Siêu không muốn nổi giận trước mặt Lương Yên, suy nghĩ một chút mới nói: "Trần tổng, đây dù sao cũng coi là chuyện riêng của tôi, ông không cần xen vào đâu."
"Tần Thiên Hải hắn không phải muốn tổ chức tiệc mừng thọ của chính mình sao? Tôi đây chỉ cần một tấm thiệp mời thôi, có thể giúp được không?"
“Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là việc vặt vãnh thôi.”
Trần Tam Tỉnh lập tức vỗ ngực, nhưng nhất thời có chút lo lắng.
“Lương thần y, tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của ngài, chỉ có điều Tần Thiên Hải ở thành phố Giang Lăng rất có thế lực, quen biết rất nhiều người trong băng phái khác nhau, một mình ngài đi tôi có chút lo lắng….”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lương Siêu phóng tới, Trần Tam Tỉnh biết mình đã lo xa quá rồi nên im lặng không nói thêm gì nữa.
Lương Siêu là ai cơ chứ?
Hắn là hậu duệ của thiên y nên không chỉ có tài năng y học trâu bò.
Dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết, chỉ một Tần Thiên Hải cỏn con, chưa có tư cách lọt vào mắt hắn.
Sau khi tiễn Trần Tam Tỉnh đi, Lương Siêu đã mang theo Lương Yên lên lầu, sau đó lại châm cứu cho cô bé, đợi đến khi cô bé ngủ say rồi mới rời khỏi biệt thự.
Muốn hồi phục dung mạo của cô gái nhỏ này không thể cứ châm cứu mãi thế này được, mà còn phải cần rất nhiều dược liệu quý giá, vì vậy chúng phải được mua về càng sớm càng tốt.
Và ngay khi hắn rời khỏi khu biệt thự, một chiếc taxi âm thầm lặng lẽ bám theo hắn.
Lương Siêu nghe ngóng một hồi xong liền đi đến con phố trung y lớn nhất Giang Lăng này.
Không chỉ có phòng khám trung y, ở nơi này còn có rất nhiều cửa hàng thuốc quy mô lớn, từ những dược liệu thông thường như Cam Thảo đến những dược liệu quý giá như Linh Chi, hay Lão Sơn Sâm đều có.
Cuối cùng Lương Siêu chọn một cửa hàng thuốc có nhiều sản phẩm nhất.
Sau khi thuần thục chọn ra hơn bốn mươi loại dược liệu, các túi lớn nhỏ gần như chất đầy toàn bộ quầy tính tiền khiến cho mấy người làm nhìn muốn ngu luôn.
Tên này lấy nhiều dược liệu như vậy để làm gì?
Linh Chi tím 100 năm - nhân sâm già, thậm chí còn có Hà Thủ Ô loại đặc biệt! Đây là là đang định mở một tiệm thuốc luôn sao?
Lương Siêu khẽ gật gật đầu, sau khi xác nhận rằng tất cả các dược liệu để điều chế thuốc bôi cho Lương Nghiên đã đầy đủ, Lương Siêu mới vui vẻ xách số dược liệu này đi.
"Này! Này! Này"
"Anh làm cái gì thế? Chưa tính tiền mà đã đi rồi sao? Ăn cướp à?”
"Ơ..."
Lúng túng
Lương Siêu nhìn đám người đang chắn trước mặt mình, dừng lại, cười gãi đầu, hắn đã lâu không có xuống núi, rất nhiều đồ vật đều được bệnh nhân cho luôn không lấy hào nào, cho nên mới khiến hắn quên mất một việc mua là phải trả tiền.
“Thật xin lỗi.”
“Chuyện là thế này, tôi lúc đi ra ngoài vội quá nên tiền cũng không có mang theo, hay là thế này, mọi người cứ đem những dược liệu này quy thành tiền đi, sau đó tôi sẽ ở đây giúp chẩn bệnh vài người, mỗi lần chẩn bệnh coi như là tiền mua dược liệu, mọi người xem vậy được không?”
Hai tên kia nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó cùng những người xung quanh cười nhạo, chỉ vào mũi Lương Siêu mắng là tên điên!
"Này chàng trai, anh biết giá trị thị trường của những loại thảo dược anh chọn này là bao nhiêu không?"
"Tôi nói ra sẽ làm anh giật mình đấy, tổng cộng là 37 vạn!"
"Ồ."
Lương Siêu hờ hững nói, coi đó là chuyện đương nhiên: "Chỉ 37 vạn thôi sao, tôi dùng phí chẩn bệnh để trả không thành vấn đề gì nhỉ?”
“Nhỉ nhỉ cái quần ấy!”
“Anh đang đùa với chúng tôi đó à? Chưa cần nói anh trẻ măng như này có khi đến chứng chỉ tư cách hành y còn không có, cho dù có thì anh nghĩ anh là ai cơ chứ?”
"Tiền một ngày chẩn bệnh có thể trả tiền hàng trị giá dưới 40 vạn nhân dân tệ sao? Ông đây nhổ vào ấy!”
“Nói cho anh biết, ngay cả y sư Thủ Tịch của phòng thuốc bọn tôi, Hà lão Hà thần y xưng là Hoa Đà tái thế thì tiền chẩn bệnh cũng đếch nhiều được như vậy nhé!”
“Ồ..."
Lương Siêu lại ngượng ngùng gãi đầu, chân thành cười nói: "Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, tôi cảm thấy y thuật của mình..."
"Hẳn là mạnh hơn so với hắn một chút."
Hai người đàn ông: ".
.
.
"
Mọi người: "..."
Tôi từng thấy qua không ít người vô liêm sỉ, nhưng thanh niên không biết xấu hổ như này thật đúng là hiếm thấy.
"Thằng kia, mày cho rằng chúng tao đều bị ngu à?"
"Tao lười nói nhảm với mày, mau trả dược liệu lại! Bằng không tao gọi người lấy gậy đánh mày!"
“Hứ, chỉ với cái đạo hạnh y thuật này của mày mà lại không biết ngượng đi bì với Hà thần y của chúng tao sao? Ông đây nhổ vào mặt!”
Lương Siêu khéo léo tránh né, một người trong đó phun ra một ngụm đờm đặc, sắc mặt dần dần trở nên không vui.
"Anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể sỉ nhục y thuật của tôi.”
“Ví dụ, tôi có thể nhìn thoáng qua liền biết, cái phương diện phần dưới kia của anh rất kém, ở trên giường với vợ không quá ba giây thôi là tước pháo đầu hàng.”
“Thế nào bây giờ thấy tôi lợi hại chưa?”
Liếc!
Trong chốc lát, người đàn ông kia trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người xung quanh.
"Mày, mày ăn nói liên thiên, mồm miệng thở ra toàn cứ*t!"
"Cút ngay! Ở cửa hàng của chúng tao không hoan nghênh mày!"
"Ha ha, anh xem anh vội vàng cái gì, tôi nói đủ để giữ thể diện cho anh rồi, tôi chỉ nói anh không phải giỏi chuyện đó lắm thôi, chứ tôi cũng không nói rằng anh thường đến chợ tình dục để kiếm phụ nữ, và còn không cẩn thận nhiễm bệnh lậu đâu!”
“Cái bệnh Giang mai kia chắc cũng bị khá lâu rồi nhỉ?”
“Cái đệt!"
"Trần Quang, tên khốn kiếp, cậu bị bệnh đó rồi lại còn dùng ly nước với tôi sao?!"
“Tởm vãi linh hồn, ông đây méo làm chung ca với cậu nữa!”
Mấy người làm cùng lập tức tránh xa Trần Quang như thể họ đang trốn tránh bệnh dịch.
Muốn kéo dài khoảng với Trần Quang, ngay cả khi đã tránh xa năm mét, họ vẫn cảm thấy rằng nó không đủ để không bị nhiễm nên lại tiếp tục lùi lại ...
Chỉ trong một chốc một lát, khoảng cách năm thước nội xung quanh Trần Quang sạch bách không bóng người!
Tuy nói tất cả mọi người không tin một người trẻ tuổi chỉ bằng việc nhìn thôi là có thể nhìn ra người khác có bệnh, nhưng loại sự tình này mọi người đều không tin nhưng ắt có.
"Mày, mày!"
Trần Quang cảm thấy phổi sắp nổ tung, sắc mặt tái nhợt cầm một cây gậy gỗ ném về phía Lương Siêu.
"Ồ? Cục lên rồi đấy!”
Lương Siêu bắt đầu mỉm cười, đang định lùi lại một bước trốn đi thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm mát.
"Dừng tay lại!"
Một người phụ nữ mặc áo lụa, váy hoa quấn quanh hông đột nhiên đi tới trước mặt Lương Siêu, cô ta nhướng mày một cách xinh đẹp.
Sau đó chỉ vào nhân viên cửa hàng Trần Quang.
"Khách hàng là Thượng đế.
Đây có phải là cách anh đối xử với thượng đế không?"
"Thượng đế sao?"
"Tên đó không có lấy một xu, đang muốn quỵt tiền đó, loại này thì thượng đế thá gì chứ!”
“Không phải có mười mấy vạn thôi sao?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn Trần Quang trắng mắt, sau đó cũng không ngần ngại lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng và ném vào anh ta.
"Tôi sẽ giải quyết số tiền của anh ta."
"Quẹt thẻ."
Truyền Nhân Thiên Y