Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 898


Chương 898: Săn lùng huyền thú


Đợi đến khi những võ giả khác phát hiện ra sự quan trọng của huyễn thú tinh thần, thì đã bị bỏ xa ở phía sau.


“Tuy nhiên trong khu vực thí luyện, nhiều nơi giấu báu vật cân những võ giả đủ cấp độ, như bọn người Triệu Lam Sơn cũng sẽ thu hoạch được nhiều vật quý tại những nơi cất giấu báu vật, thực lực được nâng lên mạnh mế” Diệp Thành thở dài nói.


“Chúng ta đã từng gặp qua Triệu Lam Sơn một lần, về cơ bản là đánh không lại anh ta, chỉ dựa vào chút thủ đoạn, còn dễ chạy trốn.


Nhưng không ngờ anh ta trực tiếp dùng luồng khí tỉnh thần, suýt chút nữa đã giết chết Lạc Việt Ban, may là có Chúc Diêu ở bên cạnh kéo ra thì mới giữ được mạng của chúng ta”


“Lại là Triệu Lam Sơn” Mắt Tân Trạm vụt qua một tỉa sát khí. Anh ta cùng với Diệp Thành, Lạc Việt Ban không oán không thù, lý do dẫn đến sát tâm duy nhất chính là vì anh.


“Khí thế Triệu Lam Sơn vượt lên mạnh mẽ, anh ta không chỉ có lưồng khí tinh thần không ai sánh được, mà còn cưỡi Kỳ Lân thú có được từ nơi cất giấu báu vật, hiện tại đang cưỡi thần thú diêu võ dương oai khắp bốn phương, đến ngay cả Trương Quốc Tuấn, Đổng Thiên Thành cũng đều không dám đối đầu trực diện với anh ta” Lạc Việt Ban thấp giọng nói.


“Những người mà các người vừa nói đều đã đi vào khu vực trung tâm rồi sao?” Tân Trạm hỏi “Không sai, báu vật vòng ngoài đã được phát hiện gần hết rồi, nghe nói bảo vật cất giấu trong khu vực trung tâm càng nhiều, hơn nữa sức mạnh càng lớn, có điều đi vào đó rồi, cần phải nhận được sự thừa nhận của trận pháp nơi này, đây mới là vấn đề lớn” Diệp Thành nói.


Tân Trạm trầm lặng suy nghĩ.



Tình thế hiện tại tuy là phức tạp, nhưng không đến mức quá khó hiểu, nhiệm vụ cấp bách trước mắt, chính là lập tức săn lùng huyễn thú tinh thần, dành được tinh mang, sớm xâm nhập vào khu vực trung tâm, mới có cơ hội tranh tài cao thấp với bọn người Triệu Lam Sơn được.


Nếu không để đến lúc bọn họ thu thập được bảo vật trọng yếu trong khu vực trung tâm rồi, thì thực sự cũng là đến ngày kết thúc cuộc đời của chính mình.


Tân Trạm tất nhiên không quên, mục đích của Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này chính là dành được hạng nhất, đây cũng là việc mà người đàn ông thần bí đã đặc biệt nhắc nhở anh ta Bản thân của hiện tại, còn cách quá xa mục tiêu này, nhưng vẫn còn thời gian thì vẫn còn hi vọng.


Tân Trạm không phải là người dễ dàng từ bỏ.


“Đi, chúng ta cùng đi săn huyễn thú tinh thần” Tân Trạm nói.


Diệp Thành và Lạc Việt Ban cũng gật đầu đồng ý, bọn họ tìm kiếm Tân Trạm mấy ngày này, bản thân cũng không dành được chút khí tỉnh thần nào.


Huyễn thú tinh thần là sản vật chỉ có ở khu thí luyện này, bản thân cũng không có sẵn linh trí, mà là luồng khí tinh thần ngưng tụ tạo thành, vì vậy không cách nào đoán được vị trí xuất hiện, tất cả chỉ dựa vào vận may mà thôi.


“Chu Thiên thập tam trảm, đệ thập trảm”


Một tiếng sau, cùng với một đường kiếm quét sáng trời rơi xuống, một quái thú to như: ngọn núi nhỏ, toàn thân phủ đầy tinh mang ầm ầm ngã xuống.


Bóng hình nó tiêu tán như sương mù, chỉ có ba luồng khí đi ra, chui vào mi tâm ba người Tân Trạm, khiến cho điểm sáng tỉnh mang lập lòe phát sáng.



Tân Trạm cảm nhận được trong thức hải, nhiều hơn một điểm sáng tinh mang, khẽ động tâm.


Thủ đoạn của những Thượng Cổ Vô Thượng Tông Môn đó thật sự khó bề tưởng tưởng, chỉ là một nơi cho đệ tử thí luyện, cũng hao tâm tốn sức tạo ra vật chất đặc biệt như.


luồng khí tinh thần như vậy.


“Thật may mắn làm sao, chỉ sau một tiếng đã tìm được một con quái thú” Diệp Thành nói.


“Đây mà là may mắn ư?” Tân Trạm sửng sốt, phải cần chín tinh mang nữa mới có thể xâm nhập vào khu vực trung tâm, mà mới đánh bại được một huyễn thú, đến ngay cả một phần mười của viên tinh mang đầu tiên cũng chưa được, phải đánh đến lúc nào đây.


“Một lúc nữa là biết thôi” Lạc Việt Ban cười khổ một tiếng.


Hai tiếng sau, ba người dừng nghỉ ở chân một dãy núi Tân Trạm có chút bất đắc dĩ, thật sự giống như Diệp Thành nói, đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, bọn họ đến một huyễn thú tinh thần cũng không nhìn thấy đâu “Cảm thấy mấy ngày này huyễn thú tỉnh thần giảm đi không ít, cứ thế này thì phiền phức rồi, chúng ta có thể vào khu vực trung tâm được không đều là vấn đề lớn” Lạc Việt Ban đau đầu nói.


“Khu thí luyện này quá lớn, phần lớn huyễn thú đều bị nhóm người Triệu Lam Sơn săn bắt trước rồi” Diệp Thành đặt mông ngồi xuống đất than thở “Hay là chúng ta thử tìm người đó xem sao” Lạc Việt Ban nói “Tìm tên Bồ Tùng Nhân đó sao?” Diệp Thành một mặt kì quái nói.


“Anh ta tuy ăn tiền bẩn, nhưng tin tức về huyễn thú mà anh ta đem lại đều là thật, nếu chúng ta muốn đẩy nhanh tiến độ, thì đây là một lựa chọn chính xác”


Tần Trạm nói, trước đây đã từng nghe hai người nói qua, anh ta cũng có chút hiểu biết về Bồ Tùng Nhân.



Đây là Ngũ Thánh Tử của Vấn Tông, vậy mà lại làm ăn kinh doanh trong khu thí luyện, hiện tại chuyên phụ trách giúp người khác tìm huyễn thú để kiếm linh thạch, thật sự là một người kỳ dị.


“Còn nước còn tát” Lạc Việt Ban nói Diệp Thành gật gật đầu, cũng không còn cách nào tốt hơn, ba người quyết định chủ ý như vậy, cùng bay về một hướng.


Vị trí của Bồ Tùng Nhân so với huyễn thú khá dễ tìm, suy cho cùng cũng chỉ cách chỗ mấy người Tần Trạm vài trăm cây số, đã có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ phi thuyền của Bồ Tùng Nhân.


“Kia chính là Bồ Tùng Nhân”


Ba người bay gần đến nơi, Diệp Thành đưa tay chỉ, ánh nhìn của Tân Trạm hướng theo, nhìn thấy một người thanh niên thân mặc áo đạo sĩ, đầu đội mũ lông, đứng thẳng tắp ở đầu mũi phi thuyền Dường như cảm thấy ánh nhìn của mấy người Tân Trạm, Bồ Tùng Nhân quay người lại nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ cười, để lộ ra hàm răng trắng, nhìn ra được sự vô hại.


Tuy nhiên những người hiểu anh ta mới biết, bị anh ta hãm hại thì thê thảm biết bao.


“Ở đây sao lại có nhiều người như vậy?”


Tân Trạm còn để ý thấy phía sau phi thuyền của Bồ Tùng Nhân, còn có hai chiếc.


đang bay lơ lửng nữa, hai chiếc này cũng rất to và bên trong chứa đây người.


“Đó là nhóm người quan sát, và cũng là nhóm thu tiền, một vị trí mất một linh thạch”



“Tên nhóc này vì kiếm tiền, thật sự là cách gì cũng không bỏ qua a” Tân Trạm nói, cũng coi như đã được xem đủ.


“Ha ha, mấy vị quá khen rồi. Đừng ăn cắp nữa nhé!


Trong lúc ba người nói chuyện, phía trước có một bóng hình vụt qua, thân thể Bồ Tùng Nhân liền xuất hiện trước mắt Tân Trạm, khuôn mặt mang theo nụ cười, đưa tay hướng về phía Tân Trạm nói: “Các ngài, nếu như tôi không lầm, thì đây chính là cậu Tân Trạm đúng không?”


“Xin chào đạo sĩ Bồ, lần này đến tìm anh, là muốn tìm kiếm một vài huyễn thú” Tân Trạm lễ độ nói.


Anh ta cũng nghe Diệp Thành nói, vị Bồ Tùng Nhân này thích người khác gọi anh ta bãng cái tên như vậy, dù sao cha anh ta cũng cũng là đạo sĩ Bồ nổi tiếng giỏi tính toán khắp thiên hạ, mà mục tiêu của anh ta lại là trở thành vị đạo sĩ Bồ thứ 2.


“Nói hay, nói hay, cậu Tân hồi phục tu vi, đích thực nên đi tranh giành ngôi vị đứng đầu thiên hạ” Mắt nhìn thấy chuyện làm ăn đến cửa, Bồ Tùng Nhân mày mở mắt cười, đưa tay “Thành giao, hai mươi linh thạch”


“Hai mươi linh thạch, được mấy huyễn thú?” Tân Trạm hỏi “Một huyễn thú.” Bồ Tùng Nhân nói “Tân Trạm có chút đen mặt, chả trách Diệp Thành gọi anh ta là tên lừa bịp, giá này đúng là dọa người.


“Tôi không có linh thạch” Tân Trạm thẳng thần nói.


“Câu Tân đừng đùa vậy chứ, cậu trước đây đại chiến cùng với Triệu Tân Đông, kiếm được.


không ít mà” Bồ Tùng Nhân cười nói, trong lòng thầm nghĩ cửa sạp đánh cược ở Vấn Tông là do anh ta mở ra, Tân Trạm kiếm được bao nhiêu, lại còn dám lừa dối anh.


“Linh thạch trước đây đã dùng hết trong lúc trị thương rồi, hơn nữa tôi đến tìm anh, vốn không định tiêu tiền, là muốn anh tặng không tôi đó chứ” Tân Trạm thật thà nói Khuôn mặt tươi cười của Bồ Tùng Nhân chợt sững lại, Tân Trạm nói là ý gì, đây là đang định ăn miễn phí sao?



Truyền Kỳ Chiến Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Story Chương 898
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...