Truy Kích Hung Án
Quyển 1 - Chương 46: Không nói thẳng
65@-Phương Viên vào trong, ngồi đối diện Đới Húc.
"Em vừa tới hả? Ăn chưa? Mấy thứ này tôi vừa mua, vẫn chưa lạnh, cùng ăn đi." Đới Húc đẩy khay đồ ăn về phía Phương Viên, bên trên có mấy gói đồ ăn và thức uống chưa mở. Tuy ăn khá nhiều nhưng Đới Húc chắc chắn không ăn hết chỗ này, có lẽ anh mua trước, giữ cho bọn họ lát nữa cùng ăn.
Sau lần trước bị Đới Húc không mềm không cứng phê bình, Phương Viên không còn dám ở trước mặt anh để bụng đói, hơn nữa giữa trưa cô chỉ tùy tiện ăn cái bánh mì, hiện tại xác thật cũng đói, vì thế không hề khách khí từ chối mà lấy một phần, vừa ăn vừa kể chuyện buổi chiều Nghê Nhiên tới văn phòng tìm mình. Tuy chuyện này không liên quan tới công việc, không nhất thiết phải báo lại, nhưng Phương Viên cảm thấy Nghê Nhiên nói chuyện quá quanh co, tựa như đang hỏi thăm về Đới Húc.
Vừa nghe Phương Viên kể Nghê Nhiên tới tìm, Đới Húc không khỏi sửng sốt, có điều anh vẫn im lặng nghe Phương Viên nói hết, sau đó cười cười: "Con người cô ấy chính là thích hỏi đông hỏi tây, không sao đâu."
Phương Viên gật đầu, dù sao cô chỉ định kể như thế với Đới Húc, xem như nhắc nhở anh, nếu anh đã không ngại, cô cũng không cần nhọc lòng.
Người tiếp theo tới là Mã Khải, cậu ta đúng là không biết khách khí, mông còn chưa chạm ghế đã duỗi tay lấy đồ ăn. Ngấu nghiến hết một cái hamburger, lại uống nửa ly nước, cậu ta mới thỏa mãn thở dài một tiếng, sờ bụng: "Ai da, đói chết em rồi, em mà đến chậm một chút nói không chừng đã ngất xỉu ngoài đường, đây là bữa ăn thứ hai trong ngày của em đấy!"
"Cậu luôn ở bên ngoài..." Phương Viên thiếu chút đã nói ra hai chữ 'lên mạng', nhưng suy xét Đới Húc đang ở đây, cô liền im lặng.
"Đúng vậy, khó lắm lão Đới mới cho nghỉ, đương nhiên phải chơi cho đã rồi, từ lúc thực tập tớ chưa luyện cấp lần nào cả." Phương Viên suy xét cho Mã Khải, nhưng Mã Khải lại không hề cố kỵ, há mồm liền nói, còn thuận tiện làm mặt quỷ với Đới Húc như muốn giao lưu với người đồng đạo.
Phương Viên bất đắc dĩ nhìn cậu ta, không biết phải nói gì. Mã Khải tới giờ vẫn cho rằng Đới Húc lên mạng giết thời gian trong giờ làm, nhưng chỉ có cô biết người đàn ông trông có vẻ cẩu thả này trên thực tế có bao nhiêu nghiêm túc, vốn chính mình cũng trách anh không có trách nhiệm, nhưng sau ngày đó nghe anh tỏ rõ lập trường, cô không thể tiếp tục phản bác.
"Lâm Phi Ca có tới không?" Đợi thêm một lúc, sắc trời bên ngoài đã tối, Phương Viên nhìn đồng hồ, hỏi. Tuy hiện tại vẫn chưa tới giờ xe chạy nhưng Lâm Phi Ca vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, không biết có phải ba mẹ ở nhà phản đối, luyến tiếc con gái đi xa mà không đồng ý hay không.
Mã Khải xua tay: "Cậu đừng lo, lúc tớ tới cậu ấy có gọi, nói là phải chờ cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ tới. Nghe giọng điệu kia, phỏng chừng còn đang ở nhà nói chuyện với ba mẹ."
Đới Húc cười cười: "Ba mẹ lo lắng cho con cái là chuyện thường tình, nếu em ấy đã nói tới, vậy chúng ta cứ chờ, ở đây không phải vừa được ăn vừa được uống, lại còn ấm áp sao?"
"Quan trọng hơn là người mời là lão Đới!" Mã Khải phụ họa.
Khoảng bảy giờ tối, cửa hàng đang lúc đông khách, Lâm Phi Ca cuối cùng cũng xuất hiện, hơn nữa là được ba mẹ lái xe đưa tới. Mẹ Lâm Phi Ca đưa cô ấy xuống xe, từ trong cốp lấy ra cái va li, Lâm Phi Ca vẻ mặt không tình nguyện mà nhận lấy, sau đó quay đầu nhìn ba người Đới Húc đang ngồi sát cửa sổ trong cửa hàng thức ăn nhanh.
Mã Khải vẫy tay với Lâm Phi Ca, tâm tình Lâm Phi Ca có vẻ không tốt, lập tức ra dáng thủ thế. Mẹ Lâm Phi Ca ở cạnh liền giữ chặt cô ấy, dặn dò gì đó, cách tấm kính bọn họ không nghe thấy nhưng từ biểu tình không thoải mái của Lâm Phi Ca, phỏng chừng là bị phê bình.
"May là tới được, nếu còn tiếp tục sợ là hít thở cũng không thông." Vất vả lắm Lâm Phi Ca mới đuổi được ba mẹ về, tự mình kéo vali vào cửa hàng thức ăn nhanh, đặt mông ngồi cạnh Đới Húc, bĩu môi oán giận, "Mấy người không biết đâu, nếu không phải tớ ngăn cản, mẹ tớ sẽ vào đây nói chuyện với lão Đới, gì là làm việc bên ngoài, hi vọng có thể quan tâm tớ. Trời ạ, tớ đâu phải học sinh tiểu học đi chơi xuân, thật mất mặt! Cái gì cũng quản, vừa rồi còn nói tớ đã lớn chừng này, một chút hiền dịu cũng không có, còn mắng tớ cử chỉ thô lỗ, nếu không phải tớ lừa bọn họ chúng ta sắp phải lên đường, phỏng chừng hiện tại tớ còn chưa vào được đây!'
"Vẫn là ba mẹ hiểu con, vừa rồi cậu râ dáng thủ thế như vậy, ba mẹ cậu không mắng mới lạ? Nếu đổi thành tớ, tớ cũng cảm thấy cậu thô lỗ!" Mã Khải bỏ đá xuống giếng.
Lâm Phi Ca trừng mắt: "Cái này của tớ gọi là không câu nệ tiểu tiết, hiểu không? Là hào phóng, hào phóng đấy! Cùng thô lỗ như trời đất cách biệt, cậu đừng có tùy tiện khiêu chiến quyền uy của tớ!"
Quả nhiên chỉ cần Lâm Phi Ca và Mã Khải sáp lại, không khí liền không còn quạnh quẽ.
Vui đùa đã đủ, Đới Húc hỏi Lâm Phi Ca có cần ăn chút gì không, Lâm Phi Ca lấp tức tỏ vẻ không cần, nói chính mình ở nhà đã bị ba mẹ ép ăn đủ no. Ngồi thêm một lúc, bốn người cầm hành lý tới trạm xe. Đồ đạc của Mã Khải và Phương Viên đều rất đơn giản, cả hai mỗi người chỉ có một túi du lịch nhỏ, Đới Húc cũng vậy, chỉ có Lâm Phi Ca kéo theo cả va li hành lý, hơn nữa thoạt nhìn hình như không nhẹ.
Vào nhà xe, bên trong rất nhiều người, vali không cách nào kéo đi lung tung, Đới Húc liền dứt khoát cầm hết đồ cho Lâm Phi Ca và Phương Viên, một cái cầm trong tay, một cái vác trên người.
"Đồ cậu mang theo cũng ít thật đấy!" Mã Khải đi cạnh Đới Húc, nhìn cái ba lô nhỏ của Phương Viên trên người anh liền nhịn không được mà nhiều chuyện.
"Đi trong tỉnh hẳn không cần nhiều ngày, không nhất thiết phải mang nhiều." Phương Viên nói.
Lâm Phi Ca kéo tay cô, nói: "Không sao, cậu thiếu gì thì cứ dùng của tớ, tớ nói cậu nghe, tớ phục ba mẹ mình thật đấy, từ quần áo ngủ tới áo gối khăn trải giường, còn cả dép lê bà ấy đều bắt tớ mang theo! Bà ấy bắt tớ mang cả đống, ngay cả thuốc hạ sốt cũng có, còn nói sợ đi công tác gặp thời tiết không tốt rồi bị cảm, ra ngoài không mua được thuốc thì phải làm sao. Trời ạ, sao bà ấy không nghĩ chúng ta đi xe chỉ tốn một đêm, thành phố D có xa lắm không! Chỉ mất hai ngày, mang nhiều đồ thế này ngược lại biến thành gánh nặng."
Phương Viên cười cười nghe Lâm Phi Ca than vãn, không nói gì. Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ, người bên trong muốn ra, người ngoài lại muốn vào, hiện tại xem ra cả tình thân cũng như thế, người được che chở quan tâm sẽ cảm thấy khó thở, mất đi không gian tự do, mà cô lại cảm thấy, gánh nặng được quan tâm thật sự khiến người ta hâm mộ. . Ch?уê? ?ra?g đọc ?r?уệ? ( ?rù??r ?уệ?.V? )
Lên xe, vì thời gian lúc này đã trễ, chờ mọi người ai về chỗ nấy, trong xe lập tức tắt đèn, qua một lát, từng tiếng ngáy lúc cao lúc thấp dần dần vang lên. Phương Viên nằm một chỗ nhìn trần xe, hoàn toàn không ngủ được. Không bao lâu, Mã Khải nằm dưới cô cũng bắt đầu ngáy, tựa hồ ngủ rất sâu. Phương Viên trở mình, hơi thò đầu ra nhìn Lâm Phi Ca nằm nghiêng phía dưới, nương theo ánh sáng, cô có thể nhìn thấy hô hấp của cô ấy bình bình, hẳn cũng đã vào giấc.
"Không ngủ được à?" Nằm đối diện, Đới Húc phát hiện động tác nhỏ của Phương Viên, nhẹ giọng hỏi.
Phương Viên gật đầu, ngay sau đó cảm thấy Đới Húc có lẽ không thấy rõ hành động của mình, vội giải thích: "Em có tật xấu nằm giường lạ sẽ không ngủ được, trước kia chỉ cần đi đâu phải nằm thế này đều sẽ như thế, sao anh cũng chưa ngủ? Không vào giấc được à?"
Tuy thấy Đới Húc nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không thể bài trừ khả năng anh bị suy nhược, ban ngày mệt rã rời, tới tối không có tinh thần ngủ.
"Tôi hả, ngủ được, chỉ là chiều nay ngủ quá nhiều nên hiện tại không có ý muốn ngủ." Đới Húc trả lời, sau đó rơi vào trầm mặc, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, nói, "Vậy từ lúc em đến thực tập tới giờ hẳn không có đêm nào ngủ ngon đúng không?"
Phương Viên sửng sốt, vội xoay mặt, nỗ lực mượn ánh đèn đêm nhìn rõ biểu cảm của Đới Húc, nhưng Đới Húc lại không nhìn cô, hai tay gác trên đầu, qua một lúc lâu lại thở dài một tiếng, nhỏ giọng: "Cứ tiếp tục như vậy thật không được, phải nghĩ cách giải quyết."
Phương Viên nhấp môi, hiện tại nếu đủ ánh sáng, có lẽ Đới Húc sẽ nhìn thấy trong ánh mắt cô lập lòe cảm kích, cô biết kỳ thật lời nói dối của mình sớm đã bị Đới Húc nhìn thấu, đối với tình hình của cô, trong lòng anh rất rõ nhưng không hề vạch trần, mục đích có lẽ vì không muốn cô cảm thấy xấu hổ hoặc khó coi.
"Em không sao, từ từ làm quen sẽ ổn, tiền bối, cảm ơn anh."
Truy Kích Hung Án
"Em vừa tới hả? Ăn chưa? Mấy thứ này tôi vừa mua, vẫn chưa lạnh, cùng ăn đi." Đới Húc đẩy khay đồ ăn về phía Phương Viên, bên trên có mấy gói đồ ăn và thức uống chưa mở. Tuy ăn khá nhiều nhưng Đới Húc chắc chắn không ăn hết chỗ này, có lẽ anh mua trước, giữ cho bọn họ lát nữa cùng ăn.
Sau lần trước bị Đới Húc không mềm không cứng phê bình, Phương Viên không còn dám ở trước mặt anh để bụng đói, hơn nữa giữa trưa cô chỉ tùy tiện ăn cái bánh mì, hiện tại xác thật cũng đói, vì thế không hề khách khí từ chối mà lấy một phần, vừa ăn vừa kể chuyện buổi chiều Nghê Nhiên tới văn phòng tìm mình. Tuy chuyện này không liên quan tới công việc, không nhất thiết phải báo lại, nhưng Phương Viên cảm thấy Nghê Nhiên nói chuyện quá quanh co, tựa như đang hỏi thăm về Đới Húc.
Vừa nghe Phương Viên kể Nghê Nhiên tới tìm, Đới Húc không khỏi sửng sốt, có điều anh vẫn im lặng nghe Phương Viên nói hết, sau đó cười cười: "Con người cô ấy chính là thích hỏi đông hỏi tây, không sao đâu."
Phương Viên gật đầu, dù sao cô chỉ định kể như thế với Đới Húc, xem như nhắc nhở anh, nếu anh đã không ngại, cô cũng không cần nhọc lòng.
Người tiếp theo tới là Mã Khải, cậu ta đúng là không biết khách khí, mông còn chưa chạm ghế đã duỗi tay lấy đồ ăn. Ngấu nghiến hết một cái hamburger, lại uống nửa ly nước, cậu ta mới thỏa mãn thở dài một tiếng, sờ bụng: "Ai da, đói chết em rồi, em mà đến chậm một chút nói không chừng đã ngất xỉu ngoài đường, đây là bữa ăn thứ hai trong ngày của em đấy!"
"Cậu luôn ở bên ngoài..." Phương Viên thiếu chút đã nói ra hai chữ 'lên mạng', nhưng suy xét Đới Húc đang ở đây, cô liền im lặng.
"Đúng vậy, khó lắm lão Đới mới cho nghỉ, đương nhiên phải chơi cho đã rồi, từ lúc thực tập tớ chưa luyện cấp lần nào cả." Phương Viên suy xét cho Mã Khải, nhưng Mã Khải lại không hề cố kỵ, há mồm liền nói, còn thuận tiện làm mặt quỷ với Đới Húc như muốn giao lưu với người đồng đạo.
Phương Viên bất đắc dĩ nhìn cậu ta, không biết phải nói gì. Mã Khải tới giờ vẫn cho rằng Đới Húc lên mạng giết thời gian trong giờ làm, nhưng chỉ có cô biết người đàn ông trông có vẻ cẩu thả này trên thực tế có bao nhiêu nghiêm túc, vốn chính mình cũng trách anh không có trách nhiệm, nhưng sau ngày đó nghe anh tỏ rõ lập trường, cô không thể tiếp tục phản bác.
"Lâm Phi Ca có tới không?" Đợi thêm một lúc, sắc trời bên ngoài đã tối, Phương Viên nhìn đồng hồ, hỏi. Tuy hiện tại vẫn chưa tới giờ xe chạy nhưng Lâm Phi Ca vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, không biết có phải ba mẹ ở nhà phản đối, luyến tiếc con gái đi xa mà không đồng ý hay không.
Mã Khải xua tay: "Cậu đừng lo, lúc tớ tới cậu ấy có gọi, nói là phải chờ cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ tới. Nghe giọng điệu kia, phỏng chừng còn đang ở nhà nói chuyện với ba mẹ."
Đới Húc cười cười: "Ba mẹ lo lắng cho con cái là chuyện thường tình, nếu em ấy đã nói tới, vậy chúng ta cứ chờ, ở đây không phải vừa được ăn vừa được uống, lại còn ấm áp sao?"
"Quan trọng hơn là người mời là lão Đới!" Mã Khải phụ họa.
Khoảng bảy giờ tối, cửa hàng đang lúc đông khách, Lâm Phi Ca cuối cùng cũng xuất hiện, hơn nữa là được ba mẹ lái xe đưa tới. Mẹ Lâm Phi Ca đưa cô ấy xuống xe, từ trong cốp lấy ra cái va li, Lâm Phi Ca vẻ mặt không tình nguyện mà nhận lấy, sau đó quay đầu nhìn ba người Đới Húc đang ngồi sát cửa sổ trong cửa hàng thức ăn nhanh.
Mã Khải vẫy tay với Lâm Phi Ca, tâm tình Lâm Phi Ca có vẻ không tốt, lập tức ra dáng thủ thế. Mẹ Lâm Phi Ca ở cạnh liền giữ chặt cô ấy, dặn dò gì đó, cách tấm kính bọn họ không nghe thấy nhưng từ biểu tình không thoải mái của Lâm Phi Ca, phỏng chừng là bị phê bình.
"May là tới được, nếu còn tiếp tục sợ là hít thở cũng không thông." Vất vả lắm Lâm Phi Ca mới đuổi được ba mẹ về, tự mình kéo vali vào cửa hàng thức ăn nhanh, đặt mông ngồi cạnh Đới Húc, bĩu môi oán giận, "Mấy người không biết đâu, nếu không phải tớ ngăn cản, mẹ tớ sẽ vào đây nói chuyện với lão Đới, gì là làm việc bên ngoài, hi vọng có thể quan tâm tớ. Trời ạ, tớ đâu phải học sinh tiểu học đi chơi xuân, thật mất mặt! Cái gì cũng quản, vừa rồi còn nói tớ đã lớn chừng này, một chút hiền dịu cũng không có, còn mắng tớ cử chỉ thô lỗ, nếu không phải tớ lừa bọn họ chúng ta sắp phải lên đường, phỏng chừng hiện tại tớ còn chưa vào được đây!'
"Vẫn là ba mẹ hiểu con, vừa rồi cậu râ dáng thủ thế như vậy, ba mẹ cậu không mắng mới lạ? Nếu đổi thành tớ, tớ cũng cảm thấy cậu thô lỗ!" Mã Khải bỏ đá xuống giếng.
Lâm Phi Ca trừng mắt: "Cái này của tớ gọi là không câu nệ tiểu tiết, hiểu không? Là hào phóng, hào phóng đấy! Cùng thô lỗ như trời đất cách biệt, cậu đừng có tùy tiện khiêu chiến quyền uy của tớ!"
Quả nhiên chỉ cần Lâm Phi Ca và Mã Khải sáp lại, không khí liền không còn quạnh quẽ.
Vui đùa đã đủ, Đới Húc hỏi Lâm Phi Ca có cần ăn chút gì không, Lâm Phi Ca lấp tức tỏ vẻ không cần, nói chính mình ở nhà đã bị ba mẹ ép ăn đủ no. Ngồi thêm một lúc, bốn người cầm hành lý tới trạm xe. Đồ đạc của Mã Khải và Phương Viên đều rất đơn giản, cả hai mỗi người chỉ có một túi du lịch nhỏ, Đới Húc cũng vậy, chỉ có Lâm Phi Ca kéo theo cả va li hành lý, hơn nữa thoạt nhìn hình như không nhẹ.
Vào nhà xe, bên trong rất nhiều người, vali không cách nào kéo đi lung tung, Đới Húc liền dứt khoát cầm hết đồ cho Lâm Phi Ca và Phương Viên, một cái cầm trong tay, một cái vác trên người.
"Đồ cậu mang theo cũng ít thật đấy!" Mã Khải đi cạnh Đới Húc, nhìn cái ba lô nhỏ của Phương Viên trên người anh liền nhịn không được mà nhiều chuyện.
"Đi trong tỉnh hẳn không cần nhiều ngày, không nhất thiết phải mang nhiều." Phương Viên nói.
Lâm Phi Ca kéo tay cô, nói: "Không sao, cậu thiếu gì thì cứ dùng của tớ, tớ nói cậu nghe, tớ phục ba mẹ mình thật đấy, từ quần áo ngủ tới áo gối khăn trải giường, còn cả dép lê bà ấy đều bắt tớ mang theo! Bà ấy bắt tớ mang cả đống, ngay cả thuốc hạ sốt cũng có, còn nói sợ đi công tác gặp thời tiết không tốt rồi bị cảm, ra ngoài không mua được thuốc thì phải làm sao. Trời ạ, sao bà ấy không nghĩ chúng ta đi xe chỉ tốn một đêm, thành phố D có xa lắm không! Chỉ mất hai ngày, mang nhiều đồ thế này ngược lại biến thành gánh nặng."
Phương Viên cười cười nghe Lâm Phi Ca than vãn, không nói gì. Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ, người bên trong muốn ra, người ngoài lại muốn vào, hiện tại xem ra cả tình thân cũng như thế, người được che chở quan tâm sẽ cảm thấy khó thở, mất đi không gian tự do, mà cô lại cảm thấy, gánh nặng được quan tâm thật sự khiến người ta hâm mộ. . Ch?уê? ?ra?g đọc ?r?уệ? ( ?rù??r ?уệ?.V? )
Lên xe, vì thời gian lúc này đã trễ, chờ mọi người ai về chỗ nấy, trong xe lập tức tắt đèn, qua một lát, từng tiếng ngáy lúc cao lúc thấp dần dần vang lên. Phương Viên nằm một chỗ nhìn trần xe, hoàn toàn không ngủ được. Không bao lâu, Mã Khải nằm dưới cô cũng bắt đầu ngáy, tựa hồ ngủ rất sâu. Phương Viên trở mình, hơi thò đầu ra nhìn Lâm Phi Ca nằm nghiêng phía dưới, nương theo ánh sáng, cô có thể nhìn thấy hô hấp của cô ấy bình bình, hẳn cũng đã vào giấc.
"Không ngủ được à?" Nằm đối diện, Đới Húc phát hiện động tác nhỏ của Phương Viên, nhẹ giọng hỏi.
Phương Viên gật đầu, ngay sau đó cảm thấy Đới Húc có lẽ không thấy rõ hành động của mình, vội giải thích: "Em có tật xấu nằm giường lạ sẽ không ngủ được, trước kia chỉ cần đi đâu phải nằm thế này đều sẽ như thế, sao anh cũng chưa ngủ? Không vào giấc được à?"
Tuy thấy Đới Húc nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không thể bài trừ khả năng anh bị suy nhược, ban ngày mệt rã rời, tới tối không có tinh thần ngủ.
"Tôi hả, ngủ được, chỉ là chiều nay ngủ quá nhiều nên hiện tại không có ý muốn ngủ." Đới Húc trả lời, sau đó rơi vào trầm mặc, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, nói, "Vậy từ lúc em đến thực tập tới giờ hẳn không có đêm nào ngủ ngon đúng không?"
Phương Viên sửng sốt, vội xoay mặt, nỗ lực mượn ánh đèn đêm nhìn rõ biểu cảm của Đới Húc, nhưng Đới Húc lại không nhìn cô, hai tay gác trên đầu, qua một lúc lâu lại thở dài một tiếng, nhỏ giọng: "Cứ tiếp tục như vậy thật không được, phải nghĩ cách giải quyết."
Phương Viên nhấp môi, hiện tại nếu đủ ánh sáng, có lẽ Đới Húc sẽ nhìn thấy trong ánh mắt cô lập lòe cảm kích, cô biết kỳ thật lời nói dối của mình sớm đã bị Đới Húc nhìn thấu, đối với tình hình của cô, trong lòng anh rất rõ nhưng không hề vạch trần, mục đích có lẽ vì không muốn cô cảm thấy xấu hổ hoặc khó coi.
"Em không sao, từ từ làm quen sẽ ổn, tiền bối, cảm ơn anh."
Truy Kích Hung Án
Đánh giá:
Truyện Truy Kích Hung Án
Story
Quyển 1 - Chương 46: Không nói thẳng
10.0/10 từ 40 lượt.