Trưởng Công Chúa
87: Lạt Mềm Buộc Chặt 3
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Bùi Văn Tuyên sở hữu vẻ ngoài tuấn tú, giọng nói cũng êm tai, nên dù Lý Dung không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe giọng thôi cũng có chút rung động.
Bùi Văn Tuyên bỏ tay khỏi miệng Lý Dung, Lý Dung ra vẻ trấn định hỏi, "Chàng cố tình đợi ta sao?"
"Điện hạ nghĩ nhiều rồi", Bùi Văn Tuyên hơi nhích người về sau, như thể vô cùng lễ độ đáp.
Lý Dung lật người lại liền thấy Bùi Văn Tuyên đang nằm nghiêng, một tay gối dưới đầu, vạt áo trắng mở rộng, lộ ra một mảng da thịt trước ngực.
Hắn lười biếng nhìn nàng, cười nói, "Vi thần chỉ vì nghe thấy có chú mèo con nào đó đẩy cửa sổ nên muốn mở mắt xem thế nào.
Kết quả lại thấy một con mèo lớn lẻn vào"
Thay vì nói những lời trên của Bùi Văn Tuyên là bông đùa thì gọi chúng là tán tỉnh sẽ đúng hơn.
Lý Dung lắng nghe âm thanh khàn khàn đầy quyến rũ của hắn, suy nghĩ một chốc bỗng mím môi cười khẽ.
Nàng đặt tay trước người, sau đó hơi dùng lực khiến cả cơ thể áp sát vào hắn.
Trong sự mềm mại mang theo vài phần lẳng lơ, Lý Dung dựa vào trước ngực Bùi Văn Tuyên, ngửa đầu nhìn hắn, chớp mắt hỏi, "Vậy ca ca có muốn 'dạy dỗ' con mèo này một chút không nè?"
Lời này khiến Bùi Văn Tuyên lập tức hồi thần, hắn trở nên nghiêm túc lại và lập tức thấy xấu hổ, tiến không được lùi cũng chẳng xong.
Lý Dung thấy hắn quẫn bách, cảm thấy cực kì vui sướng.
Bùi Văn Tuyên nhìn thấy nàng cười đầy vẻ đắc ý, không khỏi thở dài, nâng tay vén lại chăn trên người Lý Dung.
Sau khi chắc chắn nàng đã bị chăn quấn chặt, hắn mới lên tiếng, "Thời tiết lạnh thế này, sao Điện hạ lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng đến đây?"
"Chàng không chịu về phòng...", nhắc đến chuyện này, Lý Dung có chút bực bội trách móc, "Ta còn cách gì khác ngoài đến đây chứ?"
"Điện hạ muốn ta về phòng, nói một tiếng là được", Bùi Văn Tuyên khẽ cười, "Sao lại để bản thân bị lạnh thế này được?"
"Tiền mua thược dược ta đền không nổi", Lý Dung hơi rụt đầu vào chăn, "Không phải chàng vì thế mà còn giận ta sao?"
"Ta có giận dỗi gì đâu chứ?", giọng Bùi Văn Tuyên vô cùng dịu dàng, Lý Dung nghe vậy liền nâng mắt trừng hắn, "Vậy sao chàng không chịu quan tâm ta?"
"Ta khi nào không quan tâm nàng?"
"Ngay cả giường cũng muốn chia ngủ", Lý Dung rầm rì nói.
Bùi Văn Tuyên nhất thời dở khóc dở cười, "Điện hạ, là chính Người nói muốn ta chờ Người.
Ta chia giường ngủ, cũng vì muốn cho Điện hạ một khoảng thời gian mà thôi"
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên nâng tay giúp Lý Dung vén lại những lọn tóc rối ra sau tai.
Lý Dung vùi mặt sâu trong chăn, nàng không sợ Bùi Văn Tuyên nói mấy lời càn rỡ hay làm những chuyện vượt rào với mình, nàng chỉ sợ Bùi Văn Tuyên như hiện tại, mang theo tình ý miên man, nghiêm túc chạm vào nàng.
Có lẽ nàng không quen gặp người tốt, cho nên không biết phải đối xử với thể loại chính nhân quân tử trên giường này thế nào.
Bùi Văn Tuyên tiếp tục giải thích, "Ta biết, ngày hôm ấy, sau khi Điện hạ nói những lời kia xong, trong lòng vô cùng quẫn bách.
Cho nên ta nghĩ, quan hệ giữa ta và Người, sẽ thích hợp hơn nếu đặt mọi quyền quyết định vào tay Điện hạ.
Nếu Điện hạ muốn ta dọn về, ta sẽ lập tức dọn về.
Nhưng nếu Điện hạ không muốn thì ta ngủ ở thư phòng cũng chẳng sao cả"
"Đừng nói đường hoàng như thể mọi thứ đều là vì tốt cho ta", Lý Dung trừng hắn nói, "Nếu chàng thật sự nghĩ như thế vậy tại sao không đến phòng cho khách ngủ đi? Đến ngủ trên chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng thế này còn không phải vì làm bộ làm tịch, muốn ta đến dỗ dành sao?"
Lý Dung dường như trở nên thông minh hơn rồi.
Bùi Văn Tuyên nhất thời nghẹn lời, có vài phần xấu hổ vì bị nhìn thấu.
Hắn vô thức dời mắt, khẽ ho một tiếng nói, "Điện hạ đã nghĩ xấu về ta rồi"
"Là ta thật sự nghĩ xấu về chàng sao?"
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không chịu thừa nhận, dứt khoát trùm chăn ngồi dậy, vỗ tay xuống giường nói, "Là lão già mắc dịch như chàng thật sự có ý nghĩ xấu như vậy đó! Hiện tại còn nói cái gì không phải mình không quan tâm ta, chỉ là giả vờ làm người tốt như thế này như thế kia.
Ban ngày giữ khoảng cách với ta, cố ý phớt lờ ta; ta bị thương chàng không màng hỏi han, hai mắt ta khóc đến đỏ hoe mà chàng cũng chẳng đau lòng; lúc đến thoa thuốc giúp ta còn cố ý băng bó như vậy để người khác cười nhạo ta!"
Lý Dung nâng tay, chỉ vào chiếc nơ con bướm lắc lư trên đầu mình, bất mãn nói, "Rõ ràng chàng đang xem ta là một thiếu nữ mười tám ngây ngô, chẳng biết gì.
Bày ra mấy trò lạt mềm buộc chặt, vờ thả để bắt, một mình tự biên tự diễn, muốn gài bẫy ta!"
Bùi Văn Tuyên bị Lý Dung vạch trần sạch sẽ, hình ảnh quý công tử hoàn toàn không thể diễn tiếp được nữa.
Trong đêm tối, sắc mặt hắn hết trắng rồi lại đỏ, nghẹn khuất nửa ngày lại chỉ có thể giật lại cái chăn trên người Lý Dung nói, "Nói chuyện thì nói thôi, giành giật chăn làm gì"
"Chàng làm gì cần chăn?", Lý Dung quấn chặt lấy chăn, trừng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, "Chàng tự thân chẳng phải đã có lông hồ ly rồi sao? Tự mình sưởi ấm đi!*"
(*Ở đây Lý Dung mắng Bùi Văn Tuyên là hồ ly, trên người phủ đầy lông rồi )
"Đêm khuya lạnh lắm", Bùi Văn Tuyên nhíu mày, "Nhiễm lạnh bị bệnh ngày mai sao thượng triều được, đắp chăn rồi cãi nhau tiếp"
Lý Dung hơi do dự, thấy Bùi Văn Tuyên nói cũng có lý, nàng không thể vì những chuyện thế này mà chậm trễ chính sự.
Vì thế nàng chia một phần chăn cho hắn, cùng Bùi Văn Tuyên chui vào chăn.
Giường nhỏ trong thư phòng vốn chỉ đủ cho một người.
Hiện hai người cùng nằm, không thể nằm ngửa, chỉ có thể nghiêng người, mặt đối mặt.
Trong không gian nhỏ hẹp như vậy, đôi nam nữ trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng, theo lý sẽ nảy sinh chút xúc động.
Nhưng Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn vào đôi mắt của Lý Dung, đôi mắt ấy trong đêm tối sáng đến kinh người, còn chứa đầy sự khiển trách khiến hắn không kịp nảy sinh bất kì cảm giác gì.
Bùi Văn Tuyên theo bản năng muốn cãi lại, nhưng trước khi mở miệng hắn chợt tỉnh táo đôi chút.
Hắn nghĩ tình cảm giữa họ có thể tiến triển đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng, cho nên trăm ngàn lần không thể ăn nói xằng bậy.
Vì thế sau một khoảng trầm mặc dài đằng đẵng, Bùi Văn Tuyên mới thấp giọng nói, "Điện hạ có thể để lại chút mặt mũi cho thần không?"
"Vậy chàng có để lại mặt mũi cho ta không?", Lý Dung lại không chịu thuận theo, "Lão già mắc dịch"
"Không phải như vậy", Bùi Văn Tuyên không kiềm được nói, "Lý Dung, tại sao ta đã chủ động cho đường lui mà nàng lại không chịu nhượng bộ chứ, chẳng lẽ nàng một hai phải cãi nhau thế này tiếp sao? Trong lòng ta có chút tính toán thật, muốn nàng dỗ dành ta thật, nhưng nàng dám nói nàng không phải cũng đang phối hợp ta, giả vờ không biết đi? Cuối cùng còn một hai muốn nói trắng ra hết để ai cũng khó chịu nàng mới bằng lòng đúng không?"
"Ta có gì để khó chịu chứ?", Lý Dung cười lạnh, "Ta lại không giống chàng, ngoài mặt như vầy trong lòng lại nghĩ khác"
"Ồ, Người không giống ta?", Bùi Văn Tuyên cười, mang theo vài phần trào phúng, "Ta dù ở đâu, lúc nào đều nói thích Người, sao có thể giống Người, ngoài mặt thì nói muốn giữ ta lại nhưng khi biết ta sang thư phòng ngủ, trong lòng không biết còn vui sướng đến cỡ nào nha"
"Là chàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử"
Lý Dung dùng tay chọc vào ngực hắn, "Nếu ta vui sướng thật còn đến đây làm gì hả?"
"Còn không phải vì muốn ta về sao?", Bùi Văn Tuyên nói thẳng, "Nàng chỉ là sợ ta chạy mất"
Lý Dung động tác cứng đờ, Bùi Văn Tuyên thấy vậy, tự biết mình lỡ lời, trong lòng chợt mềm vài phần.
Hắn thở dài, duỗi tay nắm lấy tay Lý Dung, "Nàng đừng lo, ta đều hiểu cả"
"Chàng thì hiểu cái gì chứ?"
Lý Dung rũ mắt, Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, "Những gì ta nói thật sự không phải lừa nàng.
Việc ta và nàng chia phòng ngủ, là vì ta thật sự muốn cho nàng chút thời gian.
Những gì hôm đó nàng nói với ta, lòng ta đều hiểu cả.
Nàng bảo ta đợi nàng là vì nàng biết, để có thể buông bỏ những việc trong quá khứ không phải là chuyện một sớm một chiều.
Cho nên trước đó, nàng không thể cho ta phần tình cảm mà ta muốn"
"Ta không phải..."
"Đừng nói gì cả", Bùi Văn Tuyên nâng tay đè lên môi nàng, dịu dàng nói, "Việc nàng có thể trải lòng với ta chính là biểu hiện của việc nàng quan tâm ta, cho nên ta không trách nàng.
Hiện tại, nàng muốn có được tình cảm của ta nhưng lại chẳng tiếp nhận nổi nó, cho nên nàng cố gắng đối xử tốt với ta, kỳ thật sâu trong nội tâm chỉ vì muốn níu giữ ta.
Nhưng khi tình cảm chưa đến thời cơ thích hợp thì hết thảy việc nàng làm đều chỉ là miễn cưỡng bản thân mà thôi"
"Những lời chàng nói ta nghe không hiểu", Lý Dung bật cười, "Ví dụ xem?"
"Ví dụ, Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên trượt tay đến phần gút thắt trên đai lưng của nàng, "Nếu vi thần hiện tại muốn hầu hạ Điện hạ, Điện hạ cho phép sao?"
"Bùi đại nhân sành sỏi trong việc này, cũng là chuyện khiến ta và chàng đều vui vẻ" , Lý Dung nhướn mày, "Ta vì sao không đồng ý?"
"Đúng vậy", Bùi Văn Tuyên rút tay lại, "Nhưng nếu hiện tại ta và Điện hạ thân mật với nhau thì cả đời này của ta, có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng vào được trái tim Người.
Bởi ta phớt lờ đi thứ Điện hạ thật sự mong muốn trong chuyện tình cảm là gì, cho nên trong chuyện tình cảm của chúng ta, Điện hạ đã chịu thiệt thòi"
"Trong chuyện tình cảm, Điện hạ đã phải gánh chịu quá nhiều thiệt thòi.
Nếu ta không thể khiến Điện hạ cảm thấy chuyện này không phải là một việc gượng ép và nó hoàn toàn nằm trong quyền khống chế của Người thì Điện hạ vĩnh viễn sẽ không giao trái tim mình cho ta"
Lý Dung không nói gì, chỉ im lặng nhìn Bùi Văn Tuyên.
Nàng đột nhiên cảm thấy, Bùi Văn Tuyên như thể con giun trong bụng mình.
Những thứ hắn có thể nhìn thấy và thấu hiểu thậm chí còn nhiều hơn chính bản thân nàng.
Rất nhiều chuyện ngay cả nàng cũng thấy mờ mịt, ví như vì sao nàng vừa muốn Bùi Văn Tuyên về phòng lại vừa sợ hắn sẽ thật sự làm vậy.
Vừa thấy sung sướng khi hắn đối xử tốt với mình lại vừa thấy sợ hãi.
Xét đến cùng, chỉ vì nàng không thể cho Bùi Văn Tuyên thứ tình cảm mà hắn kỳ vọng, lại sợ hắn sẽ bỏ đi.
Ngay cả bản thân nàng cũng chưa phát hiện, trong quá trình âm thầm lấy lòng Bùi Văn Tuyên, nàng đã tự động gạt bỏ hết thảy những chuyện mà nàng nghĩ có thể khiến Bùi Văn Tuyên rời đi.
"Ta có thể nói đùa với Điện hạ, để Điện hạ cho ta chút lợi ích.
Đêm nay Điện hạ có thể trộm đến tìm ta, trong lòng ta cực kỳ vui sướng"
"Nhưng ta không thể phớt lờ cảm xúc thật sự trong lòng Điện hạ.
Ngày hôm ấy, sau khi Điện hạ trải lòng với ta, Người luôn trong trạng thái khẩn trương.
Cho nên nếu ta không đi, e rằng Điện hạ sẽ mãi như thế.
Điện hạ yên tâm, ta không phải đang giận Người, mà là đang đợi Người"
"Vậy chàng sẽ về phòng đúng không?", Lý Dung ngẩng đầu nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Đó là đương nhiên, ta ngủ ở thư phòng, còn không phải vì để Điện hạ đau lòng sao? Đợi đến khi Điện hạ thật lòng muốn ta về phòng, ta sẽ thuận theo Điện hạ, để Người thuận lợi gọi ta về"
"Điện hạ là người sĩ diện", Bùi Văn Tuyên mím môi, vì không muốn khiến Lý Dung trong lúc này phải thấy xấu hổ buồn bực nên cố gắng nhịn cười nói, "Ta chỉ là lót đường sẵn cho Điện hạ thôi"
"Đồ cáo già xảo quyệt!"
Lý Dung nói thầm, Bùi Văn Tuyên chỉ cười không đáp.
Qua một chốc, Lý Dung do dự duỗi tay, vòng lấy cổ Bùi Văn Tuyên.
Thân thể mềm mại của nàng dán sát vào người hắn, nàng khẽ dựa đầu trước ngực hắn, nhỏ giọng nói, "Vậy chàng về phòng đi"
"Điện hạ thật lòng muốn như vậy sao? Nếu vi thần về phòng, Điện hạ có thấy khẩn trương hay quá thân mật không?"
Bùi Văn Tuyên còn bổ sung thêm một câu, "Bất luận Điện hạ quyết định thế nào, vi thần đều sẽ vui vẻ chấp nhận"
Lý Dung dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu.
Nàng lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cảm giác như có một sự an toàn vô hình đang bao bọc lấy mình.
Nàng rất ít khi cảm nhận được sự bình yên như vậy, như thể chỉ cần dựa vào người này, tất cả giông bão trên thế giới này đều sẽ biến mất.
Rất lâu sau, nàng mới thấp giọng nói, "Hiện tại ta không thấy như vậy"
Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói thế liền nâng tay lên, ôm nàng vào lòng, bình thản nói, "Vậy ngủ đi, ngày mai ta sẽ về phòng"
"Không được!", Lý Dung nghe được câu trả lời liền lập tức ôm chăn ngồi dậy, nghiêm túc nói, "Ta không thể ngủ ở đây, bằng không ngày mai bọn họ sẽ biết"
"Vậy ý của Điện hạ là..."
"Chàng cùng về phòng với ta"
Lý Dung nghiêm túc nói, "Chúng ta đi về theo đường cũ, như vậy sẽ không kinh động đến bất kì ai"
Như vậy cũng sẽ không ai biết nàng chủ động đến tìm Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên nhìn thái độ của Lý Dung, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.
Lý Dung vẫn kiên quyết như cũ, hai người đấu mắt vài phút, Bùi Văn Tuyên lại nhìn chiếc giường nhỏ bên dưới, cuối cùng gật đầu nói, "Được rồi được rồi, chúng ta hiện tại liền về phòng"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên và Lý Dung cùng nhau xuống giường, hắn dùng quần áo của mình khoác thêm lên người Lý Dung, "Đi nhanh thôi"
Hai người bàn bạc xong liền lặng lẽ bò cửa sổ ra ngoài, sau đó cả quãng đường thấp thỏm, đề phòng, tránh né gia đinh, lén lút trở về phòng ngủ của Lý Dung, lại nằm trên giường.
Sau khi đã nằm yên trên giường, hai người cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Họ mỉm cười nhìn nhau, Bùi Văn Tuyên kéo chăn đắp cho Lý Dung, "Ngủ đi"
Bùi Văn Tuyên đã quay lại, chiếc giường lập tức có chút chật chội, nhưng không biết vì sao, Lý Dung lại cảm thấy chiếc giường như thể ấm áp hơn, mềm mại hơn.
Tóm lại là thoải mái hơn.
Bùi Văn Tuyên ngủ ngay bên cạnh nàng, nàng không kiềm được xoay người lại, mỉm cười nằm nghiêng trên giường, gọi Bùi Văn Tuyên, "Bùi Văn Tuyên"
"Hửm?", Bùi Văn Tuyên gối một tay sau đầu, hơi liếc nhìn nàng, Lý Dung cười tủm tỉm nói, "Theo cách nói của chàng, nếu thời cơ chưa đến...", Lý Dung nâng tay, khẽ chọc lên ngực Bùi Văn Tuyên, "Phải chăng chàng trên giường chính là một vị quân tử, cương trực đoan chính*, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua**?"
(*Gốc, 坐怀不乱, ngồi yên, tâm không hề rối loạn)
(**Gốc, 任尔东西南北风, trích từ bài "Trúc Thạch")
"Bài thơ này sao có thể dùng như vậy được?"
Bùi Văn Tuyên bật cười, mặc kệ Lý Dung dùng tay vẽ vòng tròn trước ngực mình.
Lý Dung nằm sấp, chống cằm, hai chân cong lên không ngừng đong đưa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngực Bùi Văn Tuyên, "Điều này quan trọng sao? Ta đang hỏi chàng đó"
"Ta đã đồng ý với Điện hạ thì đương nhiên sẽ làm được"
Bùi Văn Tuyên đáp, hắn chống người lên, nhích đến gần Lý Dung, "Nhưng nếu Điện hạ chủ động quyến rũ ta, đó sẽ được xem là nợ.
Tất cả ta đều sẽ ghi sổ và nhớ kỹ, đợi sau này đòi lại một thể"
Tiếp đến, hắn ép sát vào tai Lý Dung thì thầm, "Sau hôn kì của chúng ta, việc Điện hạ mấy ngày liền không ra ngoài, vi thần còn nhớ rất rõ"
Lý Dung nghe vậy động tác cứng đờ, một lát sau, nàng cười nhạo nói,"Chàng chỉ là khi dễ ta còn trẻ thôi"
Ngoài miệng nói vậy nhưng nàng lại ngoan ngoãn quay về chỗ nằm, nhắm mắt lại, kéo chăn nói, "Ngủ!"
Bùi Văn Tuyên khẽ cười thành tiếng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Dung đưa lưng về phía Bùi Văn Tuyên, trong đêm tối mở to hai mắt.
Buổi tối hôm đó nàng thật sự rất vui, nàng cũng không biết bản thân vì sao lại như vậy, đợi rất nhiều năm về sau khi Bùi Văn Tuyên hỏi đến, nàng phải suy nghĩ thật lâu mới hiểu được.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm nhận được bản thân được người khác chiều chuộng, yêu thương.
Được chiều chuộng rất dễ dàng, như Phụ hoàng của nàng vậy, ngẫu nhiên cũng sẽ cho nàng sự chiều chuộng hơn người.
Được yêu cũng hoàn toàn không khó, như mẫu thân của nàng, khi ở trong cung, từng giờ từng khắc đều cẩn thận bảo vệ nàng.
Nhưng khi được yêu chiều, chính là có một người, vô điều kiện bao dung ngươi, cho phép ngươi mắc lỗi, cho phép ngươi bất công, cho phép ngươi làm mình làm mẩy còn thấy ngươi thật đáng yêu.
Hắn sẽ không yêu cầu bất kì điều gì, cũng không mong sẽ nhận được gì từ ngươi.
Hắn yêu ngươi, chỉ vì ngươi là chính ngươi.
Nhưng khi ấy Lý Dung lại không hiểu được nhiều như vậy.
Nàng chỉ đơn thuần đắp chăn, nhắm mắt lại, đến tận lúc chìm vào giấc ngủ, khoé miệng vẫn không kiềm được cong lên.
Hai người ngủ thẳng cho đến tận khi gần phải vào triều.
Tĩnh Lan đứng ngoài phòng gõ cửa, thấp giọng gọi, "Điện hạ, phải thức giấc rồi ạ!"
Lý Dung mơ màng tỉnh lại, nhưng chưa kịp ngồi dậy, đôi mắt đã được Bùi Văn Tuyên đã dùng thứ gì đó che lại.
Hắn nhẹ nhàng nói, "Nàng cứ ngủ tiếp đi"
Nghe vậy, hai mắt vốn dĩ không có định lực mở ra lập tức sụp xuống, nàng nhanh chóng thiếp đi, trong mơ hồ còn cảm nhận được Bùi Văn Tuyên đứng lên, nói với hạ nhân bên ngoài, "Vào đi"
Tĩnh Lan ngẩn người, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ vui mừng.
Nàng và Tĩnh Mai liếc nhìn nhau, giấu đi ý cười, đẩy cửa bước vào phòng.
Sau khi vào phòng, họ nhìn thấy Bùi Văn Tuyên đang giúp Lý Dung mặc quần áo.
Lý Dung dựa vào vai Bùi Văn Tuyên, còn đang nhắm mắt tranh thủ ngủ thêm một chút.
Sau khi giúp Lý Dung mặc quần áo xong, Bùi Văn Tuyên nhẹ giọng nói, "Dậy rửa mặt nào"
Lúc này, Lý Dung mới chịu đứng dậy, để Tĩnh Lan hầu hạ rửa mặt.
Bùi Văn Tuyên nhìn thoáng qua nhóm người hầu đứng gần đó.
Hắn hơi hất cằm, vừa rửa mặt vừa nói, "Đến thư phòng mang quan phục của ta lại đây"
Nghe vậy, chúng hạ nhân thấp giọng cười khẽ, như thể đã biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Bùi Văn Tuyên ngầm đưa mắt nhìn Lý Dung, Lý Dung khẽ ho một tiếng,"Cười cái gì mà cười? Chuyện của chủ tử mà các ngươi cũng dám cười sao?"
Nàng vừa nói xong, mọi người vội vàng cười và tạ lỗi, song lại không có chút gì gọi là sợ hãi.
Không biết vì sao, Lý Dung cũng không mắng được một câu nặng lời, có lẽ vì tâm tình tốt nên cuối cùng chỉ nói, "Không quy củ gì cả!"
Nói xong, người hầu lại lần nữa tạ lỗi, Lý Dung giả vờ như không nhìn thấy.
Đợi sau khi rửa mặt xong, Bùi Văn Tuyên cùng Lý Dung ra ngoài, Bùi Văn Tuyên bỗng thở dài, "Hôm nay vi thần 'gánh tội' thay cho Điện hạ, Người cần phải ghi công cho thần đó"
"Trước thiếu đi", Lý Dung cười nói với Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên nhìn trán Lý Dung đã được băng bó lại đàng hoàng, cộng thêm thần sắc linh động kia khiến hắn không khỏi có chút buồn cười.
Lý Dung thấy hắn cúi đầu nhịn cười, đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Nhắc mới nhớ, hôm qua việc Hoa Lạc bị đánh, là do chàng làm?"
"Tối qua nàng là vì chuyện đó đến tìm ta?"
Bùi Văn Tuyên vừa nghe liền biết nguyên nhân của chuyến đến thư phòng của Lý Dung tối qua.
Lý Dung khẽ khụ một tiếng, "Ta đang hỏi chàng đó"
"Đúng vậy", Bùi Văn Tuyên thản nhiên thừa nhận, "Ta biết nàng không thích so đo mấy việc này, nhưng ta vốn là người cực kì nhỏ mọn"
Bùi Văn Tuyên trào phúng nói, "Nàng phải nhận nguyên một cái gáy sổ mà nàng ta muốn bằng mười lần chép 'Nữ tắc' liền xem như xong sao? Đừng có hòng"
"Ta muốn hỏi chàng đã nói gì với Bệ hạ mà ông ấy lúc quay về lại tát Hoa Lạc?"
Lý Dung có chút tò mò, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, "Ta chỉ dâng cho Bệ hạ cuốn sổ con nhắc đến chuyện giá của bạch ngọc Côn Châu đột nhiên tăng mạnh, lại nói với Bệ hạ về giá mua một cây trâm ngọc bạch lan Côn Châu là bao nhiêu, cả mối quan hệ giữa nó và Tạ gia"
Lý Dung nghe vậy, nhớ đến trong tin báo hôm qua nói rằng Hoa Lạc cài trâm ngọc bạch lan, lập tức vỡ lẽ.
Bạch ngọc Côn Châu là sản nghiệp của Tạ gia, dưới danh nghĩa của Tạ gia có những cửa hàng bán ngọc, chuyên sản xuất các loại trang sức, vô cùng nổi tiếng trong Hoa Kinh.
Và thứ được săn đón, yêu thích nhất chính là trâm ngọc bạch lan.
Muốn mua được trâm ngọc bạch lan không phải chuyện dễ.
Nó không những có giá thành đắt đỏ mà còn chú trọng vấn đề địa vị, thân phận.
Với một người có xuất thân như Nhu phi, chưa bàn đến chuyện không có tiền, cho dù có tiền, Tạ gia chưa chắc sẽ bán cây trâm này cho Hoa Lạc.
Nhưng Hoa Lạc lại có một cây trâm ngọc bạch lan.
Cây trâm ngọc bạch lan này từ đâu mà có, liên hệ với việc Hoa Lạc hôm trước nói xấu nàng, thêm màn Trần Vương thị hôm qua trên triều buộc nàng giao lại vụ án Tần gia và quân lương, cũng không khó đoán được.
Một cây trâm cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng một cây đao mà Lý Minh dùng để đối phó thế gia như Nhu phi cư nhiên lại bắt tay với Tạ gia, còn vì thế mà chèn ép Lý Dung, người giúp Lý Minh làm việc.
Thêm nữa ban ngày Lý Minh có lẽ lại bị đám người Tạ Lan Thanh chọc giận, Bùi Văn Tuyên chỉ cần gợi ý một chút, lúc về hỏi lại, Hoa Lạc đương nhiên sẽ không nói thật.
Như vậy sau khi xâu chuỗi lại những sự kiện phiền lòng lại với nhau, Lý Minh tát Hoa Lạc một cái đã xem như cực kỳ kiềm chế rồi.
Lý Dung móc nối tất cả mắc xích với nhau, không khỏi cảm thấy Bùi Văn Tuyên tâm tư quá thâm sâu, thủ đoạn quá lợi hại.
Hắn không hề nói xấu bất kì điều gì về Hoa Lạc, chỉ nói việc triều chính, bằng mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ đã trực tiếp khiến một vị Công chúa đang được thịnh sủng như Hoa Lạc bị hoàng đế chính tay thưởng cho một cái tát.
Cái tát này không chỉ để đánh Hoa Lạc mà còn như đánh Nhu phi, mà quan trọng nhất chính là, họ còn thành công gieo một hạt giống hoài nghi bà ta vào lòng Lý Minh.
Sự thiên vị của Lý Minh chính là chỗ dựa lớn nhất của Nhu phi, Bùi Văn Tuyên không chỉ giúp nàng hả giận, còn biết đánh vào ngay điểm yếu của đối phương*, từng bước tính kế Nhu phi.
(*Gốc, 打蛇七寸, đánh rắn phải đánh dập đầu)
Hiện giờ Bùi Văn Tuyên mới chỉ là một Ngự sử mà đã có thể mượn tay người khác* làm việc thế này, kiếp trước việc hắn có thể lên được chức Thượng thư lệnh, âu cũng là lẽ thường tình.
(*Gốc, 四两拨千斤, bốn lạng đẩy ngàn cân)
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung qua một lúc lâu vẫn không nói gì, hắn quay đầu sang cười hỏi, "Điện hạ lại đang nghĩ gì thế ạ?"
"Ta đang nghĩ...", Lý Dung thở dài, "Bùi đại nhân quá mức đa mưu túc trí*, khiến người khác bất an"
(*Gốc, 智多近妖, nhiều mưu trí gần như bọn yêu ma quỷ quái)
Lý Dung nói vô cùng thản nhiên, Bùi Văn Tuyên không khỏi bật cười, "Ta còn cho rằng nàng sẽ khen ta cơ đấy"
"Khen chàng cái gì?"
Lý Dung nhướn mày, Bùi Văn Tuyên chủ động khoác tay Lý Dung, khi Lý Dung còn chưa kịp có phản ứng gì đã nghe Bùi Văn Tuyên cố tình bóp méo giọng nói, "Bùi Văn Tuyên ngươi quá thông minh, Bổn cung thật sự sùng bái ngươi nha"
Lý Dung bị hắn chọc cười, hơi đẩy hắn ra, "Ăn nói nhăng cuội, ta mà là dạng người này sao?"
"Cũng không khác là bao", Bùi Văn Tuyên buông tay, quay về bộ dáng thường ngày, "Hiện tại nàng và ta là minh hữu, nhưng nếu là trước đây, nàng sẽ không nói thật với ta"
"Vậy đây cũng xem như là có tiến bộ rồi", Lý Dung chân thành nói, "Chàng nên biết đủ đi"
"Tạ ơn Điện hạ", Bùi Văn Tuyên bày ra bộ dáng như nhận được đại ân, hai tay cầm thẻ chầu nâng lên, cung kính hành lễ, "Đã cho vi thần cơ hội này, được Người cho 'ăn mắng' ạ"
Hai người đùa giỡn qua lại, cười không ngừng được.
Đợi đến khi đến cổng, Bùi Văn Tuyên dìu nàng lên xe ngựa, lúc này Bùi Văn Tuyên mới đứng đắn thấp giọng nói, "Người yên tâm đi"
"Nếu ta không phải thì sao?", Lý Dung nghiêng người, lạnh lùng nhìn hắn.
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, dịu dàng đáp, "Vậy đến lúc đó, chỉ sợ trăm ngàn mưu mô, tính kế đều sẽ dành cho một mình Điện hạ"
"Chàng thật là..."
"Để Điện hạ có thể trở về và mang tôn xưng Bùi phu nhân lần nữa!"
Lý Dung sửng sốt, Bùi Văn Tuyên vén màn xe, cười nói, "Xin mời, Bùi phu nhân, đừng đứng bên ngoài lâu kẻo nhiễm lạnh"
"Bùi phu nhân cái gì chứ...", Lý Dung cười nhạo, "Chàng là Phò mã của ta, ta không phải là Bùi phu nhân của chàng"
Nói rồi, Lý Dung liền khom lưng, chui vào thùng xe.
Sau khi lên xe, hai người ai nấy tự xử lý công vụ của mình.
Họ đều là kiểu người có thói quen tranh thủ mọi lúc để giải quyết việc riêng, như vậy mới có thể bảo đảm cuộc sống được vận hành suông sẻ và nhanh chóng.
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã đến hoàng cung, hai người tách nhau ra, Bùi Văn Tuyên đến bắt chuyện với người quen, Lý Dung thì đến đứng tại vị trí của mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ chốc lát sau, buổi thượng triều bắt đầu.
Sau khi Lý Minh nói ra câu "có việc bẩm tấu!", nháy mắt đã có rất nhiều quan viên đứng dậy.
Nhóm quan viên kia đồng loạt đứng ra, không phải vì yêu cầu tra rõ việc Lý Dung có thật sự tra tấn bức cung Trần Quảng không, mà là yêu cầu phúc thẩm vụ án quân lương.
Vẻ mặt Lý Minh có vài phần không kiên nhẫn, nhưng cũng cố gắng nghe hết từ đầu đến cuối.
Lý Dung lại như lão tăng nhập định, thần sắc thản nhiên.
Cuối cùng, khi những người này đều tấu xong, Lý Minh mới lên tiếng, "Các vị ái khanh nói đều có lý.
Chuyện Bình Lạc có tra tấn bức cung hay không, quả thật nên điều tra cặn kẽ.
Nếu vậy hãy để việc này cho người của Ngự sử đài phụ trách đi"
Lý Minh nâng mắt nhìn về phía Ngự sử đại phu Thượng Quan Mẫn Chi, "Thượng Quan Ngự sử, chuyện này khanh lo liệu đi"
Thượng Quan Mẫn Chi cung kính nhận lệnh, Tạ Lan Thanh lãnh đạm nói, "Bệ hạ, Thượng Quan đại nhân là cậu của Điện hạ, nên có chút tị hiềm.
Chi bằng vụ án này cứ giao cho Hình bộ điều tra"
"Cậu sao...", Tạ Lan Thanh vừa nói xong, Lý Dung lập tức tiếp lời.
Tạ Lan Thanh nhíu mày, lại nghe Lý Dung cười nói, "Chiếu theo quan hệ tông thân, ngài cũng được xem là cậu của ta nha.
Trong triều đình này, mọi người đều là thân thích của nhau mà nhỉ? Ngài nói thân thích nên có chút tị hiềm, vậy trong triều còn có ai làm được chuyện này đây?"
"Nhưng mà..."
"Bình Lạc nói có lý", Lý Minh trực tiếp ngắt lời Tạ Lan Thanh, không kiên nhẫn nói, "Cứ quyết định vậy đi, Ngự sử đài điều tra thực hư việc Bình Lạc tra tấn bức cung.
Còn hai vụ án Tần gia và quân lương trong tay Bình Lạc đã kéo dài quá lâu rồi, không cần tái thẩm, cứ chết một người lại phúc thẩm một lần, như vậy khác gì trò đùa? Có chứng cứ mới phúc thẩm, không có chứng cứ liền chọn ngày tuyên án"
"Nhưng Điện hạ đã dính dáng đến việc tra tấn bức cung..."
Một vị đại thần khác vội nói, Lý Minh nói thẳng, "Cho nên ta sẽ chuyển giao vụ án này cho những người khác"
Nghe vậy, rất nhiều quan viên trong nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó họ lại thấy Lý Minh nâng tay, chỉ về phía Bùi Văn Tuyên, "Bùi Văn Tuyên, ngươi vốn là Ngự sử, vụ án này ngay từ đầu cũng do ngươi giúp đỡ, cho nên trẫm sẽ giao lại cho ngươi"
"Bệ hạ!", vài quan viên sốt ruột nói, "Phò mã và Công chúa là phu thê, giao cho hắn thẩm tra thì có khác gì giao cho Công chúa thẩm tra ạ?"
"Vậy cứ giao cho Công chúa thẩm tra thôi?", Bùi Văn Tuyên trực tiếp đáp, vị quan viên vừa nói lập tức bác bỏ, "Như vậy thì không thể được!"
"Không thể giao cho Công chúa thẩm tra, đồng nghĩa việc Công chúa thẩm tra và hạ quan thẩm tra không hề giống nhau.
Nếu vậy chuyển giao án cho hạ quan, có vấn đề gì chứ?"
Một câu này của Bùi Văn Tuyên khiến người nghe cảm thấy mê mang.
Phải một lát sau, vị đại thần kia mới hồi thần, vội vã nói, "Ngươi nhất định sẽ thiên vị bọn họ"
"Vì sao?"
"Vì ngươi và Công chúa là phu thê!"
"Trần đại nhân, trước đây khi ngài ở thanh lâu nào đó vung tiền như rác, phu nhân ngài dẫn theo người chạy đến tận thanh lâu đánh ghen.
Ngài và phu nhân giằng co ngay trên đường cái, ngài và quý phu nhân không phải cũng là phu thê sao? Vì cớ gì một người muốn đánh một người lại không muốn đánh vậy?"
"Ngươi, ngươi...", vị đại thần bị điểm danh kia, sắc mặt nhất thời nghẹn đến đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
Nhân lúc đối phương nghẹn lời, Bùi Văn Tuyên xoay người lại, cung kính quỳ xuống hành lễ, "Vi thần tuân chỉ!"
Cứ thế việc này xem như đã được quyết định.
Chuyện này hôm qua Lý Minh và các đại thần cấp cao đã thương nghị đâu vào đấy, mấy tên tép riu sau khi bị Bùi Văn Tuyên "dập" cho một trận, không ai dám dị nghị gì nữa.
Sau khi Bùi Văn Tuyên lãnh chỉ đứng dậy, hắn quay về vị trí của mình, việc này liền coi như xong.
Đợi sau khi buổi thượng triều kết thúc, Bùi Văn Tuyên và Lý Dung ra khỏi Đại điện.
Thấy Bùi Văn Tuyên mãi không nói gì, Lý Dung hiếu kỳ hỏi, "Chàng đang nghĩ gì vậy?"
Bùi Văn Tuyên chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn nàng, "Việc ám sát cứ thế bỏ qua sao?"
"Đương nhiên là không rồi"
Lý Dung cười tủm tỉm nói, "Chàng cứ chờ xem là được"
Lý Dung khẽ vỗ vai Bùi Văn Tuyên, "Hai vụ án này hồ sơ rất nhiều, Bùi đại nhân chi bằng trực tiếp đến Đốc tra ti một chuyến?"
"Đương nhiên"
Bùi Văn Tuyên đáp, sau đó hướng Lý Dung hành lễ, "Điện hạ, mời"
Lý Dung bước xuống bậc thang, Bùi Văn Tuyên đi theo phía sau.
Hai người cùng ra khỏi cung, sau khi lên xe, Lý Dung liền nói sơ lược các chi tiết vụ án cho Bùi Văn Tuyên nghe.
Bùi Văn Tuyên gật đầu, sau đó lại nhớ đến một chuyện, "Nói đến chuyện này, trong suốt quá trình điều tra, Tô Dung Hoa không làm gì cản trở hai người sao?"
"Cũng có cản trở đôi chút", Lý Dung mỉm cười, "Nhưng vì trong lòng gã hiểu rõ nên những chuyện quan trọng gã sẽ không can ngăn"
"Trong lòng gã hiểu rõ?", Bùi Văn Tuyên nhướn mày, "Xem ra nàng thật sự tin tưởng gã"
"Người của Tô gia sẽ không làm xằng làm bậy, cho dù gã có là Tô Dung Hoa đi chăng nữa"
Lý Dung nói chuyện cực kì bình đạm, vẻ mặt Bùi Văn Tuyên vẫn trước sau như một.
Hắn rũ mắt, tự châm trà cho mình, bình thản nói, "Ta thật sự mãi không hiểu được, vì sao Điện hạ lại tin tưởng Tô gia đến thế? Mặt trái của thế gia, lẽ nào Điện hạ còn chưa nhìn thấu?"
Lý Dung không đáp, nàng hết mở rồi lại gấp chiếc quạt nhỏ trong tay, rất lâu sau mới từ tốn nói, "Mọi việc đều có tốt và xấu, thế gia tuy có mặt trái, nhưng chàng đừng quên, thời hoàng kim của Đại Hạ được bắt đầu từ những thế gia này.
Kẻ tham ô ở biên cương là con cháu thế gia, nhưng chém giết địch trên chiến trường cũng là con cháu thế gia.
Trong triều, kẻ luồn cúi là thế gia, nhưng những người sửa chữa 'Đại Hạ luật', lòng mang nho đạo, sống kiềm chế như quân tử, cũng là thế gia"
"Vậy sao nàng biết được, Tô gia thuộc mặt tốt hay mặt xấu?"
Giọng Bùi Văn Tuyên lạnh băng, Lý Dung suy nghĩ thật lâu, nàng nhìn khung cảnh bên ngoài màn xe phấp phới, thần sắc có chút hoài niệm.
"Chàng biết lần đầu tiên ta gặp Tô Dung Khanh là lúc nào không?"
Bùi Văn Tuyên không ngờ nàng sẽ nhắc đến chuyện này, hắn có chút kỳ quái ngẩng đầu, lại nghe Lý Dung bình thản nói tiếp, "Khi đó ta còn rất nhỏ, y cũng còn rất nhỏ.
Phụ hoàng muốn Bắc phạt, y liền cùng tổ phụ của mình quỳ bên ngoài cổng cung.
Khi đó ta chữ còn viết chưa rành thế mà y đã lên triều, cùng phụ thân mình quỳ trước cửa Ngự thư phòng"
"Sau đó ta có hỏi y, vì sao phải quỳ.
Y đáp vì Bệ hạ muốn Bắc phạt, y muốn khuyên can"
"Vì thế ta lại hỏi, Bắc phạt là đánh người xấu, vì sao muốn khuyên can.
Y nghiêm túc nói với ta rằng, công tích của quân vương là dùng máu của bá tánh viết thành.
Năm ấy là năm thứ ba phương Nam gặp hạn hán nghiêm trọng, so với việc Bắc phạt đối phó quân địch, y càng hy vọng bá tánh được ăn no"
"Ta hỏi y có sợ không, Phụ hoàng sẽ cho người dùng gậy đánh y, thậm chí còn sẽ giết người.
Y nhìn ta nói, người của Tô gia, sinh vì bá tánh, chết vì xã tắc"
Nói rồi, Lý Dung bật cười, nàng quay đầu nhìn sang Bùi Văn Tuyên, thần sắc hiếm khi lộ vẻ dịu dàng, "Bùi Văn Tuyên, thật ra những kiểu danh môn trăm năm thế này đều có những nguyên tắc và chuẩn mực đạo đức cao hơn người bình thường rất rất nhiều.
Trong số họ sẽ có người xấu, nhưng xấu cũng không phải bản thân họ, mà là lòng người.
Tô Lâm có dính líu đến vụ án quân lương nhưng cũng chỉ thuộc tầng bé nhỏ, không đáng kể nhất bên trong.
Việc Tô gia bảo vệ hắn, không phải vì thiên vị mà đó là một loại quy tắc ngầm của các thế gia"
"Ta không giải quyết Tô Lâm, Tô gia cũng sẽ chính tay làm, chỉ là, họ không để người ngoài làm việc đó mà thôi.
Một gia tộc như thế, dù cho có vài người xấu, ta vẫn có lòng tôn kính họ.
Họ có điểm mấu chốt của mình, chỉ cần ta không vượt qua nó thì không sao cả"
Bùi Văn Tuyên im lặng lắng nghe, bất giác, hai người đã đến Đốc tra ti.
Lý Dung mang Bùi Văn Tuyên đi vào, vừa đến cửa, họ đã nghe thấy âm thanh có chút kích động của Tô Dung Hoa, "Cô nói gã tự trốn đi? Nếu vậy thà cô bảo mình bị sắc đẹp của gã mê hoặc nên tự động thả gã, ta còn tin hơn!"
"Ngươi không tin thì thôi", giọng Thượng Quan Nhã vô cùng thản nhiên, "Ta cũng không cầu xin ngươi tin ta"
Bùi Văn Tuyên và Lý Dung liếc nhìn nhau, Lý Dung dẫn Bùi Văn Tuyên vào.
Vừa thấy Lý Dung, Thượng Quan Nhã vội đứng dậy, cung kính hành lễ, "Điện hạ"
"Điện hạ"
Sắc mặt Tô Dung Hoa cực kỳ khó coi, Lý Dung cười nhìn Thượng Quan Nhã hỏi, "Lại cãi nhau nữa à? Lần này là vì chuyện gì?"
"Bẩm Điện hạ, đêm qua Thượng Quan đại nhân trộm thả trọng phạm Lận Phi Bạch, vẫn mong Điện hạ lập tức hạ lệnh, lùng bắt toàn kinh thành, truy nã Lận Phi Bạch!"
Tô Dung Hoa rõ ràng cực kì tức giận, gã không cho Thượng Quan Nhã cơ hội lên tiếng đã lập tức giành nói trước.
Lý Dung mặt không đổi sắc, quay đầu nhìn Thượng Quan Nhã hỏi, "Ngươi trộm thả trọng phạm?"
"Oan quá ạ", Thượng Quan Nhã cố ý kéo dài giọng, thanh âm thê lương, "Đêm qua ta chỉ là có chút bận nên không về phủ, chuyện Lận Phi Bạch đả thương quân lính rồi trốn thoát, sao lại có thể trách ta chứ?"
"Là ai tháo xích sắt cho gã?", Tô Dung Hoa lập tức quay đầu sang, "Đêm qua vì cớ gì lính gác đều đổi thành người của cô? Cô nói điêu thế tính lừa quỷ sao!"
"Ai thấy bị lừa thì là quỷ thôi"
Thượng Quan Nhã nhún vai, vẻ mặt vô tội nói, "Ta làm sao biết được là ai tháo xích sắt cho gã chứ? Cái gì gọi là 'đều là người của ta'? Mọi người đều là người của Đốc tra ti, đều là người của Điện hạ, còn phân biệt cái gì người của ngươi của ta chứ?"
Tô Dung Hoa thấy Thượng Quan Nhã giở trò "lươn lẹo", lửa giận không nơi nào để trút, gã mím chặt môi, nhẫn nhịn nửa ngày mới nói, "Các ngươi thật sự sắp gây họa rồi!"
Bùi Văn Tuyên và Lý Dung khẽ nhìn lướt qua Tô Dung Hoa, gã rõ ràng biết được gì đó nên có vẻ cực kỳ sốt ruột.
Sắc mặt Lý Dung vẫn như thường, nàng nói, "Người cũng chạy rồi, tiếp tục truy cứu trách nhiệm thuộc về ai cũng không có nghĩa lý gì.
Đi phát bố cáo đi, truy nã toàn thành"
"Điện hạ, chỉ bố cáo thôi không đủ", Tô Dung Hoa thấy Lý Dung đồng ý, nhanh chóng nói, "Còn cần lục soát toàn thành"
"Tô đại nhân nếu thấy cần thiết thì cứ tự mình dẫn người đi đi"
Lý Dung có chút bất đắc dĩ nói, "Đốc tra ti gần đây tương đối bận, nhân lực cũng có chút thiếu thốn"
Đây cũng không phải nói dối, Tô Dung Hoa nhất thời không thể xác định Lý Dung đang nói thật hay chỉ qua loa, lấy lệ với gã.
Gã nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói, "Vi thần lập tức đi tra xét"
"Vất vả Tô đại nhân"
Lý Dung nâng tay, bày ra tư thế "mời".
Tô Dung Hoa cung kính hành lễ xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Đợi khi gã đi rồi, Thượng Quan Nhã mới đến gần, nhỏ giọng nói, "Vừa tờ mờ sáng thả đi, Người cứ yên tâm"
Lý Dung đáp một tiếng, xoay người nhìn sang phía Bùi Văn Tuyên, "Đi thôi, ta dẫn chàng đi xem hồ sơ"
Sau đó, Lý Dung lại ra lệnh cho Thượng Quan Nhã, "Mau đem tất cả hồ sơ của hai vụ án đến đây, cũng chuẩn bị sẵn phạm nhân để Bùi đại nhân thẩm vấn"
Thượng Quan Nhã đáp một tiếng liền hành lễ lui xuống.
Lý Dung dẫn Bùi Văn Tuyên đến kho hồ sơ, Bùi Văn Tuyên hai tay luồn trong tay áo, nhàn nhạt hỏi, "Là nàng cố ý thả Lận Phi Bạch là ra?"
"Đúng vậy!"
"Gã là phó đường chủ của Thất tinh đường, lại có quan hệ phức tạp với Tạ Lan Thanh, nàng còn thả gã đi là đang âm mưu chuyện gì?"
"Ngày mai chàng sẽ biết"
Lý Dung phe phẩy quạt, vô cùng tự tin.
Sau một chốc do dự, Bùi Văn Tuyên vẫn nói, "Tô Dung Hoa chắc chắn đã biết gì đó"
"Những gì gã biết, ta cũng biết"
Lý Dung quay đầu sang, "Chàng cứ chờ xem kịch vui là được"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn rũ mắt như đang suy tư gì đó.
Khi hai người vừa đến kho hồ sơ, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một lát sau, Thượng Quan Nhã xuất hiện.
Nàng nhanh chóng đến trước mặt Lý Dung, hai mày nhíu chặt nói, "Điện hạ, Tạ Lan Thanh đã xảy ra chuyện"
Bùi Văn Tuyên nhanh chóng quay đầu lại, Lý Dung thần sắc bình tĩnh hỏi, "Hửm? Còn sống hay đã chết?"
"Còn sống", Thượng Quan Nhã ngắn gọn đáp, "Lận Phi Bạch ám sát thất bại, hiện tại đã bị bắt sống"
"Thật đáng tiếc!", Lý Dung tặc lưỡi nói, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không thể mở lời.
Hắn uất nghẹn nửa ngày, rốt cuộc chỉ có thể nói, "Thật sự hồ nháo mà!".
Trưởng Công Chúa