Trưởng Công Chúa
C129: Cuộc hẹn ban đêm
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung nhận đơn kiện của Trần Hậu Chiếu và tiễn hắn đi xong, Thôi Ngọc Lang lập tức liên hệ Nhu phi, Nhu phi mượn danh nghĩa của Túc Vương để gặp Thôi Ngọc Lang, Thôi Ngọc Lang sau đó báo cáo toàn bộ chuyện của Trần Hậu Chiếu cho bà nghe.
"Người tên Trần Hậu Chiếu này là đồng hương của vi thần, vì bị quan chức ở quê đoạt mất vị trí lên Hoa Kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, cho nên hắn lên Hoa Kinh tìm vi thần, vi thần liền bảo hắn đến tố cáo chuyện này cho Bình Lạch Điện hạ. Sau đó, không nằm ngoài dự đoán, Bình Lạc Điện hạ sáng nay đã nhận đơn tố cáo còn bảo hắn rời khỏi Hoa Kinh. Hiện tại, chiếc thuyền chở hắn ra khỏi Hoa Kinh đã biến mất"
Nghe Thôi Ngọc Lang nói vậy, Nhu phi lập tức ngồi thẳng người lên, "Những gì ngươi nói là thật chứ?"
"Thưa vâng"
Thôi Ngọc Lang lấy đơn kiện ra, "Lá đơn này là Trần Hậu Chiếu để lại cho vi thần, nương nương ngày mai hãy tìm cơ hội gọi Bình Lạc Điện hạ vào cung, trước tiên hãy đưa cho nàng ta xem lá đơn này, sau đó chúng ta nắm lấy thời cơ, cho người bẩm tấu với thánh thượng"
"Vì sao ta phải để nó xem?", Nhu phi nhíu mày, "Nếu nó dám làm ra chuyện giết chết người đến cáo trạng, ta cứ trực tiếp bẩm báo với Bệ hạ, như vậy không phải tốt hơn sao?"
"Nếu nương nương nói thẳng chuyện này với Bệ hạ, Bệ hạ nhiều lắm chỉ răn dạy Bình Lạc Điện hạ, không chừng còn thầm cho rằng, tất cả chuyện này chỉ là do nương nương một tay bày ra. Nương nương, sau vụ án của Hoằng Đức, ngài tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này nữa", Thôi Ngọc Lang ngồi quỳ dưới đất, phân tích rành mạch nói, "Nhưng nếu nương nương để Bình Lạc Điện hạ phát hiện chuyện ngài đã biết việc nàng ta giết người, nàng ta nhất định sẽ thấy sợ hãi. Ngày mai lúc thượng triều hãy tố cáo chuyện này lên, nàng ta sẽ vì sợ mọi người tra ra được cái chết của Trần Hậu Chiếu, trước khi mọi chuyện chuyển biến tệ hơn, nàng ta nhất định sẽ từ bỏ chức vị Ti chủ của Đốc tra ti để tránh bị truy cứu trách nhiệm"
"Lá gan của nó nhỏ đến vậy sao?"
Nhu phi nhíu mày, "Bình Lạc chính là một con tiểu hồ ly, ta sợ chiêu này của ngươi sẽ không thành công"
Thôi Ngọc Lang nâng ly trà lên, nhẹ nhàng cười đáp, "Nương nương có biết, lý do Bình Lạc Điện hạ phải giết Trần Hậu Chiếu là gì không?"
"Ngươi nói thử xem"
"Bình Lạc Điện hạ suy cho cùng cũng là tỷ tỷ của Thái tử Điện hạ, ngoài mặt tuy đối chọi gay gắt với thế gia, nhưng nàng ta suy cho cùng vẫn là người của thế gia. Cho nên tuy nàng ta có thể điều tra vụ án Tần gia, điều tra vụ án quân lương nhưng lại không thể động đến gốc rễ của thế gia. Mà vụ án về khoa cử, từ trên xuống dưới sẽ liên lụy vô số người, hiện tại nàng ta vốn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió đương nhiên không dám nhận vụ án này. Hơn nữa, không chỉ không dám nhận, nàng ta còn phải bảo vệ họ vì một khi thế gia có mệnh hệ gì, Thái tử sẽ bị liên lụy. Chính vì thế, nàng ta nhất định phải giết Trần Hậu Chiếu"
Thôi Ngọc Lang nói xong, uống một ngụm trà. Nhu phi suy tư hỏi, "Lúc ngươi đi tiễn Trần Hậu Chiếu đã sớm dự đoán trước được việc nó sẽ giết Trần Hậu Chiếu sao?"
"Thần đã nói sẽ tặng Nhu phi Đốc tra ti...", Thôi Ngọc Lang nhướng mày hỏi, "Nương nương cho rằng, vi thần đang nói đùa sao?"
Nhu phi ngẩn người, Thôi Ngọc Lang đặt ly trà xuống, lần nữa cầm cây quạt lên, chậm rãi nói, "Chúng ta dụ nàng ta giết Trần Hậu Chiếu, tương đương với chuyện đã nắm được điểm yếu của đối phương, sau đó ép nàng ta nhận vụ án về khoa cử, dù nàng ta không muốn, nhưng vì bị chúng ta nắm thóp, vậy việc rời khỏi Đốc tra ti chính là cách giải quyết ổn thỏa nhất. Nàng ta đi rồi, Đốc tra ti nhất định phải có ai đó tiếp quản, vậy người nào chịu đứng ra điều tra vụ án khoa cử...", Thôi Ngọc Lang nhìn về phía Nhu phi, "Người đó chính là Ti chủ mới của Đốc tra ti"
"Nhưng...", Nhu phi do dự nói, "Ngay cả Lý Dung cũng không dám điều tra, nếu ta nhận thì..."
"Bình Lạc Điện hạ không phải không dám, mà là không muốn. Thế gia là chỗ dựa của Thái tử...", Thôi Ngọc Lang hơi cúi người xuống, "Nhưng thế gia có phải là chỗ dựa của ngài đâu?"
Nhu phi cả người cứng đờ, những lời của Thôi Ngọc Lang chẳng khác gì một con rắn độc len lỏi vào trong lòng bà, hoàn toàn chiếm trọn tâm tư của bà, "Nương nương, với xuất thân của ngài, dù có được thế gia kính trọng và giúp đỡ, ngài vẫn chỉ sẽ như một quân cờ, mặc người chi phối. Thế gia vĩnh viễn sẽ không trở thành chỗ dựa của ngài, cho nên ngài và Bình Lạc Điện hạ, hoàn toàn khác nhau"
"Ngài đi đến được như ngày hôm nay, nền tảng không phải là sự liên kết với thế gia, thậm chí còn hoàn toàn trái ngược với điều kia, đó chính là sự suy yếu của thế gia. Thứ Bệ hạ xem trọng chính là xuất thân nghèo khó của ngài, đây mới chính là gốc rễ của Túc Vương Điện hạ. Ngài càng tàn nhẫn với thế gia bao nhiêu, sự sủng ái mà Bệ hạ dành cho ngài mới sâu nặng bấy nhiêu. Chính vì Bình Lạc Điện hạ sẵn lòng nhận điều tra vụ án liên quan đến thế gia mới được cho phép thành lập Đốc tra ti. Nếu ngài muốn có được sự yêu quý của Bệ hạ, cách duy nhất chính là ra tay ác độc, tàn nhẫn hơn cả Bình Lạc Điện hạ"
Nhu phi không nói gì, bà đang tiêu hóa những gì Thôi Ngọc Lang nói. Thôi Ngọc Lang dựa người vào tay vịn, đánh giá vẻ mặt của Nhu phi, thong thả nói, "Thần biết nương nương đang có liên hệ với một ít con cháu thế gia, nếu nương nương không tin thần, chi bằng trước hãy tự ngẫm lại, từ khi ngài hợp tác với họ đến nay, những người kia có mang được lợi lộc gì cho nương nương chưa?"
Nhu phi nghe vậy không khỏi chấn động.
Bà đột nhiên bừng tỉnh, đúng rồi, tuy Tô gia rất mạnh nhưng từ khi hợp tác với Tô Dung Khanh đến nay, bà chưa nhận được bất kì ích lợi gì.
Không chỉ như thế, bà còn bị Hoàng đế chán ghét nhiều hơn, thậm chí lúc có chuyện, anh em Tô gia vì bảo vệ bản thân, Tô Dung Hoa còn chủ động khai bà ra, dùng bà làm lá chắn nhằm cầu xin sự tha thứ của Lý Minh.
Bà vốn là chủ nhân ngầm của lục cung*, hiện tại bị giáng chức xuống tần vị còn bị Lý Minh hoài nghi như thế, nếu hợp tác với thế gia, thật sự sẽ tốt cho Lý Thành hơn sao?
(*Hoàng cung được chia làm 12 cung điện, là Tây lục cung và Đông lục cung, bị chia rất ngay ngắn bởi trục thần đạo của cụm, gồm Càn Thanh cung, Khôn Ninh cung và Giao Thái điện, ở đây chắc đang chỉ điến Tây Lục cung. Nguồn: wikipedia)
Thôi Ngọc Lang thấy Nhu phi dao động, nhanh chóng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục phân tích, "Thật ra con đường của Túc Vương Điện hạ, Bệ hạ đã sớm trải sẵn rồi. Để sở hữu ngôi vị đế vương, thứ quan trọng nhất chẳng qua chỉ nằm trong hai chữ 'binh quyền'. Bệ hạ giao binh quyền ở Tây Bắc cho ca ca của ngài, chính là vì giúp Túc Vương Điện hạ xây dựng binh quyền, mà những việc liên quan đến tiền bạc hay triều chính, hiện giờ có Bệ hạ chống lưng, thứ nương nương nên làm không phải là đi ỷ lại các đời thế gia tiếp theo, mà là nên nhân lúc Bệ hạ còn che chở nương nương, xây dựng quyền lực hoàn toàn do bản thân nắm giữ"
"Những người xuất thân hàn môn...", Thôi Ngọc Lang từng câu từng chữ nói ra vô cùng nghiêm túc, "Mới là chỗ dựa cuối cùng của nương nương. Mà thế gia, nương nương chỉ cần giữ mối liên hệ, lá mặt lá trái là được"
"Ý của tiên sinh, ta đã hiểu rồi", Nhu phi nghe Thôi Ngọc Lang phân tích xong, trong lòng đã có quyết định, "Ngày mai ta sẽ đi lo liệu mọi chuyện"
Thôi Ngọc Lang nghe Nhu phi đồng ý lại bàn bạc chi tiết hơn với bà. Sau khi Thôi Ngọc Lang rời đi, Nhu phi ngồi trong phòng, thị nữ Xuân Hỉ tiến lên bưng trà cho Nhu phi, có chút lo lắng hỏi, "Nương nương, chúng ta có nên bàn lại chuyện này với Tô đại nhân không ạ?"
"Y nhất định sẽ không chịu đâu"
Nhu phi chậm rãi đáp, "Thôi Ngọc Lang có nói một câu rất đúng, đối với những người như Tô Dung Khanh...", Nhu phi trào phúng cười, "So với ích lợi của cả gia tộc, ta chẳng có chút phân lượng nào. Bọn họ không muốn để Lý Dung điều tra lại đồng ý để ta đi điều tra?"
"Đi chuẩn bị thiệp mời đi", Nhu phi phân phó, "Mời Bình Lạc Điện hạ vào cung tâm sự"
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Thiệp mời của Nhu phi ngay ngày hôm sau đã đến tay Lý Dung, Lý Dung hạ triều, nhìn thấy thiệp liền cười, biết ngay Thôi Ngọc Lang đã đả động được Nhu phi.
Nàng không hề quanh co từ chối, trực tiếp nhận lấy thiệp, sau đó đến cung của Nhu phi.
Lúc Lý Dung đến nơi, chỉ có một mình Nhu phi ngồi đó, thấy Lý Dung tiến vào, bà ngẩng đầu lên, cười nói, "Bình Lạc đến rồi à?"
Bà là một người cực kì biết đối nhân xử thế, cho dù đang đối diện với Lý Dung, người bà cực kì chán ghét, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười cực kỳ chân thành.
Lý Dung khẽ gật đầu, dù là hành lễ, cũng nên là Nhu phi đến đón nàng ngồi xuống. Lý Dung nhìn trà bánh chuẩn bị sẵn trên bàn, khi phát hiện chúng đều là những món nàng thích ăn, không khỏi có chút cảm khái sự thông minh của Nhu phi.
Tuy đã sống đến 50 tuổi nhưng nàng vẫn không thể làm được như Nhu phi, khi đối mặt với kẻ địch cũng có thể bao dung đến nhường này.
"Từ sau khi con xuất giá liền hiếm khi vào cung, lâu quá không được gặp con, ta thật sự rất nhớ con", Nhu phi rót trà cho Lý Dung, chẳng khác gì một vị trưởng bối quan tâm nàng, bà dịu dàng nói, "Sau khi hòa ly, con sống có tốt không?"
"Phiền nương nương quan tâm", người sống trong cung vốn quen dối trá, Lý Dung cũng đã quen với việc đó, nàng cười đáp, "Công việc ở Đốc tra ti khá bận, ta cũng không có cảm giác gì khác"
"Tuy công sự bận rộn nhưng con vẫn phải chú ý sức khỏe", Nhu phi nói xong liền đẩy ly trà sang cho Lý Dung. Lý Dung bưng ly lên, thổi lá trà nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nhu phi nhìn nàng, thong thả nói, "Lần này gọi con đến đây, thật ra là có một chuyện muốn nhờ con giúp đỡ. Ta có một người thân ở xa, học tập gian khổ mười năm, vất vả lắm mới thông qua kỳ thi mùa thu năm ngoái thành hương cống, định năm nay tham gia kỳ thi mùa xuân, ai ngờ lại bị người khác chiếm mất vị trí. Hắn ngàn dặm xa xôi tới Hoa Kinh muốn cáo trạng, ta nghĩ trái nghĩ phải, cũng không có ai thích hợp, lúc này ta lại nhớ đến con"
Nói rồi, Nhu phi lấy bản sao đơn kiện của Trần Hậu Chiếu từ bên cạnh ra đưa cho Lý Dung, "Lúc trước ta bảo hắn đi tìm con, con xem? Hắn tên Trần Hậu Chiếu"
Nghe thấy cái tên này, Lý Dung chợt sững lại.
Nhu phi nhìn Lý Dung, hơi nghiêng đầu, như thể hoàn toàn không biết Lý Dung đã làm gì, mỉm cười nói, "Thấy con thế này, chắc là đã gặp hắn nhỉ"
"Chưa từng", Lý Dung như mới hoàn hồn, ra vẻ trấn định nói, "Chuyện nương nương nói, nên do Hình bộ xử lý mới đúng, nương nương hẳn nên bảo hắn đi Hình bộ, sắc trời cũng không còn sớm", Lý Dung đứng dậy, "Bình Lạc xin cáo lui trước"
"Cũng đúng nhỉ", Nhu phi mỉm cười, "Con cũng bận, thôi đi đi"
Nói xong, Nhu phi gọi người đến tiễn nàng, thấy Lý Dung gấp không chờ nổi muốn đi, Nhu phi chậm rãi gọi nàng lại, "Bình Lạc"
Lý Dung dừng bước, Nhu phi khẽ xoay ly trà trong tay, "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Một thứ nếu là của con thì sẽ là của con, ngược lại nếu không phải, con dù làm gì cũng không giữ được"
Lý Dung quay đầu lại liền thấy Nhu phi ý cười xán lạn nhìn nàng, "Tự giải quyết cho tốt đi"
"Đa tạ nương nương nhắc nhở"
Lý Dung lạnh mặt, nói cảm ơn xong liền đi ra ngoài.
Đợi đến khi nàng đi rồi, Nhu phi vuốt ve ly trà, không kiềm được bật cười thành tiếng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà được thấy Lý Dung luống cuống.
Sau khi Lý Dung rời khỏi cung, vừa lên xe ngựa thái độ của nàng lập tức khôi phục vẻ nhàn nhã ngày thường. Nàng ngồi trên xe ngựa uống trà, bảo Tịnh Lan bóp vai cho mình, bộ dạng hoảng loạn ban nãy nháy mắt hoàn toàn biến mất, trông còn cực kì thư thái.
"Sao Điện hạ lại vui như vậy ạ?"
Tịnh Lan không khỏi bật hỏi, Lý Dung cười nói, "Câu được cá"
Lý Dung gạt được Nhu phi, đợi đến buổi tối, nàng lại gọi Thôi Ngọc Lang đến.
Vì để tiện cho Thôi Ngọc Lang ra vào, nàng cố ý vào lúc thị vệ thay ca, để trống một con đường không bị thị vệ tuần tra cho Thôi Ngọc Lang đi lại.
Ban đêm, Thôi Ngọc Lang thuần thục nhảy qua vách tường vào phủ Công chúa, sau khi thương lượng đâu vào đấy việc ngày mai lên triều nên phối hợp thế nào với Lý Dung xong, nửa đêm hắn lại nhảy qua tường đi ra ngoài.
Hắn vừa rời đi, người của Bùi Văn Tuyên liền bẩm báo lại chuyện Lý Dung cố ý sửa đổi thời gian thị vệ tuần tra cho Bùi Văn Tuyên.
Tuy Bùi Văn Tuyên đã rời khỏi phủ Công chúa nhưng tai mắt hắn để lại trong phủ không hề ít. Có thể nói, khắp cả Hoa Kinh này, nơi hắn cài tai mắt vào nhiều nhất chính là phủ Công chúa. Khoảng thời gian gần đây, đây đã là lần thứ ba Lý Dung sửa đổi thời gian thị vệ tuần tra, còn đều vào buổi tối, Bùi Văn Tuyên không khỏi nghĩ đến vài chuyện.
Hắn bảo người đi điều tra thời gian ba lần thay ca của thị vệ trong ngày xong mới đi ngủ, nhưng tiếp đến, hắn vẫn không tài nào ngủ được.
Hắn tin Lý Dung, với tình cảm giữa họ, Lý Dung hẳn sẽ không làm ra chuyện phản bội hắn.
Nhưng hắn lại thấy lo lắng, Lý Dung vốn là người thích sạch sẽ, lúc hắn không ở bên cạnh nàng, lỡ như, lỡ như nàng muốn gì đó, lại gặp phải người xấu, bị kẻ đó dụ dỗ thì phải làm sao bây giờ?
Bùi Văn Tuyên nghĩ đến khả năng kia, lo lắng đến độ chẳng ngủ được, chỉ hận không thể lập tức đi tìm Lý Dung, nhưng lại tự thấy mình nghĩ quá nhiều.
Lý Dung lại không phải một cô nương ngu ngốc, sao có thể bị dễ dàng dụ dỗ như vậy được?
Trằn trọc cả một đêm, cuối cùng trời cũng sáng, hắn từ rất sớm đã đến cổng cung và chờ ở đó. Vào lúc nhìn thấy xe ngựa của Lý Dung, hắn nhanh chóng bảo xa phu điều khiển xe ngựa đuổi theo. Khi hắn và Lý Dung đồng thời đến cổng cung, họ cùng nhau vén màn xe lên.
Lý Dung nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, không khỏi cười hỏi, "Bùi đại nhân, trùng hợp vậy sao?"
Trước mặt người khác, Bùi Văn Tuyên còn phải giả vờ ra vẻ lạnh nhạt, hắn chỉ hơi gật đầu không nói lời nào.
Nhưng được nàng thăm hỏi một câu, hắn lập tức thấy có chút vui vẻ.
Hai người thượng triều, Bùi Văn Tuyên dùng dư quang trộm ngắm Lý Dung đang đứng ngay trên hàng đầu.
Hiện tại hắn được thăng quan, cách Lý Dung gần hơn một chút.
Lý Dung không hề phát giác tâm tư của Bùi Văn Tuyên, nàng khẽ gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, chờ mong buổi biểu diễn hôm nay.
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Khi mọi chuyện trên triều được thảo luận hơn phân nửa, Lý Minh theo thường lệ hỏi có chuyện gì khác không, một tiểu quan của Ngự sử đài đột nhiên đứng ra.
"Bệ hạ", tiểu quan kia bình tĩnh nói, "Vi thần có chuyện muốn tấu"
"Nói đi", Lý Minh vẻ mặt ngao ngán uống trà, tiểu quan xốc vạt áo quỳ xuống đi, cất cao giọng nói, "Người vi thần muốn tấu chính là Bình Lạc Điện hạ của Đốc tra ti, biết án không báo, ngược lại còn uy hiếp, đuổi người cáo trạng đi!"
Nghe vậy, động tác nâng ly trà của Lý Minh chững lại, Lý Dung lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nói, "Phụ hoàng, nhi thần bị oan!"
Thấy Lý Dung phản ứng mạnh mẽ như thế, Lý Minh nhíu mày, liếc nhìn tên tiểu quan kia một cái. Ông buông ly trà hỏi, "Thế nào là 'biết án không báo', ngươi nói rõ ra nào?"
Tất cả mọi người nhìn về phía tiểu quan kia khiến hắn không khỏi có chút run. Nhưng vì thứ không thiếu nhất của một người làm việc trong Ngự sử đài chính là dũng khí nên hắn căng da đầu, tiếp tục nói, "Thí sinh Trần Hậu Chiếu, là thủ khoa trong cuộc thi mùa thu của Trần huyện năm ngoái. Vốn dĩ hắn sẽ thí sinh đại diện Trần huyện tham gia khoa cử mùa xuân năm nay nhưng lại bị quan viên nơi đó hãm hại, cướp mất suất tham gia, mất quyền đi thi. Cho nên hắn cố ý lên kinh cáo trạng, cầu xin một sự công bằng. Nhưng khi đơn kiện gửi đến Đốc tra ti, Bình Lạc Điện hạ không chỉ không nghiêm khắc điều tra vụ án này còn đuổi Trần Hậu Chiếu ra khỏi Hoa Kinh, hiện tại còn không biết tung tích. Hành động ác độc nhường này, kính xin Bệ hạ nghiêm tra!"
"Bình Lạc", Lý Minh nhìn về phía Lý Dung, "Con có gì muốn nói không?"
"Nhi thần... Nhi thần...", Lý Dung rõ ràng có chút luống cuống, nàng nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ, cuối cùng nói, "Nhi thần bị oan, hắn nói thế vậy có chứng cứ gì không?!"
"Vi thần có nhân chứng", tiểu quan kia không kiêu ngạo không sợ hãi nói, "Rất nhiều người đều thấy Trần Hậu Chiếu đến Đốc tra ti cáo trạng"
"Đúng, hắn có tới cáo trạng", Lý Dung lập tức nói, "Ta cũng nhận đơn kiện của hắn, nhưng khi còn chưa bắt đầu điều tra, hắn đã đột nhiên rời kinh, sao ngươi có thể nói là ta đuổi hắn đi chứ?"
"Được rồi"
Lý Minh ngắt ngang nói, "Việc này Vương ngự sử cũng không có gì chứng cứ gì, Bình Lạc, chốc nữa con hãy nói rõ lại với trẫm"
"Vâng ạ"
Lý Dung thở phào một hơi, quỳ dưới đất tạ ơn Lý Minh.
Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung quỳ đó, không khỏi nhíu mày.
Thấy Lý Dung cúi đầu, hắn luôn có chút khó chịu.
Đợi sau khi hạ triều, Lý Dung lập tức đến Ngự thư phòng. Lý Minh thấy Lý Dung tiến vào cũng không nói gì, cứ để mặc nàng quỳ đó.
Lý Dung quỳ trong Ngự thư phòng được một chốc, Lý Minh mới lên tiếng, "Trần Hậu Chiếu chết rồi, đúng không?"
"Nhi thần không biết", Lý Dung quỳ dưới đất không nói gì, Lý Minh nâng mắt nhìn nàng, "Mấy trò loanh quanh lòng vòng của các ngươi, trẫm hiểu rất rõ, dù một hai người chết trẫm cũng sẽ không để ý. Trẫm chỉ hỏi con một chuyện...", Lý Minh lạnh lùng nói, "Vụ án khoa cử này, con có nhận điều tra không?"
Lý Dung động tác cứng đờ, Lý Minh thấy nàng do dự, ông ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nàng nói, "Trẫm giao cho con Đốc tra ti không phải để mặc con chơi đùa. Vụ án Trần Hậu Chiếu có liên quan đến nền tảng tuyển chọn nhân tài của Đại Hạ, trẫm nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ ràng. Nhưng con lại giết hắn, nói cho trẫm biết, có phải con không muốn điều tra không?"
"Nhi thần...", Lý Dung khó khăn nói, "Vẫn chưa giết Trần Hậu Chiếu"
"Ta đang hỏi con vụ án khoa cử, việc Trần Hậu Chiếu có chết chưa căn bản không quan trọng. Cho nên con có nhận điều tra hay không?"
"Phụ hoàng", Lý Dung do dự đáp, "Nhi thần... Không dám"
"Không dám?", Lý Minh cười lạnh nói, "Nếu không dám, trẫm còn giữ con lại làm gì! Hay là chức Ti chủ của Đốc tra ti con thôi đừng làm nữa?"
Lý Dung không nói gì, Lý Minh đã hiểu, nàng quyết tâm không nhận vụ án này.
Lý Minh suy tư một chốc liền hiểu rõ tính toán của Lý Dung.
E rằng nàng đã nhìn thấu ý đồ của ông cho nên đã đến nước này, nàng không muốn tiếp tục khiến quan hệ giữa bản thân và thế gia càng xấu hơn nữa.
Ông quan tâm việc chế hành, mà trên quan trường, Lý Dung lại muốn sự cân bằng.
Nhưng Lý Minh sao có thể chấp nhận được sự cân bằng kia của nàng, ông cười lạnh một tiếng nói, "Tự con viết đơn xin từ chức đi, thêm việc đề cử Túc Vương làm Ti chủ Đốc tra ti"
"Phụ hoàng, nhưng mà..."
"Nếu con không viết...", Lý Minh lập tức ngắt lời, "Vụ án của Trần Hậu Chiếu sẽ không kết thúc tại đây đâu"
Lý Dung sững người, như thể bị bắt được điểm yếu, nàng ngơ ngác quỳ tại chỗ. Sau hồi lâu, nàng suy sụp nói, "Thưa vâng"
"Lui xuống đi", Lý Minh lạnh nhạt nói, "Gần đây con vừa hòa ly, cũng nên nghỉ ngơi một chút"
"Vâng"
Lý Dung đáp một tiếng, thất hồn lạc phách đứng dậy.
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Lý Minh không màng để ý đến Lý Dung, nàng đi ra ngoài với thần thái suy sụp. Lúc vừa ra đến cửa, nàng nhìn thấy Nhu phi mang theo canh đi vào.
Nhu phi thấy Lý Dung như vậy chỉ cười gật đầu với nàng một cái và đi vào Ngự thư phòng.
Lý Dung nhìn nụ cười kiêu ngạo lại tự tin kia của Nhu phi, phải cố gắng lắm mới không phì cười. Nàng ra vẻ cực kì căm hận mà siết chặt nắm tay, như thể đang ép bản thân không thể hiện cảm xúc của mình.
Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy kỹ thuật diễn của mình quả thực xuất thần nhập hóa, như thể đã đến mức thượng thừa.
Màn diễn xuất kia cũng khiến Nhu phi vô cùng hải lòng, đợi đến tối, khi đơn từ chức và đề cử Túc Vương thay thế của Lý Dung đến được tay Nhu phi, Nhu phi cười đến nỗi không thể khép miệng lại được.
Bà liên tục khen, "Thôi Ngọc Lang quả nhiên có cách, con nhìn xem, hắn vừa ra tay, ta đã có được Đốc tra ti"
"Một nhân tài như Thôi Ngọc Lang...", Nhu phi cảm khái, "Sao ta lại không chú ý hắn sớm hơn chứ, thật sự đáng tiếc"
Nhu phi và Hoa Lạc ngồi trong phòng vui vẻ không thôi, Thôi Ngọc Lang thì chạy đến phủ Công chúa, thương lượng bước tiếp theo với Lý Dung.
Lúc Bùi Văn Tuyên nhận được tin Lý Dung đánh mất Đốc tra ti, hắn cũng đang thương lượng với nhóm tâm phúc của mình bước tiếp theo. Lúc nghe báo lại, hắn nhất thời có chút đứng ngồi không yên.
Hắn biết đây là kế hoạch của Lý Dung, nhưng hắn vẫn không kiềm được nghĩ, Lý Dung suy cho cùng sẽ thấy đau lòng.
Việc mất đi Đốc tra ti là vì Lý Minh chỉ đơn giản xem nàng như một quân cờ, chỉ cần Lý Minh cố kỵ nàng một chút thôi, nàng sẽ không mất Đốc tra ti nhanh như vậy, thậm chí còn ép nàng tự mình đề cử Túc Vương.
Hắn cứ trăn trở mãi về chuyện của Lý Dung, đến tối, sau khi biết chuyện Lý Dung lại điều động thị vệ, hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Thời gian thị vệ thay ca trong ba ngày qua hắn đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên chỉ cần so sánh một chút sẽ phát hiện, thời gian tuần tra và địa điểm thay ca, thực chất sẽ bỏ qua một con đường, đồng nghĩa, con đường này sẽ không có thị vệ canh chừng.
Sau khi đắn đo một lát, cuối cùng hắn thay quần áo, khoác thêm một chiếc áo choàng màu đen, nhân lúc trời tối, lên xe ngựa ra ngoài.
Hắn cho người dọn sạch đường, sau khi xác định không bị ai theo dõi, hắn mới lén chạy đến phủ Công chúa.
Hắn khoác một chiếc áo choàng đen bên ngoài, bên trong thì mặc đồ trắng với hoa văn bạc tinh xảo, tóc được chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, chỉ dùng ngọc quan búi hờ. Trước khi đi, hắn thậm chí còn cố ý tắm gội, xông huân hương, khiến Đồng Nghiệp không kiềm được hỏi, "Công tử, ngài chuẩn bị đi bàn chính sự hay đi hẹn hò vậy?"
(Tây: Đi thương lượng chuyện công là phụ, sau đó xảy ra cái gì mới là chuyện chính ?)
Bùi Văn Tuyên mặc kệ cậu, vất vả lắm mới được gặp Lý Dung một lần, sao hắn có thể qua loa, khiến mình mất thể diện được?
Dù sao thời gian Lý Dung điều động thị vệ tổng cộng chỉ có hai lần, lần đầu tiên đã qua, hiện tại chỉ còn lần thứ hai.
Hơn nữa, hắn cũng muốn thuận tiện nhìn xem, việc Lý Dung cố ý chọn khung giờ này thay ca thị vệ rốt cuộc là vì thần thánh phương nào.
Nghĩ vậy, trong mắt Bùi Văn Tuyên mang theo chút lạnh lẽo.
Thời điểm hắn vội vàng chạy đến phủ Công chúa, Thôi Ngọc Lang và Lý Dung cũng thương nghị đâu vào đó, mắt thấy sắp đến giờ thị vệ thay ca lần hai, Thôi Ngọc Lang cung kính nói, "Điện hạ, nếu đã bàn xong, vi thần xin phép được cáo lui trước"
Lý Dung cũng cảm thấy mệt, nàng gật đầu, ý bảo Thôi Ngọc Lang lui ra.
Thôi Ngọc Lang cung kính rời đi, Lý Dung liền đứng lên, bảo người ở Ngự tuyền sương chuẩn bị cánh hoa và đậu tắm. Nàng tháo búi tóc, đi về phía bể tắm nước nóng, định đi tắm thả lỏng tinh thần một chút.
Nàng ngáp một cái, đi đến bể tắm nước nóng, sau đó người hầu đỡ nàng xuống.
Hôm nay vì phải nói quá nhiều, nàng không muốn gặp người nào nữa, cho nên bảo thị nữ lui ra đứng ngoài cửa chờ.
Lúc Lý Dung nhắm mắt, ngâm mình trong bể nước nóng, Bùi Văn Tuyên cũng đã đến được vách tường hậu viện phủ Công chúa. Hắn đã tính sẵn thời gian, giờ này ở hậu viện phía Tây Nam có một khu vực bị bỏ trống, không bị tuần tra.
Bùi Văn Tuyên đến ven tường, bảo Đồng Nghiệp cong lưng, sau đó dẫm lên lưng Đồng Nghiệp bò lên.
Mà lúc này, Thôi Ngọc Lang sau khi cảm ơn Triệu Trọng Cửu xong cũng dẫm lên vai Triệu Trọng Cửu, gian nan bò lên tường.
Bùi Văn Tuyên và Thôi Ngọc Lang leo lên tường cao, sau đó dưới ánh trăng, hai người đồng thời nhìn thấy, phía đối diện có một người chẳng khác gì một cây nấm trong đêm đen từ dưới đất chui lên, xuất hiện phía bên kia bức tường.
Sau vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, Bùi Văn Tuyên liền ra đòn phủ đầu, nhỏ giọng nói một câu, "Thì ra là ngươi!"
Đồng thời, hắn không chút do dự vung tay, hung hăng đánh một quyền vế phía đối phương!
14/11/2023
Trưởng Công Chúa