Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 3: Công viên trò chơi đáng sợ

49@-Phương Viên không rõ "chuyện xấu" Đới Húc ám chỉ là gì, có điều suy nghĩ một chút, nơi tổ chức Carnival kia nhất định rất nhiều người, rất ồn ào, tám phần là vì người vây xem nên mới tạo thành cảnh hỗn loạn.

Bọn họ tới bãi đất trống tổ chức Carnival ở ngoại ô, cuối tuần, còn là buổi chiều, bãi đỗ xe đã chật ních, ở cổng ra vào dòng người chen chúc xô đẩy, nhân viên công tác mở cổng lớn cho cảnh sát vào, nhưng xe của Đới Húc còn chưa kịp lái tới, một đám du khách như ong vỡ tổ xông ra, cóc lẽ vốn đang đứng chờ xếp hàng ra ngoài nhưng lại cảm thấy quá lâu, hiện tại thấy cổng mở lớn, dòng người liền chạy ra, xe của Đới Húc đổ ở bên ngoài, chạy cũng chạy không được, đành chờ, đợi đến khi bớt người hơn, xe mới nhích từng bước. Qua hồi lâu, xe cuối cùng cũng qua được cổng Carnival, nhân viên công viên cố gắng hỗ trợ mở được, có vài du khách rất phối hợp, dừng ở ven đường chờ xe qua, nhưng cũng có rất nhiều người không quan tâm, không chịu né tránh. Chờ tới chỗ báo án đã tốn hơn mười phút, Đới Húc hơi hối hận, sớm biết thế, bọn họ còn không bằng đỗ xe ngoài cổng Carnival, đi bộ vào.

Nơi phát hiện thi thể là "nhà ma" trong Carnival, vị trí xem như nằm ở một góc, diện tích khá lớn, chỉ có một tầng, trên tường treo rất nhiều thứ dọa người. Sự việc đột nhiên xảy ra, nhạc còn chưa kịp tắt, sau một đoạn nhạc trầm thấp bỗng nhiên có tiếng "quỷ" thê lương kia lên, thiếu chút dọa Phương Viên không hề phòng bị giật mình. Ánh sáng trong nhà ma đương nhiên không tốt, cho nên phải sử dụng thêm thiết bị chiếu sáng, chờ giải quyết xong vấn đề này, bọn họ ở cửa cũng đã tìm hiểu xong tình hình.

Đới Húc và Phương Viên từ nhân viên lấy lời khai biết được, nhà ma này là loại hình kết hợp giữa đạo cụ và người thật, bên trong có nhân viên công tác sắm vai ma quỷ, mô hình mô phỏng chạy bằng điện, bên trong nhà ma bố trí như mê cung. Các du khách xuất phát từ lối vào, sẽ không có ai dẫn đường, nếu có ai lạc đường bên trong, không thể tìm được đường ra, có thể ấn nút hỗ trợ gọi nhân viên tới, nếu không gặp vấn đề này, du khách tham dự sẽ dựa theo con đường mình chọn mà gặp những cảnh dọa ma khác nhau.

Chính vì cách thiết kế đặc biệt nên nhà ma luôn là hạng mục được chú ý của công viên trò chơi này, ngoại trừ thu hút du khách mớ đến, cũng có những du khách chơi chưa đã ghiền, muốn khiêu chiến lại. Nhóm người phát hiện ra có điều không ổn hôm nay là nhóm sinh viên một trường cao đẳng ở thành phố A, nhân dịp cuối tuần tới lễ hội hóa trang thư giản. Bọn họ là "khách quen" của nhà ma, vì cảm thấy chơi một lần không đủ nên đã mua vé quay lại khám phá những hạng mục khác. Lần thứ hai tham gia, bọn họ đi đến nơi "Núi Đầu Lâu" được đánh dấu trên bản đồ, một cô gái trong số đó cảm thấy khó chịu vì ruồi vo ve xung quanh, phàn nàn về tình trạng vệ sinh trong ngôi nhà ma ám. Bạn họ của cô gái ấy bảo chỉ có nơi này có nhiều ruồi, những nơi khác không có, giống như ruồi bọ chỉ thích ở khu vực "Núi Đầu Lâu". Ngay sau khi chủ đề này xuất hiện, đương nhiên có người bắt đầu đùa giỡn, có một nam sinh cố ý hù dọa mọi người, nói rằng có thể có bộ xương thật trên Núi Đầu Lâu nên mới thu hút nhiều ruồi.


Vốn dĩ chỉ là nhóm thanh niên tới đây tìm kích thích, vừa nghe vậy, ai nấy đều lập tức tỉnh táo, bọn họ dùng di động làm thiếu bị sáng, sờ sờ đống đạo cụ xương khô ở ven tường, quan sát một lúc, thật sự phát hiện có một cái đầu lâu không giống bình thường, từ bên ngoài không thể nhìn ra cái gì, nhưng lại gần sẽ phát hiện có mùi hôi thôi, mà trong cái đầu lâu kia cũng có rất nhiều ruồi bọ.

Một thanh niên to gan duỗi tay sờ thử, lại sờ những cái đầu lâu khác, phát hiện xúc cảm hoàn toàn không giống nhau, khoa trương hơn là những đạo cụ khác đều được cố định, chỉ có thể di chuyển một chút, không thể lấy ra, chỉ có cái đầu lâu khác thường kia không được cố định lại. Vì thế, nhóm thanh niên đều không nhịn được mà sợ hãi, lập tức ấn nút gọi hỗ trợ, kêu nhân viên tới. Nhân viên vốn cho rằng chỉ là khách lạc đường cần ra ngoài, sau khi chạy tới nghe nói có một cái sợ khác thường, nhân viên còn nghĩ mấy thanh niên này bị dọa sợ, căng thẳng quá độ mà thôi, mãi đến khi nhóm thanh niên sốt ruột nói mãi, anh ta mới chú ý một chút, phát hiện quả thật có chút khác thường liền gọi đồng nghiệp tới, cuối cùng bọn họ quyết định chuyện này phải báo án, để cảnh sát tới xác nhận xem, nếu không có gì, mọi người vui mừng, cũng coi như là một cách tuyên truyền cho nhà ma, nếu thật là thế, ít nhất cũng phải tra ra sự thật, miễn cho họ gặp phải thị phi, tóm lại cả hai phương diện đều có lợi cho họ.

Nhóm thanh niên phát hiện đầu lâu vì sợ dính vào thị phi nên đã đi trước, nhân viên nhà ma muốn giữ họ lại chờ cảnh sát tới nói chuyện, nhưng họ không muốn dính tới cảnh sát, một hai muốn về, nhân viên cũng không làm được gì, càng không muốn khách hàng không thoải mái, đành phải cho đi, có điều trong đó có một nam sinh tình nguyện phối hợp để lại số điện thoại, đề phòng thời điểm cần liên lạc, cảnh sát có thể trực tiếp gọi điện cho họ hỏi thăm.

Vấn đề chiếu sáng trong nhà ma cuối cùng cũng được giải quyết. Để không lạc đường, Đới Húc gọi một nhân viên nhờ anh ta dẫn đường tới vị trí phát hiện đầu lâu, nhân viên dẫn đường đúng lúc là người được nhóm sinh viên kia gọi tới kiểm tra, nhìn qua anh ta có vẻ rất căng thẳng, dọc đường cứ không ngừng nói hi vọng bản thân mình lầm, đó không phải sọ người, anh ta thà đại diện tất cả đồng nghiệp xin lỗi cảnh sát cũng không muốn khẳng định tay mình vừa sờ qua sọ người chết.



Nhân viên gật đầu, tỏ vẻ chỉ mong thật sự chỉ là sợ bóng sợ gió. Sau đó, anh ta dẫn cảnh sát rẽ trái, đi thêm một chút lại rẽ phải, tới Núi Đầu Lâu. Thật ra còn có đường khác gần dành cho nhân viên để kịp cứu hộ hơn nhưng Đới Húc không đồng ý, anh muốn đi theo con đường cũ, trước không nói đây có phải trò đùa dai của ai không, anh chỉ muốn đi theo lộ trình của người báo án, xem như tranh thủ thời gian để quan sát mê cung này, nếu thật sự có người mang đầu lâu vào, trở về cũng có thông tin để phân tích và phán đoán.

Nhà ma này xây lớn đúng là không hề lãng phí, con đường được thiếu kế với khúc cua ngoặc ngoèo, nhờ thiết bị chiếu sáng và sự giúp đỡ của nhân viên công tác, Đới Húc và Phương Viên mất khoảng năm sáu phút để tới Núi Đầu Lâu, vừa tới nơi gần đó, mùi hôi tanh đã ập vào mặt, Đới Húc theo bản năng đi chậm lại, nhíu mày.

Nhân viên dẫn đường thấy thế vội giải thích: "Không có gì đâu, mùi tanh này làm từ tinh dầu do quạt gió từ bên kia thổi tới, vì phía trước là Núi Đầu Lâu nên để du khách có thể cảm giác mình thật sự lạc vào trong cảnh nên chúng tôi có thêm tiết mục này, lát nữa anh chị còn có thể thấy máu, đó không phải máu thật, chỉ là đạo cụ mà thôi.

"Mùi này không thu hút ruồi bọ sao?" Đới Húc ngửi ngửi, cảm thấy mùi tanh này vẫn khác xa mùi máu thật, có điều anh vẫn dò hỏi nhân viên công tác.



Đới Húc cảm thấy anh ta nói hợp lý, gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, mới đi được mấy bước, quả nhiên nhìn thấy thứ màu đỏ sậm giả máu, Đới Húc mang bao tay, nhẹ nhàng sờ sờ, tất cả đều đã khô lại, không thể dính lên.

"Đây là thuốc màu giả máu chúng tôi bôi lên, sau đó dùng máy sấy làm khô, nếu có người tò mò chạm thử, để dính lên quần áo thì không tốt lắm."

Đới Húc nhìn xung quanh: "Sắp tới có sửa chữa không?"

"Có, nhưng không biết sẽ là khi nào, tại người tới tham gia quá nhiều, sửa chữa sao... Đừng nói là việc nhỏ này, ngay cả đạo cụ cũng bị người ta đạp hỏng, à đúng rồi, mấy ngày trước chỗ chúng tôi có ồn ào tới đồn công an một lần." Nhân viên nói nhỏ với Đới Húc và Phương Viên, "Có một cô gái giả nữ quỷ bị khách nam tới chơi sờ soạng, cô gái kia rất tức giận, tát hán một cái bạc tai, kết quả tên kia phản pháo lại, nói đồng nghiệp chúng tôi ra tay trước, hắn căn bản chưa làm gì cô gái kia, chỉ là bị dọa, cho nên theo bản năng duỗi tay che chắn mà thôi. Cả hai ồn ào túi bụi, quản lý của chúng tôi liền gọi báo án, sau khi cảnh sát tới đây mọi chuyện lập tức được giải quyết rõ ràng, tên kia thấy cảnh sát tới, không dám làm lớn chuyện, bồi thường tiền và xin lỗi. Sau đó quản lý điều cô gái giả quỷ kia ra ngoài bán vé, trong trong này đổi hết thành nam."



Phương Viên đứng sang một bên để không cản trở nhân viên kỹ thật, nhìn đông nhìn tây một hồi, nhìn nửa ngày, xung quanh thế mà không có bất cứ camera theo dõi nào, cô hỏi nhân viên dẫn đường: "Nhà ma chỗ các anh không trang bị thiết bị theo dõi sao? Hay là giấu tương đối kỹ?"

"Đương nhiên có, nhưng gần đây có không tôi không nhớ nữa." Nhân viên trả lời, "Nơi này bình thường rất tối, đèn chiếu sáng không phải xanh thì là hồng, cũng rất tối, camera an ninh chưa chắc có thể quay rõ, cho nên có một số nơi không trang bị, chỉ có chỗ cửa ra vào là chắc chắn có, còn Núi Đầu Lâu này... Tôi nhớ hình như là không có."

Vì không gian trong này tương đối hẹp, pháp y Lưu quyết định mang đầu lâu ra ngoài để tiếp tục phân tích phán đoán, giao lại hiện trường cho nhân viên kỹ thuật lấy vân tay và dấu chân, đương nhiên, dấu vân tay đầu tiên cần thu thập ở trên đầu lâu giả giả này.

Sau khi lấy dấu vân tay trên đầu lâu, pháp y Lưu mang nó cùng nhóm Đới Húc rời khỏi Núi Đầu Lâu, để lại nhân viên kỹ thuật thu thập bằng chứng, bọn họ được nhân viên công ta đi theo đường tắt rời khỏi nhà ma. Vừa ra ngoài, bọn họ đều bị tình huống trước mắt làm cho khiếp sợ.

Bên ngoài nhà ma đã bị đầy người vây quanh, chật như nêm cối.
Truy Kích Hung Án
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Truy Kích Hung Án Truyện Truy Kích Hung Án Story Quyển 3 - Chương 3: Công viên trò chơi đáng sợ
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...