Trụy Lạc
Chương 69: 69: Em Là Ước Mơ Duy Nhất Của Anh
Sau một chốc yên tĩnh, phía dưới xôn xao.
Chú Diệp cũng ngẩn người: "Chuyện...!Chuyện gì xảy ra vậy?"
Khương Ngạn đã tập luyện mấy thứ này cho hôm nay, đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu, sau khi nhấn nút cũng không quay đầu nhìn màn hình, mãi đến khi thấy động tĩnh dưới sân khấu mới quay lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và hoảng loạn.
Cậu ta luống cuống tay chân vội vàng tắt video, cầm lấy micro: "Xin lỗi, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, cho tôi xin chút thời gian..."
Lời còn chưa dứt, dưới sân khấu vang lên giọng nói: "Khương Ngạn, đây rốt cuộc là ngoài ý muốn hay sự thật, trong lòng cậu hiểu rõ."
Mọi người quay đầu lại theo âm thanh.
Đứng trong đám đông là một người đàn ông trạc tuổi Khương Ngạn, anh ta vừa bước lên sân khấu trong ánh mắt của mọi người vừa nói: "Thành tựu kỹ thuật của Khương Ngạn là do tôi và cậu ta cùng nghiên cứu phát mình trong phòng thí nghiệm.
Tuy sau này chúng tôi tách ra nghiên cứu độc lập, nhưng số liệu và mô hình trong thành quả của cậu ta đều lấy cắp từ kết quả của tôi.
"
"Điền Huyên Dược!"
Tâm trạng của Khương Ngạn không còn bình tĩnh như vừa rồi, đầu ngón tay run lên vì phẫn nộ và hoảng sợ, hung hăng trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn anh ta: "Cậu đừng ngậm máu phun người!"
"Tôi ngậm máu phun người?"
Điền Huyên Dược bước lên sân khấu, trên tay đang cầm một chiếc USB, muốn cắm vào máy tính trên sân khấu, Khương Ngạn thấy vậy lập tức cướp lấy, nhưng lại bị Điền Huyên Dược đẩy ngã xuống đất, vô cùng thảm hại.
Nhưng lúc này cậu ta cũng không cố làm gì, lớn tiếng gọi "Bảo vệ", bảo họ mau đưa Điền Huyên Dược xuống.
Bảo vệ chạy vào trong sảnh ngay lập tức.
Nhưng đúng lúc này, bên dưới vang lên một giọng nói khác: "Nếu thành quả do chính cậu làm ra thì tại sao phải lo lắng, xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì."
Dù sao mọi người tới đây đã bỏ ra rất nhiều tiền để đấu giá bằng sáng chế này, không ai muốn phí nhiều tiền như vậy để mua một sáng chế có thể là đồ dỏm.
Khương Ngạn đành phải ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Điền Huyên Dược, cảm xúc biến hóa thất thường.
Điền Huyên Dược cắm USB vào máy tính, mở một thư mục.
Màn hình lớn phía sau nhảy ra ảnh chụp màn hình số liệu, bản ghi chép, video,...!và các bằng chứng khác.
Điền Huyên Dược chiếu từng trang một, kể ngọn ngành chi tiết sự việc.
Dưới sân khấu, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.
Lúc này, nhân viên cuộc đấu giá lập tức tắt micrô, từ bên cạnh bước lên: "Xin lỗi tất cả các vị khách, cuộc đấu giá hôm nay tạm thời kết thúc ở đây, chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người sau, thật lòng xin lỗi."
"Không, đây không phải là sự thật."
Khương Ngạn chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, đuổi theo Điền Huyên Dược, níu lại cổ áo phần gáy anh ta, dùng sức xé ra.
Có lẽ Khương Ngạn của trước đây sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Lúc đó, cậu ta chưa nhìn thấy ánh rạng đông trong cuộc đời, thận trọng từng bước, cẩn thận từng li từng tí, sợ đi nhầm dù chỉ một bước, ngay cả khi nghe thấy ông cụ Lục hạ thấp hai mẹ con cậu ta, Khương Ngạn cũng không đủ can đảm xông vào đối đáp với ông ta.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu ta đã quen với ánh hào quang và vinh quang khi đứng trên cao, cậu ta đã sớm không còn là chàng trai bần hàn từng một mình bước lên đỉnh núi như con bọ gậy nữa.
"Tại sao cậu lại muốn hủy hoại tôi? Tại sao?"
Khương Ngạn cắn răng, đáy mắt là sự căm hận đen tối, lý trí bị lòng hận thù bào mòn.
Mãi đến khi, một tiếng "Bịch" lớn.
Trước mắt mọi người, Điền Huyên Dược ngã xuống bậc thang, trán đập vào một góc sân khấu, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra, dường như có vật gì đó bị đánh gục, phát ra một âm thanh chói tai ngắn ngủi.
Khương Ngạn nhìn tất cả trước mắt, đầu óc thoáng chốc nổ tung, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
———
Mọi người có mặt ở đây đều không lường trước chuyện đang xảy ra tại giờ phút này, phía dưới im lặng một hồi lâu, sau đó có người hốt hoảng hét lên: "Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Chu Vãn đang đứng ở hàng thứ nhất, khoảng cách gần, nhìn vết máu đỏ tươi sền sệt trên mặt đất, tựa như bị cuốn vào kí ức nào đó, hai chân như nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen.
Ngay khi cô cảm thấy mình sắp không đứng vững thì được một sự ấm áp từ phía sau ôm lấy, sau lưng áp vào một lồng ngực, trong mũi tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc.
Chu Vãn chớp mắt, hơi chậm chạp, quay đầu lại nhìn thấy Lục Tây Kiêu.
Anh đang cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Chu Vãn nhìn anh hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu: "Không sao."
Cô nhìn Khương Ngạn vẫn ngã ngồi trên mặt đất trước mặt, cảm thấy giờ phút này cậu ta vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đến khó hiểu.
Lục Tây Kiêu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên má cô: "Được rồi, đừng nhìn nữa."
Chu Vãn quay đầu lại: "Anh biết chuyện gì không?"
"Giống như những gì Điền Huyên Dược nói vừa rồi, việc này sẽ được điều tra lại, sẽ có kết quả nhanh thôi."
"Dạ."
Xảy ra chuyện không may nên các công ty đến đấu giá đành phải về trước, mà Chu Vãn thì cần tiếp tục hướng phỏng vấn mới và ghi lại quá trình.
Sau khi tạm biệt Lục Tây Kiêu, cô và chú Diệp cùng đi đến bệnh viện.
Chú Diệp đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình, Chu Vãn tìm một chỗ ngồi, soạn thảo tin tức vừa rồi cho đồng nghiệp, sau khi làm xong, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Rửa tay xong, Chu Vãn ngẩng đầu nhìn mình trong gương, tóc buộc đuôi ngựa, lúc đi qua hành lang rộng rãi, khóe mắt thoáng nhìn thấy Khương Ngạn đang ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc.
Hết điếu này đến điếu khác, bên chân cậu ta toàn là mẩu thuốc lá.
Chu Vãn dừng bước.
Cô không biết Khương Ngạn bắt đầu hút thuốc từ khi nào, hình ảnh khói thuốc lượn lờ này thật sự không hợp với Khương Ngạn chút nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Ngạn quay đầu lại, cậu ta sững sờ, rồi lại quay đầu lại, cúi xuống, giọng rất khàn: "Cậu ta thế nào rồi?"
"Khâu tám mũi trên đầu, hơi chấn động não, may là không sao."
Khương Ngạn: "Ừ."
Cậu ta thở ra một hơi, dập đầu thuốc lá xuống bên chân, thấp giọng nói: "Chu Vãn."
"Ừm."
"Có phải cậu rất coi thường mình không?"
Chu Vãn không nói gì.
Khương Ngạn cười nhẹ: "Cũng đúng, nếu như mình là cậu, mình cũng sẽ xem thường bản thân, liều mạng nỗ lực lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại, mất hết mặt mũi."
"Vậy nên những gì Điền Huyên Dược nói là sự thật?" Chu Vãn hỏi.
Khương Ngạn im lặng một lát rồi cúi đầu vùi vào khuỷu tay: "Chỉ là mình quá nóng vội."
Cậu ta thở ra một hơi, giọng hơi run run: "Chu Vãn, mình quá nóng vội rồi, mình muốn thành công, muốn mọi người nhìn thấy mình, muốn khiến cho những người xem thường mình phải hối hận."
Chu Vãn đứng ở bên cạnh cậu ta, không ngồi xuống mà im lặng đứng đó, giống như một người ngoài cuộc bình tĩnh đứng xem.
"Khương Ngạn, thật ra lúc cậu giành được giải thưởng cao nhất tôi cũng không coi trọng cậu." Chu Vãn nói nhẹ, giọng điệu bình tĩnh: "Ngược lại, tôi rất bội phục cậu hồi còn đi học, không kiêu ngạo không nóng vội, thận trọng vừng vàng."
"Hồi còn đi học...!Khi đó, ông cụ Lục đã đánh giá mình qua một câu, con sãi ở chùa thì quét lá đa."
Khương Ngạn cười khổ: "Nhưng nếu có thể lựa chọn, ai lại chọn làm con sãi chứ, nếu như mình có tất cả như Lục Tây Kiêu, mình cũng có thể phóng khoáng tùy tiện, không cần cố kỵ."
Khương Ngạn vẫn nhớ mãi lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lục Chung Nhạc.
Lúc đó, cậu ta còn rất nhỏ, bởi vì không có bố nên các bạn ở mẫu giáo đều cười nhạo, bắt nạt cậu ta, cho đến một ngày nọ, lúc cậu ta ra khỏi trường thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen, mẹ cậu ta đứng bên cạnh một người đàn ông, nói đây là bố của cậu ta.
Cậu ta không nhớ được nhiều chi tiết khác, chỉ nhớ rằng trên người đàn ông đó rất dễ chịu, quần áo phẳng phiu, ghế trong xe có rất nhiều phím đèn sáng.
Đó là điều mà cậu ta chưa từng thấy trước đây.
Người đàn ông đó đưa cậu ta đi ăn tối, lại cùng cậu ta ra sân chơi.
Tiểu Khương Ngạn cực kỳ vui mừng, cảm thấy cuối cùng mình cũng có bố rồi.
Nhưng qua Chủ nhật một cái, người đàn ông đó rời đi, số lần cậu ta gặp được ông có thể đếm bằng đầu ngón tay.
Mẹ luôn nói, bố bận quá, con phải học tập thật giỏi, nếu con thi được hạng nhất, bố sẽ rất vui, sẽ đến thăm con thường xuyên.
Cho nên từ nhỏ, Khương Ngạn đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cũng vì thế mà được Lục Chung Nhạc thưởng không ít, chỉ là cơ hội gặp được Lục Chung Nhạc vẫn không có nhiều.
Mãi đến một ngày sau khi tan học, mẹ có việc không thể đến đón cậu nên cậu chỉ có thể tự bắt xe buýt về nhà, lúc chờ đèn đỏ, bên cạnh xe buýt có một chiếc xe rất que thuộc dừng lại.
Khương Ngạn phấn khích mở cửa sổ định chào hỏi, nhưng lại nhìn thấy một cậu bé đang ngồi ở ghế phụ.
Khi đó cậu ta còn rất nhỏ, nhưng đột nhiên đã hiểu rõ mọi thứ.
———
Khương Ngạn oán hận nhắm chặt mắt lại: "Vốn dĩ mọi thứ đều là của mình."
Chu Vãn khẽ cau mày.
Chuyện tới bây giờ, cậu ta vẫn đi vào ngõ cụt, không nghĩ thông được.
Chu Vạn không biết nên nói gì với cậu ta, cũng biết cho dù cô có nói thì cậu ta cũng không nghe lọt tai.
"Điền Huyên Dược đã tỉnh rồi." Cô xoay người chuẩn bị rời đi: "Nếu cậu muốn thì qua đó xem anh ta một chút đi."
Khương Ngạn không nói nữa, khi Chu Vãn nắm tay nắm cửa chuẩn bị rời đi, cậu ta mới khẽ mở miệng, gọi cô lại: "Chu Vãn."
"Ừm."
"Nếu như mình hoán đổi với Lục Tây Kiêu, mình mới là đứa trẻ sinh ra trong nhà họ Lục, người mà cậu thích sẽ là mình chứ?"
"Không đâu."
Chu Vãn chỉ nói dứt khoát: "Tôi thích anh ấy không liên quan gì đến việc họ của anh ấy có phải là họ Lục hay không, cũng không phải vì anh ấy sinh ra trong nhà họ Lục nên mới được như này hôm nay."
"Khương Ngạn, trong khúc mắc này hai người ai cũng là nạn nhân, nhưng chỉ có một hung thủ, đó là Lục Chung Nhạc, vậy mà cậu chưa bao giờ trách móc Lục Chung Nhạc, mà lại trách mắng Lục Tây Kiêu và mẹ của anh ấy."
Chu Vãn nhìn bóng lưng của cậu ta: "Tôi không tin là cậu không thể hiểu ra điều này.
Hồi còn đi học, cậu đã chắc như đinh đóng cột nói với tôi là chính mẹ của Lục Tây Kiêu đã chia rẽ gia đình cậu, cậu thẳng tay hất nước bẩn vào anh ấy, lại biến bản thân trở thành đồng phạm của Lục Chung Nhạc."
Thoáng chốc, lưng Khương Ngạn cứng đờ.
"Thứ mà cậu theo đuổi suốt đời chính là thứ mà Lục Tây Kiêu đã vứt bỏ từ lâu, mẹ anh ấy chết trong căn nhà đó, anh ấy liều mạng cũng muốn thoát khỏi đó, cũng đã sớm cắt đứt liên hệ với nhà họ Lục, những gì bây giờ anh ấy có được đều không liên quan đến nhà họ Lục."
"Không thể nào."
Chu Chu Vãn nói tới đây, cuối cùng Khương Ngạn cũng lên tiếng.
Cậu ta quay đầu lại, đôi mắt hơi đỏ lên, lộ ra vẻ bướng bỉnh không muốn tin và tự lừa mình dối người: "Chu Vãn, không thể nào, không có nhà họ Lục cậu ta chẳng là cái gì cả."
Cậu ta dùng sức nghiến từng chữ, nhìn chằm chằm vào Chu Vãn, cố gắng tìm ra chút bằng chứng cho thấy cô đang nói dối.
Chu Vãn đột nhiên cảm thấy Khương Ngạn rất đáng thương.
Trong quá khứ, cậu ta sống để nhận được sự chấp thuận của Lục Chung Nhạc, sau này, cậu ta sống để thắng Lục Tây Kiêu, cậu ta chỉ vì cái trước mắt, ra roi thúc ngựa, nhưng cuối cùng lại chưa từng sống cho bản thân.
"Thật ra, cuối cùng liệu anh ấy có thành công hay không, tôi cũng không để ý."
Chu Vãn nói: "Tôi thích anh ấy chỉ vì anh ấy là Lục Tây Kiêu, anh ấy yêu người hai bàn tay trắng như tôi đây, tôi cũng sẽ yêu dù anh ấy hai bàn tay trắng."
———
Sau khi bước ra khỏi cầu thang, Chu Vãn và chú Diệp kiểm tra công việc rồi đi xuống tầng.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Lục Tây Kiêu gửi tin nhắn tới, nói mình đến rồi.
Cô mua một củ khoai lang nướng, chạy tới ngồi lên xe.
Lục Tây Kiêu liếc nhìn tay cô, cong môi: "Đói rồi hả?"
Chu Vãn lắc đầu: "Vừa rồi trong bệnh viện đồng nghiệp gọi đồ ăn bên ngoài, em đã ăn rồi, chỉ là hơi thèm.
Lúc còn bé em rất thích ăn khoai nướng, rất ngọt."
Cô bóc vỏ, bên trong là màu vỏ quýt nóng hổi, trong lúc chờ đèn đỏ, cô quay đầu hỏi: "Anh muốn ăn không?"
Lục Tây Kiêu không trả lời, chỉ nghiêng người lại gần.
Chu Vãn xé một miếng khoai lang, thổi thổi rồi đút cho anh.
Đèn xanh sáng lên, xe lại vững vàng đi thẳng về phía trước.
Chu Vãn vừa cắn khoai lang vừa nhìn cảnh đêm của thành phố ngoài cửa sổ, nhớ lại những gì Khương Ngạn vừa nói.
Cô biết rõ từ lúc đi học Khương Ngạn đã khao khát được công thành danh toại, nhưng chưa bao giờ hỏi Lục Tây Kiêu vấn đề này.
"Lục Tây Kiêu."
"Hửm?"
"Lúc đi học, ước mơ của anh là gì?"
Anh dừng lại, suy nghĩ một lát, không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Em thì sao?"
"Thật ra em không có ước mơ cụ thể nào cả.
Khi đó, người bà không tốt, chỉ nghĩ đến đâu hay đến đó, cũng chưa từng xác định thi trường đại học nào, chỉ có một ước mơ chung chung mơ hồ." Chu Vãn cười cười, khẽ nói: "Em muốn trở thành một người thiện lương, không muốn để bố thất vọng."
Đổi lại là người khác nghe xong ước mơ này, nhất định sẽ cười nhạo cô không thực tế.
Nhưng Lục Tây Kiêu thì không.
Anh biết rõ những đấu tranh và mâu thuẫn trong lòng Chu Vãn.
"Còn bây giờ thì sao?" Lục Tây Kiêu hỏi: "Đã thực hiện được chưa?"
"Vẫn chưa đâu, nhưng em rất thích công việc hiện giờ, ở chỗ đó có thể gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện, em cũng có thể trở nên thiện lương hơn một chút."
Lục Tây Kiêu cười cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô: "Vậy thì lần sau chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm bố em."
Chu Vãn sửng sốt, sau đó cười gật đầu, đôi mắt lại hơi nóng lên, cô giấu đi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới hỏi lại: "Anh còn chưa nói cho em biết ước mơ của anh đâu đấy."
"Hồi còn đi học anh không có ước mơ nào, lúc đó, anh khá suy sụp."
Từ khi chuyển ra khỏi nhà họ Lục, lại gặp biết bao biến cố, một khoảng thời gian rất dài, Lục Tây Kiêu cam chịu, buông thả bản thân.
Chàng trai trẻ tuổi kiêu ngạo đã bị đánh gục bởi thực tế quá khắc nghiệt, tuyệt vọng đến mức không muốn tin vào những giấc mơ tràn ngập chủ nghĩa lãng mạn.
Anh không mong đợi xa vời có một tương lai, mà chỉ cầu xin ông trời đừng để người cũ chuyện xưa rơi vào giấc mơ một lần nữa.
Chỉ là anh không ngờ trong lúc vô tình lại gặp được một cô gái như vậy.
Yên tĩnh hướng nội, luôn mang cảm giác xưa cũ và bí ẩn, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ.
Nhưng lại có chút khác với sự dịu dàng trong bộ phim điện ảnh xưa cũ, cô gái ấy không phải mặt trời ấm áp, cũng không chiếu ánh mặt trời vào anh, cũng không vươn tay ra với anh trong vực sâu.
Vì cô ấy đang đứng dưới vực sâu.
Cô đang đứng kề vai sát cánh bên anh, rồi nhẹ nhàng nắm tay anh.
Tựa như khi trước anh thản nhiên hỏi Chu Vãn có muốn yêu đương với anh không, mà Chu Vãn trả lời "Được".
Nếu so sánh anh và Chu Vãn với một bộ phim điện ảnh, chắc chắn nhạc dạo và màu sắc sẽ không phải là trời xanh nắng vàng mây trắng, mà là vừa u ám lại vừa ấm áp.
Tựa như quán game tối tăm và ồn ào ấy.
Tựa như một con phố có hoa anh đào nở rộ nhưng lại yên tĩnh không người ấy.
Tựa như quán mì nhỏ hẹp lụp xụp ấy.
Tựa như căn phòng nhỏ sáng lên ánh đèn vàng mờ ảo.
Cô gái đứng dưới ngọn đèn ban đêm, ánh sáng trên người mờ ảo, có ánh sáng cũng có bóng tối.
Họ bị thế giới cô lập, sinh ra một loại cảm giác dựa vào lẫn nhau mà sống và gắn kết máu thịt.
Cô gái nắm tay của anh, bước về phía trước mơ hồ.
Đi thôi.
Cùng đi.
Dù em cũng không biết phía trước là tốt hay xấu.
Nhưng em sẽ ở bên anh.
Cho dù là địa ngục.
Chúng ta cùng đi xuống địa ngục trồng hoa.
———
"Nói thật, nếu nói về ước mơ thì anh cũng có một cái."
Lục Tây Kiêu nói: "Sau này anh cố gắng học hành, sống thật tốt, muốn trở thành người giỏi giang, đều vì ước mơ ấy."
Tim Chu Vãn bỗng đập loạn hai nhịp, cô cũng lờ mờ đoán được câu trả lời của anh.
Nhưng câu trả lời đó quá quý giá, cô không dám lỗ mãng phá vỡ, nhẹ giọng hỏi: "Ước mơ đó...!là cái gì?"
"Là em." Lục Tây Kiêu nói.
Bởi vì em, nên mới có Lục Tây Kiêu của bây giờ.
Anh yêu em lúc sắc màu rực rỡ, cũng yêu em khi nước bùn đầy mình.
Giống như, nỗi khốn cùng của anh là do em, vinh quang của anh cũng do em ban tặng.
Khoảng thời gian đi về phía trước như một con lăng quăng, là Chu Vãn đã chèo chống anh vượt qua hơn vạn quan ải.
Những năm tháng anh không thể kiên trì được, cũng chính là Chu Vãn đã cho anh thêm sức mạnh.
"Chu Vãn."
Anh nghiêng đầu, vươn tay nắm chặt tay Chu Vãn, giọng nói vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng vừa dịu dàng lại vừa kiên định: "Em là ước mơ duy nhất của anh.".
Trụy Lạc