Truyền Kỳ Chiến Thần
Chương 815
Chương 815
Anh đánh ra một chưởng linh khí, người thanh niên đột nhiên cứng đờ rồi hôn mê bất tỉnh.
“Thần y ơi, thắng Ngọc con tôi bị sao vậy?” Người phụ nữ già rưng rưng nước mắt, không biết phải làm sao.
“Không sao đâu, anh ta hơi kích động ấy mà, giờ tôi phải làm cho anh ta tạm thời im lặng một chút.” Tần Trạm khoát tay, nói.
Sau đó Tần Trạm bước tới, giải phóng linh khí một lần nữa.
Bây giờ người thanh niên đang hôn mê nên anh lại càng dễ dàng thao tác hơn.
Hai tròng mắt của Tổng Đức Ngọc bị cắt đứt kinh mạch, so ra thì lại dễ chữa hơn những căn bệnh khác, Tần Trạm lấy linh dược ra, luyện thành dạng viên rồi ép Tổng Đức Ngọc nuốt vào.
Một lúc lâu sau, Tổng Đức Ngọc từ từ tỉnh lại, anh ta vô thức mở mắt ra, cảm thấy một tia sáng đang chiếu vào.
Anh ta không dám tin, vội kéo miếng vải màu đen xuống, rồi nhìn thấy mấy người trước mặt, nhìn ra cảnh vật ở đằng xa, cảm nhận ánh mặt trời chói chang khiến cho khóe mắt đau nhức, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
“Cậu vừa mới khôi phục, đừng sử dụng đối mặt nhanh như vậy.” Tần Trạm nói.
Tổng Đức Ngọc lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó tin nhìn Tần Trạm, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Anh ta tưởng rằng cuộc đời mình đã hoàn toàn tàn phế, thật không ngờ rằng một ngày nào đó lại được nhìn thấy ánh sáng đẹp để thế này.
“Xin lỗi, là tại tôi hiểu lầm, hoá ra các anh không phải là…” Tổng Đức Ngọc đang định nói, nhưng ý định của Tần Trạm chợt xoay chuyển, trực tiếp ngắt lời anh ta.
“Tôi không phải là người của thế giới ẩn, mà là bạn của hai người đến từ thế giới Ẩn.” Tần Trạm ẩn ý nhắc nhở.
Tổng Đức Ngọc không phải kẻ ngốc, anh ta lập tức im lặng.
“Tôi không thích người của thế giới ẩn, bảo bọn họ ra ngoài đi.” Tống Đức Ngọc nhíu mày.
“Thắng nhãi này ngông cuồng quá, biết gì thì biết chỉ có biết điều là không. Em họ, chúng ta ra ngoài chờ.” Ngô Trí Dũng khá là khó chịu với Tổng Đức Ngọc ngay từ đầu, anh ta đi thẳng, Cổ Thanh Uyên lắc đầu rồi cũng theo sau. “Bọn họ đều đi rồi, cậu có thể cho tôi biết có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Vấn Tông không?”
Sau khi hai người rời đi, Tần Trạm dứt khoát vung tay lên tạo ra một kết giới nhỏ, sau đó nhìn về phía Tổng Đức Ngọc.
Tần Trạm linh cảm rằng Tổng Đức Ngọc và Vấn Tông đang che giấu một bí mật nào đó.
Nhưng Tổng Đức Ngọc chỉ là người ngoài giới, còn Vấn Tông là môn phải đứng đầu của thế giới Ẩn, vậy thì giữa hai người có mối liên hệ gì được đây?
Tần Trạm cũng khá là tò mò.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” Tống Đức Ngọc lắc đầu. Lúc này anh ta đã phủ nhận hoàn toàn những gì mình nói trước đó.
“Tôi có thể chữa lành mắt cho cậu thì cũng có thể khôi phục kinh mạch cho cậu.” Tần Trạm cười nhẹ.
Cơ thể Tổng Đức Ngọc đột nhiên chấn động, giọng run rẩy nói: “Anh chắc chứ?”
“Phải xem cậu lựa chọn thế nào.” Tần Trạm nói.
“Tôi có thể tin tưởng anh không?” Tống Đức Ngọc ngập ngừng nói.
“Nếu tôi không đáng tin thì sẽ không chữa mắt cho cậu, cũng không nói thật với cậu là người của tôi đến từ thế giới Ẩn.” Tần Trạm nói.
“Anh là người ngoài giới mà lại có trình độ tu luyện cao thế này ư?” Tổng Đức Ngọc nghi ngờ hói.
“Trên đời này luôn có những người có thể gây dựng nên sự nghiệp lớn mà không cần dựa vào thế giới Ẩn.” Tần Trạm nói.
“Được, tôi có thể nói cho anh biết một vài bí mật, coi như là thù lao cho anh vì đã cứu tôi.” Tổng Đức Ngọc hít sâu một hơi, nói: “Nhưng nói thật, chuyện này chỉ có thể thỏa mãn trí tò mò của anh thôi, với thực lực của anh thì không thể can thiệp vào trong đâu.”
“Thật ra, thân phận của tôi là Thánh Tử thứ năm của Vấn Tông”
Lời nói của Tổng Đức Ngọc khiến trái tim Thần Trạm hơi chấn động.
Bảy Thánh Tử của Vấn Tông, mỗi người đều là rồng phượng giữa muôn loài, cả thế hệ đều là Thiên Kiêu.
“Không đúng, tên của Thánh Tử thứ năm không phải là Tổng Đức Ngọc.” Tần Trạm nói.
“Anh biết được cả chuyện này cơ à, xem ra trình độ cao hơn tôi tưởng nhiều.” Tống Đức Ngọc gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi chính là Thánh Tử thứ năm, trước khi bị phế truất.”
Giọng Tổng Đức Ngọc mang theo đầy oán hận.
“Khi tôi năm tuổi, một đạo sĩ đi ngang qua nơi này, ông ta phát hiện tôi bẩm sinh đã có linh mạch nên thuyết phục mẹ tôi, rồi đưa tôi đến Vấn Tông. Ông ta đã dạy tôi phương pháp tu luyện, cho tôi rất nhiều đan dược phụ trợ, tôi đối xử với ông ta như cha nuôi, cố gắng tu luyện, không dám lười biếng, tôi thể hiện toàn bộ tài năng, nổi bật hơn cả Vấn Tông và trở thành một trong những Thánh Tử.”
Tần Trạm chăm chú lắng nghe, anh không biết nhiều về Vấn Tông, nhưng Tổng Đức Ngọc nhập môn từ lúc năm tuổi, tất nhiên là anh ta biết rất nhiều nội tình của Vấn Tông.
“Nhưng ngay khi tu vi của tôi đạt tới trạng thái hoá cảnh thì mọi thứ đều thay đổi.” Tống Đức Ngọc thở dài, nói.
“Là Thánh Tử của Vấn Tông, vậy nên quyền lực thực tế của tôi rất lớn, ngoại trừ cấm địa thì cả Vấn Tông đều là địa bàn của tôi, lúc đó tôi còn trẻ, khoái mạo hiểm, nhất thời ma xui quỷ khiến xông vào một khu cấm địa giam giữ những kẻ mắc trọng tội ở sau núi, chuyến thám hiểm này đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi.”
“Ở nơi đó, tôi gặp một người đàn ông bị vô số xiềng xích trói chặt, để duy trì trận pháp lớn thế này thì hàng năm, Vấn Tông phải tiêu tốn rất nhiều linh thạch để ngăn anh ta trốn thoát. Người đàn ông này chỉ cần liếc mắt qua đã biết tôi là người ngoài giới, anh ta bảo tôi phải đề phòng cha nuôi, tuy nhìn Vấn Tông này dường như đối xử với tất cả mọi người như nhau, nhưng thực ra là nó ẩn chứa dã tâm rất lớn. Người ngoại giới chúng ta chỉ được coi như lô đỉnh mà thôi. Anh ta bị vậy, và tôi cũng sẽ như thế.”
“Tôi gạt phăng đi, giận dữ mắng anh ta. Nhưng dường như anh ta chẳng mong tôi tin điều đó, mà thay vào đó, anh ta dạy tôi một bộ công pháp, nói với tôi rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ dùng tới, tôi nửa tin nửa ngờ rời khỏi nơi đó, kết quả là mấy tháng sau, cha nuôi của tôi đã thực sự động tay với tôi.”
Giọng Tổng Đức Ngọc run lên, mang theo sự phẫn nộ sâu sắc.
“Tôi rất tin tưởng ông ta, nhưng không ngờ ông ta lại lấy đi kim đan của tôi, may mà tôi đã luyện bộ công pháp đó nên cũng gây ra một ít uy hiếp cho ông ta, ông ta ép tôi phải phát lời thề thì mới chịu thả tôi ra. Nhưng kinh mạch của tôi đứt đoạn, đan điền khô kiệt, đôi mắt cũng bị phế đi, không khác gì chết rồi cả.”
“Đây là chuyện của tôi, giờ anh biết rồi đó.” Tổng Đức Ngọc thở dài nói.
“Cậu có biết Thiên Kiêu Thịnh Hội mấy ngày nữa không?” Tần Trạm đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là tôi biết, bảy Thánh Tử chúng tôi đã được dạy kỹ về sứ mệnh này từ nhỏ rồi, nhưng nếu anh muốn tham gia, tôi khuyên là anh nên cẩn thận.”
Tổng Đức Ngọc cười lạnh nói: “Anh là người ngoại giới, nhất định chỉ là bàn đạp của Vấn Tông, bọn họ sẽ chỉ lợi dụng anh, tuyệt đối không đối xử bình đẳng đâu, bởi vì trong mắt Vấn Tông chỉ có thể giới Ẩn, người ngoại giới đều là là con tốt thí, là đối tượng để hy sinh và lợi dụng khi cần.”
“Đây là ba viên đạn dược, mỗi tuần uống một viên thì cậu có thể khôi phục kinh mạch, nhưng tu vi vẫn cần luyện lại từ đầu.”
Tần Trạm nghe xong, trầm mặc một lát, cũng không có đáp lại vấn đề này.
Anh lấy ra một cái bình sứ, đưa cho Tống Đức Ngọc.
“Ngoài ra, tốt hơn hết là cậu mau rời khỏi đây, trên người bà lão kia cũng có ấn ký lưu lại, tôi đã xóa bỏ nó rồi.’ Tân Trạm nói thêm.
“Cám ơn anh.” Tống Đức Ngọc lộ ra vẻ mặt phức tạp, anh ta miễn cưỡng mở to mắt, nhìn vê phía Tần Trạm.
“Tôi không biết thân phận của anh, nhưng nếu anh có thể tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội thì hẳn anh cũng là Thiên Kiêu, anh không tin tôi thì cũng là chuyện thường, nhưng lúc này anh đang ở Vấn Tông, anh có thể tự mình tìm hiểu đến tận cùng.”
Anh ta lấy ra một tờ giấy, viết viết vẽ vẽ gì đó lên đó, cuối cùng tạo thành một sơ đồ phác thảo.
“Đây là ngọn núi phía sau của Vấn Tông, bất kỳ phạm nhân nào đắc tội với Vấn Tông đều bị giam giữ ở đây, nếu như anh có hứng thú thì có thể đi xác minh.”
Truyền Kỳ Chiến Thần
Đánh giá:
Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần
Story
Chương 815
10.0/10 từ 10 lượt.