Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1007


Chương 1007: Hoàng cung Yêu Hoàng


“khà khà, kẻ làm việc lớn không chấp nhặt tiểu tiết, tao làm kẻ xấu thì sao nào, không phải phí lời, Tân Trạm, mày có gan xông vào hoàng cung không?” Hùng Văn Ân cười lạnh nói “Mau rửa sạch cổ đợi tao, hôm nay tao sẽ giết chết mày”Ánh mắt Tân Trạm lạnh lùng, chậm rãi nói.


“Ha ha, để xem mày giết tao kiểu gì, chỉ sợ mày không có cái tài đó” Hùng Văn Ân cười lớn.


Kết thúc cuộc đối thoại, Tân Trạm buông Lịch Ám Tây ra.


“Đeo cái này vào, tôi đưa anh đi vào” Lịch Ám Tây xoa cái cổ suýt bị bẻ gấy của mình, lấy một cái gông vứt cho Tân Trạm.


“Đây là đồ của nhà giam hoàng cung, chuyên dùng để khóa giữ linh khí nhân loại, cậu Tần đừng mắc mưu” Vũ Thiên Yết thấy vậy, kinh ngạc nói “Không sao” Tần Trạm tỏ ra lạnh lùng, chủ động đeo gông vào hai tay, nghiêm túc nói: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa con gái ông ra ngoài an toàn, tôi đảm bảo”


“Làm phiền dẫn đường”


“Vào đến hoàng cung xem mày còn kiêu ngạo nữa không” Lịch Ám Tây hừ một tiếng.


Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc đã vào trong từ cửa sau.


“Cậu Tần.” Vũ Thiên Yết mặt lấm lem nước mắt, không kìm được quỳ xuống đất. Hoàng cung Yêu Hoàng chính là nơi đầm rồng hang hổ, lưới bảo vệ tầng tầng, liệu anh có thể sống trở ra không?


Hùng Văn Ân tuy là cận vệ của Yêu Hoàng, quyền cao chức trọng, nhưng không thể nhốt phạm nhân ở nơi quá dễ thấy.



Quẹo trái quẹo phải theo Lịch Ám Tây, chẳng mấy chốc anh đã đặt chân đến một chỗ hẻo lánh.


Bên ngoài, có mấy tên thị vệ đang đứng, nhìn thấy anh, tên cầm đầu cười lạnh.


“Thắng nhãi này đắc tội anh Hùng đúng không? Vênh gớm, chỉ là con người mà cũng dám làm loạn ở yêu tộc”


Gã bước đến nhìn Tân Trạm, đưa tay định dạy dỗ anh một phen “Tôi khuyên cậu tốt nhất là cút ra xa” Anh thản nhiên nói “Mày liều đấy, nhưng bây giờ đến cả linh khí của mày cũng bị khóa rồi, mày chỉ là một thăng vô dụng thôi” Tên thị vệ cười ha ha, giơ tay tát thẳng mặt anh.


“Cứ cho mày một phát rơi răng đã, để xem mày còn dám to mồm trước mặt anh Hùng nữa không”


“Bịch!”


Nhìn thấy bàn tay sắp tạt đến, yêu khí trong cơ thể anh chuyển động, gông cùm trên tay tan tành trong nháy mắt.


Anh túm lấy cổ tay tên thị vệ, sau đó tăng lực.


Trong mắt tên thị vệ hiện lên nỗi khiếp sợ, tiếng kêu thảm thiết của gã như thể tiếng heo bị thịt vậy, sau đó anh cho gã một bạt tai.


Anh đánh bay gã, hàm răng gã bay cả ra ngoài không sót cái nào.


Mấy tên khác định ra tay đều bị một chân anh đá bay đập vào tường bao, cả lũ bị trọng thương ngất ngay lập tức.


“Mày, sao mày tháo gông được?” Mặt Lịch Ám Tây biến sắc, không dám tin.



“Gần đây mày bị nói lắp à?”


Tân Trạm cười lạnh, tung một cước, người Lịch Ám Tây giống như một viên đạn bị bản ngược ra sau, thân mình xuyên qua sân đập vào cửa phòng.


Lúc đó, cửa phòng chịu va đập vỡ tan tành.


Hùng Văn Ân và mọi người trong phòng thấy vậy đột nhiên đứng dậy, ai nấy cũng tỏ ra giật mình.


“Tân Trạm, mày dám?”


Bọn họ không thể ngờ, anh lại dám trực tiếp ra tay ở giữa hoàng cung, đánh trọng thương thị vệ của hoàng cung.


“Sao tôi lại không dám?”


Trên người anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ột bước đi lại mạnh hơn một phần.


Có mấy tên yêu tu không hiểu tình hình, cả gan xông lên tấn công anh nhưng anh chỉ cần hất tay, cả đám đã tan tác bay ngược ra sau.


Trong mắt anh, sát khí ngày càng nồng đậm.


Vũ Thiên Yết chỉ là một người đáng thương, không những góa vợ mà con gái lại mắc vô số bệnh tật, ông ấy từng giúp đỡ anh vô điều kiện, nhưng anh lại hại con gái người ta bị giam cầm, rơi vào nguy hiểm.


Có thể nói, chính anh là kẻ đã hại Vũ Thiên à 8 Yết, hại Vũ Ánh Nguyệt.



Anh từng nói, phải giết chết Lịch Ám Tây và Hùng Văn Ân thì nhất định sẽ làm được.


Anh sải bước về phía trước, mặt đất hoàng cung cũng không thể chịu nổi lửa giận của anh, bắt đầu nứt toác sụp đố.


Trong sân, một luồng khí đang tụ lại nơi anh, khiến mặt đất chấn động, phòng ốc rung lắc.


Bước lùi lại về sau,mấy tên yêu tu bên cạnh Hùng Văn Ân đều không chịu nổi áp lực vô hình từ anh đành phải quỳ xuống Hùng Văn Ân cũng tức đến mức mắt như thể nứt ra, trán đầy mồ hôi Đến giờ anh ta mới biết bản thân đã đánh giá thấp Tân Trạm, khi thực lực của đối phương bạo phát giống như khí chất của vương giả, anh ta vốn không phải đối thủ của Tần Trạm.


Anh giơ tay đánh một chưởng khiến cửa phòng nổ tan tành, Vũ Ánh Nguyệt cũng bị linh khí của anh quét ra ngoài.


Không một ai ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản “Tân Trạm, mày to gán lảm, dám làm càn nơi hoàng cung này.”


Hùng Văn Ân nghiến răng nghiến lợi, cố gắng chống lại áp lực kinh người, lấy ra một miếng lệnh bài.


“Biết vì sao phải đưa mày vào hoàng cung, của Yêu Hoàng không? Mày là người, dám giương oai ở chốn này hả, chết đi!”


Trong lúc hắn nói chuyện, đã bóp vỡ lệnh bài trong nháy mắt.


Tân Trạm đột nhiên cảm giác bầu không khí trong hoàng cung bị chấn động mạnh, sau đó xuất hiện một luồng sáng chói lọi như mặt trời giữa không trung, tiếp theo có hàng nghìn tia sáng hạ xuống, giống như một chiếc bát úp, phong tỏa cả hoàng cung.


Trong khoảnh khắc đó Hùng Văn Ân dường như đã khởi động trận pháp trong hoàng cung rồi.


“Đây là trận pháp mà Lăng Nhật Yêu Hoàng đã lập ra, chỉ có cận vệ như bọn tao mới mở được, hơn nữa không một ai có thể thoát ra ngoài, mày chết chắc rồi”



Anh ta nghiến răng nghiến lợi, đây là thủ đoạn cuối cùng của anh ta, bản thân anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.


Nhưng đối mặt với áp lực từ Tân Trạm, dưới sự uy hiếp của cái chết, anh ta buộc phải dùng đến chiêu này.


Cho dù sau đó bản thân phải chịu phạt nhưng chỉ cần bây giờ có thể giết chết Tân Trạm, anh ta không buồn bận tâm nữa.


Khi trận pháp được mở ra, lập tức có một lưồng khí mạnh mẽ ập đến, đánh thức những thị vệ cả trong sáng và trong tối của yêu tộc, bọn họ đều tỏ ra vẻ khó hiểu, nhiều kẻ bay lên giữa không trung để tra xem đang xảy ra chuyện gì.


“Theo luật, nếu người của yêu tộc đi nhầm vào hoàng cung thì sẽ bị giam trăm năm trong địa lao, mày thử đoán xem, một con người xông vào hoàng cung, làm thị vệ bị thương, sẽ có kết cục như thế nào?”


Lúc này anh ta cười lớn, ánh mắt nhìn Tân Trạm như thể đang nhìn một người chết Anh cởi dây trói cho Vũ Ánh Nguyệt, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Hùng Văn Ân.


Cái nhìn này khiến anh ta không cười nổi nữa, rùng cả mình, thoắt cái cảm giác cái chết đang kéo đến mạnh mẽ xâm chiếm toàn thân anh ta.


Một lúc sau, có một thanh kiếm xé gió phi đến, cảm vào chỗ anh ta vừa đứng, tiếp theo sau, một cánh tay bị đứt rời. Máu tươi phụt ra, Hùng Văn Ân kêu gào thảm thiết, ánh mắt kinh sợ nhìn Tân Trạm, nếu không phải anh ta né theo bản năng thì lúc này anh ta đã chết dưới lưỡi kiếm này rồi.


“Trận pháp này, có tác dụng khắc chế linh khí của con người”


Anh khẽ nhíu mày, cho dù Hùng Văn Ân phản ứng kịp thời, nhưng nếu anh ra tay thực sự thì tên này đã mất mạng rồi Cũng thường thôi, kẻ địch số một của yêu tộc là con người, Lăng Nhật Yêu Hoàng năm đó lập trận pháp, chỉ sợ đa phần thiết kế để đề phòng con người xâm lược.


“Trước tiên phải đưa Vũ Ánh Nguyệt ra ngoài đã mới dễ dàng làm việc”


Nghĩ vậy, anh quét mắt nhìn Hùng Văn Ân và đám hộ thị vệ nghe tin kéo đến, ôm lấy Vũ Ánh Nguyệt bay vút lên về phía xa xa.


“Muốn chạy hả, nằm mơ đi!” Hùng Văn Ân cười lạnh, anh ta tưởng rằng anh đang sợ hãi.



Truyền Kỳ Chiến Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Truyện Truyền Kỳ Chiến Thần Story Chương 1007
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...