Truyền Nhân Thiên Y
Chương 186-187
186: Còn Chưa Đủ Đặc Sắc Hay Sao
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng “bùm” vang lên.
Cửa phòng bị đạp mạnh ra, ngay sau đó có 3 người đàn ông trung niên bước vào.
“Các người là ai!”
“Các người có biết đây là đâu không mà lại dám…A!”
Ngô Nguyên Trung còn chưa kịp nói xong đã bị một người đàn ông trong số đó tát một phát bay tới góc tường.
“Hai người câm miệng!”
Mộ Liên Y nhìn về phía Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm rồi khẽ quát với vẻ cảnh cáo.
Cô ta đều nhận ra ba người kia là ai, tất cả bọn họ đều là người của Mộ gia.
“Triệu đại sư, Lôi đại sư, Vu đại sư, sao ba ngài lại tới đây?”
Ba người bọn họ nhìn Mộ Liên Y đầy vẻ thờ ơ, trong mắt không còn một chút sự tôn kính nào như ngày trước nữa.
“Lão Lôi, ông mau lấy đồ ra đi.”
“Được.”
Người đàn ông trung niên họ Lôi gật đầu, sau đó ông ta lấy một tấm bài vị từ trong ba lô ra và ném xuống đất.
Thấy vậy, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết thắt lại.
Cô ấy định xông lên nhặt bài nhưng lại bị Lương Siêu cản lại.
“Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!”
“Đừng hoảng,”
Lương Siêu vừa nói xong, ngay sau đó Mộ Liên Y đã cười chế nhạo.
“Mộ Khuynh Tuyết, chị thật đáng thương.”
“Có vẻ như hiện tại Miller đại sư không còn coi trọng chị nữa, cho dù hiện tại mấy người có quay về đế kinh thì giá trị lợi dụng của chị cũng không còn nữa.
Xem ra chị vẫn không giữ được bài vị của ba mẹ.”
Nói xong, cô ta lại quay sang hỏi Lôi đại sư: “Xem ra gia tộc đã hạ quyết tâm đuổi Mộ Khuynh Tuyết ra khỏi Mộ gia đúng không?”
“À đúng rồi, sao lại chỉ có một tấm bài vị? Còn tro cốt của ba mẹ chị ta đâu? Tại sao lại không mang tới đây?”
Lôi đại sư quay sang nhìn cô ta, ông ta còn chưa kịp nói gì thì Mộ Liên Y đã lắc đầu cười nói: “Có lẽ thứ đồ đó quá xui xẻo cho nên ba vị đại sư đã ném đại vào một bãi tha ma nào đó đúng không?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Triệu đại sư nhẹ giọng nói: “Cô cứ nhặt tấm bài vị kia lên đi đã, chuyện này không có liên quan gì với Mộ Khuynh Tuyết cả.”
Hửm?
Mộ Liên Y nhíu mày, cô ta nhìn tấm bài vị kia với vẻ nghi ngờ.
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy cái tên trên tấm bài vị kia, chỉ trong nháy mắt cô ta trợn tròn hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt!
Mộ Phong!
Đây, đây chính là bài vị của ba cô ta!
“Các người, các người làm vậy là có ý gì!”
“Thân là người phụng sự cho Mộ gia, vậy mà các người lại dám đối xử như thế với bài vị của ba tôi.
Các người làm như vậy thì phải chịu tội gì!”
“Tội?”
Vị đại sư họ Vu kia lập tức cười lạnh nói: “Mộ Liên Y, cô còn cho rằng bản thân là cô ba của Mộ gia sao? Cô ra vẻ trước mặt chúng tôi làm gì?”
“Các người nói vậy là có ý gì!”
“Lão Lôi, ông nói cho cô ta biết đi!”
Ngay sau đó, vị đại sư họ Lôi kia nói tiếp: “Nhận lệnh của gia chủ, vì trong quá trình thực hiện nhiệm vụ gia tộc giao phó, Mộ Liên Y đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên từ nay về sau sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Mộ gia.”
Mắc sai lầm nghiêm trọng?
Trục xuất vĩnh viễn?
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy!”
Mộ Liên Y ôm đầu kêu lên, nhất thời cô ta cảm thấy da đầu tê dại!
Suốt mấy năm qua, cô ta hèn mọn làm việc vì Mộ gia giống như một con chó, dốc hết sức hoàn thành mọi nhiệm vụ do gia tộc sắp đặt.
Nói đi nói lại cũng là chỉ vì gìn giữ danh tiếng cô ba của Mộ gia, để có thể lên mặt với người khác!
Đến cuối cùng, gia tộc lại trục xuất cô ta chỉ vì cô ta không làm được việc?
“Tuy chúng tôi không rõ cô đã làm gì nhưng chắc trong lòng cô hiểu rõ vô cùng.”
“Miller đại sư là người bảo hộ cho gia tộc, vậy mà cô cũng dám đắc tội với ngài ấy.
Hừ, cô thật sự cho rằng địa vị của cô ba trong gia tộc này cao lắm phải không?”
“Cái gì?”
“Đắc tội với Miller đại sư?”
Mộ Liên Y lại càng thêm rối rắm, ngay trong lúc cô ta còn đang bối rối, vị đại sư họ Lôi nói tiếp: “Đúng rồi, ngay cả mẹ của cô cũng đã bị trục xuất khỏi Mộ gia rồi.”
“Nghe nói bây giờ bà ta đang đi ăn xin ở dưới gầm cầu nên tốt nhất là cô quay về đưa bà ta đi.
Nếu không lại cùng đường tới mức đi bán mông thì lại ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộ gia.”
“Còn về phần tro cốt của ba cô.
Đúng như lời cô nói, quả thực gia tộc có đưa cho tôi mang tới cho cô nhưng vì cảm thấy xui xẻo nên không mang tới đây.”
“Thế nhưng tôi lại không tìm một bãi tha ma nào đấy để vứt như cô tưởng tượng, vì quá phiền nên tôi đã ném đại xuống cống thoát nước nào đấy rồi.”
“Cho nên sau này cô có muốn tìm cũng không thể tìm được đâu.”
Mộ Liên Y lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Đào Khiêm nhìn thấy cảnh này cũng muốn giúp một tay nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, gã ta vẫn thu tay lại để mặc cho Mộ Liên Y ngồi thẫn thờ dưới đất.
Hết tin xấu này tới tin xấu khác không ngừng đả kích khiến cho tâm lý của Mộ Liên Y hoàn toàn suy sụp, cô ta không ngừng kêu gào ầm ĩ.
“A!”
“A a a!”
“Vì sao, rốt cuộc là vì sao!”
“Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, vì sao các người lại đối xử với tôi như vậy! Ba! Mẹ! A a a…”
Mộ Khuynh Tuyết: “…”
Cô ấy cũng ngơ ngác trước tình huống này.
Nội dung vở kịch này cũng đảo chiều nhanh quá đi?
Quả thực đảo ngược với vận tốc ánh sáng!
Tuy nhiên cô ấy lại cảm thấy tất cả chuyện này chắc chắn có liên quan với Lương Siêu.
Khi cô quay lại nhìn thì thấy Lương Siêu đang ngồi vắt chéo chân, dùng tăm ngoáy răng nói: “Vở kịch này vẫn còn chưa đủ đặc sắc nhỉ?”
“Dù sao tên kia cũng sinh ra ở nước ngoài nên chắc hẳn địa vị cũng không thấp nhỉ? Lẽ nào không có giải thưởng gì hay sao?”
Như này…
Còn chưa đủ đặc sắc hay sao?
Ngay khi Mộ Khuynh Tuyết đang định chửi thề thì cô thấy vị đại sư họ Lôi kia đột nhiên ra tay.
Ông ta trực tiếp đè Mộ Liên Y xuống đất và bắt cô ta mở miệng ra….
187: Còn Dám Mặc Cả?
"Hu hu!"
"Các, các người muốn làm gì! Buông ra mau!”
Mặt cung phụng họ Lôi không chút thay đổi nói: "Trước khi đến, Mễ Lặc đại sư đã có dặn dò, nói miệng của cô quá thối, nói chuyện quá đê tiện, cho nên muốn chúng tôi cắt đầu lưỡi rồi đánh gãy răng cô.”
"Tam tiểu thư, xin lỗi."
Nói xong, cung phụng họ Lôi lập tức động thủ.
"A!"
Chỉ nghe Mộ Liên Y kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng cô ta, trong đó còn xen lẫn mấy cái răng vỡ vụn...
Thấy cảnh đó, hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhất thời có chút buồn nôn.
Mà mặc dù Mộ Khuynh Tuyết là Huyền võ giả, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng máu me này của Mộ Liên Y, vẫn nhịn không được nhíu chặt mày, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thế sự vô thường, lời này quả thật không sai.
Ngay sau đó lại thấy Lương Siêu gật gật đầu, khẽ nói: "Ừm, chuyện này ngược lại có chút ý tứ, tuy còn chưa quá xuất sắc, nhưng cũng không tệ lắm."
Không tệ lắm...
Mộ Liên Y bị chỉnh đến thừa sống thiếu như vậy, thậm chí nửa đời sau cũng bị ảnh hưởng mà chỉ mới xem là không tệ thôi sao?
Khóe miệng Mộ Khuynh Tuyết không khỏi giật giật, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm Lương Siêu.
Rốt cục tên này nghĩ cái quái gì vậy?
Tự nhiên cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn thế nào ấy nhỉ?
Rất nhanh, ba người cung phụng của nhà họ Mộ làm xong việc cũng không ngó ngàng gì đến Mộ Liên Y đã hoàn toàn ngất đi nữa, không nói lời nào nữa liền trực tiếp rời đi.
Mộ Khuynh Tuyết vội vàng túm lấy cánh tay Lương Siêu, hỏi: "Rốt cuộc anh đã làm gì? Còn có Miller, rốt cục anh đã đưa gã..."
"Không có gì đâu."
"Mà tôi cái gì cũng tốt, chỉ có cái là quá mềm lòng, cho nên đã đáp ứng, sau đó tôi chỉ nói với gã là Mộ Liên Y này khiến tôi quá khó chịu, gã làm tay sai của tôi đương nhiên cũng phải có chút thành ý xử lý giúp tôi thôi."
Mộ Khuynh Tuyết lại một trận câm nín, đột nhiên cảm giác người đàn ông bên cạnh mình giống như là một cái hố sâu không thấy đáy.
Bên mình còn đang lo lắng hắn đánh không lại tên ma cà rồng kia, mà bên đó người ta sớm thu tên ma cà rồng kia thành đàn em luôn rồi!
Mà giờ phút này người phải lo lắng và sợ hãi nhất chính là Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm.
Mộ Liên Y xong đời rồi.
Tên ma cà rồng được tung hô có thể tiêu diệt Lương Siêu trong chớp mắt, cũng trở thành đàn em của người ta...
Còn hai người họ thì sao?
Giờ làm sao bây giờ đây?
Rất nhanh, khi nhìn thấy ánh mắt Lương Siêu lia tới, hai người lại bất thình lình run rẩy.
"Ngô tổng, Đào tổng."
Lương Siêu cười tủm tỉm hỏi: "Không phải hiện tại hai người đang sứt đầu mẻ trán xoay sở chuyện tiền bạc sao, tại sao giờ hai người còn có thể ở đây cùng Mộ Liên Y?”
Ngô Nguyên Trung sợ tới mức da mặt đều bắt đầu run rẩy, con ngươi Đào Khiêm đảo vòng vòng suy tính nên trả lời như thế nào mới thỏa đáng, cuối cùng vội vàng nói: "Lương đại sư, ngài, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”
"Hai chúng tôi thật sự không biết cái gì cả, Mộ Liên Y gọi chúng tôi tới đây thì chúng tôi cứ tới thôi, trước đó cũng không biết cô ta muốn chúng tôi đến làm gì..."
Càng nói về sau, âm thanh càng nhỏ.
Lời nói đầy sơ hở này, ngay cả bản thân Đào Khiêm cũng không nói tiếp được, cuối cùng chỉ đổi lấy Lương Siêu và Mộ Khuynh Tuyết cười lạnh một trận.
"Tên họ Đào này, ông thật sự coi tôi là kẻ ngốc phải không?"
"Hay là bởi vì tôi liên tục cho ông nhiều cơ hội cho nên ông cảm thấy tôi là người yếu đuối dễ ức hiếp, cứ nói không biết là có thể lừa gạt cho qua?"
Ực...
Đào Khiêm hung hăng nuốt một ngụm nước bọt lớn, sau cổ bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh.
Lại hồi tưởng lại những lời mình vừa nói với Mộ Khuynh Tuyết bên cạch, biết rõ trận này dù là thế nào cũng khó mà vượt qua được, mâu thuẫn với Lương Siêu không cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Kế tiếp.
Lương Siêu lại nhấc chân lên, chậm rãi nói: "Không cần nói mấy lời vô nghĩa nữa, hiện tại nhanh chóng giao tất cả gia tài của các người ra, coi như tiền chuộc mạng.”
Này!
Hai người nghe vậy thì trợn to hai mắt, cho dù là hai người bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ da dày của Lương Siêu lại lớn như vậy, muốn nuốt hết nhà họ Ngô và tập đoàn Dụ Long!
Chuyện này đã vượt quá giới hạn mà bọn họ có thể thừa nhận.
"Không thể nào!"
Ngô Nguyên Trung lập tức từ chối, nói: "Lương Siêu, đúng là bây giờ không cần nói mấy lời nhảm nhí nữa, giới hạn của tôi là điều kiện lúc trước đã nói.”
"Bắt tôi giao ra tất cả tài sản của tập đoàn Ngô thị ra cho cậu, hay thêm một chút nữa cũng không có đâu!"
Đào Khiêm nghe vậy, suy nghĩ một chút cũng lập tức tỏ thái độ.
"Tôi cũng vậy, tôi sẽ giao 50% cổ phần của tập đoàn Dụ Long đã đáp ứng cho cậu, để cậu trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn Dụ Long tôi, đây đã là cực hạn rồi."
"Ha..."
Hai người này lại thành công chọc cười Lương Siêu.
"Các người đang thông báo cho tôi sao? Lúc này rồi mà còn dám mặc cả với tôi sao?”
"Các người lấy đâu ra lá gan đó vậy?"
"Nghe nói lúc trước các người cảm thấy tên ma cà rồng kia rất lợi hại, muốn tôi gọi gã ta lại đây, cho các người trải nghiệm một chút khong? Thử xem gã ta có đồ sát cả gia đình các người không nhỉ?”
Nghe xong, hai người sợ tới mức sắc mặt càng trắng bệch, nhưng rất nhanh Đào Khiêm đã run rẩy nói: "Lương Siêu, cậu, cậu đừng quá kiêu ngạo!”
"Đừng quên, lúc trước cậu còn đắc tội với Võ Minh!"
Nghe Đào Khiêm nhắc tới chuyện này, hai mắt Ngô Nguyên Trung sáng ngời, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng mà kêu to hùa theo.
"Đúng vậy!"
"Cậu dám phế đi Võ bộ chủ, còn chặt đứt tứ chi của ông ta, Võ Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"Lúc trước tôi còn nghe Võ bộ chủ nói, tổng bộ Vũ Minh rất nhanh sẽ phái cường giả đến xử lý cậu đấy!"
"Tôi, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Võ bộ chủ!"
Dần dần, Đào Khiêm cũng có chút lo lắng, chậm rãi bình tĩnh lại.
"Lương Siêu, bây giờ chính bản thân cậu cũng khó bảo toàn được, vậy mà chúng tôi còn đồng ý ra cái giá lớn như vậy để bình ổn việc này, hẳn là cậu phải biết đủ rồi mới đúng."
Vừa dứt lời, điện thoại của Ngô Nguyên Trung cũng vừa được nối máy, chỉ nghe một hồi chuông điện thoại truyền vào từ bên ngoài phòng.
Nhìn đến chỉ thấy mấy người ở tổng bộ Võ Minh Đỗ Bình đang khiên hai cái cáng đi vào.
Trong đó một cái cáng là của bộ chủ phân bộ Võ Minh Xuyên Nam, Võ Thiên Tích.
Truyền Nhân Thiên Y