Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
1: Tô Khải Hạo 1
“Tô tiên sinh, bài viết hai ngày trước anh gửi cho bên tập san [Văn Học Thiếu Niên] chúng tôi đã được chọn trúng rồi, tiền nhuận bút đã chuyển đến tài khoản của anh rồi.
Sau khi tập san của chúng tôi xuất bản thì tôi sẽ gửi một bản đến cho anh...”
Trong một khu dân cư bình thường ở thành phố Giang Lăng, một thanh niên đang nghe điện thoại.
“Tôi biết rồi.” Thanh niên nói lời cảm ơn.
Sau khi cúp điện thoại, hắn lập tức nhận được thông báo chuyển khoản ngân hàng.
“1500 tệ tới tay.” Tô Khải Hạo mỉm cười.
Tiền nhuận bút ở tập san [Văn Học Thiếu Niên] là 500 tệ/ 1000 chữ, mà bài viết lần này của hắn dài 3000 chữ.
“Lại có thêm một ý tưởng nữa, hiện giờ mình đang chậm rãi khôi phục lại, ít ra cũng không tạo thêm gánh nặng gì cho cha mẹ.” Tô Khải Hạo nghĩ thầm.
Nhìn kỹ lại thì mới thấy, hắn đang ngồi xe lăn.
Bây giờ đã là đầu tháng 10, hồi tháng 3, Tô Khải Hạo vẫn là một học sinh cấp ba, thành tích học tập đứng thứ nhất trong lớp.
Cách kỳ thi tuyển sinh đại học ba tháng, thân thể của hắn đột nhiên xảy ra vấn đề.
Đầu tiên là cả người không còn chút sức lực, ngay cả đi đứng cũng khó khăn, sau đó biến thành không thể nào đứng nổi.
Trên thực tế, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện thi đại học, cùng lắm là để người khác cõng đi.
Nhưng mà, ngoại trừ thân thể thì đầu óc của hắn hình như cũng gặp vấn đề, giống như là bị hạn chế lại, không thể nào suy nghĩ được.
Hắn chỉ cần nghĩ đến vấn đề gì đó một lúc thôi là sẽ thấy đầu đau như búa bổ.
Trong trường hợp này, muốn làm mấy đề kiểm tra đau não là hoàn toàn không có khả năng.
Sau đó, cha mẹ của Tô Khải Hạo giúp đỡ hắn làm thủ tục tạm thời thôi học, tất nhiên là vẫn bảo lưu chỉ tiêu tuyển sinh đại học.
Trong ba tháng tiếp theo, Tô Khải Hạo được cha mẹ đưa đi khắp nơi trị liệu, nhưng đã ba tháng trôi qua mà những triệu chứng thân thể của hắn vẫn không có bất cứ cải thiện nào.
Về phần kỳ thi tuyển sinh đại học, đương nhiên là Tô Khải Hạo không có khả năng tham gia, trực tiếp bỏ qua.
Trong thời gian sau đó, cha mẹ Tô Khải Hạo đã đưa hắn đi khắp nơi, thậm chí còn ra cả nước ngoài.
Cứ như thế, chớp mắt đã đến tháng 10.
Mà từ đầu tháng 9 là Tô Khải Hạo đã bắt đầu cảm thấy hình như mình đã có từng bước cải thiện.
Mặc dù thân thể hắn vẫn là như thế, cả người không chút khí lực, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Nhưng mà những lúc hắn tập trung suy nghĩ thì cũng không còn cảm thấy đầu đau như búa bổ nữa.
Nếu như đã dần dần khôi phục, vậy thì hắn cũng nên nghĩ đến chuyện kiếm tiền thôi.
Vào một ngày tháng 10, thời tiết lúc này đã không còn nóng bức nữa, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt Tô Khải Hạo, khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Hắn vừa phơi nắng, vừa suy nghĩ về bài viết sắp tới.
“Hả?”
Đang suy tư, bỗng nhiên Tô Khải Hạo giật mình.
Lúc này ở trong đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện một giao diện mơ hồ.
“Đây là cái gì?”
Tô Khải Hạo giật mình, ở góc màu đỏ bên trái của giao diện này hình như có một ô biểu tượng, trên ô biểu tượng đó hình như có sáu chữ.
Tô Khải Hạo nhìn một chút, chỉ thấy được chữ thứ nhất, hình như là chữ “Qi.”
Còn năm chữ khác thì hắn không nhìn ra được.
Một chuyện giống như huyền huyễn đột nhiên xảy ra trên người mình, tất nhiên là trong lòng Tô Khải Hạo không thể nào bình tĩnh được.
Nhưng mà, nếu như chuyện này xảy ra từ nửa năm trước thì chắc chắn hắn sẽ sợ hãi đến mức kêu lên thành tiếng.
Nhưng mà, biến cố xảy ra khiến tâm trạng của hắn trầm ổn hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù trong lòng Tô Khải Hạo cảm thấy chấn động, thế nhưng trên mặt vẫn có thể miễn cưỡng duy trì một tia bình tĩnh.
Trong lúc hắn đang khiếp sợ, giao diện trong đầu hắn lại đột nhiên biến mất rồi.
“Hả? Không thấy đâu nữa?”
Tô Khải Hạo thấy thế thì sững sờ.
“Mình gặp ảo giác sao?”
Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du