Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 916

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 916: Cung điện lửa


Sau khi bay khoảng vài giờ, sắc trời dần dần trở nên u ám, cuối cùng Tân Trạm cũng tới được vùng đất lửa.


Khung cảnh ở đây có phần quỷ dị, trên mặt đất có vô số vết nứt và những ngọn lửa từ dưới mặt đất theo đó phun ra ngoài, thỉnh thoảng nổ tung lên trên trời. Mặt đất nóng như thiêu đốt đến nỗi chỉ cần đặt chân lên cũng khiến người ta cảm thấy nóng hầm hập.


Ở một nơi như vậy thì tất nhiên là sẽ không có một thảm thực vật nào có thể tồn tại được, ngoại trừ một vài gò núi nhấp nhô và những tảng nham thạch khổng lồ thì nơi đây gần như trơ trụi, không có bất kỳ thứ gì cả.


Khu vực lửa này cũng khá rộng lớn, Tân Trạm bay trên không đã một lúc lâu, không những đụng độ rất nhiều võ giả mà anh còn có cảm giác từ nãy đến giờ mình vẫn chỉ bay xung quanh một khu vực.


Khẽ hô một tiếng, Tân Trạm dừng bước rồi nhìn bốn phía xung quanh một lượt, anh dứt khoát nhắm mắt lại, nắm lấy dây cương rồi tùy ý để cho con ngựa của mình bay lên.


Cơ hội mà mỗi người đạt được ở nơi này đều hoàn toàn phụ thuộc chỉ dẫn mà mỗi người nhận được, mà những chỉ dẫn này thì lại hoàn toàn không giống nhau nên chỉ dù mắt thường để truy tìm kho báu thì là sai lầm rồi.


Vậy là Tân Trạm cứ bay theo trực giác của mình tầm vài tiếng đồng hồ thì sắc trời cũng đen đặc lại, đột nhiên anh cảm nhận được điều gì đó nên dừng bước.



“Chính là chỗ này”


Nhìn cung điện cao ngất nằm trên ngọn đồi cách đó vài trăm mét, Tân Trạm sẽ đọc chú trong lòng Đây là một dấy cung điện được xây dựng trên một ngọn lửa, các cung điện trên núi cao nối tiếp nhau tạo thành một dãy dài, phản chiếu màu đỏ rực của những ngọn lửa bao vây xung quanh đó, trông thật huyền bí và kỳ lạ Sau đó Tần Trạm tỏa thần thức của mình quét qua khắp mọi phía, anh phát hiện bấy giờ có không ít võ giả đã dừng chân ở nơi này, rõ ràng là họ đều bị cung điện này hấp dẫn nên mới có mặt ở đây.



“Cậu ta là cao thủ” Tân Trạm nghĩ thầm trong lòng.


Số lượng võ giả không ngừng gia tăng nên chỉ trong phút chốc mà nơi này loạn bậy hết cả lên vì phải chứa quá nhiều thần thức cùng một lúc. Trong lúc chờ đợi cổng cung điện mở ra thì mọi người cũng đang ngấm ngầm phán đoán thực lực của những người đang có mặt ở đây. Trong đó có những người vì không đủ sức mạnh nên bị cậu thanh niên có hơi thở băng giá kia âm thầm lập mưu mà kêu rên lên vài tiếng.


Tân Trạm đoán trong số những người này có thể có người anh quen biết nhưng với tình hình hiện giờ thì không thể phân biệt được ai là địch ai là bạn, cũng sẽ không có ai chủ động tiết lộ thân phận của mình.


“Hừ, một đám người giấu giấu mở mở, ngay cả thân phận của mình mà cũng không dám để lộ ra, xem ra báu vật ở nơi này chắc chắn sẽ thuộc về Nghiêm Trác Văn này rồi.”


Thế nhưng ngay lúc đó có một bóng dáng bay từ trên không trung tới, anh ta có vóc dáng cao lớn, hơi thở hùng mạnh. Vừa đặt chân xuống, thấy tất cả mọi người đều che giấu thân phận và tung tích của bản thân thì anh ta không kiềm được mà cười lạnh lùng một tiếng “Nghiêm Trác Văn, Vấn Tông Thánh Tử”


Trong lòng Tân Trạm khẽ nhúc nhích, anh cũng quan sát người vừa đến một lượt, anh ta có gan xuất hiện và để lộ thân phận như vậy thì cũng quá kiêu ngạo rồi. Chẳng nhẽ anh ta không sợ lát nữa khi tiến vào trong cung điện sẽ bị kẻ khác chĩa mũi dùi về phía mình ư?



Tân Trạm nheo mắt lại Sau khi Nghiêm Trác Văn đi qua bên này thì chẳng bao lâu sau ngọn đồi đột nhiên dao động kịch liệt, ánh sáng bên ngoài cung điện cũng lóe lên, dường như trận pháp bảo vệ cung điện đang dần dần biến mất.


Thần kinh của tất cả những người đang có mặt ở đây như căng ra, họ đều nóng lòng mong chờ, họ chỉ chực chờ trận pháp bảo vệ đó biến mất hoàn toàn thì sẽ xông thẳng vào trong.


“Âm ầm”


Sau một cơn chấn động dữ dội thì vòng bảo vệ của cung điện đột nhiên nứt ra, mà các võ giả đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu đều rối rít bay nhào vào trong đó như một mũi tên bị bắn ra khỏi cung ‘Và nhanh nhất trong số đó chính là Nghiêm Trác Văn và cậu thanh niên có thần thức lạnh lẽo như băng kia.


“Đúng là điếc không sợ súng”


Nghiêm Trác Văn hừ nhẹ một tiếng, thấy cậu thanh niên trẻ tuổi muốn vượt qua mình thì anh ta bèn vươn tay ra chộp một cái.


Khoảng không run lên, bốn phía không gian xung quanh như ngưng tụ lại như thể muốn đập tan bóng dáng của cậu thanh niên trẻ tuổi đó.


Cậu thanh niên cười lạnh lùng một tiếng, khắp người cậu ta tỏa ra một luồng khí rất lạnh, thậm chí linh khí mà Nghiêm Trác Văn đánh ra cũng bị luồng khí lạnh này làm cho đóng băng.


“Cũng thú vị đấy” Nghiêm Trác Văn hừ nhẹ một tiếng rồi không xuất chiêu nữa, hai người gần như kề vai bay vào trong đại điện.



“Đây là trận pháp truyền tống, không biết nó đã tự ý đưa mình đến chỗ nào rồi?”


Tân Trạm nhìn bốn phía xung quanh rồi khẽ lắc đầu, anh nhún người rồi bay lên trên không, tùy tiện tìm một hướng rồi đi về phía trước.


Nhiệt độ bên trong cung điện ngày càng nóng lên, như thể lửa đã bao vây toàn bộ cung điện vậy. Trong lúc bay trên không, Tân Trạm phát hiện có vài nền đất trong cung điện đã nứt ra, thỉnh thoảng từ những khe nứt ấy lại truyền ra một ngọn lửa bay lên từ dưới mặt đất, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.


“Úi, cái gì kia nhỉ?”


Sau khi bay một đoạn, Tân Trạm bay qua một khoảng hành lang dài rồi đi tới một khu đất rộng rồi đột nhiên anh phát hiện trong cung điện này mọc lên vài quả bầu đỏ tươi.


Rễ cây của nó đâm sâu vào các khe nứt dưới mặt đất trong cung điện, còn dây leo thì vòng quanh các trụ đá, quấn lên tít bên trên tạo thành rất nhiều quả bầu lửa, toát ra không khí vô cùng quái dị Tân Trạm cảm nhận được sau khi những quả bầu này xuất hiện thì rõ ràng U Lam Minh Hỏa trong người anh có rung động lên vào lần “Cái thứ đồ chơi này có thể dung hợp được Minh Hỏa à?”


U Lam Minh Hỏa trong người thoáng rung động nên Tân Trạm chỉ muốn đi lên bẻ một cái. Nhưng ngay lúc đó đột nhiên có một bóng đen nhảy ra từ trong một cái khe trên mặt đất, bóng đen đó chỉ to tầm lòng bàn tay nhưng tốc độ của nó thì lại nhanh vô cùng.


Nó phát ra một tiếng kêu rất chói tai rồi xông về phía Tân Trạm.


“Cái gì vậy?”



Ai ngờ vật lạ này có tốc độ rất nhanh, sau khi giấy giụa, vặn vẹo một lát thì dưới nhát kiếm chớp nhoáng của Tân Trạm, nó đạp lên trụ đá để mượn lực rồi bay vút ra như mũi tên rời cung mà căn về phía cổ của Tân Trạm.


Khi khoảng cách ngày càng gần thì Tân Trạm mới có thể nhìn rõ thứ đồ chơi này chính là một con chuột lửa rất lớn, trong cái miệng mở to của nó là một hàm răng vô cùng sắc bén, trông giống như nó có thể cần nát tất cả mọi thứ vậy.


Cổ ấn Thần Vương trên cánh tay anh vỡ vụn ra ngay tức khắc, nguyên khí của Tân Trạm cũng bắt đầu tuôn trào rồi hóa thành một cái lồng, bao vây con chuột lửa ở bên trong Bịch! Con chuột đó đụng đầu vào cái lồng làm bằng nguyên khí của Tân Trạm “Chít chít” Con chuột lửa gầm lên một tiếng rồi lao đi một cách liều lĩnh nhưng vẫn không thể phá được cái lồng.


Tân Trạm vươn tay chộp một cái, nắm một gốc dây bầu trong tay rồi kéo xuống.


“Ai đó?”


Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện thì đột nhiên Tân Trạm cảm nhận được có ai đó đang đến gần nên anh thu hết mấy dây bầu lại rồi quát lên.


“Tân Trạm, anh cũng độc ác thật đấy. Anh lấy hết rồi, không để lại cái nào cho tôi hả?”


Đột nhiên có một giọng nữ vang lên, cô ta cười khanh khách xuất hiện rồi nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú.


“Chúc Diêu, sao cô lại nhận ra tôi?” Tân Trạm cũng cười cười, anh nhận ra đối phương cũng nhờ vào giọng nói.


“Vậy còn ai sẽ sử dụng sức mạnh ở nơi thí luyện này nữa hả?” Chúc Diêu cười trả lời.



Truyền Kỳ Chiến Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Story Chương 916
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...