Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 909


Chương 909: Vậy mà chạy thoát rồi


“Hừ, Tân Trạm, rốt cuộc có dũng khí xuất hiện rồi”


Trước hẻm núi, khoảng không rung chuyển một lúc theo đó lập tức có vài bóng người bước ra.


Đứng ở hàng đầu, một thân quần áo trắng hơn tuyết cùng với mái tóc dài phiêu đãng, anh ta chính là con trai của nhà họ Phong, Phong Ngân Quang.


Lúc này, hai mắt anh ta đỏ hoe, nhìn chäm chăm Tân Trạm, trường đao trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh.


“Phong Ngân Quang, Tào Phá Kiệt, Nghê Phùng”


Nhìn thấy mấy người này nối đuôi nhau đi ra, Tần Trạm híp mắt, bình tĩnh quét ánh mắt qua bọn họ một lượt.


Không ngờ mấy người này lại thông đồng với nhau.


“Thánh tử Ngân Quang, tôi nói không sai chứ” Nghê Phùng đắc ý cười: “Với sự kiêu ngạo của Tân Trạm, nhất định sẽ không cam tâm ở khu vực bên ngoài lẩn trốn, nhất định sẽ tiến vào khu vực trung tâm sớm. Tôi đã tính một quẻ, đoán được răng sáng nay cậu ta sẽ tới đây, quả đúng như dự đoán. “


“Anh làm rất tốt, ngược lại Bồ Tùng Nhân thật sự khiến tôi thật vọng, vậy mà lại cấu kết với những thứ rác rưởi ngoại giới này” Phong.


Ngân Quang nhìn thấy Bồ Tùng Nhân thì hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ anh lập tức rời khỏi mấy người Tân Trạm, chúng tôi sẽ không trách lỗi lầm trước đó, bằng không đừng trách chúng tôi nhãn tâm”


“Tôi muốn kết giao cùng ai không cần cậu hoa tay múa chân chỉ đạo” Mặc dù sắc mặt Bồ Tùng Nhân lúc này đã rất khó coi nhưng vẫn thấp giọng hừ một tiếng.


Anh ta quay đầu nhìn Tân Trạm nói nhỏ: “Tôi xin lỗi, là tôi đã liên lụy đến mọi người.”



Bồ Tùng Nhân cảm thấy có chút áy náy, nếu không có Nghê Phùng, Phong Ngân Quang sẽ chẳng thể biết được tung tích cụ thể của Tân Trạm và những người khác, không thể ở ngoài hẻm núi lâu, bọn họ cũng sẽ không bị nhóm người Phong Ngân Quang chặn ở đây.


“Không sao cả, hiện tại cho dù không đánh thì khi tiến vào khu vực trung tâm cũng sẽ không tránh được một trận ác chiến”


Ngược lại Tân Trạm cảm thấy không sao cả mà cười cười “Đúng vậy, mấy tên nhà họ Phong, nhà họ Tào, chúng tôi đã muốn dạy dỗ bọn họ từ lâu rồi” Diệp Thành và Lạc Việt Ban cũng mỉm cười, vẻ mặt không mang một chút ý tứ trách cứ Bồ Tùng Nhân, điều này khiến Bồ Tùng Nhân không khỏi cảm động.


“Ngược lại là anh, Nghê Phùng.”


Tân Trạm nhìn đối phương có chút hứng thú nói: “Anh cấu kết với Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt muốn giết tôi, nhưng anh đã từng tính đến chưa? Hai con tôm cá hôi hám này sẽ là đối thủ của tôi sao?”


“Tân Trạm, cậu đừng có kiêu ngạo, hôm nay đã không giống như xưa rồi” Tào Phá Kiệt giễu cợt: “Không chỉ kinh mạch của cậu đã đứt đoạn, mà còn tái phát vết thương cũ. Vẫn còn tưởng mình đã từng là Thiên Kiêu sao?”


“Không cần nhiều lời với cậu ta, để cậu ta nếm thử thủ đoạn của chúng ta”


Phong Ngân Quang cười ngạo nghễ, giơ tay chỉ lên trời.


Tức khắc hư không bỗng nhiên lay động, một con chim ưng khổng lồ sải cánh xông qua mây mù, Phong Ngân Quang nhún người nhảy một cái, lập tức nhảy lên đầu chim ưng khổng lồ.


Con chim ưng khổng lồ này dài tới bốn mươi bảy mét, lớn như một núi cao, móng vuốt và mỏ đen nhánh phát ra ánh sáng sắc bén nhọn.


Tào Phá Kiệt cũng dùng bàn tay to nắm lại, theo đó một cây trường thương rực lửa xuất hiện, luồng khí bên ngoài thanh thương bạo phát khiến cho không gian xung quanh lập tức chấn động một trận.


Cả hai đều phô bày ra sức chiến đấu của mình, vẻ mặt vô cùng tự tin Bọn họ đều ở bên ngoài nơi thí luyện, tìm được bảo vật, thực lực vốn đã sớm trở nên phi thường, quyết tâm giết chết Tân Trạm.


“Tân Trạm, chết cho tôi!”


Phong Ngân Quang lao xuống, móng vuốt của con chim ưng khống lồ mở ra cắt vào không khí, làm chấn động trời không.



Bùm!


Mũi nhọn của trường thương rơi xuống như mưa, Tân Trạm dùng Du Long Quyết, cả người tựa như mộng ảo không ngừng né tránh.


“Nổi” Tào Phá Kiệt hét lớn một tiếng, sau đó những mũi giáo càng trở nên mạnh hơn, sau khi rơi xuống lập tức bản ra khắp bốn phía mà nổ tung, khiến Tân Trạm không thể không bay lên không trung.


Lúc này kình khí trong không trung đã bị khuấy động mạnh mẽ, móng vuốt chìm ưng khổng lồ đánh tới, phong ấn không gian xung quanh.


Tân Trạm nhíu mày, lúc này mới nhận ra mình không còn nơi nào để lui.


“Súc Đích Thành Thốn”


Tân Trạm vội vàng dùng thuật dịch chuyển chạy trốn khỏi nơi đó một giây trước khi móng vuốt sắc bén rơi xuống, mà sau khi móng vuốt sắc bén quét ngang qua, không gian thậm chí đã bị xé toạc.


“Cùng tiến lên”


Nghê Phùng hét lên, tất cả võ giả nhà họ Phong và nhà họ Tào cùng rút binh khí ra, chém về phía Tân Trạm.


“Các người coi chúng tôi như không khí hay sao?” Diệp Thành và Lạc Việt Ban hừ lạnh một tiếng, xông lên phía trước.


Bồ Tùng Nhân cũng không nhàn rỗi, anh ta nhìn vẻ mặt âm độc của Nghê Phùng cách một tầng không đang không ngừng bấm tay niệm chú, tựa hô như đang muốn thi triển bí thuật, anh ta lập tức lao về phía trước, cả hai lập tức đánh tới một chỗ.


Đột nhiên, cảnh tượng bên ngoài hẻm núi trở nên hỗn loạn, các loại linh khí ngẫu nhiên bay loạn, không gian chấn động, không ngừng vang lên tiếng nổ oanh trời.


Nhất thời, mọi người trong hẻm núi cũng quên mất chuyện buôn bán, tất cả đều tới quanh quầng sáng vây xem.


Nhìn thấy giữa không trung, Tân Trạm đang cầm kiếm Thanh Đồng trong tay đánh ra vô số kiếm khí, Phong Ngân Quang điều khiển chim ưng khổng lồ che lấp mặt trời, trường thương của Tào Phá Kiệt cũng bắn ra như rồng, nhuộm đỏ cả bầu trời.



Quần chúng vây xem nhất thời phật phồng theo trận chiến, không khỏi tán thưởng liên tục.


“Đây là trận chiến cấp Thánh tử sao? Thực.


sự là không tầm thường”


“Người tên Tân Trạm này lấy một địch hai, thất sự rất lợi hại”


“Theo tôi thấy, Phong Ngân Quang nuôi con chim ưng khổng lồ này, không yếu hơn con thần thú Kỳ Lân của Triệu Lam Sơn bao nhiêu”


“Nhưng Tân Trạm một mình đối chọi hai người, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống thôi Giữa không trung, lông mày của Tân Trạm cũng hơi nhíu lại.


Trước sự hợp tác của Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt, quả thực anh đã dần rơi vào thế bất lợi.


Thanh trường kiếm trong tay vừa chặn được trường thương của Tào Phá Kiệt, trên đỉnh đầu đã bị Phong Ngân Quang đánh lén, chỉ có thể làm nổ tung cổ ấn Thần Vương khiến cho con chim ưng khổng lồ kia lùi lại một chút.


Hai người một đường đuổi theo đánh chém kịch liệt, Tân Trạm thậm chí còn không có cơ hội thi triển cung Xạ Nhật.


“Chẳng trách hai người này tự tin tới giết mình, bảo vật bí mật của nơi thí luyện này quả thực vô cùng tốt”


Tân Trạm thầm thở dài, hai người Phong Ngân Quang đã tiến bộ nhiều như vậy, đám người Triệu Lam Sơn có lẽ còn kinh khủng hơn.


Nhưng Tần Trạm cũng không phải vô lực chống lại, chỉ là trước mặt biết bao người đang nhìn, chẳng lẽ muốn anh bộc lộ thực lực hay sao?


Ấn đường của Tân Trạm trở nên u ám, nhưng cũng không thi triển Khí tinh thần.


Trái lại hai người Phong Ngân Quang đã sớm sử dụng Khí tinh thần để nâng cao sức chiến đấu của bọn họ.



Tân Trạm đang chìm trong suy tư, hành động của anh khó tránh khỏi chậm lại, tuy rằng chỉ là trong chốc lát nhưng Phong Ngân Quang ở bên này hai mắt đã sáng lên, nắm bất lấy cơ hội.


Con chim ưng khổng lồ đột nhiên dang rộng đôi cánh, ngực vểnh lên cao, rồi theo đó một luồng khí sắc bén cuồn cuộn dọc theo mỏ chim ưng.


Xoát xoát!


Làn sóng khí cuộn trào trên không trung, đột nhiên hóa thành hàng vạn mũi khí nhọn dày đặc bao phủ cả bầu trời, cứ như vậy mà lao thẳng về phía Tân Trạm.


Tào Phá Kiệt cũng hét lên, ngọn trường thương rực lửa rung động, một ngọn lửa vô tận dày đặc mà tỏa ra, biến mặt đất thành biển lửa.


Tất cả mọi người đều chấn động, vô số đao gió trên trời, trên mặt đất lửa cháy hừng hực, dường như Tân Trạm không còn đường nào để chạy thoát.


Bùm!


Ngọn lửa ngay lập tức nhấn chìm Tân Trạm, theo sau đó là những mảnh đao gió rơi xuống.


Bầu trời run rẩy, mặt đất nứt ra, một luồng khí bốc lên trời cao, khói lửa lập tức bao trùm tứ phía.


“Chắc đã chết rồi”


Phong Ngân Quang đáp xuống, đứng cùng với Tào Phá Kiệt, bọn họ phóng ra một đạo linh khí, hóa thành một luồng gió phân tán khói bụi bên dưới, nhìn chäm chẵm vào trung tâm nơi vừa nổ mạnh.


Một bóng người chậm rãi xuất hiện, bên ngoài thân ảnh hiện ra một đôi áo giáp, ánh sáng màu vàng kim tỏa sáng, dung mạo vô song.


Rõ ràng là Tân Trạm đã kích hoạt Thần Lực Vương Giáp vào thời điểm quan trọng, dùng nó để bảo vệ cơ thể của mình “Địt”


Cú đánh này cũng làm cho ý nghĩ trong đầu Tân Trạm hoàn toàn xác định, anh liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó lập tức lùi lại, bay về phía bên ngoài hẻm núi.


Động tác này khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, Tân Trạm vậy mà chạy thoát rồi.



Truyền Kỳ Chiến Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Story Chương 909
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...