Truy Kích Hung Án
Quyển 4 - Chương 7: Cọng cỏ
75@-Phương Viên còn nhớ Bạch Tử Duyệt chẳng qua vì khi ấy sợ Bạch Tử Duyệt trở thành nạn nhân tiếp theo cho nên khá để ý, bây giờ vụ án qua lâu như vậy Bạch Tử Duyệt đột nhiên muốn cảm ơn, cá nhân Phương Viên thấy không cần thiết. Nhưng nghĩ lại tên Hướng Văn Ngạn, cô lại thấy dù Bạch Tử Duyệt không nói sẽ báo đáp gì, nhưng ít nhất biết nhớ tới điều tốt của người khác đã là không tệ.
Hai người lái xe từ trường cấp ba về Cục Công An, bắt đầu điều tra thông tin về Kha Tiểu Văn, may mà họ Kha không quá phổ biến ở thành phố A, hơn nữa có tuổi tác và giới tính giới hạn, muốn điều tra rất dễ. Lục soát thông tin hộ tịch một lúc, người bản địa họ Kha, tuổi giữa mười sáu đến hai mươi, giới tính nam có hai kết quả, trong đó người tên Kha Tiểu Văn đương nhiên là mục tiêu họ muốn tìm.
Từ thông tin cá nhân mà xem, năm nay Kha Tiểu Văn mười tám tuổi, là con trai duy nhất trong nhà, cùng hộ khẩu với ba tên Kha Hữu Lợi. Người ba tên Kha Hữu Lợi này năm nay bốn mươi bảy tuổi, khoảng mười tám năm trước ly dị với mẹ của Kha Tiểu Văn, sau đó mẹ của Kha Tiểu Văn tách hộ khẩu ra, chuyển đến thành phố khác, còn bản thân Kha Hữu Lợi sáu năm trước đã tái hôn. Hiện giờ vợ của ông ta tên Ngô Thư Cầm, bốn mươi lăm tuổi. Ngô Thư Cầm còn có một đứa con trai tên Ngô Học Hải, lớn hơn Kha Tiểu Văn một tuổi, năm nay mười chính.
Tuy không tính là gia đình đơn thân, nhưng thành phần gia đình Kha Tiểu Văn lại khá phức tạp. Phương Viên cuối cùng cũng hiểu được tại sao Kha Tiểu Văn là người địa phương, từ địa chỉ gia đình đăng ký trong hộ tịch mà xem, nơi ở cũng không xa trường học nhưng cậu bé vẫn chọn ở ký túc xá.
Đương nhiên, đây chỉ là góc nhìn của cô. Người ngoài cuộc thường có suy đoán chủ quan. Ba mẹ cô sau khi ly dị cũng từng người có gia đình riêng, sau khi có gia đình riêng bọn họ cũng có con cái của riêng họ, đừng nói là ở cùng một mái nhà, nếu ở chung Phương Viên cũng cảm thấy rất áp lực. Kha Tiểu Văn này, thời điểm ba cậu bé tái hôn, mẹ kế dẫn con riêng dọn vào nhà, cậu bé chỉ mới mười hai tuổi, có lẽ còn học tiểu học, không biết ở độ tuổi đó đã phải sống trong gia đình như vậy, Kha Tiểu Văn sẽ cố gắng thích thích nghi, hay ba mặc kệ, mẹ kế không thương, chịu đủ dày vò như cọng cỏ.
Ba của Kha Tiểu Văn - Kha Hữu Lợi là doanh nhân tự do, Phương Viên và Đới Húc không tìm được cách liên lạc với ông ta, chỉ có thể nghĩ cách điều tra nơi ông ta làm. Nếu có thể tìm được Kha Hữu Lợi, bọn họ sẽ cố gắng gặp trực tiếp ông ta. Nếu hết cách, bọn họ mới tới nhà họ. Dù sao Ngô Thư Cầm chỉ là mẹ kế, chuyện này vẫn nên nói chuyện với ba ruột trước. Nếu thật sự xác định người gặp nạn là Kha Tiểu Văn, bọn họ còn cần gọi mẹ ruột của Kha Tiểu Văn tới, trường hợp như vậy có cả Ngô Thư Cầm thì khá xấu hổ.
Trong quá trình tìm mọi cách liên lạc với Kha Hữu Lợi, Phương Viên không nhịn được mà thầm mắng chủ nhiệm của Kha Tiểu Văn, nếu cô giáo Đặng kia thật sự làm tốt công việc của một chủ nhiệm chứ không phải chỉ biết nhìn vào điểm thi, chị ta nên có cách liên lạc với ba của cậu bé, cô và Đới Húc không cần tốn sức như vậy.
Nhưng dù oán trách, công việc nên làm vẫn phải làm, rất nhanh bọn họ đã tra được cửa hàng của Kha Hữu Lợi. Ông ta là quản lý một nhãn hiệu sữa tắm khá nổi tiếng, ở thành phố A có hai cơ sở kinh doanh, may mà bọn họ đã tìm được cách liên lạc với Kha Hữu Lợi, vì vậy không cần lái xe đi tìm từng nơi, tiết kiệm chút thời gian.
Đới Húc gọi cho Kha Hữu Lợi, Kha Hữu Lợi nghe nói con trai mình có lẽ gặp nạn, mới đúng không tin, ông ta nói Kha Tiểu Văn rất ngoan ngoãn nghe lời, đi đường gặp chó hoang cũng đi vòng qua, nào có khả năng gặp phiền phức gì. Nhưng Đới Húc nói bọn họ đã tới trường tìm, Kha Tiểu Văn nghỉ học không phép, tối hôm trước sau khi nói với bạn cùng phòng mình phải về nhà thì không còn quay lại, Kha Hữu Lợi lúc này mới căng thẳng, nói sẽ lập tức lái xe tới xác định ảnh chụp.
Khoảng nửa tiếng sau, có người tới gõ cửa văn phòng đội hình sự, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi dò đầu vào, hỏi ai là Đới Húc. Phương Viên và Đới Húc vừa thấy ông ta, liền biết đó chính là ba của Kha Tiểu Văn, bởi vì gương mặt có rất nhiều nét tương tự, vừa nhìn là có thể liên tưởng đến quan hệ huyết thống giữa hai người.
Kha Hữu Lợi cao cỡ trung, dáng người khá giống Kha Tiểu Văn, khá gầy, da trắng.
"Chúng ta xem ảnh chụp trước đi." Đới Húc không định lãng phí quá nhiều thời giờ của ông ta, sau khi mời ông ta ngồi xuống liền đi thẳng vào chủ đề, "Tấm ảnh chụp tại hiện trường rạng sáng nay, ông phải có chuẩn bị tâm lý, hoặc là tôi có thể cho ông chút thời gian để bình tĩnh lại."
Kha Hữu Lợi hơi do dự rồi lắc đầu: "Không sao, cứ xem luôn đi."
Đới Húc thở dài, Kha Hữu Lợi có phản ứng này rõ ràng là vì vẫn chưa tin con trai mình thật sự xảy ra chuyện, chỉ tiếc nhìn từ chân dung trên hộ tịch cùng vẻ ngoài của Kha Hữu Lợi, tỷ lạ nạn nhân vụ án lần này là Kha Tiểu Văn lớn hơn 90%.
Anh gật đầu với Phương Viên, Phương Viên cầm ảnh chụp đưa cho Kha Hữu Lợi. Kha Hữu Lợi nhận lấy, nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Kha Hữu Lợi im lặng rất lâu, Đới Húc và Phương Viên cũng không vội thúc giục, dù sao gặp chuyện như vậy, dù với ai cũng đều là đả kích rất lớn. Kha Hữu Lợi không gục ngã tại chỗ, tính cách cũng coi như kiên cường. Hiện tại, cách tốt nhất là chờ ông ta bình tĩnh lại rồi nói tiếp.
Kha Hữu Lợi nhìn ảnh chụp hơn mười phút, cuối cùng run rẩy trả nó cho Đới Húc, hít một hơi thật sâu, hỏi anh: "Cậu nói đêm qua con trai tôi nói với bạn cùng phòng nó muốn về nhà một chuyến?"
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy. Thông tin chúng tôi nhận được là thế."
"Vậy sao..." Kha Hữu Lợi đứng dậy, "Có thể cho tôi ra ngoài gọi điện không?"
"Xin cứ tự nhiên." Đới Húc duỗi tay.
Kha Hữu Lợi lấy điện thoại ra khỏi túi quần, ra ngoài, ngay cả cửa văn phòng cũng quên đóng lại. Đới Húc và Phương Viên đương nhiên sẽ không đi đóng cửa, phản ứng của Kha Hữu Lợi có hơi ngoài dự đoán của họ, không ai ngờ sau khi bình tĩnh lại, ông ta sẽ hỏi một vấn đề như vậy, sau đó lại đưa ra yêu cầu ra ngoài gọi một cú điện thoại. Cú điện thoại này rốt cuộc gọi cho ai, có phải mẹ ruột của Kha Tiểu Văn không thì không biết được. Cửa mở rộng, vừa lúc giúp họ biết được.
Rất nhanh, tiếng của Kha Hữu Lợi ngoài hành lang đã vang lên, ông ta không cố tình hạ giọng, cho dù không nghe được tiếng của đối phương, nhưng từ nội dung vẫn có thể nghe ra được đối phương hẳn là vợ của ông ta - Ngô Thư Cầm.
"Alo, anh hỏi em, đêm qua Tiểu Văn có về nhà không?"
"Không cần hỏi lại sao anh biết, anh chỉ hỏi em tối qua con trai có về nhà không!"
"Vậy sao em lại gạt anh? Tại sao không nói anh biết?"
"Được rồi, em không cần giải thích, mau tới Cục Công An cho anh! Ngay lập tức! Con trai gặp tai nạn rồi! Em còn tâm trạng cãi nhau với tôi xem ai đúng ai sai hả? Anh bảo em lập tức đến đây. Nếu không đến, ngày mai chúng ta cứ gặp nhau ở Cục Dân Chính! Đúng, tôi điên rồi đấy!"
Sau câu rống giận cuối cùng, hành lang lặng im trở lại. Năm phút sau, Kha Hữu Lợi quay lại, so với dáng vẻ thất thần vừa rồi, ông ta lúc này có vẻ khá nóng giận, nhưng đối mặt với Phương Viên và Đới Húc, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Tôi vừa gọi điện bảo vợ tôi nhanh chóng tới đây, chuyện thằng bé tối qua về nhà tôi thật sự không biết. Tối qua tôi có cuộc xã giao, hơn 22h mới về, lúc tôi về, con trai không có ở nhà, nó thường ngày cũng ở ký túc xá, vợ tôi không nói tôi nghe. Tôi... Tôi không biết tối qua con trai về nhà, tôi đúng là không xứng làm ba!" Hai mắt Kha Hữu Lợi đã hơi hồng hồng, lúc nói chuyện gần như nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết do giận Ngô Thư Cầm giấu giếm mình hay cảm thấy áy náy với con trẻ.
Đới Húc gật đầu, sau đó hỏi: "Ông muốn trực tiếp đi xem thi thể hay chờ thông báo với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn rồi cùng đi? Chúng tôi cần người nhà ký vào giấy đồng ý, tính chất vụ án Kha Tiểu Văn bị ngụy tạo thành vụ tự sát rất nghiêm trọng."
"Đồng ý giải phẫu gì đó sao? Được, tôi đồng ý, chỉ cần tra rõ ai là kẻ hại con trai tôi, bảo tôi phối hợp thế nào cũng được. Tình hình của mẹ thằng bé chắc cô cậu đã điều tra, cô ấy... Tôi sẽ nói với cô ấy, nhưng hiện giờ tôi không biết mở lời thế nào, tôi sợ cô ấy không chịu nổi, dù sao đây là đứa con duy nhất của chúng tôi..." Nói tới đây, Kha Hữu Lợi đã không thể khống chế cảm xúc của mình, ông vùi mặt vào lòng bàn tay, nức nở, "Lúc ly hôn tôi nói mình có điều kiện, có thể cho thằng bé cuộc sống tốt hơn, do vậy kiên quyết đòi quyền nuôi thằng bé, kết quả... Tôi sai, tôi đáng chết, tôi chỉ lo làm ăn kiếm tiền, tôi thấy con trai ngoan ngoãn, bản thân không cần quan tâm quá nhiều, bây giờ con trai gặp nạn, làm sao tôi nói chuyện với gia đình, giải thích với mẹ thằng bé đây? Ngày xưa là tôi kiên quyết đòi nuôi thằng bé!"
Ông ta càng nói càng đau lòng, nước mắt đã không kìm được.
Đới Húc và Phương Viên không biết tại sao Kha Hữu Lợi lại ly dị với vợ trước, về vấn đề giám hộ con trẻ bọn họ thương lượng thế nào, bởi vậy dù hiện tại Kha Hữu Lợi khóc, bọn họ cũng không tiện xen vào an ủi. Nếu ông ta đã gọi Ngô Thư Cầm tới, vậy bọn họ chỉ có thể nhân lúc bà ta chưa đến cho Kha Hữu Lợi chút thời gian, cho ông ta trút hết nỗi lòng.
"Tối qua Kha Tiểu Văn có về nhà, sau đó lại đi đúng không? Vợ ông có nói mấy giờ thằng bé đi không?" Chờ Kha Hữu Lợi ngừng khóc, Phương Viên thử thăm dò.
Nhắc tới chuyện này, Kha Hữu Lợi lại tức giận: "Không có, cô ta nói thằng bé về nhà sau tiết tự học tối, lúc đó cô ta đang nói chuyện điện thoại với bạn, nghe cửa phòng mở thì nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Văn về phòng cũng mặc kệ, Tiểu Văn đi lúc nào càng không biết, sáng nay ngủ dậy không thấy Tiểu Văn, cô ta còn tưởng thằng bé đi từ sớm. Nếu anh chị không hỏi tôi chuyện tối qua thằng bé có về nhà không, tôi cũng không biết con trai mình về nhà. A... Tôi phải nói chuyện này với mẹ của Tiểu Văn thế nào đây, cô ấy mắc bệnh tim, bảo tôi mới lời thế nào..."
Trả lời xong vấn đề của Phương Viên, Kha Hữu Lợi lại cúi đầu, rối rắm chuyện thông báo với vợ trước.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Thư Cầm tới, đi cùng còn có một chàng trai cơ bắp hai mươi mấy tuổi.
Ngô Thư Cầm có ngoại hình bình thường, dáng người trung bình, da hơi ngăm, phong cách ăn mặc lòe loẹt. Chàng trai mặc đồ thể dục đi sau trông khá giống Ngô Thư Cầm, vẻ ngoài không thể nói là tuấn tú, thái độ hình như đang thiếu kiên nhẫn.
"Kha Hữu Lợi, em tới rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ cho em nghe xem!" Ngô Thư Cầm vào văn phòng, vừa thấy Kha Hữu Lợi liền chất vấn.
Truy Kích Hung Án
Hai người lái xe từ trường cấp ba về Cục Công An, bắt đầu điều tra thông tin về Kha Tiểu Văn, may mà họ Kha không quá phổ biến ở thành phố A, hơn nữa có tuổi tác và giới tính giới hạn, muốn điều tra rất dễ. Lục soát thông tin hộ tịch một lúc, người bản địa họ Kha, tuổi giữa mười sáu đến hai mươi, giới tính nam có hai kết quả, trong đó người tên Kha Tiểu Văn đương nhiên là mục tiêu họ muốn tìm.
Từ thông tin cá nhân mà xem, năm nay Kha Tiểu Văn mười tám tuổi, là con trai duy nhất trong nhà, cùng hộ khẩu với ba tên Kha Hữu Lợi. Người ba tên Kha Hữu Lợi này năm nay bốn mươi bảy tuổi, khoảng mười tám năm trước ly dị với mẹ của Kha Tiểu Văn, sau đó mẹ của Kha Tiểu Văn tách hộ khẩu ra, chuyển đến thành phố khác, còn bản thân Kha Hữu Lợi sáu năm trước đã tái hôn. Hiện giờ vợ của ông ta tên Ngô Thư Cầm, bốn mươi lăm tuổi. Ngô Thư Cầm còn có một đứa con trai tên Ngô Học Hải, lớn hơn Kha Tiểu Văn một tuổi, năm nay mười chính.
Tuy không tính là gia đình đơn thân, nhưng thành phần gia đình Kha Tiểu Văn lại khá phức tạp. Phương Viên cuối cùng cũng hiểu được tại sao Kha Tiểu Văn là người địa phương, từ địa chỉ gia đình đăng ký trong hộ tịch mà xem, nơi ở cũng không xa trường học nhưng cậu bé vẫn chọn ở ký túc xá.
Đương nhiên, đây chỉ là góc nhìn của cô. Người ngoài cuộc thường có suy đoán chủ quan. Ba mẹ cô sau khi ly dị cũng từng người có gia đình riêng, sau khi có gia đình riêng bọn họ cũng có con cái của riêng họ, đừng nói là ở cùng một mái nhà, nếu ở chung Phương Viên cũng cảm thấy rất áp lực. Kha Tiểu Văn này, thời điểm ba cậu bé tái hôn, mẹ kế dẫn con riêng dọn vào nhà, cậu bé chỉ mới mười hai tuổi, có lẽ còn học tiểu học, không biết ở độ tuổi đó đã phải sống trong gia đình như vậy, Kha Tiểu Văn sẽ cố gắng thích thích nghi, hay ba mặc kệ, mẹ kế không thương, chịu đủ dày vò như cọng cỏ.
Ba của Kha Tiểu Văn - Kha Hữu Lợi là doanh nhân tự do, Phương Viên và Đới Húc không tìm được cách liên lạc với ông ta, chỉ có thể nghĩ cách điều tra nơi ông ta làm. Nếu có thể tìm được Kha Hữu Lợi, bọn họ sẽ cố gắng gặp trực tiếp ông ta. Nếu hết cách, bọn họ mới tới nhà họ. Dù sao Ngô Thư Cầm chỉ là mẹ kế, chuyện này vẫn nên nói chuyện với ba ruột trước. Nếu thật sự xác định người gặp nạn là Kha Tiểu Văn, bọn họ còn cần gọi mẹ ruột của Kha Tiểu Văn tới, trường hợp như vậy có cả Ngô Thư Cầm thì khá xấu hổ.
Trong quá trình tìm mọi cách liên lạc với Kha Hữu Lợi, Phương Viên không nhịn được mà thầm mắng chủ nhiệm của Kha Tiểu Văn, nếu cô giáo Đặng kia thật sự làm tốt công việc của một chủ nhiệm chứ không phải chỉ biết nhìn vào điểm thi, chị ta nên có cách liên lạc với ba của cậu bé, cô và Đới Húc không cần tốn sức như vậy.
Nhưng dù oán trách, công việc nên làm vẫn phải làm, rất nhanh bọn họ đã tra được cửa hàng của Kha Hữu Lợi. Ông ta là quản lý một nhãn hiệu sữa tắm khá nổi tiếng, ở thành phố A có hai cơ sở kinh doanh, may mà bọn họ đã tìm được cách liên lạc với Kha Hữu Lợi, vì vậy không cần lái xe đi tìm từng nơi, tiết kiệm chút thời gian.
Đới Húc gọi cho Kha Hữu Lợi, Kha Hữu Lợi nghe nói con trai mình có lẽ gặp nạn, mới đúng không tin, ông ta nói Kha Tiểu Văn rất ngoan ngoãn nghe lời, đi đường gặp chó hoang cũng đi vòng qua, nào có khả năng gặp phiền phức gì. Nhưng Đới Húc nói bọn họ đã tới trường tìm, Kha Tiểu Văn nghỉ học không phép, tối hôm trước sau khi nói với bạn cùng phòng mình phải về nhà thì không còn quay lại, Kha Hữu Lợi lúc này mới căng thẳng, nói sẽ lập tức lái xe tới xác định ảnh chụp.
Khoảng nửa tiếng sau, có người tới gõ cửa văn phòng đội hình sự, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi dò đầu vào, hỏi ai là Đới Húc. Phương Viên và Đới Húc vừa thấy ông ta, liền biết đó chính là ba của Kha Tiểu Văn, bởi vì gương mặt có rất nhiều nét tương tự, vừa nhìn là có thể liên tưởng đến quan hệ huyết thống giữa hai người.
Kha Hữu Lợi cao cỡ trung, dáng người khá giống Kha Tiểu Văn, khá gầy, da trắng.
"Chúng ta xem ảnh chụp trước đi." Đới Húc không định lãng phí quá nhiều thời giờ của ông ta, sau khi mời ông ta ngồi xuống liền đi thẳng vào chủ đề, "Tấm ảnh chụp tại hiện trường rạng sáng nay, ông phải có chuẩn bị tâm lý, hoặc là tôi có thể cho ông chút thời gian để bình tĩnh lại."
Kha Hữu Lợi hơi do dự rồi lắc đầu: "Không sao, cứ xem luôn đi."
Đới Húc thở dài, Kha Hữu Lợi có phản ứng này rõ ràng là vì vẫn chưa tin con trai mình thật sự xảy ra chuyện, chỉ tiếc nhìn từ chân dung trên hộ tịch cùng vẻ ngoài của Kha Hữu Lợi, tỷ lạ nạn nhân vụ án lần này là Kha Tiểu Văn lớn hơn 90%.
Anh gật đầu với Phương Viên, Phương Viên cầm ảnh chụp đưa cho Kha Hữu Lợi. Kha Hữu Lợi nhận lấy, nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Kha Hữu Lợi im lặng rất lâu, Đới Húc và Phương Viên cũng không vội thúc giục, dù sao gặp chuyện như vậy, dù với ai cũng đều là đả kích rất lớn. Kha Hữu Lợi không gục ngã tại chỗ, tính cách cũng coi như kiên cường. Hiện tại, cách tốt nhất là chờ ông ta bình tĩnh lại rồi nói tiếp.
Kha Hữu Lợi nhìn ảnh chụp hơn mười phút, cuối cùng run rẩy trả nó cho Đới Húc, hít một hơi thật sâu, hỏi anh: "Cậu nói đêm qua con trai tôi nói với bạn cùng phòng nó muốn về nhà một chuyến?"
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy. Thông tin chúng tôi nhận được là thế."
"Vậy sao..." Kha Hữu Lợi đứng dậy, "Có thể cho tôi ra ngoài gọi điện không?"
"Xin cứ tự nhiên." Đới Húc duỗi tay.
Kha Hữu Lợi lấy điện thoại ra khỏi túi quần, ra ngoài, ngay cả cửa văn phòng cũng quên đóng lại. Đới Húc và Phương Viên đương nhiên sẽ không đi đóng cửa, phản ứng của Kha Hữu Lợi có hơi ngoài dự đoán của họ, không ai ngờ sau khi bình tĩnh lại, ông ta sẽ hỏi một vấn đề như vậy, sau đó lại đưa ra yêu cầu ra ngoài gọi một cú điện thoại. Cú điện thoại này rốt cuộc gọi cho ai, có phải mẹ ruột của Kha Tiểu Văn không thì không biết được. Cửa mở rộng, vừa lúc giúp họ biết được.
Rất nhanh, tiếng của Kha Hữu Lợi ngoài hành lang đã vang lên, ông ta không cố tình hạ giọng, cho dù không nghe được tiếng của đối phương, nhưng từ nội dung vẫn có thể nghe ra được đối phương hẳn là vợ của ông ta - Ngô Thư Cầm.
"Alo, anh hỏi em, đêm qua Tiểu Văn có về nhà không?"
"Không cần hỏi lại sao anh biết, anh chỉ hỏi em tối qua con trai có về nhà không!"
"Vậy sao em lại gạt anh? Tại sao không nói anh biết?"
"Được rồi, em không cần giải thích, mau tới Cục Công An cho anh! Ngay lập tức! Con trai gặp tai nạn rồi! Em còn tâm trạng cãi nhau với tôi xem ai đúng ai sai hả? Anh bảo em lập tức đến đây. Nếu không đến, ngày mai chúng ta cứ gặp nhau ở Cục Dân Chính! Đúng, tôi điên rồi đấy!"
Sau câu rống giận cuối cùng, hành lang lặng im trở lại. Năm phút sau, Kha Hữu Lợi quay lại, so với dáng vẻ thất thần vừa rồi, ông ta lúc này có vẻ khá nóng giận, nhưng đối mặt với Phương Viên và Đới Húc, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Tôi vừa gọi điện bảo vợ tôi nhanh chóng tới đây, chuyện thằng bé tối qua về nhà tôi thật sự không biết. Tối qua tôi có cuộc xã giao, hơn 22h mới về, lúc tôi về, con trai không có ở nhà, nó thường ngày cũng ở ký túc xá, vợ tôi không nói tôi nghe. Tôi... Tôi không biết tối qua con trai về nhà, tôi đúng là không xứng làm ba!" Hai mắt Kha Hữu Lợi đã hơi hồng hồng, lúc nói chuyện gần như nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết do giận Ngô Thư Cầm giấu giếm mình hay cảm thấy áy náy với con trẻ.
Đới Húc gật đầu, sau đó hỏi: "Ông muốn trực tiếp đi xem thi thể hay chờ thông báo với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn rồi cùng đi? Chúng tôi cần người nhà ký vào giấy đồng ý, tính chất vụ án Kha Tiểu Văn bị ngụy tạo thành vụ tự sát rất nghiêm trọng."
"Đồng ý giải phẫu gì đó sao? Được, tôi đồng ý, chỉ cần tra rõ ai là kẻ hại con trai tôi, bảo tôi phối hợp thế nào cũng được. Tình hình của mẹ thằng bé chắc cô cậu đã điều tra, cô ấy... Tôi sẽ nói với cô ấy, nhưng hiện giờ tôi không biết mở lời thế nào, tôi sợ cô ấy không chịu nổi, dù sao đây là đứa con duy nhất của chúng tôi..." Nói tới đây, Kha Hữu Lợi đã không thể khống chế cảm xúc của mình, ông vùi mặt vào lòng bàn tay, nức nở, "Lúc ly hôn tôi nói mình có điều kiện, có thể cho thằng bé cuộc sống tốt hơn, do vậy kiên quyết đòi quyền nuôi thằng bé, kết quả... Tôi sai, tôi đáng chết, tôi chỉ lo làm ăn kiếm tiền, tôi thấy con trai ngoan ngoãn, bản thân không cần quan tâm quá nhiều, bây giờ con trai gặp nạn, làm sao tôi nói chuyện với gia đình, giải thích với mẹ thằng bé đây? Ngày xưa là tôi kiên quyết đòi nuôi thằng bé!"
Ông ta càng nói càng đau lòng, nước mắt đã không kìm được.
Đới Húc và Phương Viên không biết tại sao Kha Hữu Lợi lại ly dị với vợ trước, về vấn đề giám hộ con trẻ bọn họ thương lượng thế nào, bởi vậy dù hiện tại Kha Hữu Lợi khóc, bọn họ cũng không tiện xen vào an ủi. Nếu ông ta đã gọi Ngô Thư Cầm tới, vậy bọn họ chỉ có thể nhân lúc bà ta chưa đến cho Kha Hữu Lợi chút thời gian, cho ông ta trút hết nỗi lòng.
"Tối qua Kha Tiểu Văn có về nhà, sau đó lại đi đúng không? Vợ ông có nói mấy giờ thằng bé đi không?" Chờ Kha Hữu Lợi ngừng khóc, Phương Viên thử thăm dò.
Nhắc tới chuyện này, Kha Hữu Lợi lại tức giận: "Không có, cô ta nói thằng bé về nhà sau tiết tự học tối, lúc đó cô ta đang nói chuyện điện thoại với bạn, nghe cửa phòng mở thì nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Văn về phòng cũng mặc kệ, Tiểu Văn đi lúc nào càng không biết, sáng nay ngủ dậy không thấy Tiểu Văn, cô ta còn tưởng thằng bé đi từ sớm. Nếu anh chị không hỏi tôi chuyện tối qua thằng bé có về nhà không, tôi cũng không biết con trai mình về nhà. A... Tôi phải nói chuyện này với mẹ của Tiểu Văn thế nào đây, cô ấy mắc bệnh tim, bảo tôi mới lời thế nào..."
Trả lời xong vấn đề của Phương Viên, Kha Hữu Lợi lại cúi đầu, rối rắm chuyện thông báo với vợ trước.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Thư Cầm tới, đi cùng còn có một chàng trai cơ bắp hai mươi mấy tuổi.
Ngô Thư Cầm có ngoại hình bình thường, dáng người trung bình, da hơi ngăm, phong cách ăn mặc lòe loẹt. Chàng trai mặc đồ thể dục đi sau trông khá giống Ngô Thư Cầm, vẻ ngoài không thể nói là tuấn tú, thái độ hình như đang thiếu kiên nhẫn.
"Kha Hữu Lợi, em tới rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ cho em nghe xem!" Ngô Thư Cầm vào văn phòng, vừa thấy Kha Hữu Lợi liền chất vấn.
Truy Kích Hung Án
Đánh giá:
Truyện Truy Kích Hung Án
Story
Quyển 4 - Chương 7: Cọng cỏ
10.0/10 từ 40 lượt.