Truy Kích Hung Án
Quyển 3 - Chương 37: Tóc
41@-Không chỉ vậy, trong mớ đồ Đới Húc tỉ mỉ móc ra còn có dây giày thể thao dơ bẩn, phần lớn đã bị thiêu hủy, chỉ còn sót lại một góc.
Thời điểm Phương Viên nhìn mấy thứ dưới đất, Đới Húc đã dời lực chú ý sang chậu nước hôi thối bên trên, anh lại dùng cây gậy vừa rồi vói vào trong nồi, nhẹ nhàng khuấy hai cái, lấy ra, không có gì cả, sau đó anh lặp lại mấy lần, cuối cùng trên cây gậy ướt dầm dề cũng dính ít tóc. Đới Húc cẩn thận lấy tóc dính trên gậy ra, bỏ vào túi vật chứng, đặt cây gậy bên cạnh, lấy di động, gọi điện thông báo cho những người khác tới đây khám nghiệm hiện trường.
"Vừa rồi anh cố ý tìm tóc sao?" Phương Viên hỏi, đồng thời cũng cẩn thận bỏ mảnh quần áo chưa bị thiêu sạch hoàn toàn Đới Húc vừa móc ra vào túi vật chứng.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, thật ra tóc của chúng ta rất yếu ớt, con người còn sống khỏe mạnh, tóc vẫn sẽ rụng, cho nên vừa rồi nhìn nồi nước, tôi liền nghĩ, bề ngoài có dầu trơn, có lẽ thật sự đã nấu qua thứ gì đó, nếu cái nồi to này thật sự dùng để nấu đầu người, vậy trong quá trình nấu, thứ duy nhất có thể sót lại mà hung thủ không dễ phát hiện chính là tóc, chỉ cần tìm được tóc, việc cái nồi này từng dùng để nấu đầu người trên cơ bản đã nắm chắc. Tôi dùng gậy chỉ có thể tìm được mấy sợi, có lẽ lát nữa chờ bọn họ tới rút cạn nước, còn có thể tìm ra không ít."
Có lẽ nghe tiếng Đới Húc gọi điện, cán bộ ủy ban thôn từ cửa sau dò đầu vào, căng thẳng hỏi: "Không phải thật sự đã có chuyện gì chứ?"
Đới Húc gật đầu, chuyện tới nước này không cần phải gạt anh ta: "Đúng thế, chúng tôi nghi ngờ đây là hiện trường đầu tiên của vụ án chúng tôi đang điều tra. Cho nên lát nữa sẽ có người tới đây khám nghiệm hiện trường. Có thể nhờ anh mau chóng thống kê người trong thôn, chủ yếu là nam thanh niên khoảng hai mươi ba mươi tuổi không?"
Cán bộ ủy ban thôn thấy thế, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Anh ta không dám chậm trễ, vội gật đầu, chạy một mạch ra ngoài, có lẽ là đi tìm người. Có điều mới mấy giây, anh ta lại thở hổn hển vòng về, hỏi Đới Húc: "Bên kia sườn núi còn một thôn, người đi lại hai bên rất nhiều, phần lớn là bà con. Có cần tôi gọi điện qua bên đó nhờ thôn bên kia cũng hỏi thăm không."
"Vậy cũng được." Đới Húc đồng ý đề nghị này.
Cán bộ ủy ban thôn thấy ý kiến của mình hữu dụng, lập tức xoay người chạy đi làm.
Trong khi chờ những người khác tới, Đới Húc và Phương Viên thuận tiện xem xét cả căn nhà, chỗ ở của bà lão không tính phòng bếp, tổng cộng có ba gian, bởi vì bà lão mất đã lâu, nơi này vẫn luôn bỏ hoang, có lẽ khi bà lão mất, thời điểm con cái về lo hậu sự cũng đã xử lý đồ cá nhân của bà ấy, cho nên trong tủ trong phòng ngủ chỉ còn mấy bộ quần áo cũ kỹ đầy tro bụi, còn mấy thứ linh tinh như bình hoa, đồng hồ báo thức đã hư, còn giường gỗ, chăn bông dơ bẩn. Đới Húc đi qua dùng cây gậy kia moi lên, một con chuột trốn trong chăn giật mình, kêu "Chít" một tiếng liền chạy đi, khiến Phương Viên không hề chuẩn bị tâm lý bị dọa sợ. Đới Húc lại moi lên, phát hiện có một ổ chuột ngay dưới tấm chăn.
Phương Viên sợ chuột, thấy thế cả người lập tức nổi da gà, theo bản năng lui về sau hai bước, lại sợ bị Đới Húc nhìn ra, dù sao với một cảnh sát không sợ tử thi thế mà sợ chuột, việc này không khỏi quá mất mặt, nhưng nỗi sợ này đã hình thành từ nhỏ không dễ khắc phục, chỉ đứng nhìn từ xa, Phương Viên đã cảm thấy cả người không thoải mái, không được tự nhiên.
Cô nhanh chóng tìm lý do rời khỏi nơi này, muốn tới cửa trước kiểm tra tình hình, Đới Húc gật đầu đồng ý. Anh nhìn ra được Phương Viên sợ chuột, cho nên vừa nhấc chăn bông lên liền che lại, miễn cho Phương Viên khó chịu. Căn phòng này gần cửa trước, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng, mà bản thân anh cũng chỉ xem xét căn phòng này lướt qua một lần, không phát hiện dấu hiệu khả nghi gì. Từ tình hình ba căn phòng mà xem, khả năng hung thủ từng ở đây là rất thấp, nếu đây là hiện trường đầu tiên, như vậy hung thủ nhất định đã dùng cách nào đó đưa người bị hại tới, sau khi phanh thây, ngay trong đêm chôn thi thể ở nghĩa trang, sau khi trở về đã nhóm lửa nấu đầu người, rời đi trước hừng đông, cho nên mới không bị ai phát hiện.
Đới Húc còn đang suy nghĩ hàm ý phía sau những chi tiết này, Phương Viên đã từ cửa chính quay về.
"Nhóm Thang Lực đã tới, em bảo họ đi từ cửa sau." Cô nói với Phương Viên, "Cửa trước bị khóa trái bên trong nên em không động vào, lát nữa chờ chụp ảnh, lấy dấu vân tay rồi tính."
"Cửa bị khóa trái bên trong?" Đới Húc nhướng mày, "Em làm rất đúng. Vụ án nếu đã phát triển đến bước này thì không còn đơn giản, một người chết không rõ danh tính, đầu có khả năng bị nấu chín trong căn bếp ngôi nhà này, cơ thể bị chôn trong nghĩa trang trong thôn, nhưng cố tình hộp sọ lại mất công mang về thành phố, còn cố ý giấu trong khu đầu lâu của lễ hội hóa trang, hung thủ xử lý rườm rà như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Vì sao hung thủ lại biết trong thôn này có một ngôi nhà bỏ hoang? Đây là ngẫu nhiên, hay là một phần trong kế hoạch?"
"Hơn nữa theo chúng ta biết, đừng nói thôn này, ngay cả huyện này Quản Vĩnh Phúc và Trương Dĩnh đều không có liên quan." Phương Viên tiếp lời, sau đó cô bỗng nhớ tới một chi tiết, "Nguyên quán của Tưởng Nguyên Trung hình như ở huyện này! Lúc trước không phải chúng ta đã điều tra tư liệu cá nhân của hắn sao, ba mẹ hắn ly hôn, nên được ba mẹ Trương Dĩnh nhận nuôi, bởi vậy hộ khẩu mới chuyển tới nhà Trương Dĩnh, đây có phải điểm liên quan không?"
"Vấn đề này tạm thời đừng sốt ruột suy đoán, có nghi vấn như vậy, chờ trở về xác nhận sẽ biết, có lẽ Thang Lực đã dẫn người tới, đi, chúng ta qua giúp đỡ, manh mối có thể tìm được chắc chắn không chỉ có mấy miếng vải chưa bị thiêu sạch và tóc thôi đâu." Đới Húc nghe ngoài cửa sau có động tĩnh, liền cùng Phương Viên quay lại phòng bếp.
Đường Hoằng Nghiệp còn hỗ trợ công tác ở nghĩa trang, bên này là Thang Lực cùng đồng nghiệp kỹ thuật tới. Đới Húc nói sơ tình hình về chủ nhà cũ cùng những manh mối anh và Phương Viên phát hiện được, sau đó mọi người phân chia công việc, tiến hành khám nghiệm cả ngôi nhà.
Bởi vì đây là một ngôi nhà riêng biệt, không giống ở chung cư, cách bài trí có phần quanh cơ hơn một chút, còn có vài lối đi nhỏ. Nhóm kỹ thuật cẩn thận thu thập dấu chân và vân tay, phát hiện có hai dấu giày tương đối rõ ràng, từ phương diện lớn nhỏ mà phán đoán, hẳn là của hai thanh niên. Thời điểm phát hiện manh mối này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ hung thủ không chỉ có một người, mà là một nhóm gây án sao?
Trước khi tiến hành phân tích dấu chân, bọn họ tạm thời gác vấn đề này sang một bên, hai dấu chân tuy rằng đều là kích cỡ của nam, nhưng trong đó có một dấu dựa vào hình dạng và hoa văn, hẳn là giày da kiểu nam, mà dấu chân còn lại rất giống của giày thể thao, suy xét đến dây giày Đới Húc tìm được trong lò, không thể hoàn toàn bài trừ khả năng trong đó có dấu giày của người chết, nạn nhân sau khi tới đây mới bị giết hại.
Nếu là vậy, ngoại trừ dây giày chưa bị thiêu sạch hoàn toàn, vậy giày thể thao đi đâu? Giày thể thao đa phần đều làm từ sợi tổng hợp, không dễ đốt cháy. Có lẽ sau khi ném vào lò đốt cháy, phát hiện không thể thiêu hủy, hung thủ đã lấy ra, lựa chọn cách xử lý khác.
Truy Kích Hung Án
Thời điểm Phương Viên nhìn mấy thứ dưới đất, Đới Húc đã dời lực chú ý sang chậu nước hôi thối bên trên, anh lại dùng cây gậy vừa rồi vói vào trong nồi, nhẹ nhàng khuấy hai cái, lấy ra, không có gì cả, sau đó anh lặp lại mấy lần, cuối cùng trên cây gậy ướt dầm dề cũng dính ít tóc. Đới Húc cẩn thận lấy tóc dính trên gậy ra, bỏ vào túi vật chứng, đặt cây gậy bên cạnh, lấy di động, gọi điện thông báo cho những người khác tới đây khám nghiệm hiện trường.
"Vừa rồi anh cố ý tìm tóc sao?" Phương Viên hỏi, đồng thời cũng cẩn thận bỏ mảnh quần áo chưa bị thiêu sạch hoàn toàn Đới Húc vừa móc ra vào túi vật chứng.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, thật ra tóc của chúng ta rất yếu ớt, con người còn sống khỏe mạnh, tóc vẫn sẽ rụng, cho nên vừa rồi nhìn nồi nước, tôi liền nghĩ, bề ngoài có dầu trơn, có lẽ thật sự đã nấu qua thứ gì đó, nếu cái nồi to này thật sự dùng để nấu đầu người, vậy trong quá trình nấu, thứ duy nhất có thể sót lại mà hung thủ không dễ phát hiện chính là tóc, chỉ cần tìm được tóc, việc cái nồi này từng dùng để nấu đầu người trên cơ bản đã nắm chắc. Tôi dùng gậy chỉ có thể tìm được mấy sợi, có lẽ lát nữa chờ bọn họ tới rút cạn nước, còn có thể tìm ra không ít."
Có lẽ nghe tiếng Đới Húc gọi điện, cán bộ ủy ban thôn từ cửa sau dò đầu vào, căng thẳng hỏi: "Không phải thật sự đã có chuyện gì chứ?"
Đới Húc gật đầu, chuyện tới nước này không cần phải gạt anh ta: "Đúng thế, chúng tôi nghi ngờ đây là hiện trường đầu tiên của vụ án chúng tôi đang điều tra. Cho nên lát nữa sẽ có người tới đây khám nghiệm hiện trường. Có thể nhờ anh mau chóng thống kê người trong thôn, chủ yếu là nam thanh niên khoảng hai mươi ba mươi tuổi không?"
Cán bộ ủy ban thôn thấy thế, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Anh ta không dám chậm trễ, vội gật đầu, chạy một mạch ra ngoài, có lẽ là đi tìm người. Có điều mới mấy giây, anh ta lại thở hổn hển vòng về, hỏi Đới Húc: "Bên kia sườn núi còn một thôn, người đi lại hai bên rất nhiều, phần lớn là bà con. Có cần tôi gọi điện qua bên đó nhờ thôn bên kia cũng hỏi thăm không."
"Vậy cũng được." Đới Húc đồng ý đề nghị này.
Cán bộ ủy ban thôn thấy ý kiến của mình hữu dụng, lập tức xoay người chạy đi làm.
Trong khi chờ những người khác tới, Đới Húc và Phương Viên thuận tiện xem xét cả căn nhà, chỗ ở của bà lão không tính phòng bếp, tổng cộng có ba gian, bởi vì bà lão mất đã lâu, nơi này vẫn luôn bỏ hoang, có lẽ khi bà lão mất, thời điểm con cái về lo hậu sự cũng đã xử lý đồ cá nhân của bà ấy, cho nên trong tủ trong phòng ngủ chỉ còn mấy bộ quần áo cũ kỹ đầy tro bụi, còn mấy thứ linh tinh như bình hoa, đồng hồ báo thức đã hư, còn giường gỗ, chăn bông dơ bẩn. Đới Húc đi qua dùng cây gậy kia moi lên, một con chuột trốn trong chăn giật mình, kêu "Chít" một tiếng liền chạy đi, khiến Phương Viên không hề chuẩn bị tâm lý bị dọa sợ. Đới Húc lại moi lên, phát hiện có một ổ chuột ngay dưới tấm chăn.
Phương Viên sợ chuột, thấy thế cả người lập tức nổi da gà, theo bản năng lui về sau hai bước, lại sợ bị Đới Húc nhìn ra, dù sao với một cảnh sát không sợ tử thi thế mà sợ chuột, việc này không khỏi quá mất mặt, nhưng nỗi sợ này đã hình thành từ nhỏ không dễ khắc phục, chỉ đứng nhìn từ xa, Phương Viên đã cảm thấy cả người không thoải mái, không được tự nhiên.
Cô nhanh chóng tìm lý do rời khỏi nơi này, muốn tới cửa trước kiểm tra tình hình, Đới Húc gật đầu đồng ý. Anh nhìn ra được Phương Viên sợ chuột, cho nên vừa nhấc chăn bông lên liền che lại, miễn cho Phương Viên khó chịu. Căn phòng này gần cửa trước, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng, mà bản thân anh cũng chỉ xem xét căn phòng này lướt qua một lần, không phát hiện dấu hiệu khả nghi gì. Từ tình hình ba căn phòng mà xem, khả năng hung thủ từng ở đây là rất thấp, nếu đây là hiện trường đầu tiên, như vậy hung thủ nhất định đã dùng cách nào đó đưa người bị hại tới, sau khi phanh thây, ngay trong đêm chôn thi thể ở nghĩa trang, sau khi trở về đã nhóm lửa nấu đầu người, rời đi trước hừng đông, cho nên mới không bị ai phát hiện.
Đới Húc còn đang suy nghĩ hàm ý phía sau những chi tiết này, Phương Viên đã từ cửa chính quay về.
"Nhóm Thang Lực đã tới, em bảo họ đi từ cửa sau." Cô nói với Phương Viên, "Cửa trước bị khóa trái bên trong nên em không động vào, lát nữa chờ chụp ảnh, lấy dấu vân tay rồi tính."
"Cửa bị khóa trái bên trong?" Đới Húc nhướng mày, "Em làm rất đúng. Vụ án nếu đã phát triển đến bước này thì không còn đơn giản, một người chết không rõ danh tính, đầu có khả năng bị nấu chín trong căn bếp ngôi nhà này, cơ thể bị chôn trong nghĩa trang trong thôn, nhưng cố tình hộp sọ lại mất công mang về thành phố, còn cố ý giấu trong khu đầu lâu của lễ hội hóa trang, hung thủ xử lý rườm rà như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Vì sao hung thủ lại biết trong thôn này có một ngôi nhà bỏ hoang? Đây là ngẫu nhiên, hay là một phần trong kế hoạch?"
"Hơn nữa theo chúng ta biết, đừng nói thôn này, ngay cả huyện này Quản Vĩnh Phúc và Trương Dĩnh đều không có liên quan." Phương Viên tiếp lời, sau đó cô bỗng nhớ tới một chi tiết, "Nguyên quán của Tưởng Nguyên Trung hình như ở huyện này! Lúc trước không phải chúng ta đã điều tra tư liệu cá nhân của hắn sao, ba mẹ hắn ly hôn, nên được ba mẹ Trương Dĩnh nhận nuôi, bởi vậy hộ khẩu mới chuyển tới nhà Trương Dĩnh, đây có phải điểm liên quan không?"
"Vấn đề này tạm thời đừng sốt ruột suy đoán, có nghi vấn như vậy, chờ trở về xác nhận sẽ biết, có lẽ Thang Lực đã dẫn người tới, đi, chúng ta qua giúp đỡ, manh mối có thể tìm được chắc chắn không chỉ có mấy miếng vải chưa bị thiêu sạch và tóc thôi đâu." Đới Húc nghe ngoài cửa sau có động tĩnh, liền cùng Phương Viên quay lại phòng bếp.
Đường Hoằng Nghiệp còn hỗ trợ công tác ở nghĩa trang, bên này là Thang Lực cùng đồng nghiệp kỹ thuật tới. Đới Húc nói sơ tình hình về chủ nhà cũ cùng những manh mối anh và Phương Viên phát hiện được, sau đó mọi người phân chia công việc, tiến hành khám nghiệm cả ngôi nhà.
Bởi vì đây là một ngôi nhà riêng biệt, không giống ở chung cư, cách bài trí có phần quanh cơ hơn một chút, còn có vài lối đi nhỏ. Nhóm kỹ thuật cẩn thận thu thập dấu chân và vân tay, phát hiện có hai dấu giày tương đối rõ ràng, từ phương diện lớn nhỏ mà phán đoán, hẳn là của hai thanh niên. Thời điểm phát hiện manh mối này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ hung thủ không chỉ có một người, mà là một nhóm gây án sao?
Trước khi tiến hành phân tích dấu chân, bọn họ tạm thời gác vấn đề này sang một bên, hai dấu chân tuy rằng đều là kích cỡ của nam, nhưng trong đó có một dấu dựa vào hình dạng và hoa văn, hẳn là giày da kiểu nam, mà dấu chân còn lại rất giống của giày thể thao, suy xét đến dây giày Đới Húc tìm được trong lò, không thể hoàn toàn bài trừ khả năng trong đó có dấu giày của người chết, nạn nhân sau khi tới đây mới bị giết hại.
Nếu là vậy, ngoại trừ dây giày chưa bị thiêu sạch hoàn toàn, vậy giày thể thao đi đâu? Giày thể thao đa phần đều làm từ sợi tổng hợp, không dễ đốt cháy. Có lẽ sau khi ném vào lò đốt cháy, phát hiện không thể thiêu hủy, hung thủ đã lấy ra, lựa chọn cách xử lý khác.
Truy Kích Hung Án
Đánh giá:
Truyện Truy Kích Hung Án
Story
Quyển 3 - Chương 37: Tóc
10.0/10 từ 40 lượt.