Trưởng Công Chúa
73: Công Đạo
Bất quá chỉ là con kiến thôi.
Gió lạnh thổi qua, Tuân Xuyên ngẩn ngơ lắng nghe màn đối thoại bên trong, cứ thế nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý Dung đang giằng co với Thượng Quan Húc.
Người hầu đứng cạnh nhỏ giọng gọi, “Đại nhân?”
Tuân Xuyên phút chốc hồi thần, nàng cúi đầu, như thể có chút khó chịu đáp, “Ta đột nhiên nhớ ra còn một chút việc chưa giải quyết, ngươi đừng nói với Điện hạ ta từng đến tìm Người, ta đi đây”
Nói xong, Tuân Xuyên liền vội vàng ra khỏi cửa.
Như thể chưa bao giờ xuất hiện.
Đối với cuộc viếng thăm kia, Lý Dung hoàn toàn không biết chút gì.
Nàng nghe Thượng Quan Húc nói xong chỉ nhìn ông nói, “Ngài là Thừa tướng, ta là Công chúa”
“Ngài và ta đều có khả năng thay đổi quy tắc, chỉ là ngài không muốn mà thôi.
Ngài một lòng muốn duy trì cục diện hiện tại nên mới không muốn đánh vỡ sự cân bằng kia.
Ngài hy vọng phe ngài và Bệ hạ sẽ mãi phòng bị, tính toán lẫn nhau, sau đó trơ mắt nhìn Thượng Quan gia càng ngày càng thối nát mà chẳng làm gì cả”
“Nhưng việc này có thể sao?”
“Đại Hạ từ khi khai quốc đến nay đã trải qua bốn đời Quân vương, kiến quốc có gần một trăm năm, Tây Bắc bị chiến sự quấy rầy, trong nước lại có thiên tai.
Đây không phải là một đất nước mới thành lập, nó không thể chấp nhận việc bị các ngươi giày xéo như vậy.
Và bất kể một vị quân chủ nào cũng không dung thứ được một gia tộc như Thượng Quan gia.
Ngài nói Thượng Quan gia là gốc rễ của Xuyên nhi, nhưng ngài nhìn xem, nếu hôm nay Đốc tra ti không nằm trong tay ta mà nằm ở trong tay Nhu phi, đến lúc Bệ hạ quyết tâm làm khó dễ Xuyên nhi rồi, ngài nói ta nghe xem, một gia tộc như Thượng Quan gia, rốt cuộc là gốc rễ hay là tai họa ngầm của Xuyên nhi đây?”
Thượng Quan Húc trầm mặc, Lý Dung hít sâu một hơi, “Bổn cung chưa bao giờ muốn đuổi cùng giết tận Thượng Quan gia, thứ Bổn cung muốn chỉ có một”
Thượng Quan Húc ngẩng đầu lên, Lý Dung nhẹ gõ quạt xuống bàn, nghiêm túc nói, “Bổn cung muốn một Thượng Quan gia sạch sẽ; muốn một Thượng Quan gia mà gia chủ không phải là con rối của thế gia; muốn một Thượng Quan gia ngày sau không gây rắc rối cho Xuyên nhi, cũng không vượt qua bổn phận của mình.
Thượng Quan đại nhân đã hiểu chưa?!”
Lá khô theo gió lạnh từ ngoài bay vào, lướt qua trước mặt hai người.
Sau hồi lâu, Thượng Quan Húc mới nói, “Những gì Điện hạ nói, lão thần hiểu được, nhưng lão thần, lực bất tòng tâm”
“Ngài không làm được vậy để cho người khác làm!”
Lý Dung nhìn chằm chằm ông, “Ta chỉ hỏi cậu một câu, cậu có nguyện ý quản lý triệt để Thượng Quan gia hay không?”
Thượng Quan Húc trầm mặc không nói, Lý Dung nhìn về phía Thượng Quan Nhã, “A Nhã biểu tỷ, tỷ nguyện ý không?”
“Dân nữ xin lắng nghe sự phân phó của Điện hạ”
Thượng Quan Nhã cung kính hành lễ, Thượng Quan Húc hết nhìn Thượng Quan Nhã lại nhìn Lý Dung, sau vài phút ông cười khổ hỏi, “Điện hạ, lão thần có quyền lựa chọn sao?”
Lý Dung không nói gì, Thượng Quan Húc chậm rãi tiếp tục, “Dù lão thần chọn thế nào, việc Điện hạ tẩy trắng Thượng Quan gia đã là việc nhất định phải làm, lão thần không thể ngăn được Điện hạ.
Hiện tại lão thần hoặc liên hợp với thế gia phế truất Điện hạ, hoặc chỉ có thể trơ mắt nhìn Điện hạ xuống tay với người trong tộc.
Nhưng nếu phế truất Điện hạ, Thái tử và Hoàng hậu sẽ xa cách lão thần, thậm chí nữ nhi của thần…”
Thượng Quan Húc dừng lại, một lát sau mới thấp giọng nói, “Thượng Quan gia là gốc rễ của Thái tử, Thái tử cũng là tương lai và gốc rễ của Thượng Quan gia.
Điện hạ rút củi dưới đáy nồi, dùng Thái tử bức bách lão thần, cũng không cho lão thần cơ hội chọn lựa.
Sau này, dù Điện hạ làm gì, lão thần cũng sẽ không ngăn cản”, Thượng Quan Húc thở dài, hành lễ nói, “Chỉ hy vọng Điện hạ có thể lưu tình, để lại một mạng cho tộc nhân của mình”
“Có thể giữ được tính mạng hay không không nằm trong sự quyết định của ta”, Lý Dung nhìn Thượng Quan Húc, bình tĩnh nói, “Mà nó được quyết định bởi chính bản thân Thượng Quan gia.
Đốc tra ti sẽ không làm việc thiên vị, nếu Đốc tra ti tra không được là một chuyện, nhưng nếu tra được sẽ chỉ biết làm theo luật pháp.
Cậu, ngài dùng tâm huyết nửa đời, chỉnh sửa ‘Đại Hạ luật’, giúp Đại Hạ có pháp luật để thi hành.
Nếu ‘Đại Hạ luật’ không được thực thi, ngài không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Thượng Quan Húc trầm mặc, Thượng Quan Nhã cung kính nói, “Điện hạ yên tâm, Thượng Quan gia sẽ không để Đốc tra ti ra tay.
Hôm nay sau khi trở về, dân nữ sẽ kiểm tra một lượt nội bộ Thượng Quan gia, từ Hoa Kinh đến U Châu, toàn tộc tự tra.
Nhã nhi là nữ nhi của ngài”, Thượng Quan Nhã nhìn sang Thượng Quan Húc, “Nếu lần này tự tra thuận lợi, sau này Thái tử cũng không còn hậu hoạn.
Nếu lần này tự tra không thuận lợi, phụ thân xử lý nữ nhi cũng xem như cho tộc nhân một công đạo, phụ thân vẫn là gia chủ Thượng Quan gia, ca ca cũng không bị ảnh hưởng”
“Phụ thân thấy thế nào?”
Thượng Quan Nhã nhìn Thượng Quan Húc.
Các nàng đều đã an bài đâu vào đấy, nếu Thượng Quan Húc không đồng ý, Đốc tra ti nếu xuống tay, Lý Dung và Thượng Quan gia sẽ là cá chết lưới rách.
Thượng Quan Húc đồng ý, Thượng Quan Nhã xuống tay, Thượng Quan gia có thể thua cũng có thể thắng, mà Thượng Quan Húc đều có đường lui.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ lựa chọn việc để Thượng Quan Nhã tra xét Thượng Quan gia.
Nhưng nếu đồng ý Thượng Quan Nhã tra xét Thượng Quan gia cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận nhượng một phần quyền lực của Thượng Quan gia vào tay thiếu nữ chưa xuất giá này.
Thượng Quan Húc trầm mặc, sau hồi lâu, ông đột nhiên cười khẽ một tiếng, vẻ mặt mang theo vài phần chua xót, “Không hổ là nữ nhi của Thượng Quan gia”
“Quyền lực”, Thượng Quan Húc tự mình chống người dậy, có chút buồn cười mà cảm khái thành tiếng, “Thật sự đã khắc sâu trong cốt nhục của các ngươi”
“Tương lai đều thuộc về những người trẻ tuổi, lão thần, thật sự già rồi”
Nói rồi, ông nâng tay hành lễ với Lý Dung, mỏi mệt nói, “Mọi chuyện nguyện nghe theo sự an bài của Điện hạ, lão thần xin cáo lui trước”
Lý Dung nghe thế liền đứng dậy, muốn đi tiễn Thượng Quan Húc nhưng ông đã khoát tay nói, “Không dám nhọc Điện hạ lo lắng, lão thần tự ra ngoài là được.
Điện hạ hiện tại trưởng thành, cũng có suy nghĩ và sắp xếp của riêng mình, lão thần vô cùng vui mừng.
Nhưng có một câu, lão thần vẫn muốn tặng cho Điện hạ”
Lý Dung nâng mắt nhìn Thượng Quan Húc, ánh mắt Thượng Quan Húc lại đặt trên người Bùi Văn Tuyên.
Sau khi nhìn thoáng qua Bùi Văn Tuyên, ông lại quay đầu, nghiêm túc nói, “Một nửa dòng máu chảy trong người Điện hạ vĩnh viễn là của Thượng Quan gia, mà hôn nhân, chưa chắc là vĩnh viễn.
Trước đây Điện hạ không quan tâm đến chính sự, sau khi thành hôn lại nổi bật vô song trên triều.
Điện hạ”, Thượng Quan Húc lên tiếng khuyên bảo, “Vẫn phải cẩn thận đấy”
“Cậu yên tâm”, Lý Dung đáp, “Dung nhi hiểu được”
Thượng Quan Húc cười khổ, cũng không nói thêm nhiều, sau khi cáo từ với Lý Dung xong liền mang theo Thượng Quan Nhã rời đi.
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên cùng tiễn Thượng Quan Húc ra cửa.
Đợi đến khi Thượng Quan Húc đã hoàn toàn đi khỏi, hai tay Bùi Văn Tuyên luồn trong tay áo, ôn hòa nói, “Thượng Quan gia bắt đầu tự tra, Điện hạ cũng yên tâm được một nửa”
“Ừm”
“Trong triều có sự ủng hộ của Thượng Quan gia và Bùi gia, đợi đến khi vụ án Tần gia kết thúc, Tần gia nhất định có trọng thưởng.
Ổn định được chuyện Tây Bắc, Tiêu Túc không còn gốc rễ ở Tây Bắc, với bản lĩnh của Tần Lâm và uy danh của Tần gia ở Tây Bắc, quân quyền của Tây Bắc sớm muộn gì cũng rơi vào tay Tần Lâm.
Đợi năm sau khi tổ chức khoa cử, Điện hạ lại an bài nhân thủ vào triều, đến lúc đó Điện hạ sẽ hoàn toàn vô lo vô ưu”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau một chốc, nàng như thể nghĩ đến gì đó cười nói, “Ban nãy bảo ngươi ra ngoài, ngươi sống chết ăn vạ trong phòng làm gì? Cho rằng cậu ta không thể gây phiền phức cho ngươi hay sợ ta dối gạt ngươi chuyện gì?”
“Không phải như vậy”, Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung hỏi, hoàn toàn không nghe ra hàm ý của Lý Dung, hắn cười nói, “Ta một mực ở lại, Thượng Quan Húc sẽ càng khẳng định ta đang thao túng Điện hạ.
Một khi đã có ý nghĩ ta xúi giục Điện hạ, sau này bất kể là lúc nào đi nữa, bọn họ sẽ luôn tin rằng chỉ cần trừ khử ta, Điện hạ sẽ ngừng đối nghịch với họ.
Như vậy, Điện hạ sẽ an toàn hơn rất nhiều”
Lý Dung nghe thế không khỏi nhướng mày, “Ngươi không sợ chết sao?”
Bùi Văn Tuyên hai tay luồn trong tay áo, thanh âm nhàn nhạt, “Con cháu hàn môn đã muốn bò lên cao, nếu sợ chết sẽ không có suy nghĩ kia”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung không khỏi có vài phần nghi hoặc, “Ngươi liều mạng muốn dấn thân vào triều đình như vậy là vì mục đích gì? Ngươi yêu quyền thế đến mức đó sao?”
“Điện hạ nói sai rồi”, Bùi Văn Tuyên khẽ lắc đầu, “Vi thần cũng không phải tự nguyện dấn thân vào.
Kiếp trước là vì không còn cách nào, cứ thế mơ hồ làm Phò mã của Điện hạ, lại mơ hồ cuốn vào triều đình, sau này khi muốn rút lui đã không thể”
“Đợi đến kiếp này”, Bùi Văn Tuyên hai tay luồn trong tay áo, chậm rãi đi về phía trước, trên mặt mang nụ cười với vài phần hòa nhã, “Vì từng đứng qua chỗ cao, thấy qua những phong cảnh tuyệt đẹp, không đành lòng vứt bỏ”
Lý Dung không đáp, nàng nghe Bùi Văn Tuyên nói xong cảm thấy trong lòng có một sự bình tĩnh khó nói thành lời đang trào dâng.
Bọn họ không nói tiếp nữa, Bùi Văn Tuyên đi trước người nàng, lẳng lặng giúp nàng chắn gió lạnh.
Bùi Văn Tuyên không quay đầu lại nhưng thừa biết Lý Dung đang đi phía sau hắn.
Không xa không gần, liền ở nơi đó.
Sau khi Lý Dung tiễn hai người Thượng Quan gia đi, Tuân Xuyên một mình ngồi trong phòng.
Nàng không biết bản thân phải làm gì.
Cầu xin Lý Dung, Lý Dung đã làm đủ nhiều, nàng không thể thêm phiền toái Người thêm nữa.
Lý Dung không hề mắc nợ Tần gia, nàng là một Công chúa, có thể làm đến trình độ này đã vô cùng không dễ dàng.
Nhưng trừ bỏ cầu xin Lý Dung, nàng còn có thể làm gì chứ?
Nhiều người chết như vậy, mọi nhân chứng đều bị chôn thây nơi ngoại ô, Tần gia vô cớ bị hàm oan, chịu đủ khinh nhục trong ngục giam.
Cứ như thế bỏ qua sao?
Giao cho Hình bộ, Hình bộ sẽ xử lý thế nào đây?
Bỗng nhiên trong lòng nàng trào dang một sự căm ghét không thể diễn tả thành lời.
Nàng hận bản thân vô năng, hận bản thân vô tri, hận bản thân vì sao không thể giống Thượng Quan Nhã và Lý Dung biết bày mưu lập kế, muôn vàn mưu tính.
Nàng chỉ có thể đứng ở góc tối và trốn tránh, bất lực ngước nhìn mũi kiếm của sự bất công chĩa ngay trên đỉnh đầu mình.
Nàng im lặng ngồi một hồi lâu, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi liên hồi, “Tuân đại nhân, người của Tần gia xảy ra chuyện rồi”
Tuân Xuyên từng cố ý dặn dò thuộc hạ phải đặc biệt chăm sóc người của Tần gia, Tuân Xuyên nghe thế lập tức chạy về phía cửa, lớn giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
“Tần gia tiểu công tử xảy ra tranh chấp với Hình bộ Thôi thị lang trên đường cái, ngài mau đến đó xem đi ạ”
Tuân Xuyên nghe xong liền vội vàng chạy ra ngoài, suốt quãng đường thúc ngựa như bay.
Khi đến nơi, nàng nhìn thấy tiểu đệ với bộ dáng từng trải qua ẩu đả, thị vệ nằm đầy đất, còn cả Tần Lâm thần sắc lạnh lùng đứng cạnh xe ngựa.
Thôi Thư Vân nằm trên đất, hơi thở hổn hển, nhìn chằm chằm Tần Lâm nói, “Tần Lâm, ngươi đừng làm càn, dám ẩu đả mệnh quan triều đình, ngày mai ngươi chờ đó”
Tần Lâm lạnh nhạt nhìn Thôi Thư Vân đáp, “Được thôi, ta chờ”
Nói xong, Tần Lâm mang theo tiểu đệ nhà mình xoay người bước đi, “Tần Vân, đi thôi”
“Ngươi mới là người phải chờ đấy”, Tần Vân lau máu loãng bên khóe môi, hốc mắt đỏ bừng quát, “Ngươi hại chết tỷ tỷ của ta, còn hại chết nhiều người như vậy.
Tỷ tỷ của ta trên trời có linh thiêng sẽ không bỏ qua ngươi đâu, ngươi cứ chờ đi!”
“Ngươi nói hươu nói vượn!”, Thôi Thư Vân hét lớn, Tần Lâm lại nhàn nhạt nói, “Tần Vân”
Tần Vân quay đầu, khẽ lau nước mắt, cùng Tần Lâm rời đi.
Thôi Thư Vân được người hầu đỡ lên, gã cắn chặt răng nhìn theo bóng lưng của Tần Lâm và Tần Vân, nâng cao giọng nói, “Ả ta là tự mình đâm đầu tìm chết!”
Tần Lâm chợt dừng bước, Thôi Thư Vân bật cười, “Ta không hề động thủ, là ả tự đâm đầu chết trước cổng phủ Công chúa.
Vụ án của Tần gia lập tức sẽ được chuyển giao cho Hình bộ, Hình bộ sẽ trả lại công đạo cho Tần gia, Tần đại nhân yên tâm”
Tần Lâm không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay, Tần Vân đang định xoay người nện cho đối phương một trận nhưng trước khi cậu kịp xuống tay, Tuân Xuyên đã trước tiên một chân đá bay Thôi Thư Vân.
Sau đó nàng đi về phía Tần Lâm, cung kính nói, “Tần đại nhân, Công chúa cho mời”
Thôi Thư Vân lần nữa được người đỡ dậy, gã vốn định bảo thủ hạ ra tay nhưng khi nghe thấy hai chữ “Công chúa”, động tác của Thôi Thư Vân hơi khựng lại, sau đó thấp giọng nói, “Đi”
Đám người Thôi Thư Vân đi rồi, Tần Lâm mới quay người lại, lẳng lặng nhìn Tuân Xuyên thật lâu, cuối cùng cung kính nói, “Đa tạ Tuân đại nhân giải vây”
“Tiểu công tử không có việc gì chứ?”
Tuân Xuyên nhìn Tần Vân, Tần Vân cúi đầu, có chút nghẹn ngào nói, “Không có gì, đa tạ Tuân đại nhân quan tâm”
“Sắc trời đã tối”, Tuân Xuyên thấp giọng nói, “Ta đưa hai vị công tử về phủ”
Tần Lâm đáp một tiếng, sau đó cùng Tuân Xuyên đi về phía Tần gia.
Hai bên vẫn bảo trì im lặng, sau hồi lâu, Tần Vân không kiềm được hỏi, “Tuân đại nhân, vụ án thật sự sẽ chuyển giao cho Hình bộ sao?”
“Ti chức tạm thời chưa nghe được thông tin chính xác”
“Ngài hãy đi cầu xin Công chúa đi”, Tần Vân vội la lên, “Cầu xin Công chúa đi nói một câu được không? Vụ án nếu giao cho Hình bộ vậy có khác gì thả bọn chúng ra đâu? Tỷ tỷ của ta chết rồi, La thúc cũng chết rồi, đã có nhiều người chết như vậy, Tần gia của ta ở trong ngục, chú bị đánh không ít, chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở chẳng lẽ cứ thế xong rồi sao?!”
“Tần Vân”, Tần Lâm lạnh giọng ngăn lại, “Đừng gây chuyện nữa”
Sau đó, Tần Lâm nhìn Tuân Xuyên, bình tĩnh nói, “Điện hạ là người làm chuyện lớn, vụ án Tần gia đối với những người như Bệ hạ hay Điện hạ chỉ là một nước đi trên một ván cờ.
Mọi thứ Điện hạ làm cho Tần gia đã là tận tình tận nghĩa, Tuân đại nhân không cần phải bàn bạc lại với Điện hạ.
Vụ án Tần gia liên lụy quá nhiều, không thể nào có được kết quả.
Cho dù phải trừng phạt, nhiều lắm cũng chỉ là tước chức quan lưu đày, và đó đã là hình phạt lớn nhất mà Công chúa Điện hạ có thể thay Tần gia cầu được”
“Như vật thật không công bằng…”, Tần Vân nghe thế liền siết chặt tay, “Bọn chúng hại chết nhiều người như vậy, sức khỏe thúc phụ vốn đã không tốt, hiện tại còn phải chịu tra tấn, nằm triền miên trên giường bệnh… Dựa vào cái gì bọn chúng có thể bình yên vô sự chứ?”
Tuân Xuyên không nói gì, Tần Lâm lạnh giọng nói, “Chỉ bằng bọn chúng là thế gia, ngay cả Bệ hạ cũng không thể động vào, hiểu chưa?”
“Thật sự quá bất công!”, Tần Vân nâng cao giọng, Tần Lâm lạnh lùng nhìn cậu, “Thế gian này có gì gọi là công bằng? Công bằng là thứ đệ gào thét, la lối om sòm là có thể có được sao? Đã lớn như vậy rồi mà một chút chừng mực cũng không có, mau cút về ngay!”
Tần Vân bị Tần Lâm tức giận mắng một trận, cuối cùng chịu ngậm miệng, hai mắt đỏ hoe không nói gì nữa.
Tuân Xuyên tiễn Tần Lâm và Tần Vân đển cổng Tần phủ, Tần Lâm bảo Tần Vân đi vào trước, sau đó hành lễ với Tuân Xuyên nói, “Tiễn đến đây thôi, Tuân đại nhân đi thong thả”
Tuân Xuyên im lặng nhìn Tần Lâm, chưa được bao lâu, bên trong đột nhiên náo loạn lên, Tần Vân chạy ra hét lớn, “Đại ca, chú lại ho ra máu rồi, huynh mau vào xem thế nào…”
Sắc mặt Tần Lâm lập tức thay đổi, vội vàng nói, “Tuân đại nhân, ta xin vào trước, thứ không thể phụng bồi”
Tuân Xuyên khẽ gật đầu, nhìn Tần Lâm và Tần Vân vội vàng vào phủ.
Nàng đứng trước cổng, nhìn phủ đệ Tần gia thân thuộc suốt nhiều năm, nhìn bông tuyết từ trên không chậm rãi rơi xuống.
Nàng đột nhiên cảm thấy, bản thân thật sự đã không còn nơi để về.
Thiên hạ nợ Tần gia một phần công đạo, thế gian không trả, nàng tự mình trả..
Trưởng Công Chúa