Trưởng Công Chúa
62: Bảo Vệ
Lý Dung nghe được tin này không khỏi chấn kinh, tiếp đến nàng lạnh giọng hỏi, "Tuân đại nhân hiện đang ở đâu"
"Thưa tại đình nghỉ chân ở ngoại thành"
"Lập tức đến đó"
Lý Dung phân phó xong liền lệnh xe ngựa chuyển hướng rồi quay lại xe ngồi.
Nàng dường như vô cùng phẫn nộ, siết chặt cây quạt trong tay, sắc mặt khó coi cực kì.
Bùi Văn Tuyên rót cho nàng một ly trà, an ủi nói, "La Quyện tìm đã lâu không thấy, chuyện này cũng không ngoài dự liệu, Điện hạ đừng tức giận"
"Bọn chúng thật sự quá hỗn xược!"
Lý Dung phẫn nộ lên tiếng, "Rõ ràng biết ta đang điều tra chuyện này mà còn dám ra tay giết người, bọn chúng nghĩ ta ăn chay sao?"
"Cũng chính vì biết Người đang điều tra chuyện này..."
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, "Cho nên những người kia, bọn chúng không thể không giết"
Lý Dung không nói gì, nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên thì thấy thần sắc hắn bình tĩnh đến đáng sợ, "Nếu Đốc tra ti thành công lập ra sẽ là một uy hiếp cực lớn với các thế gia.
Bọn họ hiện tại sẽ không tiếc tất cả để bức lui Người.
Trong trận chiến này, nếu Người thắng, về sau vị trí của Đốc tra ti sẽ được ổn định; nếu Người thua, trong tương lai, bất luận là Thái tử Điện hạ hay Bệ hạ muốn lập ra một đội quân gì để đối đầu với thế gia đều rất khó"
"Đương nhiên", Bùi Văn Tuyên chậm rãi nói, "Tương lai của ta và Điện hạ cũng đi tong"
Bùi Văn Tuyên nói ra vô cùng nhẹ nhàng, tựa như chuyện đang bàn chẳng hề quan trọng.
Lý Dung cũng qua việc trò chuyện với hắn mà dần bình tĩnh lại, cuộc đối đầu như thế này cũng không xa lạ, kiếp trước nàng đã từng trải qua vô số lần.
Tuy nhiên đã rất nhiều năm nàng và Bùi Văn Tuyên không giống hiện tại, sinh tử dính liền với nhau.
Nàng không kiềm được nhìn Bùi Văn Tuyên, đánh giá người thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu trước mắt.
Bùi Văn Tuyên dựa vào cạnh bàn, đang nhìn đám người bên ngoài qua lại tấp nập, tựa như suy tư gì đó.
Phát hiện ánh nhìn của Lý Dung, hắn quay đầu sang, khi thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình thì không khỏi bật cười, "Điện hạ nhìn ta làm gì?"
"Ta chỉ là nhớ ra...", Lý Dung cũng mỉm cười, "Dường như đây là lần đầu tiên chúng ta làm ra chuyện như hiện tại"
"Năm đầu tiên thành thân, tình cảm của chúng ta cũng không tồi", Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc mang theo chút hoài niệm, "Nhưng khi đó vì còn trẻ, đối với chuyện triều chính mơ mơ màng màng, cũng chưa từng gặp qua chuyện nào lớn như vậy"
"Sau này gặp chuyện rồi, khi ta và ngươi tiến vào giai đoạn thường xuyên cãi vã, lần duy nhất khiến ta cảm động cũng chính là lần vào ngục kia.
Lúc đó ta còn cho rằng ngươi sẽ từ bỏ ta và Xuyên nhi, đầu quân cho Nhu phi"
Lý Dung nói xong không nhịn được quay đầu lại, mỉm cười hỏi, "Lúc ấy vì sao ngươi không chạy trốn?"
Bùi Văn Tuyên trầm mặc, Lý Dung không mấy để tâm tiếp tục nói, "Sau này quan hệ giữa chúng ta không được tốt lắm, vừa đề phòng nhau lại vừa giúp đỡ nhau, chưa từng hòa hợp được như bây giờ"
"Nếu ta nói với nàng, ta chưa từng có suy nghĩ sẽ từ bỏ nàng thì sao?"
Bùi Văn Tuyên đột nhiên lên tiếng, Lý Dung kinh ngạc quay đầu liền thấy Bùi Văn Tuyên đang bình tĩnh nhìn mình, "Hiệp ước đồng minh giữa nàng và ta ở kiếp trước, ta chưa từng làm trái qua"
Cho nên năm đó, Lý Xuyên bị phế, Lý Dung vào ngục, hắn thân ở nơi cao, chưa từng nghĩ sẽ nương nhờ người khác.
Trong vô thức, dù đã tranh chấp với Lý Dung nhiều năm nhưng ngay giây phút đầu tiên hắn lại không chút do dự chạy đến nhà giam, nhìn người đó mà hứa hẹn, nói nàng phải đợi hắn trở lại.
Lý Dung không đáp, hàng mi nàng khẽ run lên, Bùi Văn Tuyên bật cười nói, "Chúng ta đã trải qua biết bao khảo nghiệm rồi, kiếp này nàng tin ta không phải là lẽ thường tình sao?"
"Vì dù sao ngoại trừ ta", Bùi Văn Tuyên chân thành nói, "Sẽ không có bất kì ai có thể bảo đảm, dù trong tình huống nào, đều không phản bội Điện hạ"
Nghe những lời này, Lý Dung khẽ cười mà ôn hòa nói, "Ta không tin những lời hứa hẹn"
"Ta biết", Bùi Văn Tuyên cũng cười, "Ta cũng chỉ là tùy tiện nói thôi"
"Chuyện sau này trước không cần nói", Lý Dung than một tiếng, "Những lời ngươi nói dù ta rất muốn tin nhưng trong lòng ta lại biết, không thể xem là thật.
Nghĩ đến liền thấy khó chịu, chi bằng chưa từng nghe qua"
"Là ta không biết ăn nói", Bùi Văn Tuyên cũng rất nhanh xin lỗi, "Làm Điện hạ phiền não"
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đến ngoại thành.
Xe ngựa vừa dừng lại, Lý Dung lập tức nhảy xuống.
Có vài người đứng cạnh đình nghỉ chân, Lý Dung dẫn theo Bùi Văn Tuyên vội vã bước đến hỏi, "Người đâu?"
"Xin Điện hạ đi theo chúng thần"
Người đó đáp một tiếng sau đó đi về phía cánh rừng.
Lý Dung cùng họ đi chưa được vài phút đã thấy có một nhóm người đứng vây quanh một chỗ.
Tuân Xuyên mang mặt nạ đứng một bên, tay niết chặt thành quyền.
Lý Dung tiến về phía trước lạnh lùng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng vừa đến gần đã ngửi được một mùi hôi thối.
Còn chưa kịp quay đầu, Bùi Văn Tuyên đã nhanh chân tiến về phía trước, che chắn tầm mắt của nàng, "Điện hạ không cần nhìn"
"Tránh ra!"
Lý Dung dùng tay đẩy Bùi Văn Tuyên ra liền thấy mười mấy thi thể vừa được đào lên.
Lý Dung nhìn thi thể nằm đầy trên đất, quay đầu nhìn Tuân Xuyên hỏi, "Đã khám nghiệm chưa?"
"Thưa đã xong", Tuân Xuyên lên tiếng, giọng có chút khàn, "Cũng đã xác định thân phận, tất cả đều là những nhân chứng có liên quan đến vụ án"
"Đều chết cả sao?"
Lý Dung có chút không dám tin hỏi, Tuân Xuyên gật đầu đáp, "Tất cả đều đã chết, một người cũng chẳng còn.
Những ngày gần đây thần lần lượt điều tra thì phát hiện bọn họ trong cùng một ngày đều đã rời kinh, trước khi đi còn để lại một khoản tiền cực lớn cho người nhà, nói rằng muốn về lại Tây Bắc.
Thần lần theo dấu vết phát hiện bọn họ vốn không hề nghỉ chân trong bất kì trạm dịch hay quán trà ven đường nào.
Thần đến nơi bọn họ xuất hiện lần cuối nghe ngóng, rút ngắn lại phạm vi, cuối cùng tìm được nơi này"
Lý Dung không nói gì, nàng trầm mặc vài phút mới nói, "Xử lý thi thể cho sạch sẽ rồi đem đến nghĩa trang đi.
Sao các ngươi tìm được nơi này?"
"Cách đình nghỉ chân không xa có một vị thư sinh, ngày đó vừa vặn đến đây tiễn bằng hữu thì gặp một nhóm người lùa một nhóm người vào cánh rừng này.
Thấy việc kì lạ, thần liền hỏi thăm chủ quán trà có biết hành tung của nhóm khách đó không, từ đó tìm được thư sinh kia"
"Hắn đâu?"
"Đã trông chừng cẩn thận rồi ạ"
Lý Dung nghe thế liền yên tâm.
Nàng nghĩ một hồi rồi nói, "Cho người tiếp tục đi điều tra theo lời khai của thư sinh.
Sau đó lại tìm Thái tử Điện hạ...", Lý Dung khẽ mím môi, "Để ngài ấy tìm người, nghĩ cách giúp ta vào Hình bộ gặp mặt Tần đại nhân một lần"
Nghe vậy, Tuân Xuyên hơi sững người.
Nàng nâng mắt nhìn Lý Dung, tuy đối phương không nói gì nhưng Lý Dung đã hiểu ý của nàng.
"Ngươi đi theo ta, chỉ là..."
Lý Dung chưa kịp nói dứt lời, Tuân Xuyên đã cắt ngang, "Ti chức hiểu rõ, xin Điện hạ đừng lo lắng"
Tần Chân Chân đã đâm đầu vào trước cổng phủ Công chúa tự sát, tội khi quân phạm thượng này, không một ai dám gánh vác.
Lý Dung đáp một tiếng, Tuân Xuyên liền cho người đi an bài.
Lý Dung đứng ở một bên lặng lẽ nhìn đống thi thể kia, sau hồi lâu nàng mới xoay người nói, "Đi thôi"
Bùi Văn Tuyên đi theo phía sau nàng rồi cùng lên xe ngựa.
Sau khi lên xe, Lý Dung nhắm hai mắt, chẳng lâu sau, khi một hương thơm lướt qua chóp mũi, nàng mới phát hiện Bùi Văn Tuyên đã lấy hương lô từ ngăn kéo ra và bắt đầu đốt huân hương.
Lý Dung bật cười hỏi, "Ngươi còn có tâm tình văn nhã thế này sao?"
"Cô không quen nhìn những cảnh thế này", Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, "Đây là hương giúp an thần"
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên đậy nắp hương lô sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Dung.
Khi nàng còn chưa kịp có phản ứng gì, người này đã vén ống tay áo lên, xuyên qua phần cổ, đặt một tay lên vai nàng, sau đó hắn dùng tay còn lại ấn đầu nàng lên vai hắn.
Tư thế này như thể ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài, chóp mũi của nàng chỉ nghe được mùi hỗn hợp giữa huân hương cùng mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn.
Những mùi hương này cùng hơi ấm tỏa ra từ người hắn đã che chắn tất cả mọi thứ và tạo cho riêng nàng một thế giới bình yên, ấm áp đến lạ.
"Nhắm mắt lại đi", Bùi Văn Tuyên ôn hòa nói, "Đừng nghĩ gì hết, có ta ở đây"
"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung nghe lời hắn nhắm mắt lại nhưng miệng vẫn nói, "Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta thấy thi thể, ngươi không cần săn sóc như vậy"
"Ta nhớ Khang Bình năm thứ mười, có một lần ta và cô cùng đi Hình bộ", Lý Dung dựa vào Bùi Văn Tuyên, nghe hắn chậm rãi kể lại chuyện xưa, "Ta thấy khi cô nhìn phạm nhân bị hành hình tay đều run lẩy bẩy, nhưng vì không để ai phát hiện nên cố ý giấu trong tay áo và khoanh hai tay lại.
Cô giữ nguyên tư thế đó suốt cả một buổi chiều"
"Ta đã quên rồi"
"Sau đó khi ra ngoài cô liền nôn.
Tô Dung Khanh đứng bên cạnh cô, y luôn miệng an ủi, giúp cô bưng trà rót nước"
Lý Dung không nói gì, nàng lặng lẽ lắng nghe sau đó Bùi Văn Tuyên lại nói, "Ngày hôm đó, sau khi quay về, ta luôn nghĩ đáng lẽ lúc đó ta nên kéo cô đi, đốt chút huân hương và nói chuyện với cô.
Như thế có lẽ cô sẽ đỡ hơn một chút"
"Kiếp trước có rất nhiều chuyện ta không làm tốt cũng làm không được"
Nói rồi Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn Lý Dung, "Nên kiếp này, nếu có chỗ nào ta làm không tốt, Điện hạ nhớ phải nói với ta"
Lý Dung yên lặng dựa vào hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
Bùi Văn Tuyên nghi hoặc hỏi, "Điện hạ?"
"Rất tốt rồi"
Nàng lên tiếng, lại không nói nhiều.
Nàng nghĩ về những lời của Bùi Văn Tuyên, từ miền kí ức xa xôi ở kiếp trước, cuối cùng cũng tìm được chút ít ấn tượng về tình huống đó.
Chỉ là sau khi tìm được lại khó tránh khỏi việc nhớ đến Tô Dung Khanh năm ấy.
Nàng bất ngờ ý thức được sự khác nhau giữa Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên.
Tô Dung Khanh đối xử với nàng chính là tận tâm tận lực nhưng cũng cung kính có lễ.
Trong mắt y, nàng dường như là người trời sinh lạnh lùng, cường đại cho nên từ trước đến nay, y chưa từng nghĩ nàng sẽ sợ hãi, cũng chưa từng nghĩ nàng đôi khi cũng cần người an ủi.
Tô Dung Khanh vĩnh viễn chỉ đứng ở phía sau nàng như một cái bóng, chỉ cần quay đầu lại liền thấy nhưng chẳng khác gì gần nhau trong gang tấc mà cách cả thiên nhai.
Tình cảm mà nàng dành cho Tô Dung Khanh so với Bùi Văn Tuyên năm đó không giống nhau.
Nàng vẫn ngỡ rằng vì bản thân gặp Tô Dung Khanh quá muộn nên mới khó có được sự động tâm thời niên thiếu.
Nhưng giờ phút này nàng mới hiểu được, đó là vì Bùi Văn Tuyên đối xử tốt với nàng là sự cho đi không tính toán, toàn tâm toàn ý.
Là một nụ hôn trộm đột phát trong đêm tối, là khi mười ngón đan vào nhau nằm trên ghế dài cười nói về tương lai, là khi nàng làm ra bất kì động tác nhỏ bé nào, hắn đều có thể biết được điều nàng thật sự muốn là gì.
Mà Tô Dung Khanh đối xử tốt với nàng, vĩnh viễn chỉ là xa xăm hướng về nhau.
Bầu bạn mười mấy năm nhưng chưa từng vượt qua ranh giới nửa phần.
Dù thỉnh thoảng trao nhau một nụ hôn cũng giá lạnh và tuyệt vọng.
Lý Dung nhắm mắt nhưng không dám nghĩ nhiều thêm nữa.
Bùi Văn Tuyên ôm người trong lòng chậm rãi nói, "Vốn không muốn để cô thấy mấy chuyện này nhưng cô lại phải thường xuyên gặp phải.
Nhưng ta đã chế một ít hương an thần cho cô rồi, cô cứ mang theo bên mình, khi nào gặp những cảnh như vậy cứ dẫn ta theo là được"
"Kiếp trước thôi không bàn nữa nhưng kiếp này, ta muốn luôn được ở cạnh Điện hạ, không để Điện hạ phải chịu một chút ủy khuất nào"
Nói xong lại không thấy Lý Dung có chút phản ứng nào, Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn thì phát hiện Lý Dung tựa hồ đã ngủ.
Thấy nàng bình yên dựa vào mình thiếp đi thế này, hắn không khỏi mỉm cười.
Hắn nhìn hồi lâu, rất muốn hôn một chút vầng trán của Lý Dung nhưng lại sợ sẽ đánh thức nàng.
Cuối cùng, sau vài phút do dự, hắn đã cúi đầu, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên mái tóc Lý Dung.
Lý Dung dựa vào hắn, ngủ đến tận lúc vào thành.
Sau khi vào thành, hai người chạy thẳng đến Hình bộ, lúc đến đây trời đã vào đêm, hai người dùng bữa trên xe ngựa.
Ăn xong chưa được bao lâu, người của Lý Xuyên mang tin đến, báo rằng đã an bài đâu vào đấy.
Suy cho cùng thế lực của Lý Xuyên trong triều cũng đã nhiều năm, người có thể dùng nhiều hơn so với Lý Dung.
Sau khi Lý Xuyên an bài người xong, Lý Dung lập tức xuống xe, mang theo người đến cửa Hình bộ thì thấy có một người mặc hắc bào đợi sẵn ở đó.
Lý Dung có chút bất ngờ, trong lòng có vài phần suy đoán.
Nàng vội vàng bước lên trước, đối phương xoay người sang, trong màn đêm, gương mặt trẻ con của cậu lập tức lộ ra.
"A tỷ", Lý Xuyên nhìn Lý Dung, nghiêm túc nói, "Đệ sẽ đi cùng tỷ"
♪Góc tám nhảm♪
Cho nên lý do Khanh Khanh thua là vậy, mang trong mình mối thù gia tộc, bị cắt jj, nên dù yêu không dám vượt qua ranh giới.
Còn Tuyên là yêu như thiêu thân đâm đầu vào lửa, haiz, muốn được một người yêu như Tuyên ghê á, chắc tu mấy chục kiếp mới được huhu.
Hôm nay 8/3, chúc các chị em luôn xinh đẹp vui tươi nhé, tặng chút cẩu lương cho ngày phụ nữ nào, hihi..
Trưởng Công Chúa