Trưởng Công Chúa
C135: Lệnh trưng binh
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung nói chuyện với Bùi Văn Tuyên xong liền quay về phủ Công chúa. Lúc đã nằm trên giường, cả người nàng dường như mất hết tri giác.
Bên cạnh không còn Bùi Văn Tuyên, ngày mai cũng không cần thượng triều, trong lòng nàng nhất thời trống rỗng.
Nàng đưa tay lên, huơ huơ giữa không trung, khi nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, nàng đột nhiên cảm thấy những gì Thượng Quan Húc nói cũng có phần đúng.
Những nữ nhân xuất thân từ Thượng Quan gia dường như sinh ra đã được định sẵn phải nắm giữ quyền lực. Nếu không có quyền lực gì, nàng sẽ thấy con đường phía trước trở nên mờ mịt, không nhìn rõ tương lai.
Nàng khác với Lý Xuyên, Lý Xuyên ngồi trên vị trí Thái tử, mỗi một bước đi đều xuất phát từ trách nhiệm với người đứng bên cạnh cậu. Cũng chính vì cậu là Thái tử, từ khi sinh ra đã gắn liền với rất nhiều sinh mệnh, cho nên cậu không thể không đi tranh, không thể không tiến về phía trước.
Nhưng mỗi một bước của nàng đều xuất phát từ ý muốn tận sâu trong lòng nàng, là khát vọng đối với quyền thế.
Nàng thật sự yêu đến phát điên thứ cảm giác được thao túng và lựa chọn này, từ tận trong xương tủy, nàng cũng yêu thứ cảm giác rạo rực đầy mạo hiểm kia.
Vì thế, khi có được một đêm tĩnh mịch bình yên như thế này, nàng nhất thời có chút lúng túng.
Nàng cứ thế nằm trằn trọc không yên, sau một hồi, nàng đứng dậy, đến ngăn tủ lấy một bộ quần áo của Bùi Văn Tuyên ra. Sau khi ôm nó vào lòng, nàng mới tìm thấy chút nhẹ nhõm, cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ đến tận thời gian gần lên triều, sau đó đúng giờ tỉnh lại, đang muốn gọi người hầu đến lại sực nhớ ra hôm nay mình không cần thượng triều.
Sau khi trao trả lại Đốc tra ti, mấy chuyện trên triều cũng chẳng còn liên quan gì đến nàng nữa, nàng chỉ cần ngồi trong bóng tối chờ đợi thời cơ.
Sau vài giây sửng sốt, Lý Dung trùm chăn lên che đầu lại, dứt khoát ngủ tiếp.
Nàng một mạch ngủ đến tận giữa trưa, chỉ vừa rời giường dùng bữa cách đây không lâu. Tịnh Lan đỡ nàng đứng dậy nói, "Điện hạ không thượng triều, trông tinh thần không được phấn chấn lắm"
"Nam nhân không có, sự nghiệp cũng không có", Lý Dung thở dài, "Làm sao phấn chấn được đây?"
Tịnh Mai bị Lý Dung chọc cười, vừa sửa áo nàng lại vừa cười nói, "Điện hạ đã nhớ tình lang như vậy, chi bằng đêm nay đến nhà mới đi?"
Lý Dung chậm rãi liếc nhìn Tịnh Mai một cái khiến nàng không khỏi hoảng hốt. Trong lúc đối phương phải cho rằng Lý Dung sẽ mắng mình, Lý Dung lại nói, "Thật đúng với ý ta"
Lý Dung dùng bữa sáng xong, nằm nghỉ trong sân được một chốc, Triệu Trọng Cửu đã xuất hiện kèm theo những thông tin trên triều.
"Hôm nay Bệ hạ tiến cử Bùi đại nhân làm quan chủ khảo khoa cử, mọi quyền quyết định đều nằm trong tay Bùi đại nhân. Sau đó, Bệ hạ để Túc Vương chính thức tiếp quản Đốc tra ti, dưới sự phụ tá của Nhu phi nương nương, bắt đầu điều tra vụ án khoa cử"
Lý Dung gật đầu, sau khi trầm tư một chốc lại không kiềm được hỏi thêm một câu, "Tô thị lang thì sao?"
"Tô thị lang chủ động xin giám sát lần khoa cử này"
"Giám sát?", Lý Dung bật cười, "Hiện tại y quả thật không thèm che giấu nữa nhỉ. Còn Thôi Ngọc Lang?"
"Hắn bảo ti chức tiện thể nhắn lại với Người rằng hôm nay Nhu phi đã khen hắn, còn bảo hắn hãy giúp bà ta, cố gắng làm việc"
Lý Dung nghe vậy liền biết Nhu phi đã bắt đầu tín nhiệm Thôi Ngọc Lang.
Chuyện này cũng không có gì bất ngờ.
Bà ta hợp tác với Tô Dung Khanh lâu như vậy, không những không có được ích lợi gì, chức vị còn bị giáng từ quý phi xuống tần vị. So với Thôi Ngọc Lang, tuy chỉ mới hợp tác được một thời gian ngắn song bà không những được khôi phục phi vị, còn giúp Lý Thành có được Đốc tra ti. Thêm việc Thôi Ngọc Lang xuất thân hàn môn, sao bà có thể không tín nhiệm Thôi Ngọc Lang hơn được?
Lý Dung gật đầu nói, "Bảo Thôi Ngọc Lang làm việc cho đàng hoàng, ngươi cho người giám sát hắn, hắn cũng nhớ đúng ngày tìm ta lấy thuốc"
Triệu Trọng Cửu đáp một tiếng, Lý Dung lại hỏi chuyện thu hoạch ở đất phong và tình huống ở Tây Bắc.
"Lần này, Tuân đại nhân muốn xin Công chúa một chuyện"
Lý Dung nâng mắt, Triệu Trọng Cửu thấp giọng nói, "Tuân đại nhân muốn xin Công chúa, giúp Tần Lâm xin một sắc lệnh trưng binh đột xuất"
"Vì sao?"
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Lý Dung khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, Triệu Trọng Cửu nâng tay, dâng bức thư Tuân Xuyên gửi đến lên, Lý Dung chỉ cần liếc nhìn sơ một cái đã hiểu được ý của Tuân Xuyên.
Năm ngoái Tây Bắc xảy ra chiến loạn, mấy thành trì gần sát với tiền tuyến có thể nói không thể trồng trọt được gì, cứ thế đến năm nay, trong thành không còn lương thực, cũng chỉ có thể chờ triều đình cứu tế. Nhưng tiền của triều đình chuyển đến Tây Bắc lại bị chia năm xẻ bảy, cho nên lúc tiền đến được tay Tần Lâm cũng chẳng còn thừa bao nhiêu, quân lương còn tính chấp vá được nhưng việc cứu tế thì khó khăn hơn nhiều.
(*Gốc, 以民养战, là thuật ngữ sử dụng trong lĩnh vực quân sự, mô tả việc khai thác và chu cấp nguồn lực chiến tranh cho quân đội chủ yếu từ các nguồn lực của các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng. Nguồn: Wikipedia)
Thanh niên trai tráng đi đánh trận, còn người già, phụ nữ và trẻ em thì chia đất để canh tác, trồng trọt. Mùa thu năm nay, chiến sự ở phía Bắc hẳn sẽ lại nổ ra, đến lúc đó bọn họ mới có đủ điều kiện chiến đấu.
Cách làm của hắn hoàn toàn không đúng quy tắc, nhưng Tần Lâm cho rằng, nếu thành công thì sau này, các đại thế gia ở phương Bắc sẽ không cần cho hắn quá nhiều quân lương, hơn nữa không cần ra chiến trường mà vẫn có thể nuôi được đội quân binh hùng tướng mạnh. Nhờ việc quan viên ở Tây Bắc đều thấy vui mừng, họ chắc chắn sẽ không tố giác Tần Lâm, cho nên Tần Lâm đã âm thầm tiến hành kế hoạch này.
Nhưng đây dù sao cũng là việc trái pháp luật, nói một cách nghiệm trọng thì đó chính là lén lút nuôi binh mã riêng, cho nên Tuân Xuyên cố ý gửi thư cho Lý Dung, muốn nhờ Lý Dung giúp Tần Lâm cầu xin một sắc lệnh trưng binh. Bình thường không nói làm gì, nếu thật sự gặp chuyện, chỉ cần lấy lệnh trưng binh ra thôi cũng xem như Tần Lâm đang phụng mệnh trưng binh.
Lý Dung xem lá thư kia xong không khỏi hít hà một hơi.
Tần Lâm là một vị tướng tài, nhưng vấn đề lớn nhất của hắn chính là quá độc đoán ngang ngược.
Một vị tướng thế này, nếu sinh ở loạn thế sẽ là một vị kiêu hùng, nhưng trong thời thái bình thịnh thế lại là một sự tồn tại khiến quân chủ đau đầu. Hiện tại nếu không phải Tuân Xuyên báo lại chuyện này, trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, Lý Dung lập tức đã có thể tưởng tượng được.
Những thế gia kia hiện tại không phản đối là vì có chỗ cần nhờ vả Tần Lâm. Nhưng đợi đến khi họ thật sự cần đến hắn, nó sẽ trở thành tấm bùa đòi mạng của Tần Lâm. Nhưng thứ đáng sợ hơn lại không phải là Tần Lâm, mà là quân lương chu cấp cho binh mã của Tần Lâm hiện tại, có một phần do nàng chu cấp.
Tần Lâm lén lút nuôi quân đội, nàng tiếp tế quân lương, nàng lại là trưởng tỷ của Thái tử. Một khi tội danh này chụp lên đầu nàng rồi, dù có chết trăm ngàn lần cũng không đủ bồi tội.
Lý Dung điều chỉnh lại tâm trạng, cũng hiểu mình phải giúp Tần Lâm có được sắc lệnh trưng binh kia.
Có được lệnh trưng binh, binh mã trong tay Tần Lâm sẽ nhiều hơn, lúc Lý Xuyên đăng cơ rồi, ngai vàng cũng sẽ được củng cố hơn.
Nhưng bằng cách nào giúp Tần Lâm có được thứ đó đây?
Lệnh trưng binh là một loại binh lệnh đặc thù của Đại Hạ, vào những thời điểm đặc biệt, tướng quân có thể nhờ vào nó mà trưng binh ngay ở thành trì đang đóng quân.
Mỗi khi quân vương đưa nó cho ai đều phải suy nghĩ thật cẩn thận. Nàng phải làm thế nào mới có thể khiến Lý Minh âm thầm ban một lệnh trưng binh cho Tần Lâm đây?
Lý Dung đang trầm ngâm suy nghĩ lại nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng ầm ĩ. Chẳng bao lâu sao, nha hoàn từ ngoại viện vội vàng chạy vào, dồn dập báo lại, "Điện hạ, Hoa Lạc Điện hạ dẫn theo người của Đốc tra ti đến và niêm phong phủ Công chúa rồi ạ!"
Nghe vậy, Lý Dung ngẩn người, một lát sau, nàng không dám tin phì cười hỏi lại, "Hoa Lạc, dẫn theo người của Đốc tra ti, niêm phong phủ của ta?"
Nếu tách từng cụm riêng ra, nàng hoàn toàn nghe hiểu, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, nàng ngoài ý muốn cảm nhận được một chút buồn cười.
Nhưng không đợi nàng bước ra, từ bên ngoài đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Hoa Lạc, giọng nói nàng ta mang theo vài phần cao ngạo khác xa thường ngày, "Bình Lạc tỷ tỷ"
Lý Dung nương theo âm thanh nhìn sang liền thấy Hoa Lạc mặc váy hoa với tua rua vàng bước ra từ ngã quẹo. Phía sau nàng ta là nhóm nhân viên cũ của Đốc tra ti, bên trong còn có vài gương mặt mới, hẳn là người được Nhu phi thu vào sau khi chỉnh đốn Đốc tra ti.
Lý Dung nhướng mày nhìn Hoa Lạc đi đến trước mặt mình và cúi người hành lễ nói, "Muội muội phụng mệnh Túc Vương, đến phủ của tỷ tỷ điều tra"
"Điều tra?", Lý Dung có chút nghiền ngẫm hỏi, "Ngươi muốn điều tra vụ án gì?"
"Trần Hậu Chiếu, cái tên này tỷ tỷ còn nhớ không?"
"Nhớ chứ", Lý Dung vừa nghe xong liền biết mục đích của Hoa Lạc, nàng không khỏi bật cười hỏi, "Đó không phải là kẻ mới mấy ngày trước còn tới Đốc tra ti cáo trạng sao?"
"Hắn mất tích rồi"
Hoa Lạc nhìn chằm chằm Lý Dung, Lý Dung lộ ra vẻ kinh ngạc, "Mất tích?"
"Đúng, ngay vào ngày hắn đến tìm tỷ tỷ cáo trạng, hắn đã rời khỏi Hoa Kinh, sau đó thuyền chở hắn bị chìm, mà hắn cũng biến mất tăm"
"Là vậy sao"
Lý Dung gật đầu, sau đó hỏi, "Vậy ngươi phải đi tìm hắn mới đúng chứ, ngươi đến tìm ta làm gì?"
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
"Túc Vương Điện hạ hoài nghi, là tỷ tỷ giết hắn. Cho nên vẫn mong tỷ tỷ phối hợp, theo muội đến Đốc tra ti một chuyến"
Lý Dung không nói gì, chỉ cười nhìn Hoa Lạc.
Hoa Lạc thấy Lý Dung nghe xong, vẻ mặt chẳng có chút thay đổi nào, không biết vì sao nàng ta cảm thấy có chút hậm hực. Nàng ta cố gắng lấy hết dũng khí, nhìn thẳng mắt của Lý Dung nói, "Chẳng lẽ tỷ tỷ muốn chống đối sao?"
"Ta không phải có ý chống đối, chỉ là muốn hỏi muội muội vài vấn đề"
Lý Dung gõ quạt nhỏ vào lòng bàn tay, "Bổn cung là công chúa đương triều, là hoàng thân quý thích, ngươi muốn tróc nã ta, đã có chứng cứ gì chưa?"
"Bổn cung phá án, từ trước đến nay đều dùng chứng cứ nói chuyện. Phẩm cấp thấp hơn ta, có thể trực tiếp mời đến Đốc tra ti. Nhưng nếu phẩm cấp cao hơn ta, liền phải hỏi xem người ta có chịu không đã. Muội muội, ngươi lần đầu tiếp xúc với mấy chuyện trên triều, hẳn còn chưa nắm được quy tắc cơ bản, Tịnh Lan"
Lý Dung quay đầu, ra lệnh cho Tịnh Lan, "Ngươi mau vào phòng, đem các thủ tục làm việc của Đốc tra ti ra, đưa cho Hoa Lạc Điện hạ để muội ấy mang về đọc lại cho kỹ"
Tịnh Lan mím môi cười, nhanh chóng đi lấy thủ tục của Đốc tra ti.
Hoa Lạc bị Lý Dung nói móc như thế, lửa giận phút chốc bốc cao, nàng ta không kiềm được, nâng cao giọng nói, "Bớt nói nhảm đi! Đốc tra ti điều tra phá án, tỷ là nghi phạm lại không chịu theo ta về thẩm vấn, còn cố ý lòng vòng tránh né, có phải tỷ đang thấy chột dạ không?!"
Lý Dung nghe Hoa Lạc nói vậy, ánh mắt nàng lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vững nụ cười, "Muội muội, ngươi hẳn vừa được làm việc trên triều nên đã quên mất tôn ti trong cung nhỉ? Ta là trưởng tỷ của ngươi, ngươi nói chuyện với ta mà lại dám vô lễ như vậy sao?"
"Hiện tại ta đang giúp Túc Vương phá án..."
"Ta hiểu về Đốc tra ti hơn ngươi nhiều!", Lý Dung chợt nâng cao giọng, "Không có chứng cứ thì cút ra ngoài ngay cho ta!"
"Lý Dung, ngươi..."
"Đuổi chúng ra ngoài!"
Lý Dung hất quạt nhỏ một cái liền xoay người rời đi. Hoa Lạc bắt đầu sốt ruột, vội dẫn người đến muốn bắt lấy Lý Dung. Lúc này thị vệ của phủ Công chúa lập tức xông lên, binh lính hai bên bắt đầu ẩu đả, Hoa Lạc lớn tiếng mắng, "Bình Lạc, ngươi không được đi!"
Lý Dung bước lên bậc thang, nghe thấy Hoa Lạc mắng mỏ mình liền quay đầu lại.
Nàng hơi nâng đôi mắt phượng lên, chậm rãi nhìn lướt qua Hoa Lạc, người đang đứng lẫn trong nhóm binh lính của Đốc tra ti, la mắng hối thúc họ nhanh đi bắt mình, đột nhiên bật cười thành tiếng. Chính vào lúc Lý Dung định trào phúng nàng ta mấy câu, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ...
Lệnh trưng binh, nàng đã có cách có được nó rồi!
13/1/2024
Góc tám nhảm
Mấy chương đầu có rất nhiều lỗi beta và hành văn chưa được lưu loát nên Tây sẽ chậm rãi chỉnh sửa, có lỗi nào các bạn cứ để lại lời nhắn ạ.
Đang cố gắng làm cho hay để in thành sách kỷ niệm nữa hehe.
Trưởng Công Chúa