Truy Kích Hung Án
Quyển 2 - Chương 10: Buồn ngủ
41@-Ba người lập tức bật cười, cười xong, Mã Khải gãi đầu, hỏi Đới Húc: "Suy nghĩ nửa ngày, chúng ta ai cũng không có đáp án, anh không vội sao?"
"Không vội, việc này có gì phải gấp, không phát hiện được vấn đề mới là vấn đề lớn nhất, hiện tại chúng ta đã phát hiện vấn đề này, đi tìm đáp án chẳng là chuyện thời gian, sớm muộn mà thôi." Đới Húc xua tay, cung mày giãn ra, "Được rồi, làm việc đi!"
Nếu hiện tại đã biết tuổi của nạn nhân, cho dù nhất thời không tìm được vụ án mất tích thích hợp, cảnh sát cũng có thể dựa vào nó mà nắm giữ tình hình.
Người chết khoảng 18-25 tuổi, đối tượng này không khó điều tra, bởi vì các cô gái trong độ tuổi này đang phần đều là sinh viên đại học hoặc cao đẳng, thậm chí học sinh cao trung cũng có khả năng, cuộc sống của họ ngày thường khá có quy luật, điều tra không quá khó khăn, hơn nữa dựa vào làn da trắng trắng nõn của nạn nhân, phỏng đoán cũng không phải làm nghề vất vả, cho dù không còn đi học thì hẳn cũng làm ở văn phòng, ít ra ngoài nắng.
Sau khi xác nhận được mục tiêu đương nhiên là nắm bắt thời gian mà hành động, đầu tiên chính là xuống tay ở các trường cao trung, cao đẳng và đại học ở thành phố A, không có thu hoạch gì, bước tiếp theo sẽ suy xét tới các xí nghiệp công ty. Vì số lượng học sinh sinh viên khá nhiều, để tiết kiệm thời gian, nhân lực phải được phân chia phù hợp. Cứ như vậy, một mình Đới Húc dẫn theo ba thực tập sinh chạy khắp nơi đương nhiên không thích hợp, vì thế, anh giao Mã Khải và Lâm Phi Ca cho hai đồng nghiệp khác, còn mình dẫn theo Phương Viên đi điều tra.
Đối với sắp xếp như vậy, Lâm Phi Ca hiển nhiên bất mãn, sau khi nghe phân công xong, cô nửa thật nửa giả nói với Đới Húc: "Lão Đới, tuy nói rằng phải đối xử công bằng, nhưng anh có phải đã quên mất chuyện em là 'học trò ruột' của anh hay không? Cho dù một mình anh không lo hết việc, anh cũng không nên bỏ em lại chứ? Để Phương Viên đi theo hướng dẫn Chung Hàn của cô ấy không được sao?"
Đới Húc không vội trả lời, nhưng đồng nghiệp phụ trách dẫn Lâm Phi Ca ra ngoài kia có chút xấu hổ, cười như không cười trêu chọc anh: "Tình cảm giữa cô học trò này và cậu thật sâu."
"Em không phải có ý đó, con người em tính tình thẳng thắn, anh đừng chấp nhặt!" Lâm Phi Ca lúc này mới phát hiện lời nói của mình có chút không ổn, bật cười, vội sửa miệng, "Kỳ thật da mặt rất mỏng, sợ người lạ, chỉ quen với hướng dẫn lão Đới của em thôi. Anh quá điển trai, em sợ chính mình đi theo anh, chỉ lo thẹn thùng, cái gì cũng không học được!"
Kỳ thật đồng nghiệp được Đới Húc ủy thác hỗ trợ dẫn theo Lâm Phi Ca không thể tính là điển trai, chẳng qua chỉ là người bình thường, người khen lời này Lâm Phi Ca cũng không phải mỹ nữ tuyệt sắc gì, có điều lời dễ nghe, có ai mà không thích, cho nên vị đồng nghiệp kia liền khẽ cười, xua tay với Lâm Phi Ca: "Không sao, em không cần lo lắng, con người tôi khuyết điểm lớn nhất chính là quá hiền lành. Đi thôi, chúng ta nhanh chóng xuất phát, đừng lãng phí thời gian."
Lúc này Lâm Phi Ca không còn gì để nói, chỉ đành chạy theo người ta, trước khi đi còn nhìn Phương Viên mấy lần, ánh mắt dường như có chút xâu xa, chỉ là Phương Viên không chú ý tới.
Vì sao lại đi theo Đới Húc, mà không phải Chung Hàn, vấn đề này Phương Viên không hề cảm thấy buồn bực, theo cô lý giải, Chung Hàn và Đường Hoằng Nghiệp đi điều tra lai lịch chủ cũ của tủ quần áo, mà bên này bọn họ là đi điều tra thân phận người chết, hoàn toàn là hai nhiệm vụ trái ngược, trước mắt nhân lực không đủ dùng, Đới Húc đương nhiên không thể từ bỏ một người, khiến nhóm của mình càng thêm luống cuống tay chân.
Kế tiếp chính là công việc thăm viếng, lái xe quay vòng với các trường cao trung, chạy lên chạy xuống, xác minh xem nơi mình tới có học sinh mất tích hay không, thậm chí là nữ giáo viên trong độ tuổi phù hợp vô cớ bỏ bê công việc. Điều tra toàn diện như vậy, sau khi loại trừ một ngôi trường, bọn họ không cần phải quay lại, có thể tiết kiệm không ít sức lực.
Công việc điều tra loại trừ thoạt nhìn không hề phức tạp, nhưng lại vô cùng tiêu hao thể lực và tinh thần. Điều tra không giống công việc phức tạp cần độ tập trung cao, cho dù mệt nhọc nhưng luôn phải duy trì tinh thần ở trạng thái hưng phấn, mà công việc điều tra này chỉ là một động tác đơn giản lặp đi lặp lại, ban đầu có lẽ sẽ cảm thấy không khó, nhưng lâu dần sẽ buồn tẻ khiến người ta mơ màng buồn ngủ, vô cùng mệt nhọc.
Ngày đầu tiên, một tổ mấy người bọn họ điều tra chưa được một nửa trường cao trung ở thành phố A, không có bất kỳ manh mối hữu dụng nào, sau tiết tự học buổi tối ở trường, học sinh sẽ ở về nhà, có người sẽ tiếp tục ở lại trường tự học, sỉ số không đủ, chủ nhiệm cũng không biết, cho nên tới 7-8h tối, Đới Húc thông báo với mọi người tạm dừng công việc điều tra, lãng phí thời gian làm việc vô dụng, chi bằng sớm trở về nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, hôm sau tiếp tục điều tra những trường học còn lại.
Tối hôm trước Phương Viên chỉ ngủ một chút, cô gái 20 tuổi vừa lúc thèm ngủ nhất, dường như có ngủ thế nào cũng không đủ, bận cả một ngày, đến giờ cô vô cùng mệt, đi trên đường dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ, thời điểm Đới Húc dẫn cô đi ăn, cô cũng ăn không nhiều, chỉ dùng chút canh, lần này không phải vì giảm cân, mà là thật sự rất buồn ngủ. Đới Húc thấy cô không có tinh thần, ngược lại cũng không miễn cưỡng khuyên, bản thân chỉ ăn đơn giản, sau đó lái xe đưa cô về Cục Công An.
Khát vọng đối với chiếc giường của Phương Viên trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy, hiện tại việc cô muốn làm nhất chính là tựa đầu vào gối, mơ một giấc mộng đẹp, cho nên sau khi tạm biệt Đới Húc, cô liền chạy đến phòng trực, định lập tức nằm xuống ngủ một giấc tới ngày mai. Cô đã xác nhận trước, hôm nay người cùng cô ở phòng trực chính là chị Hàn Nhạc Nhạc, lúc trước hai người từng nói chuyện vài lần, chị ấy rất dễ ở chung, hơn nữa buổi tối đặc biệt an tĩnh, sẽ không quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Nhưng cố tình lại không như mong muốn, vừa vào phòng trực, Phương Viên liền thấy Hàn Nhạc Nhạc nằm trên giường, chiếc giường còn lại Nghê Nhiên đang ngồi bên trên, hai người dường như đang nói chuyện phiếm. Thấy Phương Viên về, Nghê Nhiên liền thân thiết nắm tay cô, một hồi hỏi han ân cần. Phương Viên dùng hết sức lực đáp vài câu, nhưng Nghê Nhiên lại ngồi ở mép giường, cô không tiện nói bản thân đang buồn ngủ, mong người ra rời đi. Rốt cuộc bản thân chỉ là thực tập sinh, có thể được ở nơi này đã là sự chiếu cố đặc biệt, vì thế cô chỉ đành căng da đầu ngồi nghe Nghê Nhiên và Hàn Nhạc Nhạc nói chuyện, mà Nghê Nhiên giống như sau khi Phương Viên trở về, hứng thú liền theo đó dời tới trên người cô, nói tiếp vài câu liền dẫn đề tài tới Phương Viên bên này. Đầu óc của cô như chết lặng, nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ không phản cảm với người không thân thiết dò hỏi việc tư của mình, nhưng hiện tại không biết tại sao, mỗi một câu Nghê Nhiên hỏi đều khiến cô khó chịu, lỗ tai thật sự không muốn ngủ, bản thân rất muốn rơi vào trạng thái ngủ yên giấc.
"Phương Viên, em tới đây thực tập lâu như vậy, đều là Đới Húc hướng dẫn sao? Chung Hàn thật không có nghĩa khí, học trò của mình mình lại không để bụng, mà cái người được nhờ vả như Đới Húc sao lại tận chức trách như vậy?" Nghê Nhiên dường như không chú ý tới trạng thái của Phương Viên, vẫn tiếp tục luyên thuyên hỏi chuyện.
Phương Viên cố gắng mở to hai mắt, miễn cho bản thân quá buồn ngủ mà mất cân bằng, cô lúc này chỉ có thể nghe được vài chữ 'Đới Húc', 'hướng dẫn', 'nhờ vả', hoàn toàn không biết Nghê Nhiên đang nói cái gì, cho nên cô chỉ có thể dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cô ấy, không biết nên đáp lại thế nào.
Hàn Nhạc Nhạc thấy cô như vậy, thật sự muốn cười, vội vàng xua tay với Phương Viên: "Cậu tha cho Phương Viên đi! Nghe nói Đới Húc và Chung Hàn lại nhận án mạng mới, những việc đó không liên quan tới chúng ta, hỏi nhiều như vậy làm gì, mau về đi, tớ cũng muốn ngủ rồi."
Nghê Nhiên có chút mất hứng, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, cười gật đầu, đứng dậy: "Được được được, nếu còn không cho em gái Phương Viên của chúng ta ngủ, cũng không biết ai đó sẽ đau lòng!"
Truy Kích Hung Án
"Không vội, việc này có gì phải gấp, không phát hiện được vấn đề mới là vấn đề lớn nhất, hiện tại chúng ta đã phát hiện vấn đề này, đi tìm đáp án chẳng là chuyện thời gian, sớm muộn mà thôi." Đới Húc xua tay, cung mày giãn ra, "Được rồi, làm việc đi!"
Nếu hiện tại đã biết tuổi của nạn nhân, cho dù nhất thời không tìm được vụ án mất tích thích hợp, cảnh sát cũng có thể dựa vào nó mà nắm giữ tình hình.
Người chết khoảng 18-25 tuổi, đối tượng này không khó điều tra, bởi vì các cô gái trong độ tuổi này đang phần đều là sinh viên đại học hoặc cao đẳng, thậm chí học sinh cao trung cũng có khả năng, cuộc sống của họ ngày thường khá có quy luật, điều tra không quá khó khăn, hơn nữa dựa vào làn da trắng trắng nõn của nạn nhân, phỏng đoán cũng không phải làm nghề vất vả, cho dù không còn đi học thì hẳn cũng làm ở văn phòng, ít ra ngoài nắng.
Sau khi xác nhận được mục tiêu đương nhiên là nắm bắt thời gian mà hành động, đầu tiên chính là xuống tay ở các trường cao trung, cao đẳng và đại học ở thành phố A, không có thu hoạch gì, bước tiếp theo sẽ suy xét tới các xí nghiệp công ty. Vì số lượng học sinh sinh viên khá nhiều, để tiết kiệm thời gian, nhân lực phải được phân chia phù hợp. Cứ như vậy, một mình Đới Húc dẫn theo ba thực tập sinh chạy khắp nơi đương nhiên không thích hợp, vì thế, anh giao Mã Khải và Lâm Phi Ca cho hai đồng nghiệp khác, còn mình dẫn theo Phương Viên đi điều tra.
Đối với sắp xếp như vậy, Lâm Phi Ca hiển nhiên bất mãn, sau khi nghe phân công xong, cô nửa thật nửa giả nói với Đới Húc: "Lão Đới, tuy nói rằng phải đối xử công bằng, nhưng anh có phải đã quên mất chuyện em là 'học trò ruột' của anh hay không? Cho dù một mình anh không lo hết việc, anh cũng không nên bỏ em lại chứ? Để Phương Viên đi theo hướng dẫn Chung Hàn của cô ấy không được sao?"
Đới Húc không vội trả lời, nhưng đồng nghiệp phụ trách dẫn Lâm Phi Ca ra ngoài kia có chút xấu hổ, cười như không cười trêu chọc anh: "Tình cảm giữa cô học trò này và cậu thật sâu."
"Em không phải có ý đó, con người em tính tình thẳng thắn, anh đừng chấp nhặt!" Lâm Phi Ca lúc này mới phát hiện lời nói của mình có chút không ổn, bật cười, vội sửa miệng, "Kỳ thật da mặt rất mỏng, sợ người lạ, chỉ quen với hướng dẫn lão Đới của em thôi. Anh quá điển trai, em sợ chính mình đi theo anh, chỉ lo thẹn thùng, cái gì cũng không học được!"
Kỳ thật đồng nghiệp được Đới Húc ủy thác hỗ trợ dẫn theo Lâm Phi Ca không thể tính là điển trai, chẳng qua chỉ là người bình thường, người khen lời này Lâm Phi Ca cũng không phải mỹ nữ tuyệt sắc gì, có điều lời dễ nghe, có ai mà không thích, cho nên vị đồng nghiệp kia liền khẽ cười, xua tay với Lâm Phi Ca: "Không sao, em không cần lo lắng, con người tôi khuyết điểm lớn nhất chính là quá hiền lành. Đi thôi, chúng ta nhanh chóng xuất phát, đừng lãng phí thời gian."
Lúc này Lâm Phi Ca không còn gì để nói, chỉ đành chạy theo người ta, trước khi đi còn nhìn Phương Viên mấy lần, ánh mắt dường như có chút xâu xa, chỉ là Phương Viên không chú ý tới.
Vì sao lại đi theo Đới Húc, mà không phải Chung Hàn, vấn đề này Phương Viên không hề cảm thấy buồn bực, theo cô lý giải, Chung Hàn và Đường Hoằng Nghiệp đi điều tra lai lịch chủ cũ của tủ quần áo, mà bên này bọn họ là đi điều tra thân phận người chết, hoàn toàn là hai nhiệm vụ trái ngược, trước mắt nhân lực không đủ dùng, Đới Húc đương nhiên không thể từ bỏ một người, khiến nhóm của mình càng thêm luống cuống tay chân.
Kế tiếp chính là công việc thăm viếng, lái xe quay vòng với các trường cao trung, chạy lên chạy xuống, xác minh xem nơi mình tới có học sinh mất tích hay không, thậm chí là nữ giáo viên trong độ tuổi phù hợp vô cớ bỏ bê công việc. Điều tra toàn diện như vậy, sau khi loại trừ một ngôi trường, bọn họ không cần phải quay lại, có thể tiết kiệm không ít sức lực.
Công việc điều tra loại trừ thoạt nhìn không hề phức tạp, nhưng lại vô cùng tiêu hao thể lực và tinh thần. Điều tra không giống công việc phức tạp cần độ tập trung cao, cho dù mệt nhọc nhưng luôn phải duy trì tinh thần ở trạng thái hưng phấn, mà công việc điều tra này chỉ là một động tác đơn giản lặp đi lặp lại, ban đầu có lẽ sẽ cảm thấy không khó, nhưng lâu dần sẽ buồn tẻ khiến người ta mơ màng buồn ngủ, vô cùng mệt nhọc.
Ngày đầu tiên, một tổ mấy người bọn họ điều tra chưa được một nửa trường cao trung ở thành phố A, không có bất kỳ manh mối hữu dụng nào, sau tiết tự học buổi tối ở trường, học sinh sẽ ở về nhà, có người sẽ tiếp tục ở lại trường tự học, sỉ số không đủ, chủ nhiệm cũng không biết, cho nên tới 7-8h tối, Đới Húc thông báo với mọi người tạm dừng công việc điều tra, lãng phí thời gian làm việc vô dụng, chi bằng sớm trở về nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, hôm sau tiếp tục điều tra những trường học còn lại.
Tối hôm trước Phương Viên chỉ ngủ một chút, cô gái 20 tuổi vừa lúc thèm ngủ nhất, dường như có ngủ thế nào cũng không đủ, bận cả một ngày, đến giờ cô vô cùng mệt, đi trên đường dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ, thời điểm Đới Húc dẫn cô đi ăn, cô cũng ăn không nhiều, chỉ dùng chút canh, lần này không phải vì giảm cân, mà là thật sự rất buồn ngủ. Đới Húc thấy cô không có tinh thần, ngược lại cũng không miễn cưỡng khuyên, bản thân chỉ ăn đơn giản, sau đó lái xe đưa cô về Cục Công An.
Khát vọng đối với chiếc giường của Phương Viên trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy, hiện tại việc cô muốn làm nhất chính là tựa đầu vào gối, mơ một giấc mộng đẹp, cho nên sau khi tạm biệt Đới Húc, cô liền chạy đến phòng trực, định lập tức nằm xuống ngủ một giấc tới ngày mai. Cô đã xác nhận trước, hôm nay người cùng cô ở phòng trực chính là chị Hàn Nhạc Nhạc, lúc trước hai người từng nói chuyện vài lần, chị ấy rất dễ ở chung, hơn nữa buổi tối đặc biệt an tĩnh, sẽ không quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Nhưng cố tình lại không như mong muốn, vừa vào phòng trực, Phương Viên liền thấy Hàn Nhạc Nhạc nằm trên giường, chiếc giường còn lại Nghê Nhiên đang ngồi bên trên, hai người dường như đang nói chuyện phiếm. Thấy Phương Viên về, Nghê Nhiên liền thân thiết nắm tay cô, một hồi hỏi han ân cần. Phương Viên dùng hết sức lực đáp vài câu, nhưng Nghê Nhiên lại ngồi ở mép giường, cô không tiện nói bản thân đang buồn ngủ, mong người ra rời đi. Rốt cuộc bản thân chỉ là thực tập sinh, có thể được ở nơi này đã là sự chiếu cố đặc biệt, vì thế cô chỉ đành căng da đầu ngồi nghe Nghê Nhiên và Hàn Nhạc Nhạc nói chuyện, mà Nghê Nhiên giống như sau khi Phương Viên trở về, hứng thú liền theo đó dời tới trên người cô, nói tiếp vài câu liền dẫn đề tài tới Phương Viên bên này. Đầu óc của cô như chết lặng, nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ không phản cảm với người không thân thiết dò hỏi việc tư của mình, nhưng hiện tại không biết tại sao, mỗi một câu Nghê Nhiên hỏi đều khiến cô khó chịu, lỗ tai thật sự không muốn ngủ, bản thân rất muốn rơi vào trạng thái ngủ yên giấc.
"Phương Viên, em tới đây thực tập lâu như vậy, đều là Đới Húc hướng dẫn sao? Chung Hàn thật không có nghĩa khí, học trò của mình mình lại không để bụng, mà cái người được nhờ vả như Đới Húc sao lại tận chức trách như vậy?" Nghê Nhiên dường như không chú ý tới trạng thái của Phương Viên, vẫn tiếp tục luyên thuyên hỏi chuyện.
Phương Viên cố gắng mở to hai mắt, miễn cho bản thân quá buồn ngủ mà mất cân bằng, cô lúc này chỉ có thể nghe được vài chữ 'Đới Húc', 'hướng dẫn', 'nhờ vả', hoàn toàn không biết Nghê Nhiên đang nói cái gì, cho nên cô chỉ có thể dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cô ấy, không biết nên đáp lại thế nào.
Hàn Nhạc Nhạc thấy cô như vậy, thật sự muốn cười, vội vàng xua tay với Phương Viên: "Cậu tha cho Phương Viên đi! Nghe nói Đới Húc và Chung Hàn lại nhận án mạng mới, những việc đó không liên quan tới chúng ta, hỏi nhiều như vậy làm gì, mau về đi, tớ cũng muốn ngủ rồi."
Nghê Nhiên có chút mất hứng, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, cười gật đầu, đứng dậy: "Được được được, nếu còn không cho em gái Phương Viên của chúng ta ngủ, cũng không biết ai đó sẽ đau lòng!"
Truy Kích Hung Án
Đánh giá:
Truyện Truy Kích Hung Án
Story
Quyển 2 - Chương 10: Buồn ngủ
10.0/10 từ 40 lượt.