Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản Gia
Chương 3
64@-
Nửa đêm, ta và Dung Nhi ôm miệng cười đùa trên giường, đọc sách truyện.
Bọn ta đang thức khuya.
Không thức khuya thì sao có thể giữ dáng vẻ tiều tụy như bệnh nhân chứ?
Chỉ là bệnh của ta không thể nặng như trước nữa.
Ta cần từ từ hồi phục, nay đã thu hút sự chú ý của phụ thân, nếu cứ bệnh mãi, ông sẽ gọi thái y trong cung đến.
Khi đó không phải người của mình, sẽ khó mà giả bệnh.
Ta dự định dần dần hồi phục, nhưng không thể hoàn toàn khỏi bệnh.
Nếu không, đống rắc rối trong phủ Thái sư này lại thành trách nhiệm của ta.
Lưu Uyển Tình gần đây được dỡ bỏ cấm túc.
Nhưng vẫn bị cấm không được ra ngoài dự tiệc.
Ta chống cằm nghe Dung Nhi báo cáo, trong lòng chỉ nghĩ rằng phụ mẫu đối với ái nữ của họ quá yên tâm.
Lưu Uyển Tình không thể ra ngoài gây rối, chắc chắn sẽ quay sang gây rối với các quý tử, các đệ đệ tốt của ta.
Trước đây có ta quản thúc, dù miễn cưỡng giữ được vẻ ngoài bình yên, nhưng làm bọn họ trong lòng không vui.
Giờ ta không quản nữa, muốn xem bọn họ làm trò gì.
Quả nhiên, chỉ bốn ngày sau, tiền viện đã có chuyện.
Tỳ nữ của nhị đệ Lưu Cẩm Châu vừa khóc vừa đến gõ cửa viện của ta:
“Đại tiểu thư, xin người mau đi cứu nhị thiếu gia, thiếu gia sắp bị lão gia đ-á-nh ch-ếc rồi!”
Ta và Dung Nhi, Liên Nhi, Tô Nhi đang chơi bài, để mặc nàng ta ở ngoài gọi cả nửa ngày, rồi bảo Dung Nhi ra trả lời:
“Nhưng thiếu gia người...”
Tỳ nữ kia chưa nói hết câu, Dung Nhi đã đóng sầm cửa, chỉ lạnh lùng đáp qua cửa:
“Tiểu thư nhà ta nói, nếu ch-ếc thật thì hãy báo.”
Tỳ nữ Tuyết Nhi của Lưu Cẩm Châu thường ngày rất khéo léo, thấy Lưu Cẩm Châu gần gũi Lưu Uyển Tình, việc gì cũng thông báo trước cho nàng ta. Nhưng đến khi Lưu Cẩm Châu gây họa, trong phủ cần người hứng chịu cơn giận của phụ thân, lại nhớ đến ta.
Ta ngồi trong phòng, nghe tiếng động bên ngoài, môi không khỏi nhếch lên nụ cười lạnh.
Nếu giờ ta không chịu được tiếng khóc mà ra ngoài, lát nữa người khóc sẽ là ta.
Những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần, ta chỉ ngồi đây cũng biết nếu ta ra ngoài, chuyện gì sẽ xảy ra.
Không ngoài dự đoán, phụ thân đang giận dữ, lại không nỡ đ-á-nh quý tử quá nặng tay.
Cả phòng nữ nhân không ai dám lên tiếng bảo vệ, chỉ đợi ta đến, bị mẫu thân và Lưu Uyển Tình như cứu tinh đẩy ra trước mặt phụ thân.
Cơn giận của phụ thân liền có chỗ trút.
Nhẹ thì tát một cái, đ-á-nh sưng má nửa tháng, không dám ra ngoài gặp người.
Nặng thì dùng roi quất, đ-á-nh ta da tróc thịt bong, chỉ vì ta không biết dạy đệ đệ.
Đợi khi cơn giận của phụ thân trút hết, hình phạt cho Lưu Cẩm Châu lại là quỳ trong từ đường hai ngày cho xong chuyện.
Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản Gia
Nửa đêm, ta và Dung Nhi ôm miệng cười đùa trên giường, đọc sách truyện.
Bọn ta đang thức khuya.
Không thức khuya thì sao có thể giữ dáng vẻ tiều tụy như bệnh nhân chứ?
Chỉ là bệnh của ta không thể nặng như trước nữa.
Ta cần từ từ hồi phục, nay đã thu hút sự chú ý của phụ thân, nếu cứ bệnh mãi, ông sẽ gọi thái y trong cung đến.
Khi đó không phải người của mình, sẽ khó mà giả bệnh.
Ta dự định dần dần hồi phục, nhưng không thể hoàn toàn khỏi bệnh.
Nếu không, đống rắc rối trong phủ Thái sư này lại thành trách nhiệm của ta.
Lưu Uyển Tình gần đây được dỡ bỏ cấm túc.
Nhưng vẫn bị cấm không được ra ngoài dự tiệc.
Ta chống cằm nghe Dung Nhi báo cáo, trong lòng chỉ nghĩ rằng phụ mẫu đối với ái nữ của họ quá yên tâm.
Lưu Uyển Tình không thể ra ngoài gây rối, chắc chắn sẽ quay sang gây rối với các quý tử, các đệ đệ tốt của ta.
Trước đây có ta quản thúc, dù miễn cưỡng giữ được vẻ ngoài bình yên, nhưng làm bọn họ trong lòng không vui.
Giờ ta không quản nữa, muốn xem bọn họ làm trò gì.
Quả nhiên, chỉ bốn ngày sau, tiền viện đã có chuyện.
Tỳ nữ của nhị đệ Lưu Cẩm Châu vừa khóc vừa đến gõ cửa viện của ta:
“Đại tiểu thư, xin người mau đi cứu nhị thiếu gia, thiếu gia sắp bị lão gia đ-á-nh ch-ếc rồi!”
Ta và Dung Nhi, Liên Nhi, Tô Nhi đang chơi bài, để mặc nàng ta ở ngoài gọi cả nửa ngày, rồi bảo Dung Nhi ra trả lời:
“Nhưng thiếu gia người...”
Tỳ nữ kia chưa nói hết câu, Dung Nhi đã đóng sầm cửa, chỉ lạnh lùng đáp qua cửa:
“Tiểu thư nhà ta nói, nếu ch-ếc thật thì hãy báo.”
Tỳ nữ Tuyết Nhi của Lưu Cẩm Châu thường ngày rất khéo léo, thấy Lưu Cẩm Châu gần gũi Lưu Uyển Tình, việc gì cũng thông báo trước cho nàng ta. Nhưng đến khi Lưu Cẩm Châu gây họa, trong phủ cần người hứng chịu cơn giận của phụ thân, lại nhớ đến ta.
Ta ngồi trong phòng, nghe tiếng động bên ngoài, môi không khỏi nhếch lên nụ cười lạnh.
Nếu giờ ta không chịu được tiếng khóc mà ra ngoài, lát nữa người khóc sẽ là ta.
Những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần, ta chỉ ngồi đây cũng biết nếu ta ra ngoài, chuyện gì sẽ xảy ra.
Không ngoài dự đoán, phụ thân đang giận dữ, lại không nỡ đ-á-nh quý tử quá nặng tay.
Cả phòng nữ nhân không ai dám lên tiếng bảo vệ, chỉ đợi ta đến, bị mẫu thân và Lưu Uyển Tình như cứu tinh đẩy ra trước mặt phụ thân.
Cơn giận của phụ thân liền có chỗ trút.
Nhẹ thì tát một cái, đ-á-nh sưng má nửa tháng, không dám ra ngoài gặp người.
Nặng thì dùng roi quất, đ-á-nh ta da tróc thịt bong, chỉ vì ta không biết dạy đệ đệ.
Đợi khi cơn giận của phụ thân trút hết, hình phạt cho Lưu Cẩm Châu lại là quỳ trong từ đường hai ngày cho xong chuyện.
Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản Gia
Đánh giá:
Truyện Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản Gia
Story
Chương 3
10.0/10 từ 38 lượt.