Trụy Lạc
Chương 60: 60: Vậy Làm Lại Hết Tất Cả Một Lần Nữa
Lúc trước bọn họ cũng không công khai chính thức, ngay cả khi chia tay cũng chẳng nói chẳng rằng.
Vội vã bắt đầu, rồi lại vội vã kết thúc.
Rồi cứ tiếp diễn thêm lần nữa, lần nữa.
Em không cần thoát ra khỏi quá khứ.
Em chỉ cần bước theo anh,, anh sẽ tạo ra ký ức mới cho chúng ta, bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, bắt đầu lại vẫn chưa muộn, quen lại lần nữa cũng không muộn.
———
Chu Vãn không ngờ Lục Tây Kiêu sẽ nói những lời này.
Lục Tây Kiêu kiêu ngạo như vậy.
Thế nên khi cô theo anh bước vào cổng lớn nhà họ Lục, đầu óc cô vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn.
Nhưng cũng may sự hỗn loạn này đã xua tan nỗi sợ hãi trong lòng Chu Vãn ở một mức độ nhất định
Hiển nhiên là Lục Tây Kiêu đã nói với ông cụ Lục từ trước, ông cụ đã ngồi đợi trong phòng khách rồi.
Khi đó, Lục Tây Kiêu chỉ nói sẽ về gặp ông, nhưng bây giờ anh không có việc không lên điện Tam Bảo, nên đương nhiên là ông biết anh đến đây vì chuyện gì, lúc nhìn thấy Chu Vãn, ánh mắt cũng không lộ vẻ ngạc nhiên.
Ông cụ vẫn giống như lúc trước, dáng vẻ hiền từ nhưng lộ ra khí thế uy nghiêm không thể xem thường, nhìn Chu Vãn mỉm cười: "Ngồi đi."
Lục Tây Kiêu nắm lấy tay cô, ngồi xuống ghế sô pha.
Người hầu bưng hai tách trà lên rồi nhanh chóng rời đi, để lại phòng khách rộng lớn cho ba người họ.
"Đã lâu không gặp, bạn học nhỏ." Ông cụ Lục nói: "À phải rồi, bây giờ cháu cũng đã tốt nghiệp rồi, không thể gọi là bạn học nhỏ nữa."
Chu Vãn cụp mắt: "Dạ, tốt nghiệp rồi ạ, ông cứ gọi cháu là Chu Vãn là được."
"Hôm nay cháu đến đây thăm ông với A Kiêu sao?"
Câu hỏi mơ hồ, Chu Vãn mím môi không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Tây Kiêu ngồi bên cạnh bật cười: "Cháu trói đưa đến."
Ông cụ Lục nhìn dáng vẻ hiện tại của Chu Vãn cũng có thể đoán được vài phần, ông nhàn nhã ung dung uống một ngụm trà, sau đó đặt tách trà lên bàn, cái chạm tạo nên một âm thanh giòn tan.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng đầu ngón tay Chu Vãn vẫn khẽ run lên.
"A Kiêu, ông đã nói với cháu rồi." Ông cụ Lục cũng không hề thừa nước đục thả câu: "Con bé không phải là người phù hợp với cháu."
Lục Tây Kiêu vừa cười vừa châm chọc nói: "Thế ông nói xem kiểu người nào mới hợp với cháu?"
Ông cụ Lục biết anh bỏ ngoài tai lời của ông, không trực tiếp trả lời vấn đề này: "A Kiêu, cháu đừng quên bởi vì nó mà cháu nằm viện hơn cả tháng trời."
"Người mà Lạc Hà muốn đối phó vẫn luôn là cháu, cô ấy chỉ bị liên lụy, dù gì thì cũng là do đứa con riêng của Lục Chung Nhạc, chuyện này có thế nào cũng không thể trách cô ấy được."
Mặc kệ ông cụ Lục nói thế nào thì Lục Tây Kiêu vẫn nhanh chóng đáp trả lại.
"Vậy chuyện của nó và Quách Tương Lăng thì sao? Một mình nó xoay người nhà họ Lục vòng vòng, cháu còn muốn ở bên nó, chẳng lẽ sau này cháu còn muốn cưới nó?"
Ông cụ Lục: "Cháu có biết người khác biết rồi sẽ nói thế nào không, nhà họ Lục không gánh nổi cái danh này đâu."
Lục Tây Kiêu nhếch khóe môi, thờ ơ nói: "Vậy ông đuổi thẳng cháu ra khỏi nhà họ Lục đi."
"Hỗn xược!"
Ông cụ Lục đặt mạnh tách trà lên trên bàn, nước trà nóng bỏng đổ ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Chu Vãn thấy ông cụ Lục nổi giận.
Một người đức cao vọng trọng uy nghiêm ngập trời như ông gặp phải chuyện như vậy, nổi giận cũng lẽ tự nhiên.
Sắc mặt Lục Tây Kiêu vẫn không thay đổi.
Ngón tay Chu Vãn ngày càng cuộn chặt.
Cuối cùng, Lục Tây Kiêu mở miệng, giọng nói mềm mỏng trở lại: "Ông nội."
Ông cụ Lục sững người.
Không biết đã bao lâu rồi ông không nghe Lục Tây Kiêu gọi một tiếng ông nội, trong trí nhớ của ông, chỉ có lúc anh còn rất nhỏ mới gọi ông như vậy, sau này thì học theo người khác gọi ông một tiếng "Ông cụ"
Lục Tây Kiêu nhìn ông, ánh mắt bình tĩnh, dũng cảm lại kiên định: "Chắc ông cũng biết cháu và Lục Chung Nhạc không giống nhau, cháu cũng không cần một người giống như mẹ cháu dìu dắt cháu mới có thể đi con đường đúng đắn.
Tất cả những điều cháu làm trong mấy năm nay đều có thể chứng minh."
"Cháu đã lớn rồi, có thể tự mình quyết định cuộc sống của bản thân, cháu cũng không hy vọng có thêm bất cứ một ai trải qua bi kịch như mẹ cháu lần nữa, từ trước đến nay cháu không quan tâm đến cái nhìn và đánh giá của người khác, ông không cần lấy những chuyện đó ra dọa cô ấy, ép cô ấy suy nghĩ cho cháu, cháu biết cháu muốn cái gì, cũng biết mình có thể làm gì."
Từ trước đến giờ, Lục Tây Kiêu chưa từng nói lời này với bất kỳ ai.
Nếu nói lúc trước anh còn ngây ngô dại dột thì hiện tại anh đã đi trên một con đường tiền đồ tươi sáng.
Trên đường vẫn có những chông gai và cạm bẫy, thi thoảng lại mịt mờ sương mù, nhưng anh chắc chắn đó là con đường anh muốn đi.
"Đây là chuyện giữa cháu và cô ấy, trước đây cháu ngây thơ không hiểu chuyện, lời nói không có giá trị, cũng không có cách nào khác, nhưng bây giờ lời nói của cháu được tính rồi, tha thứ hay không tha thứ cho cô ấy vẫn do cháu tự lựa chọn, không ai có quyền can thiệp."
"Những giao ước ngày trước của ông và cô ấy không tính nữa, ông bảo cô ấy sau này không được xuất hiện trước mặt cháu nữa, nhưng lại không hỏi ý kiến của cháu, chuyện này thật không công bằng với cháu."
"Ông nội, mắt nhìn người của ông từ trước đến nay vẫn rất tinh tường, nhưng hai người ở bên nhau không phải cứ hợp là được, Lục Chung Nhạc với mẹ cháu chính là ví dụ, nếu khi đó hai người bọn họ đồng ý ly hôn thì sau này sẽ không xảy ra nhiều chuyện bi kịch như vậy."
"Cháu không biết rốt cuộc Chu Vãn có phải người hợp với cháu hay không, nhưng cô ấy là người duy nhất cháu không buông bỏ được, là người khiến cháu cảm thấy thế giới này còn rất nhiều ý nghĩa, trừ cô ấy ra, là ai cháu cũng không cần."
Ông cụ Lục nhìn người đàn ông trước mặt, đấy là cháu trai của ông, trong thoáng chốc, ông cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, suýt chút nữa ông đã không nhận ra được A Kiêu.
Thằng bé thật sự đã trưởng thành, đến nỗi đã có thể tự mình gánh vác mọi chuyện.
Đúng là thằng bé không giống với Lục Chung Nhạc.
Nó là ngang tàng mà lớn lên, không có bệnh thiếu gia, thằng bé nói được làm được, có thể cầm cũng có thể buông.
Hôm nay nó đưa Chu Vãn về đây, không phải mong muốn ông chấp thuận mà chỉ là đến thông báo với ông, chính thức chấm dứt mọi chuyện ngày trước.
Lời cũng đã nói ra, nếu ông không đồng ý cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của Lục Tây Kiêu được, thậm chí còn đẩy thằng bé ra xa.
Ông cụ Lục nhìn Lục Tây Kiêu trầm mặc hồi lâu, lần nữa cất lời, giọng cũng đã khàn khàn, không còn dáng vẻ uy nghiêm khi nãy.
Vài giây phút ngắn ngủi kia, ông đột nhiên cảm thấy mình đã già thật rồi.
"Ngay cả từ lúc mới quen nó đã lợi dụng cháu, cháu cũng không để tâm sao?"
"Vâng." Lục Tây Kiêu ngồi rất thẳng, bát phong bất động, trầm giọng nói: "Chỉ cần ở cùng cô ấy, dù là té ngã hay đụng vào tường nam, cháu cũng vui vẻ."
———
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, nước mắt Chu Vãn vẫn không ngừng rơi.
Chu Vãn hiểu rõ dụng ý của Lục Tây Kiêu, cô đã quen trốn tránh, không dám đối mặt, thế là anh đưa cô đến đây, buộc cô đối mặt với quá khứ của chính mình.
Sau đó anh nhẹ ôm lấy cô gái đang bất lực vì thời niên thiếu ngày trước, nói với cô rằng không sao, em có thể như vậy, không cần tự ti hay hổ thẹn vì điều đó.
Anh yêu em, anh sẽ yêu tất cả của em.
Yêu em tỏa sáng rực rỡ, cũng yêu em nhơ nhớp bùn lầy.
———
Lục Tây Kiêu đưa khăn giấy cho Chu Vãn, nhưng không dỗ cô, nói cô đừng khóc.
Ở khía cạnh nào đó, bọn họ vẫn hòa hợp như ngày cũ, anh cho cô thời gian để nói lời tạm biệt với quá khứ của mình, bằng cách rơi nước mắt.
Lục Tây Kiêu lặng lẽ lái xe đến bên ngoài một khu nghĩa trang.
Là mộ của bà Chu Vãn.
Từ khi cô rời khỏi thành phố Bình Xuyên thì chưa từng trở về, cũng chưa từng đến thăm bà.
Không phải cô không nghĩ đến chuyện trở về, thứ nhất là bởi vì tiền vé máy bay vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thật sự quá đắt, thứ hai là bởi cô luôn trốn tránh, không dám quay về.
Cũng may là năm đó cô đã tiêu gần hết số tiền có được trong tay để tìm một nghĩa trang tốt, xung quanh sạch sẽ, lại còn có người dọn dẹp thường xuyên.
Nghĩa trang hiu quạnh, Chu Vãn nhìn di ảnh của bà trên bia mộ.
"Bà nội." Cô nhẹ giọng nói: "Cháu tới thăm bà, đúng là...!Đã lâu không gặp."
Cô nói đứt quãng, hàn huyên rất nhiều với bà nội.
Nói cho bà biết, cô đã tốt nghiệp, học đại học ở đâu, nhìn thấy phong cảnh rất đẹp, quen biết nhiều người vô cùng ưu tú, nói cho bà biết, lúc bà không có ở đây, Vãn Vãn của bà vẫn nỗ lực trưởng thành.
Lục Tây Kiêu vẫn cứ yên lặng đứng bên cạnh cô, đồng hành cùng cô.
Cuối cùng, Chu Vãn lau khô nước mắt trên mặt, khẽ nói: "Đi thôi."
"Ừm."
Bọn họ quay trở lại xe.
Lục Tây Kiêu mua vé máy bay quay về thành phố B.
Sau khi trưởng thành, cuộc sống vẫn luôn bận rộn, mệt mỏi không chịu nổi, người đến rồi kẻ đi, thay đổi một nhóm rồi lại một nhóm, có rất ít người ở lại lâu dài.
Không giống như thời niên thiếu, mỗi ngày đến trường là có thể nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, tràn đầy sức sống.
"Chu Vãn." Lục Tây Kiêu bỗng cất tiếng gọi.
Cô nghiêng đầu, giọng nói vẫn còn mang theo sự nghẹn ngào: "Dạ?"
"Em có nhớ không, anh đã hứa với em, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Chu Vãn sửng sốt, lục lại những ký ức từ sâu trong quá khứ.
Khi đó bà nội vừa mới mất, cô chìm trong tuyệt vọng và suy sụp, là Lục Tây Kiêu chạy đến nhà cô, ôm cô vào lòng, cô đau đớn gào khóc trong vòng tay anh, anh vỗ bả vai cô, mắt đỏ lên, một lần rồi lại một lần, không chê phiền nói: "Vãn Vãn, anh ở đây, vĩnh viễn cũng sẽ ở đây."
———
Xung quanh là dòng người đông đúc.
Nhưng thật may, cuối cùng bọn họ cũng không lạc đường.
———
Trở lại thành phố B, Lục Tây Kiêu lập tức ôm gối đầu và chăn đệm sang phòng dành cho khách.
Chu Vãn ngạc nhiên, hỏi: "Anh làm gì thế?"
"Chẳng phải đã nói sẽ theo đuổi em thêm lần nữa sao?" Lục Tây Kiêu cụp mắt xuống, cười: "Tuy từ trước đến nay anh chưa từng nghiêm túc theo đuổi ai, nhưng nếu đã theo đuổi thì không thể cứ tiếp tục ngủ cùng nhau như vậy được."
"..."
Chu Vãn thầm nói trong lòng, bọn họ cũng đã làm đến bước kia rồi, hình như cũng không cần thiết phải làm như vậy, hơn nữa, dù cô vẫn chưa chuẩn bị tâm thế sẵn sàng để ở bên Lục Tây Kiêu nhưng vẫn nghiêm túc để anh theo đuổi mình.
Cô có hơi hối hận, tại sao lần nào quay về cũng có thể biến quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên kỳ quái như vậy.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không dám nói ra, cảm thấy nếu nói ra thì sẽ giống như một kiểu mời gọi nào đó.
Nhưng Lục Tây Kiêu vẫn nhận ra được, thoáng liếc nhìn khuôn mặt của cô, vẻ mặt nhàn nhạt lười nhác: "Hơn nữa, ngủ cùng với người theo đuổi, đây không phải là cố ý để kiểm tra anh đâu nhỉ?"
"..."
Lục Tây Kiêu khom người đến gần cô, dáng vẻ ngả ngớn nhéo cằm của cô đung đưa qua lại: "Anh không qua được kiểm tra đó đâu, cũng không thể thành Liễu Hạ Huệ được, buổi tối nhớ khóa kỹ cửa."
"..."
Anh càng nói càng quá đáng.
Khuôn mặt Chu Vãn đỏ bừng, không dám nhìn anh.
Cô giả vờ bày ra dáng vẻ nghiêm túc, không quan tâm đến anh, bước qua mở máy tính lên.
Máy tính vẫn đang khởi động, cô bỗng nhớ đến hành động vừa rồi của Lục Tây Kiêu, nhịn không được cong khóe môi, khẽ cười trộm một cái.
Từ thành phố Bình Xuyên trở về, hai người chẳng những chẳng thể chấm dứt được, mối quan hệ tưởng chừng càng gỡ càng rối lại một lần nữa được thông suốt, để rồi có thể vô tư ở cạnh nhau.
Lục Tây Kiêu dọn dẹp phòng cho khách, tắm rửa xong bước ra thì thấy Chu Vãn còn đang ngồi trước máy tính.
"Đang làm gì đấy?" Anh rót hai cốc nước, một ly đưa đến bên tay Chu Vãn, ngồi xuống cạnh cô, nhìn về phía máy tính.
"Xem thông báo tuyển dụng." Chu Vãn nhẹ giọng nói: "Lúc trước sau khi từ chức ở Thịnh Hưng, em gửi rất nhiều sơ yếu lý lịch nhưng không được đáp lại, gần đây cũng không xem, hôm nay mới phát hiện có cả gần trăm tin phản hồi."
Dừng một chút, cô nhịn không được tự mình đa tình, nghiêng đầu nhìn vào mắt Lục Tây Kiêu, hỏi: "Là anh làm cái gì à?"
"Không."
Lục Tây Kiêu nở nụ cười: "Vốn dĩ sơ yếu lý lịch của em không lo không tìm được việc, Thịnh Hưng bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, còn xuất hiện vấn đề liên quan đến thuế, đoán chừng là không thể gượng dậy nổi đâu, bọn họ tự nhiên cũng chẳng cần bận tâm cái gì nữa, tất nhiên là muốn giành người rồi."
Chu Vãn gật gật đầu, tiếp tục xem những tin phản hồi đó.
"Nghĩ kỹ muốn chọn công ty nào chưa?" Lục Tây Kiêu hỏi.
"Lúc đại học em học phương hướng của truyền thông, bởi vì cảm thấy truyền thông mạng mới là hướng phát triển trong tương lai, cho nên từ lúc thực tập cho đến bây giờ vẫn luôn tập trung vào nó, nhưng làm rồi mới cảm thấy em không hợp, nó cũng không phải thứ em muốn làm."
Chu Vãn nói: "Vừa rồi em nhìn thấy một tòa soạn báo gửi thư mời cho em, lúc trước em không gửi sơ yếu lý lịch đến đó, là bọn họ chủ động liên hệ với em."
Lục Tây Kiêu nghiêm túc lắng nghe: "Em muốn đến tòa soạn báo?"
"...!Ừm." Chu Vãn có hơi do dự: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Có thể thử xem, xem em có thích hay không."
"Nhưng báo in truyền thống cũng dần lặn đi rồi, khả năng phát triển không bằng truyền thông mới." Chu Vãn dừng một chút: "Nếu em đến đó, anh có cảm thấy không thích không?"
Lục Tây Kiêu sửng sốt, sau đó tựa như nghe được một cái gì đó buồn cười, bèn hỏi: "Cái gì cơ?"
"Thì...!Anh giỏi như thế, sau này tìm nửa kia của mình thì ít nhất cũng có thể xứng với anh một chút, như vậy anh mới không quá thiệt thòi."
Lục Tây Kiêu phát hiện mạch não của Chu Vãn nhảy số nhanh đến kỳ lạ.
Thế mà còn có thể vì anh mà suy xét đến chuyện thiệt thòi.
Lục Tây Kiêu vẫn còn đang ngẫm nghĩ về mạch não của cô, Chu Vãn lại cho rằng anh đang suy nghĩ về vấn đề này, ngay lập tức cảm thấy có chút lo lắng.
Cô vội vàng bổ sung, nói: "Nhưng em sẽ cố gắng hết mình."
Lục Tây Kiêu: "..."
"Lúc đại học em cũng có học báo chí, nhưng vẫn chưa học xong cái căn bản, nếu thật sự đến tòa soạn báo thì em sẽ nghiêm túc làm việc, cố gắng thăng tiến, tận dụng mọi khả năng để khiến bản thân giỏi hơn."
Vẻ mặt cô nghiêm túc như thể đang trình bày báo cáo công tác ở tòa soạn vậy.
Lục Tây Kiêu vẫn chưa hiểu tại sao chuyện yêu đương lại dính dáng đến vấn đề này.
Chu Vãn ngưng lại, cụp mắt xuống, nói tiếp: "Bạn cùng phòng của em đã từng đến tòa soạn báo thực tập.
Năm đó, thành phố B có một đợt giá rét thấu xương, cây lương thực bị hư hại nghiêm trọng, trong một tuần ấy, cô ấy đã giúp những hộ nông dân kia cùng nhau ứng phó tình hình thiên tai, em cũng muốn giúp đỡ những người khác như vậy."
"Lục Tây Kiêu, em sẽ không tiếp tục như thế nữa."
Giọng nói của cô có chút thấp, hơi trầm, còn có chút thẹn thùng, cô cúi đầu, giống như một cô gái nhỏ đang xấu hổ thừa nhận sai lầm của bản thân.
"Em sẽ không nói dối anh nữa, cũng sẽ đốc thúc bản thân, trở nên tốt hơn, nhất định sẽ tốt hơn...!Lục Tây Kiêu, em sẽ không để anh thất vọng đâu."
Lục Tây Kiêu sững sờ.
Bất giác hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Vãn.
Anh nhịn không được cong khóe môi lên.
Cảm thấy Chu Vãn như vậy thật sự vừa vô tư lại vừa đáng yêu.
Anh nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Rõ ràng Chu Vãn nói nghiêm túc như vậy, tình cảm chân thành, thế mà lại đổi lấy Lục Tây Kiêu cười đến mức bả vai cũng run rẩy.
Chu Vãn nhìn về phía anh, vốn cảm thấy có phần bất mãn, nhưng nhìn anh cười đến nỗi ngã vào ghế tựa, cô lại ngơ ngẩn cả người.
Đã rất lâu rồi cô chưa được nhìn thấy dáng vẻ như bây giờ của Lục Tây Kiêu.
Chính xác mà nói, nhớ lại ký ức lúc trước, thật ra cũng chẳng thấy được gì nhiều.
Người đàn ông trong bộ âu phục và đôi giày da dường như đã trở lại thành chàng thiếu niên hào hoa ngày nào, đôi mắt dài hẹp đong đầy ý cười, mặt mày giãn ra, đường cong sắc bén trên khuôn mặt cũng ôn hòa hơn, cả người trở nên mềm mại.
"Vãn Vãn."
Anh cười nói, cà lơ phất phơ: "Anh nói, hiện giờ là ai đang theo đuổi ai đấy?"
"..."
"Thật ra em không cần phải thay đổi cũng được." Tâm trạng Lục Tây Kiêu vui vẻ, nói: "Dù sao thì anh ấy à, vốn dĩ là thích dáng vẻ hư hỏng của em."
"..."
Anh hơi nghiêng người kề sát vào, giọng nói đè thấp, ngữ điệu mập mờ, lộ vẻ lưu manh: "Ví dụ như, dáng vẻ hôm trước em ôm cổ quyến rũ anh, anh cũng rất thích."
"...".
Trụy Lạc