Truy Kích Hung Án
Quyển 1 - Chương 10: Không biết người có lòng tốt
47@-Phương Viên lần nữa bị Đới Húc chọc tới dở khóc dở cười, nếu không phải thực lực của anh khiến cô phải lau mắt mà nhìn, dựa vào ngôn hành cử chỉ của anh, chỉ sợ đổi là ai cũng sẽ tán đồng luận điểm "Ông thầy không đáng tin cậy" của Lâm Phi Ca.
Trước mặt người khác, bọn họ không dám thể hiện để tránh chẳng những không giúp đỡ, ngược lại còn phá hoại hiện trường, cho nên chỉ có thể đứng yên một chỗ canh giữ. Phương Viên đứng trên nền tuyết, chân đã lạnh cóng, Đới Húc cũng chú ý tới điểm này, lập tức kêu cô cùng mình về xe, mở điều hòa sưởi ấm, miễn cho trước khi đồng nghiệp chạy tới bọn họ đã đông lạnh. Thỉnh thoảng Phương Viên nhìn đồng hồ, hi vọng Mã Khải và Lâm Phi Ca có thể tới nhanh một chút, hoặc là thông minh một chút trước khi tới đây gặp được Thang Lực, bằng không chẳng những việc bọn họ lười biếng bị lộ tẩy, lòng tốt của Đới Húc không phải cũng uổng phí sao?
Đợi thêm một lát, từ xa có thể nhìn thấy mấy chiếc xe chạy về hướng này, đèn cảnh sát trên đỉnh chứng minh thân phận người tới, xe chạy tới bên bìa rừng bạch dương liền dừng lại. Đới Húc và Phương Viên cũng cùng xuống xe, đem tình hình cụ thể nói với những người khác. Phương Viên nhìn một vòng không thấy Lâm Phi Ca và Mã Khải, xem ra bọn họ vẫn còn chưa tới.
"Tôi đi với bọn người Thang Lực trước, em thông báo cho hai bạn học của mình không cần bận rộn bên ngoài, về đây hỗ trợ là được." Đới Húc cũng chú ý điểm này, cho nên trước khi cùng Thang Lực qua chỗ thi thể nói với Phương Viên một câu. Phương Viên nghe xong không ngừng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi tiến hành chụp hình hố đất và dấu bánh xe đạp làm bằng chứng xong, các bộ phận còn lại của thi thể cũng đã được rửa sạch cẩn thận, Phương Viên không giúp được gì, cũng không dám tiến lên, miễn cho chậm trễ công việc của người khác. Cô chỉ có thể đứng nhìn, thi thể bên trong cái hố quả nhiên giống hệt suy đoán của Đới Húc, chỉ có nửa trên mà thôi, hơn nữa phần đầu không được chôn cùng phần thân, khoang bụng thi thể bị mổ ra, nội tạng không còn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trong khoang bụng còn lưu lại ít dịch tiết củ ruột. Phương Viên vừa nhìn, dạ dày lập tức cảm thấy khó chịu, muốn lui ra sau tránh đi tầm mắt nhưng lại sợ mọi người chê cười, liền theo bản năng mà che miệng lại, miễn cho bản thân không cẩn thận nhổ ra gì đó càng gây thêm phiền phức cho người ta. Đới Húc vội vàng hỗ trợ xử lý hiện trường, có điều thỉnh thoảng vẫn lưu ý tới phản ứng của Phương Viên, thấy vậy, anh liền dừng tay, nói: "Sao vậy? Còn ổn chứ? Không cần nói nữa, em qua kia nghỉ ngơi chút đi."
"Em có thể tiếp tục, trong tương lai phải tiếp xúc nhiều, cũng không thể lần nào cũng trốn đi nghỉ ngơi." Phương Viên lắc đầu, khó khăn nuốt nước bọt, áp chế dạ dày khó chịu.
Đới Húc nhìn cô, gật đầu: "Vậy được, em cố làm hết sức."
Nhiều người làm việc hiệu suất sẽ cao, chỉ một lúc, nửa thi thể đã được rửa sạch, yêu cầu kế tiếp chính là tìm kiếm những bộ phận khác. Đới Húc nói chuyện với mọi người, tất cả cũng tán đồng suy nghĩ những bộ phận khác hẳn cũng được chôn trong công viên nhi đồng này, dù sao vứt xác cũng là công việc nguy hiểm nhất, cho dù hung thủ có cắt thi thể thành từng miếng, rút xương khỏi da, thì việc vận chuyển tới lui cũng không thể thực hiện, hắn nhất định muốn mau chóng giải quyết tất cả.
Vì vậy mọi người chia làm mấy tổ, bắt đầu phân công nhau tìm kiếm manh mối khác để xác định địa điểm có khả năng chôn thi thể, Phương Viên đương nhiên đi theo Đới Húc, cô cho rằng lần đầu tiên Đới Húc tìm được thông thuận như vậy, tiếp theo cũng có thể nhanh chóng xác định mục tiêu mới, nhưng lúc này, Đới Húc lại không có biểu hiện như khi nãy, anh chỉ dẫn Phương Viên đi tìm kiếm khắp nơi, thỉnh thoảng còn sẽ quan tâm tiến độ của người khác, bộ dáng một chút manh mối cũng không có, hơn nữa trông anh còn không hề sốt ruột.
Sau khi các tổ tản ra đi tìm manh mối, rốt cuộc Lâm Phi Ca và Mã Khải cũng xuất hiện, Đới Húc và Phương Viên từ xa nhìn bọn họ tới, Đới Húc gật đầu với họ, bởi vì bên cạnh còn những người khác, anh không tiện nói thẳng. Phương Viên hiểu anh đang muốn mình qua đó nói chuyện với họ vài câu, miễn cho lát nữa bị người ta phát hiện hai người lén đào ngũ, vì thế lập tức đi qua bên kia.
"Sao hai cậu bây giờ mới tới?" Phương Viên tới trước mặt hai người, nhỏ giọng hỏi.
"Còn không phải vì Mã Khải mãi lên mạng sao? Nhận được điện thoại của cậu tới liền gọi cho cậu ấy, sau khi hội hợp hai người chúng tớ liền chạy tới đây. Sao rồi? Có phải có chuyện hay không?" Lâm Phi Ca ngày thường luôn tùy tiện, hiện tại ngữ khí vẫn còn tiêu sái, nhưng cô đương nhiên có thể cảm nhận được tình huống hiện tại, trong lòng có chút lo sợ bất an.
"May là tiền bối Đới Húc trước đó bảo vệ các cậu, cho nên những người khác đều nghĩ hai cậu bị thầy ấy phái tới nơi khác tìm manh mối vừa bị kêu trở về, lát nữa nếu có người hỏi, các cậu nhớ, đừng nói sai lời." Phương Viên nhắc nhở, tuy trên thực tế Đới Húc là người dẫn dắt bọn họ, nhưng là thực tập sinh, mới ngày thứ tư đã đi làm chuyện riêng, nếu để các sư huynh tiền bối khác biết được, ấn tượng chung quy vẫn không tốt lắm, lỡ như sau này chính thức trở thành đồng nghiệp, ảnh hưởng có thể càng sâu xa hơn.
"Thật hay giả vậy? Thầy của tớ thiện lương như vậy, còn giúp chúng ta yểm trợ sao?" Nghe cách nói chuyện này, Lâm Phi Ca dường như có chút bán tín bán nghi, cô kéo ống tay áo của Phương Viên, ai oán nói, "Phương Viên, cậu cũng thật là, thầy rõ ràng đã phát hiện chúng tớ trốn đi, cậu sao không mật báo cho bọn tớ hả? Nếu vậy, bọn tớ đã không cần để thầy ra mặt yểm trợ, sẽ không bị động như vậy."
"Cậu nói các cậu đi tìm tiền bối Thang Lực, lúc đó bọn họ xác thật không ở bên chỗ bọn tớ, tớ sao có thể biết mà báo với cậu?" Phương Viên có chút bất đắc dĩ, trong lòng ít nhiều cảm thấy không thoải mái, vừa rồi rõ ràng cô đã nói địa chỉ cho Lâm Phi Ca, kêu bọn họ tới, kết quả cô ấy lại nói muốn đi tìm Thang Lực, trên thực tế là lười biếng trốn việc, hiện tại trở về còn trách cô không mật báo trước, việc này thật sự có chút ủy khuất.
Lâm Phi Ca vừa thấy Phương Viên có chút không vui liền vội chạm bả vai cô, cười hì hì nói: "Tớ nói đùa mà, cậu đừng coi là thật, vừa rồi trên đường tớ có nói với Mã Khải, cũng may Phương Viên thông minh nhanh chóng nói bọn tới biết, bằng không những người khác đều tới, bọn tớ là không, vậy cũng thật là!" . Truyện Đoản Văn
"Nếu nói như vậy, chúng tớ chẳng lẽ phải cảm ơn cậu đã tín nhiệm chúng tớ sao?" Mã Khải ở cạnh đột nhiên tiếp lời một câu, "Hơn nữa Đới Húc kia cũng thật là, bắt lấy cơ hội giả làm người tốt, thay bọn tớ che giấu gì chứ, thầy ấy căn bản muốn làm tớ và Lâm Phi Ca mất mặt, lỗ mãng hấp tấp chạy tới như vậy còn không phải sẽ bị người ta phát hiện hay sao? Thầy ấy có lòng tốt vậy à? Chúng tớ và thầy ấy không thân cũng chẳng quen, thầy ấy mở miệng còn kêu tớ là 'bạn học' này, 'bạn học' kia."
"Cậu nói vậy đúng là không biết lòng tốt của người ta, nếu không phải cậu lén trốn đi, ai có thể bắt bẻ được cậu?" Phương Viên không ngờ Mã Khải lại nói như vậy, lửa giận trong lòng trào ra, chưa kịp nhắc nhở chính mình phải khống chế cảm xúc thì đã buột miệng thốt ra.
Mã Khải đỏ mặt, bất giác liếc mắt quan sát Phương Viên một cái, nói chuyện xa xôi: "Cậu sao thế hả? Biểu hiện cứ như chó săn vậy? Bảo vệ Đới Húc như vậy, người ta rốt cuộc cho cậu chỗ lợi gì? Thầy ấy là người hướng dẫn của Lâm Phi Ca, cũng không phải hướng dẫn của cậu, người ta tới phiên cậu nịnh bợ sao?"
Dứt lời, cậu ta như bừng tỉnh, liền tiếp tục: "Tớ biết rồi, cậu bị cái thầy soái ca kia ghét bỏ, cho nên hiện tại sợ Đới Húc cũng không muốn mình, vì vậy mới tích cực vuốt mông ngựa đúng không?"
Hai tay Phương Viên đã nắm chặt thành đấm, nếu đổi lại là khi trước, cô sớm đã như pháo hoa lớn tiếng phản bác Mã Khải, thế nào cũng phải khiến Mã Khải á khẩu trả lời không được mới thôi, nhưng hai tay cô dùng sức nắm chặt, cố gắng nuốt lời tới họng xuống, vừa rồi nhịn không được mà chọc giận Mã Khải, khiến cậu ta càng nói càng công kích mình, nếu còn tiếp tục đối chọi gay gắt, cuối cùng cũng chỉ là tổn thương hòa khí, trước kia có lẽ cô sẽ không để ý, nhưng hiện tại đã khác xưa, cô không còn tự tin để tiếp tục đối mặt với tình huống bị cô lập bên ngoài, bởi vì lúc nầy cô đã không giống mọi người.
Vì thế, Phương Viên chỉ trừng mắt nhìn Mã Khải một cái, xoay người rời đi, vứt lại một câu: "Tùy cậu nghĩ."
Mã Khải cũng không hé răng, đi sau phía sau tới chỗ Đới Húc. Lâm Phi Ca sớm đã ở thời điểm Phương Viên và Mã Khải cậu một câu tôi một câu chạy đi "báo danh" với Đới Húc, hiện tại đang thể hiện thái độ tích cực làm việc.
Tìm kiếm tới giữa trưa, thời điểm mọi người đều đã mệt mỏi, rốt cuộc cũng có một tin tốt truyền tới, đầu của người chết cuối cùng cũng bị phát hiện.
Truy Kích Hung Án
Trước mặt người khác, bọn họ không dám thể hiện để tránh chẳng những không giúp đỡ, ngược lại còn phá hoại hiện trường, cho nên chỉ có thể đứng yên một chỗ canh giữ. Phương Viên đứng trên nền tuyết, chân đã lạnh cóng, Đới Húc cũng chú ý tới điểm này, lập tức kêu cô cùng mình về xe, mở điều hòa sưởi ấm, miễn cho trước khi đồng nghiệp chạy tới bọn họ đã đông lạnh. Thỉnh thoảng Phương Viên nhìn đồng hồ, hi vọng Mã Khải và Lâm Phi Ca có thể tới nhanh một chút, hoặc là thông minh một chút trước khi tới đây gặp được Thang Lực, bằng không chẳng những việc bọn họ lười biếng bị lộ tẩy, lòng tốt của Đới Húc không phải cũng uổng phí sao?
Đợi thêm một lát, từ xa có thể nhìn thấy mấy chiếc xe chạy về hướng này, đèn cảnh sát trên đỉnh chứng minh thân phận người tới, xe chạy tới bên bìa rừng bạch dương liền dừng lại. Đới Húc và Phương Viên cũng cùng xuống xe, đem tình hình cụ thể nói với những người khác. Phương Viên nhìn một vòng không thấy Lâm Phi Ca và Mã Khải, xem ra bọn họ vẫn còn chưa tới.
"Tôi đi với bọn người Thang Lực trước, em thông báo cho hai bạn học của mình không cần bận rộn bên ngoài, về đây hỗ trợ là được." Đới Húc cũng chú ý điểm này, cho nên trước khi cùng Thang Lực qua chỗ thi thể nói với Phương Viên một câu. Phương Viên nghe xong không ngừng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi tiến hành chụp hình hố đất và dấu bánh xe đạp làm bằng chứng xong, các bộ phận còn lại của thi thể cũng đã được rửa sạch cẩn thận, Phương Viên không giúp được gì, cũng không dám tiến lên, miễn cho chậm trễ công việc của người khác. Cô chỉ có thể đứng nhìn, thi thể bên trong cái hố quả nhiên giống hệt suy đoán của Đới Húc, chỉ có nửa trên mà thôi, hơn nữa phần đầu không được chôn cùng phần thân, khoang bụng thi thể bị mổ ra, nội tạng không còn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trong khoang bụng còn lưu lại ít dịch tiết củ ruột. Phương Viên vừa nhìn, dạ dày lập tức cảm thấy khó chịu, muốn lui ra sau tránh đi tầm mắt nhưng lại sợ mọi người chê cười, liền theo bản năng mà che miệng lại, miễn cho bản thân không cẩn thận nhổ ra gì đó càng gây thêm phiền phức cho người ta. Đới Húc vội vàng hỗ trợ xử lý hiện trường, có điều thỉnh thoảng vẫn lưu ý tới phản ứng của Phương Viên, thấy vậy, anh liền dừng tay, nói: "Sao vậy? Còn ổn chứ? Không cần nói nữa, em qua kia nghỉ ngơi chút đi."
"Em có thể tiếp tục, trong tương lai phải tiếp xúc nhiều, cũng không thể lần nào cũng trốn đi nghỉ ngơi." Phương Viên lắc đầu, khó khăn nuốt nước bọt, áp chế dạ dày khó chịu.
Đới Húc nhìn cô, gật đầu: "Vậy được, em cố làm hết sức."
Nhiều người làm việc hiệu suất sẽ cao, chỉ một lúc, nửa thi thể đã được rửa sạch, yêu cầu kế tiếp chính là tìm kiếm những bộ phận khác. Đới Húc nói chuyện với mọi người, tất cả cũng tán đồng suy nghĩ những bộ phận khác hẳn cũng được chôn trong công viên nhi đồng này, dù sao vứt xác cũng là công việc nguy hiểm nhất, cho dù hung thủ có cắt thi thể thành từng miếng, rút xương khỏi da, thì việc vận chuyển tới lui cũng không thể thực hiện, hắn nhất định muốn mau chóng giải quyết tất cả.
Vì vậy mọi người chia làm mấy tổ, bắt đầu phân công nhau tìm kiếm manh mối khác để xác định địa điểm có khả năng chôn thi thể, Phương Viên đương nhiên đi theo Đới Húc, cô cho rằng lần đầu tiên Đới Húc tìm được thông thuận như vậy, tiếp theo cũng có thể nhanh chóng xác định mục tiêu mới, nhưng lúc này, Đới Húc lại không có biểu hiện như khi nãy, anh chỉ dẫn Phương Viên đi tìm kiếm khắp nơi, thỉnh thoảng còn sẽ quan tâm tiến độ của người khác, bộ dáng một chút manh mối cũng không có, hơn nữa trông anh còn không hề sốt ruột.
Sau khi các tổ tản ra đi tìm manh mối, rốt cuộc Lâm Phi Ca và Mã Khải cũng xuất hiện, Đới Húc và Phương Viên từ xa nhìn bọn họ tới, Đới Húc gật đầu với họ, bởi vì bên cạnh còn những người khác, anh không tiện nói thẳng. Phương Viên hiểu anh đang muốn mình qua đó nói chuyện với họ vài câu, miễn cho lát nữa bị người ta phát hiện hai người lén đào ngũ, vì thế lập tức đi qua bên kia.
"Sao hai cậu bây giờ mới tới?" Phương Viên tới trước mặt hai người, nhỏ giọng hỏi.
"Còn không phải vì Mã Khải mãi lên mạng sao? Nhận được điện thoại của cậu tới liền gọi cho cậu ấy, sau khi hội hợp hai người chúng tớ liền chạy tới đây. Sao rồi? Có phải có chuyện hay không?" Lâm Phi Ca ngày thường luôn tùy tiện, hiện tại ngữ khí vẫn còn tiêu sái, nhưng cô đương nhiên có thể cảm nhận được tình huống hiện tại, trong lòng có chút lo sợ bất an.
"May là tiền bối Đới Húc trước đó bảo vệ các cậu, cho nên những người khác đều nghĩ hai cậu bị thầy ấy phái tới nơi khác tìm manh mối vừa bị kêu trở về, lát nữa nếu có người hỏi, các cậu nhớ, đừng nói sai lời." Phương Viên nhắc nhở, tuy trên thực tế Đới Húc là người dẫn dắt bọn họ, nhưng là thực tập sinh, mới ngày thứ tư đã đi làm chuyện riêng, nếu để các sư huynh tiền bối khác biết được, ấn tượng chung quy vẫn không tốt lắm, lỡ như sau này chính thức trở thành đồng nghiệp, ảnh hưởng có thể càng sâu xa hơn.
"Thật hay giả vậy? Thầy của tớ thiện lương như vậy, còn giúp chúng ta yểm trợ sao?" Nghe cách nói chuyện này, Lâm Phi Ca dường như có chút bán tín bán nghi, cô kéo ống tay áo của Phương Viên, ai oán nói, "Phương Viên, cậu cũng thật là, thầy rõ ràng đã phát hiện chúng tớ trốn đi, cậu sao không mật báo cho bọn tớ hả? Nếu vậy, bọn tớ đã không cần để thầy ra mặt yểm trợ, sẽ không bị động như vậy."
"Cậu nói các cậu đi tìm tiền bối Thang Lực, lúc đó bọn họ xác thật không ở bên chỗ bọn tớ, tớ sao có thể biết mà báo với cậu?" Phương Viên có chút bất đắc dĩ, trong lòng ít nhiều cảm thấy không thoải mái, vừa rồi rõ ràng cô đã nói địa chỉ cho Lâm Phi Ca, kêu bọn họ tới, kết quả cô ấy lại nói muốn đi tìm Thang Lực, trên thực tế là lười biếng trốn việc, hiện tại trở về còn trách cô không mật báo trước, việc này thật sự có chút ủy khuất.
Lâm Phi Ca vừa thấy Phương Viên có chút không vui liền vội chạm bả vai cô, cười hì hì nói: "Tớ nói đùa mà, cậu đừng coi là thật, vừa rồi trên đường tớ có nói với Mã Khải, cũng may Phương Viên thông minh nhanh chóng nói bọn tới biết, bằng không những người khác đều tới, bọn tớ là không, vậy cũng thật là!" . Truyện Đoản Văn
"Nếu nói như vậy, chúng tớ chẳng lẽ phải cảm ơn cậu đã tín nhiệm chúng tớ sao?" Mã Khải ở cạnh đột nhiên tiếp lời một câu, "Hơn nữa Đới Húc kia cũng thật là, bắt lấy cơ hội giả làm người tốt, thay bọn tớ che giấu gì chứ, thầy ấy căn bản muốn làm tớ và Lâm Phi Ca mất mặt, lỗ mãng hấp tấp chạy tới như vậy còn không phải sẽ bị người ta phát hiện hay sao? Thầy ấy có lòng tốt vậy à? Chúng tớ và thầy ấy không thân cũng chẳng quen, thầy ấy mở miệng còn kêu tớ là 'bạn học' này, 'bạn học' kia."
"Cậu nói vậy đúng là không biết lòng tốt của người ta, nếu không phải cậu lén trốn đi, ai có thể bắt bẻ được cậu?" Phương Viên không ngờ Mã Khải lại nói như vậy, lửa giận trong lòng trào ra, chưa kịp nhắc nhở chính mình phải khống chế cảm xúc thì đã buột miệng thốt ra.
Mã Khải đỏ mặt, bất giác liếc mắt quan sát Phương Viên một cái, nói chuyện xa xôi: "Cậu sao thế hả? Biểu hiện cứ như chó săn vậy? Bảo vệ Đới Húc như vậy, người ta rốt cuộc cho cậu chỗ lợi gì? Thầy ấy là người hướng dẫn của Lâm Phi Ca, cũng không phải hướng dẫn của cậu, người ta tới phiên cậu nịnh bợ sao?"
Dứt lời, cậu ta như bừng tỉnh, liền tiếp tục: "Tớ biết rồi, cậu bị cái thầy soái ca kia ghét bỏ, cho nên hiện tại sợ Đới Húc cũng không muốn mình, vì vậy mới tích cực vuốt mông ngựa đúng không?"
Hai tay Phương Viên đã nắm chặt thành đấm, nếu đổi lại là khi trước, cô sớm đã như pháo hoa lớn tiếng phản bác Mã Khải, thế nào cũng phải khiến Mã Khải á khẩu trả lời không được mới thôi, nhưng hai tay cô dùng sức nắm chặt, cố gắng nuốt lời tới họng xuống, vừa rồi nhịn không được mà chọc giận Mã Khải, khiến cậu ta càng nói càng công kích mình, nếu còn tiếp tục đối chọi gay gắt, cuối cùng cũng chỉ là tổn thương hòa khí, trước kia có lẽ cô sẽ không để ý, nhưng hiện tại đã khác xưa, cô không còn tự tin để tiếp tục đối mặt với tình huống bị cô lập bên ngoài, bởi vì lúc nầy cô đã không giống mọi người.
Vì thế, Phương Viên chỉ trừng mắt nhìn Mã Khải một cái, xoay người rời đi, vứt lại một câu: "Tùy cậu nghĩ."
Mã Khải cũng không hé răng, đi sau phía sau tới chỗ Đới Húc. Lâm Phi Ca sớm đã ở thời điểm Phương Viên và Mã Khải cậu một câu tôi một câu chạy đi "báo danh" với Đới Húc, hiện tại đang thể hiện thái độ tích cực làm việc.
Tìm kiếm tới giữa trưa, thời điểm mọi người đều đã mệt mỏi, rốt cuộc cũng có một tin tốt truyền tới, đầu của người chết cuối cùng cũng bị phát hiện.
Truy Kích Hung Án
Đánh giá:
Truyện Truy Kích Hung Án
Story
Quyển 1 - Chương 10: Không biết người có lòng tốt
10.0/10 từ 40 lượt.