Trưởng Công Chúa
50: Kết Làm Đồng Minh
(Hình như về sau tác giả sẽ đổi Giám sát ti thành Đốc tra ti nên mình đổi luôn nhá)
Bùi Văn Tuyên lăn lộn đến hơn nửa đêm mới chậm rãi thiếp đi.
Nhưng hắn cảm giác bản thân chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức để chuẩn bị vào triều sớm.
Khi Bùi Văn Tuyên đứng dậy, Lý Dung vẫn đang ngủ say.
Hắn nhất thời lửa giận sôi sục, không nhịn được giơ tay nhéo mặt Lý Dung một phen.
Lý Dung nhíu mày, giơ tay đánh hắn một cái, miệng lầm bầm, "Ngươi làm cái gì vậy?"
Bùi Văn Tuyên nghe được Lý Dung dường như không cao hứng, trong lòng rốt cuộc thoải mái vài phần, đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Dung bị Bùi Văn Tuyên nhéo mặt trong lòng có chút bất mãn nhưng do quá buồn ngủ nên nàng không thèm so đo với hắn, cứ thế tiếp tục thiếp đi.
Đợi đến khi thức dậy, Lý Dung mới nhớ đến việc Bùi Văn Tuyên đã làm ban sáng, nàng vừa rửa mặt vừa cười lạnh một tiếng.
Tịnh Mai thấy Lý Dung trong nụ cười mang theo hàn ý, không khỏi hỏi, "Điện hạ đang nghĩ đến chuyện nào phiền lòng ạ?"
Những khi Lý Dung lộ ra loại ánh mắt này sẽ có người gặp xui xẻo.
Lý Dung nhận lấy khăn từ bên cạnh, nhàn nhạt nói, "Không có gì.
Khi nào Phò mã trở về liền đổi nước trà của hắn thành nước muối đi"
Tịnh Mai ngẩn người, nhanh chóng nhìn qua Tịnh Lan, sau đó hai người cùng nhấp môi cười.
Lý Dung như liếc xéo các nàng nói, "Dám cười ta? Lá gan lớn nhỉ?"
"Gần đây Điện hạ làm việc trưởng thành không ít", Tịnh Lan vội vàng tiếp lời, "Hiện tại rốt cuộc có vài phần giống tính tình ngày xưa, chúng nô tỳ không khỏi hoài niệm thôi ạ"
Lý Dung nghe xong có chút thư thái vì điều này chứng minh nàng càng sống càng hồi xuân.
Nàng phe phẩy quạt, không tiếp tục truy cứu đề tài này, xoay người vào phòng rồi ra lệnh cho người hầu, "Tìm đại phu qua xem Tần tiểu thư, lại cho người mang lời nhắn đến Hình bộ, nói ta muốn đi thăm người của Tần gia, xem bọn họ trả lời thế nào"
Tịnh Mai đáp một tiếng, đi xuống phân phó người đi làm.
Lý Dung nằm trên ghế trong viện, nhất thời có chút cảm giác "trộm được phù sinh nửa ngày nhàn"*.
(*ý như buông xuống gánh nặng của phiền não công danh để có một giây phút thanh thản, nhàn rỗi)
Lúc trước, ban đầu thì là chuyện tứ hôn, chuyện của Dương gia, sau này lại vội vàng thành thân rồi đến chuyện tuyển phi của Lý Xuyên.
Hiện tại hết thảy đã đâu vào đấy, ý muốn lập Đốc tra ti trước mắt đã giải quyết xong, tiếp đến chỉ phải chờ câu trả lời của Lý Minh.
Nhất thời hiếm khi được nhàn rỗi, nàng nằm trên ghế ngắm nhìn trời xanh, có chút không biết nên làm gì.
Chính vì hiếm khi nhàn rỗi, Lý Dung nằm trong sân hồi lâu, cuối cùng dứt khoát bảo người mang một quyển thoại bản đến, lại mang thêm chút trái cây, hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa xem thoại bản.
Thời điểm Bùi Văn Tuyên trở về liền thấy Lý Dung nằm trên ghế bập bênh, xem thoại bản vô cùng vui vẻ.
Bùi Văn Tuyên đi đến bên cạnh nàng, dùng thẻ chầu khẽ vỗ nàng một cái, "Cô xem cái gì mà cười thế?"
"Quyển thoại bản này quá thú vị", Lý Dung buông sách, ngồi dậy mỉm cười nói, "Một người là Công chúa, một người là tiểu thư nhà Thừa tướng, một người là danh kỹ thanh lâu, ba người cùng theo đuổi một thư sinh nghèo không bỏ.
Tiểu thư nhà Thừa tướng cùng hắn chạy trốn, Công chúa lại vì hắn tự sát, tình tiết này khiến ta cười chảy nước mắt.
Ngươi nói trên đời làm gì có thể loại thư sinh nghèo thế này, ban ngày ban mặt cũng có thể nằm mơ.
Người như hắn mà gặp được Công chúa sao?"
"Người đứng đắn nào viết mấy thứ này?", Bùi Văn Tuyên đem một cuốn sổ con ném đến trước ngực Lý Dung cười nói, "Bệ hạ cho đáp án, chuyện Đốc tra ti đều theo ý cô.
Nhưng muốn lập ra nó còn cần một cái cớ"
"Bệ hạ nói...", Bùi Văn Tuyên luồn tay vào trong tay áo, chậm rãi nói, "Hãy nghĩ một cách, tìm cho ngài lý do thích đáng, ngài không những cho phép cô lập Đốc tra ti mà còn cho cô thêm mười huyện làm đất phong"
"Thật sự?"
Lý Dung ngồi thẳng người, hai mắt sáng rực.
Bùi Văn Tuyên bị hành động của nàng chọc cười, "Chỉ là mười huyện nhỏ nhoi, Điện hạ liền cao hứng như vậy?"
"Không quản gia không biết củi gạo quý", Lý Dung trừng mắt liếc hắn một cái, "Cả ngày chỉ biết xin tiền ta, làm sao biết được băn khoăn của ta?"
Bùi Văn Tuyên dựa người vào thân cây, cười tủm tỉm nói, "Số phận ta chính là ăn cơm mềm*, đành phiền Công chúa chiếu cố nhiều hơn"
(*ý chỉ sống nhờ sự nuôi dưỡng của phụ nữ, tương đương tiểu bạch kiểm)
"Đi thôi đi thôi", Lý Dung đứng dậy, đi về phía nhà ăn.
Bùi Văn Tuyên đi phía sau nàng, nhẹ giọng nói, "Hiện tại muốn tìm cái cớ không thích hợp lắm.
Không bằng đợi đến khi vụ án Tần gia được định xong lại đi lật lại bản án, chúng ta làm lớn chuyện chút thì việc lập Đốc tra ti của cô mới danh chính ngôn thuận"
"Ta hiểu, hôm nay ta cho người đi Hình bộ hỏi thăm, trước xem tình huống thế nào", Lý Dung chợt nhớ tới một chuyện, "Ngươi có nói với Tô Dung Khanh ta muốn hẹn gặp y chưa?"
Bùi Văn Tuyên nghe thế ý cười giảm vài phần, hắn nhàn nhạt nói, "Lúc hạ triều đã nói"
"Hẹn được không?"
Bùi Văn Tuyên quay đầu, lộ ra bộ dáng xem kịch vui cười nói, "Người ta không đồng ý nha"
"Không đồng ý?!"
Lý Dung khựng lại, có chút khiếp sợ nói, "Y thế nhưng không đồng ý gặp ta?"
"Cô không phải thiên tiên", Bùi Văn Tuyên thấy nàng khiếp sợ liền trợn mắt đáp, "Vì sao y nhất định phải đồng ý?"
Lý Dung không nói gì, nàng thật sự không ngờ đến Tô Dung Khanh sẽ cự tuyệt.
Có lẽ là do thói quen từ kiếp trước hoặc có lẽ là do biểu hiện lấy lòng ngay từ đầu của Tô Dung Khanh kiếp này, cho nên khi bị y đột nhiên cự tuyệt như vậy, Lý Dung có chút kinh ngạc.
Nàng đuổi theo Bùi Văn Tuyên, thanh âm ngập tràn sự khó hiểu, "Y cớ gì không đồng ý? Có nói rõ lý do cự tuyệt sao?"
"Không đồng ý chính là không đồng ý, cô cần gì khẩn trương như vậy?", Bùi Văn Tuyên thấy ngữ khí Lý Dung không tốt, giọng điệu hắn cũng theo đó chuyển xấu, "Y nói bản thân biết cô muốn tìm mình là vì cái gì, vụ án Tần gia liên lụy quá nhiều, y bảo cô đừng nhúng tay"
Lý Dung nghe được đáp án, suy nghĩ trong chốc lát liền hiểu rõ ý của Tô Dung Khanh.
Lúc trước, vụ án Dương gia Tô Dung Khanh hỗ trợ nàng là vì bản thân Dương gia nằm ngoài giới quý tộc ở Hoa Kinh, hàng năm đóng quân ở Tây Bắc, không cùng quý tộc Hoa Kinh lui tới nhiều lắm, thậm chí có thể nói, Dương gia ủng binh tự trọng*, cùng các thế gia Hoa Kinh bề ngoài chính là một loại quan hệ đồng thời đối địch cùng hợp tác.
Tô Dung Khanh giúp nàng, không có điều gì cản trở.
(*ý bảo dùng việc nắm giữ quân đội để củng cố địa vị bản thân)
Nhưng tình huống lần này không giống nhau.
Lần này các thế gian có can hệ rất phức tạp, bọn họ trong Hoa kinh lại có rất nhiều quan hệ thông gia với nhau, e rằng ngay cả Tô gia cũng bị cuốn vào.
Dù cho không giúp đỡ, Tô gia tuyệt đối cũng không làm hổ chặn đường.
Lý Dung gõ quạt, cẩn thận suy nghĩ ý tưởng của Tô Dung Khanh, nhất thời cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Nàng cúi đầu bật cười, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn nàng, "Cô cười cái gì?"
"Ta chỉ là muốn xác định lại một chút", Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, "Ngươi quả nhiên còn hiểu biết ta hơn cả ta"
Bùi Văn Tuyên nghe không hiểu liền dùng ánh mắt dò hỏi nàng.
Lý Dung thở dài, "Lúc trước ngươi nói trong lòng ta ít nhiều có y, ta còn có chút hoài nghi, hiện tại ta tin rồi.
Ngươi nói xem, nếu không phải đối với y còn vài phần tình nghĩa, ta sao có thể không nghĩ đến chuyện lần này y không thể giúp được mình chứ?"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung lắc đầu cười khẽ, "Là ta hồ đồ, bỏ đi, đổi cách khác thôi"
"Cô...", Bùi Văn Tuyên có chút ngập ngừng, chậm rãi nói, "Thật ra cô cũng không cần khổ sở.
Y hiện tại không quá thân quen với cô, hết thảy đều muốn bắt nguồn từ lợi ích cũng là bình thường"
"Sao ngươi lại an ủi ta?", Lý Dung nhướng mày, "Chút chuyện nhỏ này sẽ khiến ta luẩn quẩn trong lòng sao? Bỏ đi, ngươi buổi chiều có bận không?"
"Ta tính đi tìm Quan Nhã", Lý Dung phe phẩy quạt, "Nếu ngươi không có việc gì không bằng đi cùng ta?"
Bùi Văn Tuyên nghe thế liền hiểu ý của Lý Dung.
Thượng Quan Nhã khả năng sẽ đến sòng bạc, mà nếu đã đi sòng bạc, nàng thật sự cần hắn đi theo.
Vì thế hắn khẽ gật đầu đáp, "Được"
Hai người tìm Quan Nhã, vẫn như cũ trước đến Thượng Quan phủ.
Sau khi nghe được Thượng Quan Nhã đã đi trà lâu, bọn họ liền không lòng vòng, thẳng tiến đến sòng bạc.
Bùi Văn Tuyên vẫn từ chỗ bằng hữu mượn được một lệnh bài.
Sau khi hai người quen cửa quen nẻo tiến vào, Lý Dung không khỏi nói, "Lần sau chúng ta dứt khoát làm một cái lệnh bài đi"
"Cũng được"
Nếu cứ mãi mượn đồ của người khác, hắn cũng cảm thấy ngại.
Hắn che chở Lý Dung đi giữa đám người đông đúc tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy Thượng Quan Nhã đang ở một sạp đánh bài lá.
Thượng Quan Nhã mặc một thân nam trang, đang đánh vô cùng hăng say.
Khi Lý Dung đi đến phía sau nàng liền nghe nàng hô to một tiếng, "Phanh*!"
(Chữ gốc, 碰.
Xin lỗi Tây không biết cách chơi nên dịch hán việt luôn nhá TT^TT)
Lý Dung khẽ vỗ vai nàng, Thượng Quan Nhã không kiên nhẫn nói, "Tiểu gia đánh bài..."
Còn chưa dứt lời, Thượng Quan Nhã liền cứng đờ người.
Lý Dung mỉm cười nhìn nàng, "Ta có việc tìm muội"
Thượng Quan Nhã miễn cưỡng cười một tiếng, "Có thể chờ ta đánh xong ván này không, ta sắp thắng rồi"
Lý Dung nghe xong khẽ cười, nàng xoay người nói, "Ta trước đến phòng chờ muội"
Các sòng bạc giống nhau đều thường xây phòng cho khách quý, chỉ cần đổ tiền vào sòng bạc đạt đến một mức độ nhất định là có thể đi vào.
Lý Dung trực tiếp lên phòng ở lầu hai.
Nàng ngồi trong phòng, cầm lấy ly lắc xí ngầu chơi được một lát đã nghe thấy Thượng Quan Nhã đứng trước cửa, có chút thấp thỏm lên tiếng, "Uhm...!ta vào được không?"
Lý Dung buông ly, ngồi thẳng người nói, "Tiến vào đi"
Thượng Quan Nhã bước vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại, nàng mỉm cười đi đến trước bàn, "Ở nơi này gặp được Người có chút không quen"
Nói xong, nàng ngồi vào vị trí, Bùi Văn Tuyên đứng một bên rót trà cho Thượng Quan Nhã.
Thượng Quan Nhã đánh giá Bùi Văn Tuyên từ trên xuống dưới, cầm ly trà lên cười nói với Lý Dung, "Vị Phò mã này của Người không tồi nha, ta thích"
Bùi Văn Tuyên chỉ cười không nói, hắn đứng phía sau Lý Dung, im lặng nhìn Thượng Quan Nhã.
Lý Dung quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Văn Tuyên, lại nhìn về phía Thượng Quan Nhã ăn nói không lựa lời trước mặt, cười khẽ một tiếng, "To gan lớn mật"
"Ta biết Công chúa sẽ không để ý", Thượng Quan Nhã khẽ nâng ly trà, tựa như đang nâng ly rượu, sau khi uống một ngụm liền buông xuống, nàng nghiêng người tựa vào tay vịn của ghế dựa, mỉm cười nói, "Điện hạ nói đi, Người tìm ta là để nói vụ án của Tần gia?"
"Làm thế nào mà người trên khắp thiên hạ này đều biết ta muốn xử lý vụ án này?"
Tuy không ngoài ý muốn Thượng Quan Nhã biết được việc này nhưng Lý Dung vẫn có chút tò mò.
Thượng Quan Nhã chống cằm, nhìn Lý Dung nói, "Lần trước Điện hạ đảm nhiệm vụ án của Dương Tuyền, lại nhúng tay vào việc tuyển phi trong cung, nếu vụ án Tần gia lần này Điện hạ không nhúng tay, ta mới cảm thấy kỳ quái"
"Ồ?"
Lý Dung nhướng mày, "Vậy muội cảm thấy ta nhúng tay là vì lý do gì?"
"Điện hạ không cảm thấy...", Thượng Quan Nhã nhìn nàng, trong mắt đều là sáng tỏ, "Thế gia quản quá nhiều sao?"
Lý Dung không nói lời nào, chỉ nhìn Thượng Quan Nhã.
Thượng Quan Nhã ngồi dậy, mang theo vài phần đoan chính chỉ lộ ra ở trong cung, "Bệ hạ vì thế gia, buộc Bình Lạc Điện hạ gả cho Bùi đại nhân.
Hiện giờ thế gia lại muốn buộc Thái tử Điện hạ cưới phi.
Người nói xem, vận mệnh đều bị người khác nắm giữ trong tay, Điện hạ có thể nhẫn sao? Thái tử Điện hạ có thể nhẫn sao? Bệ hạ có thể nhẫn sao?"
"Đây là nguyên nhân muội đổi lư hương?"
"Điện hạ thông minh", Thượng Quan Nhã khen nói, "Lần trước những lời Điện hạ nói với A Nhã, A Nhã đều tiếp thu.
Chỉ là Thượng Quan gia rốt cuộc không nằm trong tay A Nhã, A Nhã không làm chủ được"
Câu cuối cùng Thượng Quan Nhã nói ra đầy ý vị thâm trường.
Lý Dung nhìn Thượng Quan Nhã, nàng biết rõ sức khống chế của Thượng Quan Nhã đối với Thượng Quan gia.
Hiện tại thế lực Thượng Quan Nhã còn quá yếu, nhưng kiếp trước, Thượng Quan Nhã sau này tuy thân ở hậu cung nhưng nàng mới là người cầm quyền chân chính của Thượng Quan gia.
Quan hệ giữa Thượng Quan Nhã và Thượng Quan gia hoàn toàn trái ngược với quan hệ giữa Thượng Quan Nguyệt và Thượng Quan gia.
Thượng Quan Nguyệt sống vì Thượng Quan gia, mà Thượng Quan gia, tồn tại vì Thượng Quan Nhã.
Lý Dung hết khép rồi lại mở chiếc quạt trong tay, nàng chậm rãi nói, "Cho nên, muội tính làm gì với Thượng Quan gia?"
"Ta có cùng suy nghĩ với Điện hạ", Thượng Quan Nhã thu hồi ý cười, nghiêm túc nói, "Thượng Quan gia hẳn nên chậm rãi rời khỏi triều đình.
Cho nên ta hy vọng có thể cùng Điện hạ xây dựng một quan hệ tốt hơn"
"Là quan hệ gì?"
"Điện hạ có nghĩ đến, việc nâng đỡ một người có thể khống chế càng dễ dàng hơn việc khống chế cả Thượng Quan gia?", Thượng Quan Nhã thanh âm bình thản, "Như vậy, Thượng Quan gia sẽ hoàn toàn nguyện ý trung thành với Điện hạ, trợ giúp Điện hạ phụ tá Thái tử đăng cơ, sau đó thong thả rời khỏi triều đình, chỉ để lại vài người trong triều giữ chút cảm giác tồn tại, những người khác đều sẽ quay về U Châu"
"Vì sao không phải hiện tại liền rời khỏi?", Lý Dung môi ngậm nét cười, Thượng Quan Nhã vuốt ve ly trà, "Người hà tất biết rõ còn hỏi? Hiện giờ Bệ hạ bị Thượng Quan gia chèn ép mười mấy năm, bao nhiêu uất ức nghẹn ở trong lòng, Thượng Quan gia có thể lui sao? Hiện giờ Thượng Quan gia e rằng vừa lui sẽ chỉ có một con đường chết.
Biện pháp duy nhất chính là theo phe Thái tử, cùng ngài xây dựng mối quan hệ tốt một chút, khiến hai vị đều yên tâm về Thượng Quan gia.
Đợi sau này Thái tử đăng cơ sẽ cho phép Thượng Quan gia rút lui"
Lý Dung nghe Thượng Quan Nhã nói thế liền bật cười thành tiếng, "Muội muốn làm gia chủ của Thượng Quan gia?"
"Hiện tại không thể", Thượng Quan Nhã nhướng mày, "Nhưng tương lai thì sao?"
"Ta dựa vào cái gì phải giúp muội?"
"Điện hạ", Thượng Quan Nhã rướn người qua, mở miệng cười nói, "Người và ta đều là nữ tử, lại có chung suy nghĩ.
Nếu việc ta muốn trở thành gia chủ của Thượng Quan gia phải dựa vào Điện hạ, có phải Thượng Quan gia sẽ dễ dàng khống chế hơn hiện tại rất nhiều?"
"Chỉ có như thế", Thượng Quan Nhã thần sắc ý vị thâm lường, "Thượng Quan gia mới trở thành Thượng Quan gia trong lòng bàn tay của Điện hạ"
Lý Dung hoàn toàn hiểu được ý tứ của Thượng Quan Nhã.
Quan hệ giữa Thượng Quan gia cùng Lý Dung, Lý Xuyên hiện tại chính là Thượng Quan gia khống chế bọn họ mà không phải bọn họ khống chế Thượng Quan gia.
Về lâu dài, dù là Lý Xuyên hay Lý Dung, sớm muộn gì sẽ biến thành Lý Minh của hiện tại.
Thượng Quan Nhã thấy được điều đó nhưng lại chẳng thay đổi được tính ngang ngược kiêu ngạo của phụ thân mình nên chỉ có thể tìm con đường khác.
Hiện tại, Thượng Quan Nhã đem tương lai của Thượng Quan gia giao cho Lý Dung, một là vì thế yếu, hai là vì nàng cũng đang tìm một ô dù.
Nếu Thượng Quan gia hoàn toàn giao cho Lý Xuyên hoặc bất kì vị quân chủ nào, đối phương liền sẽ vì quyền thế của mình cùng triều đình mà không ngừng làm suy yếu thế gia của họ.
Ngược lại, nếu giao cho Lý Dung, Thượng Quan gia và Lý Dung sẽ vinh nhục cùng chịu.
Lý Dung sẽ không khiến Thượng Quan gia hoàn toàn suy yếu mà chỉ có thể quản lý, khống chế.
Đối diện với một Thượng Quan gia như thế, chỉ cần quân chủ đủ tín nhiệm Lý Dung liền sẽ buông lỏng cảnh giới với Thượng Quan gia.
Ngược lại nếu quân chủ không tín nhiệm Lý Dung, trước khi lật đổ Thượng Quan gia cũng phải đối mặt với Lý Dung trước.
Hiện giờ Lý Minh cùng Thượng Quan gia đã bước vào cục diện không chết không chấm dứt, mà mục tiêu của Lý Dung và Thượng Quan Nhã chính là, sau khi nâng đỡ Lý Xuyên, quan hệ giữa Lý Xuyên và Thượng Quan gia lại không tiếp tục giẫm vào cục diện này.
Sau này, Thượng Quan Nhã sẽ tìm cho Thượng Quan gia một vị trì an toàn hơn mà không phải như hiện tại tràn ngập nguy cơ.
Thượng Quan Nguyệt và Thượng Quan Húc đều giống nhau, sinh ra vào lúc Thượng Quan gia cường thịnh nhất.
Sâu trong nội tâm của họ cũng không tin vị đế vương Lý Minh này có thể làm gì được mình.
Từ trước đến nay bọn họ đều vững tin rằng, trong cuộc đối kháng giữa Thượng Quan gia cùng Lý Minh, họ vẫn còn chiếm ưu thế.
Cho nên phương pháp Hoàng Hậu dùng để bảo vệ vị trí trữ quân chính là vô hạn ỷ lại vào các thế gia, khiến bọn họ trở thành một phần mà Lý Xuyên không thể vứt bỏ.
Trong lòng bà, đây là cách bảo vệ nhi tử của mình tốt nhất.
Biện pháp này vừa đảm bảo việc Lý Xuyên có thể đăng cơ vừa đảm bảo sự huy hoàng của Thượng Quan gia sẽ tiếp tục kéo dài.
Chỉ là bà bỏ qua một chuyện, với những người sinh ra trong hoàng thất, mức độ coi trọng về tôn nghiêm cùng quyền nắm giữ số phận của bản thân, vượt xa những gì họ có thể tưởng tượng.
Mà Thượng Quan Nhã rõ ràng thấy được điều này.
Bởi vì bản thân nàng cũng là loại người giống Lý Dung.
Thượng Quan Nhã biết rõ suy nghĩ của Lý Dung và Lý Xuyên, cũng nhận thức được vận mệnh tràn ngập nguy cơ của Thượng Quan gia.
Lý Dung nhìn người bạn kiếp trước ngồi trước mặt mình lại không hề kinh ngạc với sự nhạy bén của nàng.
Một lát sau, Lý Dung bật cười nói, "Tốt lắm, vậy muội cần gì, có thể nói với ta"
"Trong đại đa số tình huống sẽ không cần Điện hạ giúp đỡ", Thượng Quan Nhã tựa như sớm biết Lý Dung sẽ đáp ứng mình thế nên nàng cũng không mấy kinh ngạc.
Nàng tựa lưng vào ghế, một bàn tay như vô ý tung xúc xắc nói, "Thỉnh thoảng cần giúp đỡ có lẽ chính là đại sự"
"Nhưng chuyện ta cần muội giúp lại rất nhiều", Lý Dung cũng không khách khí, "Muội đã nghĩ kĩ chưa?"
"Yên tâm, ta sẽ nghe sự phân phó của Điện hạ", Thượng Quan Nhã nâng mắt, "Cho nên hiện tại, Điện hạ muốn ta làm gì?"
"Lần này có những ai tham gia, muội biết không?"
"Gần đây, đến nhà thúc bá của ta có ba nhà, Ôn thị ở Huỳnh Dương, Thôi Thị ở Thanh Hà, Vương thị ở Lũng Tây.
Người có thể dựa theo đó điều tra xem trên triều họ đảm nhận những chức vụ nào ở Hình bộ, Ngự sử đài, sau đó sẽ đại khái biết được tham gia vụ án Tần gia lần này gồm những ai"
Thượng Quan Nhã rõ ràng có chuẩn bị trước, Lý Dung nghe xong cũng nhẹ nhàng không ít.
"Còn có tin gì khác sao?"
"Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, ta sẽ giúp Người quan sát thêm.
Nếu có tin gì khác, ta sẽ lập tức báo cho Người biết"
"Được", Lý Dung gật đầu, như trao đổi nói, "Muội có yêu cầu gì cũng có thể nói với ta"
"Hai mươi người", Thượng Quan Nhã không chút khách khí đáp, "Ta muốn sắp xếp họ vào Thượng Quan phủ"
"Được", Lý Dung lập tức đồng ý.
Sau khi hai bên đạt thành giao dịch, Thượng Quan Nhã đứng dậy nói, "Nếu không còn chuyện gì khác, ta lại đi đánh vài ván.
Thời gian dư lại không nhiều lắm, ta đánh xong liền phải hồi phủ.
Phòng này là Người thuê, ta sẽ không trả tiền"
Lý Dung nghe đến chữ "tiền" lòng liền quặn đau, cũng may chút tiền đánh bạc đối với nàng mà nói chỉ là "chín trâu mất sợi lông".
Nàng khoát tay thở dài nói, "Đi đi"
Thượng Quan Nhã hành lễ lui xuống, Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, bất đắc dĩ nói, "Ngươi nói xem, tại sao một đám người các người đều là duỗi tay xin tiền chủ nhân chứ? Khi nào ông trời mới có thể ban cho ta một vị Thần Tài, giảm bớt một chút áp lực của trụ cột gia đình như ta đây?"
Bùi Văn Tuyên cùng nàng bước ra khỏi cửa, nghe thế liền cảm thấy buồn cười, "Cô cố gắng một chút để Bệ hạ đưa cô mười huyện thành kia, theo đó liền sẽ có tiền"
Lý Dung nghe thế, nàng quay đầu nhìn sang Bùi Văn Tuyên, đánh giá từ trên xuống dưới một lần.
Bùi Văn Tuyên bị nàng nhìn chằm chằm như thế mà nổi da gà, hắn không nhịn được hỏi, "Cô nhìn ta làm gì?"
"Ta đột nhiên nhớ tới...", Lý Dung duỗi tay, khoác lấy cánh tay của Bùi Văn Tuyên, tủm tỉm cười nói, "Văn Tuyên, không phải ngươi còn gia nghiệp có thể thừa kế sao?"
Bùi Văn Tuyên bị Lý Dung khoác tay như vậy khiến cả người đều cứng đờ.
Đầu óc hắn chẳng khác gì hồ nhão mà dính chặt vào nhau, ngay cả một lời cũng chẳng nói được.
Lý Dung nghĩ đến gia nghiệp của Bùi Văn Tuyên, nhất thời cao hứng nói, "Sản nghiệp của Bùi gia các ngươi không phải phần lớn đều do cha ngươi kiếm được sao? Theo lý thuyết, ngươi đã thành niên, việc thúc phụ tiếp tục giúp ngươi quản lý sẽ không thỏa đáng lắm.
Hay chúng ta tìm cơ hội nào đó nói chuyện với người nhà của ngươi, ngươi thấy sao?"
Bùi Văn Tuyên không đáp lời bởi tất cả cảm quan của hắn hiện tại đều tập trung vào địa phương tiếp xúc với Lý Dung.
Lý Dung thật sự không xem hắn như người ngoài, cứ thế khoác lấy cánh tay hắn, nhìn chẳng khác gì hai vị đại cô nương đang nói chuyện với nhau.
Bùi Văn Tuyên nhìn ra được Lý Dung thật sự bị vấn đề tiền nong bức điên rồi nên khi nhớ trong nhà hắn còn một khoản tiền, ngữ khí của nàng cũng trở nên dịu dàng hơn, "Cha chồng của ta là một người có năng lực.
Năm đó chỉ dựa vào bản thân đã có thể khiến Bùi gia từ một thế gia hạng hai mạnh mẽ vọt lên hạng nhất, nếu vậy gia sản để lại cũng không ít.
Ngươi phải học hỏi ông ấy, không thể lúc nào cũng xòe tay xin tiền ta mà nên có một chút tôn nghiêm của nam nhân.
Ngươi nói đúng không?"
Bùi Văn Tuyên nghe thấy nàng nhắc đến vấn đề nam nhân, rốt cuộc hơi chút hồi thần.
Hắn nhìn Lý Dung từ trên xuống dưới một lượt, sau đó quay mặt đi thẳng thắn nói, "Ta không có tôn nghiêm"
Lý Dung vừa nghe thế liền tức giận, biết Bùi Văn Tuyên đang phản đối đề nghị của mình, nàng duỗi tay véo Bùi Văn Tuyên một cái, căm giận nói, "Sao ngươi có thể không có tiền đồ như thế hả?!"
"Bà cô của ta ơi", Bùi Văn Tuyên thở dài, "Người có thể hiện thực một chút được không? Nhị thúc của ta là Môn hạ tỉnh Nạp ngôn, cũng chỉ kém đám người Thượng Quan Húc một chút.
Nếu chúng ta hiện tại đi đòi tiền sẽ chẳng khác gì 'đoạt đồ ăn từ miệng cọp'.
Người muốn tiền, có thể, nhưng làm ơn tìm biện pháp nào khác dễ dàng hơn một chút được không?"
Lý Dung cũng hiểu đạo lý này, nàng thở dài u sầu nói, "Kiếm tiền khó quá đi!"
Bùi Văn Tuyên nghe xong liền quay đầu liếc nhìn Lý Dung một cái.
Khi thấy Lý Dung dường như thật sự vì chuyện này mà u sầu, hắn không nhịn được bật cười.
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, có chút không vui hỏi, "Ngươi cười cái gì?"
Bùi Văn Tuyên bị Lý Dung khoác tay, câu chuyện ban đầu cứ thế bị cắt ngang.
Hắn cũng không tiếp tục căng thẳng, tùy ý để Lý Dung khoác tay đi về phía xe ngựa.
Hắn khẽ cười đáp, "Không nghĩ đến Điện hạ cũng có ngày sẽ vì chuyện tiền nong mà buồn rầu"
"Ngươi đang chê cười ta sao?"
Lý Dung nhướng mày, Bùi Văn Tuyên vội vã đáp, "Không dám.
Chỉ là bộ dáng này của Điện hạ thật hiếm thấy, ta cảm thấy đáng yêu thôi"
"Chậc!", Lý Dung lộ ra biểu tình ghét bỏ, "Bùi Văn Tuyên, vì nịnh hót ngươi thật sự cái gì cũng nói được"
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, dời mắt nhìn chiếc xe ngựa ở phía trước, chậm rãi nói, "Kỳ thật Điện hạ cũng không cần phải lo lắng.
Lúc trước, một ít sản nghiệp mà thần đầu tư đã bắt đầu sinh lợi, năm sau hẳn là sẽ có tiền dư thôi.
Đất phong của Điện hạ ở Thanh Châu thổ nhưỡng phì nhiêu, sau khi tiếp nhận sản nghiệp của Điện hạ, thần liền cho người đi mời Cốc Trần Tử.
Hiện tại hắn hẳn đã đến Thanh Châu, dạy bá tánh cách trồng trọt"
Cốc Trần Tử ở kiếp trước có tiếng là "Lúa thánh".
Hắn dùng cả đời nghiên cứu trồng trọt, đặc biệt trong việc trồng lúa càng nghiên cứu kĩ càng.
Kiếp trước phải vài năm nữa hắn mới có thể viết ra quyển "Nông thuật" nổi tiếng khắp Đại Hạ, nhưng kiếp này, Bùi Văn Tuyên đã trước mời hắn đến Thanh Châu.
"Vạn sự khởi đầu nan", Bùi Văn Tuyên khuyên nhủ Lý Dung, "Chờ đến năm sau sẽ tốt hơn"
"Được rồi, ta đã biết", Lý Dung thở dài nói, "Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, tài kiếm tiền của ngươi vô cùng lợi hại, ta không phải chưa từng thấy qua"
Lý Dung nói xong liền đi đến cạnh xe ngựa.
Bùi Văn Tuyên đỡ nàng lên xe, vén màn lên sau đó bước vào trong.
Bùi Văn Tuyên nghe thấy Lý Dung khen mình liền có vài phần cao hứng.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Lý Dung tìm được một tư thế thoải mái xong liền lười biếng cuộn người nằm trong xe ngựa, không khỏi bật cười, "Nếu đã biết, Điện hạ cứ việc yên tâm.
Mấy năm nay, thần giúp Điện hạ xử lý sản nghiệp, chờ sau này...", Bùi Văn Tuyên mở chén trà ra, giọng nói đầy ôn hòa, "Kiếm được nhiều bạc, vi thần thuận tiện tặng Điện hạ làm của hồi môn"
Nghe được câu này, Lý Dung "phụt" cười thành tiếng, "Bùi Văn Tuyên, ngươi cũng thật thú vị, ngay cả của hồi môn cũng giúp ta chuẩn bị?"
"Dù sao cũng là người quen lâu năm", Bùi Văn Tuyên nâng mắt, mỉm cười nhìn sang Lý Dung, người đang cười vô cùng vui vẻ, "Tặng cô một phần của hồi môn, tránh việc cô không gả được cho ai lại ăn vạ ta cả đời"
"Không biết xấu hổ", Lý Dung dùng chiếc quạt nhỏ khẽ chọc hắn, "Ai muốn ăn vạ ngươi cả đời hả?"
Bùi Văn Tuyên cười không nói, cúi đầu châm trà.
Lý Dung ngồi bên cạnh hắn phe phẩy quạt.
Hắn dùng khóe mắt nhìn qua liền có thể thấy rõ những ngón tay nhỏ dài xinh đẹp kia đang không ngừng ra sức phe phẩy chiếc quạt nhỏ màu vàng.
Dường như hành động đó là một màn vũ đạo kì lạ mang theo nét đẹp không thể nói thành lời.
Ánh mắt hắn khẽ dừng lại ở những ngón tay mảnh khảnh kia một chút, không biết vì sao bỗng nhớ đến kiếp trước, khi đó bọn họ mới thành hôn không lâu, mỗi lần Lý Dung tới tháng, bàn tay xinh đẹp này liền có một tác dụng khác.
(chậc, lạy chúa con còn là thiếu nữ trong [không còn] sáng a >..
Trưởng Công Chúa