Truyền Nhân Thiên Y

Chương 111: 111: Rốt Cuộc Ai Là Bạn Của Ông

123@-


"Ha ha ha!"
Mạnh Khuê và Lỗ Trì đã cười lớn khi họ nhìn thấy điều này, đó là một niềm vui lớn.

"Tên họ Lương kia, cậu cũng có ngày này hả!"
"Đạo môn thiên tài thì như thế nào, chọc giận ba huynh đệ chúng tôi cuối cùng có thể thoát chết được sao?"
Hai người nói xong, trên mặt Vệ Tranh cũng lộ ra vẻ đắc ý, tay phải vẫn duy trì tư thế đâm vào ngực Lương Siêu, tay trái vỗ vỗ cái bụng bự cười ha ha không ngừng.

"Thằng nhãi, tôi không thể không thừa nhận cậu là người tài giỏi nhất mà tôi từng gặp qua, nhưng là người quá thiên tài đi cũng không tốt, rất dễ dàng chết sớm."
"Ồ?"
"Thật không?"
Nụ cười trên gương mặt của cả ba đột nhiên đông cứng lại khi bọn họ nghe thấy giọng nói đùa cợt kia.

Một đòn trí mạng như vậy, vẫn chưa chết sao?
Rất nhanh, cả ba người đều nhận ra có điều gì đó không ổn, thân ảnh Lương Siêu bị một đòn của Vệ Tranh đâm xuyên vào ngực bắt đầu dần dần tiêu tán đi, trong vài giây liền biến mất vào hư không.

"Đây là……"
"Phân thân chi pháp?!"
Vệ Tranh là người phản ứng đầu tiên, đồng tử không tự chủ được mà co rụt lại.

Ngay sau khi cảm nhận được một lực lượng khổng lồ đang ập đến, Lương Siêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau gã ta, một chưởng đánh ra, gã ta trực tiếp hộc máu bay ra ngoài!
"Đại sư huynh!"
Mạnh Khuê và Lỗ Trì kinh ngạc hét lên, rồi ngày sau đó cùng nhau xông tới bắt lấy Vệ Tranh.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Phụt!"
Sau khi Vệ Tranh phun ra một ngụm máu nữa, đúng lúc gã ta đang chửi tục, thì gã nhìn thấy thanh kiếm ánh sáng Tam Muội Chân Hỏa Đích Huyền Khí, một lần lạ về phía ba người bọn họ mà chém xuống!
"Hãy cẩn thận!"
Sau khi hét lớn một tiếng, Vệ Tranh cưỡng ép đè ép khí huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể, đồng thời gã ta vận chuyển huyền khí một cách khó khăn mà chống đỡ lại, giữa lông mày của gã ta có một đường vân hình con rết máu, đột nhiên sáng lên.

"Huyết Ngô, hiện!"
Một con rết màu đỏ sẫm dài năm sáu mét từ phía sau lưng từ mặt đất chui lên, há cái miệng khổng lồ phun ra một làn sương độc màu đỏ sẫm!
Nhìn Mạnh Khuê và Lỗ Trì Trò bên cạnh còn đang ngây người, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, Vệ Tranh tức giận mắng: "Sao bọn mày còn đứng đó!"
"Bọn mày thật sự cho rằng một mình tao có thể đánh bại nó sao? Cùng nhau đánh đi!"
Cả hai mới hoàn hồn lại, vội vàng cùng nhau chống lại thanh kiếm ánh sáng thần bí kia, nhưng dù ba người họ có hợp sức lại, thì dưới kiếm của Lương Siêu vẫn vô cùng khó khăn mà chống đỡ...!
Thời gian dần trôi qua, trên mặt Lương Siêu bắt đầu hiện ra một tia tái nhợt.

Chiến đấu đến bây giờ, hắn cũng đã sử dụng phân thân chi pháp, Tam Muội Chân hỏa và các chi pháp khác đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng Huyền Khí, hắn đã có cảm giác mệt mỏi một chút.

"Xem ra không thể cùng ba lão già khốn kiếp này tiếp tục dây dưa nữa, cần phải tốc thắng tốc chiến mới được."
Trong lòng nghĩ như vậy, tay của Lương Siêu lại thay đổi mấy lần, phù văn trên kiếm đột nhiên vỡ vụn, khí tức trên thanh kiếm bộc phát cường đại!

Bùm!


Hơn nữa bởi vì bọn họ có cổ trùng bổn mệnh ở phía trước, cho nên cũng gánh chịu thương tổn nặng nề, đều bị trọng thương!
"Gì!"
"tôi, tay của tôi!"
"Tiểu bảo bối của tôi, hắn, hắn vậy mà chặt đứt cặp móng vuốt ở phía trước của tiểu bảo bối!"
Ba người mình đầy đây cát mà kêu gào liên tục, trong đó Lỗ Trì đáng thương nhất, cánh tay bị chặt đứt, máu chảy như suối...!
Hai người còn lại cũng không khá hơn là bao, bị thương nặng nhẹ khác nhau.

"Ring..ring……"
Lương Siêu hít sâu một hơi, thấy hắn sắp ra tay, Vệ Tranh vội vàng giơ tay ngăn cản.

Cho đến bây giờ, gã ta đã thực sự sợ hãi.

Một mình Lương Siêu đã đánh bọn họ như vậy đã đức hạnh lắm rồi, nếu sau này Thiên Nam mang người đến giết bọn họ, như vậy thì bọn họ thật sự sẽ chết!
"Chờ đợi!"
"Này anh bạn nhỏ hãy dừng lại!"
"Chỉ cần anh bạn nhỏ có thể có chừng mực mà dừng lại, tôi có thể cam đoan về sau..."
"Ai là anh bạn nhỏ của ông vậy?"
Lương Siêu trực tiếp quay lưng lại: "Từ xưa đến nay ông chưa từng nghe qua câu nói chánh tà bất lưỡng lập sao? Hơn nữa tôi cũng không phải người mềm lòng, cầu xin tha thứ chắc chắn là vô dụng, nếu là một trận tử chiến thì..."

Vừa nói xong, Lương Siêu đột nhiên nhếch miệng cười: "Xem ra, ngoại trừ chết một cách anh dũng thì chẳng được tích sự gì."
Xoạc!
Ba người bọn họ nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống!
"Thực sự, không có chỗ nào để thương lượng sao?"

"Có, đương nhiên là có."
"Nếu như ông có thể phế bỏ tu thân, chặt đứt tứ chi, cam đoan tương lai không làm chuyện ác nữa, an phận làm cá muối, tôi còn có thể khoan dung độ lượng cho ông một con đường sống."
"Cậu!"
Ba người bọn họ đều nỗi giận, nếu như vậy, bọn họ có lẽ chết chắc!
"Tốt!"
"Nếu cậu nhất định buộc chúng tôi cùng cậu tử chiến, lão phu muốn xem, cá chết trước hay là chúng ta phá lưới trước!"
Nói rồi, ba người bọn họ lập tức tản ra, đồng thời mỗi người bọn họ điều khiển cổ trùng bổn mệnh chui vào trong lòng đất.

Ngay sau đó, ba người bọn họ bắt đầu hình thành các thủ ấn khác nhau, rất nhanh, từ dưới lòng đất truyền đến một trận quỷ dị động.

Hàng loạt lá phù chú được chôn dưới đất từ trước trồi lên từ lòng đất như bị thôi thúc, đốt cháy thành những mảnh lửa tà ác...!
"Một cổ trận đã được bí mật bố trí?"
Lương Siêu híp mắt lẩm bẩm, sau đó khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, thi triển một đạo ấn pháp sau đó liền nhắm mắt lại, toàn thân không có huyền khí dao động, hoàn toàn tiến vào trạng thái tĩnh lặng.

Nhưng điều mà người ngoài không thể nhìn thấy chính là, mỗi một kinh mạch trong cơ thể Lương Siêu giờ phút này đều bắt đầu khuếch trương ra bên ngoài với tốc độ cực kỳ kinh người!
Sau một lúc.

"Ầm...!gầm!"
Trên mặt đất truyền đến một trận tiếng gầm gừ cổ quái, trên mặt ba người bọn Lỗ Trì xuất hiện nụ cười âm hiểm càng ngày càng nồng đậm.

"Bố trí trận pháp trước để sử dụng khi cậu suy yếu, bằng mọi giá để giết cậu, cái đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu, chết trẻ cũng đáng!"
"Ah……"

"Muốn tôi phải chết trẻ, các người cũng xứng sao?"

"Hôm nay, thiếu gia tôi, sẽ cùng ông chơi trò ma quỷ, mời."
"Cậu!"
Lỗ Trì lập tức nổi giận, sau đó Vệ Tranh chắp tay lại, trầm giọng nói: "Trận Pháp này vốn là chuẩn bị cho đám người Bạch Thiên Nam, hiện tại cậu đã vượt qua bọn họ, để tôi tiễn cậu một đoạn."
"Tôi đảm bảo, cậu sẽ vì sự kiêu ngạo của bản mình mà trả giá đắt, cái giá này chính là tính mạng của cậu!"
Nói xong, giữa hai lông mày của Vệ Tranh có một đường vân rết máu, sau đó gã ta dùng hai tay vỗ xuống đất.

" m Long cổ trận, khởi động!"
Bùm!
Sau tiếng nổ, đất và đá ở trung tâm của ba người lập tức nổ tung, một con quái vật hình rồng lao ra khỏi mặt đất!
Con quái vật dài hơn mười mét, toàn thân bao phủ một mảnh vảy sáng bóng màu xám sắt, toàn thân được âm khí bao bọc, đồng thời tỏa ra từng đợt mùi hôi thối.

Sắc mặt ba anh em bọn họ tái nhợt, nhìn Lương Siêu vẫn đang khoanh chân lẳng lặng ngồi không nhúc nhích, trong lòng thầm mắng giả vờ giả quỷ.

Ngay sau đó, Vệ Tranh lại dẫn ra một luồng huyền khí, chỉ vào Lương Siêu!
"Đi!"
"Hô hô!"
m long sau khi phát ra một tiếng kêu quái dị, nó há ra cái miệng khổng lồ màu đen ra, đột nhiên khom người xuống, lao về phía Lương Siêu!
Mà chính vào lúc này, Lương Siêu vẫn luôn nhắm chặt hai mắt lại, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, con ngươi tản mát ra kim quang chói mắt, sáng ngời như vì sao.

.

..



Truyền Nhân Thiên Y
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Nhân Thiên Y Truyện Truyền Nhân Thiên Y Story Chương 111: 111: Rốt Cuộc Ai Là Bạn Của Ông
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...