Truy Kích Hung Án
Quyển 3 - Chương 56: Điện thoại
51@-"Mọi việc đều khó đoán được." Đới Húc tỏ vẻ mình có thể hiểu cố ấy, sau đó lại hỏi, "Có điều hỏi thật, sao gia đình bạn trai cô không đồng ý cho hai người ở bên nhau? Cô nói tình cảm giữa hai người rất tốt, cậu ta ưu tú, thích cô, còn cô cũng rất xinh đẹp, trai tài gái sắc, cả hai không phải rất xứng đôi sao! Tôi còn tưởng biết con trai tìm được bạn gái xinh đẹp, phụ huynh trong nhà sẽ rất vui, sao ba mẹ Loan Thượng Chí lại khác mọi người chứ?"
Có lẽ ai cũng không ngại được khen ngợi khích lệ, Vương Nghiên Nhã khẽ cười, cười xong, lại thở dài: "Tôi cũng hi vọng được như anh nói, không cần người ta cảm thấy mình đẹp, chỉ cần biết tấm lòng của mình là được. Nếu gia đình của Loan Thượng Chí là nhà bình thường, có lẽ sẽ cảm thấy vui, nhưng tôi không may mắn như vậy, điều kiện gia đình Loan Chí Thượng rất tốt, ba mẹ mở công ty, muốn tiền có tiền, muốn người có người, cho nên ánh mắt của họ rất cao, người thường như tôi không thể lọt vào mắt họ. Có lẽ bọn họ cảm thấy cần tìm một cô gái gia cảnh tương xứng với con trai họ."
"Nghe cách cô nói chuyện, thời gian hai người yêu nhau chắc không ngắn đúng không? Hai người là bạn học đại học à?" Đới Húc tiếp tục bắt chuyện với Vương Nghiên Nhã.
"Nếu tôi là bạn học của anh ấy, có lẽ ba mẹ anh ấy đã không làm khó chúng tôi như vậy. Trường Loan Thượng Chí học là trường trọng điểm, ba mẹ anh ấy không thích tôi còn vì một nguyên nhân quan trọng khác, đó là chê bằng cấp tôi không tốt. Tôi tốt nghiệp trường nghệ thuật tư nhân ở địa phương, vô tình quen được Loan Thượng Chí. Hôm đó bạn anh ấy tổ chức sinh nhật, trong nhóm bạn tham dự có một người bạn của tôi, cô ấy cảm thấy mình không thân với ai trong hội, sợ xấu hổ nên kéo tôi đi cùng. Không ngờ cứ như thế, tôi và Loan Thượng Chí biết nhau, sau đó yêu nhau."
"Vậy hai người cũng coi như hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi (1)." Đới Húc gật đầu, "Cô xác định lần này Loan Thượng Chí về không kể với cô về ai hay chuyện gì khác thường sao? Hoặc là cô có cảm thấy cậu ta miễn cưỡng vui cười không? Sau khi về nước cậu ta có xảy ra mâu thuẫn với ai không?"
(1) Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên với nhau thì dù cách xa nghìn dặm cũng có thể gặp nhau
"Mâu thuẫn thì không có, lần này anh ấy về nước là để tìm tôi, cho nên trong lúc ở bên nhau, anh ấy không đi gặp ai cả, liên hệ cũng không. À đúng rồi, trong khoảng thời gian đó có một ngày tôi phải tăng ca, anh ấy đi ăn với bạn bè ở đây, tối đó tôi tan làm anh ấy còn tới đón tôi, tâm trạng rất vui, không nhìn ra có chỗ nào không thoải mái cả. Anh ấy còn nói với tôi sau này khi kết hôn, muốn để anh em bạn bè của mình làm phù rể, chắn rượu cho anh ấy."
"Vậy cô có cách liên lạc với ba mẹ Loan Thượng Chí không?" Phương Viên hỏi.
Vương Nghiên Nhã gật đầu, tìm di động trong túi xách. Vừa lấy di động ra, chuông di động vang lên, có người gọi tới. Vương Nghiên Nhã nhìn dãy số, có hơi chần chờ, sau đó giả vờ như không có gì cười hỏi Phương Viên: "Khi nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"
"Nói đến cách liên lạc với ba mẹ Loan Thượng Chí, hay là cô nhận điện thoại trước đi, dù sao chúng tôi cũng không vội, đừng ảnh hưởng tới việc của cô." Phương Viên duỗi tay chỉ chỉ di động đặt trên bàn, chuông di động vẫn không ngừng vang, dường như đối phương rất sốt ruột.
Vương Nghiên Nhã gật đầu, vội đứng dậy định ra ngoài nghe điện thoại, vì hành động tương đối hấp tấp, không cẩn thận đụng vào bàn nhỏ. Cái bàn đong đưa, khiến nước chanh trước mặt Phương Viên và Đới Húc đổ ra ngoài một chút. Vương Nghiên Nhã hoàn toàn không chú ý, vội vàng vừa nghe điện thoại vừa rời đi, để lại hiện trường hỗn loạn.
Đới Húc lấy khăn giấy trong túi ra, nước chanh đã đổ lên chân cô, anh không tiện giúp đỡ, nên chỉ đành đưa khăn giấy cho cô, để cô tự giải quyết, anh cũng lâu nước chanh bắn lên đùi mình, thuận tiện lau khô cái bàn ướt đẫm. Hai người không ai nói gì, bởi vì đều không hẹn mà cùng dựng lỗ lắng nghe Vương Nghiên Nhã ở ngoài nghe điện thoại.
Diện tích quán cà phê không lớn, vừa rồi trong lúc họ nói chuyện, người phụ nữ ngoại quốc đọc báo trong góc cũng đã rời đi, vì thế nơi này rất an tĩnh. Vương Nghiên Nhã ra ngoài nghe điện thoại, tuy không thể nghe được rõ, nhưng loáng thoáng vẫn nghe được nội dung. Người gọi cho Vương Nghiên Nhã hẳn là đàn ông, thái độ Vương Nghiên Nhã nói chuyện với đối phương rất đắn đo cẩn thận, thỉnh thoảng khẽ cười, thỉnh thoảng hờn dỗi, lại có vài phần khách sáo như xa như gần, cách nói chuyện này không giống với đồng nghiệp, lãnh đạo hay khách hàng, cũng không giống nói chuyện với người thân.
Vương Nghiên Nhã gọi đối phương là "anh Lý", có vẻ không phải quá xa lạ, từ nội dung cuộc nói chuyện, người gọi điện tới đang nỗ lực mời Vương Nghiên Nhã ra ngoài chơi, mà Vương Nghiên Nhã là uyển chuyển từ chối.
Nước chanh trên đùi Phương Viên đã lau khô, nhưng ở đó vẫn còn cảm giác dính dính khiến người ta không hề dễ chịu. Cô nhìn nửa ly nước chanh còn lại trên bàn, bỗng nhớ lại phục vụ là người quen của Vương Nghiên Nhã khi nãy bưng đồ uống tới, trong hai mắt căn bản không che giấu được ái mộ, một hai đòi mời nước. Vương Nghiên Nhã ngoài miệng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn nhận lòng tốt của đối phương, cách xử lý chứng tỏ chuyện này không phải lần đầu. Xinh đẹp như Vương Nghiên Nhã, được đối xử như vậy không phải chuyện lạ. Như vậy xem ra, đến cuối cùng cô ấy sẽ không thật sự từ chối người gọi điện thoại tới.
Nhưng đổi góc độ mà nói, nếu người gọi cho Vương Nghiên Nhã chỉ là bạn bè bình thường, cô ấy sẽ có thái độ như vừa rồi sao? Ngay cả đụng vào bàn, nước đổ ra ngoài cũng không dừng lại, vội vã chạy đi nghe điện thoại, cho dù hiện tại có hai cảnh sát đang hỏi thăm chuyện bạn trai cô ấy quen nhiều năm có khả năng gặp chuyện?
Phương Viên nhìn Đới Húc, Đới Húc cũng nhìn Phương Viên, hai người không nói gì, lặng lẽ uống nước. Vương Nghiên Nhã nghe máy xong liền trở về, nhìn mấy tờ giấy khăn ướt ở một góc, lúc nãy mới nhớ khi nãy bản thân vì đứng dậy quá vội, thiếu chút làm đổ đồ. Cô vội cười nói: "Có phải khi nãy tôi không chú ý làm đổ nước chanh của anh chị không? Có làm bẩn đồ không? Hay là tôi trả phí giặt đồ cho anh chị nhé! Thật ngại quá, con người tôi có cái tật không cẩn thận, đụng đâu hư đó."
Đới Húc cười xua tay: "Không cần đâu, chuyện này không nghiêm trọng đến mức bồi thường tiền giặt đồ. Chúng ta nói lại chuyện liên lạc với người nhà Loan Thượng Chí đi."
"À à, được, anh chị chờ một lát, tôi cho anh chị xem." Vương Nghiên Nhã vội vàng tìm kiếm trong danh bạ, "Anh chị ghi lại nhé, tôi chỉ có số của mẹ Loan Chí Thượng, hơn nữa đã lâu không liên lạc, không biết có thể gọi được không."
Đới Húc gật đầu, lấy sổ tay và bút ra, Vương Nghiên Nhã đọc, anh ghi. Trong lúc Vương Nghiên Nhã đọc, Phương Viên thoáng nhìn qua màn hình di động, phát hiện cô ấy lưu tên dãy số này là "Mụ la sát".
Vì thế, chờ Đới Húc ghi lại số của mẹ Loan Thượng Chí xong, Phương Viên hỏi: "Cô nói ba mẹ Loan Chí Thượng phản đối hai người ở bên nhau đúng không? Vậy thì sao cô có số di động của mẹ anh ta?"
Vương Nghiên Nhã cười khổ, giải thích: "Thật ra là thế này, ba mẹ bạn trai tôi không đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, nhưng bạn trai tôi rất yêu tôi, không nghe ba mẹ mình khuyên. Mẹ anh ấy biết được thì rất nổi giận, liền trộm di động của anh ấy tìm được số của tôi, gọi cho tôi, cho nên tôi mới có số điện thoại của mẹ anh ấy."
"Cô đúng là cẩn thận, còn nhớ lưu lại." Đới Húc cười khen ngợi.
Vương Nghiên Nhã thở dài: "Hết cách rồi, dù sao tôi cũng phải biết dãy số này là của ai, lỡ sau này bà ấy lại gọi tới, tôi cũng có thể lựa chọn không nghe."
"Vậy mẹ của Loan Thượng Chí gọi cho cô nói gì?" Phương Viên hỏi, sợ Vương Nghiên Nhã thấy khó mà từ chối, liền bổ sung một câu, "Cô nói đại khái là được."
"Thật ra ban đầu vẫn bình thường, hỏi tôi đang làm gì, tốt nghiệp trường nào, tôi cũng không được Loan Thượng Chí dặn trước, cho nên trả lời đúng sự thật. Kết quả tôi vừa nói xong, mẹ Loan Thượng Chí liền không vui, nói tôi chậm trễ con trai bà ấy, còn chê bằng cấp của tôi, chê điều kiện gia định tôi không tốt, công việc cũng tệ, bà ấy bảo tôi nên tự biết lượng sức mình, đừng khuyến khích Loan Thượng Chí đối nghịch với gia đình, bọn họ tuyệt đối sẽ không để người như tôi gả vào nhà họ, trừ khi họ chết. Bà ấy lớn tuổi hơn tôi, là người lớn, tôi không thể trực tiếp chống đối bà ấy, cho nên im lặng nghe, nhưng bà ấy càng nói càng nặng lời, lôi cả gia đình tôi vào đây, tôi không chấp nhận nổi, lập tức dập máy. Bà ấy có gọi tới tôi cũng không nhận. Nhưng con người tôi trí nhớ không tốt lắm, sợ qua hôm sau sẽ quên mất số điện thoại này, lại không cẩn thận nghe máy, vì thế mới lưu lại. Cũng chính vì chuyện này, tôi mới nhờ anh chị lúc liên lạc với bọn họ, xin đừng nhắc tới tôi, tôi rất sợ ba mẹ của bạn trai mình!"
Truy Kích Hung Án
Có lẽ ai cũng không ngại được khen ngợi khích lệ, Vương Nghiên Nhã khẽ cười, cười xong, lại thở dài: "Tôi cũng hi vọng được như anh nói, không cần người ta cảm thấy mình đẹp, chỉ cần biết tấm lòng của mình là được. Nếu gia đình của Loan Thượng Chí là nhà bình thường, có lẽ sẽ cảm thấy vui, nhưng tôi không may mắn như vậy, điều kiện gia đình Loan Chí Thượng rất tốt, ba mẹ mở công ty, muốn tiền có tiền, muốn người có người, cho nên ánh mắt của họ rất cao, người thường như tôi không thể lọt vào mắt họ. Có lẽ bọn họ cảm thấy cần tìm một cô gái gia cảnh tương xứng với con trai họ."
"Nghe cách cô nói chuyện, thời gian hai người yêu nhau chắc không ngắn đúng không? Hai người là bạn học đại học à?" Đới Húc tiếp tục bắt chuyện với Vương Nghiên Nhã.
"Nếu tôi là bạn học của anh ấy, có lẽ ba mẹ anh ấy đã không làm khó chúng tôi như vậy. Trường Loan Thượng Chí học là trường trọng điểm, ba mẹ anh ấy không thích tôi còn vì một nguyên nhân quan trọng khác, đó là chê bằng cấp tôi không tốt. Tôi tốt nghiệp trường nghệ thuật tư nhân ở địa phương, vô tình quen được Loan Thượng Chí. Hôm đó bạn anh ấy tổ chức sinh nhật, trong nhóm bạn tham dự có một người bạn của tôi, cô ấy cảm thấy mình không thân với ai trong hội, sợ xấu hổ nên kéo tôi đi cùng. Không ngờ cứ như thế, tôi và Loan Thượng Chí biết nhau, sau đó yêu nhau."
"Vậy hai người cũng coi như hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi (1)." Đới Húc gật đầu, "Cô xác định lần này Loan Thượng Chí về không kể với cô về ai hay chuyện gì khác thường sao? Hoặc là cô có cảm thấy cậu ta miễn cưỡng vui cười không? Sau khi về nước cậu ta có xảy ra mâu thuẫn với ai không?"
(1) Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên với nhau thì dù cách xa nghìn dặm cũng có thể gặp nhau
"Mâu thuẫn thì không có, lần này anh ấy về nước là để tìm tôi, cho nên trong lúc ở bên nhau, anh ấy không đi gặp ai cả, liên hệ cũng không. À đúng rồi, trong khoảng thời gian đó có một ngày tôi phải tăng ca, anh ấy đi ăn với bạn bè ở đây, tối đó tôi tan làm anh ấy còn tới đón tôi, tâm trạng rất vui, không nhìn ra có chỗ nào không thoải mái cả. Anh ấy còn nói với tôi sau này khi kết hôn, muốn để anh em bạn bè của mình làm phù rể, chắn rượu cho anh ấy."
"Vậy cô có cách liên lạc với ba mẹ Loan Thượng Chí không?" Phương Viên hỏi.
Vương Nghiên Nhã gật đầu, tìm di động trong túi xách. Vừa lấy di động ra, chuông di động vang lên, có người gọi tới. Vương Nghiên Nhã nhìn dãy số, có hơi chần chờ, sau đó giả vờ như không có gì cười hỏi Phương Viên: "Khi nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"
"Nói đến cách liên lạc với ba mẹ Loan Thượng Chí, hay là cô nhận điện thoại trước đi, dù sao chúng tôi cũng không vội, đừng ảnh hưởng tới việc của cô." Phương Viên duỗi tay chỉ chỉ di động đặt trên bàn, chuông di động vẫn không ngừng vang, dường như đối phương rất sốt ruột.
Vương Nghiên Nhã gật đầu, vội đứng dậy định ra ngoài nghe điện thoại, vì hành động tương đối hấp tấp, không cẩn thận đụng vào bàn nhỏ. Cái bàn đong đưa, khiến nước chanh trước mặt Phương Viên và Đới Húc đổ ra ngoài một chút. Vương Nghiên Nhã hoàn toàn không chú ý, vội vàng vừa nghe điện thoại vừa rời đi, để lại hiện trường hỗn loạn.
Đới Húc lấy khăn giấy trong túi ra, nước chanh đã đổ lên chân cô, anh không tiện giúp đỡ, nên chỉ đành đưa khăn giấy cho cô, để cô tự giải quyết, anh cũng lâu nước chanh bắn lên đùi mình, thuận tiện lau khô cái bàn ướt đẫm. Hai người không ai nói gì, bởi vì đều không hẹn mà cùng dựng lỗ lắng nghe Vương Nghiên Nhã ở ngoài nghe điện thoại.
Diện tích quán cà phê không lớn, vừa rồi trong lúc họ nói chuyện, người phụ nữ ngoại quốc đọc báo trong góc cũng đã rời đi, vì thế nơi này rất an tĩnh. Vương Nghiên Nhã ra ngoài nghe điện thoại, tuy không thể nghe được rõ, nhưng loáng thoáng vẫn nghe được nội dung. Người gọi cho Vương Nghiên Nhã hẳn là đàn ông, thái độ Vương Nghiên Nhã nói chuyện với đối phương rất đắn đo cẩn thận, thỉnh thoảng khẽ cười, thỉnh thoảng hờn dỗi, lại có vài phần khách sáo như xa như gần, cách nói chuyện này không giống với đồng nghiệp, lãnh đạo hay khách hàng, cũng không giống nói chuyện với người thân.
Vương Nghiên Nhã gọi đối phương là "anh Lý", có vẻ không phải quá xa lạ, từ nội dung cuộc nói chuyện, người gọi điện tới đang nỗ lực mời Vương Nghiên Nhã ra ngoài chơi, mà Vương Nghiên Nhã là uyển chuyển từ chối.
Nước chanh trên đùi Phương Viên đã lau khô, nhưng ở đó vẫn còn cảm giác dính dính khiến người ta không hề dễ chịu. Cô nhìn nửa ly nước chanh còn lại trên bàn, bỗng nhớ lại phục vụ là người quen của Vương Nghiên Nhã khi nãy bưng đồ uống tới, trong hai mắt căn bản không che giấu được ái mộ, một hai đòi mời nước. Vương Nghiên Nhã ngoài miệng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn nhận lòng tốt của đối phương, cách xử lý chứng tỏ chuyện này không phải lần đầu. Xinh đẹp như Vương Nghiên Nhã, được đối xử như vậy không phải chuyện lạ. Như vậy xem ra, đến cuối cùng cô ấy sẽ không thật sự từ chối người gọi điện thoại tới.
Nhưng đổi góc độ mà nói, nếu người gọi cho Vương Nghiên Nhã chỉ là bạn bè bình thường, cô ấy sẽ có thái độ như vừa rồi sao? Ngay cả đụng vào bàn, nước đổ ra ngoài cũng không dừng lại, vội vã chạy đi nghe điện thoại, cho dù hiện tại có hai cảnh sát đang hỏi thăm chuyện bạn trai cô ấy quen nhiều năm có khả năng gặp chuyện?
Phương Viên nhìn Đới Húc, Đới Húc cũng nhìn Phương Viên, hai người không nói gì, lặng lẽ uống nước. Vương Nghiên Nhã nghe máy xong liền trở về, nhìn mấy tờ giấy khăn ướt ở một góc, lúc nãy mới nhớ khi nãy bản thân vì đứng dậy quá vội, thiếu chút làm đổ đồ. Cô vội cười nói: "Có phải khi nãy tôi không chú ý làm đổ nước chanh của anh chị không? Có làm bẩn đồ không? Hay là tôi trả phí giặt đồ cho anh chị nhé! Thật ngại quá, con người tôi có cái tật không cẩn thận, đụng đâu hư đó."
Đới Húc cười xua tay: "Không cần đâu, chuyện này không nghiêm trọng đến mức bồi thường tiền giặt đồ. Chúng ta nói lại chuyện liên lạc với người nhà Loan Thượng Chí đi."
"À à, được, anh chị chờ một lát, tôi cho anh chị xem." Vương Nghiên Nhã vội vàng tìm kiếm trong danh bạ, "Anh chị ghi lại nhé, tôi chỉ có số của mẹ Loan Chí Thượng, hơn nữa đã lâu không liên lạc, không biết có thể gọi được không."
Đới Húc gật đầu, lấy sổ tay và bút ra, Vương Nghiên Nhã đọc, anh ghi. Trong lúc Vương Nghiên Nhã đọc, Phương Viên thoáng nhìn qua màn hình di động, phát hiện cô ấy lưu tên dãy số này là "Mụ la sát".
Vì thế, chờ Đới Húc ghi lại số của mẹ Loan Thượng Chí xong, Phương Viên hỏi: "Cô nói ba mẹ Loan Chí Thượng phản đối hai người ở bên nhau đúng không? Vậy thì sao cô có số di động của mẹ anh ta?"
Vương Nghiên Nhã cười khổ, giải thích: "Thật ra là thế này, ba mẹ bạn trai tôi không đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, nhưng bạn trai tôi rất yêu tôi, không nghe ba mẹ mình khuyên. Mẹ anh ấy biết được thì rất nổi giận, liền trộm di động của anh ấy tìm được số của tôi, gọi cho tôi, cho nên tôi mới có số điện thoại của mẹ anh ấy."
"Cô đúng là cẩn thận, còn nhớ lưu lại." Đới Húc cười khen ngợi.
Vương Nghiên Nhã thở dài: "Hết cách rồi, dù sao tôi cũng phải biết dãy số này là của ai, lỡ sau này bà ấy lại gọi tới, tôi cũng có thể lựa chọn không nghe."
"Vậy mẹ của Loan Thượng Chí gọi cho cô nói gì?" Phương Viên hỏi, sợ Vương Nghiên Nhã thấy khó mà từ chối, liền bổ sung một câu, "Cô nói đại khái là được."
"Thật ra ban đầu vẫn bình thường, hỏi tôi đang làm gì, tốt nghiệp trường nào, tôi cũng không được Loan Thượng Chí dặn trước, cho nên trả lời đúng sự thật. Kết quả tôi vừa nói xong, mẹ Loan Thượng Chí liền không vui, nói tôi chậm trễ con trai bà ấy, còn chê bằng cấp của tôi, chê điều kiện gia định tôi không tốt, công việc cũng tệ, bà ấy bảo tôi nên tự biết lượng sức mình, đừng khuyến khích Loan Thượng Chí đối nghịch với gia đình, bọn họ tuyệt đối sẽ không để người như tôi gả vào nhà họ, trừ khi họ chết. Bà ấy lớn tuổi hơn tôi, là người lớn, tôi không thể trực tiếp chống đối bà ấy, cho nên im lặng nghe, nhưng bà ấy càng nói càng nặng lời, lôi cả gia đình tôi vào đây, tôi không chấp nhận nổi, lập tức dập máy. Bà ấy có gọi tới tôi cũng không nhận. Nhưng con người tôi trí nhớ không tốt lắm, sợ qua hôm sau sẽ quên mất số điện thoại này, lại không cẩn thận nghe máy, vì thế mới lưu lại. Cũng chính vì chuyện này, tôi mới nhờ anh chị lúc liên lạc với bọn họ, xin đừng nhắc tới tôi, tôi rất sợ ba mẹ của bạn trai mình!"
Truy Kích Hung Án
Đánh giá:
Truyện Truy Kích Hung Án
Story
Quyển 3 - Chương 56: Điện thoại
10.0/10 từ 40 lượt.